- Sao anh đi chậm thế, lại mệt à - Cô quay sang hắn hỏi, cứ nghĩ đến cái vụ hắn gục xuống ngày
hôm qua là cô lại thấy sợ.
- Khỏi lo, bệnh của tôi không tái phát vì mệt đâu chỉ tái phát khi tôi shok tâm lí nặng thôi. - Hắn hờ hững.
- Chẳng lẽ việc tát tôi khiến anh bị chấn động mạnh đến thế
cơ à - Nếu hắn biết ngày xưa hắn đã tùng đánh cô như cơm bữa
thì chắc hẳn hắn phải ngạc nhiê lắm. Con người này tuy vẫn
lạnh lùng và kiêu ngạo như thế, nhưng so với trước đây thì cũng đỡ hơn rất nhiều, phải chăng là vì Chi Lan. Trong lòng cô bỗng
có chút không thoải mái, cảm giác này là gì đây, chẳng lẽ là ghen.
- Cũng không biết nhưng có chút đau lòng, và chua xót - Hắn
trầm tư - Hình như trong quá khứ tôi đã từng rất yêu quý cô.
- Yêu quý - Cô cười nhạt - Nếu mà anh yêu quý tôi thì tôi sẽ
rất vui khi được gặp lại anh, nhưng anh thấy tôi có vui không.
- Không phải cô không vui mà là cố gắng ngăn cho mình quyền được làm điều đó - Sự nghiêm nghị của hắn khiến cô cảm thấy chột
dạ. Hắn có còn là con người không mà có thể nhìn thấu tâm can người khác. Kẻ này thực sự là kẻ nguy hiểm, hắn không hay
nói nhiều nhưng nói đâu trúng đấy, và khi hắn đã khẳng định
điều gì thì chẳng ai có lí lẽ gì mà cãi lại.
- Đừng tự đề cao mình, tôi nghĩ cái gì anh cũng rõ sao. Khi
gặp anh tôi không hề vui chút nào, tôi chỉ muốn tiến lại gần
anh và chặt chém anh ra thành ngàn mảnh để thỏa sự tức giận.
Tôi không thể tha thứ cho kẻ chỉ coi tôi như một con búp bê. _ cô
tức giân, vùng người bỏ đi.
- Con búp bê ư lại thêm một thông tin mới - Hắn cười thỏa mãn.
Kế hoạch thứ hai đúng hiệu quả, cứ phải để cô ta tự động phun ra hết, chứ còn đe dọa hay bức ép không có tác dụng lắm chỉ
thêm mất hình tượng.
"MỌI NGƯỜI ĐÃ KẾT THÚC CUỘC HÀNH TRÌNH HÔM NAY THÀNH CÔNG. BÂY
GIỜ CHÚNG TÔI SẼ CÔNG BỐ KẾT QUẢ CUỘC THI NGÀY HÔM NAY."
Ai nấy cũng hồi hộp chờ đợi kết quả. Cả khu tập trung im phăng phắc còn có thể nghe thấy tiếng thở.
" XIN CHÚNG MỪNG CẶP ĐÔI TRẦN HẢI QUÂN - MAI THU PHƯƠNG, XIN MỜI HAI NGƯỜI LÊN NHẬ GIẢI THƯỞNG."
- Bố anh với mẹ anh Phong giành chiến thắng kìa, thật lạ quá, chúng ta đã đi rất nhanh cơ mà - Cô phụng phịu.
- Thôi, dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi, cô phải vui mừng vì
họ còn khỏe mạnh chứ. - Hải vỗ vai Lan an ủi. Nhiều khi cậu
không biết cậu đang nói chuyeenh với một cô gái hay là một đứa
trẻ nữa.
- Tôi không đâu, tại anh đấy, ai bảo bắt tôi cõng nên mới như vậy đó, anh đền đi.
- Được rồi, cô muốn gì - Dù bề ngoài tỏ vẻ bực dọc nhưng ai
biết được cậu đang mừng thầm, hiếm có dịp được người đẹp quan tâm để ý thế này.
- Ừm, anh phải chịu trách nhiệm làm tôi vui khi tôi thấy buồn thấy buồn, tôi ghét phải buồn lắm.
- Người như cô mà cũng biết định nghĩa của từ "buồn" sao? Được rồi, tôi đồng ý tôi không phải kẻ ăn bánh không trả tiền.
- Hứa đấy nhé.
- Ok
Trong một khoảng khắc dù là rất nhỏ hai người đã quên mất
những người mà họ cho là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
- Anh nhìn gì vậy - Cô tự nhiên cảm thấy hơi là lạ khi thấy
hắn cứ đứng ngây người ra từ nãy đến giờ, có vẻ như hắn đang
quan sát thứ gì đo rất chắm chú. Hướng theo ánh nhìn của hắn
cô đã hiểu tại sao hắn lại có phản ứng như vậy. - Chẳng phải
chính anh bảo anh cũng biết trước chuyện này sẽ xảy ra cơ mà.
- Còn cô, cô vui lắm sao, đương nhiên cô không thể vui được rồi,
tên "bạch tuyết" của cô đang thân mật với Chi Lan kìa - Hắn cáu
kị̉nh - Với cả tôi nói là tôi chấp nhận để cô ấy ra đi nếu cô
ấy muốn cho chứ không nói là sẽ vui vẻ làm điều đọ́.
- Việc gì tôi phải thế, cậu ấy là người bạn thân nhất của
tôi, tôi mong cậu ấy hạnh phúc còn không được nữa là, đừng có
suy bụng ta ra bụng người.
- Thật sao, trông sắc mặt cô thì có lẽ không đúng đâu, có lẽ
cậu ta không chỉ đơn thuần là bạn đâu nhị̉ - Sự châm chọc mỉa
mai lộ rõ trong giọng nói hắn.
- Thôi đi - Cô đang cố trốn tránh sự thật. Phải cô không vui khi
thấy Hải ở cạnh Chi Lan. Liệu cậu còn có thể ở bên cô mọi
lúc mọi nơi, tốt với cô vô điều kiện như những ngày xưa không.
Hay là vị trí của cô trong lòng cậu sẽ được thay thế bằng
người khạ́c Cô không dám nghĩ đến một ngày nào đó cậu không
còn là của riêng cô nữa.
- Chán thật, có lẽ cậu ta chỉ coi cô như một người ban thôi.
- Anh sai rồi, chúng tôi không phải bạn bè, không phải tình nhân, mà còn hơn thế nữa kia. Trên thế gian này sẽ không ai hiểu
được thứ tình cảm đó đâu, nhất là với kẻ tầm thường thường
như anh.
Nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng không còn chắc chắn mối quan hệ giữ cô và cậu còn được nguyên vẹn như xưa nữa, bởi vì
giữa hai người đã cuất hiện những kẻ lạ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT