- Này. Anh có chuyện muốn nói với em.

Trâm Nhi lấy khăn giấy lau miệng, cô nói:

- Chuyện gì?

- Anh…

Tít…tít…

Ngay lúc Trâm Nhi căng thẳng nhìn cậu và Tú Anh định bày tỏ thì có tiếng chuông điện thoại của cậu reo. Tú Ah nheo mắt nhìn số lạ. Anh lẩm bẩm “Tự nhiên gọi vào lúc này”. Cậu mở máy:

- Ai vậy.

- Anh à…em về rồi đây…

Mặt mày Tú Anh đột nhiên biến sắc, cậu tắt ngay điện thoại/. Trâm Nhi nhìn thấy rõ biểu hiện ấy trước mặt Tú Ah. Môi Tú Anh mím lại, mặt tái đi, ánh mắt nhìn thờ thẫn. Trâm Nhi nhẹ giọng hỏi:

- Anh sao vậy.

Tú Anh lắc đầu, gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh:

- À không có gì, anh hơi mệt.

- Ừ vậy thì về nghỉ sớm đi.

- Ừm – Tú Anh gượng cười gật đầu. Phiá dưới bàn tay anh đang nắm chắc chiếc điện thoại đến nỗi tay toát cả mồ hôi.

Trâm Nhi bỗng hỏi:

- À nãy anh định nói gì với em vậy?

- Thôi để khi khác vậy.

- Ờ. – Trâm Nhi gật đầu theo cậu ra lấy xe đi về.

Cô nhận thấy giường như người gọi điện cho Tú Anh có điều gì đó ảnh hưởng rất lớn đến anh nên Tú Anh mới vậy. Trâm Nhi thấy Tú Anh đã không muốn nói nên cũng trả hỏi thêm nhiều.



Chi Mai mệt mỏi quăng cặp sách xuống dưới ghế. Cô ngồi xuống tháo giầy:

- Mẹ ăn cháo có cần cho hành không ạ.

Chi Mai khựng người lại. Mọi hoạt động côđều đứng hình khi nghe gịong nói từ gian bếp vẳng ra. Cô ngó quanh nhìn không thấy mẹ mình đâu. Chi Mai tưởng mình nghe nhầm, cô cúi xuống tháo nốt giây giày bên kia:

- Mẹ cho hành hay tiá tô ạ. Chắc cảm phải cho hành rồi.

Chi Mai ngẩng phắt mặt lên.Cô quăng vội đôi giày trên tay xang một góc, xỏ vội đôi dép vào, từ từ tiến về gian bếp.

Chi Mai khẳng định giọng nói ấy là của Nguyên Khang rồi nhưng cô vẫn không hiểu lý do gì cậu đến nhà mình. Có khi nào nó tiếp tục lừa tình cô không.

Chi Mai đứng lặng im nhìn sau lưng cậu, cô tìm mãi không ra một lý do nào để cậu có thể bước chân vàonhà mình mà mẹ cô đi đâu chứ để tên gian xảo này bước vào nhà. Chi Mai tằng hắng, Nguyên Khang giật mình quay lại. Cậu nhìn Chi Mai rồi nở nụ cười:

- Em về rồi à.

Đáp lại câu hỏi đó bằng thái độ khó chịu:

- Mẹ tôi đâu?

- Vừa rồi mẹ còn ở ngoài phòng khách mà.Chắc bà lên phòng ngủ rồi.

- Vậy sao cậu lại ở nhà tôi?

- À anh đến để nấu cháo cho mẹ ăn.

- Không cần, để đấy tôi làm được rồi, cậu mau về đi.

Nguyên Khang gương mặt thoáng hiện nét buồn, cậu nhẹ giọng nói:

- Em nghe anh giải thích được không. Chuyện lần trước em nghe được chỉ là hiểu lầm…

- Thôi không cần nói nhiều, cậu về cho.

- Nhưng…

- Biến đi tôi không muốn nhìn thấy cậu.

- Anh xin lỗi.

Nguyên Khang khẽ nói khi đi ngang qua người Chi Mai. Khi cậu đi khuất, Chi Mai mới thấy tâm trạng mình thật tồi tệ, nhìn dáng vẻ thất thần buồn bã của cậu cô cũng đâu vui gì. Chi Mai thở dài,nén nỗi buồn vào trong lòng “Cậu ta chỉ là vui đuà với mình thôi. Đừng vọng tưởng nữa”. Chi Mai vỗ hai tay lên mặt cho tỉnh táo. Cô cố quên đi chuyện về Nguyên Khang.

- Này… - Nguyên Khang bỗng nhiên lù lù xuất hiện.

Xo ảng…

Chi Mai đang b ê t ô ch áo nghi ngút khói bỗng nghe tiếng gọi làm cô g ật thót ình l àm r ơi t ô ch áo khỏi tay đổ ập xuống sàn.

Ái…

Nguyên một mảnh sàng đâm trúng chân cô, nước cháo nổng hổi văng lên chân làm cô bỏng rát. Chi Mai ngồi thụp xuống, ôm chân kêu đau.

Nguyên Khang vội vàng chạy lại, anh nhanh tay vặn một chậu nước cho Chi Mai rửa chân, cậu nhẹ nhàng đặt chân cô vào chậu nước lạnh, nó làm Chi Mai cảm thấy dễ chịu hơn. Chi Mai nhìn Nguyên Khang đang cuí mặt xuống rửa chân cho mình, sóng mũi cô bỗng cay cay, những tủi thân trong cô như vỡ oà. Chi Mai cố gắng lắm mới nén được nước mặt khỏi trào ra. Cô nói:

- Quay lại làm gì. Tôi đã bảo về đi rồi mà lại.

Nguyên Khang từ từ ngẩng đầu lên, cậu không nói gì chỉ khẽ cười rồi đặt chân cô ra ngoài,cậu đỡ cô ngồi lên ghế rồi lau dọn sạch chỗ bẩn. Xong xuôi, Nguyên Khang hỏi:

- Nhà em có oxi già với băng không?

- Làm gì.

- Để rửa vết rách không em bị nhiễm trùng đấy.

- Ở trong kia – Chi Mai chỉ lên phiá tường có đóng một chiếc hộp ytê.

Nguyên Khang đi lại lấy bông băng rồi quay lại ngồi đối diện với Chi Mai. Cậu vỗ vỗ tay lên đùi mình.

- Cho chân lên đây.

- Không. Đưa đây tôi tự làm.

Chi Mai dựt lấy thuốc từ tay Nguyên Khang. Cô nói:

- Cậu có thể về. Không tiễn.

Cô cuí mặt xuống, cho chân lên ghế, tra ôxy già rửa vết thương. Ci Mai nhăn nhúm mặt mày vì bị xót.Nguyên Khang kéo chân cô đặt lên đuì mình làm Chi Mai chới với suýt ngã tập hai.

Chi Mai quát:

- Cậu làm gì vậy.

- Ngồi im đi.Làm xong rồi mình nói chuyện cho ra lẽ.

Cậu cầm lấy lọ ôxy già trên tay và ýt bông lau rửa vết rách cho cô. Chi Mai kêu xót liên mồm,cô lườm lườm Nguyên Khang “tất cả cũng tại cậu ta mà mình bị vậy.Sao chổi” nhưng cô vẫn ngồi yên cho cậu làm… cậu cố gắng lau nhẹ hết sức có thể, vừa làm cậu vừa thổi vào đấy cho cô đỡ xót. Nguyên Khang dán chiếc băng cá nhân vào chỗ thương rồi nói:

- Xong.

Cậu nhẹ nhàng đặt chân cô xuống rồi nhìn thẳng vào Chi Mai làm cô bối rối. Chi Mai cố tỏ là bình tâm nhưng miệng vẫn cà lăm:

- Chuyện,…chuyện gì…nói nhanh.

- Anh với em làm lại từ đầu nhé. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra anh chưa nghe thấy gì và em cũng vậy.

- Tôi làm gì mà cậu nhìn với thấy…

Nguyên Khang nheo mắt cười nhẹ:

- Chẳng phải có lần em nói với Kim Anh người em thích là Tử Kỳ còn em nhận lời yêu anh chỉ là do cái tiếng n05 của anh thôi đúng không.

Chi Mai nghe Nguyên Khang nói đúng quá làm cô đâm ra lúng túng.Chi Mai nhăn mặt” sao cậu ta biết nhờ”. Nguyên Khang đều đều giọng tiếp:

- Anh chỉ vô tình nghe thấy lúc em nói chuyện đấy thôi. Vậy coi như hoà nhé.

- Hoà là hoà thế nào – Chi Mai nhíu mày nói.

- Coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Em cho anh thời gian 1 tháng, nếu em có tình cảm với anh thì chúng ta sẽ duy trì mối quan hệ ấy, còn không anh sẽ từ bỏ.

Chi Mai gật đầu:

- Vậy được. Mà tôi nghĩ cậu nên từ bỏ sớm thì tốt hơn.

Nguyên Khang đổi ngay mặt, cậu lúc nào cũng vậy không nghiêm chỉnh được quá 5phút. Mặt lúc nào cũng như đang đùa . Nguyên Khang nhoẻn miệng cười:

- Sau một tháng rồi nói chuyện đấy. Mà này…

Nguyên Khang hếch hếch lông mày làm Chi Mai bật cười, cô cố làm mặt lạnh hất mặt hỏi:

- Sao.

- Nãy em thấy anh đàn ông không. Rất là phong độ.

- Gì cơ – Chi Mai bật thốt không còn gì để nói.

Nguyên Khang huých huých người cô:

- Cứ nói đi không ngại đâu. Có phải lúc nãy nhìn anh men lắm đúng không. Nói chuyện rất là người lớn, ánh mắt và cả hành động cũng rất phong độ…haha.

Chi Mai cứ trơ trơ ngồi nhìn Nguyên Khang cười tự mãn, cô lắc đầu bất lực. “Không thể tưởng tượng nổi”.

Nguyên Khang nín cười xong nói:

- Em ngồi nghỉ để anh nấu lại cháo cho mẹ. CHắc mẹ đang đói lắm.

- Ờ.



Sau vụ đấy Kim Anh và Trịnh Kim chính thức yêu nhau, tin nóng đấy làm mọi fan cuồng trong trường của Trịnh Kim như vỡ oà, họ không thể tin được người lọt vào mắt nâu của Trịnh Kim lại là một cô gái quá bình thường như vậy. Tin ấy cũn đã lọt vào tai Hữu Thiện làm cô tức sôi gan, tự nhủ thầm với mình sẽ tim cách không để cho vụ này yên thế này.

Tuy nói là yêu nhau nhưng Kim Anh lẫn Trịnh Kim lúc nào cũng gây nhau không ai chịu nhịn ai.

- Alo…ai vậy ạ.

- . ….

- Vậy ạk được đi nghỉ mát á.

- …

- Vâng vâng.

- …

- Mai xuất phát. Cho hỏi điạ điểm nghỉ mát là ở đâu ạk.

- …

- Không thể tiết lộ sao

- …

- Ờ vậy đi.

KimAnh tắt máy, cô hồ hởi vì chuyến đi được tài trợ 100 % không mất đồng nào. Đây chính là phần thưởng trong cuộc đi leo núi của trường. Kim Anh chạy ù ra phòng khách thông báo cho Trịnh Kim:

- Này, chuẩn bị đồ đi mai chúng ta đi nghỉ mát.

- Đi đâu? - Trịnh Kim dời mắt khỏi màn hình quay xang nhìn Kim Anh.

- Chưa biết. Nhớ cái vụ ma lafn trước mình thắng không, mai họ sẽ đưa xe đến đón mình đấy.

- Vậy à.

- Đi chuẩn bị đi, sáng mai còn đi sớm.

- Ờ. - Trịnh Kim ngoan ngoãn làm theo.

Kim Anh phấn khởi đến nôĩ không thể ngậm miệng lại. Cô rất hồi hộp về cuộc đi chơi này. Trịnh Kim thì cũng bình thường thôi nhưng thấy Kim Anh thích vậy cậu cũng không nỡ từ chối.

Chuẩn bị vài bộ quần áo cho vào túi sách xong, Kim Anh về phòng, cô cười:

- Ngủ ngon.

- Ừ, ngủ ngon - Trịnh Kim mỉm cười chúc lại Kim Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play