- Lên xe.

Kim Anh giật mình “Thôi để về hỏi cậu ta cũng được.”

Lập Hàn đề nghị:

- Để anh đưa em về.

Kim Anh lúng túng nhìn xang Trịnh Kim. Mặt mày lấm lét,cô cười từ chối khéo.

- Ờ thôi…hìhì…nhờ anh ngại quá. Dù sao nhà Trịnh Kim cũng gần nhà em để cậu ấy đưa em về được rồi.

- À vậy sao.-Lập Hàn gật đầu cười- Vậy hai người về nhé.

Nhìn Trịnh Kim.Lập Hàn tỏ vẻ khiêu khích:

- Vậy nhờ cậu đưa Kim Anh của tôi về nhé.

Trịnh Kim cũng không kém cạnh :

- “Người của em” đương nhiên em có trách nhiệm chứ. Anh nhắc hơi thừa rồi đấy.

Trịnh Kim nói xong còn điểm nhẹ nụ cười mới thâm thuý. Lập Hàn mặt hơi tái lại, cậu tỏ ra bình tâm, gật đầu cười:

- Vậy à. Vậy thì giao Kim Anh cho cậu.

Kim Anh cười cười leo lên xe Trịnh Kim. Cậu không nói gì mà phóng xe đi tuốt.

“Kim Anh của tôi…cô ta là vợ tôi mà” Trong đầu Trịnh Kim cứ văng vẳng câu nói của Lập Hàn. Mà cậu còn tức hơn nữa là Kim Ah không chịu đính chính lại câu nói ấy mà còn cười nữa chứ.

Kim Anh ngồí sau nhớ ra chuyện móc khoá. Cô lên tiếng hỏi:

- À. Cái móc khoá trong túi áo tôi là cậu mua à?

- Thế cậu nghĩ là của ai.

- Sao cậu cứ có kiều nói hỏi ngược lại người đang hỏi mình thế. Nói chuyện tử tế xem nào.

- Đang nói rất tử tế - Trịnh Kim quạu lại.

- Khó chịu.- Kim Ah bực mình không thèm nói gì nữa.

Suốt trên đường đi đến khi gần về nhà mà vẫn không thấy Kim Ah nhắc gì đến chuyện móc khoá nữa. Trịnh Kim cũng thấy mình hơi vô lý khi quạu với cô như vậy. Anh ngập ngừng nói:

- Giữ cái đấy cẩn thận vào. Tôi tốn 500k để mua nó đấy.

Kim Ah trề môi:

- 500k á. Chém gió vừa thôi đại ca. Cái này hôm đấy tôi nhìn giá có 50k thôi mà.

- Đã bảo là 500k rồi mà lại.

- Không thể tin.

- Rồi rồi thì cứ cho là 50k đi.

- Nói thật có ai cười đâu mà…hìhì- Kim Anh thich thú lôi chiếc móc khoá ra nhìn cười - Cảm ơn nhé. Tôi sẽ ghi nhận tấm lòng của cậu.

Trịnh Kim mát lòng khi nghe Kim Anh cảm ơn. Cậu khẽ cười và quên béng đi chuyện bực mình ban nãy.



- Sắp đến hè rồi.Lại phải ra trông cửa hàng.Mệt thật đấy – Chi Mai thở dài than ngắn.

- Còn anh tóc vàng mái ngố đâu, gọi nó ra chơi cho vui.

- Ừ mày nhắc tao mơí nhớ. Gần tháng nay tao cũng không gặp Nguyên Khang. Không biết lặn đi đâu rồi – Chi Mai cắn môi nghĩ ngơị.

- Sao mày không gọi điện hỏi nó.

- Có gọi, mà toàn tắt máy thôi.

- Ở trường cũng không gặp à.

- Ừ.

Kim Anh ra chiều suy nghĩ, cô gãi gãi cằm :

- Có khi nào nó…

- Nó làm sao. – Chi Mai vôị vã lay tay bạn nói.

- Có khi nào nó bị tai nạn gì không.- Kim Anh tặc lưỡi.

Chi Mai đánh bốp vào người cô, mắng:

- Vớ vẩn.

- Không phải thì thôi.

Chi Mai không nói gì nữa nét trầm tư hiện lên khuôn mặt của cô. Đã gần tháng nay cô và Nguyên Khang không gặp nhau. Cậu ta xảy ra chuyện gì chăng hay như lời Kim Anh nói.?? Hay cậu ta đã có người mới?? Chi Mai ngồi nghĩ vẫn vơ mãi đến hết giờ học mà cũng không hay. Thấy bạn cứ nhìn ra cửa sổ như người mất hồn.Kim Anh đứng dậy vừa cho sách vào cặp vừa nói:

- Mày bị sao vậy. Lo cho người ta thì tìm hỏi đến nhà nó mà xem.

- Ờ.- Chi Mai thờ ơ đáp.

Dù gì đi nữa Nguyên Khang cũng đã nói yêu cô cơ mà sao cậu ta lại biến mất một cách vô cớ như vậy chứ. Chi Mai dù ít dù nhiều nhưng cũng đã có tình cảm nhen nhói trong lòng đối với cậu. Nguyên Khang vắng mặt đã lâu mà vẫn không thấy Chi Mai cũng thấy bức bối lắm chứ.

Chi Mai lững thững ra nhà xe lấy xe đi về. KimAnh thấy cô cứ lẩn thẩn liền hỏi han:

- Thôi mà dù gì mày cũng có tình cảm thật sự với nó đâu.

- Ừ - Chi Mai gượng cười.- Thôi kệ cậu ta đi. Tao về trước đây.

- Ừ.- Kim Anh gật đầu cười rồi ra xe Trịnh Kim đi về.

Trên đường đi về, Chi Mai vô tình thấy Nguyên Khang qua tấm cửa kính đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn trong quán cafê mặt vẫn cười tươi rói. Cô dừng xe lại bên vệ đường nhìn lại cho rõ xem có phải cậu không, Đúng là Nguyên Khang rồi, không thể nhầm được nữa.

Chi Mai rất muốn vào đó hỏi xem tại sao tháng nay mà không thấy mặt mũi cậu đâu. Nhưng lại ngại vì đám bạn của cậu. Bản tính tò mò trong cô trỗi dậy, cô không thể chịu được nữa rồi. Chi Mai gửi xe rồi vào quán cafê chỗ Nguyên Khang đang ngồi.

- Sao mày đã cò được bà thím đấy chưa.

Nguyên Khang bật cười:

- Bà thím gì chứ sao gọi người ta như vậy. Đang trong thời gian thử sức.

- Ồ…haha…tao nghe nói nhỏ đấy là fan trung thành của Tử Kỳ đấy,liệu mày có được không vậy.

Chi Mai đứng sau Nguyên Khang từ lúc nàovà câu chuyện giữa mấy tên nhóc kém cô một tuổi cũng đã lọt vào tai hết.

Mấy tên bạn Nguyên Khang nhìn thấy cô họ bỗng im bặt hất mặt ra phiá sau Nguyên Khang. Cậu quay lại,trố mắt nhìn Chi Mai sau lưng mình.

- Em…

Nét mặt Chi Mai đanh lại, bất giác cô nở nụ cười nhạt. Ánh mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào gương mặt rõ đáng yêu của Nguyên Khang một tia đầy khinh bỉ.

- Hay đấy – Chi Mai nói xong liền quay người bước đi.

Nguyên Khang không kịp nói gì thì cô đã vụt biến mất.Gương mặt anh thật khó tả.

Bạn Nguyên Khang nhìn cậu mặt xụ xuống hỏi:

- Ê đừng nói mày thích cô ta rồi nhớ.

- Không phải chứ - Một đứa nữa cười nhìn Nguyên Khang nói.

- Đúng.- Nguyên Khang đột nhiên đứng dậy.

Cậu đã thích Chi Mai thật sự.Lúc đầu đó chỉ là một trò chơi giữa đám bạn của cậu. Nguyên Khang N05 trường mà phải đi thích một đứa con gái lớn hơn mình ư. Đấy chỉ là một trò cá cược thôi.

Nguyên Khang chán nản ra về.Cậu biết nếu bây giờ mà chạy theo giải thích thì Chi Mai cũng không tin những gì cậu nói nữa. Tất cả đã hết. Game over.



Sáng hôm sau Nguyên Khang cố tình ngồi trong căn tin chờ Chi Mai ló mặt. Đúng như dự tính,giữa giờ Kim Ah và Chi Mai đã xuất hiện. Nguyên Khang định đi tới thì Chi Mai đã nhìn anh bằng ánh mắt như người không quen, cô quét mắt qua anh với cái nhìn lạnh băng. Nguyên Khang khựng người dừng bước chân, mắt cậu cụp xuống, quay đầu bước đi với dáng vẻ của một kẻ thất bại.

Kim Anh vừa nhìn thấy bóng dáng Nguyên Khang, côlên tiếng nói:

- Ê,kia có phải Nguyên Khang không.

- Ừ. Thì sao- Chi Mai vô hồn nói.

- Ơ.Chẳng phải mày đang truy lùng nó à.- Kim Ah vừa nhai miếng xoài dầm vừa nói.

- Tao tức quá mày ạ.-Chi Mai bỗng đập bàn sổ một tràng kể lại chuyện hôm qua tiếp – Nhìn mình thế này mà bị mấy thằng ranh đấy lừa mới đau chứ.

Kim Anh nghe cô nói chuyện buồn mà như chuyện hài, cố lắm Kim Anh mới nén cười được, cô ra vẻ cảm thông nói:

- Thôi giờ gặp nó cứ bơ đi cho nó sợ. Tưởng N05 là ngon à. Gặp chồng mình tắt điện.

Kim Anh nói xong cũng tự thấy mình vô duyên, cô cười hề hề nhìn Chi Mai rồi cúi đầu ăn tiếp.Chi Mai trề môi:

- Ừ chồng là N01 thì nhất rồi còn gì.Mà dạo này tao hay thấy mày khoe về n01 lắm đấy, yêu cậu ấy lắm rồi đúng không. Ôi mặn nồng quá….hoho – Chi Mai cố tạm quên đi nỗi buồn trong lòng mà gắng cười.

- Điên à. Tao mà thích…

- Sao? – Chi Mai nhìn Kim Ah trân trân dò xét.

- À không tao rất yêu chồng tao rồi..hềhề…- Kim Anh nói lái đi “Suýt thì lộ”.

- Kinh à nha…haha.

- Cuời gì mà vui vậy -Lập Hàn đi tới kéo ghế xuống ngồi đối diện hai người.

- Lập…Lập..H..- Chi Mai tắt tiếng cười,lắp bắp nhìn người đối diện.

- Ơ anh cũng xuống căn tin mua gì à – Kim Anh hỏi một câu ngớ ngẩn.

- Ừ - Lập Hàn mỉm cười nói – Kim Anh chiều có rảnh không.

- Em lúc nào trả rảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play