- Ôi, sướng thật đấy.

Vừa về nhà Thế Du, Kim Anh đã nhảy tõm lên ghế sofa rồi nằm lăn ra:

- Ừ hừm… Giữ ý tứ tý đi.

Kim Anh ấn ấn huyệt thái dương, vô tư nói:

- Có gì đâu mà, hồi bé tí tôi nhớ còn thấy cậu với anh Nam “thoát y” tắm mưa cơ mà.

- Cậu… - Thế Du tím tái mặt mày không nói câu gì.

- Thôi được rồi, cậu vào phòng kia nằm. Tôi ngủ trước đây. Phiền phức.

Thế Du đi thẳng về phía phòng.

Tưởng về dễ thế à.

- Bụng… đau quá…đau bụng quá.

Tiếng nói đứ quãng làm Thế Du cuống lên, anh quay phắt lại nhìn Kim Anh đang ôm bụng gập gối trên nệm, anh bước nhanh lại gần :

- Cậu sao vậy, đau bụn à. Để tôi đưa lại vào bệnh viện nhé.

Kim Anh bỗng giật mình, buông tay ôm bụng kéo cánh tay Thế Du lại, nhăn nhó :

- Không sao, chắc… tôi đói… nên …nên vậy thôi.

Thế Du lúc này mới thở phào đỡ lo lắng :

- Vậy chờ tý tôi đi mua đồ cho. Cậu ăn gì.

- Cháo hành, Mỳ ý, Sữa thái.

Kim Anh đọc vanh vách mấy món mà không có biểu hiện của người ốm, lúc nãy còn nghe bác Phùng bảo từ sang đến giờ cô không muốn ăn gì. Giờ thử nhìn xem kia có phải con lợn không.

- Cậu đau bụng vậy ăn nhiều không sợ lại vào viện vì dối loạn đấy chứ.

Kim Anh lại ôm bụng nhăn nhó :

- Không. Tại đói nên tôi mới đâu đấy chứ.

- Nhưng…

- Cậu không mua thì thôi để tôi quằn quại thế này một lúc cũng được làm gì phải nhưng nhị nhiều thế.

Nói rồi cô quay lại vào phía trong rồi cười thầm khi thấy tiếng chìa cùng tiếng bước chân vang lên. Còn nghe thoang thoáng tiếng “ Chờ một tý” rồi tiếng đóng cửa và tiếng xe vút đi.

- Hâha…. đến lượt tôi hành hạ cậu rồi. Hahaa……..

Còn lại Kim Anh một mình trong nhà, cô ngồi bật dậy cười sảng khoái, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm miệng cười toe toét tay vỗ ngực khen mình thông mình.

Cô đi quanh ngôi nhà, phải công nhận nhà con trai mà rất sạch sẽ mà nói đúng hơn là chẳng bao giờ động tới nên cũng không bày ra là mấy. Phòng bếp chỉ có một số soong nồi, ,mấy cái bát và đồ làm. Tò mò đứng trước cửa phòng, cuối cùng cũng không nén nổi mà đi vào nhìn lên tấm ảnh trên tường phải công nhận anh rất hoàn hảo về ngoại hình nhưng tính cách đúng là … xấu xa.

- È hèm… xem nào… Cái gì đây. Kim Anh đang ngó quanh thì thấy mấy chiếc hộp trên bàn, cầm chiếc hộp đen trên mặt bàn lên mở ra. Cô tròn mắt :

- Sao nhiều thuốc vậy ta.

Cầm một lọ thuốc màu trắng lên:

- Trời… đây là thuốc giảm đau.

Lại dơ một hộp khác lên :

- nữa, thuốc dạ dày, đây nữa.

Kim Anh vội vàng cất mấy lọ thuốc vào hộp rồi đặt lại vị trí cũ, chạy lại “đơn vị” mình nằm khi nãy vì vừa rồi cô nghe thấy tiếng xe của Thế Du.

Thấy Kim Anh vẫn nằm nhăn nhó :

- Cậu chờ 20 phút nữa rồi sẽ có đồ cậu yêu cầu.

- Lại chờ à, cậu mua về rồi lại còn bắt chờ 20 phút nữa mơí được ăn sao.

Thế Du gườm gườm gương mặt đòi ăn của Kim Anh rồi cố kìm cơn giận, nếu vào hoàn cảnh Kim Anh mà bình thường là Kim Anh đã bị anh quát một trận té tát rồi đấy.

“ Kim Anh, cậu phải cảm ơn trời vì cậu đang ốm đi.”

Thế Du từ tốn giải thích :

- Những thứ cậu yêu cầu giữa đêm thế này tôi không tìm được, nên tôi vào siêu thị mini mua nguyên liệ rồi về đây tự nấu trừ sữa ra. Hiểu không nếu đói cậu ăn bánh uống sữa đỡ đi. À còn…

Giờ mới để ý trong tay Thế Du còn có chiếc túi đen mất mặt vừa nãy.

- Trong đấy có thuốc, cậu nên uống sữa nóng.

- Ra thế.

Kim Anh gật gù.

- Hiểu rồi thì chờ, tôi làm.

Kim Anh sửng sốt tưởng mình nghe nhầm :

- Cậu làm?

- Vậy cậu làm đi.

Thế Du hết kiên nhẫn quay phắt lại quát mà như bổ vào mặt Kim Anh.

- Ờ thôi cậu làm đi.. hì hì….

Đợi Thế Du khuất vào trong bếp, Kim Anh mới lồm cồm bò dậy, bụng cô cũng đang réo ầm ĩ biểu tình. Từ trưa đến giờ cũng chưa ăn cái gì thật. Mở chiếc túi ra cô suýt rớt mặt vì trong đấy là một hộp thuốc điều kinh.

- Anh ta cũng mặt dày thật đấy.

Rồi cười nhẹ lôi bánh và sữa ra. Từ lúc nhìn thấy vỉ thuốc Kim Anh cứ ngẩn ngơ không ngờ Thế Du chu đáo đến thế.

Ăn uống nô nê xong, cô lại bật ti vi lên xem đúng lúc có phim Thành Long chiếc kênh HBO vào ban đêm. Kim Anh cười ngặt nghẽo trước những cảnh hài trong phim, rồi lại chăm chú xem những quyền cước.

Đúng 20 phút sau, Thế Du bưng lên 2 món mà Kim Anh yêu cầu. Anh sựng lại khi thấy Kim Anh hoàn toàn bình thường, vỏ bánh vỏ sữa vứt lởm chởm, mắt dán vào xem phim. Mặt anh đanh lại, mắt giật giật.

- Xong rồi, ăn đi.

Kim Anh nhìn khay đồ ăn. “ Oa, tên này cũng có khiếu nấu ăn đấy nhỉ, cháo chắc mua cháo sẵn rồi đun lại, mì ý nhìn mà them. Nhưng tên này mà cũng biết làm cơ á, nhỡ hắn ghét mình quá rồi hạ thủ mình thì sao.”

Kim Anh cười từ chối :

- Thôi tôi ăn cánh uống sữa no rồi. Cảm ơn cậu.

“ Grắc…” Tiếng bẻ tay của Thế Du vang lên, bầu không khi u ám.

- Này này, đừng manh động nhé. Thật sự là tôi ăn no rồi. Tôi thấy cậu cũng mệt rồi hay là tự thưởng cho mình đi. Hì hì..

Kim Anh cố đưa đẩy chiếc khay đồ ăn đến trước mặt Thế Du vẻ quan tâm.

“ Grắc…” Tiếng vặn cổ, cùng hàng loạt các động tác co giãn xương diễn ra.

- ăn hay không.

Tiếng nói gằn vang lên. Kim Anh vả cả mồ hôi, miệng lắp bắp nhìn Thế Du :

- ăn , ăn..

- Tốt.. ăn đi.

Kim Anh ngoan ngoãn cầm muỗng lên vừa húp cháo vừa lo sợ nhìn Thế Du, ăn đến miếng cuối cùng Kim Anh mới phát hiện cháo rất ngon, tía tô làm người cô có vẻ thong suốt hơn nhiều. Lại quay sang xoắn từng sợi mỳ Ý. Kim Anh vừa cho một miếng vào mồm mắt bỗng sang lên.

Thế Du thấy lại, hỏi:

- Không ăn được à.

Kim Anh lắc đầu, xong lại gật gù :

- Ngon thật, cậu mua ở đâu thế.

Thế Du cười nhẹ, xoa đầu cô rồi thản nhiên nói :

- Là tôi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play