Uống nốt ngụm nước, Kim Anh bước đi. Nghĩ sao được 3 bước, cô làm bộ mặt nịnh nọt giả tạo nhất.
Nhìn cô chớp mắt muộn rụng cả lông mi, anh rùng mình hất mặt hỏi:
- Sao nữa?
Không chờ đợi, cô nói nhanh :
- Cậu có thể đưa tôi về không.
- Cái gì cơ?
- Trời mưa xong tối ôm thế này nhỡ trên đường về tôi gặp biến thái thì sao. Cậu phải thương hoa tiếc ngọc chứ dù gì tôi cũng là cành vàng lá ngọc.
Nói đoạn, cô ôm mặt tưởng tượng :
- Bọn nghiện với biến thái thấy tôi xinh xắn đáng yêu thế này chắc chúng không buông tha tôi đâu, như thế tôi sẽ bị ức hiếp mất. Mà nếu như chúng không động long đến sắc đẹp của tôi thì chúng sẽ cướp hết tiền của tôi. Trong khi đó tôi yêu tiền như yêu bản than mình vậy nên tốt nhất quyết sẽ không đưa mà không đưa thì chúng sẽ trích hoặc giết tôi ….
Ôm mặt kêu lên thảm thiết như cô đang bị giết thật vậy :
- Oá, không thể được kinh khủng quá.
Quay lên nhìn cô, anh ngáp lên một cái rồi nhìn chằm chặp diễn viên quần chúng không biết từ đâu lạc vào nhà anh.
Kim Anh thấy Thế Du cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh mà trả có động tĩnh gì là muốn đưa cô về cả, cô đưa tay huơ tay loạn xạ lên trước mặt Thế Du :
- Ê, ê cậu đừng im lặng thế chứ.
- Sao cậu có thể nói nhiều và tưởng tưởng được nhiều thứ như vậy nhỉ.
Xẹt Xẹt.
Cô như bị điện dựt. Cậu đúng là không biếy giữ ý tứ cho người khác cái gì. Tên khốn khiếp mình làm trò như thế mà cũng không thương hoa tiếc ngọc mà đưa mình về. Xì. Không cần nữa, đi bộ con hơn ngồi cái xe đấy cũng dễ chịu cái mông đấy, cũng đỡ mỏi chân đấy, cũng không mất tiền đi taxi hay đi bộ về đấy. Mình cũng … thích đấy nhưng không thèm.
Cô quay mặt cất bước đi luôn, nói đi là thế nhưng vẫn ngoái ngoái xem Thế Du có chạy theo không. Tuyện nhiên không có ai, cô mặt buồn hiu lại phải cuốc bộ về.
May nhà cô cũng cách nhà anh không xa là mấy.
Về đến gần nhà thì thấy Thế Nam chuẩn bị đi đâu đấy, cô chạy lại hỏi :
- Anh đi đâu đấy.
Giật bắn mình, anh ôm ngực nói :
- Khiếp! Em làm gì như ma xó vậy. May mà anh không bị yếu tim. Haizzz..
Hì, cái anh này, người ta thế này mà bảo ma xó.
- Anh đi chơi đấy à.
- Ừ, đang định đón Mỹ Hân đi chơi, em đi cùng không.
- Không, em đi để làm người thừa à. Anh đi đi không đến muộn nàng dỗi bây giờ.
Đang định nói chuyện kết hôn nhưng anh đang bận nên thôi. Để mình làm xong nói cũng không muộn.
- Xời, yên tâm đi người yêu anh biết điều lắm trả bao giờ dỗi vớ vẩn cả.
Con gái mà không biết dỗi với biết ghen mới lạ à nha :
- Chưa chắc, chưa chắc à nha.
Cô thấy anh hơi mỉm cười nhẹ, tay chuẩn bị đưa lên biết Thế Nam chuẩn bị gõ đầu mình, cô co chân chạy thẳng về nhà, vừa chạy vừa quay đầu trêu :
- Em bắt bài rồi.
“ Cái con nhỏ lanh chanh này chả biết bao giờ lớn được.” Anh cười lắc đầu, vào xe đi đến nhà Mỹ Hân.
Cô rón rén bước đi như mèo con, ông đang xem phim chắc không để ý. Cô nhẹ nhàng, thận trọng bước lên cầu thang thì bị ông Phùng phát hiện, ông hắng giọng :
- Con vừa đi đâu về thế.
Nuốt nược bọt, cô làm bộ mặt tươi cười, toe toét quay sang nhìn ông chỉ tay loạn xạ:
- Dạ, dạ nãy, ờ nãy con, con … à đúng rồi con đi với anh Na,
- Sao con ú ớ vậy, có phải dấu ba chuyện gì.
Cứng họng :
- Không ạ. Không tin ba cứ gọi cho anh Nam thì biết.
Anh cười xoà :
- Ba tin con, nhưng nếu ba mà biết con nói dối chuyện gì thì đừng trách.
Hốt hền, ôm ngực cười méo mồm :
- Dạ, con xin phép ba con về phòng.
- Ừm.
Nói xong, cô chạy tuột về phòng đóng xầm cửa lại rồi nhảy lên giường luôn.
Kiểu này thì xong rồi, mình nói dối đã kém, mai Thế Du lại còn sang đây nữa ba mà biết mình nói dối thể nào cũng khử mình cho mà xem. Nhưng nếu không giúp anh Thế Nam thì khổ than đứa bé thì mình bất nhân quá… Sao giờ
Mải suy nghĩ, cô thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau.
Tính toong… tính toog…
Ông Phùng đang ngồi đọc báo trong phòng khách nghe thấy tiếng chuông liền đứng dậy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt, ông ngạc nhiên :
- Thế Du.
Anh mỉm cười lễ phép cúi đầu chào ông.
- Vào đây nào.
- Dạ.
Anh đi theo ông vào nhà, mắt nhìn ngang dọc tìm kiếm gì đó, rồi khẽ nhíu mày khi không thấy ai nữa ngoài ông Phùng.
- Cháu ngồi đi.
- Vâng.
Lấy hai chai nước dưới ngăn bàn để lên mặt, anh lễ phép mở chai rót nước rồi mời ông uống :
- Hôm nay có chuyện gì mà đột xuất đến nhà bác vậy?
- Dạ, co có chuyện cần thưa mà Kim Anh đâu bác.
Ông thấy anh hỏi lại ngạc nhiên lần nữa, thường hai đứa rất hay cãi nhau tự nhiên lại hỏi. Ông lắc đầu cười :
- Cái con bé ấy mà, hôm qua không biết đi đâu về muộn giờ vẫn còn ngủ trên phòng con ạ. Sao có chuyện gì nói bác nghe.
Anh điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng, như bắt đầu vẫn đề quan trọng, ông cũng thấy hồi hộp :
- Thưa bác cháu muốn thay anh Thế Nam chăm sóc cho Kim Anh ạ.
Hôm nay không biết là ngày gì mà ông Phùng được hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ, nhưng nói đến chuyện này sau một hồi suy nghĩ mãi ông vẫn chưa rút được kết luận nào, vẫn còn quá ngạc nhiên mà bật thốt :
- Sao. Cháu nói vậy là ý gì?
Anh vẫn điềm tĩnh, chắc phải tập trước cả trăm lần rồi ý chứ. Nhưng thật ra thì hôm qua anh ngủ một mạch đến bây giờ, có nên cho Thế Du đi làm diễn viên không nhờ. Hơ hơ…
- Cháu với Kim Anh đang quen nhau vin bác cho cháu một cơ hội vả lại anh Nam cũng đã có người yêu rồi nên mong bác suy nghĩ việc vày ạ.
Nhìn anh như không tin vào tai mình, con bé Kim Anh thật là, thể nào hôm qua mình nhắc tới nó cứ ấp úng :
- Cháu nói thật chứ. Cháu với Kim Anh nhà bác quen được bao lâu rồi mà bác không biết gì.
- Dạ, từ khi bác và Kim Anh về nước, trước đó chúng cháu cũng liên lạc ạ. Cháu mong bác đồng ý chuyện cháu vừa nói trên. Nếu có thể chúng cháu sẽ cưới nhau để cháu thay vào vị trí anh Nam sẽ tốt hơn cho cả hai bên ạ.
Thằng bé này đã lớn khôn thật rồi, ăn nói cứng rắn và rất tự tin gương mặt ít biểu cảm làm cho người khác rất khó đọc được suy nghĩ của nó, ông nheo mắt quan sát nét mặt của anh, điểm nào cũng nói lên đó là sự thật. Chuyện này rất khó xử đây.
- Cháu nghĩ bác sẽ đồng ý chuyện này sao?
Thế Du đến lúc này thì cười nhẹ giọng đầy tự tin :
- Nếu bác thương yêu Kim Anh và muốn cho Kim anh một cuộc hôn nhân với tình yêu thật sự thì bác sẽ đồng ý. Dù sao cháu cũng là anh em họ với anh Nam nên việc đấy cháu có thể vừa thay thế chăm sóc cho Kim Anh vừa có thể hoàn thành việc đính ước giữa hai người.
Lần này ông không vòng vo nữa, nhìn thẳng vào mắt anh :
- Vậy cháu có yêu Kim Anh không?
Ông nhìn chăm chăm vào mặt anh, và cũng có một người cũng đang theo dõi cuộc nói chuyện của hai người suốt nãy giờ, cô cũng hồi hộp không kém, câu hỏi ba cho đúng là khó nhằn mà tên này đâu có tình cảm gì với cô đâu hắn nói thể nào cũng bị lộ. Nhưng không…
Ánh mắt trở nên sang quắc, kiên định, môi mấp máy :
- Cháu rất yêu Kim Anh.
Ông Phùng không tin vào tai mình, không tin vào mắt mình, thằng bé khi nói yêu con gái ông có cái gì hạnh phúc đang lan toả mà ông không lý giải được, cũng mừng thầm trong lòng.
Kim Anh dù biết là giả nhưng không ngờ Thế Du lại diễn thật đến thế nên không tránh khỏi phản xạ tự nhiên đỏ bừng mặt, người cứng đơ như pho tượng.
Cái tên này cho đi học siễn xuất được rồi, sao có thể nói được như thế ngại chết đi được, chắc chuyện xong rồi mình chuồn đi cho rồi.
Cô đi nhẹ nhàng lên phòng vừa đi vừa ôm ngực, không biết từ lúc nào lồng ngực phập phồng không thôi.
- Xin bác suy nghĩ việc này ạ, bây giờ cháu sẽ về thưa với bác Trình. Cháu xin phép, bác gửi lời lại với Kim Anh hộ cháu.
Cười nhẹ khi vừa thấy một bộ đồ Hello Kitty hồng vừa “chuồn” khỏi cầu thang.
Cúi đầu chào ông, ông tiễn anh khỏi nhà mà không khỏi suy nghĩ, nếu hai đứa mà yêu nhau thật lòng thì cũng tốt, thằng Du bây giờ cũng không kém Thế Nam là bao, nếu Kim Anh mà đồng ý hoặc phản đối đến cùng thì bậc cha mẹ như mình sao có thể ngăn cản hạnh phúc của đôi trẻ chứ. Mà thằng Thế Nam cũng có người thương rồi. Cần phải xem xét lại.
Thế Du mở cổng bước vào nhà gặp Thế Nam đang tưới cây.
Thất em anh bỏ bình nước xuống chờ Thế Du đến gần chỗ mình mới hỏi :
- Cơn gió độc nào đưa em đến đây vậy.
- Em đến nói chuyện của anh với nhỏ Kim Anh đấy. Đứng mà trêu đi.
Đổi thái độ 180* không nhăn nhở nữa, anh quay sang bộ mặt vừa nghiêm vừa dò xét :
- Vậy à, em định nói gì thế, nhờ giúp anh không anh chết đấy.
- Vào nhà rồi biết.
Lúc này hai người đã đi hết bậc tam cấp và tiến vào phòng khách, thấy ông Trình không có ở phòng khách thì chắc ông ở phòng ăn, anh vào phòng ăn rồi lên tiếng :
- Bác, con mới về.
Thấy tiếng đứa cháu yêu, ông bỏ dở miếng thịt đang xắt trên đĩa đứng dậy ôm anh, cười :
- Con về đấy à. Ngồi xuống ăn sang với bác luôn. Nam bảo ** làm cho em thêm 1 suất bít tết nữa con.
Anh ngăn lại :
- thôi ạ. Cháu ăn rồi bác cứ ăn xong đi con có chuyện muốn thưa ạ.
- Ừm vậy con ra ngoài phòng khách đợi bác. Ăn xong bác sẽ ra.
Anh đứng dậy ra phòng khách ngồi.
Thế Nam ngồi xuống bên cạnh gặng hỏi :
- Em định nói gì vậy. bật mí tí đi.
- Anh nói ít thôi.
Thế Nam im bặt dù gì thì anh cũng đang nhờ vả Thế Du với lại ông Trình cũng đã ăn xong. Tính sau cũg được. Hừ.
Ông Trình đi ra, ngồi xuống ghế, Thế Du rót nước cho ông.
- Bác uống nước.
- Ừ. Con có chuyện gì nói bác nghe.
Ánh mắt kiên định anh không vòng vo nói thẳng vào vấn đề:
- Bác, con muốn thay anh Nam để cưới Kim Anh được không ạ.
“ Phụt” Thế Nam cũng ngồi để nghe chuyện, thấy em mình nói mà anh phát sặc trợn hoả, không ngờ Thế Du có thể đề nghị lộ liễu vậy, chả biết ý tứ gì cả.
Ông Trình ngạc nhiên không kém :
- Ý con là …
- Vâng, con với Kim Anh cũng đang quen nhau mà bây giờ bác với bác Phùng lại bảo cậu ấy lấy anh Nam thì con phải làm sao.
Anh tỏ ra trách móc, ông Trình nghe xong mà cũng ái ngại. Thế Nam nếu không biết màn này do mình làm ra thì chắc anh cũng tưởng là thật rồi. Ông Trình nhìn đứa cháu yêu quý :
- Con với Kim Anh quen nhau sao? Ta thấy hai đứa hay cãi nhau lắm mà.
Sao ai cũng nói câu đấy nhờ, chẳng qua hồi bé tuổi trẻ bốc đồng thôi mà. Hơ
- Đấy là chuyện hồi bé, bây giờ con với cậu ấy rất yêu nhau mong bác hợp tác cho bọn con, con sẽ thay anh Nam hoàn thành tâm nguyện của bác gái.
Ông đăm chiêu suy nghĩ.
Thế Du bình thản như biết trước câu trả lời.
Thế Nam hồi hộp chờ phản ứng từ phía ông.
- Thế Nam con nghĩ thế nào?
Giật nảy người tự dưng lại lôi anh vào:
- Dạ, ừm … dạ con nghĩ nếu hai đứa yêu nhau cứ để chúng đến với nhau, con cũng rất khó xử con chỉ coi Kim Anh như em gái thôi ạ.
Ông cau mày nhìn thằng con trai mình, dám nói thẳng thắn thế, thế mà lúc ông nói đến chuyện này lại không nói năng gì đến khi em mình đỡ lời cho mới tuôn hết.
Ông lại suy nghĩ :
- Nếu thật là như vậy bác cũng không nỡ ép 2 đứa rời xa nhau, để bác bàn với bác Phùng xem bác ấy có đồng ý không.
Hai ngày nữa sẽ có câu trả lời cho con.
Thế Nam hấp tấp xen vào :
- Ba cố gắng thuyết phục bác Phùng nhé, chúng nó yêu nhau mà bắt Kim Anh lấy con thì khổ thân thằng Du lắm, Kim Anh chỉ là em gái con thôi.
Anh cố nhấn mạnh để vớt vát, Thế Du có them sự ủng hộ của ông Trình nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi.
Ông nhìn qua Thế Du tiếp :
- Hôm nay ở lại nhà ăn cơm, lâu rồi chưa về đây phải không.
- Dạ. Con xin phép bác hôm nay con có việc bận , mai ngày kia con sang chơi ạ.
- Ừ, nếu có việc thì cứ về đi.
- Vâng.
Anh đứng dậy chào ông, rồi ra cổng.
- Em giỏi thật đấy, giả vờ mà như đúng rồi ấy. Hi..Hi.
Anh nhăn nhó vì vừa bị Thế Nam đập vào vai :
- Anh vũ phu vậy. Tránh xa em ra.
Thế Nam không những không tránh anh con cười lớn ôm dúi Thế Du xuống, đập đập vào lưng anh.
- Đau.
Thế Du giãy giụa mãi mới thoát.
- Cái thằng này, mày là đàn ông mà hở tí đụng vào là kêu lên vậy trả giống anh mày tý nào. Siêu men lì đấy nhớ. Hơ Hơ..
Anh còn nhăn nhở vạch bắp tay lên cho Thế Du mà quên Thế Du cũng cơ bắp cuồn cuộn:
- Vậy em vào nói chuyện lại với bác Trình.
- Ơ ơ… đừng làm thế chứ. Du Du là đẹp trai nhất, phong độ nhất, cơ bắp 6 múi x-men thế này cơ mà.
- Anh tránh xa em đi.
Anh chạy nhanh ra cửa, dắt xe rồi chuồn mất thế mà vẫn còn nghe tiếng Thế Nam văng vẳng :
- Cái thằng này anh mày đáng yêu thế này mà cứ xua đuổi là sao.
Thế Du đi rồi, anh vui mừng khôn xiết, huýt sáo vang nhà mà không thấy xấu hổ vì đã lừa hai đứa em nhỏ nhắn xinh xắn của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT