Trúc dần dần mở mắt ra….trước mặt nó là 1 màu trắng toát, đầu nó nhức
như búa bổ, từng đốt xương như muốn rời ra, cổ họng nó khát cháy. Mọi
vật đang mờ mờ ảo ảo bỗng rõ dần trong mắt nó. Nó nhìn xuống thấy 1 cảnh tượng rất là ngộ nghĩnh: 2 thằng nhóc Hoàng và Long ở 2 bên giường nắm
chặt tay nó và gục đầu xuống giường ngủ ngon lành, Dung gục vào vai Hùng ngủ còn Hùng ngả người ra sau và ngủ nốt. Nói chung là cả phòng đã ngủ
và chỉ có mỗi Trúc là thức.
Nó mệt mỏi nhìn quanh phòng tìm nước,
kia rồi, trên cái tủ nhưng xa quá, sao bây giờ???? Hic híc, sắp chết
khát đến nơi rồi. Nó cố gắng ngồi dậy…Nó nhúc nhích như vậy tất nhiên là khiến cho 2 tên nhóc tỉnh dậy rùi, chúng nó giật mình ngước lên thấy
con nhóc đã mở mắt
- Trúc, Trúc tỉnh rùi hả? Long lo quá!! – Long nắm tay nó cười tươi hạnh phúc
- Nước…làm ơn…lấy dùm mình…? – Trúc mệt mỏi
2 thằng nhóc cuống quýt lao ra lấy nước và tự dưng con nhóc có 2 cốc
nước ở trước mặt, cả 2 thằng nhóc đều nhìn nó với vẻ hi vọng con nhóc sẽ chọn cốc của mình.. (ặc chỉ là cốc nước thui mà). Trúc nhìn sang 2 bên, 2 thằng nhóc đang nở nụ cười hi vọng….trông mặt 2 tên nhóc này ngố hết
sức đi…Trúc mỉm cười đón cốc nước từ tay ….Long.
- Cảm ơn Long nha…Trúc đang khát cháy cổ rồi…
Mặt Hoàng có vẻ thoáng chút gì đó thất vọng…rõ ràng Trúc còn giận
chuyện nó nói với Trúc lắm… Mà ko giận làm sao đc…Chắc kiểu này ko bao
giờ Trúc thèm nói chuyện với nó mất. Mặt Hoàng xịu ra trông đến tội
nghiệp. Dung và Hùng nghe tiếng động cũng tỉnh dậy, Dung dụi dụi mắt 1
lúc thì lao ra phía Trúc
- Trời ơi, bồ tỉnh rùi hả, mình lo quá đi
mất, lúc nãy bồ sốt cao mê sảng làm mình và mọi người sợ muốn đứng tim
luôn – Dung nói 1 lèo
- Sao…Trúc lại ở đây?
- Câu đó phải để tụi mình hỏi Trúc đó, sao Trúc lại chui vào cái nhà kho đó làm gì?
- Àh, ờ… hôm qua…sau khi tan học xong thì lớp trưởng Thục Nhiên có nhờ
mình cất hộ dụng cụ vào kho vì bạn í phải lên văn phòng có việc gấp.
Mình lại làm đổ hết đống bóng trong đó, đang xếp thì ai đó đóng cửa lại. Mình gọi mà ko ai thưa hết. Chắc bác bảo vệ tưởng học sinh quên đóng
nên đóng cửa lại đó
- Bảo vệ gì chứ, nếu là bảo vệ thì khi bồ lên tiếng phải quay lại chứ, đằng này…
- Mình cũng ko rõ nữa hì hì hi – Trúc cười toe, nó thấy nó ra được
ngoài này là sung sướng lắm rồi, cảm giác hôm qua ở trong nhà kho thật
là khủng khiếp.
- Bồ đó…cũng may là có anh Hoàng với Long phát hiện ra, ko thì ko biết hậu quả thế nào đó.
- Ah, uhm hi hi hi cảm ơn mọi người – Trúc cười toe nhưng ánh mắt nó
chỉ hướng về Long và Dung, còn Hùng và Hoàng nó vấn lạnh tanh
Long và Dung biết chuyện đó, tụi nó nhìn nhau, dù gì cũng là hiểu lầm thôi, cả 2 chẳng ai có lỗi cả.
- Mình phải về thôi, từ hôm qua đến giờ chưa về nhà, cũng may báo bác
Lê rồi, bác Lê lo cho bồ lắm đó, bây giờ mình về thay đồ rùi báo tin
mừng cho bác luôn – Dung cười và nhìn Hùng
- Ờ…Ờ đúng rồi đó, để…anh đưa em về…- Hùng hiểu và nói theo luôn
- Ah…Ừh…Long cũng phải về…hôm qua đến giờ Long cũng chưa về, Long về
gặp ba đã rồi Long qua nhé, Hoàng nè, cậu ở lại trông Trúc 1 lát nhé, tý tụi tui quay lại thay ca cho cậu – Long nháy mắt với Hoàng
- Ơ,
mọi người về hết hả nhưng sao lại…- Trúc định nói là “sao lại để tên cà
chớn này ở lại chứ?” nhưng con nhóc thôi dù sao mọi người cũng quá mệt
vì nó rùi.
- Tý nữa tụi mình quay lại mà – Dung nháy mắt và khép cửa lại
…………………………………………� �…………………………………………� ��..
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng và Trúc, Trúc vẫn giận Hoàng từ hồi đó,
nó ko ghét chỉ giận là sao Hoàng ko tin nó mà tin mấy lời đồn đại vớ vẩn đó.
- Em…em ăn cháo nhé? – Hoàng lắp bắp
- Không…cảm ơn đã làm phiền anh – Trúc lạnh tanh
- Em vẫn giận anh sao…anh….anh…xin lỗi mà… - Hoàng lúng túng đến tội nghiệp
- Anh có lỗi gì mà phải xin chứ…chẳng phải anh nói ko muốn nhìn thấy mặt tôi sao?
- Khổ quá! Em để cho anh giải thích đc ko? Chuyện ko như e nghĩ đâu!!..Anh cũng là người bị hại thôi… - Hoàng vò đầu bứt tóc
- Bị hại?..Là sao?
- Là thế này….thực ra….sau đó….thế là……………….- Hoàng kể tất cả lại từ
đầu. Trúc trợn tròn mắt, sao lại có chuyện như thế xảy ra nhỉ
- Tôi ko hề nhắn tin cho anh…tôi thề đó…lúc đó tôi… - Trúc đang nói thì Hoàng lấy 1 ngón tay chặn lên môi Trúc
- Anh biết rồi…em không phải thề…Anh thật ngu ngốc… Từ nay anh sẽ luôn
tin e…cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa anh cũng luôn tin e…
- Thế mà tôi cứ tưởng anh giận tôi vụ tin đồn? – Trúc chớp chớp mắt nói
- Cái tin đồn vớ vẩn đó hả? Trời!! Nói vậy mà cũng nghe đc!!! Anh đã
chứng kiến e suýt bị Minh Hồng đánh, rồi cô ta đe dọa e, còn ngươi ve
vãn ko phải e mà là anh…anh ve vãn e mới đúng, tin đồn nhảm, toàn nói
ngược lại sự thực – Hoàng phồng mồm nói, vừa nói vừa hua chân múa tay
- Thôi…thôi đc rồi…tôi tạm tin anh đó…- Trúc bịt miệng cười tủm tỉm
- Vậy là anh đc tha thứ hả??? – Hoàng mừng cuống quýt, cười tươi rói – Nụ cười của thẳng nhóc thật quyến rũ
- Đồ cà chớn..mau lấy gì cho tôi ăn đi…đói quá hà – Trúc cười toe toét
- Đây, đây, đồ ăn nhiều lắm…em ăn nhiều vào, e ăn gì hả có cháo, phở, cơm, bánh, sữa…. – Hoàng lấy từng thứ ra một
- Thôi…thôi nhiều thế, tôi ăn cháo đc rồi….
- Anh đút cho e nhé
- Tôi tự ăn đc mà – Trúc ngại ngùng
- Để anh đút cho, e còn yếu lắm – Hoàng cười
- Không, tôi ăn đc, nhưng anh cũng phải ăn cùng tôi đó, ăn một mình buồn lắm – Trúc cười
- Thôi đc rồi, anh để lên đây nhé, e tự xúc ăn nhé, nếu mệt quá nói anh nha.- Hoàng kéo chiếc bàn lại trước mặt Trúc- Anh cũng măm đây, kiến bò bụng rùi nè – Hoàng lè lưỡi. Hoàng rút 1 hộp cơm ra vừa ăn vừa cười tít mắt khoái chí lăm.
2 đứa nhóc ngồi ăn, vừa ăn vừa cười đùa, khoảnh khắc này thật là hạnh phúc, mọi sự hiểu lầm đã đc hóa giải. Bầu trời
sau cơn mưa đã trở nên trong sáng và quang đãng lạ thường. Khi Hoàng vui vẻ thật dễ thương biết bao…
…………………………………………� �……………………………………….
Những ngày sau tụi nhóc thay phiên nhau đến chăm sóc Trúc mặc dù Trúc
kêu không cần nhưng tụi nhỏ ko chịu. Hàng ngày sau giờ đi học là tụi
nhóc kéo đến bệnh viện thăm Trúc, tụi nó mang bao nhiêu là đồ ăn tới, ăn chung với nhau ở trong phòng, nói chuyện với Trúc. Cũng may là Trúc nằm phòng riêng biệt dành cho Vip nên việc ăn ở sinh hoạt thoải mái hơn.
- Trúc, ăn miếng cam này nè, nhiều vitamin C lắm, đẹp da nữa – Long đưa vào miệng Trúc
- Ăn táo nè Trúc, táo ngon lắm, ngọt nữa – Hoàng cũng giơ miếng táo lên miệng Trúc
- Cam của Long ngon hơn
- Táo của anh ngon hơn
2 thằng nhóc cứ tranh giành nhau làm Hùng và Dung ở ngoài cười ngặt nghẽo. Nhìn 2 thằng nhóc y như 2 thằng con nít.
- Thôi, thôi khỏi tranh, Trúc…măm cả 2 – nói xong Trúc cầm cả 2 miếng táo và cam bỏ tọt vào miệng nhai nhồm nhoàm.
- Ôi giời ơi, con gái con đứa kìa, vô duyên quá - Hoàng lè lưỡi
- Kệ tui, miếng ăn đến miệng tội gì ko hưởng he he he các bạn có lòng
thì mình cũng có dạ dày mà – Trúc cười tít mắt, lâu lắm rùi tụi nó mới
thấy Trúc cười hồn nhiên đến thế. Cả lũ nhóc cũng cười ầm lên….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT