Không biết nhẫu nhiên hay sự sắp đặt tình cờ của ông trời mà những kẻ tưởng chừng như cả đời muốn "cạch" mặt nhau thì lại tái ngộ trong một ngày hết sức đặc biệt như hôm nay. Mỗi người có một thái độ, một cảm xúc riêng khác nhau nhưng có thể thấy cũng chẳng mấy tốt đẹp gì nếu không muốn nói là vô cùng tồi tệ.

- Mai Thu Phương, hân hạnh vì sự có mặt của cô trong ngày trọng đại của thằng con tôi. Hy vọng đám cưới tôi được dự lần sau sẽ là của Trịnh CEO.

Trần Hải Quân lại trưng cái bộ mặt tươi cười giả dối của của mình ra trước mặt người đàn bà mà ông ta biết chẳng có chút tác dụng gì. Đúng là "giang sơn dễ đổi bản tinh khó rời", một thói quen mà đã ngấm vào máu thịt thì sẽ biến thành bản chất. Các cụ xưa đã có câu "Uốn cây từ lúc còn non" thật thâm thúy.

- Phong, con cũng nên ra kia gặp gỡ các vị tiểu thư khác đi, mẹ tin họ cũng rất mong chờ sự xuất hiện của con đấy.

Dường như Mai Thu Phương hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Trần Hải Quân. Bà quay sang dặn dò cậu con trai - niềm tự hào lớn nhất của đời bà.

- Không cần phải gặp gỡ ai đâu mẹ, con đã tìm thấy vị tiểu thư đó rồi. Cô Kim Dung, cô có thể ở bên cạnh tôi ngày hôm nay chứ.

Hắn lại cười, nụ cười cộp mác Trịnh Thanh Phong, nụ cười mà chỉ có mình hắn mới cười nổi. Nhưng mấy ai biết được đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa những điều gì.

- Anh thật nhẫn tâm quá đấy, Trịnh CEO. Đứng cạnh anh, tôi đâu xứng. Từ đầu đến giờ tôi để ý thấy rất nhiều vị tiểu thư dõi theo anh đấy.

Cô tìm cách khước từ. Hơn ai hết cô hiểu được hàm ý trong lời mời của hắn. Trịnh Thanh Phong mà thèm bỏ qua các cô gái khác để tán tỉnh Trương Kim Dung chỉ vì để ý đến cô ta sao, câu chuyện này đến đứa trẻ năm tuổi mà cũng phải bật cười.

- Đã nói đến vậy, mà tôi còn từ chối thì thật là khiếm nhã, chi bằng để có không khí chúng ta rủ thêm Hải và anh Minh đi cùng. Để người lớn lại với nhau cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.

Nếu Trương Kim Dung bảo mình là thông minh thứ hai thiên hạ thì chắc cũng không ai dám giàng vị trí thứ nhất. Trên thế gian này chưa cần nói đến đầu óc chỉ cần có cái gan để đấu với Trịnh Thanh Phong thôi cũng là đáng khâm phục lắm rồi.

- Nếu cô muốn.

Không cáu giận, cũng chẳng biểu hiện một nét thái độ gì, hắn bình thản đến kì lạ. Cái bình thản khiến người ta phải cảnh giác, cái bình thản khiến Kim Dung dù bản kĩnh thế nào cũng cảm thấy chột dạ. Cô những tưởng, hắn sẽ nhận ra sự thách thức của cô và tức tối bỏ cuộc. Vậy mà chỉ mới mấy ngày không gặp mà da mặt hắn ta ngày càng dày, độ xảo quyết ngày càng khiến người ta phải bái phục. Hóa ra trước giờ Trương Kim Dung thực sự chưa hiểu hết được con người này.

- Hải đi thôi

Cô mỉm cười kéo tay Hải mà không biết có kẻ đang nóng mắt. Hắn nóng mắt không phải vì ghen tức, Trịnh Thanh Phong đâu biết ghen tức với ai vì hắn nghĩ những thứ người ta có thì kiểu gì hắn cũng đã sở hữu rồi. Thứ khiến hắn khó chịu là cái bộ mặt vênh váo của cái thằng ôn con đó, rõ thiển cận.

Thanh niên với thanh niên chẳng phải sẽ có không khí hơn sao? Công nhận là có không khí thật, không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Một kẻ thì gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống thằng cha tóc bạc đối diện. Một kẻ thì bình thản đến bực mình, cứ liên tiếp dành tặng những nụ cười ngạo nghễ cho thằng ôn con mà hắn cho là có khuôn mặt thiển cận kia. Còn một cô gái chỉ biết thở dài, than thân trách phận trong lòng. Và một anh chàng ngoài cuộc với muôn vàn dấu chấm hỏi đang hiện ra xung quanh.

- Hình như mọi người có chuyện riêng với nhau thì phải, có lẽ tôi nên tránh đi một lúc.

Minh nói vậy không phải là anh cảm thấy ngại hay sợ bá khí của hai vị mỹ nam kia. Tuy hiền lành, nhưng Minh là người cương trực và có bản lĩnh của riêng mình, anh không bao giờ cho phép bản thân phải luồn cúi trước ai. Nói thực anh rất nể Trịnh Thanh Phong vì hắn là người tuổi trẻ tài cao, chỉ hơn anh có một tuổi nhưng lại làm được biết bao nhiêu việc lớn. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sợ, anh chưa từng sợ hắn kể từ lần đầu tiên gặp trong bệnh viện. nếu suy cho cùng Trịnh Thanh Phong còn nợ anh một mạng sống.

- VẬY THÌ ĐI ĐI.

Thật đáng kinh ngạc, lần đầu tiên Trần Đông Hải và Trịnh Thanh Phong lại tâm đầu ý hợp như vậy. Đến ngay chính bản thân cũng không tin nổi điều vừa diễn ra cơ mà. Xem ra Từ Minh là kẻ thù chung của nhị vị mỹ nam quyền lực này rồi.

- Anh không việc gì phải đi cả, tôi mời anh nên anh là khách của tôi chứ đâu phải của họ.

Lúc Minh đẩy ghế đứng dậy toan quay người bỏ đi thì Dung chợt níu tay anh lại. Cô nhìn anh với anh mắt gần như là cầu khẩn. Vì cô biết nếu Minh mà rời khỏi đây thì giông tố sẽ ập đến ngay lập tức.

- Tuy tôi không hiểu vấn đề xảy ra giữa cô và họ, nhưng tôi biết họ muốn nói chuyện riêng với cô. Khúc mắc phải được giải quyết triệt để thì tất cả mới thoải mái được. Cô yên tâm tôi sẽ quay lại ngay.

Anh khẽ gỡ tay Dung ra và mở nụ cười trấn an cô. Dung khẽ ngẩn người. Có ai nói rằng cô rất thích nụ cười của anh không nhỉ. Nụ cười của Hải rất dễ thương như một đứa trẻ vậy, nụ cười của Trịnh Thanh Phong thì quyến rũ đến hoặc nhưng với cô chúng đều không đẹp bằng nụ cười của Từ Minh. Một nụ cười dịu dàng, không toan tính, không vẩn đục, nụ cười duy nhất làm xao xuyến tâm hồn cô, nụ cười khiến trái tim cô lần đầu có cảm giác kì lạ này. Liệu đây có phải là . . .

- Cậu mau trở về địa cầu đi, anh ta đi rồi còn định hít hơi nữa à.

Hải nhăn mặt gắt gỏng, bao nhiêu năm chúng sống cậu chưa từng thấy bạn mình mất tự chủ trước người đàn ông nào như thằng cha bác sĩ đó cả.

Trái ngược lại với phản ứng của Hải, Phong lại hoàn toàn im lặng. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt hoài nghi, khó hiểu có phần chua xót nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua rất nhanh và biến mất như chưa từng xuất. Đột nhiên cơ mặt hắn dãn ra, đôi môi cong lên vẽ thành đường cong tuyệt mỹ, đây là biểu hiện của Phong khi hắn chợt phát hiện ra điều gì đó rất lí thú.

- Cô nên suy nghĩ về Từ Minh, cậu ta cũng được đấy. Là kẻ có thể tin tưởng. Trịnh Thanh Phong này chưa bao giờ nhìn nhầm người đâu.

Dung ngỡ ngàng. Hắn ta mà cũng biết khen ngợi người khác sao, thật đáng ngạc nhiên. Không biết chữ "được đấy" của Trịnh Thanh Phong to lớn thế nào với người bình thường nữa.

- Thưa Trịnh CEO, theo pháp luật tôi mới là anh trai của cô ấy đây. Anh có quyền gì mà phán cứ như ông tướng thế nhỉ.

Hải cười khẩy trêu ngươi hắn. Nếu hắn ghét cậu một thì cậu phải ghét hắn mười, nhớ cái đêm hắn đến nhà vả cậu sao mà thảm thiết thế đáng thương thế, giờ thay đổi nhanh như chong chóng. Cái bản mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng, thỉnh thoảng còn ngạo nghê, muốn làm bề trên của người khác à.

- Trần công tử, chưa nói đến pháp luật. Luận về tuổi tác cậu cũng phải gọi tôi một tiếng "anh" xưng "em' đấy. Vậy nên ăn nói đừng có hỗn láo quá, tôi không phải là người dễ dãi bỏ qua đâu.

- Anh . .

- Thôi đi, tôi xin hai người.

Dung gắt, suốt ngày nghe những tiếng cãi vã vớ vẩn cô đến phát điên lên mất.

- Cậu bênh anh ta à, quá quắt.

Ai cũng có giới hạn của sự kiềm chế, Kim Dung cũng vậy. Từ bao giờ cậu bạn của cô lại trở thành một người lắm điều và nhỏ mọn thế này, đã cảnh cáo mà không chịu rút kinh nghiêm.

- Im ngay, anh ta nói sai sao, cậu kém anh ta đến hai tuổi mà nói năng như thế là hỗn láo. Phải biết trên biết dưới chứ.

Thấy có người đứng về phía mình Trinh Thanh Phong tỏ ra rất đắc ý. Hắn ta hướng ánh mắt châm chọc về phía cậu nhóc mặt đang đỏ hầm hầm.

- Cười cái gì, còn anh nữa đấy, suy cho cùng anh là người lớn tuổi nhất ở đây, phải hành sự ra sao cho ra dáng chứ. Các người, khiến tôi phát điên lên mất, nhìn anh Minh mà học tập đi chứ.

- "Nhìn anh Minh mà học tập đi chứ", cô khiến tôi tổn thương lòng tự trọng đấy Kim Dung.

Hắn thở dài trách móc nhưng chẳng đê lộ sự tức giận hay hắn không hề tức giận chút nào.

- Đừng đùa dai nữa, tôi chán lắm rồi, anh đi thẳng vào vấn đề chính đi, anh cần gặp tôi lắm mà.

Cô đột ngột nhìn thẳng vào mắt hắn, thái độ nghiêm túc kì lạ.

- Thật ra, tôi muốn hỏi ý kiến cô về chuyện bồi thường.

Hắn chợt ngoảnh mặt đi dường như đang trốn tránh cáin nhìn thấu tâm can của người đối diện. Mỗi khi nhác đến chuyện này hắn đều như vây. Rất lúng túng, mất bình tĩnh và không còn tự tin bản thân nữa.

- 'Bồi thường", cách dùng từ của anh thật kì lạ, đúng là bệnh nghề nghiệp, cái đó phải gọi là "bù đắp".

Hải cười khẩy.

Coi Hải như không hề tồn tại, hắn lại tiếp tục câu chuyện của mình, điều mà hắn quan tâm lúc này là phản ứng của cô gái kia cơ.

- Tôi đã rất ân hận và dằn vặt vì những điều đã xảy ra, lúc đó tôi còn quá ít tuổi nên chưa biết suy nghĩ. Giờ chỉ cần cô nói thôi, tôi sẽ thực hiện tất cả, tiền bạc hay danh dự. Nếu cô muốn thì tôi sẽ đưa cô về nhà khôi phục lại những thư mà cô vốn phải có: tiểu thư của KH company và em gái Trịnh Thanh Phong này.

Cô lạnh nhạt đưa mắt sang phía hắn, khóe miệng nhếch lên.

- Được, nếu anh giúp tôi được việc này tôi sẽ tha thứ cho anh tất cả, nhưng anh phải hứa chắc chắn, nếu không thì nỗi oán hận anh trong lòng tôi ngày càng sâu đạm thêm.

- Trịnh Thanh Phong đã nói là sẽ làm, tôi không bao giờ hối hận. Nếu tôi mà nuốt lời tôi sẽ tự kết liễu đời mình trước khi cô ra tay trừng phạt tôi. Nào nói đi.

Hắn nghiêm túc, giọng điệu có phần quyết tôi.

Cô nhướng đôi lông mày thách thức hắn, đôi tay khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt hoàn mỹ ấy dịu dàng nhưng hết sức nguy hiểm.

- Hãy khiến cho Trương Kim Dung này có thể làm vợ Từ Minh và sau đó biến khỏi cuộc đời cô ta mãi mãi. Anh làm nổi chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play