Đứng bần thần trong phút chốc khi lấy lại được bình tĩnh cũng là lúc phát giác sắp đến giờ vào tiết. Vừa chạy vào cửa Kim Anh mồm không ngừng nguyền rủa Thế Du. Đi được vài bước thì có tiếng phanh xe lại sau lưng cô. Ngoái lại nhìn, Kim Anh bất giác đưa tay lên che ánh nắng phát ra từ người bước từ trên xe xuống. Một gương mặt tươi roi rói nhìn cô.

Đang tức lại cộng them được chiêm ngưỡng vẻ mặt của tên này tâm trạng của Kim Anh y như núi lửa phun trào. Thấy Kim Anh vừa nhìn thấy mình đã khó chịu, Tử Kỳ lại gần hỏi :

- Sao vậy?

Kim Anh không them trả lời. “ Toàn cá mè một lứa, đểu như nhau hỏi á tôi them vào mà trả lời.” Cô quay đầu bước đi tiếp, Tử Kỳ khó chịu chui vào xe phóng lên chặn ngang đường Kim Anh :

- Lên xe.

“ Một người đuổi một người mời, định dở trò gì đây. Chắc lại đi được một đoạn nữa rồi đuổi mình xuống để hạ nhục mình đây mà .” Kim Anh cười khinh khỉnh rồi đáp lạnh lung :

- Không.

- Lên đi, sắp muộn học rồi đấy.

Một vẻ mặt chân thành. Kim Anh tự dưng rung động đứng suy nghĩ.

“ Nếu không lên xe thì sẽ đến trường muộn mà nếu muộn sẽ bị “ sát thủ học đường” cho đeo dép trên cổ chạy vòng quanh sân trường mất. Nhưng nếu lên xe nhỡ được nửa đường hắn đuổi mình xuống thì sao.

Suy nghĩ một hồi quyết nếu hắn đuổi cô xe bám vào x echo bằng được dù gì ở trên xe cũng chả ai nhìn thấy mặt mình.

- Thế chứ.- Tử Kỳ cười nói khi thấy Kim Anh sau một hồi suy nghĩ đã ngồi lên xe mình.

Cả hai không nói câu gì đi đến trường làm trấn động trong trường của các fan và bà tám nổi lên. Đám con gái yêu thầm Tử Kỳ mặt long song sọc nhìn Kim Anh với vẻ căm phẫn. Cả lũ bà tám đúng như tên gọi bàn tán xôn xao rồi chỉ chỏ Tử Kỳ đang sánh bước cùng Kim Anh.

Trong khi Kim Anh sửa lại dáng đi cho thanh cao thì Tử Kỳ vẫn lạc quan tâm hồn nhiên đi qua những người xung quanh.

- Phu nhân à, đi dịch vào đây không bị ném trứng bây giờ.

- Này, cậu nói cái gì thế.

Kim Anh bước lùi lại mấy bước trước câu “ phu nhân”.

- Chẳng phải lần trước ở nhà hang cậu với tôi đính ước thề non hẹn biển rồi thây.

- Cậu…

Kim Anh chỉ chỉ, mắt trợn hoả không làm gì được trước thái độ nhăn nhở của Tử Kỳ.

- Haha… phu nhân à, lại đây với anh. Haha…

Hai người cứ thế cười cười đùa đùa đi vào lớp trước ánh mắt lạnh lùng của một người trên tầng.

- Tiểu Kim, cậu làm gì đấy.

Hữu Thiện từ đằng sau đập nhẹ lên vai Trịnh Kim hỏi cậu.

Trịnh Kim khuôn mặt vẫn toát vẻ lạnh lung hướng mắt xuống dưới sân trường nơi hai người một trai một gái đang sánh bước. Hữu Thiện thấy tò mò cũng nhìn theo hướng mắt của Trịnh Kim.

Mắt cô cau lại “ Lại là Kim Anh. Ai kia? Tử Kỳ ư, sao họ lại đi chung. ,… Hay là họ yêu nhau. Tử Kỳ không bị les?... Haha… Vậy tốt quá… mình bớt đi một lúc hai đối thủ….”. Hữu Thiện kéo tay Trịnh Kim.

- Trịnh Kim xuống căn tin ăn sáng thôi.

Trịnh Kim không nói gì chỉ thở ơ đi theo Hữu Thiện. Hữu Thiện cười tươi rói tự nhiên khoác lấy tay anh tỏ vẻ hai người rất tình tứ như đang yêu nhau vậy. Trịnh Kim không quan tâm vì mải suy nghĩ.

Đến căn tin một cảnh tưởng làm mọi người phải nín thở chờ đợi. Tử Kỳ cùng Kim Anh đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay Trịnh Kim khi được Hữu Thiện khoác..

“ Hèn gì… đuổi mình xuống giữa đường sợ Hữu Thiện hiểu lầm chứ gì… Hứ… đồ trọng sắc khinh… vợ..”.

“ Quen nhau lúc nào vậy… Con két hai mặt này mà Trịnh kim cũng chấm được à?”

Hữu Thiện vẫn thản nhiên mặc kệ hai người đối diện đang nhìn mình, cô hiên ngang khoác tay Trịnh Kim kéo đi rồi đi qua nở nụ cười “dễ mến” coi như chào hỏi.

Điều không ngờ là Tử Kỳ và Kim Anh vừa ngồi xuống thì hai bong hình dính với nhau lại xuất hiện :

- Cho bọn tớ ngồi chung được không.

Tử Kỳ nhìn hai người mà ngỡ ngàng.

- Tự nhiên.- Kim Anh cũng cười làm lịch sự, chẳng nhẽ khách đến nhà lại đuổi như thế người ta sẽ bảo mình sợ…

- Tiểu Kim à, Cậu ăn gì để tớ gọi cho.

Chưa kịp nói gì, Hữu Thiện đã tự trả lời câu hỏi của mình :

- À hay ăn tokkucki nhé. Rồi! ôk vậy đi.

Hữu Thiện tự đến lấy đồ theo lời cô nói mà không hề xem biểu hiện của Tỉịnh Kim. Kim Anh mím môi nhịn cười nhìn nhìn hai người rồi lại ăn tiếp.

Trong khi đấy Tử Kỳ cũng định nói gì nhưng rồi lại thôi.

- Woa… ngon quá.

Trịnh Kim liếc món ăn trên bàn mà rung mình. Hữu Thiện tay cầm chiếc đũa bắt đầu gắp một miếng rồi nhanh chóng đưa lên miệng ăn.

- Nóng… cay… ngon quá đi mất. hì.

Lại một miếng nữa nhưng hướng đi của chiếc đũa lại sang người bên cạnh.

- Bỏ ra.

- Sao vậy? Ngon mà.

- Bỏ- Ra.

Kim Anh ghé vào tai Tử Kỳ nói nhỏ :

- Cậu ta bị sao vậy? Tự nhiên cáu lên với người đẹp

- Cậu ta… là không ăn được chua cay.

“ Không ăn được… trong nhà lại có thuốc giảm đau, thuốc về đau bụng chẳng nhẽ cậu ta bị đau dạ dày?” “ Ra thế.” Kim Anh cười thầm trong bụng “ Có cách trả thù rồi… Haha…”

Kim Anh thay đổi giọng 180 độ, cười ngọt ngào.

- Cậu không thích ăn tokbucki thì ăn đỡ cái humberger của tớ này để tớ ăn tokbucki cho cậu nhé.

Trịnh Kim không hề từ chối theo quán tính anh đưa tay ra nhận làm Hữu Thiện tức sôi gan còn Tử Kỳ thì tròn mắt ngỡ ngàng trước thái độ hai người dành cho nhau.

Đúng theo kế hoạch nhưng Kim Anh không ngờ lại thành công một cách mĩ mãn như thế. Kim Anh cười nham hiểm rồi vớ lấy phần tokbucki cả Trịnh Kim ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Trịnh Kim không suy nghĩ và cũng không muốn phần tokbucki còn lại chui vào miệng mình.

Cắn một miếng mùi ớt cay sộc vào mũi anh, Trịnh Kim khựng lại vài giây nhìn Kim Anh nhưng mà cô vẫn không tỏ thái độ gì mà chỉ “bình tĩnh” ăn phần của mình thôi, thấy vậy anh cũng kìm chế không nói không rằng cố ăn nốt phần còn lại.

Kim Anh thỉnh thoảng liếc mắt quan sát Trịnh Kim, anh ăn mà không lôh vẻ gì, Kim Anh từ ngạc nhiên nhưng không dám hỏi gì vì sẽ lộ ra đuôi “cáo” của mình mất.

“ Sao cậu ta không có phản ứng nào, mình nhớ lúc nãy mình tưới nhiều ớt lắm mà. Lại còn ớt cực cay nữa chứ.”

Reeng……..

Chuông vào giờ học đã vang lên Tử Kì nói :

- Về lớp thôi

Kim Anh đứng dậy luôn:

- Đi,tới với cậu đi trước

Vừa nói dứt câu,Kim Anh lôi tuột Tử Kỳ đi để lại 2 người ở lại.Hữu Thiện càu nhàu:

- Muốn đi riêng với Tử Kỳ cũng đâu phải lộ dõ vẻ mong muốn như vậy.

Lặng im ! Sắc thái bỗng trở nên nặng nề mồ hôi trán bắt đầu rịn ra răng khẽ cắn vao môi

ghìm cơn đau đang ập tới…

Kim anh vừa đi vừa hỏi Tử Kỳ:

-sao cậu ta ăn ngon lành thế nhỉ

-cậu cho ớt vào bánh đúng không

Kim Anh tròn mắt:

-sao cậu biết.

-tư nhiên tốt với người khác là có biến rồi.

-vậy sao Trịnh Kim không bị gì vậy

Tử kỳ nói.

-Nó cố ăn đấy .Cậu không thấy nó vừa ăn vừa nhíu mày à.

Kim Anh lắc đầu:

-Ai biết được.chắc cậu ta không sao…

-Tử…. Tử… Kỳ..- Tiếng gọi thâqts thanh từ đằng sau làm hai người ngoái lại nhìn.

Hữu Thiện hớt hải mắt trắng bệch hớt hải chạy tới miệng lắp bắp, tay chỉ về phía sau lưng.

- Tiểu… Tiểu kim gọi cậu.

Chưa nghe hết câu, Tử Kỳ đã chạy ngược lại.

- Tử Kỳ… cậu đỡ tôi vào phòng y tế.

Trịnh Kim môi thâm tím, mắt xám xịt toát mồ hôi.

Tử Kỳ không nói gì vác tay Trịnh Kim lên vai mình rồi dìu bước đi.

- Sao… cơ..

“ Không lẽ… tại mình…”

Đến phòng y tế Kim Anh đứng ngoài không dám vào, cô đứng ngồi không yên mặt mày bạc phếch đi.

Trong khi đấy, Lệ Đạt thấy Tử Kỳ kéo Trịnh Kim đã ngất lịm trên vai, cô bỏ nhanh giáo án rồi chạy đến đỡ Trịnh Kim vào giường hỏi:

- Sao vậy em?

đặt Trịnh Kim xuống giường, Tử Kỳ mới từ từ nói :

- Chị xem nó như nào, chắc lại…

Lệ Đạt đưa vội tai nghe lên tai lật áo Trịnh Kim lên rồi chép miệng :

- Du nó lại ăn gì rồi đúng không?

Tử Kỳ chỉ im lặng không nói.

- Có ạ. Nãy Kim Anh có đưa chiếc humberger cho cậu ấy ăn đấy ạ.

Lệ Đạt nhìn chằm chằm Hữu Thiện như truy sát:

- Có ớt cay đúng không,.

Tử Kỳ lườm Hữu Thiện ý bảo cô im đi nhưng trái lại cô còn ton hót them :

- Chắc là vậy đấy cô ạ, không thì làm sao Tiểu Kim của em ra nông nỗi này?

- Phải vậy không?

- Thôi em ra ngoài trước nhé. Chị coi thằng Kim đi.

Tử Kỳ ngó lơ đánh bài chuồn:

- Tử…

Chưa để Lệ đạt truy cứu mình tiếp thì Tử Kỳ đã biến mất dạng. Sau cánh cửa Kim Anh đang lo lắng đi qua đi lại.

- Sao rồi.

- Không sao. Cứ để cho nó dãy một lúc rồi chết cũng được. - Tử Kỳ nhăn nhó nói.

- Thế là không sao?

- Ừ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, Tử Kỳ luôn nói đùa như thế cho không khí bớt căng thẳng, giờ thì đến lượt mình nên cáo lỗi rồi. Mình chỉ muốn xem anh ta có đúng bị như thế không, không ngờ bệnh lại nặng như vậy.

Bước vào phòng y tế Kim Anh cảm nhận được một luồng gió độc hắt ra.

- Đừng vào, có án mạng xảy ra đấy.

- Nhưng…

Tiểng cửa bật mở. Sau cánh cửa là gương mặt của Lệ Đạt bao phủ một luồng sát khí, cô hắng giọng :

- Cô có phải là Kim Anh không?

Tử Kỳ đứng trường mặt Kim Anh che :

- Không phải chị ạ. Kim Anh nó đi đâu rồi ấy.

Một tay che một tay để phía sau hẩy hẩy ý muốn bảo Kim Anh đi nhưng không ngờ con người ngu ngốc này cứ đứng đần mặt ở đấy không phản ứng, tay Tử Kỳ run run khi thấy sau Lệ Đạt là Hữu Thiện với vẻ mặt nham hiểm bước ra:

- Kim Anh à, bạn đã làm thì phải chịu chứ. Dù gì cũng là bạn bè sao cậu có thể *** hại Tiểu Kim thế được.

Hữu Thiện đẩy Tử Kỳ sang một bên, đến lúc này thì không thể bao che được nữa, anh đành bất lực nhìn Kim không chớp mắt. Trịnh Kim luôn được mọi người trong dòng họ quý mến, mọi người luôn bảo vệ anh vô ý còn bỏ qua đây Kim Anh còn cố tình.

- Theo tôi vào đây.

Kim Anh chần chừ rồi quyết đi vào đằng nào thì cũng chết nhưng thà chết dưới tay cô y tế còn thanh thản hơn là chết dưới tay thần chết kia.

Hữu Thiện vẫn ra vẻ sụt sùi định bước vào theo nhưng bị Lệ Đạt chặn lại :

- Tôi không bảo cô vào. Về lớp đi. Nhiều chuyện.

Tử Kỳ thấy thế không nói chỉ cười khinh bỉ.

- Kim Anh không biết, cô ấy không cố ý.

- Em về lớp đi.

- Dạ

Tử Kỳ cũng coi Lệ đạt là chị nên luôn luôn lễ phép, anh cũng thừa biết tính Lệ đạt như nào nên phần nào bớy lo.

- Ngồi đi. - Lệ Đạt chỉ tay về chiếc ghế đối diện mình nói rồi ngồi xuống ghế của mình.

Kim Anh long ngóng làm theo, cúi gầm mặt vẻ biết lỗi,

Trong phút im lặng, Lệ Đạt bỗng cười rồi thay đổi thái độ, cô rót nước đưa cho Kim Anh rồi hỏi :

- Em cho thằng Kim ăn ớt?

“ Chắc lại nhỏ Hữu Thiện hớt cho mà xem.”

- Dạ…

- Không sao đâu. Chị hỏi thế thôi không có gì đâu cứ thoải mái đi làm gì căng thẳng vậy.

“ Sao tự nhiên ma nữ tốt thế nhờ, còn rót nước cho mình nữa chứ.”

- Chắc thằg Kim thích em lắm nhỉ?

Phụttttt…

Kim Anh vừa được nước lên miệng uống cho bớt căng thẳng nghe thấy “ma nữ” nói liền phun hết ra.

- Ấy, sao thế. Bình tĩnh nào.

Lệ Đạt đứng lên lấy chiếc khăn tay trên bàn rồi đưa cho Kim Anh.

- Nhìn em hơi ngu ngốc, lại hậu đậu, hay theo đuôi Trịnh Kim sao có thể quyến rũ được “ thiên hạ đệ nhất tuyệt tình mĩ nam tử này nhờ?

Ặc, bà cô à, nhìn lại em đi “ NGU NGỐC, HẬU ĐẬU, HAY THEO ĐUÔI OMG~..”

Lệ Đạ gãi gãi cằm, mắt quan sát Kim Anh.

Có phải cô giáo không vậy lại đi gán ghép yêu đương không biết.

Kim Anh cười như mếu.

- Cô hiểu nhầm gì rồi đấy ạ.

- Không thể. Theo lời nhỏ xí xọn kia kể thì em đưa chiếc humberger kẹp ớt cho thằng Kim mà nó không hề nói gì lại còn ngậm ngùi ăn hết nữa chứ.

“ Xì, hắn hắn tỏ vẻ trước mặt mình thì có.”

- Không phải đâu ạ. Trịnh Kim…

- Cậu … về lớp đi.

Thấy tiếng ồn ào, Trịnh Kim sau khi được Lệ Đạt cho uống thuốc đầu óc hơi mê man, bụng vẫn còn thắt từng hồi kéo tấm rèm yếu ớt nói.

Lệ Đạt nhăn mặt :

- Chị đang nói chuyện mà chứ có làm gì đâu. Em cứ nghỉ đi tý chị xi nghỉ tiết cho.

Kim Anh thấy thế không bỏ qua cơ hội cầu cứu anh. Nhận được tín hiệu anh nhẹ giọng tiếp :

- Có gì chị hỏi em này. Nói với cô ta làm gì.

Kim Anh gật gật đầu cảm động trước pha cứu thế của Trịnh Kim, Lệ Đạt tặc lưỡi bất lực trước em mình.

- Thôi em về lớp đi. Khi nào nói chuyện sau.

Chỉ nghe thế Kim Anh vọt lẹ ra cửa nhớ lần sau gặp Lệ Đạt sẽ cách xa trăm mét.

- Em thích con bé ấy đúng không?

Trịnh Kim khựng người trong vài giây, kéo chiếc rèm lại nói nhỏ trong họng.

- May quá, chị còn đang nghi ngờ về giới tính của mày với thẳng Kỳ.

- Sao cơ.

Lệ Đạt cười cười chối bay :

- À… à không có gì. Hơ hơ hơ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play