Cô không nói gì nữa, chiếc điện thoại trong tay rơi phịch xuống sàn nà, cô ngồi thừ trên ghế, ánh mắt thất thần…

Trịnh Kim đã đi. Cậu không nói với cô lời nào…

Kim Anh nhớ lại những lời nói lạ lùng hôm qua của Trịnh Kim. Đúng rồi…như vậy cậu đã đi thật rồi.

Sóng mũi Kim Ah cay cay. Mắt cô vẫn mở trừng trừng mà nước mắt lã chã rơi…



Lập Hàn gọi mãi vào di động Kim Anh mà toàn thuê bao. Chưa bao giờ Kim Anh tắt máy vậy, có lẽ nào cô xảy ra chuyện gì không.

Lập Hàn lo lắng, cậu gọi vào điện thoại bàn cho Kim Anh…Cũng không có ai nhấc máy.

Lập Hàn bấm tay, cậu đi qua lại trong phòng, cậu quyết định đến nhà cô xem sao.



Hỏi người bảo vệ dưới chung cư Lập Hàn đã tìm thấy căn hộ của Kim Anh.

Cửa vẫn còn hé mở. Lập Hàn hấp tấp chạy vào trong. Phòng khách cũng không có ai. Lập Hàn mở cửa phòng Kim Ah ra, cũng không có. Cậu xang phòng bên cạnh, có lẽ đây là phòng của Trịnh Kim.

Lập Hàn xoay nắm cửa ra, bóng tối ập vào mắt cậu. Lập Hàn nhìn quanh căn phòng.

Có tiếng nấc, cậu nhẹ nhàng bước vào trong, Kim Anh đang ngồi co ro gục mặt dưới gối. Những tiếng nấc khóc của cô đến nghẹn lòng. Lập Hàn quỳ gối xuống cạnh cô, sốt sắng hỏi:

- Em sao vậy…Trịnh Kim làm gì em à.

Kim Anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cô nhìn Lập Hàn :

- Trịnh Kim…đã đi rồi,….hức…tất cả là tại anh…

Kim Anh khóc oà lên cô đập tay vào người Lập Hàn làm cậu cảm thấy bối rối. Cậu không ngờ Kim Anh khóc đến nỗi như vậy vì Trịnh Kim. Nhìn cô đang gục mặt khóc Lập Hàn nửa thương xót nửa đau lòng vì Kim Anh đã khóc vì người khác chứ không phải cậu. Lập Hàn vỗ vai an ủi cô:

- Còn anh….anh sẽ chăm sóc em.Quên cậu ta đi.

Kim Anh mệt mỏi lắc đầu nói trong tiếng nấc:

- Em không làm được…

- Em thực sự cần cậu ta đến vậy?

Kim Anh gật đầu trong vô thức. Lập Hàn đau đến xé lòng. Câu ôm cô vào lòng nói:

- Có lẽ anh sai rồi. Anh sẽ tìm cậu ta cho em.

Cậu nhẹ nhàng gạt nước mắt cho Kim Anh rồi đứng dậy bật đèn. Bây giờ Lập Hàn mới thực sự chứng kiến được gương mặt đầy tuyệt vọng và đau khổ của Kim Anh khi Trịnh Kim đi. Cậu nén tiếng thở dài. Tại sao người đó lại không là mình. Lập Hàn đỡ Kim Anh ngồi trên giường, nhẹ giọng nói:

- Em nghỉ đi, anh sẽ nói chuyện với Trịnh Kim.

Kim Anh nằm xuống chiếc giường Trịnh Kim. Mùi nước hoa cậu hay dùng vẫn còn phảng phất đâu đây làm cô càng nhớ cậu. Môi Kim Anh run run như sắp khóc nữa, cô nhắm nghiền mắt lại úp mặt xuống gối của Trịnh Kim tìm chút hơi ấm mong manh còn lại cho mình.

Lập Hàn nhẹ nhàng rút lui. Cậu đóng cửa lại cho Kim Anh rồi ra về. Lập Hàn gọi điện nói rõ tất cả cho bà LiLi rồi tiếp:

- Bác à. Bác có biết Trịnh Kim ở đâu không, bác nhắn cậu ấy về đi, Kim Anh đang rất nhớ cậu ấy.

- …

- Sao ạ. Trịnh Kim sẽ không về? Sao bác biết?

- …

Thấy dáng vẻ hai mắt sưng húp của cô thì bà hiểu ngay đó là do Kim Anh đã khóc. Dấu hiệu tốt.

Kim Anh rót nước cho bà rồi ngồi xuống.

Bà LiLi nói:

- Mẹ đã biết hết chuyện của hai đứa rồi.

Kim Anh tròn mắt nhìn bà, cô đan chặt hai tay vào nhau lúng túng chưa biết giải thích ra sao.

Bà LiLi lấy ra một tờ đơn đặt lên bàn. Kim Anh nhìn nhìn tờ giấy đó “Đơn li dị”…

Đầu cô chưa kịp hình dung ra chuyện gì, bà LiLi đã nói:

- Con giữ lấy tờ đơn này, trước khi đi Du nhờ mẹ đưa cho con thứ này. Chỉ cần kí vào con sẽ được tự do để đến với Lập Hàn.

Bà ngưng lại một đoạn, giọng đều đều tiếp:

- Con nên suy nghĩ kĩ trước khi kí vào đây. Nếu có chút tình cảm với thằng Du thì con hãy chờ nó, mẹ nghĩ sẽ có ngày nó quay lại tìm con nhưng cũng có thể thằng Du sẽ ở bên đó luôn không về. Quyền lựa chọn thuộc về con.

Kim Anh nhìn tờ đơn li hôn, nước mắt cô trào ra, trước khi đi Trịnh Kim vẫn nghĩ cho cô. Kim Anh cắn môi cho tiếng nấc không thành lời. Kim Anh gật đầu, cố nói:

- Con sẽ chờ.

- Con suy nghĩ kĩ chưa. Thằng Du chưa chắc đã quay lại đây vì nó nghĩ người con yêu là Lập Hàn.

Kim Anh cười đau khổ, cô kể lại mọi chuyện cho bà LiLi. Dù đã biết trước sự thật nhưng bà vẫn vờ như người mới biết.

- Ra thế. Nhưng tiếc là mẹ không giúp được con, thằng Du đi mà nó chẳng nói cụ thể với mẹ là đi đâu nữa. Thôi hãy để thời gian quyết định số phận hai đứa vậy.

Bà nói xong liền đứng dậy :

- Mẹ có công chuyện rồi. Con giữ gìn sức khoẻ nhé, có chuyện gì cứ alô cho mẹ.

- Vâng.

Kim Anh đóng cửa lại, đầu óc cô đau như búa bổ. Không biết bao giờ Trịnh Kim sẽ về.

Kim Anh vào phòng cậu, cô nhìn xung quanh mọi thứ thân thuộc như vẫn còn hình bóng Trịnh Kim ở đây vậy. Kim Anh nhìn xuốn g chân bàn thấy chiếc ví da của Trịnh Kim ở đấy, có lẽ cậu đi vội quá nên rơi cũng nên.

Kim Anh cầm nó lên mở ra. Điều đầu tiên cô thấy là tấm hình của mình. Kim Anh sững sờ nhìn nó. Cô nhớ lại có lần Trịnh Kim cũng để rơi ví ở ghế salon cô định lén xem mỗilần trong ví của thiếu gia sẽ có bao nhiêu ngân phiếu đây. Vừa định dở thì Trịnh Kim đã phi tới dựt lại nhưng Kim Anh đã thoang thoáng nhìn được trong ví cậu có một tấm hình con gái những không rõ mặt.

Kim Anh đã tò mò hỏi người đó là ai thiừ Trịnh Kim bảo người yêu nét mặt cậu lúc ấy rất thành thật. Kim Anh lúc ấy vẫn chưa có tình cảm với Trịnh Kim nên chỉ hỏi xơ qua rồi cười cười quay đi.

Bây giờ nhớ lại mà nước mắt cứ rơi. Tâm trạng cô như một mớ hỗn độn mọi chuyện về Trịnh Kim cứ hiện hữu trong đầu cô. Khi cậu cười, cáu gắt, lúc nào cũng nhíu mày….mọi thứ như vẫn còn đâu đâu. Kim Anh khẽ cười giữa hai hàng lệ…

Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua

Và em sẽ chờ, và em sẽ đợi

Dù cho gió mưa, giăng kín

Khiến em không tìm được thấy đường anh

Và để em lạc trong đêm tối tăm.

Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi?

Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ?

Mà sao vẫn không tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em.

Giờ em đã biết con đường đó chính là anh.

Người yêu ơi

Xin anh đừng đi quá vội

Chờ em nhé anh!

Rồi ta sẽ cùng sánh đôi.

Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời

Gạt đi bóng tối xót xa trong cuộc đời em

Người yêu dấu hỡi, dẫu cho muôn ngàn sau em mãi đợi

Vì em biết rằng

Con đường hạnh phúc là anh… >>>> [[ nhạc đệm =)~]]

……..

4 năm sau….

- Cổ phiếu ở đấy bán hết đi.

- …

- Tôi không cần biết lời hay lãi. Tất cả bán hết.

Một người thanh niên với dáng vẻ anh tuấn khí chất ngời ngời bước xuống một chiếc BMW đen láng bóng đứng trước cửa công ti, mắt ngước lên nhìn, miệng thì nói chuyện điện thoại.

Kế tiếp đó là một cô gái trẻ măng xinh đẹp và một người đàn ông trung tuổi bước xuống đứng sau cậu ta.

- Woa….đẹp trai quá.

Mấy cô nhân viên trong công ti vừa đi ăn trưa về đã nhìn thấy một cảnh tượng thật bắt mắt.

- Đẹp trai nhà giàu…đại thiếu gia…chẹp chẹp.

Tiếng nuốt nước dãi của mấy cô nhân viên làm các chàng đi cũng cũng lắc đầu bỏ đi vào trong trước.

Người thanh niên anh tuấn kia cùng với một người đàn ông trung tuổi theo sau, hai người tiến bước vào tổng công ti…

Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo họ đầy tò mò. Mấy cô lễ tân xì xầm nói :

- Nghe nói công ti mình có boss mới đấy…Liệu có phải anh đẹp trai ấy không.

- Mong là vậy hihi…nhưng mà có vẻ trẻ quá…hay là người đàn ông đi cạnh kia…

- Không phải vậy chứ…Dù sao nhìn anh kia có dáng hơn…

- Ừ hừm…Rảnh quá nhỉ- Tiếng cô quản lí vang lên cắt đứt câu chuyện của mấy nàng mê trai.

Kim Anh vờ đanh mặt vậy thôi, thấy hai cô im lặng, cô ngó trước ngó sau rồi, cười cười nói:

- Chuyện gì vậy hai chị?

Xời xời…tưởng bị la cho một trận ai ngờ…

Một cô tiếp tân, chụm đầu lại với Kim Anh, cô ta chỉ tay về phiá cầu thang máy nói:

- Em có nhìn thấy người kia không.

- Ừ, sao chị.

- Đẹp trai không, đẹp trai nhờ, hình như là xếp mới đấy.

Toàn lưng là lưng. Kim Ah nhìn ánh mắt sáng rực như đèn pha lê của cô nhân viên, Kim Ah nuốt khan :

- Chị hỏi đểu em à. Chị nghĩ đứng ở đây nhìn được mặt anh ta sao?. Thôi làm việc đi.

Kim Anh phẩy tay lắc đầu đi chỗ khác. Đây là công ti của nhà Trịnh Kim, sau khi tốt nghiệp cô đươc mẹ Trịnh Kim giao cho chức vụ quản lí.

Kim Anh về phòng vừa lúc có điện thoại:

- Mẹ hả.

- Sao con gái.

- Con đang đứng dưới sảnh công ti của mẹ này. Mẹ xuống đi nhé, con chờ.

- Con…

Kim Anh nhìn điện thoại, cô vộ vàng chạy xuống dưới, tìm con. Kim Anh hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm, mồ hôi cô nhễ nhại chạy xung quanh…

- Này chú đẹp trai…

Trịnh Kim tròn mắt nhìn đưa bé anh kéo kéo ống quần mình, đôi mắt tròn xoe tay vẫn ôm con gấu bông, sau lưng đeo ba lô nhìn nó ngồ ngộ, Trịnh Kim ngồi thụp xuống đối diện mặt con bé, cậu cười nhẹ:

- Cháu đi lạc à?

Cô bé gật gật đầu:

- Cháu hẹn mẹ ở chỗ mấy chậu hoa nhưng mà cháu mót quá nên đi tìm vệ sinh rồi lạc mất tiêu luôn…

Nhìn đứa bé đầy ngạc nhiên, Trịnh Kim nhìn nó đoán tầm 5 tuổi chứ mấy, sao nói chuyện như cụ non thế.

Cô bé thấy Trịnh Kim nhìn mình chăm chăm, liền nhíu mày nói:

- Này chú, cháu biết cháu xinh giống mẹ, chú đừng nhìn cháu lộ liễu vậy chứ. Chú không giúp cháu thì để cháu tự đi tìm.

Nói xong nó quay ngoắt đi tỏ vẻ giận dỗi. Trịnh Kim bật cười, cậu đứng dậy chỉ vài bước là túm được con bé.

Nó ngước mắt lên nhìn Trịnh Kim:

- Chú định bắt cóc tống tiền mẹ cháu à…

Trịnh Kim nhìn nó thú vị, cậu nheo mắt hỏi:

- Mẹ cháu giàu lắm à.

Con bé hất mặt chống hai tay vào eo nói:

- Mẹ cháu tàm tạm nhưng bà cháu giàu lắm đấy.

- Vậy à.

- Chú đừng mơ bắt được cháu. Ở đây có đông người cháu sẽ la lên cho mà coi. Chú dám không.

Trịnh Kim chẹp miệng, lối nói chuyện này rất quen, cậu chẹp miệng:

- Thế cháu nghĩ chú có dám không?

- Sao chú giống mẹ cháu vậy toàn hỏi ngược. Ghét. Không nói chuyện với chú nữa, cháu phải đi tìm mẹ.

Titi hất mặt ngoe nguẩy bỏ đi. Trịnh Kim lại phải theo đuôi nó, cậu đi cạnh nói:

- Thôi được rồi, chú sẽ giúp cháu.

Titi đưa tay cho Trịnh Kim dắt đi, miệng nói:

- Mẹ cháu nói con trai phải tốt vậy mới lấy được vợ không thì ế dài dài.

Trịnh Kim phì cười vì lối nói chuyện quá già so với tuổi của con nhỏ, cậu gật đầu:

- Ừ.

Kim Anh chóng mặt vì phải lộn đi lộn lại mấy vòng xung quanh đại sảng tìm con, cô gọi điện cho nó thì không thấy nghe. Kim Anh phát hoảng lên được. Cô vò đầu xù lên như tổ quạ, cắn môi lẩm nhẩm “Mẹ mà tìm được con xem có cho một trận không thì biết…”.

- Mẹ…

Con bé dựt tay ra khỏi tay Trịnh Kim chạy về phiá người đang đứng giữa đại sảnh, đầu tóc rối tung kia. TiTi ôm lấy người cô, Kim Anh giật mình quay lại, cô ngồi xuống, nghiêm mặt nhìn con, quát:

- Con đi đâu vậy, muốn mẹ cho một trận à.

- Tại con muốn đi toilet nên mới bị lạc mà. Nhờ chú…

TiTi chỉ tay về phía Trịnh Kim nhưng nó im bặt lại vì cậu đã đi đâu mất rồi

- Ơ…chú đẹp trai đi đâu mất rồi..

Nó đưa mắt nhìn xung quanh, Kim Anh lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm :

- Thôi được rồi, đi lên phòng với mẹ. Lần sau không được tự tiện đến đây nghe chưa…

Kim Anh vừa dắt tay đứa bé vừa giáo huấn, nó thì cứ gật gù nhưng mắt thì vẫn nhìn quanh tìm Trịnh Kim không để ý đến lời nói Kim Anh mấy.

Trịnh Kim bước ra sau chiếc cột trụ, cậu đã gặp lại Kim Anh…Cô đã có con sao??? Trịnh kim nhíu mày nghiêng đầu nhìn theo…Có con thì giờ chắc đỉnh nhất nó cũng chỉ 2 đến 3 tuổi là cùng làm sao lớn được như vậy… Chẳng nhẽ cô lại có con trước khi cưới mình…Trịnh Kim nhíu mày nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ đến khi khuất dần mới lấy điện thoại ra :

- Điều tra giúp tôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play