Nói xong bà dắt tay Lập Hàn đi nhanh ra khỏi quán, cậu bé khống quên ngoái lại nhìn người bàn ông đấy với không mặt ngây thơ ngoan ngoãn.

Ra bên ngoài, Lập Hàn hỏi:

- Ai vậy hả mẹ.

Mẹ Lập Hàn dừng bước, bà khuỵ gối xuống, nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của con mình nói:

- Đấy là ông nội con đó. – Nói xong sóng mũi bà cay xè, hai mắt ươn ươn hơi đỏ.

Lập Hàn thấy mẹ mình như vậy, với tư duy một đứa trẻ làm sao cậu hiểu được chuyện người lớn, cậu ngờ nghệch hỏi:

- Vậy sao mẹ không cho con nói chuyện với ông mà dắt con ra ngoài.

Giọt nước mắt khẽ lăn dài, mẹ Lập Hàn mím môi, lấy tay lau nước mắt, cố kìm nén lại , mỉm cười nói:

- Để khi khác, mẹ đang bận.

- Sao mẹ khóc. Con làm gì sai hả - Lập Hàn khẽ đừa bàn tay nhỏ nhẳn lên lau nước mắt cho bà.

Mẹ Lập Hàn khẽ lắc đầu, miệng gượng cười:

- Không có. Lập Hàn ngoan lắm…thôi mẹ con mình về, mẹ mệt quá.

- Vâng - Lập Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Từ đấy bà rất ít về thăm Lập Hàn chỉ mải mê với sự nghiệp của mình, bà luôn cung cấp vật chất đầy đủ cho cậu nhưng dành sự quan tâm rất ít đến cậu. Lập Hàn dần dần sống trong cô độc, ngay cả ông nội cũng không chào đón mình.

…. Đến bây giờ khi lớn lên cậu mới biết ông nội của mình thì ra luôn phản đối ba và mẹ mình đến với nhau. Ông không muốn có người con dâu làm người quần chúng nhất là nghề người mẫu của mẹ mình. Ông ta nghĩ như thể bà sẽ không chăm lo cho gia đình và làm một người vợ hiền dâu thảo được nhưng ba mẹ cậu vẫn lén lút qua lại và mẹ đã quyết định sinh ra mình để được sự chấp thuận. Ai ngờ ông nội Lập Hàn là một người độc đoán, ông không cả thèm nhìn nhận Lập Hàn nữa…

Nói đến ba Lập Hàn…ông cũng thật không may mắn. Khi bị ba mifnh đe doạ sẽ chết nếu không lấy vợ đẻ con nôí dõi tông đường. Vì chữ hiếu ông phải chấp thuận. Nhưng khi cưới được người ấy hai năm vợ chính thức của ông sắp đẻ thì ông lại bị một tai nạn qua đời…Đúng là gia môn bất hạnh.



Đêm nay có lẽ là lần đầu Lập Hàn đốt thuốc nhiều đến vậy, cậu châm hết điếu này đến điếu khác, dựa lưng vào tường nhìn màn đêm dần buông xuống lối đi thầm lặng.

……………

Sáng hôm sau khi mọi người tỉnh dậy. Kim Anh cùng Trịnh Kim xuống nhà ăn sáng, suốt cả buổi hai người không thấy Lập Hàn đâu. Kim Anh dò hỏi:

- Bác có thấy…

- Cô định hỏi cái cậu đẹp trai galăng kia chứ gì.

Lúc trước thì không sao nhưng bây giờ Kim Ah nghe được mấy từ khen Lập Hàn như vậy cô cảm thấy hơi mẫn cảm “Đúng là thiên thần cáo giả nai”. Kim Anh gật bừa :

- Vâng vâng.

Trịnh Kim lại hiểu lầm điều đó thành sự quan tâm của Kim Anh dành cho Lập Hàn, anh khẽ tằng hắng. Kim Anh biết vậy liền im bặt.

Bà chủ nhà chẹp miệng nói:

- Cậu ấy về từ sáng sớm nay rồi.

- Sao ạ.- Kim Anh chau mày suy nghĩ gì đó.

- Quan tâm nhỉ - Trịnh Kim đang đứng uống nước nhì vẻ mặt Kim Anh cậu cảm thấy hơi ghen nói xong câu đấy, cậu liền bỏ đi.

Bà chủ nhà không hiểu sao cũng lắc đầu bỏ đi ra ngoài, Kim Anh cũng bần thần bỏ về phong còn lại Trịnh Kim đứng trơ người, cậu nuốt nốt ngụm nước trong miệng, trố mắt nhìn theo “Thái độ gì vậy”

Trịnh Kim đặt chai nước lọc xuống bàn, đi ra ngoài đón chút không khí trong lành.

Cậu vừa bước chân ra ngoài, đã có mấy em hàng xóm đứng tụ trước cửa chỉ trỏ cười nói ném ánh nhìn về hướng cậu. Mặc dù không nhìn nhưng Trịnh Kim cũng cảm nhận được điều đó. Cậu thấy không gian này không còn trong lành nữa rồi, liền thở hắt ra quay đầu định vào lại nhà.

- Anh gì ơi…

Một cô gái có làn da nâu đen, chạy lại đưa cho Trịnh Kim một bức thư. Cậu nhìn nhìn nó mặt vẫn đơ ra. Cô gái e ấp mở lời:

- Đây là thư bày tỏ của em. Anh hãy đọc nó và trả lời em nhé.

Cô gái nhét tờ giấy có bao bọc bên ngoài toàn là trái trái và trái tim, rồi chay về phiá mấy cô gái đang đứng, cười vui tươi sau đó mấy người vừa đi vừa nói gì đó có lẽ đang bàn về Trịnh Kim cũng nên.

Trịnh Kim nhìn thư tình trong tay mình, cậu cười nhếch môi:

- Thể kỉ bao nhiêu rồi còn viết thư.

Cậu cầm nó vào nhà rồi quẳng lên bàn không buồn đọc. Lại ngồi xem tivi. Theo hẹn chiều này ông tài xế sẽ đón họ. Cậu đang chờ đợi giây phút thoát khỏi nơi xa xôi hẻo lánh này.

Lúc sau Kim Anh mới trở lại với vẻ mặt bình thường, cô lại tung tăng chạy xuống, nhìn trên bàn có tấm thiệp màu hồng toàn tim cật, cô cầm lên ngắm qua ngắm lại, rồi hỏi Trịnh Kim đang ngồi đó:

- Của ai vậy.

- Cậu nghĩ là của ai?

- Lại bắt đầu rồi đấy. – Kim Anh lườm Trịnh Kim bén ngót, cô ghét nhất kiểu hỏi ngược của Trịnh Kim, không biết cậu học đâu ra cái phong cách đấy nữa.

Kim Ah tò mò mở nó ra cô lại tưởng tượng:

- Không lẽ có người gửi cho tôi à…hehe.

Trịnh Kim đang xem phim gay cấn cũng phải ném ánh nhìn về Kim Ah đầy sự nể phục. Cái gì cũng có thể tự nghĩ được.

- Xem nào.- Kim Ah vừa mở nó ra vừa nói – Gì đây.

“Từ tối qua đến giờ em rất có ấn tượng với anh….”

Kim Anh đọc hết cả bức thư, những câu từ rất là “sế” à không phải nói là rất là “lãng mạng” được một nét chữ thanh thoát biểu hiện. Kim Anh nhìn Trịnh Kim tự nhiên cô nghẹn ngang họng. (biểu hiện ghen).

Kim Anh dò hỏi:

- Xinh không.

- Cũng được.

Kim Anh vuốt lại tóc, đứng thẳng người tạo tư thế đứng chuẩn, Trịnh Kim nhìn cô, cậu hỏi:

- Làm gì vậy.

Kim Anh hất hất mặt:

- Cậu thấy tôi thế nào? Xinh không. – Cô nhướng nhướng lông mày.

- Xinh.

Kim Anh mát lòng, cô cười tự mãn, rôồ hỏi tiếp:

- Vậy tôi với nhỏ gửi thư cho cậu ai hơn.

Trịnh Kim nhìn Kim Anh bằng ánh măắ lạ thường. Cậu chăm chăm đảo mắt từ trên xuống dưới . Kim Anh cũng nhìn lại cậu hôồ hộp chờ đáp án. Trịnh Kim chẹp miệng quay lại xem tivi, miệng nói:

- Như nhau.

- Gì – Kim Anh nghe xong nghẹn ngào không nói thành lời.

Cô lườm Trịnh Kim miệng lẩm bẩm “ít ra cũng phải khen vợ mình đẹp hơn chứ…loại người không có quả tim”. Kim Anh cũng tò mò không biết cô gái kia ra sao, đột nhiên Kim Anh nổi hứng muốn xem mặt người đó thế nào mà Trịnh Kim cũng bảo là “cũng được”. Kim Anh mím môi chạy lại ngồi cạnh Trịnh Kim, Kim Anh lay lay tay cậu:

- Này, nhỏ kia trong thư có hẹn cậu đi chơi đấy cậu đi không.

- Không.

- Cứ đi đi nhưng dẫn tôi theo.

Trịnh Kim đột nhiên quay xang nhìn Kim Anh:

- Cậu định đi đánh ghen à.

Kim Anh trố măắ nhìn lại cậu, cô phì cười:

- Điên à. Thử xem mặt mũi như nào.

- Làm gì.

- Tự nhiên muốn xem vậy, đi đi nhớ nhớ…Du đẹp...

- Thôi thôi được rồi…- Trịnh Kim sợ nhất là mỗi lần Kim Anh khen mình, cậu đầnh nhận lời cho xong đỡ phải nghe cô lải nhải.

- Hehe…cậu đáng yêu thật.

Kim Anh đứng dậy tung tăng chạy ra ngoài mua gì đó. Còn Trịnh Kim ngồi lại xem phim tiếp.



5h…

Đúng như giờ hẹn. Kim Anh theo Trịnh Kim ra ngoài, cô cố tình diện bộ đồ đẹp nhất mình mang theo chủ ý để lấy oai với con nhỏ định tán tỉnh chồng mình. Trịnh Kim thì trả để ý mấy, cậu có muốn đi đâu cơ chứ thời gian này thà ở nhà ngủ còn có ích hơn nhưng chỉ tại nhận lời Kim Anh không muốn thấy cô xụ mặt nên phải miễn cưỡng đi.

Đi lòng vòng tìm điểm cô gái kia hẹn ra. Trịnh Kim đã thấy cô gái ấy xuất hiện cùng với một hai cô gái nữa đi cùng. Kim Anh níu tay Trịnh Kim:

- Bên kia à.

- Chắc vậy.

- Chắc vậy là sao.

- Tôi chỉ liếc qua thôi có nhìn kĩ đâu mà biết.

Sốc! Kim Anh không còn gì để nói, sao có người vô tâm hờ hững thế với phái đẹp được như cậu ta nhỉ. Kim Anh bỗng cười tủm “ Mà như thế cũng tốt…”.

Kim Anh nhìn nhìn mấy cô gái kia, nói:

- Mà cô ta hẹn đi chơi thì làm sao dẫn theo người khác đi được. Chắc không phải bọn họ.

Kim Anh quay đi chỗ khác nhìn dáo dác xung quanh tìm đối tượng tình nghi.

Không gọi mà ba cô gái kia cùng xang đến chỗ hai người đứng.

Cô gái đứng giữa, bước lên phiá trước cười cười, vén tóc làm duyên nói:

- Anh chúng ta đi nói chuyện riêng thôi.

Cô nàng quay lại với hai người bạn mình rồi nháy nháy mắt như bảo họ về được rồi. Hai cô nàng kia cũng rúc rích cười nhìn Trịnh Kim rồi kéo nhau về.

Kim Anh trề môi nhìn họ “gái quê còn kinh hơn cả gái phố ấy chứ”.

Mà Kim Anh cũng chăm chú nhìn cô nàng đứng trước mắt mình. Có gì là xinh đâu nếu không muốn nói là trung bình kém, không phải Kim Anh tự khen mình nhưng cô cảm thấy cô gái này hoàn toàn kém xa mình kể cả về dáng lẫn mặt vậy mà Trịnh Kim cũng khen được.

Kim Anh không hiểu mắt Trịnh Kim có đờm không nữa hay cậu ta nhìn khó tính vậy thôi chứ thật ra tiêu chuẩn nhìn người kém cũng nên.

- Này…- Trịnh Kim phải huých nhẹ khỉu tay vào người Kim Ah cô mới giật mình tỉnh lại.

- Hở?.

Cô gái đậm chất miền quê, nhẹ giọng chào Kim Anh:

- Em chào chị. Chị là…

- Ừ. Chị là vợ của anh này. – Kim Anh chặn luôn lời, cô khẽ cười lấy tí phong độ - Nghe nói em có ấn tượng “mạnh” với chồng chị à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play