Khu nghĩa trang hẻo lánh nằm trên con đồi nhỏ ở ngoại ô
thành phố hơn mấy năm nay rất ít ai lui đến. Sự tĩnh lặng
khiến Dung cảm giác như nơi này đã bị người đời lãng quên từ
lâu. Đến trước một ngôi mộ nhỏ cô cúi xuống đặt lên đó một bó hồng nhung đỏ thắm.
- Mẹ nuôi à, con đến thăm mẹ đây. Hải hôm nay bận rồi, nó không
đến được mẹ ạ, nhưng mẹ cũng đừng trách nó, nó làm thế vì
muốn mẹ sớm có con dâu thôi. - Dung dừng lại một lúc, đôi mắt
cô nhòe lệ, hiếm ai thấy cô gái mạnh mẽ này rơi nước - Nhưng
mẹ sao lại ra đi sớm quá, chẳng phải mẹ bảo là mẹ muốn được
nhìn thấy nó năm tay cô dâu của mình bước vào lễ đường sao?
Còn con nữa, mẹ có biết con nhớ mẹ đến thế nào không, từ bé
con đã không có vòng tay chăm sóc người mẹ, mẹ là người đầu
tiên cho con cảm nhận được chút hơi ấm của tình mẫu tử, lần
đầu tiên con gọi tiếng mẹ một cách hạnh phúc như vậy đấy. Có
lẽ ông trời căm ghét con nên đã mang mẹ ra đi mãi mãi.
Cô khóc, khóc rất nhiều, chỉ có nơi này cô mới dám bộc lộ
hết những đau thương thầm kím đã chôn sâu trong trái tim từ ngay
xưa. Cô yêu người phụ nữ nhân hậu ấy biết bao, cô hạnh phúc khi
được nhìn thấy bà ấy cười, niềm vui nhỏ bé rấy lên trong lòng khi nà xoa đầu cô nói hai chữ " con gái ". Nhiều khi cô còn ghen tị với Hải khi cậu là con đẻ của bà, nhửng rồi nụ cười lại nở trên môi cô lúc bà dịu dạng bảo " hai đứa đều là con của
mẹ ". Ngày bà ra đi, cô đau đớn tưởng như chết, cô cảm thấy
trời đất như sụp đổ. Cô oán trách ông trời tại sao những người tốt lại đoản mệnh, hay là ông cũng ích kỉ, ông muốn giữ
những người đó cho riêng mình.
Flack back:
Tiếng đất nặng trịch rơi trên chiếc quan tài gỗ
nhỏ, có hai đứa trẻ mười ba tuổi đang ôm nhau khóc tức tưởi.
Chiếc quan tài khuất dần sau lớp đất hôi đen kia, mẹ của chúng
sẽ không bao giờ quay lại nữa.
- Thôi Lan à, đừng khóc nữa, mẹ đã phải chịu khổ nơi hạ giới
lên thường đàn cuộc sống của mẹ sẽ tốt hơn, chúa sẽ che chở
cho mẹ. - Hải an ủi cô, mặc dù chỉ là con nuôi nhưng Lan còn đau lòng hơn cả Hải.
- Im đi, chết là hết cậu hiểu không, chẳng có thiên đường hay
chúa gì cả, mẹ sẽ không có cuộc sống tốt hơn, mẹ sẽ vĩnh
viễn nằm đươi nền đất nặng trịch kia. - Dung hất tay cậu ra, coo hét toáng lên đầy tức giận, cậu nghĩ có thể lừa cô bằng trò trẻ con ấy sao.
- Dung à, bình tĩnh não.
- Tránh xa tôi ra, tôi phải mang mẹ lên, tôi không muốn mẹ ở dưới đó nữa, bỏ tôi ra.
End flack back.
Những khí ức ấy bất chợt lại trở về trong cô, đã phải mất
rất lâu cô mới tĩnh tâm để trở thành cô bé mạnh mẽ thường
ngay, nhưng những nỗi đâu mất mát sẽ không bao giờ được chữa
lành.
- Thím à, con biết phải làm sao đây, con có nên nắm chặt người
con gái con yêu không cho dù người ta có bảo con là thằng ích
kỉ. Thím hãy cho con biết con nên làm gì bây giờ.
Tiếng nói của người lạ làm Dung giật mình, cô vội quệt nước
mắt nhìn quanh. Cách xa hai hàng mộ là một chàng trai trẻ đang
khóc. Tim cô đọt nhiên sững lại khi nhìn thấy anh ta. Mái tóc
bạch kim đó lần cuối cùng cô nhìn thấy là hai mười tám năm
trước. Cô run rẩy thốt lên cảm giác sợ hãi xâm chiếm cô:
- Trương Thanh Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, sự ngỡ ngàng bối rối sợ hãi bao vây lấy họ.
Những tiềm thức tưởng được chôn giấu đến một ngày lại được
đào lên, Những kí ức tưởng như đã vùi sâu tận đáy lòng lại
hiện ra rõ mồn một như thử thách những người trong cuộc. Sóng
gió bắt đầu nổi lên, những ân oán của đời trước, hãy để đời
này giải quyết hết, một lần thôi và rồi sẽ mãi mãi như chưa
từng tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT