Linh Hy trợn tròn mắt, cô phồng mồm, tức giận
lườm Triệu Vũ, cái….cái chuyện hắn đưa ra…thật là làm cô xấu
hổ mà. Triệu Vũ thấy bộ dạng Linh Hy như vậy, chớp chớp mắt
trêu tức cô:
“Thế nào? Có định làm không? Như vậy là đơn giản lắm rồi đó!!!”
“Anh….anh….không được, không thể được, chuyện đấy có làm thì là con trai làm, sao lại bắt tôi làm cơ chứ!!!”
“Cô làm thì có vấn đề gì sao??” Triệu Vũ vui vẻ ép buộc Linh Hy.
“Rất nhiều vấn đề là đằng khác, dù gì 1 người xinh đẹp như
tôi, cũng không thể làm vậy trước bao nhiêu người được.”
“Việc đó đơn giản như vậy? Chỉ là 10 mét thôi, cô cũng không
làm được ư??? Chà, so với khẩu khí của cô, hóa ra cô lại là
con rùa rụt cổ!!!”
“Nhưng….” Linh Hy ấm ức nhìn Triệu Vũ: “Thật sự là ép người quá đáng mà!!!”
“Tôi không ép, là cô tự nói mà! Thôi cô không làm cũng được,
tưởng cô thế nào, hóa ra….cô còn không bằng Vân Yên, Vân Yên còn
làm tận 20m đấy!!!”
Triệu Vũ nghênh nghênh, dùng kế khiêu khích để tác động Linh Hy. Vừa thấy Triệu Vũ so sánh mình với cả Vân Yên, không biết máu nóng của cô ở đâu lại nổi lên, Linh Hy cáu giận nhìn Triệu
Vũ, ra vẻ nói:
“Dù gì cũng là 10m, được thôi, nhưng không phải ở đây!!! Tôi sẽ
làm ở chỗ nào ít người, ở đây thì thật là….aizzzz, nghĩ đến
là xấu hổ chết mất thôi!!!”
“Vậy ở đâu???” Triệu Vũ nhướn mày, khó hiểu nhìn Linh Hy.
“A….cái này…tôi cũng không biết!!!” Linh Hy ấp úng trả lời.
“Không nói nhiều, cô mau thực hiện ở đây đi!!!” ( các nàng đã biết Hy tỷ phải làm gì chưa???)
“Anh…không!!! Tôi không làm!!! Anh mau đổi việc khác đi!!!”
“Cõng tôi thôi mà cô cũng không làm!!! Tôi chỉ nặng khoảng 70kg,
đâu có phải lợn đâu mà cô phải sợ!!!” Triệu Vũ tức giận áp
chế Linh Hy, ánh mắt thì tỏ vẻ không bằng lòng.
“Tôi thà cõng lợn còn hơn cõng anh!!!!” Thái độ của Triệu Vũ
càng ép cô vào thế hiểm, càng làm cô muốn thoát ra ngoài.
“Vậy cô cứ coi tôi là con lợn để cõng là được rồi!!!”
“Anh…..được, đồ lợn Triệu Vũ, tôi cõng anh!!!”
Và thế là ở bờ biển rộ lên câu chuyện 1 đôi uyên ương cõng nhau ngắm trăng trên biển, và người cõng là 1 tiểu thư vô cùng xinh
đẹp. ( khổ thân Hy tỷ của ta!!!)
***
Linh Hy tức giận trở về nhà, cõng hắn có 10 m mà lưng đau muốn chết. Mà từ chuyện Bộ Bộ bị bắt cóc, ba Linh Hy đã bác bỏ
cái luật 7h tối về nhà, vì căn bản là ông cũng không thể chấp hành được cái luật mình đặt ra, ông còn phải hẹn hò với…cái người mà ai cũng biết là ai!
Bộ Bộ đứng chờ Linh Hy trước cổng trường, nhưng chẳng thấy cô
đâu, bèn bực tức đi về. Vừa về đến nhà thấy Linh Hy đang nằm
úp xuống ghế sofa , Bộ Bộ tức giận, đằng đằng sát khí tiền
đến đánh mạnh vào lưng cô.
“Aizzzzz, chết tiệt, cái gì vậy??”
Linh Hy đang nằm xem TV, tự dưng có người đến đánh, lại còn
đánh đúng vào lưng đau của cô, hại cô nhức người đến tột cùng. Bộ Bộ thấy nét mặt Linh Hy khó coi như vậy, bèn bĩu môi ngồi
xuống gần cô, cũng có chút ân hận vì lỡ mạnh tay quá.
“Đáng đời, ai bảo để em đứng đợi rõ lâu, hóa ra là về trước!!!”
“Có đi học đâu!! Đợi làm gì???”
“Chị già lại trốn học à??”
“Ừm!!! Căn bản là không có hứng thú, mới sáng này đã bị con nhỏ Hoa Giang chọc cho điên người rồi!!!”
“Hoa Giang là ai vậy??”
“Là cái người sáng nay đi cùng tên Triệu Vũ đáng ghét đó đấy!!!”
“Hà hà, chị già, có phải chị đã ghen không??”
“CÁI GÌ….???” Linh Hy đang nằm, vừa nghe thấy Bộ Bộ nói vậy,
bèn ngạc nhiên ngồi bật dậy, nhưng cô lại quên mất rằng cái
lưng đang biểu tình, nên khẽ “AAAAzzzz, đau quá mà!!!”.
“Chẳng phải vậy sao? Thấy người mình thích đi cùng 1 người con
gái khác, lại thân mật như vậy, tức giận thì chỉ có thể là
ghen!!”
“Tức cái gì??? Đó là em họ của Triệu Vũ!!”
“Ồ, chưa gì chị già đã hỏi người ta đó là ai ư??”
“Chị không điên!! Là hắn tự nói!!”
“Vậy ra hắn cũng thích chị, trời ạ, thật tội nghiệp cho hắn!!!”
“HẢ??? EM NÓI CÁI GÌ???” Linh Hy vừa nghe Bộ Bộ nói Triệu Vũ
thích mình, không hiểu sao lại giật mình, tim đập thình thịch,
có chút hi vọng đặt vào câu nói tiếp theo của Bộ Bộ.
“Ôi thật đáng thương cho 1 nhân tài như mình lại có 1 bà chị mù cảm xúc thế này!! Chưa hỏi mà người ta đã giải thích, không
phải là sợ chị hiểu làm hay sao???”
“Vậy ư???” Linh Hy nghi hoặc hỏi lại, mơ hồ nhìn lên trần nhà.
“Ngốc tử!!!” Bộ Bộ lạnh lùng phán 1 câu rồi nhanh chân chạy lên phòng để tránh cơn thịnh nộ của Linh Hy, nhưng lúc này Linh Hy
đâu còn tâm trạng nào cơ chứ!!! Trong đầu cô cứ vẩn vơ….Hắn
thích mình…mình thích hắn…hắn thích mình…mình thích hắn…..
Sáng hôm sau, Linh Hy vác 1 đôi mắt gấu trúc đi
học, thật ra thì tối qua cô đã tự mình xâu chuỗi lại tất cả
cảm xúc, và khẳng định lại rằng….Cô thích hắn…!!
“Chị già, học lớp 11K thế nào?” Bộ Bộ chán nản nhìn bộ dạng mơ hồ của Linh Hy, mệt mỏi lên tiếng.
“Cũng được, học khó nhưng không khắt khe với học sinh cho lắm!”
“Nhưng mà lớp đấy được sang cả osaka để tham quan thì thích thật đấy, đúng là lớp quốc tế!!”
“Lải nhải gì vậy?” Linh Hy mơ hồ thắc mắc câu nói của Bộ Bộ.
“Ủa, chị vẫn chưa biết sao?? À, học sinh ngoan, hôm qua trốn
học, thật ;à vui khi không biết gì!! Trường đặc biệt tổ chức
cho lớp 11K1 đi tham quan 3 ngày 2 đêm tại Osaka đấy!!!”
“11K1 là lớp nào vậy? Thật là thích!!!” Linh Hy reo lên, Osaka
thật sự rất đẹp, cô đang thắc mắc không biết lớp nào lại được ưu ái vậy cơ chứ! ( trùi ui lớp mình học mà Hy tỷ cũng không
biết!!)
“Bà già, có biết mình đang học lớp nào không vậy??”
“Sao không biết!!!” Linh Hy nghe Bộ Bộ nói vẻ khó chịu như vậy
bèn gân cổ lên cãi, nhưng vừa nói xong, ngạo khí của cô không
biết bay đi đâu hết, cô ấm ớ… “là lớp 11….11….11 gì nhỉ??”
“Đồ óc heo, ngay cả lớp mình cũng không nhớ! Là lớp 11K1!!”
1 giọng nói rất quen thuộc vang lên, ngay lập tức Linh Hy hướng
ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói đáng ghét đó, là cái người
đáng ghét…Triệu Vũ, tên điên đầu tiên dám gọi cô là Óc heo.
“Anh mà còn không thôi gọi tôi kiểu đấy, tôi sẽ…sẽ….sẽ….” Linh
Hy đang nói rồi bỗng dưng nhớ đến lời nói của Bộ Bộ làm cho
đỏ cả mặt, bất giác quay đi tránh ánh mắt dò xét của Triệu
Vũ, thật là xấu hổ quá đi. Cô thích hắn, nhưng mà chắc gì
hắn đã thích cô, dù gì cô cũng không phải tuýp người nghĩ gì
nói đấy, rất nhiều điều phải để trong lòng, tính cách của cô
là vậy! Linh Hy bỏ mặc Bộ Bộ và Triệu Vũ, chạy như bay đến
trường
“Này nhóc, cô ta làm sao vậy?”
“Là thích 1 người nên tâm trạng như vậy đó! Mà này, còn gọi em là nhóc thì cẩn thận đấy!!!”
Bộ Bộ vừa nghe Triệu Vũ gọi mình là nhóc bèn có chút không
hài lòng, lẳng lặng đi trước, để lại Triệu Vũ đứng ngẩn ra 1
mình:
“Cái gì??? Thích 1 người??? Cô ta thích ai??? Cô ta dám thích ai
cơ chứ!!!???!!! Mà chị em nhà này tính cách giống nhau thật,
chỉ thích bắt nạt người khác!!! NHƯNG MÀ….CÔ TA THÍCH AI MỚI
ĐƯỢC CƠ CHỨ!!!! Aisssss!!!!!”
Triệu Vũ vò đầu, không hiểu sao cảm giác vô cùng khó chịu khi nghe vậy nữa!!!
“Quất Khang, lớp chúng ta sẽ đi Osaka thật sao??” Linh Hy vừa vào lớp đã hỏi ngay Quất Khang, nếu thật sự được đi thì quá là
hảo!!! Cô rất thích đến rừng phong ở Osaka mùa này, nghe nói
còn có cả 1 truyền thuyết người dân ở đó rất tin tưởng, nhưng
đại khái truyền thuyết đó là như thế nào thì cô không rõ, trên internet cũng không hề có bài đăng nào nói về truyền thuyết
đó!!
“Đúng vậy!! Hôm qua thông báo, nhưng cậu ra ngoài nên chưa kịp
nhắc, 1 ngày chắc cũng đủ để chuẩn bị phải không???”
“Aizzz, chuyện này, 1 ngày thì mình chuẩn bị cũng không sao!!!”
“Không, Hy Hy, ý mình là, 1 ngày để chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho lớp cơ!!!”
“HẢ??? Sao lại là mình???”
“Vì lớp chỉ có bạn là con gái mà!!!”
“Chuyện này mình chưa làm bao giờ….A…Hoa Giang, Hoa Giang đâu??? Bảo cô ta lo đi, chuyện này mình chịu thôi!!!”
“Em họ tôi đã bay về LonDon rồi!!!” Giọng nói khó ưa của Triệu
Vũ 1 lần nữa làm cho Linh Hy đỏ mặt, vừa thấy Triệu Vũ vào
lớp, cô đã vội bỏ chạy ra ngoài, còn đâm sầm vào hắn ta, nhưng vẫn im lặng chạy.
“Này, Linh Hy làm sao vậy???” Quất Khang nhìn Triệu Vũ, thắc mắc hỏi.
Đúng là Linh Hy lạ thật, bình thường mặt dày lắm cơ mà, nói
gì vẫn cười nhe răng, còn chống chế lại hắn nữa, vậy mà bây
giờ lại sợ gặp hắn như vậy….Aizzzz, thật là làm hắn tò mò
muốn chết mà!!!
“Làm sao tôi biết được!!!” Triệu Vũ bực mình nói rồi lẳng lặng ném cặp sách lên bàn, ngồi gục xuống!!!
Mãi khi trống vào lớp, Triệu Vũ mới thấy Linh Hy mò vào, nhưng cô lại chẳng dám ngẩng đầu lên nữa, chỉ cúi gằm mà đi vào.
Triệu Vũ thấy bộ dạng của Linh Hy, muốn mở miệng ra hỏi, nhưng hắn vừa nghĩ đến chuyện “ vì thích ai” mà Linh Hy lạ lùng như vậy, hắn bỏ qua, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng khiến tâm
trạng thêm bực bội.
“Cả lớp chú ý, ngày mai 7h30 tất cả phải có mặt tại trường
để lên xe ra sân bay Bắc Kinh, cao su giờ giấc tối đa là 10 phút
thôi, nếu không sẽ không đợi ai đâu nhé!!!” Thầy giáo chủ nhiệm
vừa bước vào lớp, ngay lập tức phổ biến kế hoạch, rồi như
nhớ ra điều gì đó, ông nhìn về chỗ Hy Hy, nói:
“Hy Hy, phiền em chuẩn bị thuốc, vật dùng cần thiết cho lớp đi thăm quan!!! Vì chỉ có em là con gái thôi!!!”
“A…nhưng mà….thưa thầy…chuyện…chuyện này…em chưa làm bao giờ!!”
Linh Hy đứng dậy, ấp úng nói. Thấy bộ dạng “khó nhìn” của
Linh Hy, không hiểu sao Triệu Vũ lại bực bội lầm bầm:
“Đúng là chẳng biết tí gì!!!”
Nhưng mà câu nói của Triệu Vũ lầm bầm hơi to nên ngay lập tức
đập vào tai Linh Hy, cô tức giận lườm về phía hắn, hừ, cô
thích hắn thì mặc kệ, hắn cứ xoáy cô như vậy, cô giận không
thể chịu được:
“Vậy anh thì biết chắc!!! Biết thì xin Triệu Vũ công tử chỉ giáo, tại hạ cảm kích vô cùng!!!”
Linh Hy vờ cúi xuống cảm ơn hắn, chắp tay trước ngực, Triệu Vũ trông cái bộ dạng khiêu khích của Linh Hy, cục tức đã không ép xuống được, lại gặp mồi lửa Linh Hy bơm vào, Triệu Vũ đập
bàn đứng dậy:
“Vậy tôi sẽ đi mua cùng cô, cho cô sáng mắt ra!!!”
Trận đại chiến của 2 người tạm dừng kết thúc khi thầy chủ
nhiệm cũng không chịu được, phải nổ não để ngăn chặn 2 người
đó!!
Linh Hy vừa tan học đã cùng Triệu Vũ đến trung tâm mua sắm để
chuẩn bị mọi thứ, Bộ Bộ dĩ nhiên biết ý không cản đường 2
người đó.
“Này, rốt cuộc anh có định mua gì không vậy?? Lượn lờ mãi ở tầng 4 là sao???”
“Cô làm ơn trật tự dùm tôi 5 phút, à không, 2 phút cũng được, thật là nhức đầu quá đi!!!”
Linh Hy sốt ruột giục Triệu Vũ, nhưng mà căn bản là hắn ta
cũng đang rối tinh lên đây, nhưng ngay lập tức Linh Hy im lặng,
hắn quay sang nhìn cô:
“Này, cô giận đấy à???”
“….”
“Chẳng qua là có nhiều loại nên tôi không biết dùng loại nào mới tốt thôi!!”
“….”
“Đừng giận mà, trông cô khó coi lắm đấy!!!”
“….”
“Này, người đâu mà nhỏ nhen vậy chứ!!! Tôi chẳng qua có bực 1 chút thôi mà!!!”
“Cốc!!!”
Linh Hy vừa nghe hắn nói xong, bèn cốc cho hắn 1 cái:
“Đã hết 2 phút, anh thật là đại ngốc, loại nào đắt nhất là loại tốt nhất, vậy mà còn hỏi. Mau đi mua đi!!!”
“Cô….”
Triệu Vũ ấm ức không nói nên lời, nhưng đành nghe theo lời Linh Hy, cô giận nữa thì hắn hoảng thật mất!!!
Chiếc máy bay cất cánh, cô xui xẻo thế nào lại ngồi ngay gần Triệu Vũ cơ chứ!!! Vừa ngồi Linh Hy vừa cố gắng không để tâm đến hắn, cô đeo head phone vào nghe.
Triệu Vũ thì rất vui vì được ngồi cạnh Linh Hy, cũng không
hiểu sao hắn lại thế nữa, ghế máy bay có 3 ghế, Linh Hy ngồi
trong cùng, hắn ngồi giữa, Quất Khang ngồi ngoài.
“Này, Quất Khang, cậu có biết thích 1 người thì sẽ có cảm giác như thế nào không??”
Triệu Vũ chợt quay sang hỏi Quất Khang, đối với Vân Yên trước
kia, Triệu Vũ chỉ là muốn nói chuyện với cô, chứ không hề có
chút kì lạ nào cả.
“Sao vậy? Thích 1 người á, là vui khi nhìn thấy người ấy, khó
chịu khi không thấy người ấy, nhưng khi nói chuyện thì 2 người
thường hay cãi nhau, khi thấy người ấy bên cạnh người con trai
khác, thì tâm trạng xấu đi!! Khi người ấy cười, thì tim đập
rộn ràng!!! Đại khái là vậy đó!!”
Triệu Vũ ngạc nhiên, sao mấy cái thể loại này, đúng y nguyên như hắn và Linh Hy vậy cơ chứ!!!
Linh Hy vừa xuống máy bay đã vui sướng reo hò, ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi cạnh cái tên “mình thích”, tim cô đập thình thịch.
“Cả lớp về khách sạn nghỉ ngơi, chiều nay chúng ta bắt đầu đi tham quan!!”
“Linh Hy, cô có biết rừng phong Osaka không?”
“Biết!!”
“Dẫn tôi đến đó!!”
“Nhưng tôi mệt lắm, đi máy bay tận mấy tiếng, phải cho tôi về phòng nghỉ ngơi chứ!!!”
“Cô tưởng tôi muốn cô đi cùng à? Chẳng qua tôi không biết tiếng nhật nên mới bảo cô đưa đi!!”
Linh Hy chán nản đi theo Triệu Vũ, thật ra cô cũng muốn đi cùng
hắn, nhưng cô giờ đang mệt nhoài đây. Chiếc xe taxi đi chậm theo
yêu cầu của Triệu Vũ để hắn ngắm cảnh ở đây, còn Linh Hy thì
mệt quá nên thiếp đi trên xe taxi.
“Người yêu cậu thật xinh đẹp” * tiếng nhật *, người lái xe taxi nói.
“Quả vậy!! Ông thấy chúng tôi có xứng đôi không?” Triệu Vũ trôi
chảy đáp lại người tài xế taxi bằng tiếng Nhật! Hắn muốn Linh Hy đi cùng hắn nên giả vờ không biết nói tiếng Nhật, nhìn
thấy Linh Hy dựa vào vai hắn ngủ, bất giác Triệu Vũ cảm thấy
thật bình yên!!”
“Linh Hy, dậy, chúng ta đến nơi rồi!!”
“Oa….!!”
Linh Hy vươn vai ngồi dậy, chui ra khỏi xe taxi. Cô ngỡ ngàng
trước cảnh vật trước mặt, đó là 1 rừng phong màu vàng tuyệt
đẹp!!
“Thật là đẹp quá!!”
“Chúng ta mau đi thôi!!”
Linh Hy lặng lẽ bước cùng Triệu Vũ trên con đường đầy lá vàng, cô thích thú khi nghe tiếng lá khô bị cô dẫm lên.
“Cô có biết truyền thuyết về tiên nữ phong không?”
“Tôi có nghe nói, nhưng không biết, anh biết không? Kể cho tôi nghe!!”
“Đó là 1 câu chuyện từ rất lâu rồi, kể về 1 cô công chúa tên
là Hiểu Phong. Mẹ của Hiểu Phong là vương phi được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng đã mất vì sinh cô ra. Hoàng Thượng vì quá yêu Vương phi của mình, cho rằng Hiểu Phong là nàng công chúa
đại họa, nhốt nàng vào lãnh cung. Hiểu Phong sống trong lãnh
cung vô cùng cực khổ, vì trong đó toàn là những Vương phi bị
thất sủng, mà họ thất sủng là do Mẫu thân của cô.”
“Hiểu Phong lớn lên càng ngày càng giống mẹ nên vô cùng xinh
đẹp. Rồi 1 ngày đất nước cô bắt buộc phải cầu thân với 1 đất
nước láng giềng, các nàng công chúa trong cung không một ai dám
đi xa quê hương, đều xin ở lại, các vương thân trong cung đều lấy
cớ các quận chúa thân thể yếu không thể xa nhà, rốt cuộc không ai đủ thân phận để đi cả. Rồi Hoàng thượng nhớ đến Hiểu
Phong, bèn lập tức hạ lệnh gả nàng sang vương quốc đó!!! Hiểu
Phong đi với danh nghĩa là 1 công chúa, nhưng trên thực chất là 1 con tin. Cuộc sống của nàng ở vương quốc đó cũng rất khổ.
Nàng được phong là Hiểu phi, nhưng hoàng thượng chưa 1 lần ghé
qua cung của nàng.”
“Ở quê hương của nàng, 1 tên loạn tặc giết sứ giả của nước láng giềng đó, gây hấn với đất nước của nàng….”
“Vậy chẳng phải nàng sẽ bị giết hay sao?? Nàng vốn là con tin mà!!”
Linh Hy nghe câu chuyện của Triệu Vũ kể, trong lòng có chút
buồn khổ. Cô thương cho thân phận của cô công chúa đấy, đúng là
có tiếng mà không có miếng!!
“Không chỉ Hiểu phi khổ, mà chính Hoàng thượng cũng khổ. Khi
nghe tin sứ thần của mình bị giết, bèn cho gọi Hiểu phi đến
diện kiến. Nhưng vừa gặp nàng, hoàng thượng đã sủng nàng ngay
đêm đó, Hoàng thượng hết mực yêu thương nàng, còn miễn cho đất
nước nàng tội giết sứ thần. Nhưng các phi tần của Hoàng
thượng không bỏ qua cho nàng. Các Hoàng phi tụ tập nhau lại,
quyết định bày mưu hại nàng!!!”
“Bọn họ ích kỉ vậy ư??”
“Cô nói xem nếu cô là 1 trong những phi tần của Hoàng thượng, cô sẽ làm gì!!??!!”
“Tham gia cùng bọn họ!!”
“HẢ??”
Linh Hy thản nhiên đáp lại, tinh nghịch nhảy lên những chiếc lá khô!!
“Này, Hy Hy, cô vừa mắng bọn họ là ích kỉ, vậy mà bây giờ lại còn nói sẽ tham gia cùng bọn họ!!”
“Anh có biết tôi tham gia làm gì không??”
“Để làm gì??”
“Thì để tôi biết kế hoạch của bọn họ, tôi đi bẩm báo cho
Hoàng thượng, không những tôi không làm sao, mà hàng chục đối
thủ của tôi sẽ bị hoàng thượng triệt hạ, vậy không phải lúc
đó chỉ còn tôi và Hiểu phong thôi sao!! Mà nhất định Hoàng
thượng sẽ ban thưởng cho tôi!!! Tôi không những thiệt mà còn
được lợi!!”
“Cũng xem như có lí!!”
“Ủa, mà truyền thuyết đó của nước nào vậy???”
“Nhật bản” ( thật ra thì là truyền thuyết của ta. =))~ Super Phiêu)
“Vậy anh mau kể tiếp đi!!”
“Các phi tần của Hoàng thượng tụ tập lại, dùng kế chuốc mê
Hiểu phi rồi sau đó đưa 1 lính vào cho nằm cạnh nàng, sau đó đi bẩm báo với Hoàng thượng!!”
“Hoàng thượng rất đau khổ vì bị chính người mình yêu phản
bội, không nén được cơn giận dữ, đưa nàng vào lãnh cung!!”
“2 lần vào lãnh cung, nàng này cũng có duyên với lãnh cung
ghê!!” Linh Hy vui vẻ đùa nghịch, rồi nhận xét, nhưng ngữ điệu
của cô thì lại vô cùng xót xa.
“Vậy tôi suốt ngày gặp rắc rối vì cô, chẳng lẽ cũng nói tôi và cô có duyên à??”
“Chẳng phải vậy ư??? Anh chính là sao đổi ngôi của tôi đấy!!”
“Cô….”
“Thôi không nói nữa, anh mau kể tiếp đi!!!”
“Nàng ta tự tử!!! Hết rồi đấy!!”
“HẢ??? CÁI GÌ??? Anh kể cho tử tế đi!!”
“Cô có thèm nghe đâu mà tôi kể!!”
“Tôi vẫn đang nghe còn gì, kể tử tế đi!!”
“Hiểu Phi bị đày vào lãnh cung, 1 lần nữa sống những tháng
ngày đau khổ, còn Hoàng thượng thì bê bối triều chính vì
nàng, ngày nào cũng sủng phi. Triều đình bị bỏ trống, đất
nước loạn lạc, thiên hạ đều bêu xấu nàng, nói nàng là yêu
quái hại đất nước của họ. Những lời đó dĩ nhiên là đều được bọn cung nữ đem lại sỉ vả nàng, nàng đau khổ đến tuyệt vọng. Cuối cùng nàng xé 1 mảnh vải trên trường mình, rồi cắn tay
viết 1 bức huyết thư cho hoàng thượng, sau đó thắt cổ tự
vẫn!!”
“Hoàng thượng hay tin nàng đã chết, những cơn say rượu bừng
tỉnh, hắn chạy nhanh đến lãnh cung, nhưng cái hắn nhìn thấy
chỉ là cái xác không hồn của nàng. Hoàng thượng đọc được bức huyết thư của nàng. Trong thư nàng giải thích cho Hoàng thượng
tất cả sự việc, tố cáo các phi tử của hoàng thượng, nhưng
lại xin Hoàng thượng tha cho bọn họ. Nàng ta mong hoàng thượng
thức tỉnh, tập trung vào triều chính, đại sự!!! Từ đó Hoàng
thượng quay lại với triều chính, sửa sai lỗi lầm. Nơi chôn nàng mọc lên 1 cây phong rất đẹp, Hoàng Thượng mỗi lần đến đó đều
lưu lại, còn sai người trồng cây phong khắp trong cung!!!”
“Vậy là người ta gọi nàng là Tiên nữ rừng phong ư???”
“Đúng vậy!!!”
“Triệu Vũ này, thật là 1 câu chuyện cảm động!!!!”
Linh Hy bất giác khóc òa lên, cô không thể cố gắng kìm nén cảm xúc được nữa, những giọt nước mắt chảy ra làm Triệu Vũ
luống cuống, hắn vội lau nước mắt cho cô, dỗ dành:
“Đừng khóc, Hy Hy ngoan!!”
“Hức….hức….Hu hu hu hu hu!!!!”
Triệu Vũ càng lau nước mắt, Linh Hy càng khóc to hơn, hắn cuống cuồng, không biết làm thế nào, cuối cùng bắt chước trong phim:
“Ưm….!!”
Linh Hy đang khóc, chợt bị nụ hôn phớt qua môi của Triệu Vũ làm cho nín hẳn, cô tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Triệu Vũ, khuôn
mặt đỏ bừng lên.
Triệu Vũ bất chợt ôm chầm lấy Linh Hy:
“Hy Hy, hãy tha chứ cho chú của Tôi, được không???”
“….”
“Chúng ta hãy gạt bỏ hết quá khứ đi được không? Sống thoải mái và vui vẻ nhé!!!”
Linh Hy bị ôm bất ngờ, không biết nói thế nào, nhưng Triệu Vũ
nói như vậy lại làm cô đau lòng. Cô không thù Triệu Dân đến
vậy, nhưng cứ nghĩ đến những tháng ngày không có mẹ chăm sóc,
cô lại đau khổ, nghĩ đến những hành động mà Triệu Dân làm cho
Bộ Bộ, càng không hỏi đau lòng.
“TÔI THÍCH CÔ!!!” Triệu Vũ thu hết can đảm, hét lên câu nói mà
lâu nay hắn không thể hiểu được, nhưng hắn đã làm theo con tim
của mình.
Linh Hy ngạc nhiên, Triệu Vũ….hắn nói….hắn nói thích cô. Linh Hy mỉm cười sung sướng, cô đưa tay lên ôm chặt lấy hắn….
Con đường trở về của Linh Hy và Triệu Vũ vô
cùng ngại ngùng, trên xe taxi, 2 người cứ nhìn qua nhìn lại
nhau, rồi lại vội quay mặt đi:
“2 người thật là đáng yêu!!!” *tiếng nhật* người lái xe taxi nói.
Linh Hy và Triệu Vũ lại quay ra nhìn nhau, rốt cuộc thì mặt cả hai đã đỏ bừng lên rồi:
“Cô quay mặt đi được không?” Triệu Vũ vì ngại quá nên lên tiếng
trước, nhưng bất c hợt Linh Hy vì “thẹn quá hóa giận!!” nên:
“Sao lại là tôi quay mặt đi, anh quay mặt đi không được sao???”
Vừa gắt lên xong, bất chợt Linh Hy nhìn chằm chằm vào tai của Triệu Vũ.
“Triệu Vũ, anh đeo hoa tai bên nào vậy??”
“Bên phải!!!”
“HẢ??? SAO LẠI BÊN PHẢI!!!”
“Là do thấy đeo bên phải đẹp, nên đeo thôi!!”
“Nhưng đó là….là cách đeo của…của những người GAY mà!!!
Aiyssss, anh mà là GAY, thì thật làm xấu mặt những người
GAY!!!”
“Cô nói cái gì thế!!!” Triệu Vũ thấy Linh Hy bất mãn với mình như vậy, cơn giận cũng nổi lên, Linh Hy giương mắt trừng trừng
nhìn Triệu Vũ, hắn thấy vậy thì quay luôn mặt sang bên, Linh Hy
cũng tức giận nhìn trừng trừng hắn, rồi quay đi luôn.
Linh Hy và Triệu Vũ trở về khách sạn, thì thấy thầy giáo cùng Quất Khang khuôn mặt rất lo lắng:
“Hy Hy, Vũ, 2 cậu đi đâu vậy??”
Vừa thấy thấp thoáng bóng dáng Triệu Vũ và Linh Hy, Quất Khang vội chạy đến lo lắng hỏi, Linh Hy ngớ người ra nhìn Quất
Khang, bọn họ mới đi có 30 phút thôi mà, làm gì mà hoảng vậy
cơ chứ??
“Có chuyện gì vậy??” Triệu Vũ lên tiếng, tò mò hỏi.
“Mình tưởng 2 cậu bị lạc ở sân bay rồi??”
“Cậu điên à???” Linh Hy và Triệu Vũ hét ầm lên, tên Quất Khang
dở hơi này, nghĩ gì không nghĩ, nghĩ 1 đứa suốt ngày đi nhật,
và 1 đứa tiếng nhật nói như tiếng mẹ đẻ bị lạc, aayzz, thật
là.
Kì nghỉ của lớp 11K trôi quá khá vui vẻ, Linh Hy và Triệu Vũ
dù đã xác nhận tình cảm của nhau, nhưng vẫn chỉ là cặp đôi
“chó và mèo”.
***
Kì nghỉ kết thúc, sau 1 ngày bồi dưỡng vì chuyến đi xa, Linh Hy lại phải lăn vào học với yêu cầu của ông Chiêu Tài:
“Nếu không qua kì thi được trên 60 điểm, đứng thứ 50 trở lên
trong trường, ba sẽ khóa tài khoản và kiểm soát tất cả chi
tiêu của con!!!”
Linh Hy đờ đẫn cả người, trước đây được 50 điểm cô đã sung
sướng lắm rồi, sướng như vớ được mở vàng, vậy mà bây giờ lại dính thêm cái khoản thi cử trên 60 điểm, còn lọt vào TOP 50
của trường, cô chịu sao được.
“Nghĩ gì mà đần mặt ra thế!!!” Triệu Vũ đang đi học cùng Linh
Hy, thấy cô đăm chiêu như vậy, hắn bèn mở miệng hỏi, nhưng mà
cái miệng nói ra được câu không tử tế, làm cái tâm của hắn
cũng bị người ta nghĩ khác đi.
“Kì thi này, tôi phải lọt TOP 50 của trường!!!”
“Ồ, điều đấy là điểu hiển nhiên rồi, lớp 11K có 20 học sinh,
thì 20 người đều giữ TOP 1 đến 20 của trường, cô là học sinh
thứ 21, chắc cũng xếp thứ 21!!!”
“ANH ĐIÊN À??? Được trên 50 điểm tôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi, còn lọt top này đến top nọ, tôi không đủ chất xám để theo
kịp.”
“Cô học ngoại ngữ giỏi mà!!”
“Anh ở cùng bà bao nhiêu năm, mà không biết à? Bà là người
Pháp gốc Hoa, tôi giỏi ngoại ngữ là điều đương nhiên!!”
“Vậy các môn khác của cô??”
“Chưa bao giờ được 60 điểm!!!! Aizzz….”
“HẢ??? ÓC CÔ LÀ ÓC LỢN HAY SAO???”
“Hừ, Triệu Vũ, anh còn nói nữa, tôi sẽ bỏ anh đấy!!!”
“Cô….Hừ, được rồi, tôi sẽ dạy kèm cho cô!!”
“Dựa vào đâu mà anh đòi dạy tôi??” Linh Hy ngang ngạnh đáp lại
Triệu Vũ, rồi chợt nhận ra là hắn là người học giỏi nhất
trường, bèn thu thái độ của mình lại, ngoan ngoãn gật đầu!
Linh Hy bị Triệu Vũ dẫn đến thư viện, hắn bắt cô lòng vòng từ chỗ này sang chỗ nọ, góc này ra góc kia, cuối cùng:
“Trời ạ!!! 72 quyển, tôi….học làm sao nổi???”
“Không học cũng phải học!!! Nếu như cô không muốn BỊ KHÓA TÀI KHOẢN!!!”
Triệu Vũ nghiêm túc nhắc nhở Mai tuyết làm cô tức giận nhưng không làm được gì, bèn cúi đầu vào đọc sách.
Thời gian cứ thế trôi qua, Linh Hy đọc sách, còn hắn thì nhìn
cô, nhưng bất giác lại nhớ về chuyện của 10 năm trước.
****
10 năm trước.
“Chát!!!”
Tiếng tát vang lên to ầm cả căn phòng bệnh, Triệu Vũ lúc này
lo sợ đến chết nhưng không dám làm gì, cậu bất lực nhìn cô Hân Hân bị người đàn ông nào đó đánh đến nỗi chảy cả máu miệng, nhưng cô ấy vẫn không nói gì, thái độ lẳng lặng nhìn xuống
đất, Triệu Vũ thấy những giọt nước mắt của cô, bất giác chạy đến ôm chầm lấy Hân Hân khóc òa lên.
“Triệu Vũ ngoan, đừng khóc, con trai không được khóc!! Cô Hân Hân
có chút chuyện, Triệu Vũ hãy ra ngoài chơi, nhé!!!”
Hân Hân nhẹ nhàng vuốt tóc Triệu Vũ, ân cần nói, nhưng lúc
này, người đàn ông kia, chính là Chiêu Tài, chồng của Hân Hân.
“Hừ, hóa ra thằng nhóc con này là cháu của thằng khốn Triệu
Dân ư?? Các người hóa ra lấy nó để làm lí do gặp nhau à? Mẹ
kiếp, đôi gian phu!!!”
Chiêu Tài tức giận hét ầm lên rồi cầm bình hoa ném về phía
Hân Hân, Triệu Vũ thấy cô Hân Hân sắp bị đánh, bèn lao ra đỡ cho cô, chiếc bình hoa ngay lập tức đập vào đầu Triệu Vũ, làm
hắn bất tỉnh ngay tại chỗ!!!
****
“Triệu Vũ, ngủ mà cũng mở mắt, anh tài ghê!!”
Linh Hy đọc sách có đoạn khó hiểu, cô định hỏi Triệu Vũ thì
thấy hắn đang ngẩn ngơ nghĩ gì đó, Linh Hy bất giác bật cười.
Linh Hy quan sát hắn, khuôn mặt đẹp như vậy, ai lại bảo đó là
con trai cơ chứ!!Chợt Linh Hy dừng ánh mắt tại vết sẹo trên
trán của Triệu Vũ.
“Vũ Vũ, cái sẹo này là sao vậy??”
Linh Hy bất giác đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán Triệu Vũ, xoa
xoa, hắn thấy cô hành động như vậy, mỉm cười gạt tay cô ra:
“Lo mà học đi!! Hay là tôi ngồi đây mải ngắm tôi quá, nên không học được!!!??!!”
“Hừ, cái bệnh Hoàng tử của anh lại tái phát rồi đấy, tôi học, học!!!”
Linh Hy tức giận nhìn Triệu Vũ, rồi lại cúi xuống học, nhưng mà chữ cứ nhảy loạn lên, làm cô chán.
“Ây, Triệu Vũ, tôi không muốn học nữa!!”
“Linh Hy, chúng ta chơi trò chơi nhé??”
“Trò gì??”
“Cô tự học, nếu kì thi này vượt qua tiêu chuẩn ba cô yêu cầu,
tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cô yêu cầu, nhưng nếu không được,
cô phải theo tôi đến thư viện mỗi ngày!!!”
“Hay đấy!!! ĐƯỢC!!!”
Linh Hy khẳng định gật đầu nhưng lại ngây thơ đến nỗi đã dính vào trò của Triệu Vũ.
Sau vụ cá cược với Triệu Vũ, Linh Hy lao đầu
vào học, lúc nào trên tay cô cũng có 1 quyển sách, tranh thủ
những ngày được nghỉ học để ôn thi ở nhà, Linh Hy nhốt mình
trong phòng, cô chăm chú đầu tư lại kiến thức, đến nỗi Bộ Bộ
thì ngạc nhiên, còn ông Chiêu Tài đi đứng xiêu vẹo vì những gì
đang nhìn thấy.
“Chị già, mau bỏ quyển sách xuống để ăn sáng đi!!!” Bữa ăn
sáng mà Linh Hy vẫn chăm chú đọc sách, Bộ Bộ trông thấy vậy
có chút “ngứa mắt”, bèn uể oải nhắc nhở, nhưng Linh Hy vẫn
cúi đầu vừa đọc sách vừa ăn.
“Chị già, mau bỏ quyển từ điển ra để ăn tối nào!!!”
“Chị già, mau tắt đèn học đi, ở phòng em còn thấy chói sáng, học làm sao được!!”
“Chị già…chị già…chị già….!!”
Bộ Bộ ngán ngẩm vì mỗi ngày phải kêu than với Linh Hy, nhưng
được 2 ngày thì cậu chán, chẳng thèm nhìn nữa, ông Chiêu Tài
thì mừng rỡ, còn đặc biệt đặt trái cây tươi ngon cho Linh Hy
bồi bổ.
“Linh Hy, chúng ta đi ăn đi!!”
Quất Khang tiến đến chỗ Linh Hy, vui vẻ rủ, Triệu Vũ lúc này
cũng đã đứng bên cạnh, Linh Hy vốn dĩ là chỉ học bài ở nhà,
trên lớp vẫn tỏ vẻ như không muốn học, ngủ gật trong lớp.
“Đi thôi!!! Aizzz….!!!!!” Linh Hy chỉ đợi lúc này Quất Khang rủ đi mới đứng dậy, cô uể oải đứng dậy, vui vẻ tiến xuống căng tin!
“Hy Hy à, sắp thi rồi sao cậu không chịu học vậy??”
Trên đường xuống căng tin, nhân tiện Quất Khang hỏi luôn Linh Hy,
hẳn là cậu ta đang thắc mắc, 1 học sinh lớp 11K lại không hề ôn gì để chuẩn bị cho kì thi, Haizzz, cậu ta đâu biết rằng, Linh
Hy chỉ là “có tiếng nhưng không hề có miếng”. Vừa nghe Quất
Khang nói, cô đỏ lựng mặt lên, nghĩ lại thì nếu không vào cái
lớp 11K chết tiệt này, cô sẽ không thích Triệu Vũ, cái này
liệu có gọi là may mắn được hay không???
Triệu Vũ chăm chú quan sát Linh Hy, thấy cô cứ ngẩn ngơ suy
nghĩ, hắn ta bất giác cũng suy nghĩ, nếu giả sử cô không vào
lớp 11K, liệu hắn có thích cô không?
( không vào thì ta cũng sẽ cho vào )~ Hahah)
Bỗng 1 hình ảnh thoáng qua suy nghĩ của Triệu Vũ, Vân Yên, chia
tay cô như vậy, không phải nhẫn tâm với cô hay sao?? Tình yêu 3 năm của hắn, hóa ra chỉ là 1 ảo giác về Vân Yên thôi ư??? Hôm chia
tay, nét mặt của Yên Yên vẫn in sâu vào trong hắn, thật sự thì
nếu có 1 sự lựa chọn khác, hắn sẽ làm thế nào??? Hắn yêu
ai???? Linh Hy hay là Yên Yên???
“Hy Hy!!!!!!!”
Đang mải mê suy nghĩ, giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của
Triệu Vũ vang lên, hắn bất chợt quay lại đằng sau, là VÂN
YÊN!!!! Cô đến đây làm gì vậy???
“Ủa, Yên Yên phải không??” Thấy Vân Yên, Quất Khang mừng rỡ reo lên, có vẻ như Quất Khang có quen Vân Yên.
“Vân Yên??? Sao cô lại ở đây??”
“Yên nhi, em đến có chuyện gì vậy??”
Đúng như dự đoán của Vân Yên, cả 3 đều rất ngạc nhiên, Vân Yên
vui vẻ tiến về chỗ Triệu Vũ và Linh Hy, thân mật khoác vai Linh Hy:
“Em đến là mang cơm trưa cho 3 người đây!!!”
Dĩ nhiên không phải nói Triệu Vũ và Quất Khang đều vui mừng,
Vân Yên là mẫu người con gái lí tưởng, cô nấu ăn rất ngon, nếu
ai lấy được cô, thì quả thật sẽ rất hạnh phúc.
4 người tiến về phía sân thể dục để nghỉ trưa tại đó.
“Hy hy, ăn cái này đi!!”
“Linh Hy, cậu nếm thử xem có ngon không??”
“Hy, ăn cái này nữa!!”
Suốt bữa ăn, chỉ là Vân Yên gắp thức ăn cho Linh Hy, hết Linh Hy, rồi Hy Hy, ăn thử rồi ăn thêm, làm Triệu Vũ nhìn mà
thấy….GHEN!!!
“Này, Vân Yên, cho cô ta ăn nhiều quá, cô ta sẽ béo đấy!!!”
Vân Yên vừa định gắp thức ăn tiếp cho Linh Hy, thì Triệu Vũ
giật ngay cái bát của Linh Hy lại, tức giận lườm Linh Hy, Linh
Hy thấy hành động “khó hiểu” của Triệu Vũ như vậy, bèn tức
giận giật lại bát từ tay Triệu Vũ.
“Này, bát của tôi, sao anh cứ giành như vậy??”
“Ăn nhiều cô sẽ thành con lợn thật đấy!!!”
“Lợn cũng được!!!”
“Cái con lợn tăng trọng này, đừng ăn nữa, tôi….tôi không thích người béo!!!”
Vừa nói xong câu đó, mặt của Triệu Vũ đỏ bừng lên, hẳn là
rất ngại. Vừa nghe hắn nói, Linh Hy cũng lúng túng, cô đặt bát xuống, vội vã quay đi, không khí giữa 2 người họ trở nên căng
thẳng lạ lùng.
“Ủa, Linh Hy, Vũ, sao dạo này 2 người lại lạ vậy???”
Quất Khang có vẻ tinh mắt, nhận thấy ngay biểu hiện của 2
người, bèn ngay lập tức hỏi, tiếp sau đó cũng là Vân Yên nhìn
Linh Hy và Triệu Vũ lạ lùng:
“Ây, không thể chịu nổi không khí này mà???”
Triệu Vũ thấy 2 người như vậy, tức giận đứng dậy, nhưng thật
ra thì đang che dấu đi cảm giác ngại ngùng của mình. Hắn và
Linh Hy là thích nhau, là có hẹn hò, nhưng tuyệt đối không thể
công khai, nếu chuyện này ba của Linh Hy là Chiêu Tài mà biết,
sẽ tuyệt đối ngăn cấm 2 người.
“Này, Hy Hy, cậu và Triệu Vũ có chuyện gì vậy??”
Triệu Vũ đứng dậy, mục tiêu của Quất Khang lại đổi sang Linh
Hy. Aayzzz, thật khó chịu mà!!! Linh Hy không chịu nổi liền đứng dậy theo Triệu Vũ, rồi bỏ đi, Vân Yên và Quất Khang quay sang
nhìn nhau không nói nổi lời nào, thật sự thì họ cũng không
hiểu chuyện gì đang xảy ra!!
“Ầy, không hiểu Yên Yên học ở đâu ra cái kiểu tò mò vậy chứ??”
Triệu Vũ vừa đi cùng Linh Hy, vừa thở dài, Linh Hy quay lại lườm cậu ta:
“Hừ, Triệu Vũ, đấy là tại anh không nói cho bọn họ chứ sao!!!, nếu nói cho họ chắc giờ tôi không cảm thấy có lỗi như vậy!!!”
“Đồ ngốc!! Sao cô không nghĩ xem, tôi vừa chia tay Vân Yên lại cùng với cô…..thử hỏi cô ấy nghĩ thế nào chứ!!”
Linh Hy im lặng, trong chuyện này, cô hình như chính là người
thứ 3!!! Rõ ràng Triệu Vũ và Vân Yên đang rất tốt, sự xuất
hiện của cô như là “kì đà” vậy, chuyện này, có phải là thế
không???
Suốt mấy ngày sau đó, Linh Hy và Triệu Vũ rất ít khi chạm mặt nhau, 2 người chỉ nhắn tin 1, 2 câu, đến 1 buổi hẹn hò cũng
không có! Linh Hy đầu tư tất cả thời gian vào học, tưởng chừng
như với cô, học đang được xếp hàng đầu!
“Aizz, thi xong rồi thật là thoải mái!!!”
Giám thị trông thi vừa bước ra ngoài, Linh Hy đã đứng dậy reo
lên, Quất Khang cũng vui mừng hưởng ứng: “Thoải mái như trút
được gánh nặng vậy!!”, cả lớp ai cũng vui mừng, riêng chỉ có,
Triệu Vũ vừa thi xong đã biến đi đâu mất không rõ lí do.
Thật ra thì Triệu Vũ nhận được 1 cuộc gọi gấp từ Triệu Dân gọi cậu về ngay.
Thật sự cuộc gọi điện này mang đến cảm giác khá bất an cho
Triệu Vũ, cậu và Linh Hy tính đến thời gian tỏ tình và yêu
nhau này, đã là 3 tháng rồi, thật là chưa bằng nổi 1 phần 10
thời gian cậu yêu Vân Yên, nhưng tình cảm lại cứ thế theo thời
gian in sâu 1 cách nhanh chóng, không gặp thì nhớ, mà gặp thì
cãi nhau, nhưng thật ra thì Linh Hy có nhiều lúc rất nghe lời
hắn.
“Triệu Vũ, cháu hãy ngồi xuống đây, chú có chuyện cần nói!”
****
Cháp 8: Đối đầu với phản đối!
Triệu Vũ lo lắng nhìn khuôn mặt hình sự trên mặt Triệu Dân,
lặng lẽ ngồi xuống. Đã 10 năm qua, chú Dân của hắn coi căn
phòng bệnh này như chính là nhà của mình, chẳng lẽ hình bóng của cô Hân Hân trong lòng chú của hắn chưa mờ đi chút nào ư???
“Chú, chú gọi cháu gấp như vậy, thực ra là có chuyện gì??”
“Triệu Vũ, cháu có tình cảm với Chiêu Hy phải không??”
Vừa nghe câu hỏi của Triệu Dân, thêm thái độ của ông như vậy,
Triệu Vũ bộn phần cảm thấy lo lắng, thật ra chuyện 2 người
thích nhau, Triệu Vũ cũng biết rằng chú Triệu Dân sẽ không
đồng ý, nhưng thật sự hắn không nghĩ nét mặt của chú mình
lại trở nên đáng sợ như thế kia!!
“Cháu….”
Triệu Vũ ấp úng, hắn đang phân vân có nên nói cho chú Dân biết
hay không? Nói ra cũng dở, mà không nói ra cũng không được!!!
Thật là….bảo hắn phải làm sao cơ chứ!!!
“Thôi được rồi, không cần nói ta cũng biết rồi, chỉ là chú
không thể ngờ cháu có thể rời xa Vân Yên 1 cách nhanh chóng như
vậy!!!”
“Chú à!!! 3 năm qua, cháu đã tưởng nhầm Vân Yên là con gái của
cô Hân Hân, thực sự cháu ở bên cạnh cô ấy, lúc đầu chỉ là vì
cô Hân Hân, sau này yêu cô ấy như 1 thói quen thôi!!! Giờ cháu đã
hiểu, cảm giác lúc đó không phải là yêu!!!”
“Triệu Vũ, cháu mang họ gì?”
“Họ Triệu!!!”
“Vậy ta là ai??” – Triệu Dân lạnh lùng lên tiếng hỏi Triệu Vũ.
Vừa nghe xong câu hỏi của chú mình, Triệu Vũ ngạc nhiên, tròn
mắt nhìn ông, thật sự câu hỏi này không chỉ đơn thuần là như
vậy!!! Nhưng chỉ vì hiềm khích của đời trước mà hắn phải hy
sinh tình yêu của mình, hắn thật không đồng ý!!!
“Chú là Chú ruột của Triệu Vũ này, còn Linh Hy là cô gái duy nhất của Triệu Vũ này!!!”
“TA KHÔNG HỎI CHÁU VỀ CHIÊU HY!!!!” Triệu Dân không kìm nổi bình
tĩnh, câu nói bùng nổ sự tức giận, ông ta nghiến răng kèn kẹn, nhìn thẳng vào mắt của Triệu Vũ, vừa thấy Triệu Dân nhìn
mình, Triệu Vũ vội quay mặt đi, thật sự từ bé đến giờ hắn
chưa từng dám đối đầu với ánh mắt tức giận của ông, bố của
hắn chưa từng vui vẻ với hắn, chưa từng cười với hắn, chưa
từng tức giận với hắn, chỉ có Triệu Dân là quan tâm hắn, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên hắn thấy chú mình tức giận đến
vậy.
“Đến ánh mắt của ta cháu còn không dám đối diện, thì sao cháu có thể yêu Chiêu Hy được??”
“Chú….” Triệu Vũ vẫn không thể nói thành lời, hắn không dám
đối diện với Triệu Dân, chuyện này liên quan gì đến Linh Hy cơ
chứ???
“Linh Hy đã tha thứ cho cháu ư??” Triệu Dân tiếp tục hỏi.
“Vâng!!!” Hắn e dè trả lời.
“Vì nó yêu cháu nên tha thứ cho cháu, nhưng ông Chiêu Tài, ông ta
liệu sẽ để cho Linh Hy tiếp tục qua lại với cháu ư???”
“Cháu tin ông ấy sẽ hiểu cho tình cảm của bọn cháu!!!” Triệu Vũ mạnh dạn khẳng định.
Trước thái độ ngang ngạnh của cháu mình, Triệu Dân chán nản
lắc đầu, ông ta có thể ép Triệu Vũ từ bỏ Linh Hy, nhưng ông
thật không đành lòng trước tình cảm của bọn chúng, nhưng liệu
Chiêu Tài, con người độc ác kia, có hiểu hay không? Nếu ông ta
là người có thể vì tình cảm mà suy xét sự việc, năm xưa Hân
Hân cũng sẽ không phải ra đi trong cô đơn và đau đớn như vậy!!
“Ông ta đã biết quan hệ của cháu và Linh Hy chưa??”
“Vẫn chưa, Bộ Bộ chưa biết chắc ông ấy không biết, chú ạ!!”
“Không, nếu Bộ Bộ không biết, thì khả năng ông ta đã biết rồi,
Triệu Vũ, không nghe lời ta, đau khổ sau này, cháu hãy tự gánh
chịu!!!”
Triệu Dân lắc đầu, đứng dậy bỏ ra ngoài, Triệu Vũ ngồi im
lặng trong lòng, kí ức 7 năm trước 1 lần nữa lại hiện về!
***
7 năm trước:
“Cô….Hân Hân….cô…cô giỏi lắm, giờ cô có thể có thai với loại
đàn ông này ư??? Chiêu Tài cáu giận nhìn Hân Hân, ánh mắt tóe
lên tia lửa căm hờn, Triệu Dân đứng trước Hân Hân che đỡ cho cô, 1 tay ngăn lại cái tát mà Chiêu Tài vừa định giáng xuống Hân
Hân, mạnh dạn nói:
“Ông Chiêu, giờ Hân Hân đang có thai, đừng kích động để ảnh hưởng đến cô ấy!!!”
“Mày….mày….Triệu Dân, mày được lắm!!! Đôi gian phu dâm phụ
này….còn già mặt nói được à??? Hân Hân, cô chờ đấy!!! Tôi không kí đơn li dị cho cô đấy!!! Tôi sẽ cho cô ân hận suốt đời!!! Li
dị để moi tiền của tôi à??? Hừ, Triệu Dân, tao không dễ để bị
mày lừa thế đâu!!!”
“Anh Tài….”
Hân Hân nhoài người ra, với theo bóng dáng Chiêu Tài đã bỏ đi ra ngoài. Triệu Vũ lúc đó còn bé, nhưng câu chuyện đó, in hằn
vào tâm trí hắn. Hắn tự nhủ nếu sau này người hắn yêu có
tình cảm với người khác, hắn sẽ mạnh mẽ buông tay người đó
ra!!!
Hân Hân gục xuống sàn, khóc òa lên trong tuyệt vọng, Triệu Dân
ở bên cạnh chỉ biết vỗ về, an ủi, không thể làm cô ngừng khóc được!!! Triệu Dân là người thứ 3, là người phá hoại hạnh
phúc gia đình của Hân Hân, phá rồi lại chính y cũng không thể
đem lại hạnh phúc cho người đó!!
****
Linh Hy trở về nhà đã thấy ông Chiêu Tài ngồi sẵn ở phòng khách, cô mệt mỏi chào:
“Con đã về, ba!!”
Linh Hy vốn là bực tức Triệu Vũ không nhắn tin trả lời cô, nên
đã bực mình từ trên trường, giờ cô không còn tâm trí mà khoe
với ba về việc làm bài tốt hay không!!
“Linh Hy, lại đây!!”
“Có chuyện gì vậy ba??”
“Con có qua lại thân thiết với con trai của Triệu gia????”
Vừa nghe xong câu hỏi của ba, Linh Hy tái mặt đi, cô không hề kể
về Triệu Vũ, lại không nhắc đến cho Bộ Bộ nghe, vậy tại sao ba cô lại biết cơ chứ??
“Ba…có chút…chút chút chút thân thiết….”
Hiện tại cô không thể nói ra chuyện của cô và Triệu Vũ được,
cô sợ ba cô sẽ làm hại Triệu Vũ, kẻ thù của Triệu gia rất
nhiều, bỏ tiền ra thuê người hại cũng không phải khó, hơn nữa
với thế lực của ba cô, làm điều đó không hề khó!!!
“Ngay lập tức cắt đứt quan hệ đó cho ba!!!”
“Ba à!!! Cậu ấy không hề liên quan gì đến người đàn ông đó và
mẹ!!! Bà à, chuyện năm xưa, đừng lôi con vào được không??”
“Ai làm cho con mồ côi mẹ??? Ai làm cho Bộ Bộ không có mẹ??? HẢ HY HY???” Chiêu Tài tức giận ném cái cốc xuống đất, bàn tay
đập mạnh xuống thành ghế sô fa ( đấm thế chứ đấm nữa cũng
chả đau =))~). Linh Hy thật sự cũng đã suy nghĩ về chuyện này,
Chuyện năm xưa cô chỉ trách Triệu Dân 1 phần, nhưng người thật
sự gây ra nguyên nhân, lại là….
“BA À!!! THẬT RA TẤT CẢ MỌI VIỆC LÀ TẠI BA ĐÓ!!!”
Linh Hy uất ức đứng dậy hét lên, rồi ngay lập tức chạy lên
phòng, năm xưa nếu ba cô buông tay mẹ cô, để mẹ cô được yên bình
đến với Triệu Dân, thì mẹ cô đâu đau buồn đến ốm cơ chứ!!! Nếu không phải trì chiết, mắng nhiếc mẹ cô mỗi ngày, mẹ cô đâu
phải bệnh thêm bệnh cơ chứ??? Nếu ba cô không cấm mẹ cô gặp cô
và Bộ Bộ, thì mẹ cô đâu bệnh nặng đến chết cơ chứ???? 10 năm
qua trái tim ba cô vẫn ích kỉ, và không hiểu sao lại cố chấp
như vậy??? Lỗi lầm gây ra cho mẹ cô, đến nay ông vẫn không hối
hận, thật sự ông là con người như vậy sao???
Linh Hy gục xuống giường, khóc nức nở, chuyện năm xưa, nếu ba cô có thể vì yêu mẹ cô mà làm tất cả mọi việc thì có lẽ cô đã
không phải đau khổ suốt 10 năm qua như vậy, vậy mà ba cô, năm đó lại vì
sĩ diện của bản thân, đánh mất thứ đáng quí nhất trên đời, người vợ và
tình yêu của chính ông.
Bộ Bộ vừa đi học về, thấy chị và ba cãi nhau to như vậy, im lặng. Năm
xưa là chuyện như thế nào, căn bản cậu bé không hiểu rõ, vì chưa ai kể
cho cậu. Bộ Bộ im lặng lên tầng, đi qua phòng của Linh Hy, tiếng khóc
nức nở làm cậu bé đau lòng, Bộ Bộ ngồi xuống, dựa vào cánh cửa:
“Chị già, khóc nhiều sẽ có nếp nhăn đấy!!!”
“….”
“Khoa học nói rằng, khóc nhiều sẽ tổn thọ đấy!!”
“….”
“Khóc sẽ dễ dẫn đến trầm cảm, tức là tự kỉ đó chị già, mà bây giờ, người ta không thích người tự kỉ đâu, không thích thì sẽ không yêu, không yêu thì sẽ ế đấy!!!”
“…”
“- Khóc nhiều quá hại cho mắt, sưng mắt, ảnh hưởng đến hô hấp, nghẹt mũi, nhức đầu, mệt mỏi “
“…..”
“Còn nữa, khóc nhiều sẽ làm người bên cạnh cảm thấy bực bội đó!!! Những
lúc thế này hãy xem gì đó vui vui, không thì chị già ra ngoài đường, vớ
đại lấy ai đấy mà ****, xả stress đi, đừng dấu trong lòng. Bộ Bộ không
được gặp mẹ, nhưng Bộ Bộ rất ít khi khóc mà!!! Ầy….hay là bà mụ nặn nhầm chứ, nhẽ ra Bộ Bộ phải được làm anh, để cấm chị già khóc!!! Chị già à,
đừng khóc!!”
“….”
“Mẹ ở trên kia sẽ không thích chút nào đâu!! Mẹ luôn hài lòng về Bộ Bộ, chị già cũng phải làm gì để mẹ vui chứ!!!”
Bộ Bộ ngồi thêm 1 lúc, nhắc đến mẹ, nỗi nhớ trong lòng cậu bé lại dâng
trào, 7 năm qua, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cậu bé chưa từng được
gặp mẹ, cậu không rõ mẹ cậu như thế nào, chỉ có thể nhìn qua ảnh. Nhiều
lúc mọi người bảo cậu không giống mẹ cũng chẳng giống ba, điều đó làm
tâm hồn trẻ thơ của Bộ Bộ tổn thương rất nhiều.
“Chị Hy này, mẹ trông ngoài đời như thế nào nhỉ??? Ai cũng bảo chị Hy
giống mẹ, còn Bộ Bộ chẳng giống ai cả!!! Chị Hy, có phải Bộ Bộ là con
nuôi không??”
Linh Hy ngồi trong phòng, lắng nghe từng lời Bộ Bộ nói từ lúc nãy đến
giờ, nhưng vừa nghe Bộ Bộ nói rằng “mình là con nuôi”, Linh Hy giật
mình, cô vội vàng lau nước mắt, chạy ra mở cửa:
“Nhóc con, vào đây!!!”
Bộ Bộ ngẩng đầu lên, rồi đứng dậy đi vào trong phòng, Linh Hy ngồi lên giường, nhìn Bộ bộ chăm chú.
“Bây giờ Bộ Bộ rút lại câu nói vừa nãy, chị không giống mẹ, giờ chị rất xấu vì khóc nhè, mẹ xinh hơn chị!!!”
“Bộ Bộ, em rất giống ba đấy!!!”
Linh Hy mỉm cười, quả thật, Bộ Bộ rất giống Triệu Dân, nếu 2 người đứng
cạnh nhau, người lạ cũng dễ dàng đoán được quan hệ của 2 người. Bộ bộ 7
tuổi nhưng chịu tổn thương rất nhiều, gặp mẹ trong phút chốc, xa mẹ cả
đời, còn Hy Hy, sống với bà mười mấy năm, chưa hề nói được 1 câu “con
yêu mẹ”, 7 năm bà sống khổ sở, cô bỏ mặc bà, lạnh lùng từng ngày oán
trách bà, hận bà, nhưng thật sự, cô yêu mẹ rất nhiều, cô chỉ dám đứng
nhìn bà từ xa, mỗi lần nhìn thấy bà mỉm cười, cô rất vui, nhưng niềm vui đó lại bị dập tắt khi thấy bà cười với Triệu Dân. Triệu Dân là người
tốt, cô biết, hắn có sức cuốn hút hơn ba cô, dịu dàng hơn.
“Chẳng ai bảo em giống ba cả!!” Bộ Bộ nghe Linh Hy nói xong, xị mặt
xuống, môi trề ra phản đối, Linh Hy bật cười, xoa đầu cậu bé:
“Nhóc con, giống lắm, chị đây bảo giống là giống, giờ thì phắn ngay về phòng cho chị đây đi ngủ!!”
Linh Hy cười nham hiểm rồi kéo Bộ Bộ ra khỏi phòng. Bộ Bộ bị bà chị đuổi đi, ngay lập tức quên đi chuyện buồn kia, cậu bé hét lớn:
“Chị già, được lắm, sau này cấm bước chân sang phòng em!!!”
Bộ Bộ phụng phịu nói rồi bước về phòng, Linh Hy ngồi trong bất giác bật
cười, 7 năm qua chưa bao giờ cô coi bộ bộ là con trai của người đó,
tuyệt đối coi cậu bé là em ruột của mình, cũng không hề đặt niềm uất hận lên Bộ Bộ, với cô, cậu bé còn phải chịu nỗi đau sâu sắc rất lớn, 7 năm
qua ông Chiêu Tài, ba cô luôn đối xử lạnh lùng với Bộ Bộ, còn cậu bé đến hơi thở của người mẹ, khuôn mặt của bà còn không nhớ nổi nữa, tâm hồn
trẻ thơ bị tổn thương sâu sắc đó, 1 phần là do cô gây ra.
Tiếng chuông điện thoại của Linh Hy vang lên, là Triệu Vũ, cô chỉnh lại
giọng nói, cố gắng làm như không phải vừa khóc, nghe điện thoại:
“Alo….”
“Là tôi đây!!!”
“Tôi biết, gọi tôi có chuyện gì vậy??”
“Giọng cô làm sao vậy??? Cô khóc à???”
Triệu Vũ ở đầu dây bên kia ngay lập tức nhận ra điều đó, hắn gặng hỏi Linh Hy, Linh hy nghe hắn hỏi vậy, vội vàng lấp liếm:
“Là vừa ăn đồ cay, nên vậy đó!!!!”
Triệu Vũ không hề tin lời Linh Hy nói, hắn biết cô chẳng bao giờ ăn cay
cả, giờ lại lấy lí do này, chắc chắn là vừa cãi nhau với ba, nên mới như vậy.
“Ngày mai có kết quả thi rồi!!!”
“Nhất định tôi sẽ thắng, anh cứ chờ xem!!”
“Cô đang mơ à??? Thắng 1 người chưa bao giờ go out khỏi cái vị trí 1st,
cô nghĩ liệu có được không?? Hơn nữa, lại là người xếp thứ cuối của lớp
như cô!!!”
“CUỐI CÁI ĐẦU ANH!!! NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ THẮNG!!!!”
Linh Hy tức giận cúp máy, cái tên Triệu Vũ kia suốt ngày làm cô cáu,
nhưng cô cũng biết hắn làm vậy là để kích cô chăm chú học tập.
Triệu Vũ mỉm cười nghe giọng điệu tức giận của Linh Hy, Vân Yên đang ngồi bên cạnh quay sang tò mò hỏi:
“2 người thi gì vậy??”
“Không có gì!! Yên Yên, có phải chú Dân bảo cậu ra nói chuyện với mình không??”
“Đúng vậy!!! Mình đã nghe chuyện của cậu và Linh Hy rồi!!”
“Vân Yên, cậu không trách mình chứ??? Mình xin lỗi, 3 năm qua, chúng ta, tất cả chỉ là ảo tưởng!!!”
“Mình không hề trách cậu, mà kể cũng lạ, từ khi Linh Hy xuất hiện, cô ấy giành ngay lại được cái vị trí vốn có của mình, làm mình và cậu từ xưng hô anh em giờ thành cậu và mình, cậu không nghĩ rằng cô ấy có thể giành luôn được cái 1st mà bấy lâu nay cậu vẫn tự hào ư??”
“Không đâu!!! Vân Yên, dù gì mình cũng rất xin lỗi cậu, thật sự thì mình cũng không thể kiểm soát cảm giác của mình nữa!!!”
“Chiêu Tài, ông ta đã đoán ra được quan hệ của 2 người chưa??”
“Mình nghĩ là rồi!!” Triệu Vũ thở dài trả lời.
“Triệu Vũ, mình khuyên cậu nên từ bỏ cô ấy, để tránh tổn thương cả hai!!”
“Vân Yên….cậu….”
Vân Yên nói ra lời đó, cô quả thực thấy trong lòng có chút áy náy, đây
là điều cô quả thực không muốn nói ra. Cô không muốn thấy Linh Hy vui vẻ bên Triệu Vũ, mỗi lần nhìn thấy thái độ thân mật của 2 người đó, Vân
Yên cảm thấy khó chịu. Cô muốn nụ cười của Linh Hy chỉ dành cho cô,
Triệu Vũ quả thực lại không dễ làm cho hắn từ bỏ, cô chỉ có thể lợi dụng chuyện cũ để đẩy 2 người này ra khỏi nhau.
Triệu Vũ quay mặt đi, tránh ánh mắt hy vọng
của Vân Yên, hắn nghĩ rằng lời của Vân Yên là đúng, nhưng hắn
không thể từ bỏ Linh Hy được, từ bỏ cô như là hắn từ bỏ cuộc
sống vậy.
Vân Yên ngồi cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, cô biết
hắn đang suy nghĩ, chính cô cũng cảm thấy rằng bản thân thật
ích kỉ khi ngăn cản tình cảm của 2 người này, họ chỉ mới quen nhau, nhưng xét về cảm xúc, tình cảm của họ còn vượt qua cả
những tình yêu 10 năm, 20 năm, so sánh với tình yêu của Ngưu Lang, Chức nữ, quả thật chỉ có thể hơn hoặc bằng, mà không thể
kém!!
Nhưng quá khứ lãng mạn bao nhiêu, hiện tại lại khốc liệt bấy
nhiêu. Triệu Vũ suy nghĩ 1 lúc, đắn đo đứng dậy, lạnh lùng
nói:
“Sẽ suy nghĩ!!”
Vân Yên nhìn theo bóng của triệu Vũ đang đi về phía cổng, tâm tư thấm đượm nỗi buồn.
Sáng hôm sau, Linh Hy cố gắng ra dậy thật sớm rồi ra ngoài để
tránh ba cô, đến Bộ Bộ cũng không đủ thời gian để gọi dậy
nữa, cô là người ngang ngược, tuyệt đối cô sẽ không để tình
cảm hận thù của đời trước, làm khổ đời sau. ( Tỉ cứ chờ xem
a!!)
Dù là sáng sớm nhưng nắng vẫn rất to, không hại cho da nhưng
cũng đủ làm người ta thấy chói mắt. Linh Hy vốn dĩ rất ghét
bị tia nắng chiếu thẳng vào mặt, nên cứ cúi gằm mặt xuống
đất mà đi tiếp.
Bỗng có 1 bóng râm tròn tròn phủ kín cái bóng của đầu cô trên đất, Linh Hy ngạc nhiên quay lại, Triệu Vũ đang cầm 1 cái ô che
trên đầu cô. Thấy ánh mắt ngạc nhiên “đáng yêu” của Linh Hy,
Triệu Vũ ngay lập tức dúi cái ô vào tay cô, vội vàng đi lên
trước.
“Này, anh đưa ô cho tôi làm gì??”
“Vì trời sắp mưa, đưa trước để cô che!!”
“Đâu có, hôm qua dự báo thời tiết nói rằng hôm nay nắng mà!!”
“Không phải cái thái độ của cô còn super hơn cả dự báo thời
tiết hay sao?? Được ngày đi học sớm, tí kiểu gì trời cũng
mưa!! Haha!!!”
Triệu Vũ đoán được phản ứng của Linh Hy, vừa nói xong đã co
chân chạy biến đi mất, để lại cô đằng sau đang tức giận gào
lên:
“Triệu Vũ, anh là kẻ thù đáng ghét nhất đời tôi!!!! AAAAAAA”
Triệu Vũ nhanh chân chạy vào trường trước, vốn là hôm nay hắn
định đi học sớm để xem kết quả thi, tuy rằng là học sinh top 1, chưa bao giờ Triệu Vũ đặt chân ra bảng tin để xem, vì trong đầu đã có sẵn kết quả, nhưng bây giờ không hiểu sao lại có cảm
giác nóng lòng muốn biết kết quả như vậy cơ chứ!!
Bảng tin đang ở trước mặt Triệu Vũ, nhưng….không có 1 tờ giấy báo điểm nào trên đấy!!
Đúng lúc đó Linh Hy cũng vừa đi đến chỗ bảng tin, cô chạy đến, thái độ cũng ngạc nhiên không kém gì triệu vũ:
“Anh xé giấy kết quả xuống rồi à??”
“Còn không có để mà xé!!”
“Tại sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua nói rằng hôm nay sẽ có kết quả hay sao??”
“2 người đến sớm vậy!!”
1 bàn tay đập vào 2 vai của Linh Hy và Triệu Vũ, Hy Hy giật
mình quay ra đằng sau, là Quất Khang, cậu ta làm cô thót hết cả tim, cứ tưởng là bóng ma nào đấy, dù gì Linh Hy thứ sợ trên
cả sợ là ma và quỉ. Triệu Vũ khoác vai Quất Khang, vẻ mặt
thắc mắc, nhanh chóng hỏi:
“Quất Khang, tại sao không có bảng thông báo!!”
“Thông báo gì?” Quất Khang quay lại hỏi tRiệu Vũ, chợt nhận ra
vấn đề, cậu ta cười xòa : “kì thi lần này trường mình không
xếp hạng, các cậu không biết à? À có xếp hạng nhưng chỉ trong cán bộ giáo viên biết thôi, học sinh không đủ tiêu chuẩn của
lớp ta, sẽ tự động bị chuyển sang lớp khác!!”
Linh Hy đang lo lắng vì hôm nay nếu mà cô không đủ trên 60 điểm
trở đi, lại còn kém tên Triệu Vũ kia, chắc cô sẽ không sống
nổi mất, Triệu Vũ là tên đại gian, hắn mà có 1 chuyện được
phép yêu cầu cô làm, chắc cô sẽ chết mất!!
“Woa!!! Thật là đại tốt trong năm, chưa bao giờ tôi nghe được 1
câu nói tuyệt như vậy từ cậu đó Quất Khang. Triệu Vũ, lần này thật đáng tiếc, nhẽ ra tôi được yêu cầu cậu thực hiện yêu cầu của tôi, ầy, nhưng trời thương cậu, tôi cũng không biết phải
làm sao, đành rộng lòng tha cho cậu vậy!!”
“Chiêu tiểu thư, chẳng phải cô là người vừa nhảy cẫng lên khi biết không có kết quả hay sao??”
“Là…là…là tôi vui cho cậu!!”
Linh Hy lắp bắp, mặt đỏ ửng, vội vàng đánh bài chuồn, Triệu
Vũ mỉm cười, cô đúng là làm hắn chết không được mà sống cũng không xong mà.
“Đợi tôi!!” Triệu Vũ vỗ vai Quất Khang rồi đuổi theo Linh Hy vào trong lớp, để lại Quất Khang 1 mình đứng trước bảng tin.
Trong 1 quán café tĩnh lặng, tiếng chuông gió leng keng không giai
điệu, nhưng lại phát ra thứ tiếng gì đó làm lòng ta trĩu lại
cùng những giọt café đang chảy xuống, 1 người đoàn ông lịch lãm bước vào, tuy rằng đã quá 50 nhưng vẫn mang đậm vẻ phong lưu
khoáng đãng.
“Cạch!!”
Ông ta nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, ngồi đối diện trước mặt 1
cô gái mang nét đẹp phương Tây, da trắng, sống mũi cao, mái tóc
nhuộm nâu thả dài ngang vai. Cô gái đó thấy động, vội ngẩng
đầu lên. Thấy người đàn ông đó, cô gái vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép:
“Cháu là Vân Yên, chào bác!!”
Người đàn ông ngồi trước mặt gật đầu, phục vụ quán café đi ra, đặt menu lên bàn, nhưng người đàn ông đó đã lạnh lùng cất
giọng:
“Cho 1 trà sữa và 1 nâu đá!!”
Vân Yên mím môi, không nói gì ngồi xuống, người đàn ông đó vẫn
im lặng, đến khi phục vụ đưa nước ra, ông mới nói:
“Đồ uống có rồi!!”
“À vâng!! Bác…bác không thắc mắc chuyện cháu muốn gặp bác hay
sao?” Vân Yên rụt rè hỏi, vốn là không giống bản tính thường
ngày của cô, nhưng ngồi đối diện cô là 1 người lạnh lùng như
tảng băng, khiến cô là lửa mà cũng không dám lại gần, Vân Yên
tiếp tục nói: “Cháu là bạn của Linh Hy!!”
“Ta biết!!
“Bác Chiêu, thật ra cháu là họ hàng xa của cô Hân Hân!! Thật ra, cháu muốn nói chuyện về Linh Hy và Tr….Tr…Triệu Vũ!!”
Ông Chiêu Tài khẽ nhướn mày, nhấp 1 ngụm nâu đá, lạnh lùng đặt cốc xuống bàn, vắt chân chữ ngũ, chăm chú nhìn Vân Yên, Yên Yên cúi đầu, nói tiếp:
“Cháu biết chuyện giữa Linh Hy và Triệu Vũ vốn đã không có
kết quả, không có hi vọng, nhưng nếu cứ để như vậy, Linh Hy và
Triệu Vũ, 2 người họ tính cách ngang tàng giống nhau, cháu
sợ…sợ rằng sẽ không kiểm soát nổi tình cảm của Linh Hy và
Triệu Vũ dành cho nhau nữa ạ!!”
“Mục đích của cháu là gì??”
“Dạ….???” Vân Yên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng bắt gặp ánh
mắt dò xét của Chiêu Tài, vội vàng cúi đầu. “ vì…vì…”
“Có phải là vì Triệu Vũ không?”
“Không, tuyệt đối không phải vì Triệu Vũ ạ!!”
Vân Yên vội vàng khẳng định, cô thu hết can đảm, nói: “Là…vì…cháu…thật ra…cháu…là vì cháu thích Linh Hy!!!”
Vân Yên thu hết can đảm nói, Chiêu Tài vừa nghe xong bật cười
lớn, ông ta không thể tưởng tượng nổi lại gặp chuyện tình yêu
cùng giới vào hoàn cảnh của mình, thật là lố bịch.
“Đây là Bắc Kinh, Trung Quốc, không phải Los hay Texas ở USA để
cháu suy nghĩ có thể phát triển tình yêu như vậy!! Không bao
giờ có chuyện ta đồng ý!!”
“Cháu…”
“Dù sao cũng cảm ơn cháu, nếu không có việc gì nữa, ta bận phải đi trước!!”
Nói rồi ông Chiêu Tài bước nhanh ra khỏi quán café, tâm trạng Vân Yên lúc này hỗn độn, cô vừa làm 1 việc không hề đúng chút
nào!!
Ông Chiêu Tài rời đi, trong lòng vô cùng tức giận, sắc mặt tối
sầm lại, ông nhanh chóng bước lên xe, hướng bệnh viện Bắc Kinh
mà đến.
Đã 10 năm rồi, dãy hành lang bệnh viện này không có gì khác,
căn phòng bệnh đó vẫn yên tĩnh nằm im lặng ở góc khuất, Triệu Dân, con người đã hại gia đình ông vẫn còn đủ mặt dầy để nằm lại phòng bệnh đó, trong khi chẳng có bệnh gì. Chiêu Tài tức
giận bước vào, Triệu Dân lúc này đang xem tivi.
Triệu Dân ngỡ ngàng trước người đã 10 năm rồi không gặp, dù có ra ngoài đường, ông cũng cố gắng để không chạm mặt người này, vậy mà bây giờ, 10 năm sau, người này lại đến tìm ông, mang
theo 1 ánh mắt giận dữ như 10 năm trước, Triệu Dân giật mình.
“Sao ông lại đến đây??”
“Hừ, 10 năm rồi, trước là Hân Hân, giờ đến Linh Hy, ông định hại gia đình tôi tiếp sao??”
“Chuyện của bọn trẻ, tôi đã nhắc nhở, nhưng dù gì, Triệu Vũ
cũng là người thừa kế Triệu gia, tôi chỉ là 1 người chú, nói
không nổi, tốt hơn hết, ông nên dạy con gái ông, tránh xa cháu
trai tôi ra!!”
“Haha, Triệu Dân, 10 năm rồi mà ông vẫn mặt dày như vậy!! Ai lại gần ai??? Ai phải tránh xa ai??? 10 năm trước, chính là Hân Hân
đã cự tuyệt ông, nhưng tại sao ông còn nhân cái cơ hội cô ấy
mất kiểm soát, làm vậy, Bộ Bộ bây giờ, tôi nuôi nó rất tử
tế, để nó phải cảm ơn rằng, thật may là nó không sống cùng
người cha tồi tệ như ông!!”
“Chiêu Tài, Bộ Bộ vô tội, tôi cấm ông làm hại đến nó!!”
“Nực cười!! Tôi là ba của Bộ Bộ, ông có tư cách gì mà nói câu đó?? Ai làm hại nó?? Chẳng phải chính ông đã bắt cóc nó,
rồi dọa nó sợ đến như vậy ư?? Hân Hân trên trời biết được
chuyện này, chắc chắn sẽ khóc rất nhiều, vì đã nhìn nhầm ông đó!!! Triệu Dân!!”
“Đấy là do tôi không biết rằng Bộ Bộ là con trai tôi!!”
“CÁI GÌ?? ÔNG NÓI AI LÀ CON TRAI ÔNG??” Chiêu Tài lúc này không
giữ nổi kiểm soát, hét ầm lên, ông đập mạnh tay vào tường,
gào lên: “ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NHẬN NÓ LÀM CON TRAI!!!”
“ÔNG….!!!”
“Tôi nói cho ông biết, chuyện của bọn trẻ, tôi sẽ ngăn cản cho bằng được!!”
Chiêu Tài tức giận bỏ ra ngoài, sớm là, Triệu Dân đã biết kết quả như vậy rồi.
Triệu Dân đau lòng, trong thâm tâm thực không muốn chia rẻ 2 đứa trẻ đó, tình yêu của chúng có chút giống ông ta và Hân Hân, cũng gặp rất nhiều khó khăn, chỉ khác là, tình
yêu của bọn trẻ là tình yêu thật lòng chứ không phải cảm xúc
nhất thời như Hân Hân dành cho cô.
Lỗi lầm 10 năm trước đến nay, ông vẫn không thể nào chuộc lại,
Bộ Bộ- đứa con của ông lại để 1 người khác chăm sóc, tâm hồn
trẻ thơ bị rạn nứt khi mồ côi mẹ từ nhỏ sẽ như thế nào cơ
chứ?? Nỗi đau của con trai ông, ông không thể nào cảm nhận được.
Triệu Dân cầm chiếc điện thoại lên trên tay, do dự 1 lúc rồi cuối cùng cũng bấm số :
-Alo! Chú ạ!!
“Triệu Vũ, cháu có thể đến đây gặp ta 1 lát không?”
“Cháu đang đi chơi cùng Linh Hy, 1 lát nữa được không chú!!”
“Ừ!”
Triệu Vũ thắc mắc cúp máy, chú có chuyện gì gọi hắn cơ chứ, Linh Hy nhìn hắn tò mò:
“Chú anh gọi à?”
“Ừ, hình như có chuyện gì!! Mà cô đã đi mua nước chưa??”
“Chưa!!”
“Xem phim mà không mua nước uống, cô ngốc à?”
“Nhưng tôi không còn đủ tay để cầm nữa rồi!!” – Linh Hy e dè
nói, Triệu Vũ tò mò nhìn xuống phía tay của Linh Hy, trời ạ,
cô ôm 1 túi đồ ăn vặt, đúng là không chỉ đầu heo mà dạ dày
cũng là dạ dày heo mà!!
Linh Hy mỉm cười, Triệu Vũ nhẹ nhàng xoa đầu cô, con heo này, đáng yêu chết mất, hắn cầm đỡ hộ cô.
Thật ra trong lòng Linh Hy không thoải mái với nụ cười của cô,
cô chỉ muốn cười để Triệu Vũ vui, những gì ba cô cảnh cáo, cô
vẫn để trong lòng, thật sự ba cô là người đã nói là làm,
không thể nào tránh được. Nếu ép ông quá, chắc chắn ông sẽ
làm mọi chuyện để gây tổn hại đến Triệu Vũ, điều đó cô không
muốn, vạn lần không muốn.
Mái tóc của hắn bồng bềnh trong gió, màu ánh bạc sáng lên,
nhiều người đi đến rạp cũng ngước lại nhìn hắn, chàng trai
cấp kim cương như hắn, quả thực là nếu cô không cần thì đúng
là kẻ tâm thần. Triệu Vũ cầm tay cô, dẫn cô vào trong rạp, hắn đúng là lấy được lòng cả nhân viên bán vé mà, đến chỗ ngồi
cũng là chỗ đẹp nữa:
“Cô biết vì sao tôi mua được vé đẹp thế này không?”
“….”
“Là vì tôi bảo với nhân viên bán vé tôi đi cùng 1 con lợn vừa
ngốc vừa xấu, nên người ta mới thương mà bán cho chỗ này
đấy!!”
“Anh….Con lợn xấu xí này anh mà giữ không chặt nó sẽ chạy đi đấy!!”
“Lợn chơi chán rồi cũng sẽ về chuồng, tôi không sợ!!”
“Anh….!!”
“mà này…!!”
“Gì??”
“Sau này cô muốn làm gì??”
“Nghệ sĩ của làng giải trí!! Tôi vừa có ngoại hình, vừa có
khả năng, thành công sẽ là chuyện sớm muộn!!” ( bệnh công chúa, híc!!)
“Haha, tôi nghĩ không được đâu!!”
“Tại sao?”
“Tại vì cô vừa độc miệng, vừa đanh đá, lại hay ghen tị với
người khác, mà hơn nữa, lực học của cô….ầy, khi mà cô nổi
tiếng rồi, người ta sẽ lật lại hết quá khứ của cô, đến lúc
đấy bảng điểm của cô sẽ được công bố!! Haha, lúc đấy nghĩ đến sẽ thực sự hay!!”
“Anh đang nhân cơ hội nói xấu tôi đấy à??”
“Này, cô đừng đổ oan cho tôi, tôi nói sự thật mà!!”
“Tôi đổ oan cho anh?? Ừ thì tôi đổ oan cho anh, nhưng là đổ oan cho NGƯỜI CÓ TỘI!!! Hừ…!!”
“Haha, tôi thích nhất là làm cô tức!!”
“Nếu tôi bước chân vào giới nghệ sĩ và nổi tiếng thì sao?”
“Tôi sẽ làm theo 1 yêu cầu của cô, dù là yêu cầu gì, được không!!”
“Anh nhớ đấy!!”
Linh Hy mỉm cười, cuối cùng cô cũng dụ được hắn, nếu như kì
thi này cô không thắng hắn, hắn sẽ yêu cầu cô làm gì, lúc đó
cô sẽ khất đến khi nào nổi tiếng rồi cô sẽ thực hiện. Hehe,
lúc đấy cô sẽ trả thù hắn!! (trời, không biết có bền được
đến lúc đấy hook nữa :-s~)
Hôm nay cô đi chơi với Triệu Vũ thực sự rất vui, về đến nhà là lăn ra ngủ, thật là thoải mái quá, cô vô tư đến nỗi không nhận ra rằng ba cô đến giờ này vẫn chưa về!
1 cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
“Alo!!” – Triệu Vũ nhấc máy, đầu dây bên kia sau 3 s im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta là Chiêu Tài, ba của Linh Hy!!”
“A….cháu…cháu chào bác!!”
“Ta có chuyện cần nói ngay bây giờ! Bây giờ cháu có thể gặp ta không??”
“Vầng!!”
“Bây giờ cháu hãy đến nhà hàng Tree Top!”
Triệu Vũ cúp máy, cuối cùng giờ phút mà hắn lo sợ bấy lâu
nay cũng đã đến, giờ là lúc đối mặt với trở ngại lớn nhất
của chính hắn!!
“Cháu chào bác!!”
“Cháu ngồi xuống đây!!”
“…”
“Chắc cháu cũng biết ta gọi cháu ra vì chuyện gì!”
“Cháu biết!!”
“Vậy ta mong sau này cháu không làm phiền Linh Hy nữa! Hãy để con bé tập trung vào học!”
“Nhưng thưa bác, tại sao chuyện của cháu và Linh Hy lại không
thể đồng ý!! Nếu là vì chuyện của chú Dân và cô Hân thì bác
sai lầm rồi!! Đó là chuyện của mọi người, còn cháu và Linh Hy không có liên quan, cháu không thể chấm dứt tất cả vì lí do vô lí này được!!”
“Khi mà ta còn nói chuyện 1 cách bình tĩnh, hãy ngoan ngoãn nghe lời!!”
“Cháu xin lỗi, nhưng nếu bác cứ tiếp túc yêu cầu cháu như vậy, cháu không còn lí do gì để ngồi đây nữa!!”
Triệu Vũ đứng dậy, đẩy ghế định xoay người đi thì ông Chiêu
Tài đột nhiên đứng lên, giọng nói đanh lại, gằn lên từng tiếng:
“Nếu không từ bỏ con bé, ta sẽ đoạn tuyệt tình ba con với nó!! Cháu muốn con bé phải đau khổ khi lựa chọn giữa tình cảm gia
đình và tình yêu ư??”
“….”
“Nếu cháu đồng ý từ bỏ con bé, ta sẽ để Bộ Bộ về với ông ta!!”
Triệu Vũ ngập ngừng, cuối cùng hắn quay lại:
“Nếu bác thật sự nghĩ cho Linh Hy, tại sao phải làm như vậy!!”
“Làm như vậy là nghĩ cho nó! Ta cho cháu 3 ngày để rời bỏ nó, nếu không thì không chỉ là đoạn tuyệt, ta sẽ làm chuyện gì
với Bộ bộ, ta không chắc chắn!!” – Chiêu Tài nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
Triệu Vũ trái mặt, hắn chưa bao giờ ngờ đến việc Chiêu Tài
lại sử dụng chính Bộ Bộ và Linh Hy để bắt hắn từ bỏ tình
yêu với cô. Hắn thật không thể hiểu nữa, rốt cuộc thì yêu 1
người khó như vậy sao? Hận thù lớn hơn tình yêu như vậy sao?
Hắn chưa hề có được cảm giác yêu ty]ơng thật sự từ ai, chỉ
đến khi gặp Linh Hy. Chiêu Linh Hy- cô gái đã giữ chặt trái tim
hắn, vậy mà giờ hắn lại phải gạt tay cô ra hay sao? Mọi
chuyện của 2 người chỉ mới bắt đầu chưa được 3 tháng, vậy mà
bây giờ lại phải như vậy sao?? Chia tay cô?? Hắn là người lạnh
lùng, là người nhẫn tâm, nhưng tuyệt đối không thể nào nói lời chia tay với cô!!! Thật sự…hắn phải làm vậy sao??
Linh Hy vẫn không biết chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cô vui vẻ tươi cười chào ba rồi đi học.
“Quất Khang, rốt cuộc là bảng điểm thông báo như thế nào
vậy??”- Linh Hy quay xuống hỏi Quất Khang, hôm nay cô đi học sớm
hơn hắn, cũng là để xem bảng điểm và kịp thời hạ xuống ( chị chơi ăn gian >
Quất Khang đẩy gọng kính tri thức lên, nói:
“Vẫn là Triệu Vũ đứng đầu, 100 trên 100!!”
“Thật là…sao hắn thông minh vậy cơ chứ!!”
Linh Hy bĩu môi rồi quay lên, nhưng trong lòng thực sự cũng rất vui mừng, người yêu cô vốn là số 1, luôn là số 1.
Tiếng trống vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Linh Hy hướng ánh mắt ra đằng sau mình, Triệu Vũ vẫn chưa đến,
rốt cuộc cái tên trời đánh của cô định bỏ học hôm nay hay sao
cơ chứ??
Tiết 1 , tiết 2, rồi tiết 3 hắn vẫn chưa đến.
****
Bệnh viện đài bắc.
“Chú Dân, cháu đến rồi!!”
“Không đi học hả cái thằng quỉ này!!”
“Hôm nay cháu không có tâm trạng!!”
“Có phải Chiêu Tài đã đến tìm cháu đúng không? Nếu cháu thật
sự yêu Linh Hy, chú sẽ giúp cháu, dù có phải quì xuống xin
Chiêu Tài tha thứ!!”
“Vậy cũng không có ích gì đâu chú ạ. Ông ấy còn nói là nếu
cháu không từ bỏ Linh Hy, ông ấy sẽ đoạn tuyệt tình ba con với
cô ấy!!”
“CÁI GÌ??? Không…không thể như vậy được!!”
“Cháu không thể suy nghĩ được điều gì bây giờ nữa!! Cháu thật sự không muốn rời bỏ cô ấy!!”
Triệu Vũ đau khổ quì sụp xuống, tinh thần hắn từ hôm qua đến
giờ không ổn định chút nào, suy nghĩ về chuyện của Linh Hy, về lời đề nghị của Chiêu tài, thật sự hôm qua trong suy nghĩ của
hắn cũng có chút trách móc tình cảm của chú mình và cô Hân
Hân, sau đó lại trách chính bản thân mình, nếu 10 năm trước hắn không ương bướng nhịn ăn. Đến nỗi bị đau dạ dày phải vào
viện, để chú Dân vào chăm sóc, để cô y tá Hân Hân ở lại, thì
đến bây giờ, hắn thực sự có thể hạnh phúc với Linh Hy mà
không cần lo nghĩ gì nữa không??? Sao yêu và thù khoảng cách
đối với người ngoài cuộc lại sâu sắc vậy cơ chứ!!! TẠI
SAO????????????
1 ngày, 2 ngày, Triệu Vũ cũng không đến lớp làm Linh Hy lo
lắng, rốt cuộc là có chuyện gì mà đi học cũng không đi, gọi
điện thoại cũng không nhấc máy, còn chẳng thèm nói với cô 1
câu nào.
“Well I Try To Live Without you!!” Tiếng chuông điện thoại đặc biệt dành riêng cho 1 người vang lên, là Triệu Vũ:
“Tên kia, 3 ngày qua anh đi đâu vậy?? Còn không thèm liên lạc nữa, hại tôi lo muốn chết!!”
“Cô lo cho tôi à??”
Giọng nói của Triệu Vũ ở đầu dây bên kia có chút bất cần, không giống với hắn 1 chút nào!!
“Anh…anh làm sao vậy??”
“Không sao!! Bây giờ tôi muốn gặp cô, hãy đến quán Café Stay!!”
Triệu Vũ lạnh lùng cúp máy, nhưng thực tế đôi bàn tay đang run
run, hắn sợ phải đối mặt với cô, đối mặt với người con gái
đang nắm giữ trái tim hắn.
Linh Hy vừa nhận được điện thoại, vội vàng đến quán café Stay,
trên đường đi cô vội vàng đến nỗi ngã trầy cả chân.
“Ầy, hòn đá chết tiệt!! Sao lại đặt ở đây cản đường mình cơ
chứ!! Đã muộn 10 phút rồi, chắc chắn Triệu Vũ sẽ giận!! Kiểu gì cũng càu chàu cho xem!!”
Linh Hy cố gắng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu ở
chân, vội vàng đến nơi hẹn. Cuối cùng cũng đến, nhưng cô không
để ý rằng, máu đã thấm đầy đầu gối, tuy nhiên, ánh mắt và
khuôn mặt của Triệu Vũ lại làm cô như mất đi cảm giác đó, chỉ thấy bình yên và hạnh phúc.
“Tên kia, anh trốn đâu 3 ngày vậy??”
“Cô đến rồi à??”
“Đừng đánh trống lảng, trả lời đi!!”
“Tôi ở nhà, hoàn tất 1 số việc!!”
“Vậy chẳng lẽ không cần nói với tôi 1 câu hay sao??”
“Không cần!!”
“Anh….!!” Linh Hy tức giận, cuối cùng là nhớ hắn bao nhiêu, cuối cùng cũng cãi nhau như thế này. “ Anh gọi tôi ra có chuyện
gì?”
“Bảng điểm đã có đúng không?? Cô thua rồi!!”
“Hừ, thua thì thua, nào, giờ anh yêu cầu gì hãy nói….ưm!!!!” O,O Linh Hy chưa nói hết câu, Triệu Vũ bất ngờ dướn người về phía trước, đặt 1 nụ hôn vào môi cô, làm cô bất ngờ, cảm giác chạm vào môi hắn như chạm vào 1 luồng điện hạnh phúc vậy, hạnh
phúc đến nỗi không hiểu sao cô lại khóc nữa!! Chết tiệt, chính là tại vết thương kia.
“Sao lại khóc??” Triệu Vũ rời môi cô ra, trở lại vị trí cũ, lạnh lùng hỏi cô.
Linh Hy lúng túng lắc đầu, không thể nói cô đi vội quá mà ngã, hắn nhất định sẽ chọc tức cô mất!!
“Tại vì phải động chạm với 1 con lợn nên thế!!”
“À, hóa ra thế!! Tôi hẹn em ra đây là có việc!!”
Triệu Vũ đột ngột ngay đổi cách xưng hô làm Linh Hy đỏ cả mặt, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại thay đổi cách xưng hô như
vậy cơ chứ??
“Anh….anh….nói đi!!”
“Đến lúc thực hiện yêu cầu của tôi rồi, em đừng hỏi tại sao, chỉ cần em thực hiện thôi!!”
“….”
“Chúng ta chia tay đi!! Từ giờ em đừng tìm tôi nữa!! 2 ngày nữa
tôi sẽ đi du học, 3 ngày nghỉ chính là để làm thủ tục du học! Chúc em ở lại mạnh khỏe và tìm được người tốt hơn tôi! Và
tôi trong em luôn là tôi của trước kia!! Chào em!”
Linh Hy ngẩn người, Triệu Vũ, anh ta vừa nói gì vậy?? Nói cái gì cơ? Chia tay!! Chia…chia…chia tay sao?
“Anh…Anh đang nói gì vậy??” Linh Hy lắp bắp, sắc mặt tái đi, tai cô ù
lại khi nghe thấy câu nói vừa rồi, bản thân vô thức đưa tay lên bẹo má 1 cái, đau?? Không…không đau 1 chút nào.
“BA!!!”- Tiếng tát vang lên, rát thật, rát lắm, đau lắm, nhưng đau hơn
là trái tim đang bị vỡ thành nhiều mảnh. Cô ôm mặt, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Thời gian dường như đọng lại, gương mặt ấy rất đáng ghét khi trêu chọc
cô, nhưng lại vô cùng đáng yêu khi giận dỗi cô, gương mặt đấy, sao bây
giờ xa lạ như thế cơ chứ!!! Gương mặt lạnh lùng và tàn khốc ấy??? TẠI
SAO??
Nước mắt lăn dài trên gương mặt đẹp tựa thiên nga kia làm trái tim hắn
nhói đau, rốt cuộc thì cả 2 đã tổn thương, 1 kết cục khiến cả 2 đều tổn
thương, mà cũng không tốt cho cả 2. Chỉ là…sẽ khiến cả 2 không cảm thấy
có lỗi với những người thân mà thôi, đôi khi trong tình yêu, yêu không
phải là cứ ở bên nhau, chia tay cũng không phải là hết yêu.
“Đau không? Đau như vậy thì cũng biết đây là sự thật rồi chứ!! Em bảo trọng, tôi phải về rồi!”
Triệu Vũ quay lưng bước đi, đôi mắt đỏ au, như nhuộm màu đỏ của trái tim đang rỉ máu, hắn bất giác đưa tay chạm lên ngực, tim như ngừng đập,
ngừng đập vì không thể đập nếu thiếu người con gái đấy!! Đôi bàn tay
bỏng dát, khi chính bản thân lại hành hạ gương mặt yêu thương vô vàn
đấy, đôi mắt đấy, đôi môi đấy, nụ cười đấy, và trái tim đấy, hắn sẽ đặt
cô vào góc sâu thẳm nhất của trái tim, để cô không bao giờ chạm đến
được.
Linh Hy nhìn bóng của Triệu Vũ đã khuất xa, vội vàng đứng lên đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi được, và chạm được, vào cái lưng ấm áp kia.
“Anh đừng đi!!”
“Cô…cô…”- Triệu Vũ nín thở, cố gắng không để Linh Hy nhận ra rằng mình đang khóc. “Cô còn muốn nói gì nữa!!”
“Chỉ là…” Linh Hy nghẹn giọng lại, cô thực sự không thể nói gì nữa, bờ
vai run lên, lần đầu tiên khóc vì 1 người con trai, 1 NGƯỜI CON TRAI,
trong chính ngày hôm nay.
“Nếu không còn gì để nói, thì tôi phải về!!”
“Hôm…hôm nay là kỉ niệm 100 ngày…”
Triệu Vũ rùng mình, hắn…hắn đang làm gì thế này?? 100 ngày hắn và Linh
Hy yêu nhau, vậy mà lại nói như vậy trong đúng ngày đặc biệt như vậy!!
Có lẽ, tổn thương này, hắn không thể nào chia sẻ với cô được.
Triệu Vũ rảo bước đi nhanh, cố gắng thoát khỏi cô, cô, cô là người con
gái ngốc nghếch, mong cô đừng khóc vì hắn thêm 1 lần nào nữa.
“Vân Yên, mình Vũ Vũ đây!!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Linh Hy, nhờ cả vào cậu!!”
“Cậu làm gì thế??”
“2 ngày nữa, mình sẽ đi đến 1 nơi rất xa, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“CÁI GÌ??? NÓI RÕ RA XEM NÀO!!! TRIỆU VŨ!!”
“Nhờ cả vào cậu đấy!!”
Triệu Vũ cúp điện thoại, trái tim hắn đóng lại rồi.
Linh Hy, em ở lại, bảo trọng.
***~
1 thời gian sau.
“Chương trình thông tin giải trí số 82 xin chào các bạn!! Chà, thời tiết này thật nóng nực phải không!! Trời nóng như lửa vậy!! Ầy, sao nó làm
tôi nhớ đến bài hát Lửa cháy tình yêu đang xếp hạng 1 trong 2 tuần liên
tiếp đúng không?? Hy Hy tôi thật tò mò, Ca khúc Lửa cháy tình yêu này
chính là do nữ ca sĩ St viết lời và phổ nhạc, trong buổi họp báo ra mắt
mini album ngày 17, đã nói rằng đây chính là kỉ niệm của cô, nào, chúng
ta cùng đến với ca khúc Lửa cháy tình yêu qua sự thể hiện của ST!!!”
MC rực lửa nổi tiếng của đài truyền hình khuấy động sân khấu của chương
trình Thông tin giải trí, đây là 1 chương trình ăn khách, do MC vừa xinh đẹp vừa duyên dáng dẫn chương trình, cô MC nổi tiếng này có nhiều Fan
không kém gì nữ ca sĩ ST, hôm nay có sự xuất hiện của ST, số Fan đã chật kín cả trường quay, thậm chí ban tổ chức phải điều động tất cả nhân
viên bảo vệ để chương trình tiến hành quay 1 cách thuận lợi.
“ Tình yêu của chúng ta như ngọn lửa trước cơn cuồng phong
Yếu ớt nhưng không hề run rẩy trước chông gai
Hãy bên em đến khi nào tình yêu chúng ta tràn ngập những bông hoa hồng
Em không thể nào sống thiếu anh
Thời gian qua anh đã ở đâu?
Anh có nhớ đến em?? Nhớ đến tình yêu của chúng ta!!
Có nhớ rằng ở nơi đây ngọn lửa của em vẫn chờ anh
Dù không kiên cường như khi có anh bên cạnh, nhưng sẽ chống chọi để 1 ngày nào đó nhìn thấy mặt trời ấm áp là anh.
Dù không mạnh mẽ như khi có anh bên cạnh, nhưng vẫn bùng cháy vì yêu anh
Dù không hạnh phúc như khi có anh bên cạnh, nhưng em không cô đơn vì trái tim vẫn có anh.
Dù không ấm áp như khi có anh bên cạnh, nhưng em không rét vì có lửa trái tim sưởi ấm.
Trở về bên em, hãy cùng em đi hết con đường tình yêu, anh nhé!!”
(Trích: Entry của ta :”>~)
“Woa!! Bài hát thật tuyệt vời, ST, bài hát này luôn ở chế độ Replay trong Ipod của tôi!!! Bạn thực sự rất tuyệt!!”
MC Hy Hy mỉm cười, dẫn dắt chương trình 1 cách khéo léo, nữ ca sĩ ST mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế khách mời, bên dưới Fan hò hét, reo lên:
“St, St, St!!!”
“I love St, St St!!”
“Chị ST!!!! Chị St!!”
ST mỉm cười, quay xuống vẫy chào với khán giả, Hy Hy cầm tập giấy lên trước mặt, vui vẻ phỏng vấn trực tiếp ST.
“Xin chào ST!! Theo chúng tôi được biết, bạn bây giờ là 1 trong 10 nữ ca sĩ có ảnh hưởng nhất đến bảng xếp hạng Music Idol của Châu Á, trong khi mới lập nghiệp được hơn 1 năm, bạn nghĩ sao về điều này!!”
“Tôi cảm ơn khán giả, nhà báo, công ty của tôi đã tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển tài năng.”
“Ầy, thực sự những câu hỏi như thế này, Hy Hy tôi không thích thú lắm,
ST, chúng ta đi vào 1 chút về đời tư của bạn, có được không!!”
“…”
“Động lực nào khiến cho bạn tiến vào thế giới giải trí!”
“Yêu!!”
“Yêu!! Đó là ai vậy? Bạn có thể bật mí cho chúng tôi được không?”
“Serect make a woman woman!!”
ST mỉm cười trả lời, câu nói này là trog bộ truyện thám tử lừng danh Conan mà cô thích nhất.
“Bí mật làm nên 1 người phụ nữ thực sự ư?”
“Đúng vậy!!”
“Vậy bài hát lửa cháy tình yêu, là bạn viết dành cho ai?”
“Người tôi yêu!!”
“Chắc chắn chúng tôi không thể nào biết được anh chàng đó là ai rồi! Nhưng nghe có vẻ bạn và người đó đã chia tay!”
“Có lẽ vậy?”
“Có lẽ??”
“Yêu nhau nhưng không ở bên nhau mà thôi!!”
Hy Hy tái mặt, tay cầm micro run run, nhưng vẫn ngượng ngùng phỏng vấn
tiếp, những câu hỏi dành cho ST và câu trả lời, đều làm MC mệt mỏi.
**
Tổng công ty Triệu thị.
“Thư kí Dương, tôi đã hẹn tổng tài Triệu vào 10h, tôi có thể vào được chứ!!!”
“Vầng!! Mời anh!!”
Quất Khang vui vẻ bước vào phòng tổng tài, trên tay cầm tạp chí People.
“Triệu Vũ, xem báo hôm nay chưa!!”
“Quất Khang, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại để mình lên báo, mình
đã nói bao nhiêu lần rồi, từ chối tất cả các cuộc họp báo cơ mà!!”
“Cậu lo gì chứ!! Ở đây chỉ viết là tổng tài của Triệu Thị, chứ làm gì có tên tuổi cậu ở đây!!”
“Tờ báo này viết vớ vẩn thật đấy!!”
“Này, báo thế giới mà cậu dám nói thế à? Đây là People, People đấy!!
Haha, thật là tự hào, quen được 1 tổng tài mà người ta bảo trẻ tuổi, đẹp trai, lại lạnh lùng cuốn hút, a ha, còn gì nữa nhỉ, Tổng tài, chàng
trai cấp kim cương )~)~ Ôi Quất Khang mình thật hạnh phúc khi được làm bạn với cậu đấy!!”
“Quất Khang, cậu nói hơi nhiều lời thừa rồi đấy!!”
“Là tờ báo này nói!!”
“Cậu có muốn trừ lương không??”
“Ầy, bạn bè mà!! Cậu làm gì mà nóng tính thế!!”
“đếm đến 3, còn không biến ngay khỏi đây, cậu sẽ trừ 10% tiền lương tháng này, và 20% hoa hòng trong năm!!”
“Này này!! Mình đến là nói về bước hoạt động lần này khi trở lại đài bắc mà cậu đuổi mình thì cậu sẽ mất 50% tiền lãi đấy!!”
“Nói đi!!”
“Ngày mai chúng ta phải đến cắt băng khánh thành ở chi nhánh con!”
“Được!! Mình sẽ đi!!”
“À, mình đã mời MC Hy Hy, Mc nổi tiếng trong làng giải trí để dẫn chương trình lễ khánh thành, cậu thấy thế nào?? À, cả 1 cô ca sĩ ST nữa, nghe
nói cô ta là người phụ nữ kim cương đấy!! Haha, xem ra có lẽ cậu hợp với cô ta đấy!!”
Triệu Vũ đang cầm chiếc bút trên tay, bất giác đánh rơi xuống, cái tên
thân quen đấy lại càn quét trái tim đang ngủ yên của hắn 1 lần nữa, 1
lần nữa!!
Ngày mai là tròn…tròn…
***
Buổi lễ khánh thành chi nhánh S tập đoàn Triệu Thị.
Hậu Trường.
“ST, nghe nói lần này tổng tài của Triệu Thị đích thân đến dự đấy!! Cậu cảm thấy thế nào!!”
“Này, không phải cậu đang phỏng vấn mình đấy chứ, MC Hy??”
“Ầy, mình không muốn có thêm anti fan đâu!! Thật là, chỉ hỏi có 1 câu mà cậu không thích, trang cá nhân của mình đã đầy ắp lời **** mắng thậm tệ rồi!!”
“Hy Hy, cậu khác quá!! So với 2 năm trước đây, khác thật!!”
“Sao?? Bây giờ mình không dịu dàng bằng lúc trước à??”
“Cái mình nói khác, chính là ở vấn đề giới tính đấy!! Haha!!”
“ST, cậu dám nói mình thế à??” Hy hy đỏ mặt, lập tức giở giọng, ST nhìn
cô mỉm cười, cũng may lúc đấy có tiếng người gọi, nếu không chắc chắn ST đã bị Hy Hy xử đẹp rồi!!
“ST, cậu mới là người thay đổi!!”
Hy Hy vỗ vai, thì thầm nói rồi tiến lên sân khấu.
“Xin chào các bạn!!” Cô khởi động sân khấu bằng giọng nói vô cùng nhiệt
huyết, cô hướng ánh mắt về phía khán giả, bất chợt, ánh mắt như đông
cứng lại khi nhìn thấy 1 người.
Hy Hy run rẩy, nhìn thẳng vào người đó, người đó, là….
“Sau đây là tiết mục của ca sĩ ST dành tặng cho buổi lễ!!”- Hy Hy vội vàng mời ST lên để che dấu thái độ của bản thân mình.
“Hy Hy, cậu sao vậy!!”
“ST, hãy nói hết tâm sự của cậu trên sân khấu hôm nay đi!!”
“Tại sao?”
“Mình không thích cậu nữa rồi, cậu phải thực hiện lời thề chứ!!”
“Lời thề??”
“Ầy, trước khi cậu debut, cậu chẳng bảo nếu nổi tiếng, và mình không
thích cậu nữa, cậu sẽ nói hết tâm sự của mình cho Fan biết hay sao??”
“Cậu…đã hết vấn đề về giới tính rồi hả, VÂN YÊN!!”
“ST, gọi mình là Vân Yên cũng đúng, vốn là thích cậu nên mới đặt nghệ danh là Hy Hy, giờ không thích nữa rồi!! Mau lên đi!!”
ST bị Vân Yên đẩy, bước lên sân khẩu vội vã, ánh mắt hướng về phía trước khán giả.
“Xin chào các bạn! Hôm nay xin cảm ơn các bạn đã đến dự lễ khánh thành
của chi nhánh S. Thực ra hôm nay tôi có đôi lời muốn nói với các bạn,
trước khi tiến hành khai trương.”
“ST!! ST!! ST!!!”
Tiếng Fan hò hét ầm ĩ, Triệu Vũ quay lại đằng sau. Thấy 1 tập đoàn Fan
cuồng cầm băng rôn, khẩu hiệu, chán nản quay lên, thì thầm với Quất
Khang.
“Mình ngủ 1 lát, bao giờ đến mình, gọi mình!!”
“Các bạn, thật ra biệt danh của tôi, gắn bó với kỉ niệm của tôi. ST là
viết tắt của Stay, là bài hát mà tôi rất yêu thích!! Stay cũng là nơi
tôi kết thúc 1 tình yêu đầu tiên, và cũng là tình yêu cuối cùng.
Tôi, trước khi biết anh ấy, chỉ là 1 tiểu thư Chiêu của Bộ trưởng giáo
dục chơi bời, không để ý đến học hành, thậm chí còn có tính côn đồ.
1 ngày, tôi gặp anh ấy, câu đầu tiên tôi nói với anh ấy là: Đưa tiền đây!
Nghĩ lại cũng thấy thật buồn cười, câu đầu tiên anh ấy nói với tôi là: Cô là cướp à!!
Đúng, em là cướp, em đã cướp được trái tim anh, nhưng lại bị anh tóm
lại, và giành lại trái tim mà em đang ủ ấm trong tình yêu của chúng ta!
Chúng ta chia tay khi tròn 100 ngày yêu nhau, thật là buồn cười, 100
ngày mà đã làm em hơn 2 năm qua không thể có ai khác trong tim.
Hình ảnh của anh thật lớn!
Hôm nay cách hôm ấy 2 năm 8 tháng 27ngày. Tròn 1000 ngày xa nhau.
Anh có nhớ anh đã nói gì với em không?
Nếu em thành công với ước mơ của mình, anh sẽ phải thực hiện 1 yêu cầu của e.
Yêu cầu của anh, chúng ta chia tay, em đã thực hiện.
Anh à, 1000 ngày qua, em luôn theo dõi anh, luôn nhìn về phía anh, luôn yêu anh!!
Và thời gian làm cho em cảm thấy rằng, tình yêu và thù hận không thể xâm phạm đến nhau.
Bộ bộ đã lớn rồi, và cuối cùng, Bộ Bộ cũng giành được trái tim của MC Hy – Vân Yên.
Ba em và chú Dân, không còn ghét nhau như trước nữa.
Vậy tại sao em với anh lại không thể đối diện với tình cảm thật của bản thân mình?
Đến lúc anh thực hiện lời hứa với em rồi!!
Yêu cầu của em là, hãy cướp trái tim em 1 lần nữa, để em có thể theo tên trộm đã cướp trái tim em suốt đời!!”
“Linh Hy, em thật ngốc!!”
Cả sân khấu ngạc nhiên khi Triệu Vũ từ dưới tiến lên trên, trên tay anh cầm 1 hộp nhẫn.
“Anh…!!”
Gương mặt…Gương mặt của anh…Gương mặt của 1000 ngày xa nhau, 100 ngày yêu nhau.
Vẫn như cũ.
Tình cảm ấy, vẫn là tình cảm ấy!!
“Anh là tên cướp giỏi đấy chứ!! Cướp được trái tim em, cướp được trái tim của nữ ca sĩ ST nổi tiếng!!”
“Anh….”
Cô vẫn không tin rằng, người mà cô chờ đợi trong 1000 ngày, lại đang quì trước mặt cô.
“Em có thể theo tên cướp này trọn đời được không?”
Hắn mỉm cười, quì xuống, đặt hộp nhẫn lên tay cô.
“Anh là tên cướp tồi!!”
“Thế em chỉ cho anh cướp tình yêu của em thôi ư? Anh còn muốn cướp cả em về làm vợ nữa!!!”
“Ừ, CƯỚP ĐI, CHO CƯỚP ĐẤY!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT