- Thế chồng không phải là con của mẹ à. Nhờ mẹ nhờ. – Nguyên Khang quay sang vừa nháy mắt với Chi Mai vừa đến bóp vai cho bà Khánh Ly.

- Ừ, ừ con nói rất đúng.

Nguyên Khang và bà Khánh Ly cùng cười vui vẻ, lâu lắm rồi mẹ con Chi Mao mới được gần gũi nhau như vậy. Hai người dù không nói nhưng cũng thầm cảm ơn anh.

Nói chuyện một lúc, bà mới la lên :

- Ấy chết, ta không biết con rể ở nhà nên không làm đồ ăn rồi, Chi Mai đi mua đồ ăn nhé. Con rể ở lại đây cùng trò chuyện với mẹ.

Chi Mai lấy làm cớ vừa nói vừa nháy mắt còn hích vai Nguyên Khang:

- Thôi mẹ, cậu ấy còn phải về nữa nhờ!

Nhưng Nguyên Khang làm như không để ý còn cười thích thú với cử chỉ vừa rồi của cô.

- Dạ mẹ vợ đã nói vậy thì con rể đương nhiên phải ở lại rồi. Vợ tương lai thấy anh nói có phải không.

Chi Mai mặt nóng bừng vừa tức vừa xấu hổ. Nghe anh nói một vợ hai cũng vợ như kiểu là lấy nhau rồi dang trong thời kì vợ chồng son.

Con lấy làm lạ tưởng cậu hiền lành sao lại mạnh mồm thế nhỉ.

- Thôi con đi mua đồ ăn đây. Không nói chuyện với hai người nữa.

- Ừ con đi đi.

Bà Khánh Ly đứng dậy buộc gọn mái tóc buông thong một câu.

- Vợ đi nhá. À, có cần anh chở đi không.

- Không cần.

Xì, tự dưng mình rước của nợ về nhà rồi.

Bà Khánh Ly tự dưng thay đổi thái độ.

- À hai đứa đi cùng nhau tiện thể để mẹ nghỉ một lát. Khụ…khụ….

Bà quay sang nhướng nhướng mắt với Nguyên Khang. Ý bảo cho hai đứa thời gian để tìm hiểu nhau. Dù gì bà cũng chấm cậu rồi/

- Vậy… con đi một lát rồi về ngay. Để hôm nay con trổ tài cho mẹ vợ nhé.

- Được được, con rể ngoan.

Bà vừa nói vừa vẫy tay cười hiền từ.

Trước giờ bà chưa thấy thái độ giận giữ của con gái mình như thế. Có lẽ sẽ còn nhiều thay đổi nữa.

Chào bà song anh chạy ra ngoài tìm Chi Mai.

- Vợ, vợ ơi đợi anh với.

Chi Mai nghe thấy tiếng của Nguyên Khang, môi mím chặt chân mỗi bước một nhanh hơn.

Thấy “vợ” không chịu nghe lời, Nguyên Khang gọi lớn :

- Vợ, vợ em đang có thai đi nhanh thế làm gì?

“ Vợ, thai….”. Chi Mai nghe song tai ù ù, sững người mất mấy giây còn tưởng người đằng sau lưng đang nói ai đó.

Chi Mai chưa kịp nghĩ hết, nói là nghĩ cho oai chứ cô đang cố nuốt cho hết câu nói của anh, cầu mong không có ai nghe được lời nói bốc đồng vừa rồi. Nguyên Khang đã đến bên cạnh, bước chân anh dài chạy 1 bước bằng cô đi nhanh 2 bước, hơi thở vẫn đều đặn.

- Lại vợ chồng trẻ cãi nhau.

- Úi xời cô vợ cũng bình thường mà lấy được anh chồng đẹp trai lại biết nghĩ thế là phúc rồi còn bày đặt.

Xì…..

Một làn khói trắng mỏng từ đầu Chi Mai bốc lên.

- Cậu… cậu nói cái gì vậy. Cậu mốn đi ăn đấm đấy à.

Lúc này không thể dữ vẻ thục nữ Chi Mai dơ dơ nắm tay bé xíu của mình đấm mấy phát thật đau vào người Nguyên Khang.

Người ta nói khi con gái đánh không đau thì phải trả vờ kêu đau thảm thiết còn con gái đấm đau thì phải cố mà nhẫn nhịn.

- ái, vợ ơi có gì vợ chồng trong nhà đóng cửa bảo nhau em làm vậy ngoài đường anh ngại lắm. Mà vợ đánh anh đau anh sẽ cố nhịn nhưng .. ảnh hưởng đến đứa nhỏ nó có làm gì em đâu.

Ôi….Ôi cái đầu của tôi. Đau gái quá mọi người, mọi người nghe con giải thích đừng nhìn vẻ mặt của tên này là đoán linh tinh nữa được không. Aaaaaaaaa. Con thề có chúa con sẽ không bao giờ đi qua con phố này nữa.

Cô chạy một mạch vào siêu thị gần đấy.

Nhưng đằng sau vẫn có bong hình theo

- Vợ à, em thấy cái này được không Hay cái này. Thôi lấy luôn hai loại đi.

Các em mau tập trung...

Mới tờ mờ sáng , tiếng nói chuyện xì xầm đã vang động cả khoảng sân rộng thênh thang, tiếng cười nói bàn tán hào hứng sôi nổi. Kỳ tổ chức này của trường được chia thành hai tốp 1 số đi tham quan di tích vào 1 số đi cắm trại. Đợt cắm trại này gồm 400 học sinh còn lại hầu như toàn là những người có trí hướng học tập mới đăng kí đi tham qua di tích chứ ai lại bỏ qua kì cắm trại sôi động lần này. Hơn nữa theo 1 số thông tin là các mĩ nam cũng sẽ đến nhưng không đi cùng trường.

Mọi người sau khi nhận được lệnh tập hợp thì xếp hàng lần lượt ra xe. Vừa ổn đinh chỗ ngồi xe cũng đã lăn bánh lúc ấy Chi Mai mới nhận ra sự thiếu mặt của ai đó, cô nhìn quanh rồi quay sang Kim Anh hỏi:

- Ê mày ơi, sao nãy giờ tao ko thấy Tú Anh đâu vậy. Cậu ấy ko đi à?

- Có đi nhưng mà đi riêng với bọn Tử Kỳ

- Ờ, ra vậy- Chi Mai gật gù , tiếp- Mà nãy giờ tao tia mãi mà vẫn chưa thấy Lập Hàn đâu mày ạ. Nãy đông quá nhìn không rõ giờ trả biết anh ấy ngồi chỗ nào.

- Biết ngồi chỗ nào để làm gì. Mày có chủ rồi đấy đừng có lếng phéng.

Chi Mai đánh vào tay Kim Anh, nói:

- Mày điên à tao định chỉ mặt cho mày xem thôi chứ ai làm gì. Dù gì Chi Mai này cũng giữ đạo lắm chứ.

- Để đến nơi xem cũng chưa muộn mà.

- Ờ.

Chi Mai ngồi không có gì làm cô cứ cố ngoái cổ lên trước rồi xuống sau chủ ý tìm vị trí của Lập Hàn nhưng vẫn chưa thấy gì bởi đứa thì đứng đứa thì cao quá che hết tầm mắt làm cô chẳng thể nào nhìn thấy. Vô tình Chi Mai chạm ngay ánh mắt tại gương mặt nổi trội khác thường của Hữu Thiện, mẳt Chi Mai vẫn nhìn Hữu Thiện còn cùi trỏ tay thì huých huých sang Kim Anh,. Dời mắt khỏi tờ báo H2T, Kim Anh ngước lên nhìn Chi Mai, nói:

- Gì vậy?

Chi Mai hất hất mặt về hướng Hữu Thiện đang ngồi , miệng mấp máy:

- Nhìn nhìn kìa.

Kim Anh cũng đưa mắt theo hướng chỉ của Chi Mai thấy Hữu Thiện với gương mặt trang điểm khá kĩ càng, giường như xinh hơn mọi ngày, quần áo cũng có vẻ diêm dúa hơn, đi cắm trại mà mặc váy. Chi Mai trề môi nói

- Nó đi hoạt động ngoại khóa mà làm như thi MISS TEEN ấy.

Kim Anh bật cười , lại dơ tờ báo lên đọc, miệng nói:

- Kệ nó đi.

Chi Mai nhìn Hữu Thiện một lần nữa rồi lắc đầu quay đi.

Đến nơi mọi người được dừng tại một thảo nguyên, rộng bạt ngàn thoác lên một tấm áo xanh mơn mởn nó như một bức tranh tuyệt đẹp mà tạo hóa đã dựng lên. Đây là một khu du lịch sinh thái.

Chi Mai xuống xe vừa lúc nhìn thấy Lập Hàn cô vội kéo kéo tay Kim Anh chỉ chỉ trỏ trỏ hấp tấp nói như thể cô đang nhìn thấy ngôi sao HOLIIWOD vậy:

- Kìa kìa, Lập Lập Hàn kìa.

Kim Anh nghiêng nghiêng đầu theo ngón tay chỉ của Chi Mai nói:

- Đâu, đâu cơ.

- Kia kìa, đứng cạnh thằng Nhật Đức ấy.

- Kia á. Áo ghi kia á.

- Ừ đấy. Đẹp trai đẹp trai k?

- Có nhìn mặt đâu toàn lưng lưng. M nhoày hỏi đểu tao đá.

- Ừ nhờ... hề hề...

Kim Anh căng mắt nhìn bóng dáng của Lập Hàn, có vẻ sáng sủa đây. Dáng người mảnh khảnh ấy dần quay lại... Wo..Wo... ánh nắng mờ nhạt lan tỏa quanh ngừoi hắn tạo thành một vần hào quang, Kim Anh nheo nheo mắt cố soi bằng được khuôn mặt phát sáng ấy, Lập Hàn vừa lúc ấy cũng nhìn lại cô, Kim Anh lúng túng vì bị bắt quả tang đang ngắm anh với trạng thái thèm thuồng " dơ dơ... bị bắt quả tang nhìn trộm mới nhục chứ" trong tình trạng này Kim Anh không biết nên mếu hay nên cưởi nữa, cô định quay mặt vờ nhìn đi noiw khác thì nhận được nụ cười trong sáng như pha lê gương mặt thanh thoát như thiên thần, vẻ đẹp của anh rất rất thánh thiện, nó làm người đối diện không uống chất kích thích mà cũng phải say., Kim Anh vô thức nhoẻn miệng cười đáp lại. Chi Mai tưởng Kim Anh đang cười 1 mình, cô lên tiếng:

- Sao vậy?

Kim Anh giật mình lúng túng quay đi chỗ khác, nói:

- ko, ko có gì.

......

Tú Anh cùng Tử Kỳ đứng ngoài cổng nhà Trịnh Kim bấm chuông inh ỏi lên mà vẫn không thấy cậu vác mặt ra mở cửa, Tú Anh sốt ruột gọi cho cậu đến 5,6 cuộc mới có người nghe máy:

- Thằng kia mày có ra mở cửa cho tao không thì bảo.

Tú Anh nhận được ngay câu hỏi gây sốc đầu ngày dành cho mình bằng giọng nhừa nhựa ngái ngủ:

- Ai vậy ạ????

Tú Anh nuốt nước bọt, nén cơn bức xúc, nhẹ giọng nói:

- Em Tú Anh đây ạ.

Trịnh Kim bỗng bật dậy như lò xò, anh vỗ tay vào trán:

- Chết tao quên mất, chờ tí.

- Mày...

tút..tút...

Chưa kịp phản hồi Trịnh Kim đã tắt máy, anh vội vàng làm vệ sinh cá nhân, chon đại một bộ quần áo để mặc và nhét bừa thêm 3 bộ đồ nữa vào túi sách da hiệu "JK" của mình(chuyến đi 2 ngày 2 đêm theo lịch của trường), với tay cầm xâu chìa khóa, anh chạy thẳng ra ngoài mở cửa.

Nhìn thấy 2 bộ mặt hình sự, Trịnh Kim cũng phải lạnh sống lưng, anh nhoẻn miệng cười rồi nhảy tọt vào chiếc xe mui trần của Tử Kỳ.

Vừa đi Tử Kỳ vừa làu bàu hỏi:

- Mày ngủ nhiều không sợ ngu người à.

Tú Anh góp lời:

- Tao chưa thấy thằng nào ngủ quá lợn như mày.

Tử Kỳ tiếp chân:

- Một ngày thằng này nó phải ngủ đến 18 tiếng hay sao ấy mày ạ.

Tú Anh lại thêm nếm:

- Không đủ 18 tiếng thì không thỏa mãn thú tính của nó hay sao ấy.

Trịnh Kim mặc kệ 2 người đang sỉa sói đá soáy mình, cậu trườn người nằm xuống băng ghế sau, bây giờ mới lên tiếng:

- Im cho tao ngủ nhé. Dậy sớm mệt quá.

Tú Anh cũng như Tử Kỳ trợn mắt nhìn lại phía sau thì đã thấy Trịnh Kim nhắm mắt "yên giấc" rồi. 2 cậu lắc đầu nhìn nhau bất lực.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play