Lợi Hanh đứng cạnh sư huynh thấy hai viên đạn đó bắn tới, liền giơ song chưởng lên đõ lấy hai viên đó, chờ lúc hai viên đạn sắp đụng tới tay, thì chàng giở luôn Thủy Huy Từ Bá Thức khẽ thâu lấy hai viên đạn, chân đứng kiểu Kim Kê Ðộc Lập, chân trái đứng xuống đất, chân phải giơ lên trên cao, quay tít một vòng. Thì ra chàng giỏi về kiếm thuật, còn về môn Thái Cực quyền, chàng không sao tinh thông bằng sư huynh được, nhưng thấy Liên Châu đỡ hai viên đạn có vẻ hơi tốn sức mà chưởng lực chỉ dùng hơi chặt một chút là hai viên nọ va chạm vào nhau nổ liền, vì vậy chàng mới bắt hai viên đạn đó lại mà người cứ quay tít. Sự thật hai viên đạn đó cũng đã quay theo chứ không phải bị chàng bắt chặt. Ðồng thời chàng quay như thế để cho sức bắn của nó giảm bớt đi. Liên Châu dùng gang bàn tay hoá giải sức mạnh của Lôi Hỏa, còn chàng thì dùng chưởng lực lôi kéo hai viên đạn đó chạy quang ở trên không để hoá giải sức mạnh của nó đi. Cứ xem hai người thì đủ thấy Liên Châu cao siêu hơn Lợi Hanh một mức nhưng lối bắt của Lợi Hanh trông lại đẹp mắt hơn. Chỉ trong thoáng cái chàng đã quay được hơn mười vòng. Tất cả mọi người có mặt tại đó thấy vậy đều vỗ tay khen ngợi.

Lúc ấy sức mạnh của lôi hỏa đạn đã suy giảm, thì lại có tiếng kêu "soẹt soẹt" và có tám viên lôi hỏa đạn khác bắn tới.

Liên Châu và Lợi Hanh đồng thanh quát lớn, ném luôn lôi hỏa đạn trong tay ra.

Xưa nay đệ tử của phái Võ Ðang không hay dùng ám khí, nhưng vẫn có luyện tập cách ném ám khí và bắt ám khí của kẻ địch ném trở lại, như vậy có thể ném được hai, hay một ném được ba nên tay của hai người chỉ có bốn viên lôi hỏa đạnh mà ném trở lại vào tám viên của đối phương vừa bắn tới.

Trên quảng trường liền có tiếng kêu "lốp bốp... " làm vang tai mọi người và khói đen bay nghi ngút, mùi diêm sinh theo gió đưa tới mũi mọi người.

Sư huynh đệ Liên Châu ném xong mấy viên lôi hỏa đạn đó rồi, liền nhảy ra ngoài xa hơn mười trượng, đề phòng phái Nga Mi còn bắn tiếp.

Quần hùng thấy Lôi hỏa đạn lợi hại như vậy, đều kinh hãi nghĩ thầm:

- Trên đời này có lẽ ngoại trừ hai cao thủ của phái Võ Ðang ra thì ít người có thể đỡ và bắt nổi lôi hỏa đạn này, tuy người đó khinh công có giỏi đến đâu, nhưng nếu đối phương bắn luôn mấy phát một lúc, viên nọ va đụng và viên kia nổ tung ra, lúc ấy người có thân pháp rất nhanh cũng không sao tránh nổi.

Chỉ thấy một người rất cao của phái Hoa Sơn đứng ra và lớn tiếng nói:

- Có phải Nga Mi so tài với người ta chỉ ỷ nhiều thắng ít đấy không?

Người này chính là một trong nhị lão của phái Hoa Sơn, năm xưa y lên trên Quang Minh đỉnh đã liên tay cùng vợ chồng Thái Xung đấu với Vô Kỵ.

Tỉnh Ca ni cô của phái Nga Mi liền đáp:

- Võ công thiên biến vạn hoá, người khoẻ sẽ thắng, người yếu sẽ bại, chúng ta có phải là người đọc sách hủ nho đâu mà việc gì cũng phải nói đến đạo lý và lề luật? Thiên hạ làm gì có lắm đạo lý và lề luật như thế?

Quần hùng thấy người của phái Nga Mi tuy đa số là phụ nữ nhưng bướng bỉnh hơn cả đàn ông. Ông già cao của phái Hoa Sơn đang đấu lý với chàng mà cũng không dám lại gần, vì sợ chúng dùng lôi hỏa đạn bắn lén mình.

Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:

- Chỉ Nhược lấy Tống Sư ca không phải là tình nguyện, thiết nghĩ năm xưa cùng ta lưu lạc nơi hải ngoại, hai người cùng ở trên cô đảo, tương thân tương ái biết bao, đã thề thốt sẽ không phụ nhau, thật là tự ta không nên không phải với nàng trước. Nàng là thiên kim tiểu thư mà ta làm nhục nàng trước mắt mọi người như thế làm gì nàng chả tức giận? Ngày nay những hành vi đảo ngược của phái Nga Mi có lẽ là do ta mà ra cả .

Nghĩ tới đó chàng càng bứt rứt, vội bước ra đi tới trước phái Nga Mi nói với Chỉ Nhược rằng:

- Chỉ Nhược, tất cả mọi việc đều do tôi không nên không phải với chị, mong chị đừng làm thế nữa, Tống sư ca giết chết Mạc thất thúc, việc này cần giải quết cho xong. Theo ý tôi, thì Tống sư ca nên theo nhị sư bá với lục sư thúc về núi Võ Ðang để xin lỗi Tống sư bá.

Chỉ Nhược cười nhạt đáp:

- Trương giáo chủ, trước kia tôi còn tưởng giáo chủ làm một anh hùng hảo hán, chỉ hành sự hồ đồ thôi, có ngờ đâu giáo chủ lại là một tiểu nhân ti tiện, đại trượng phu đã dám làm thì phải dám chịu, giáo chủ đã giết chết Mạc thất hiệp, tại sao lại đổ cho ngoại tử của bổn tọa thế?

Vô Kỵ giật mình kinh hãi và hỏi lại:

- Cô nương, cô nương bảo tôi giết chết Mạc thất sư thúc ư, làm gì có chuyện như thế ?

Chỉ Nhược nói tiếp:

- Tại sao, lệnh tôn với lệnh đường tự tử chết như vậy cũng chỉ vì làm những việc không nên không phải với người, chứ có phải là tại ai đâu. Tam sư bá của giáo chủ một đời anh hùng như thế, chả phải vì bị tay lệnh đường giết hại mà bị tàn phế cả đời là gì? Lệnh tôn là đệ tử của một danh môn chính phái như thế, nếu không thấy nữ tặc nổi lòng tà vả cẩu hợp thành hôn với yêu nữ của Bạch Mi giáo thì đâu đến nỗi. Trương giáo chủ tuổi trẻ như thế mà đã học được hết đức hạnh của lệnh tôn, lệnh đường, thật là giỏi vậy thay.

Vô Kỵ nghe nói mặt đỏ bừng tức đến chân tay run lẩy bẩy, nếu Chỉ Nhược chửi mắng bổn thân chàng không thôi thì chàng còn nghĩ đến nghĩa xưa, còn tha thứ cho nàng được, nhưng bây giờ nàng nhục mạ đến cha mẹ chàng, chàng khong thế nào nhịn được, đang định nổi khùng thì lại nghĩ lại:

- Chỉ Nhược biết ta lắm, đoán chắc là chỉ nhục mạ đến cha mẹ ta thì mới làm cho ta nổi giận được thôi. Hà, ngàn lỗi vạn lỗi đều do ta bỏ nàng đi trong lúc đang cử hành hôn lễ với nàng mà nên hết.

Nghĩ tới đó, chàng nghiến răng mím môi quay trở lại lều trúc của Minh giáo.

Chàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy trong phái Nga Mi có người lên tiếng nói:

- Không ngờ Trương giáo chủ của Minh giáo lại là một tiểu nhân đê tiện hèn nhát đến thế, thấy lôi hỏa đạn của chúng ta lợi hại như vậy đã cúp đuôi đào tẩu ngay.

Vô Kỵ liền quay người, thấy người đó là nữ ni Thạch Ca cụt một tay, chàng liền nghĩ thầm:

- Nàng không may bị cụt tay cũng do ta mà nên, ta không nên chấp trách nàng làm chi .

Chàng lại nghe thấy phía sau có tiếng cười chế riễu và nhạo báng càng to lên, nhưng chàng không thèm đếm xỉa đến cứ lẳng lặng trở về lều trúc của Minh giáo.

Dương Tiêu cười nhạt nói:

- Phích lých lôi hỏa đạn chỉ là trò chơi trẻ con có nghĩa lý gì đâu, không làm gì nổi nhị hiệp của phái Võ Ðang, tất cũng không làm gì nổi Trương giáo chủ, người đích truyền của phái Võ Ðang. Phái Nga Mi các người định ỷ nhiều thắng ít bây giờ chúng ta để cho các ngươi kiến thức ỷ nhiều thắng ít như thế nào.

Nói xong, y giơ tay trái lên phất một cái, một thằng nhỏ áo trắng hai tay bưng một giá cờ nho nhỏ và trên có cắm mấy chục lá cờ ngũ sắc nhỏ.

Y liền cầm một lá cờ trắng lên phất một cái, ném vào giữa quảng trường và cắm ngay xuống mặt đất.

Quần hùng thấy lá cờ trắng đó cao không đầy hai thước, giữa có vẽ một bông lửa đỏ, không hiểu y định làm trò trống gì.

Ðúng lúc ấy, sau lưng y có một người bắn một mũi hỏa tiễn màu trắng lên cao, chỉ nghe thấy tiếng chân nhộn nhịp một đội giáo chúng Minh giáo đầu đội khăn trắng chạy vào. Bọn người đó có tất cả năm trăm, người nào người nấy đều cầm cung tên và chỉ thấy họ giương cung lên bắn "soẹt, soẹt, soẹt".

Năm trăm mũi tên đều bắn xuống đất xung quanh lá cờ trắng nọ.

Thì ra đội người đó do Ngô Kình Thảo thống lãnh Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo.

Quần hùng chưa kịp khen ngợi, giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ đã rút cây thương cắm ở phía sau lưng ra ném luôn vào giữa quảng trường.

Năm trăm cây thương đều cắm vào giữa vòng tên.

Mọi người liền tiến lên ba bước và rút cây búa ngắn đeo ở ngang lưng ra.

Quần hùng chỉ thấy những chiếc búa đó bóng nhoáng làm loé mắt mọi người.

Năm trăm chiếc búa cùng chém cả vào mặt đất, xếp thành một vòng tròn, thế là ba cái vòng tròn của búa thương và tên vây chặt lấy lá cờ trắng.

Dù người có võ công thông thiên đi chăng nữa, khi đối địch với đội người Nhuệ Kim Kỳ này, thì chịu làm sao nổi một nghìn năm trăm món ám khí đó. Có lẽ chỉ trong chớp nhoáng sẽ bị bấy nhiêu môn ám khí đâm chém, bầm thành một đống thịt vụn chứ không sai. Thì ra năm xưa Nhuệ Kim Kỳ ác chiến với phái Nga Mi ở Tây Vực tổn thất rất nhiều, cả trưởng Kỳ Sứ Trang Tranh cũng bị chết dưới ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt sư thái. Vì có bài học đó mà Minh giáo mới phải nghĩ một trận thế lợi hại như vậy. Mấy năm gần đây thanh thế của Minh giáo rất thịnh. Giáo chủ của Ngũ Hành Kỳ được bổ túc luôn, hiện giờ giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ có chừng bốn ngàn người. Năm trăm người vừa ra biểu diễn đều lựa chọn mười lấy một, võ công đã có căn bản, lại được thêm danh sư chỉ dạy và huấn luyện hơn hai năm , hiển nhiên trở thành một đội quân có thể đơn độc tác chiến và mạnh khôn tả.

Quần hùng nhìn nhau đều kinh hãi, mặt thất sắc và nghĩ thầm:

- Cái cờ lệnh nho nhỏ của Dương tả sứ ném tới đâu, thì một ngàn năm trăm món khí giới tấn công nơi đó liền. Như vậy thì Phích lých lôi hỏa đạn của phái Nga Mi dù có lợi hại cũng chỉ đả thương và giết người có hạn thôi, dù họ bắn ra mười viên nổ cả mười thì cũng chỉ giết được mười người thôi, chứ so sánh làm sao được với Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo .

Mọi người đều nghĩ:

- Nếu bây giờ Minh giáo trở mặt, vây chúng ta lại tiêu diệt thì chúng ta làm sao đây? Người của các môn phái ai ai cũng võ nghệ cao cường, nhưng đều ô hợp, làm sao bằng được giáo chúng tinh nhuệ của Minh giáo đã luyện tập lâu năm và lại tổ chức rất hoàn bị .

Vì vậy ai nấy đều nơm nớp hoảng sợ, quên cả khen ngợi tài ba của Nhuệ Kim Kỳ.

Dương Tiêu lại quát tiếp:

- Nhuệ Kim Kỳ rút lui, Cự Mộc Kỳ tiến lên.

Năm trăm tên giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ liền rút tên búa thương lên và đi tới trước lều trúc của Minh giáo cúi đầu chào Trương Vô Kỵ, rồi lại quay mình đi ra khỏi quảng trường.

Dương Tiêu rút một lá cờ xanh ra ném luôn vào chỗ cạnh lá cờ trắng hồi nãy.

Bên cạnh quảng trường đều có tiếng gỗ lớn va chạm nhau kêu. Bình Bình.

Năm trăm tên giáo chúng của Cự Mộc Kỳ đầu cột khăn xanh bước vào.

Cứ mười người khiêng một khúc gỗ lớn vừa đi vừa va đụng vào nhau, nhanh chân bước chạy vào, những khúc gỗ đó đều có móc sắt mỗi khúc nặng hàng ngàn cân.

Mỗi người cầm một móc, móc vào móc sắt ở thân cây, bước đi rất chỉnh tề.

Ðột nhiên có một tiếng quát rất lớn, năm mươi khúc gỗ đều ném ra khỏi tay, có khúc cao, khúc thấp, khúc trái, khúc phải nhưng mỗi khúc bay ra đằng trước thế nào cũng có một cây gỗ khác va đụng trúng, năm mươi khúc gỗ chia làm hai nhăm đôi mà không có một khúc nào va chạm hụt hết.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu "bùng bùng" hoài, năm mươi khúc gỗ chia làm hai nhăm đôi va chạm nhau, khúc nào cũng nặng trên ngàn cân, nên lúc động chạm, tiếng động phát ra kinh người.

Nếu có người đứng gần lá cờ xanh, bất cứ nhảy cao hay thấp, nhảy sang trái né sang phải, cũng không sao tránh khỏi năm mươi khúc gỗ đó, con người cứng rắn là bao, mà bị những khúc ấy va phải thì còn gì là xương thịt.

Năm trăm bang chúng của Cự Mộc Kỳ chờ những khúc gỗ đó đụng vào nhau rớt xuống, rồi mới chạy ra tranh nhau cướp cái móc ở khúc gỗ rồi quay mình chạy luôn ra ngoài cách nhau hơn mười trượng, chúng chỉ đợi chờ người ra lệnh ném cờ xuống đất là chũng lại khiêng gỗ vào.

Dương Tiêu lại quát lớn:

- Cự Mộc Kỳ rút lui cho Mộc Sinh Hỏa.

Nói xong, y giơ tay phải lên phất một cái, một lá cờ nhỏ rớt ngay vào giữa quảng trường liền. Mọi người liền thấy bang chúng của Minh giáo đầu cột khăn xanh rút lui liền.

Năm trăm tên bang chúng khác, đầu cột khăn đỏ của Liệt Hỏa Kỳ chạy vào.

Người nào người nấy tay đều cầm một ống đồng, chỉ thấy họ cùng phun ra một lúc, giữa quảng trường dầu mỡ lênh láng. Chưởng kỳ sứ của Liệt Hỏa Kỳ phẩy tay một cái liền ném một trái lưu hoàng hỏa đạn ra tức thì dầu gặp lửa, bốc cháy rừng rực.

Nên rõ nơi gần Quang Minh đỉnh tổng đàn của Minh giáo có rất nhiều mỏ dầu đá, dầu đá tức là dầu nguyên chất dùng để chế ra dầu hôi và ét xăng, dầu ấy gặp lửa là cháy liền, bang chúng của Liệt Hỏa Kỳ mỗi người vác một cái thùng sắt trên lưng, trong đựng đầu dầu đá, bất cứ đốt nhà hay đốt người, đối phương không sao chống đỡ nổi.

Dương Tiêu lại nói tiếp:

- Liệt Hỏa Kỳ rút lui, Hồng Thủy Kỳ dương oai.

Cờ đen vừa bay xuống, quảng trường đã có năm trăm tên giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ đầu cột khăn đen lần lượt chạy vào trong quảng trường.

Những đồ vật của Hồng Thủy Kỳ mang theo khác hẳn giáo chúng của các kỳ khác; chúng mang theo tất cả hai mươi vòi rồng và lại đem theo ống đồng cùng thùng nước... mười người đi trước đẩy mười chiếc xe gỗ.

Chưởng kỳ sứ Ðường Dương, ra lệnh một cái, mười chiếc xe gỗ liền mở cửa, hơn hai mươi con chó sói đói phóng ra. Con nào con nấy đều dương nanh múa vuốt ở quảng trường, chỉ muốn cắn và cấu xé người thôi.

Quần hùng thấy vậy, ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:

- Những con chó sói này liên quan gì đến hai chữ Hồng Thủy .

Mọi người đang nghĩ đến đó, đã nghe thấy Ðường Dương quát lớn:

- Phun nước.

Một trăm tên giáo chúng tay cầm ống thổi bằng sứ, liền phun nước ra, như một trăm mũi tên nước, nhằm người những con chó sói đó mà bắn tới.

Lạ thực, hai mươi con chó sói hung ác như thế, bị nước bắn phải, liền té ngã ngay. Rồi con nào con nấy cứ kêu rú luôn mồm, như là người ta kêu la khóc lóc vậy.

Chỉ trong chốc lát, da thịt của chúng rã hết, biến thành một đống đen như than. Thì ra những nước của Hồng Thủy Kỳ phun ra đó là một thứ thuốc như a xít, lấy ở chất lưu huỳnh với phát tiêu.

Quần hùng thấy vậy kinh hoảng mất hết cả hồn vía, toát mồ hôi lạnh ra và nghĩ tiếp:

- Những nước độc này mà bắn vào mình mảy người ta, chắc lại còn chóng rã hơn đàn chó sói này .

Lại thấy giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ xách hai mươi đầu vòi rồng giả bộ như nhắm lũ chó sói phun tới, vòi rồng ấy cũng chứa đầy nước độc, nếu dùng để xịt nước thì có thể bắn được rất xa.

Dương Tiêu quát lớn:

- Hồng Thủy Kỳ rút lui, Hậu Thủy Kỳ tiến lên quét dọn tàn cục.

Một mặt y ném lá cờ nhỏ ra, không ngờ cán cờ này lại có thuốc nổ, chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, nổ tung toé liền.

Cờ đó vừa nổ xong, đã thấy giáo chúng đầu cột khăn vàng chạy vào, người nào người nấy đều có vác một cái túi vải, số người ít hơn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa bốn kỳ nhiều.

Họ có tất cả một trăm người thôi, nhưng một trăm người đứng vây thành một cái vòng tròn, rồi đột nhiên có tiếng nổ đến ùm, cát bụi bay tứ tung.

Giữa quảng trường liền xụp xuống, lộ ra một cái hố bề ngang dài hơn bốn trượng.

Tiếp theo đó những đất cát ở chung quanh cái hố to ấy, lần lượt nhảy lên và cử động. Tiếp theo đó có những người đầu đội mũ sắt, tay cầm thuổng hiện ra, bốn trăm người cùng ở dưới đất chui lên một lúc.

Quần hùng thấy vậy thất thanh kêu "ủa" một tiếng thật lớn.

Thì ra bốn trăm giáo chúng ở đằng xa đào một con đường hầm, đi thẳng tới quảng trường, chỉ chờ có lệnh là chúng phá đất chui ra.

Cái hố kia ở dưới đất đã đào rỗng, dùng ván và cây gỗ chống đỡ. Khi nghe thấy hiệu lệnh, chúng chỉ rút những cây ra là đất sụp xuống ngay.

Thế là sài lang chết, nước độc, dầu đá và những thứ của bốn kỳ kia để lại đều lún cả xuống đất hết. Một trăm tên giáo chúng cầm xuổng khẽ gõ vào cái hố đó ba cái.

Quần hùng thấy vậy, liền hiểu ra là nếu có ai rớt xuống hố định nhảy lên thì thế nào cũng bị người dùng xuổng đánh vào liền.

Tiếp theo mỗi người lại có một đống sắt vụn, đá... ném vào trong hố nữa, chỉ trong chốc lát cái hố lớn với mấy trăm hố nhỏ đều bằng phẳng ngay. Bốn trăm chiếc xuổng sắt lên lên xuống xuống trông rất đẹp mắt.

Chưởng kỳ sứ ra lệnh một tiếng, năm trăm giáo chúng đều tiến tới trước mặt Vô Kỵ vái chào.

Quần hùng lúc này mới hiểu và nghĩ tiếp:

- Nếu ta đứng ở giữa quảng trường lên tiếng nhục mạ Minh giáo, có lẽ lúc này đã bị chôn vùi ở dưới đất rồi .

Ngũ hành kỳ của Minh giáo biểu diễn xong, các khán giả tức quần hùng thấy vậy đều kinh hãi không còn hồn vía nữa. Lúc này mọi người mới biết mấy năm gần đây Minh giáo ở mấy tỉnh nổi loạn, cướp thành trì, đánh bại quân Nguyên, là vì họ được học hỏi binh pháp và chiến trận, chứ không phải như các môn phái giang hồ khác mà có thể so sánh được.

Dương Tiêu thâu binh xong, liền đưa cái giá gỗ cắm cờ nhỏ cho tiểu đồng đứng phía sau, rồi lạnh lùng liếc nhìn Chỉ Nhược một cái, không nói nửa lời.

Nhưng ai cũng biết ý nghĩa cái nhìn của vị Quang Minh tả sứ đó như sau:

- Ngươi muốn ỷ nhiều thắng ít, với hơn trăm nam nữ đệ tử của Nga Mi, liệu có chống nổi mấy ngàn bang chúng của Minh giáo chúng ta không?

Quần hùng mỗi người đều có một ý kiến riêng.

Lúc bầy giờ bốn bên yên lặng như tờ, không ai dám hé môi.

Một lát sau, một lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường ở phía sau Không Trí lớn tiếng nói:

- Vừa rồi Minh giáo thao diễn trận pháp hành quân, trông thì đẹp thực, nhưng không biết có thực dụng đánh được kẻ địch hay không, chúng ta không phải là nguyên soái tướng quân, và cũng chưa học qua Tôn Ngô binh pháp, nên không biết được cái hay dở nhưng có lẽ chưa chắc đã bằng được...

Mọi người biết lão hòa thượng nói những lời đó là trái lương tâm, chỉ cốt làm mất sĩ diện của Minh giáo thôi.

Chu Ðiên nghe thấy hòa thượng đã nói xong, liền lên tiếng:

- Những trò chơi đó có thực dụng hay không, quý vị muốn biết thì chỉ cần mời các hòa thượng của phái Thiếu Lâm ra xem, sẽ thấy ngay cái hay cái dở liền.

Lão hòa thượng nọ không đếm xỉa gì tới, vấn cứ tiếp tục nói:

- Ngày hôm nay là ngày đại hội các anh hùng trên thiên hạ, người của các môn phải chỉ muốn nghiên cứu võ nghệ của nhau thôi chứ có phải đến đây biểu diễn những trò kia đâu. Vậy cứ theo lời nói của mấy vị thí chủ hồi nãy chúng ta chỉ cần so tài cao thấp, ai võ nghệ cao thì thắng, mà chúng ta chỉ nói một chọi một chớ có nói nhiều thắng ít đâu. Vả lại trong võ lâm cũng không có luật lệ đấy.

Âu Dương Mục Chi cũng lên tiếng nói:

- Ỷ nhiều thắng ít quả nhiên trong võ lâm không có luật lệ đó nhưng những trog như phích lých lôi hỏa đạn, lửa độc, nước độc cũng cấm không xử dụng.

Lão hòa thượng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Khi ra tỉ võ, người ta dùng ám khí, đại hội không thể cấm đoán được, nếu có những người bàng môn tả đạo cứ thích tẩm thuốc độc trên ám khí, cũng tùy ý không ai cấm chi hết. Nhưng nếu người khác đứng cạnh đánh lén thì đó là vi phạm qui luật của địa hội tất cả mọi người đều có quyền tấn công người đó. Chẳng hay quý vị nghĩ sao?

Già nửa số quần hùng đều vỗ tay tán thành và cũng bảo nên làm như thế.

Ðường Văn Lượng của phái Không Ðộng nói:

- Tại hạ còn có một lời nói nữa là bất cứ ai, khi thắng hai trận rồi thì được quyền ra ngoài nghỉ ngơi để lấy lại nguyên nội lực, bằng không đấu hết người này đến người khác thì dù người đó có tài ba thông thiên cũng không thể thắng từ đầu đến cuối được. Hơn nữa, bất cứ bang phái hay hội nào đã có hai người bại trận thì không được phái người ra đấu nữa. Bằng không chúng ta mấy ngàn anh hùng đây, mỗi người đều ra tay đấu một trận thì có lẽ đến ba tháng cũng không xong, lương thực của chùa Thiếu Lâm có phong phú đến đâu cũng không sao cung cấp đủ cho mọi người.

Tất cả mọi người đều cười ồ và cho rằng luật lệ đó rất có lý.

Nên rõ Ðường Văn Lượng vì muốn cám ơn Vô Kỵ năm xưa ở trên Quang Minh đỉnh nên mới đặt ra hai điều lệ đó là muốn giúp chàng đỡ tốn hơi sức để chiến thắng quần hùng.

Bành Doanh Ngọc vừa cười vừa xen lời nói:

- Ðường Tam quả là người biết đại thể. Xem như vậy ngày hôm nay phái Không Ðộng thế nào cũng giúp chúng ta rồi. Chúng ta ngoài giáo chủ ra, chẳng hay để vị nào xuất trận?

Các cao thủ của Minh giáo ai cũng muốn thử thách, nhưng đều biết việc này gánh vác rất lớn, cần dở hết toàn lực mới ra được.

Hơn nữa, tình nguyện xin dự đấu ngoại trừ Giáo chủ là người có võ công mạnh nhất ra, không ai dám xin như thế cả.

Vì xin như thế không những làm mất lòng anh em của bổn giáo mà còn chạm đến nghĩa khí võ lâm nữa.

Vô Kỵ đưa mắt nhìn từng người một và nghĩ thầm:

- Dương Tả Sứ, Vy Bức Vương, sư phụ Nói Không Ðược, Thiết Quan đạo trưởng, mỗi người có một tài ba riêng, nhưng không thể ra đấu được trong đó chỉ có Phạm Hữu Sứ là có võ công uyên bác hơn cả, bất cứ đối thủ là người môn phái nào, cũng có cách thủ thắng. Vậy chỉ có thể mời Phạm Hữu Sứ ra đấu là hơn hêt .

Nghĩ đoạn chàng liền nói:

- Tất cả anh em của bổn môn, ai ra dự cũng vậy thôi, nhưng Dương tả sứ đã có theo tôi đánh trận Kim Cương Phục Ma Khuyên rồi. Vy Bức Vương với sư phụ túi vải đã bắt sống Hạ Trụ ba người đều ra tay ra sức hết. Lần này bổn tọa xin mời Phạm Hữu Sứ ra dự cuộc đấu.

Phạm Dao nghe nói cả mừng, liền cúi chào và đáp:

- Xin tuân lệnh, đa tạ giáo chủ đã coi trọng tôi.

Quần hào của Minh giáo ai cũng biết Phạm Dao là người có võ công rất lợi hại, nên không ai phản đối cả.

Riêng có Triệu Minh lên tiếng nói:

- Phạm đại sư, tôi yêu cầu đại sư một việc, không hiểu đại sư có nhận lời cho không?

Phạm Dao đáp:

- Quận chúa cứ việc sai bảo, tiểu nhân xin chờ lệnh.

Quần hào nghe nói đều đưa mắt nhìn Triệu Minh, không biết nàng định yêu cầu Phạm Dao điều chi.

Triệu Minh nói:

- Không Trí đại sư của phái Thiếu Lâm vẫn thù hằn đại sư. Nếu đại sư vừa ra tay đã đấu với y ngay, thì chưa chắc ai thắng, ai bại và dù đại sư có thắng đi chăng nữa, cũng bị mỏi mệt vô cùng.

Phạm Dao gật đầu, biết Không Trí thần tăng nổi danh mấy chục năm nay, tuy trông mặt y ủ rũ như người sắp chết, nhưng sự thật thì nội ngoại công của y điêu luyện tới mức thượng thặng.

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Ðại sư phải hẹn với y một cuộc đấu khác và sẽ đấu ở chùa Vạn Pháp, một đấu một mà thôi.

Quý vị nên rõ, nếu Không Trí nhận lời Phạm Dao rồi, thì ngày hôm nay y không thể ra đấu với Phạm Dao.

Kế của Triệu Minh rất khôn khéo vì làm như vậy là để cho Minh giáo bớt đi một cường địch lợi hại.

Lúc ấy trong lều trúc, quần hùng các môn phái đang thì thầm bàn tán với nhau để bầu người ra dự đấu.

Tại nhiều nơi đã có mấy người lớn tiếng cãi vã với nhau.

Hiển nhiên là họ không đồng ý kiến với người được đề cử.

Phạm Dao liền đi tới trước lều trúc của phái Thiếu Lâm tức là lều chủ, nói với Không Trí hẹn sang năm đến chùa Vạn Pháp đấu với nhau một phen.

Phạm Dao vừa nhắc tới ba chữ chùa Vạn Pháp, Không Trí đã cho là đại nhục, liền cau mặt lại hỏi:

- Ðể làm gì?

Phạm Dao đáp:

- Hai chúng ta kết thù oán tại đó thì phải tới nơi đó để kết liễu. Không Trí đại sư là người đức cao vọng trọng, tại hạ cũng có đôi chút hư danh, ngày hôm nay chúng ta so tài với nhau, nếu đại sư thắng tôi thì người trên giang hồ sẽ bảo đại sư cậy mình là địa chủ hà hiếp khách. Nếu tại hạ may mà thắng được một thức hoặc nửa thế thì kẻ không biết sẽ thêm dầu vào mỡ, chưa biết chừng họ lại bảo Khổ Ðầu Ðà lên chùa Thiếu Lâm đánh bại đệ nhất cao thủ của chùa. Nếu đại sư không sợ thấy lại cảnh cũ thì đến đêm trung thu năm nay tại hạ sẽ đợi chờ đại sư ở chuà Vạn Pháp để lãnh giáo vài thế võ cao siêu của đại sư.

Không Trí cũng hơi kiêng nể võ công của Phạm Dao, lại thêm trong chùa đang có đại biến, lúc này y còn đang suy nghĩ làm cách nào cứu phương trượng sư huynh thoát nạn và cứu vãn được tai kiếp cho bổn chùa, nên đã không có lòng đấu với Phạm Dao rồi. Hơn nữa bị đối phương nói khích, nên y gật đầu nhận lời ngay và đáp:

- Ðược, đến đêm trung thu năm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở chùa Vạn Pháp.

Phạm Dao chắp tay vái chào một cái rồi rút lui ngay.

Y mới đi được bảy tám bước thì Không Trí đã lên tiếng hỏi:

- Có phải ngày hôm nay thí chủ nhất tâm ra tay cứu Kim Mao Sư Vương thoát nạn nên khong dám ra tay đấu với bần tăng phải không?

Phạm Dao là người trực tính không bao giờ giấu diếm sự thật, nên quay đầu lại ha hả cười nói tiếp:

- Tại hạ không chắc thắng nổi đại sư có thể thôi.

Không Trí mỉm cười nói tiếp:

- Lão tăng cũng dám chắc không thắng nổi thí chủ đâu. Người ta đã luyện tới mức thượng thặng thì bao giờ anh hùng cũng trọng anh hùng.

Trên quảng trường tiếng người yên lặng dần.

Lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường lên tiếng nói:

- Chúng ta theo qui luật của các vị anh hùng quyết định, hãy bắt đầu tỷ võ đi. Ðao thương, chân tay không có mắt, ai chết là do số mệnh hết, không được kêu than oán thán gì cả. Bang hội nào có võ cao cường nhất sẽ được lãnh Tạ Tốn và đao Ðồ Long ngay.

Vô Kỵ hơi cau mày lại nghĩ thầm:

- Hòa thượng này chỉ sợ người ta không nương tay đánh thực nặng và đồng thời lại ngại các phái không kết thù, kết oán với nhau, y làm gì có lòng từ bị như Không Kiến, Không Văn mấy vị thần tăng ấy.

Mọi người quyết định là người nào ra dự cuộc, sau khi thắng hai trận sẽ được nghỉ ngơi, và như vậy là đấu trước hay đấu sau cũng không phân biệt gì mấy.

Lúc ấy đã có người ra thách đấu và cũng có người thứ hai ra đấu liền.

Chỉ trong thoáng cái ở trong đấu trường đã có ba cặp đấu với nhau.

Triệu Minh tuy căn bản võ công còn non nớt, nhưng kiến thức rất rộng.

Nàng đứng giữa Phạm Dao và Vô Kỵ nghị luận bàn tán về võ công của sáu người kia. Ðồng thời lại dự đoán xem ai thắng ai bại không ngờ lời bàn của nàng rất đúng.

Một lát sau, ba đôi đã có hai ba phần thắng bại rồi, chỉ còn một đôi đang tiếp tục.

Tiếp theo đó có hai người khác ra đấu với hai kẻ thắng kia.

Thế là trên quảng trường vẫn có ba đôi như trước.

Những người mới vào đều dùng khí giới, như vậy hai đôi đó thế nào cũng đổ máu mới phân thắng bại.

Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:

- Ðấu như vậy các môn, các phái của võ lâm thế nào cũng gây thù hằn với nhau. Bất cứ phái nào bị đối phương đánh bại, nếu không bị chết cũng bị thương nặng. Sau này rồi cứ báo thù nhau liên tiếp, và như vậy có thể biến thành một tai hoạ tàn sát lẫn nhau rất lớn không?

Chàng lại thấy một đạo sĩ trung niên của phái Côn Luân dùng kiếm đâm một đại hán của Cự Kình Bang bị thương, liền lên tiếng mắng chửi:

- Tên ăn mày hôi thúi bẩn thỉu kia...

Y vừa mắng chửi, vừa tung mình nhảy ra định khiêu chiến với Chấp Pháp Trưởng lão của Cái Bang.

Ông già lùn liền nắm lấy cánh tay y khẽ nói:

- Sư đệ địch không lại y đâu, hãy tạm chịu nhục đi.

Ông già cao tức giận đáp:

- Ðịch không được cũng phải đấu một phen.

Mồm y tuy nói vậy nhưng y lại rất nghe lời sư huynh và biết võ công của sư huynh cao siêu hơn mình nhiều thế mà còn thua huống hồ gì mình, nên mồm y vẫn chửi mà chân thì theo người sư huynh lùn trở về chỗ ngồi tức thì.

Tiếp theo đó Chấp Pháp Trưởng lão thắng người trưởng môn của Mai Hoa Ðạo.

Thấy người của bang mình thắng liền hai trận bang chúng của Cái Bang vỗ tay như sấm động, đắc chí khôn tả.

Chấp Pháp trưởng lão nghêng ngang đi về chỗ ngồi.

- Thế rồi người này đến người nọ, các cuộc tỷ đấu đã diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ. Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, người ra khiên chiến võ nghệ càng ngày càng cao cường.

Ðến giờ Thân, Trưởng Bát Long Ðầu của Cái Bang ra trận khiêu chiến.

Và người đấu với y là Bành Tứ Nương của Tây Ba giáo, nhưng chỉ đánh được vài hiệp là Bành Tứ Nương hổ thẹn vô cùng, liền rút lui ngay.

Trưởng Bát Long Ðầu nhìn sang phái Nga Mi cười nhạt và nói:

- Các phái nữ có bản lãnh chân thật gì đâu, không phải nhờ ở đao kiếm sắc bén thì là nhờ ở ám khí kỳ quái, cũng như Bành Tứ Nương vừa rồi, đàn bàn luyện được võ công cao siêu đến thế tưởng không phải là chuyện dễ.

Chỉ Nhược khẽ dặn Thanh Thư vài lời, Thanh Thư gật đầu, rồi bước ra chắp tay vái chào Trưởng Bát Long Ðầu và nói:

- Long đầu đại ca, đệ xin lãnh giáo mấy thế võ của đại ca nào.

Trưởng Bát Long Ðầu vừa trông thấy Thanh Thư, mặt đã biến sắc lớn tiếng đáp:

- Họ Tống kia, mi thừa lệnh của gian tặc Trần Hữu Lượng trà trộn vào Cái Bang chúng ta, việc giết chết Sử Bang chủ, có lẽ mi cũng dự phần, ngày hôm nay không ngờ mi còn dầy mày dạn mặt ra gặp ta nữa sao?

Thanh Thư cười nhạt đáp:

- Trên giang hồ trà trộn vào ổ địch, do thám bí mật, đó là việc thường. Chỉ trách bọn ăn mày sao mù quáng mới không nhận ra được bổn diện của Tống đại gia này đấy chứ.

Trưởng Bát Long Ðầu lớn tiếng mắng tiếp:

- Mi dám phản cả cha đẻ và phái Võ Ðang thì việc gì mi lại chẳng dám làm? Mi đối với cha bất hiếu, sau này đối với vợ cũng bất nghĩa, thế nào phái Nga Mi cũng đại bại vì mi.

Thanh Thư tức giận đến mặt tái mét, và trả lời:

- Câm mồm đi, không được lếu láo như thế.

Trưởng Bát Long Ðầu không nói năng gì nữa, liền xông đến tấn công một chưởng. Thanh Thư vội né mình tránh sang trái, tay khẽ phất một cái dở Kim Ðỉnh Miên Chưởng của phái Nga Mi chống đỡ.

Trưởng Bát Long Ðầu tức hận y đã trà trộn vào Cái Bang lừa dối mọi người, nên thế võ nào của y cũng độc ác khôn tả.

Trận đấu này của hai người kịch liệt hơn các trận đấu khác gì họ đã định đấu thí thân rồi. Càng đấu, Thanh Thư càng lép vế. Vì chàng mới học võ công của phái Nga Mi, chưa được thuần thục, nên không dở ra được những thế tinh vi của pho chưởng đó. Vì vậy đấu được bốn năm chục hiệp y lại dở Miên Chưởng của phái Võ Ðang ra chống đỡ. Chưởng pháp này oai lực rất nhanh, bề ngoài tuy giống như Kim Ðỉnh miên chưởng nhưng lúc biến hoá lại khác hẳn Kim Ðỉnh miên chưởng nhiều. Người ngoài không biết, tưởng y đã kéo lại được thế bại.

Lợi Hanh đứng bên ngoài càng trông càng tức giận, liền la lớn:

- Tống Thanh Thư, mi không biết hổ thẹn chút nào, dám phản Võ Ðang mà còn dùng võ công của phái Võ Ðang để cứu lấy bổn thân. Mi không cần cha mi thì mi còn xử dụng võ công của cha mi làm chi nữa?

Thanh Thư mặt đỏ bừng, cũng la lớn:

- Võ công của phái Võ Ðang có gì kỳ lạ, đây các người hãy trông cho kỹ này.

Nói xong, tay trái của y biến luôn bảy thứ kiểu, xoay trái, quay phải ở trước mặt Trưởng Bát Long Ðầu. Rồi đột nhiên giơ tay phải ra đâm luôn vào óc của đối thủ, chỉ nghe thấy kêu "cộp" một tiếng, chỉ tay của y đã dính đầy máu.

Trưởng Bát Long Ðầu đã bị thủng sọ, lăn ra chết tốt.

Thanh Thư cười nhạt một tiếng rồi hỏi:

- Phái Võ Ðang có môn võ công ấy không?

Trong lúc quần hùng đang thất thanh kêu la thì có bảy tám người của Cái Bang ra, kẻ khiêng xác của Trưởng Bát Long Ðầu về, kẻ thì vây đánh Thanh Thư.

Tất cả có sáu người vây đánh, đều là hạng bẩy túi trong bang.

Trong đó có bốn người xử dụng khí giới, chỉ trong thoáng cái, Thanh Thư đã bị nguy hiểm liền.

Một lão hòa thượng to béo ở phía sau Không Trí liền lên tiếng quát bảo:

- Cái Bang, các người thị nhiều thắng ít, định phá hủy luật của đại hội ngày hôm nay phải không?

Hai câu nói của y rất lớn, khiến mọi người ngồi gần đó đều bị vang tai nhức óc.

Chấp Pháp trưởng lão liền lớn tiếng quát bảo:

- Các người hãy lui ra, để bổn tọa trả thù cho Trưởng Bát Long Ðầu.

Các đệ tử của Cái Bang đều lui về trong lều trúc, vẻ măt ai nấy đều lộ vẻ tức giận và nhìn thẳng vào mặt Thanh Thư.

Vô Kỵ trông thấy vậy liên tưởng ngay đến năm vết thương ở trên vai Triệu Minh và cảnh vợ chồng ông già bị chết thảm khốc như thế nào.

Chàng run run hỏi Dương Tiêu rằng:

- Dương tả sứ, sao phái Nga Mi lại có võ công tàn ác đến thế?

Dương Tiêu lắc đầu đáp:

- Thuộc hạ chưa hề thấy môn võ công này bao giờ. Nhưng tổ sư của phái Nga Mi Quách Nữ hiệp có biệt hiệu là Tiểu Ðông Tà, nên võ công của họ có ba thành tà khí, như vậy không có gì lạ hết.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Thanh Thư đã đấu với Chấp Pháp trưởng lão rồi. Chấp Pháp trưởng lão thân hình tuy nhỏ bé thật, nhưng tay chân lại rất mau lẹ. Mười ngón tay của y giống như mười cái móc, dùng ưng chảo công đối phó với Thanh Thư. Hiển nhiên là y thiên về Chỉ Công và cũng muốn dùng ngón tay đâm thủng đầu óc của Thanh Thư ra để trả thù cho Trưởng Bát Long Ðầu.

Thoạt tiên, Thanh Thư cũng dùng Kim Ðỉnh miên chưởng đối phó, nhưng đấu được mười mấy hiệp, Chấp Pháp trưởng lão quát lớn:

- Tiểu cẩu tặc.

Năm ngón tay trái của y vừa đụng vào sọ của Thanh Thư đã định dùng dức cắm thẳng vào thì tay phải của Thanh Thư đã tấn công sang, và chỉ nghe kêu "bộp" một tiếng là năm ngón tay của y đã bóp đứt cổ họng đối thủ rồi.

Chấp Pháp trưởng lão ngã ngay về phía trước, tay trái của y vẫn còn sức mạnh, nên năm ngón tay cắm chặt xuống mặt đất, máu chảy ròng ròng.

Lần này Chỉ Nhược đã nhanh tay ra hiệu cho tám đệ tử, mỗi người cầm kiếm nhảy ra, cứ từng đôi một tựa lưng vào nhau, chia đứng làm bốn phương, bao vây lấy Thanh Thư. Nếu Cái Bang còn tiến lên tấn công thì cục diện sẽ trở nên quần đả ngay.

Một lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường nói lớn:

- Ba mươi sáu đệ tử của La Hán Ðường hãy đợi lệnh.

Nói xong, y vỗ tay một cái, liền có ba mươi sáu hòa thương của Thiếu Lâm mặc áo vàng nhảy ra. Mười tám tên danh thủ cầm thuyền trượng, mười tám tên cầm giới đao, giải ra khắp mọi nơi trong quảng trường.

Trong sự cắt đặt của chúng, thì hình như là giống trận pháp mà không giống trận pháp, chúng chỉ giữ những nơi cốt yếu thôi.

Lão hòa thượng lại nói tiếp:

- Thừa pháp chỉ của Thông Trí sư thúc, ba mươi sáu đệ tử của La Hán Ðường ra canh giữ qui luật của đại hội. Ngày hôm nay trong cuộc so tài của đại hội, nếu có ai cậy nhiều bắt nạt ít, hoặc núp xó trợ giúp ngầm, thì người đó trở thành kẻ thù chung của võ lâm thiên hạ. Chùa Thiếu Lâm chúng tôi là chủ nhân thì phải duy trì công đạo. Ba mươi sáu đệ tử phải khám xét thật nghiêm ngặt và bất cứ ai phạm pháp đều bị chém chết ngay, không được dung tha.

Ba mươi sáu người đệ tử đó đều lớn tiếng vâng lời, rồi nhìn cả vào quảng trường.

Thế là đã có phái Nga Mi phòng vệ trước, lại có Thiếu Lâm giám thị ở bên, các đệ tử của Cái Bang tuy có tức giận thật, nhưng không dám bạo động nữa và đành khiêng xác Chấp Pháp trưởng lão mà thôi.

Triệu Minh liền khẽ dặn Phạm Dao rằng:

- Khổ đại sư, không ngờ phái Nga Mi lại có tài ba này, ngày nọ, trong chùa Vạn Pháp đành chết chứ không chịu ra ngoài tháp tỷ võ, có lẽ là vì thế cũng nên?

Phạm Dao lắc đầu rồi cau mày nghĩ ngợi cách gỡ thế võ đó. Y ngẩn người ra giây lát rồi đột nhiên nói với Vô Kỵ rằng:

- Thuộc hạ xin thỉnh giáo giáo chủ một đường võ công này.

Nói xong, y để hai bàn tay lên mặt bàn giờ một ngón tay út bên tay trái ra và một ngón tay út bên tay phải, một trước một sau, liên tục cử động bảy cái, rồi khẽ nói tiếp:

- Tôi dùng hai cánh tay tấn công liên tiếp như vậy chỉ cần bắt được cánh tay của tiểu tử ấy, dùng nội lực rung gãy khớp xương ở cánh tay y. Như vậy thì chỉ lực của y dù có lợi hại đến đâu cũng không sao mà dở ra được nữa.

Vô Kỵ cũng dơ hai ngón tay ra, ngón trái móc vào ngón phải và nói:

- Hữu Sứ phải cẩn thận, y chỉ dùng chỉ lực đâm vào cánh tay Hữu Sứ thôi.

Phạm Dao gật đầu và tiếp:

- Tôi dùng cầm nã thủ chộp lấy tay y, rồi dùng mười tám lộ uyên ương liên hoàn đá luôn vào hạ bộ y mười tám cái liền.

Vô Kỵ nói:

- Tấn công luôn tám mươi mốt thế để cho y không còn kịp thở nữa.

Thế rồi hai người bốn ngón tay, cứ người này tiến, kẻ kia lui, nhanh nhẹn khôn tả.

Phạm Dao vừa cười vừa nói tiếp:

- Mấy thế võ của giáo chủ thần diệu quá, tiểu tử này ngoài chỉ lực ra, võ công của y chỉ có hạn thôi, mấy thế này cũng đủ làm cho y không sao dở được chỉ lực lợi hại ấy ra nữa.

Vô Kỵ mỉm cười đáp:

- Quý hồ y không dở được ba thế võ đó ra thì Phạm Hữu Sứ đã thắng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play