Nó chỉ mong cho mau chóng hết cái buổi gặp mặt này, thật đúng là địa
ngục, cái kiểu nói chuyện của bố mẹ Minh Hồng và Minh Hồng vừa kênh kiệu vừa giả tạo. Thật bực mình, tuy nhiên trước ánh mắt khó chịu của ba nó, nó đành nói chuyện với Minh Hồng nhiều hơn, con nhóc thấy vậy thì cười
tít cả mắt vì sung sướng
Cuối cùng cũng kết thúc, sau khi chào
cho đúng phép tắc nó lên xe để về nhà, cả buổi đi đường nó ko nói 1 câu
nào với ba và mẹ.
- Con thấy con bé thế nào, mẹ thấy nó dễ thương đó chứ - mẹ Long nhẹ nhàng
- Con thấy sao hả, có sao thì đằng nào cũng phải đính hôn với cô ta mà, có khác gì đâu mẹ - Long vấn nhìn ra phía ngoài đường
- Nhưng mẹ muốn biết con nghĩ gì về con bé đó
- Vậy thì…con thấy cô ta lòe loẹt như 1 con vẹt, lại còn lắm lời nữa.
Mẹ Long quay ra nhìn ba Long, trông ông có vẻ ko hài lòng về câu nói
của Long, nhưng ông ko muốn gây thêm chuyện nữa, hôm nay như vậy là quá
đủ rồi.
Về đến nhà, Long kêu mệt, xin phép lên nhà trước. Nó vào
phòng là đóng chặt cửa, thằng nhóc nằm vật ra giường, trông nó ko còn
sức sống. Từ trước đến giờ nó đã ko thích tiếp xúc với con gái trừ Trúc
vậy mà hôm nay phải tươi cười với 1 đứa mà nó ghét nhất, đúng là cực
hình. Đây mới là ngày đầu tiên. Ko biết sau này còn chuyện gì xảy ra
nữa. Nó thấy nhớ Trúc da diết, cầm điên thoại lên nó bấm số.
-– Giọng nói thân quen của Trúc
-Trúc à, Trúc ngủ chưa?
-
- Ko có gì, chỉ là…tự nhiên…Long thấy nhớ Trúc thì gọi điện thoại để
nghe giọng Trúc thôi hà – Long cười hì hì để che cái tâm trạng nặng nề
của nó