_Đại tỷ tới kìa- cả đám học viên đang luyện tập bỗng nhao nhao lên khi thấy nó đến

_Sư huynh- nó cúi đầu cung kính chào một người con trai cao 1m9 khuôn mặt không chút cảm xúc quan sát đám học viên luyện tập, cậu ta tên là Tom.

_Sư muội, tính chết ở bên đó hay sao vậy- Tom thay đổi nét mặt cười hiền với nó

_Hừm, anh hai...- nó bay lên bấu cổ Tom rồi lắc cổ Tom- anh hai được lắm, em mail qua bao nhiêu bức thư mà không trả lời em một cái nào- hành đông của nó làm cả đám học viên chảy mồ hôi vì ngay cả baba nó cũng không dám đùa với con trai như thế.

_Ngoan... anh xin lỗi , do anh bận quá nên cũng đâu xem mail được- Tom vừa cười vừa lắc đầu theo hai cánh tay của nó làm cả đám học viên biết được sức mạnh của nó là như thế nào, đại tỷ đúng là đại tỷ, ngay thầy Tom cũng đùa được.

_Jenifer( tên ở Mỹ của nó đó)- một bóng người lao vào chỗ nó vào Tom, phản xạ của Tom là hất nó ra sau lưng và cản cái bóng ấy, cái bóng ấy là Jonh, được xem là sát thủ xuất sắc nhất học viện của baba nó trước khi nó đến đây, rất ít khi xuất hiện ở học viện- Này... Tom, sao lúc nào cậu cũng cản tôi đến với Jen vậy hả

_Jen là em gái tôi, muốn tiến tới hả, đừng có mơ- Tom cao hơn Jonh 10 cm nên có phần áp đảo hơn một tý, cả hai bắt đầu nổi lên thứ sát khí đáng sợ.

_Anh hai, vào em nấu cơm cho anh ăn- bằng một chú chặt vào cổ của Jonh khiến Jonh gục tại chỗ, nó thong thả nắm tay Tom vào nhà trước những cái mồm há hốc của lũ học viên.... siêu thần tượng của bọn họ bị nó hạ gục dễ dàng...oài... huuyền thoại mãi mãi là huyền thoại.

_Ai da... hình như là Jen nấu cơm thì phải- Jonh tỉnh dậy sau 10 phút ngất đi- Jen muôn năm- rồi bằng tốc độ nhanh nhất Jonh cũng biến mất sau cánh cửa phòng luyện tập.Trong bữa cơm ấm cúng thân mật baba nó cất tiếng:

_Jen... sao con không cho Tú một cơ hội- baba nó vào vấn đề luôn

_Phải đó, cậu ta qua đây và quyết tập luyện để cho bằng em thì thôi- Jonh gật đầu- cứ tuyên chiến với anh hoài thôi

_Anh không ý kiến- Tom tiếp tục thưởng thức những món ăn của nó

_Baba, mami, 2 anh... con thật sự mệt mỏi khi nghe mọi người nhắc đến tên của cậu ta- nó húp một miếng canh- luyện để cho bằng con ư...hừ... nhìn cũng đủ biết là không thể, và con cũng đâu cần cậu ta làm điều đó để làm gì.

_Đúng là cậu ta không thể bằng em, nhưng cậu ta cũng tiến bộ rất nhanh- Tom gật đầu- em cần gì ở cậu ta

_Dạ... bây giờ thì không cần nữa- nó buông đũa- nếu không phải vì ông nội, chắc em đã chuyển qua đây sống luôn cho thanh thản.

_Em cứ nói thử đi xem nào- Jonh nhìn nó

_Ở cậu ta ư, cái đó là không thể nào và nếu em đòi hỏi như thế thì em cảm thấy mình cũng đáng ghét và ích kỷ như Băng Băng- nó đáp

_Cụ thể là con muốn gì- Mami hỏi nó

_Con muốn cậu ta giết chết Băng Băng- nó thong thả trả lời

_Hả...- Jonh nhìn nó

_Phì.... em đùa thôi- nó bật cười - cô ta cũng phải trả giá cho điều mình phải làm, còn em thì cũng có mong muốn như bao cô gái khác thôi.

_Ý con là...- mami nó ngập ngừng- chỉ cần Tú nó chung thủy với con thôi...đúng không

_Nhưng chuyện đó là không thể mami à, xung quanh cậu ta đầy hoa thơm và cỏ lạ, cậu ta cũng còn vương vấn tình cảm với Băng- nó lắc đầu- con không cần một con người như thế, thà cứ như kaka của con, chỉ yêu duy nhất một mình My mà thôi.

_^^, thôi... nói chuyện này mất vui, ăn cơm tiếp đi- baba nó ra hiệu - con định ở đây bao lâu

_dạ 1 tuần, con cũng phát hiện ra vài thứ vũ khí mới khá thú vị, con sẽ thử ráp vào vũ khí của con, 2 anh có tuyệt chiêu gì mới để dạy em chứ- nó hỏi Jonh và Tom

_Tất nhiên là có, đang để dành chờ ngày em trở về đây- Tom và Jonh gật đầu.

Những ngày sau đó nó bắt đầu luyện tập với hai ông anh của mình không ngừng nghỉ, đám học viên có cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm làm sát thủ ờ nó vì nó chính là huyền thoại của học viện này khi chỉ trong 2 năm đã đánh bại tất cả các sát thủ chuyên nghiệp của học viên, đơn giản vì nó được học theo "thực đơn" của baba nó mà. Một tuần trôi qua nó đã luyện thêm được một số kĩ năng mới và hoàn thiện hơn món vũ khí của mình. Tạm biệt mọi người một cách khó khăn( vì bị Jonh quấn chân) nó trở về Việt Nam.Tiếp xúc với cái không khí mát mẻ mùa đông ở đây chứ không lãnh lẽo như ở Mỹ, nó rùng mìng một cái, khuôn mặt DarkMoon đã quay trở lại, vừa bước ra khỏi sân bay nó đã thấy hắn đứng chờ nó. Định lướt qua hắn luôn nhưng hắn đã chụp tay nó lại.

_Hoan nghênh em trở về- hắn ôm nó vào lòng

_Bang chủ thật quá rảnh đó- nó đẩy hắn ra- Devil không phải hết chuyện làm rồi chứ

_Anh..- hắn tiếp tục ôm nó mà không thèm để ý lời nó nói- anh đã tìm ra chìa khóa để Lam trở lại

_Hết chuyện đùa rồi à- nó quay phắt đi

_Xin lỗi nhưng anh đã đọc lén nhật kí của Moon- hắn cất tiếng khiến nó đang bước đi bỗng đứng khựng lại. tại sao hắn lại có thể vào nhà nó, cuốn nhật ký nó để trong học bàn kia mà- và anh biết... em chỉ đang đóng kịch trước mặt mọi người.

_Đủ rồi- đôi vai nó run lên, bước lại gần hắn, khuôn mặt nó bây giờ là tràn đầy sự tức giận- dù có đối với mọi người là đóng kịch thì đối với anh...thì đó là khuôn mặt tôi muốn biểu hiện, trả cuốn nhật kí cho tôi.

_^^, nếu anh không trả thì sao- hắn hài lòng với thái độ của nó bây giờ, cuốn nhật kí đúng là chìa khóa, phải có cảm xúc thì mới là Lam chứ

_Đó là bạn tôi- nó gầm gừ trong miệng

_Vậy cho anh giữ bạn em một thời gian, bởi nó là chiếc chìa khóa của anh-hắn vui vẻ- còn em muốn lấy lại thì...

_Nói, muốn gì- nó khoanh tay nhìn hắn

_Cứ để anh chở em về đã- hắn kéo nó đi mà chưa kịp để nó từ chối, ra đến chỗ cục cưng của hắn- em đội mũ đi-hắn thảy cho nó một cái mũ- anh chở về hoặc bye bye bạn tốt của em là do em quyết định- hắn leo lên xe, bất đắc dĩ... nó đành phải ngồi, nó không muốn nhật ký của mình rơi vào tay hắn, không muốn chút nào, tâm trạng nó rối như tơ vò trong khoảng thời gian hắn chở nó đi mà nó không nhận ra hướng hắn đi không phải là về nhà nó.Sao vừa trở về là nó đã gặp chuyện rồi thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play