Tú Anh cùng Tử Kỳ gặp họ trong sân Tú Anh nhanh miệng cười toe toét:

- Anh rế.

Thế Du suýt cười thành tiếng vì câu chào của Tú Anh. “Cũng được đấy chứ” Cậu cuí đầu xuống, miệng mấp máy cười không để lộ ra ngoài. Kim Anh thì lườm Tú Anh. Tử Kỳ nhìn Trịnh Kim, anh bỗng ồ lên:

- Ơ trán mày bị sao vậy.

Nhắc đến Trịnh Kim liền quét mắt xang lườm Kim Anh, cô thì giả lơ nhìn đi chỗ khác. Tú Anh Tử Kỳ nhìn hành động lạ của họ rồi quay xang nhìn nhau cười ánh mắt gian tà rồi cùng cười to lên, Tú Anh đá lông mày liên tục nói:

- À… Em biết rồi…haha tối qua lăn lộn kiểu gì mà chị làm bạn em rơi xuống giường vậy…haha.

Tử Kỳ cũng góp lời:

- Mạnh mẽ vậy…haha.

“Gì” Kim Anh- Trịnh Kim quay xang nhìn Tú Anh và Tử Kỳ. KimAnh vỗ bốp vào đầu Tú Anh còn Trịnh Kim đánh vào đầu Tử Kỳ.:

- Đau – Cả hai nhăn nhó xoa chỗ bị đánh.

- Nói linh tinh - Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh.

Tú Anh trề môi:

- Không phải à.Thế sao qua một đêm mà nhan sắc thằng Kim nó thành như kia.

- Chối nữa à. - Tử Kỳ góp lời.

- Đã bảo không phải mà lại. Là vì…

Nhắc đến đây Kim Anh lại nhận được cái lườm của Trịnh Kim. Cô nhe răng ra cười trừ.Rồi đính chính với hai người kia cho họ khỏi nghĩ vớ vẩn. Trịnh Kim thì bỏ đi vào phòng y tế.

- Có vợ rồi mà vẫn lười học à.

Lệ Đạt thấy Trịnh Kim xuất hiện liền trêu. Trịnh Kim khoát tay:

- Em nhớ chị.

- Ồ…quý hoá quá - Lệ Đạt bật cười.

- Thôi, chị coi cho em ngủ một lúc nhé.Mệt quá.

- Làm việc quá sức à mà mệt - Lệ Đạt cười nham nhở trêu.

- Điên à. Thôi em ngủ đây kéo rèm lại hộ em.

- Ờ.- Lệ Đạt cười tủm tỉm rồi ra ngoài. Đóng của cho Trịnh Kim ngủ.



Kim Anh vào lớp đưa quà Noel hôm qua cô đã mua cho Chi Mai.

Hữu Thiện đi vào. Cô cười tươi chạy lại chỗ Kim Anh, nhẹ giọng nói:

- Kim Anh à, ra ngoài một chút tớ có chuyện nhờ bạn tí.

- Ờ - Kim Anh quay xang Chi Mai nói- Chờ tí tao vào.

- Ừ.

Kim Anh theo chân Hữu Thiện ra ngoài hành lang. Kim Anh hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Cậu..- Hữu Thiện ngập ngừng nói.

- Nói đi, ngại gì.

- Thì…tớ muốn nhờ cậu tạo cơ hộị cho tớ với tiểu Kim đi chơi với nhau được không.- Hữu Thiện nhìn Kim Anh với ánh mắt cầu mong chờ đơị.

Kim Annh chau mày:

- Sao lại nhờ tớ. Tớ có quan hệ gì với Trịnh Kim đâu.

Hữu Thiện cười nhẹ:

- Tớ thấy cậu cũng có vẻ thân với cậu ấy lắm mà. Sáng nay hai người còn đi chung mà.

- Đấy là tại…- Kim Anh bỗng imbặt không nói tiếp nữa.Suýt thì cô đã để lộ chuyện hai người cưới nhau.

- Tại gì? - Hữu Thiện chờ đơị.

Kim Anh lắc đầu, cười:

- Không có gì,Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cậu.

- Cảm ơn nhé…hihi - Hữu Thiện cười mừng ra mặt – Có gì gọi cho tớ nhé. Số xxx….

- Ừ rồi – Kim Anh lưu số lại rồi tiếp - Vậy vào lớp thôi.

- Ừ.Cậu cứ vào trước đi. Tớ ra căng tin một chút.

- Ừ.

Kim Anh quay người về lớp. Hữu Thiện bỗng gọi giật lại:

- Này.

- Hở - Kim Anh quay mặt lại.

Hữu Thiện mỉm cười nói:

- Cậu có muốn uống gì không.

Kim Anh lắc đầu rồi đi về lớp tiếp. Hữu Thiện tắt ngay nụ cười trên môi, ánh mắt sắc bén, cười khẩy quay người bước đi trong những kế hoạch bày sẵn của mình.

….

- Anh à.

- …

- Sao cơ. Ăn tối á.

- …

- Được thôi. Mấy giờ ở đâu em ra.

- …

- Ơ không cần đâu. Em tự đến đượcanh cho điạ điểm đi.

- …

- Vâng rồi.

Kim Anh tắt máy.Cô đang chuẩn bị bữa tối thì Lập Hàn gọi đến. Nhìn lên đồng hồ đã điểm 6h mà vẫn không thấy mặt mũi Trịnh Kim đâu.Kim Anh đứng dậy bỏ túi rau vào lại tủ lạnh “Chắc tên này không ăn cơm ”. Sắp đến giờ hẹn, KimAnh tung tăng chạy vào phòng quần áo. Cô chọn một bộ rồi khoá cửa ra ngoài.

Kim Anh cùng Lập Hàn vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Lập Hàn rủ rê:

- Tí anh em mình đi xem phim đi.

- Cũng được – Kim Anh đồnng ý.

Hai người ăn uống xong rời quán. Mỗi người một xe lên đường đi tăng hai.

Trịnh Kim đang trên đường về thì bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen quen đằng xa đang đi cùng một người ngược chiều mình. Anh nheo mắt nhìn lại “Kim Anh”. Cậu nhìn người đi song song với xe cô xem đó là ai thì nhận ra là người cùng nhóm trước với mình. 2 người phóng xe ngang qua người cậu. Trịnh Kim đi được một đoạn,cứ thấy bứt rứt bực bột thế nào ấy, câu vừa đi vừa lấy tay rút điện thoại trong túi ra.gọi cho Kim Anh:

“Alô anh là ai sao gọi cho người yêu tôi…

- Lô đề gì…Cậu. - Trịnh Kim quát rồi im lặng nghe đầu giây kia nói tiếp.

“biết mấy giờ rồi không mà gọi điện…”

Thì ra đó là nhạc chờ của Kim Anh. Trịnh Kim cau mày,hóa ra là anh bị hố.Trịnh Kim làu bàu “chờ với trả đợi”

- Gì vậy.- Tiếng Kim Anh cất lên.

Trịnh Kim sả ngay:

- Gì cái gì. Về mở cửa cho tôi nhanh lên

Mặc dù để điện thoại hơi xa tai rồi mà KimAnh vẫn nghe rõ tiếng quát của Trịnh Kim, cô nhìn xang Lập Hàn “chắc anh không nghe thấy gì đâu, đang đi đường mà”.

Kim Anh nhỏ giọng:

- Cậu có khoá riêng mà.

- Để quên rồi.

- Vậy đi đâu đi tí hẵng về tôiđang đi với bạn rồi.

- Bạn bè gì để sau đi. Về mở cửa đi rồi đi tiếp.

- Đành hanh vậy.

- Nhanh.Nói nhiều.

- Cậu…

Kim Anh chưa nói hết đã nghe thấy tiếng tút tút bên đầu dây kia.Cô lẩm bẩm “Khó tính khó nết”.Kim Anh quay xang Lập Hàn nói:

- Anh cứ đến rạp trước,em về đưa khoá nhà cho ba em rồi em quay lại ngay.

- Bác không có khoá à?

- Có nhưng mà để quên trong nhà rồi.

- Vậy để anh về cùng luôn.

- Ờ.. ờ thôi không cần vậy đâu. Em đi tý rồi quay lại luôn, có gì em gọi điện cho. Thế nhá.

- Ừm.- Lập Hàn gật đầucười.

Kim Anh cho xe vòng lại, cô phóng về một mạch. Thật ra Trịnh Kim có khoá đấy chứ. Khoá xe và khoá nhà của cậu cùng treo chung vào móc khoá của KimAnh tặng thì làm sao mà quen ở nhà được cơ chứ.

Trịnh Kimđứng trên ban công nhìn xuống sân, thấy Kim Anh xuất hiện,anh cười “phải thế chứ”. Cậu nhanh chân đứng trước cửa căn hộ nhà mình.

Kim Anh vội vàng chạy vào thang máy lên tầng năm. Cô thấy Trịnh Kim đang đứng dựa tường chờ mình. Cô càu nhàu:

- Lần sau nhớ mang khoá theo đừng làm phiền người ta chứ.

- Biết rồi.

Kim Anh mở khoá căn hộ rồi quay người định đi thì Trịnh Kim gọi giật lại:

- Này.

- Gì nữa anh trai.- Kim Anh quay lại cau mày.

Trịnh Kim biết là cô đang đi đến chỗ tên kia, anh không biết nên nói thế nào để giữ cô lại:

- Ờ…cậu..

- Nói nhanh hộ cái.

- Nấu cơm chưa.-Không còn gì để nói cậu kiếm cớ bừa để hoãn chân Kim Anh.

Kim Anh trợn mắt:

- Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa ăn. Thôi chịu khó ra ngoài ăn đi. Tôi đi đây.

Kim Anh toan đi thì Trịnh Kim lại nói:

- Tôi ăn cơm bên ngoài hay bị đau bụng lắm.Dạ dày yếu mà đi đâu vội vậy.

- Có hẹn.- Kim Anh cắn môi nhìn lên đồng hồ đã 7rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ chiếu phim,cô chẹp miệng nói -Thôi được rôi chờ tí.

- Ờ.- Trịnh Kim nhòm nhòm Kim Anh đi vào bếp..

Cô nhanh chóng sắn tay áo vào bếp làm vài món cho Trịnh Kim. Còn cậu ngồi bên ngoài xem tivi mà đầu óc cứ nghĩ ra mọi thủ đoạn để Kim Anh không đi được nữa. Đúng hai mươi phút sau trên bàn ăn đã dọn cơm. Kim Anh gọi Trịnh Kim vào ăn rồi cô vào phòng lấy chiếc áo khoác hôm qua mặc vào vì buổi tối này cũng hơi se lạnh. Kim Anh nói:

- Ăn xong rồi dọn đi nhớ.

- Cậu làm gì mà vội vậy - Trịnh Kim nhăn nhó khó chịu.

- Có việc. Thôi đi đây- Kim Anh vừa nói vừa xỏ đôi guốc vào chân.

- Cho tôi đi với.

- Gì?- Kim Anh trố mắt nhìn Trịnh Kim

Cậu không biết tìm lí do nào cho thích đáng liền nói bừa:

- Tại ở nhà 1 mình tôi sợ ma lắm.

Kim Anh bặm môi “cậu ta sợ ma còn hơn mình cơ à.” “mà cũng không phải hồi trước thấy cậu ta sống một mình được cơ mà. Tên này lại giở trò gì đây”

- Tôi thấy lần trước cậu ở 1 mình một nhà có sao đâu.

Trịnh Kim lúng túng:

- Ờ thì, buổi sáng vậy thôi còn tối toàn gọi anh Nam xang ngủ chung đấy chứ.

Kim Anh nhìn Trịnh Kim dò xét. Cậu tiếp:

- Cậu không thấy lúc ở cái biệt thự hắc ám kia tôi gặp ma sợ quá ngất sao.

Kim Anh gật gù:

- Cũng phải.

Cô tiếp:

- Nhưng mà tôi hẹn đi chơi riêng rồi tự nhiên dẫn cậu đi có vô duyên quá không.Mà cậu rủ th ằng T ú Anh đi đâu chơi ấy tầm 10h là tôi về ấy mà

- Cái gì 10h mới về á .- Trịnh Kim quát to, cậu vứt quyển báo đang đọc xang một bên đứng dậy - Cậu là con gái mà đi chơi đêm đến tận 10h á.

Kim Anh bịt tai lại:

- Làm gì h ét to vậy10h vẫn sớm mà.Cậu nh ư ông già khó tính vậy. Sợ ma thì rủ thằng T ú Anh qua chơi ấy.

Trịnh Kim thấy mình hơi quá lố, cậu điềm tĩnh lại nén bực:

- Tú Anh nó đi chơi với người yêu rồi. (chém)

- T ử Kỳ.

- Nó ỏa Hà Nội với mẹ nó rồi mai mới về (chém)

Kim Anh cắn môi đắn đo suy nghĩ rồi gật đầu:

- Thôi được rồi. Đi nhanh không muộn.

- Từ từ.- Trịnh Kim làm ra vẻ thờ ơ không muốn đi lắm chỉ tại do “sợ ma” nên anh mới đi cùng.

Cậu nhanh chóng vào phòng thay đồ rồi ra ngoài cùng Kim Anh. Cô định vào dắt xe thì Trịnh Kim cản lại.

- Đi một xe được rồi,

- Ừ.

Lúc Trịnh Kim vào lấy xe thì Kim Anh có điện thoại:

- Em đang đến đây.

- …

- Vâng.

Trịnh Kim đã biết ngay Kim Anh đang nghe điện thoại của tên gì đấy. Cậu nhếch môi “Xem anh giở được trò gì”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play