Ấm áp quá, nhưng không phải
chiếc giường của nó, mùi oải hương nó hay ướp dưới gối đâu mất rồi
nhỉ... nó không nhúc nhích được cơ thể, ai giúp nó với... bàn tay nó sao ấm hơn mọi chỗ khác thế nhỉ... nó muốn nói quá... nhưng sao cổ họng nó lại khô khố như thế này... nó muốn mở mắt ra xem đây là ở đâu... nó khó chịu quá rồi...
..........Cách đây 1 ngày........
_Ai đã làm cô ấy như thế này- Death chạy vội vào trong bệnh viện
_Là tôi- hắn khó khăn nói lên 2 chữ này
_Tại sao... không lẽ vì cô ấy hại người yêu cậu mà cậu lại làm như thế- Death dồn hắn vào tường
_Không phải như cậu nghĩ đâu, có cả lỗi của tụi này nữa- Nam chụp vai Death, mặt cúi gằm
_Cả các người nữa ư... vậy mà là bạn của cô ấy à- Death đẩy tay Nam ra-
các người hại cô ấy đến như thế, một cô nhóc thích hoạt động như cô ấy
mà phải nằm yên suốt mấy tháng trời thì sẽ như thế nào hả, bạn bè cái
quái gì chứ
_Là do tôi- My ngồi phục xuống- sao tôi lại suy nhĩ ra cái kế hoạch đó làm chi kia chứ- Lam ơi...
_Cháu đừng quá khích, bác sĩ đã nói không sao rồi mà- ông nội nó xoa dịu cơn lửa trong người Death, ông cũng đang rất lo lắng cho nó, mắt cứ
hướng về phòng hồi sức.
_Nói... các người đã làm gì cô ấy, nói mau- Death hét lớn, Nam đành kể
lại mọi chuyện cho Death nghe, Death choáng váng khi nghe Nam nói, người đầu tiên Death đánh không phải hắn mà Nam.
_Anh Nam- My đỡ Nam dậy
_Mày...- Death tức giận không nói nên lời- mày rõ ràng biết DarkMoon
quan trọng như thế nào đối với nó kia mà, những người khác mới quen biết Lam thì có thể tha, nhưng mày đã theo lam bao nhiêu lâu nay... tuy tao
không biết cô ấy là DarkMoon , nhưng khi nghe cô ấy kể, tao cũng biết
Dark và Moon là cái tên không thể xâm phạm, sao mày dám hùa theo lũ này
để khiến nó bực bội, chúng mày làm việc này mà có nghĩ đến suy nghĩ của
cô ấy không chứ... cứ làm những điều mình cho là đúng thôi sao.
_...- Nam cúi gằm mặt không nói gì, Death đánh cậu không sai, không phải chỉ cần ai **** DarkMoon nó sẽ không tha hay sao, sao cậu không suy
nghĩ mà cứ giúp đỡ hắn lấy được tình cảm của nó, sao cậu lại có thể
quên mất quy định thứ nhất của DarkMoon :" cho dù là bất kì ai cũng
không được làm nhơ bẩn cái tên DarkMoon".
_Cô ấy coi trọng cái tên ấy đến thế sao- hắn thẫn thờ... cái tên mà một
nửa trong đó là hắn, sau bao nhiêu chuyện hắn gây ra cho nó, nó vẫn coi
trọng cái tên ấy... thế mà hắn thì lại...
_Rất may là mái tóc con bé không bị cắt, nếu không sẽ to chuyện đấy-
baba nó cũng đã có mặt khi nghe tin nó bị thương- đó là thứ nó tự hào
nhất vì mái tóc đó rất giống mẹ nó
_Mẹ của Lam cũng có mái tóc dài như thế sao ạ- Lan run run hỏi
_Tất nhiên, mẹ của con bé là một thiên sứ đấy- mami nó nói- đó là người
chị em tốt nhất của ta, nếu không có sự cố đó, có lẽ Lam cũng đã trở
thành một thiên thần.
_Đối với cháu, cô ấy luôn là một thiên thần- hắn đứng phắt dậy, hắn đã
làm sai tất cả và từ bây giờ hắn phải chuộc lỗi thôi, không bằng bất cứ
cách hoạc kế hoạch nào cả, hắn sẽ dùng tất cả tình cảm của mình để bù
đắp cho nó, dù có bị nó tránh xa ra ruồng bỏ... hắn nhất quyết sẽ cứ
làm. Đôi cánh của thiên thần đã gãy ư, hắn sẽ tìm một đôi cánh mới cho
thiên thần vậy.
_Thì sao chứ hả- Death nắm cổ áo hắn- biến đi, đừng làm phiền Lam nữa,
cô ấy đang cố gắng xóa bỏ cậu trong trái tim cô áyvà giờ cậu đã giúp cho cô ấy xóa sạch cậu rồi đấy.
_Không- hắn đẩy Death ra- là tôi làm cô ấy bị thương, chính tôi sẽ chăm
sóc cô ấy, dù cố ấy có xóa tôi đi rồi, tôi vẫn sẽ khiến cho cô ấy nhớ
lại tôi, cậu hãy lo về học hành cho đàng hoàng... ngay từ bé, chúa đã
cho cô ấy thuộc về tôi, cậu không biết sao, tôi và cô ấy đã có đính ước
từ lâu rồi
_...- mắt ông nôi Lam long lanh thấy rõ, phải rồi... đây là người chồng
mà ông luôn muốn kiếm cho đứa cháu gái cưng của mình, gục ngã mà vẫn
tiếp tục có thể đứng dậy ngay, ông bước tới và nắm chắc tay hắn- mọi
việc trông chờ vào cháu đấy
_Vâng ạ- hắn cúi đầu thật thấp trước mặt ông nội của nó, thật là may mắn khi ông vẫn luôn ủng hộ hắn, thế là hắn cố thêm hy vọng rồi
_Nên là bây giờ , cháu hãy chuẩn bị để chăm sóc Lam khi nó ra khỏi phòng hồi sức nhé- mami nó cười hiền lành- còn không mau đi chuẩn bị quần áo
đi
_Để tôi giúp cậu- Nam vội chạy đi, My, Hạnh, Lan, Đạt , Thông, Kenvin
cũng ảnh hưởng theo tinh thần của hắn , cả đám quyết tâm sẽ chăm sóc nó
thật đàng hoàng để chuộc lỗi.
_Được, lần này cậu thắng rồi đấy- Death bỏ đi..., tai sao hắn lại được
sự ủng hộ của mọi người, còn cậu thì sao chứ... tình cảm của cậu dành
cho nó đâu thua kém hắn chứ
_Này cháu- ông nội Lam gọi Death- ông biết là cháu có tình cảm với Lam,
nhưng hơn ai hết, ông tin chắc rằng cháu gái mình thì ông hiểu rõ nhất
nên là... Lam ngay từ đầu đã chọn Tú rồi và Lam sẽ không thay đổi đâu
cháu à, có thể Tú quen cô gái khác nhưng trong lòng cháu gái của ông...
hình tượng cậu bé Dark sẽ luôn là lớn nhất
_Tại sao chứ ạ- Death bức xúc
_Vì Dark đã đem Moon ra khỏi bóng tối của tâm hồn, thời cơ ấy chỉ có một người chộp lấy được, và người đó không phải và cháu mà là Tú, nếu cháu
là Dark thì người Lam quan tâm chắc chắn sẽ là cháu- ông lắc đầu nhìn
chàng trai trẻ trước mặt
_Cháu hiểu rồi- Death buồn bã quay bước.
............Hiện tại..........
_Nước- nó đã mở mắt ra được rồi, mọi thứ đều trắng xóa, nhưng có một cái đầu màu đen... nó cố gọi cái đầu đó đi lấy nước cho nó, nó khát ...khát lắm rồi. Cái đầu đó chợt ngóc dậy... một gương mặt quen thuộc nhìn nó
cười rạng rỡ
_Em tỉnh dậy rồi- hắn đang ngủ gục thì bật dậy- em khát nước à, để anh
đi lấy cho- hắn mừng rỡ chạy đi lấy nước cho nó, từng muỗng một hắn cẩn thận đút vào miệng nó , đến khi hết một ly nước nhỏ hắn cầm bàn tay của nó và xoa xoa vào má của mình
_....- từng giọt nước được đưa vào cơ thể như giúp nó hồi tỉnh, mọi
chuyện nó đã nhớ lại khá rõ, nhìn thái độ của hắn dành cho mình nó thấy
sao tim mình hình như ấm lại, nó khẽ nói- Lam bị gãy mấy cái xương sườn( há há, câu hỏi hay nhất trong ngày, vẫn còn bình tĩnh vậy sao)
_Xin lỗi- hắn cúi đầu trán áp vào tay nó rồi ngóc đầu dậy- anh làm em...
_3 cái phải không- nó mỉm cười với hắn- xem ra phải nằm viện lâu rồi đây
_Sao em biết- hắn ngạc nhiên( tớ cũng ngạc nhiên), sao nó biết là gãy 3 cái chứ..., hắn chưa kịp nói mà
_Lúc bị thương thì nghe trong người nghe 3 tiếng nên biết- nó cười khì- Lam nằm đây lâu chưa
_Một ngày rồi đấy- hắn trả lời- em đói chưa, em ăn cháo hay là uống sữa đây
_....- nó nhìn hắnm lòng buồn không tả được- sao Tú lại giả danh DarkMoon- nó hỏi ngay
_Là do kế hoạch cuả tụi này- My mừng rỡ chạy đến bên cạnh nó- bọn này đã không suy nghỹ gì đến Lam mà chỉ lăm lăm làm theo những gì đã lập trong kế hoạch
_Là sao- nó khó hiểu, sao lại có kế hoạch ở đây. Sau khi trình bày sự
việc một cách rõ ràng, mắt nó mở to không thể tả được, vừa tức vừa buồn
cười, nó là loại người muốn chiếm được tình cảm thì phải đối đầu như thế sao.
_Nhưng khi nghe Death nói Lam rất coi trong cái tên DarkMoon, mình thấy hối hận quá- My buồn bã
_Tú ở đây rồi ai quản lý Devl- nó hỏi
_Là Nam, Thông, Đạt thay anh để anh đến chăm sóc em- hắn giải thích
_Nhưng mà... thằng nhóc đó là em của Kenvin nên Lam đừng sợ cái chuyện
này bị người ngoài biết, thằng nhóc nghe lời Kenvin đóng kịch với Lam
đấy.
_Đó là lý do vì sao My kéo Lam đi mua sắm á- nó sững sờ, trời ạ... nó bị qua mặt từ đầu đến cuối, véo mặt My một cái rõ đau- Hứa...sau này không được làm thế nữa.
_Ừ...có chết My cũng không dam làm như thế nữa- mắt My rưng rưng, sao nó dễ dành tha thứ cho My thế chứ, phải nhéo thêm mấy chục cái, hay giận
My vài ngày đi, chứ làm thế này càng làm My ấy náy hơn thôi
_My, ra ngòai chút đi- hắn khẽ gọi My
_Ừ- My đành bước ra ngoài
_Anh muốn nói với em tất cả từ sau lễ hội khiêu vũ cho đến bây giờ, em
như thế này rồi cũng không đi đâu được, có thể nghe anh nói được không-
hắn nhìn nó với đầy vẻ chờ mong
_Nói gì, sau những điều cậu gây ra cho Lam- Death bước vào và cười với nó- em tỉnh lại rồi hả
_Ừhm- nó gật đầu- sao anh không đi học, em không thích anh vì em mà nghỉ học đâu
_Hì, anh đến thăm em một tí là đi ngay mà- Death đặt lên bàn gần giường nó một bó hoa oải hương
_Cảm ơn anh, vẫn là Death hiểu em nhất- nó mỉm cười và khẽ với tay bẻ
lấy một bông, ôi mùi hương quen thuộc, nó cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều
_Còn giờ thì anh đi học- Death bước ra khỏi phòng nhưng cậu rất buồn,
nhìn vẻ mặt của nó, cậu đoán được nó vẫn chứa xóa hắn ra khỏi trái tim
được, có lẽ đúng như ông nói, ngay từ đầu nó đã chọn hắn mất rồi.
_Tại sao em thích hoa oải hương đến vậy- hắn nhìn nó đang cười với mấy bông hoa mà phát ghen, gì chứ, xem hoa hơn người sao
_Mẹ Lam... tên là Oải Hương- nó hít hít- phiền Tú kiếm cho Lam cái bình để cắm vào nhé, chứ để như vầy hoài thì hoa héo hết mất
_Biết rồi- hắn chạy đi ngay, haha... đùa, đem so sánh hắn với mẹ của nó
ư, đương nhiên là mẹ nó thắng rồi, thôi thì rút kinh nghiệm...sau này cứ tặng nó hoa oải hương là được rồi.
_Con khỏe hơn chưa- baba vừa nghe điện thoại báo tin của hắn thì đã lập
tức vào thăm nó ngay- sát thủ kiểu này có ngày chết sớm đấy con gái
_Baba này, chính baba đã kêu là cấm con làm sát thủ còn gì, con cái tên
đệ tử thứ 6 của baba làm như mất cái sợi dây xích yêu quý của con rồi-
nó lườm baba
_Haha, dù sao đó cũng là đồ chơi của con thôi mà- ông khẽ vuốt mái tóc
nó- con thật sự giống mẹ con quá đấy, chỉ có cái tính là không giống
thôi
_Mami- nó nhìn thấy mami nó bước vào, bà mang cho nó một nồi cháo
_Chà ,cái cảm giác này quen quen nhỉ, y như lúc con luyện tập rồi bị
thương, mâm cũng nấu một nồi cháo cho con- bà múc chào ra một cái chén
rồi đút cho nó- há miệng ra nào con gái
_Ầm...- nó vui vẻ ăn món cháo ngon lành mà mami đã nấu cho nó, xem ra bị thương vậy cũng sướng, đỡ phải chạy lung tung mà còn được mọi người
quan tâm nữa. Đến đêm khuya nó thấy hắn vẫn ở với nó- Tú, sao không về
đi, Lam ở đây một mình được mà
_Anh muốn chăm sóc em mà- hắn búng vào mũi nó, haiz....hôm nay mọi người đến thăm nó mãi làm hắn chả nói gì với nó được- em có muốn ăn gì không
_Thôi, khuya rồi, Lam cũng không đói- nó lắc đầu, thật tình ở một chỗ
với hắn thế này làm nó hơi lo lắng... nó chẳng biết đối xử với hắn như
thế nào, ai dà... thật là khó nghĩ, trời ạ, giá như nó lanh như My có
phải hay không, khéo léo chuyển ứng xử, còn nó và hắn hiện giờ thì đang
rơi vào thế bí, im lặng hoàn toàn chả ai nói với ai câu nào cả.
_Em có buồn ngủ không- hắn nhìn nó
_Chưa- nó lắc đầu mắt hướng ra cửa sổ ngắm mặt trăng
_Vậy chúng ta nói chuyện một chút được không- hắn khẽ ngồi xuống và nắm
tay nó, thấy nó không trả lời, hắn nhìn sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi, trời ạ... thế mà kêu không buôn ngủ- chúc em ngủ ngon- hắn hôn lên trán nó và gục mặt ngủ luôn nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nó.
_Haiz....- chờ đến 15 phút sau thì nó mở mắt ra và thở dài, định rút tay lại và nó nhận ra là hắn cũng chưa ngủ khi còn nắm chặt hơn khi nó có ý định rút tay ra
_Anh biết là em chưa ngủ- hắn nói vọng lên- khi nào em đồng ý nghe anh
giải thích thì nãy nói với anh nhé, anh biết em vẫn chưa tha thứ cho
anh, nên anh sẽ chờ, còn bây giờ thì em ngủ đi , cũng khuya quá rồi
_...- nó không nói gì, giờ nó bối rối biết mấy.... nó tự hỏi lòng sẽ cho hắn một cơ hội chứ, nhưng hắn quá nổi trội... nếu tha thứ cho hắn rồi
hắn lại một lần nữa làm nó đau thì nó biết sao đây, nó ghét và sợ cái
cảm giác ấy kinh khủng. Suy nghĩ làm nó mệt mỏi và ngủ luôn, sáng hôm
sau nó thức giấc...cũng thật khó chịu khi phần bụng không cử động được,
nhưng nó quyết định phải tập chân tay một tý chứ nhỉ, đang định co một
chân lên thì tay hắn chặn ngay lại... oài... hắn tỉnh ngủ lúc nào thế
chứ
_Chịu khó đi em, chứ cử động phần dưới sẽ làm cho xương lâu lành đấy-
hắn dỗ dành nó, haiz... thì đành phải chịu chứ sao bây giờ, nhưng
độtnhiên hắn lại đấm bóp chân cho nó( sướng chưa)- như vậy sẽ đỡ hơn chứ
_Hơ... không cần đâu- nó lắc đầu và nhúc nhích hai cái chân
_Yên nào- hắn giữ hai chân nó lại- em khoái đánh nhau đến thế mà giờ
phải nắm một chỗ như vầy chắc khó chịu lắm nhỉ, phải chi lúc đó anh
không đá thì hay
_Haiz..., cũng có một lần Lam cũng phải nắm mấy tháng như thế này- nó nhớ lại
_?? là lúc nào- hắn thấy nó bắt đầu chịu nói chuyện với hắn, một dấu
hiệu đáng mừng đây( không nói với ông thì biết nói với ai bây giờ)
_Lúc ở Mỹ luyện tập, baba bắt trèo bằng tay không lên một mõm đá ở gần
bang Alaska, mà bang đó chỉ toàn là tuyết với băng, lạnh cóng- nó kể-
nhưng mà đang leo gần tới đỉnh rồi thì ngay trên đỉnh xuất hiện một con
gấu bắc cực, baba và 2 anh phản ứng không kịp, còn nó thì cào tay Lam
khiến Lam rơi tõm xuống biển
_Rồi... rồi sao- hắn thấy nó bình tĩnh kể lại mà toát mồ hôi
_Rớt rất đẹp, bị kẹt phần trên ở trên tuyết, còn phần dưới ngâm dưới
nước lạnh, đến lúc mọi người tới cứu thì nữa dưới bị liệt vì đóng băng
quá lâu, đến mấy thàng trời mới bình phục mà, cứ tưởng đi xe lăn rồi- nó chỉ tay lên miệng rồi gật gù khiến hắn thấy thất đáng yêu
_Kể về lúc em ở Mỹ đi- hắn chống tay nhìn nó đợi chờ
_Làm gì?- nó hỏi lại
_Thì cảm thấy thú vị thôi mà- hắn mỉm cười-không kể được sao
_Không- nó quay phắt đi- đó là bí mật luyện tập , không nói được, baba sẽ la- nó thành thật
_Hơ, anh cũng là đệ tử của baba em chứ bộ- hắn nói tiếp- cái hôm ở trong hẻm anh tránh được hết đòn của em là do baba em đã chỉ vẽ cho anh đấy.
Và cái lúc em ở Mỹ, mami em có thâu lại buổi ăn cơm ấy đấy, nên anh biết tỏng em suy nghĩ gì mà.
_Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào à- nó hỏi hằn, thế mà nó cứ
tưởng hắn lại tự nhiên mà đi guốc trong bụng của nó dễ dang như thế
_Nhưng như thế cũng chả được gì, cứ tưởng nắm được em trong lồng bàn tay rồi thì em lại thoát ra ngay- hắn nhớ lại cái màn biểu diễn kinh hoàng
của nó dành cho cái bàn hắn ngồi
_Hai người nói chuyện xong chưa- Death bước vào với khuôn mặt đầy khó chịu- anh nấu cháo cho em nè- Death múc cháo cho nó
_Ha... cảm ơn anh- nó quay lại nhìn Death, cái ánh mắt khác hẳn khi nó
nhìn hắn, Death có thể nhận ra ngay, sao nó lại dễ hiểu đến vậy chứ,
tình cảm như thế nào thì ánh mắt hiện rõ thế ấy
_Cậu ra ngaoì chút đi, tôi có chuyện riêng muốn nói viớ Lam- Death ngồi
xuống cạnh nó, còn hắn đành bước ra ngoài nhưng vẫn he hé cửa để nghe
lén( cắt tai hắn đê)- anh có chuyện muốn nói
_Anh cứ nói đi - nó gật đầu và mỉm cười
_Ngày mai anh sẽ đi du học, thật sự ba mẹ đã bắt anh đi lâu lắm rồi,
nhưng vì có chuyện nên anh mới ở lại đây và đó chính là lý do duy nhất-
Death thổ lộ- đó chính là vì em, nếu anh biết em sang Mý thì anh đã đi
theo em rồi, anh cứ ở đây để chờ em trở về.
_Hả...- nó đang suy nghĩ lời của Death
_Ngốc- Death cốc đầu nó- em luôn thông minh trong mọi việc trừ tình cảm Lam à, anh yêu em.
_....- nó thật sự choáng, cái thì đây, Death... người mà nó luôn coi là
anh trai bây giờ lại quay sang yêu nó, không phải là mới đây mà là lâu
lắm rồi, không lẽ nó ngốc đến nỗi mà không nhận ra hay sao- nhưng...
_Anh biết, em chỉ xem anh như anh trai, anh biết rõ điều đó- Death rầu
rĩ- khi nghe em nói em bị Vô Tình phản bội, tim anh đau biết mấy, sao
hắn lại may mắn đến thế chứ, tại sao Dark không phải là anh mà lại là
hắn.
_Em...- nó nhìn Death như thế lòng nó tự cảm thấy mình có lỗi vì đã quá
vô tâm và vô tư tiếp xúc với Death khiến Death phải như thế này
_Em không cần nói gì đâu, không phải lỗi ở em, anh thích em từ khi em
đánh bại anh, rồi anh hoàn toàn ngã gục trước thái độ của em...tuy em là DarkMoon nhưng em vẫn ngây thơ lắm Lam à- Death thở dài- em chỉ có kĩ
năng và đầu óc thôi, còn về ứng xử và cảm nhận tình cảm thì em vẫn là
con số không- Death đọc được suy nghỹ của nó và sợ nó sẽ cắn rứt lương
tâm vì cậu- anh đến đây để nói hết lòng mình thôi, anh biết lòng em sẽ
không thay đổi, mãi mãi là như thế, bởi đó mới là Lam anh quen biết.
_Ngày mai anh sẽ đi à- nó cố lấy bình tĩnh để hỏi Death
_ừ, nên hôm nay anh đến tạm biệt em đây- Death hôn lên trán nó- Tạm
Biệt!!!- Death quay ra khỏi cửa- tạm biệt cô nhóc, mãi mãi anh sẽ không
bào giờ quên em, Lam à... em biết không , anh cũng rất giống em đấy-
Death nghĩ thầm là lặng lẽ bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT