Mấy ngày sau đó có một đêm chàng theo hai hòa thượng đi nhưng về sau biết là họ đi canh phòng vì càng gần ngày tết Ðoan Ngọ bao nhiêu, trong chùa canh phòng càng cẩn mật bấy nhiêu. Cứ một chốc chàng lại thấy hai hòa thượng tuần tiễu đi qua vì vậy chàng đành phải trở về phòng ngủ.
Ba ngày sau, đêm hôm đó trời mưa to, sấm động điện chớp, bốn bề tối đen như mực. Chang mừng rỡ vô cùng nhảy ra khỏi giường đi luôn.
Khi chàng đi tới chỗ ở của Thành Khôn là nơi trước kia chàng bị y hãm hại bỗng nghe có người nói chuyện và nhận ra tiếng của Không Văn đại sư, phương trượng của chùa Thiếu Lâm.
Chàng nghe Không Văn nói:
- Vì Tạ Tốn mà bổn phái trong một tháng nay đã giết chết hai mươi ba người rồi. Như vậy trái với lòng từ bi của nhà Phật. Những người của Minh Giáo như Dương Tiêu, Phạm Dao, Hân Thiên Chính trước sau có sai người đến chùa yêu cầu tha cho Tạ Tốn...
Lúc này Vô Kỵ mới hay ông ngoại mình với Quang Minh nhị sứ mọi người đã hay tin và phái người đến đây yêu cầu Không Văn tha cho nghĩa phụ mình nữa.
Chàng lại nghe Không Văn nói tiếp:
- Tuy ta đã tỏ lời thoái thác rồi nhưng khi nào họ chịu để yên. Hơn nữa Giáo Chủ Minh Giáo là người võ công xuất thần nhập hóa mà vẫn chưa thấy xuất hiện như vậy, chưa biết chừng y núp trong bóng tối điều khiển cũng nên. Y lại là ân nhân của Không Trí sư đệ, chúng ta hiện giờ hãy còn nợ y, nếu y thân hành tới đây yêu cầu thì ta biết trả lời ra sao? Ngày hôm nay ba vị sư thúc đã xét hỏi Tạ Tốn giết hại Không Kiến sư huynh như thế nào nhưng y nhất định không chịu nói. Việc này khó sử thật. Chẳng hay sư đệ, sư điệt có cao kiến gì không?
Chàng liền nghe Thành Khôn đáp:
- Phương Trượng sư thúc quá lo xa đấy thôi! Chúng ta đã có ba vị sư thúc tổ canh gác Tạ Tốn rồi, tiểu điệt dám chắc không sợ mất mát gì hết. Anh hùng đại hội liên quan đến sự hưng thịnh, vinh nhục của phái Thiếu Lâm chúng ta, sư thúc hà tất phải bận tâm đến ân oán nhỏ mọn của bọn Ma Giáo đó. Huống hồ Ma Giáo ngấm ngầm tư thông với triều đình để làm khó dễ sáu đại môn phái.
- Chẳng lẽ sư thúc không hay biết gì về chuyện này hay sao?
Không Văn ngạc nhiên hỏi:
- Có thực không?
Thế rồi Viên Chân kể cho Không Văn nghe Vô Kỵ đang làm lễ tơ hồng với Chu Chỉ Nhược người trưởng môn của phái Nga Mi thì quận chúa của Nhữ Dương Vương đột nhiên tới dắt Vô Kỵ đi luôn ra sao. Quận chúa có một tên bộ hạ rất đắc lực tên là Khổ Ðầu Ðà.
Nói tới đây Viên Chân dừng giây lát rồi nói tiếp:
- Tạ Tốn là nghĩa phụ của Vô Kỵ thế nào Ma Giáo cũng không quản ngại nguy hiểm mà tới đây cứu viện. Chờ đến ngày đại hội đồ sư thì mọi việc sẽ rõ ràng ngay.
Nói tới đó ba người lại bàn tán cách đối phó với những người tới cướp Tạ Tốn.
Viên Chân với Không Trí lại còn định khiêu khích các môn phái chém giết lẫn nhau, chờ bao giờ các hảo thủ của các môn phái bị thương hay mệt mỏi mới ra tay chế phục quần hùng và sẽ danh chính ngôn thuận giữ chức Võ Lâm Chí Tôn, giữ thanh bảo đao Ðồ Long để tế Không Kiến.
Không Trí xen lời nói:
- Bây giờ làm thế nào bắt Tạ Tốn nói ra bảo đao Ðồ Long dấu ở đâu, bằng không Ðồ Sư đại hội này sẽ không có giá trị mà trái lại còn làm mất oai dũng của bổn phái nữa là khác.
Không Văn đỡ lời:
- Sư đệ nói rất phải, chúng ta cần phải ở trong đại hội dương đai lập oai và tuyên bố Ðồ Long đao chí tôn đã trở về với bổn phái trông no thêm. Lúc ấy bổn phái ra hiệu lịnh cho thiên hạ không còn ai không tuân theo nữa.
Tiếp theo đó, Không Trí giao cho Viên Chân nhiệm vụ đi tra hỏi Tạ Tốn, bắt nộp bảo đao thì sẽ tha chết cho.
Viên Chân liền nhận lời đi luôn.
Chờ Viên Chân đi về phía bắc thật xa rồi Vô Kỵ mới đuổi theo.
Chàng thấy đối phương cầm ô giấy, những hạt mưa rơi xuống nghe "lộp bộp".
Chàng rất ngạc nhiên khi thấy Viên Chân đi thẳng ra sau chùa rồi nhảy qua bờ tường mà đi về phía ngọn núi nho nhỏ.
Khi tới chân núi chàng thấy Viên Chân tay vẫn chỉ cầm cái ô, không cử động gì hết, người đã từ tử thẳng lên. Chàng rảo bước chạy đến nơi đang định lên núi theo thì bỗng có bốn người ẩn núp trong bụi cây nhẩy ra.
Ba người đi trước, một người đi sau, đều đi lên trên đỉnh núi hết. Chàng thấy trên đỉnh núi chỉ có mấy cây thông già, ngoài ra không còn có nhà cửa gì, bốn xung quanh cũng không có người canh gác.
Chàng thấy bốn người đi trước khinh công khá cao siêu nên không dám theo gần, nhưng đồng thời cũng nhận ra trong số đó có một người đàn bà.
Ba người đàn ông mặc quần áo thường chứ không phải là người trong chùa. Sắp lên tới đỉnh núi bốn người đó đi càng thêm nhanh.
Lúc này chàng đã nhận ra trong đó có vợ chồng Hà Thái Sung và Ban Thục Nhàn. Ðang lúc ấy Viên Chân bỗng rú lên một tiếng thật dài rồi quay người lại nhảy xổ vào tấn công bốn người kia ngay.
Vô Kỵ vội nấp vào trong bụi lau cạnh đó và bò sang trái, tới cách đó mấy chục trượng mới dừng chân lại. Chàng nghe thấy có tiếng khí giới va chạm mới hay Viên Chân đã đấu với bốn người nọ. Chàng quay lại nhìn chỉ thấy có hai người đấu với Viên Chân thôi còn hai người kia đã leo lên trên đỉnh.
Chàng vội bò theo lên.
Chàng thấy trên đỉnh núi chỉ có trơ trọi ba cây thông cổ thụ mọc ba góc như hình chữ phẩm vậy.
Chàng cũng không thấy nghĩa phụ mình bị giam ở đâu cả.
Chàng đang ngạc nhiên thì bỗng nghe Ban Thục Nhàn ẩn núp trong bụi lau gần đó lên tiếng nói:
- Chúng ta phải mau mau ra tay. Sát sư đệ với Nam sư đệ chưa chắc đã cầm cự nổi hòa thượng kia đâu .
Thế rồi hai vợ chồng thị liền nhảy tới chỗ ba cây thông.
Vô Kỵ sợ Tạ Tốn ở gần đó bị vợ chồng Thái Sung hạ độc thủ nên không dám sơ ý chút nào, vội bò tới gần xem sao.
Chàng thấy vợ chồng Thái Sung đi tới giữa ba cây thông đó liền rút trường kiếm ra múa động, hình như đang đối địch với ai mà chàng nhìn mãi không thấy kẻ địch đâu hết. Chàng lại bò tới gần mấy bước nữa để nhìn rõ thêm.
Lúc ấy chàng mới hay hai cây thông trước mặt, trên thân cây nào cũng có một hốc như cái động con vừa một người ngồi lọt. Trong mỗi thân cây đều có một hòa thượng ngồi yên trong hốc cây đó.
Còn một cây nữa, vì lưng hốc cây hướng về phía chàng nên chàng không thấy nhưng chàng thấy từ trong cấy đó có một sợi dây đen đánh ra nên đoán chắc thế nào cũng có một hòa thượng nữa.
Ba sợi dây đen đó múa động đánh tới.
Vợ chồng Hà Thái Sung múa kiếm rất nghiêm mật chống đỡ nhưng vì chưa biết đường lối tấn công của địch thủ nên không sao phản công lại được.
Ba sợi dây đó trông rất chậm nhưng thật sự lại rất nhanh mà lại không gây ra một tí tiếng động nào cả. Ðêm hôm khuya cokhoắt, trời lại mưa to như vậy, hành động của ba lão hòa thượng đó tựa như ma quỷ, thật huyền bí vô cùng.
Vợ chồng Thái Sung kêu la, muốn thoát ra khỏi vòng vây mà không sao ra khỏi được. Vô Kỵ kinh ngạc thầm và nhận thấy võ công của ba lão hòa thượng còn cao siêu hơn mình là khác.
Chàng liền nhớ đến lời Không Văn bảo nghĩa phụ mình đã trao cho ba vị thái sư thúc tổ trông giữ nên bây giờ chàng mới biết ba lão hòa thượng này còn là sư thúc của các vị thần tăng của chùa Thiếu Lâm đương thời. Như vậy người nào người nấy đều có bẩy tám mươi năm công lực là ít.
Chàng nghĩ thầm:
- Có lẽ một mình ta địch với ba lão hòa thượng này chưa chắc đã thắng nổi họ?
Chàng đang suy nghĩ và lo âu thì đã thấy Thái Sung bị một sợi dây đánh trúng vào lưng hét lên một tiếng, bắn văng ra ngoài vòng liền, nằm thẳng cẳng không còn cử động gì cả. Chàng đoán có lẽ y đã chết rồi cũng nên.
Thục Nhàn thấy chồng bị đánh chết vừa kinh hãi vừa đau lòng nên sơ xuất một chút đã bị ba sợ dây đen cùng đánh trúng một lúc.
Thế là nàng bị đánh vỡ sọ, gãy hết chân tay, chết tươi, xác liền bị ba sợi dây đó hất ra ngoài liền.
Ở phía dưới Viên Chân vừa đấu vừa lùi trở lên, mồm thì kêu gọi:
- Có giỏi lên đấy mà lĩnh chết!
Người họ Sát với người họ Nam đều là hai tay cao thủ của phái Côn Luân. Chúng biết Viên Chân giở kế dụ địch nhưng không sợ hãi cứ múa kiếm tiến lên.
Viên Chân đấu với hai người đó bấy nhiêu lâu mà vẫn chưa hạ được một người nào cả nên y mới dụ hai người đuổi theo lên tới chỗ ba cây thông. Nhưng khi tới cách ba cây thông chừng mấy trượng hai người đó đột nhiên trông thấy xác của Thái Sung nên cùng ngưng lại. Chúng đang cúi đầu nhìn xuống bỗng có hai sợi dây ở phía sau rất êm ái phi tới, quấn lấy lưng hai người đó và giật tung lên cao một cái. Thế là cả hai bị rơi xuống từ ngọn núi cao mấy trăm trượng xuống chân núi tan xác chết liền. Tiếng kêu la của họ rất thảm thiết khiến người trên đỉnh núi vẫn còn văng vẳng nghe thấy.
Vô Kỵ thấy võ công của ba lão tăng cao siêu như vậy quả thật trong đời chưa hề thấy. Chàng nhận thấy ba lão hòa thượng này còn giỏi hơn Lộc Trượng Khách và Hạt Bút Ông nhiều. Tuy họ chưa thể bằng được Thái sư phụ của chàng nhưng chàng cũng đã có vẻ kinh hãi thầm ba lão hòa thượng đó rồi nên cứ nằm yên trong bụi cỏ không dám cử động chút nào.
Viên Chân liền đá xác của Thái Sung với Thục Nhàn xuống thung lũng.
Xong đâu đó chàng lại thấy y cung kính chào ba lão hòa thượng đó và nói:
- Viên Chân thừa lệnh sư thúc lên đây thỉnh an ba vị thái sư thúc tổ và có mấy lời muốn nói với tên tử tội!
Liền đó có một giọng khô khan lên tiếng:
- Không Kiến sư điệt là người có đức độ, võ nghệ cao siêu rất được ba chúng ta thương yêu. Chỉ mong y làm rạng rỡ phái Thiếu Lâm của chúng ta. Không may y bị chết trong tay kẻ gian này. Ba ta tọa quan mấy chục năm đã không nghĩ tới việc trần tục. Lần này là vì thương tiếc Không Kiến sư điệt mà lên trên đỉnh núi này. Tội của y đáng chết lắm, cứ việc một đao kết liễu tính mạng của y cho xong, hà tất phải phiền phức lôi thôi mất hết cả sự thanh tịnh của ba ta đi!
Viên Chân lại tiếp:
- Thái sư thúc dậy bảo rất phải nhưng nghĩ đến ân sư của Viên Chân tôi bị gian nhân ám hại nhưng một mình gian nhân dù tài ba mấy cũng không giết nổi ân sư. Vì vậy mới giam giữ y tại nơi đây, phiền ba vị thái sư thúc tổ tọa thủ mục đích cũng để dụ đồng đảng của y đến cứu viện. Như vậy mới giết sạch được kẻ thù của ân sư. Hơn nữa muốn bắt y phải giao lại thanh bảo đao Ðồ Long ra để bảo đao khỏi lọt vào tay môn phái khác.
Nghe tới đây Vô Kỵ nghiến răng nghĩ thầm:
- Ác tặc Viên Chân, tội đáng phanh thây xé xác. Y dùng lời lẽ không khéo mời ba vị cao tăng đã mấy chục năm không can thiệp việc đời ra phụ trách việc trông coi nghĩa phụ ta rồi y còn mượn tay ba người này giết sạch những cao thủ của võ lâm nữa!" Lúc ấy chàng lại nghe thấy một lão hòa thượng lên tiếng cho phép Viên Chân được nói chuyện với Kim Mao Sư Vương.
Thế rồi Viên Chân đi tới giữa ba cây thông kia, quỳ xuống, nói vọng xuống:
- Tạ Tốn ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chỉ cần ngươi nói rõ bảo đao Ðồ Long giấu ở đâu ta sẽ tha cho ngươi liền.
Vô Kỵ lúc này mới hay nghĩa phụ mình bị giam trong một cái địa lao tại đó. Chàng đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy có lão hòa thượng với một giọng thanh thoát giận dữ quát mắng:
- Viên Chân, người đi tu không được nói dối như thế. Nếu y nói chỗ dấu đao ở đâu chẳng lẽ ngươi chịu buông tha y thật hay sao?
Viên Chân đáp:
- Thái sư thúc tổ minh giám cho, đệ tử thiết nghĩ thù ân sư tuy thâm thật nhưng oai vọng của bổn phái còn quan trọng hơn. Nếu y chịu nói chỗ dấu đao ở đâu thì đệ tử sẽ tha cho y liên. Ba năm sau đệ tử lại đi kiếm y để trả thù cho ân sư!
Lão hòa thượng kia nói tiếp:
- Thôi được, nhưng đệ tử của Thiếu Lâm chúng ta đừng có thất tín với người ...
Viên Chân lại nói vọng xuống địa lao:
- Tạ Tốn mi đã nghe lời nói của thái sư thúc ta chưa? Ba vị đã bằng lòng tha cho mi thật đấy!
Bỗng dưới đất có tiếng nói vọng lên:
- Viên Chân, người còn dám vác mặt đến đây nói chuyện với ta hay sao?
Vô Kỵ đã nhận ra giọng nói của nghĩa phụ chàng ngay. Nhưng chàng lại sợ ba vị cao tăng kia nên chàng định chờ Viên Chân đi khỏi sẽ ra nói rõ cho ba lão hòa thượng kia nghe.
Chàng lại nghe thấy Viên Chân nói tiếp:
- Tạ Tốn, ta với mi đều già nua cả rồi, những chuyện ân oán xưa kia nên xí xoá đi. Chẳng bao lâu nữa hai ta cùng chết cả rồi.
Tạ Tốn có vẻ bực mình chờ Viên Chân dứt lời liền đáp:
- Viên Chân hãy bước khỏi đây, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Viên Chân thấy nói mãi Tạ Tốn không nghe nổi giận:
- Vì nể tình nghĩa xưa kia ta không hạ độc thủ đấy thôi. Mi còn nhớ môn Vạn Nghi Toàn Tâm Chỉ của ta ác độc như thế nào không?
Nghe thấy Viên chân nói tới môn chỉ pháp đó Vô Kỵ tức giận vô cùng vì chàng đã nghe Tạ Tốn nói qua. Môn võ công này ác độc lắm, nếu bị ai điểm trúng, trong người như có muôn ngàn con ong, con kiến đục cắn lục phủ ngũ tạng cho đến lúc tắt hơi thở mới thôi. Chàng đinh nhảy ra giết Viên Chân để cứu nghĩa phụ thì đã nghe thấy Viên Chân lạnh lùng nói tiếp:
- Ta để cho mi nghĩ ngợi ba ngày, nêu ba ngày sau mi không chịu nói chỗ dấu bảo đao thì lúc ấy ta sẽ cho mi nếm mùi chỉ pháp đó.
Nói xong y đứng dậy chào ba vị hòa thượng rồi xuống núi liền.
Vô Kỵ chờ y đi xa rồi, đang định nhảy ra kể lể sự tình cho ba lão hòa thượng nghe, đột nhiên chàng thấy không khí ở chung quanh hơi khác lạ như bị ai đánh lén mà không một tí nào.
Chàng giật mình kinh hãi, vội nhảy tung ra ngoài luôn, liền cảm thấy có hai vật rất dài lướt qua mặt chỉ cách chừng nửa thước.
Hai cái roi đó đi rất nhanh mà không có một chút gió động nào cả.
Mới hay đó là hai sợi dây đen của hai trong ba vị cao tăng.
Chàng lần ra ngoài xa hơn trượng nữa lại thấy một sợi dây đen nhằm ngực mình điểm tới. Sợi dây đen này như một cây trường mâu, lại cũng như một cây gậy, thành một khí giới vừa thẳng vừa cứng tấn công tới nhanh vô cùng.
Ðồng thời hai sợi dây đen kia lại ở phía sau quất tới. Lúc trước chàng thấy bốn tay cao thủ của phải Côn Luân chỉ trong nháy mắt đã bị toi mạng dưới ba sợi dây này nên đã biết võ công của ba vị cao tăng này kỳ ảo khôn lường. Lúc này chàng đã bị ba sợi dây đó vây đánh, nguy hiểm khôn tả.
Chàng vội giơ tay trái ra chộp luôn sợi dây ở phía trước đánh tới. Ðang định nhảy sang bên thì sợi dây đó rung động và có một luồng sức mạnh như bạt sơn đảo hải nhằm ngực mình đẩy tới. Nếu bị luồng nội lực đó đánh trúng thì tan xương, tạng phụ nát hết mà chết ngay tại chỗ liền.
Vô Kỵ quả thực rất lợi hại. Chàng vận Cửu Dương thần công vào cánh tay trái rồi xử dụng Càn Không Ðại Nã Di tâm pháp vừa kéo vừa đẩy, người nhẩy như bắn thẳng lên trời.
Ðang lúc ấy trên trời bỗng có ánh sáng trắng lóa mắt và có ba bốn luồng sét nhấp nhoáng.
Chỉ nghe thấy một hòa thượng kêu "ủa" một tiếng hình như ngạc nhiên về tài ba của Vô Kỵ vậy. Mấy luồng sét đó đã chiếu rõ thân hình của Vô Kỵ.
Ba cao tăng ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ cao thủ có thần công tuyệt đỉnh đó lại là một thiếu niên quê mùa, mặt mũi lem luốc, nên ba lão hòa thượng càng kinh ngạc thêm.
Tiếp theo đó ba sợi dây đen tựa như ba con rồng mực múa vuốt nhe nanh ở dưới vội lao thẳng lên năm trượng, liền chia ba mặt bao vây lấy người Vô Kỵ liền.
Nhờ có ánh chớp vừa rồi Vô Kỵ cũng trông thấy rõ mặt của ba hòa thượng đó.
Chàng thấy người ngồi ở phía Ðông Bắc mặt đen như chàm, người ngồi ở phía Tây Bắc mặt khô héo như củi và người ngồi ở chính nam thì mặt vàng nhợt nhạt như không có sắc máu.
Cả ba má hõm, mắt sâu, gầy võ như chỉ có xương với da.
Lão hòa thượng mặt vàng chột một mắt trông rất oai dũng.
Vô Kỵ thấy ba sợi dây sắp cuốn lấy mình liền vừa lôi vừa quấn vừa cột, mượn sức của cuộn chúng lại thành một búi. Thế võ ấy của chàng là theo tâm pháp Thái Cực của Võ Ðang do Trương Tam Phong truyền cho, khiến sức lực đối phương quay tròn. Nội lực của ba sợi dây đen đó liền bị chàng lôi, hướng thành một cột tròn. Chỉ nghe trên trời có tiếng sấm rất to, tiếp theo đó có ba tiếng sét vang động làm rung chuyển trời đất, kinh hiểm khôn tả.
Vô Kỵ lại lộn thêm một vòng, chân trái dẫm lên một cành thông, chân phải móc lấy đã đứng yên trên cành thông đó liền.
Ðứng yên rồi chàng liền nói:
- Hậu hợp tiểu bối Trương Vô Kỵ, giáo chủ của Minh Giáo bái kiến ba vị cao tăng.
Nói xong chàng đứng một chân trên cành thông, một chân giơ cao lên chắp tay khom mình cúi chào.
Cành thông theo thế vái của chàng tựa như làn sóng lên xuống đung đưa trông tuyệt đẹp.
Tuy đứng ở trên cao khom mình vái chào mà chàng vẫn không bị lép vế đối phương chút nào.
Ba hòa thượng vội trái tay rung động mạnh một cái, ba sợi dây liền rẽ sang bên luôn. Vừa rồi ba thế cửu thức của ba lão hòa thượng, một thức đều bao hàm mấy chục thế biến hóa.
Ngờ đâu Vô Kỵ đều hóa giải được hết. Mỗi khi hóa giải một thức đều nguy hiểm khôn tả, chỉ sơ xuất một chút là tan xương nát thịt liền.
Thế mà Vô Kỵ vẫn tỏ vẻ ung dung, không coi sự nguy hiểm đó vào đâu cả.
Ba cao tăng từ nhỏ đến giờ chưa hề được gặp một đối thủ cao cường đến vậy cho nên cả ba đều kinh hãi thầm. Nhưng họ có biết đâu Vô Kỵ đã vận dụng hết sức bình sinh ra mới hoá giải nổi ba thế chín thức đó. Trong khi chàng vái lạy, mượn sức cây rung động để ngấm ngầm điều vận chân khí để lấy lại sức.
Võ công của chàng vừa sử dụng bao hàm cả Cửu Dương thần công, Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp lẫn Thái Cực công.
Sau cùng khi lộn một vòng trên không lại là tâm pháp ghi trên Thánh Hỏa lệnh.
Ba Thiếu Lâm cao tăng người nào người nấy đều võ công cao cường nhưng họ không biết qua một thứ nào như thế.
Họ chỉ thấy nội lực của đối phương tựa như Cửu Dương thần công của phái Thiếu Lâm nhưng hùng mạnh và tinh xảo còn hơn cả thần công đó nữa. Tới khi nghe thấy đối phương xưng danh mới hay đó là Minh Giáo Chủ.
Họ đang khâm phục và kinh ngạc bỗng biến sắc mặt và nổi giận liền.
Lão hòa thượng mặt vàng nhợt nhạt với giọng âm thầm hỏi:
- Lão tăng lại tưởng cao nhân ở phương nào giáng lâm tệ tự, không ngờ là ma đầu của Ma Giáo đã tới. Ba anh em bần đạo tọa quan mấy chục năm ở nơi xa cách chùa Thiếu Lâm mấy trăm dặm, không những không lý tới việc của người tục mà ngay cả đại sự của bổn phái cũng không hỏi han tới nốt. Không ngờ ngày hôm nay lại được gặp giáo chủ của Ma Giáo nơi đây thật là hân hạnh vô cùng.
Vô Kỵ nghe thấy ba hòa thượng cứ một giọng ma đầu, ma giáo luôn mồm, hiển nhiên thù hận Minh Giáo khôn tả nên chàng trù trừ không biết có nên kể hết cho ba hòa thượng nghe không.
Chàng lại nghe thấy lão hòa thượng mặt vàng mắt chột lên tiếng:
- Thế còn Dương Giáo Chủ đâu mà ngươi lại là Giáo Chủ?
Vô Kỵ đáp nhanh:
- Dương Giáo Chủ đã tạ thế gần ba mươi năm rồi!
Hòa thượng mặt vàng lặp lại:
- Dương Giáo Chủ đã tạ thế gần ba mươi năm rồi!
Y vừa nói tới đó thì "ủa" lên một tiếng và ngưng bặt không nói tiếp nữa. Trong tiếng kêu đó hàm chứa biết bao thương tâm và thất vọng.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Sao y nghe thấy tin Dương giáo chủ tạ thế lại có vẻ rất khó chịu như thế? Chắc là năm xưa y chơi rất thân với Dương giáo chủ cũng nên? Nghĩa phụ của ta là bộ hạ của Dương giáo chủ, bây giờ ta một mặt gợi lại tình thân, một mặt ta nói rõ nguyên nhân cái chết của Không Kiến và Dương giáo chủ là do Viên Chân gây ra để xem phản ứng của họ ra sao?
Nghĩ đoạn, chàng lên tiếng hỏi:
- Các đại sư quen biết Dương giáo chủ phải không?
Hòa thượng mặt vàng đáp:
- Tất nhiên là quên biết, nếu lão tăng không gặp gỡ Dương Phá Thiên thì đâu đến nỗi thành người một mắt như thế này và ba anh em lão cuộc đời cũng không đến nỗi phải khô khan như thế này đâu!
Mấy lời của hòa thượng đó đã chứa biết bao nhiêu sự đau đớn và oán hận.
Bây giờ chàng mới hay lão hòa thượng bị chột chắc bị độc thủ của Dương Phá Thiên. Có lẽ thế nên anh em họ mới tọa quan hơn ba mươi năm nay, khổ luyện võ công cũng chỉ để kiếm Dương Phá Thiên trả thù.
Bây giờ họ nghe thấy Phá Thiên đã chết nên mới thất vọng và đau đớn như vậy.
Bỗng nhiên lão hòa thượng mặt vàng rú lên một tiếng rất thanh thoát và nói tiếp:
- Dương Phá Thiên chết, ba anh em ta đành phải kiếm giáo chủ đương thời của ma giáo để trả mối thâm thù đại oán đó vậy. Trương giáo chủ, lão tăng pháp danh là Ðộ ách, sư đệ mặt trắng đây pháp danh là Ðộ Kiếp, sư đệ mặt đen pháp danh là Ðộ Nạn. Không Kiến, Không Tính đề là sư điệt của mấy anh em lão. Cả hai đều bị chết bởi tay của quý giáo như thế, nhưng việc đó anh em lão cũng không muốn truy cứu nữa. Quý Giáo chủ đã tới đây tất không sợ hãi chút nào. Bây giờ chúng ta chỉ có dùng võ công để giải quyết bao nhiêu sự ân oán trong mấy chục năm qua.
Vô Kỵ đáp:
- Tiểu bối tới đây mục đích chỉ muốn cứu nghĩa phụ Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp thôi chứ không có thù hằn gì với quý phái hết. Tuy Không Kiến thần tăng có bị nghĩa phụ của tiểu bối đả thương thật nhưng bên trong có nhiều uẩn khúc lắm. Còn cái chết của Không Tính thần tăng thì không liên can gì đến tệ giáo hết. Ba vị chớ nên nghe lời nói của một người mà phải phân biệt rõ thị phi mới được.
Ðộ Kiếp liền nói:
- Theo lời giáo chủ thì Không Tính bị ai giết thế?
- Theo như sự hay biết của tiểu bối thì Không Tính thần tăng bị võ sĩ của Nhữ Dương Vương Phủ đánh chết.
Ðộ Kiếp hỏi tiếp:
- Các võ sĩ trong Nhữ Dương Vương Phủ do ai chỉ huy?
- Con gái của Nhữ Dương Vương hán danh là Triệu Minh!
- Lão tăng nghe Viên Chân nói thì thiếu nữ đó đã liên kết với quý giáo, phản vua, phản cha đầu hàng Ma giáo, chẳng hay việc đó là thật hay hư?
Lời nói của Ðộ Kiếp dồn dập và thắt chặt đối phương lại.
Vô Kỵ lại là người không biết nói dối nên đáp:
- Phải, hiện giờ nàng đã giác ngộ, bỏ xó tối sang bên sáng.
- Giết Không Kiến là Tạ Tốn, giết Không Tính là Triệu Minh của quý giáo. Triệu Minh lại còn đánh phá Thiếu Lâm Tự, bắt hết tất cả đệ tử của bổn chùa nữa. Còn một việc không thể tha thứ được là làm nhục tới cả pho tượng của Ðạt Ma sư tổ, hại một bên mắt của sư huynh ta. Ba người chúng ta hợp lại, tọa quan ngót một trăm năm đời khô khan bấy nhiêu lâu. Anh em ta không kiếm giáo chủ để thanh toán thì còn kiếm ai đây?
Vô Kỵ thở dài một tiếng và nghĩ thầm:
- Mình đã thừa nhận thu nạp Triệu Minh thì những tội ác của nàng xưa kia mình cũng phải chịu trách nhiệm hết. Còn mối thù cũ của Phá Thiên với Tạ Tốn cho tới ngày nay Ðộ Kiếp nói rất phải, nếu ta không đảm đương thì còn ai vào đây nữa?
Nghĩ đoạn, chàng liền đứng thẳng người dậy, cành cây liền đứng im ngay, không rung động chút nào.
Rồi chàng lớn tiếp đáp:
- Ba vị thiền sư đã nói vậy tiểu bối không còn biết nói làm sao nữa, xin đảm đương hết tất cả tội ác vậy. Còn việc nghĩa phụ của tiểu bối đả thương Không Kiến thần tăng bên trong có nhiều nỗi khổ tâm. Xin ba vị thiền sư hãy tha thứ cho!
Ðộ ách hỏi:
- Ngươi thị cái gì dám đến đây định nói hộ Tạ Tốn. Chẳng lẽ anh em ta không giết nổi ngươi hay sao?
Vô Kỵ thấy không còn cách gì để giảng giải được nữa đành phải liều chí mạng với ba lão hòa thượng một phen vậy nên chàng đáp:
- Tiểu bối một địch ba, tất nhiên không địch nổi ba vị, vậy bây giờ lão thiền sư nào ra tay chỉ giáo cho?
Ðộ Kiếp, lão hòa thượng mặt trắng liền trả lời:
- Chúng ta một đấu một không dám chắc thắng nổi ngươi, nhưng đã là mối huyết hải thâm thù thì không cần phải nói tới quy củ của giang hồ gì hết. Ma đầu kia mau xuống đây chịu chết đi! A Di Ðà Phật!
Y vừa niệm phật xong, Ðộ ách, Ðộ Nạn hai hòa thượng đồng thanh:
- Ngã Phật từ bi!
Thế rồi ba người múa động ba sợi dây đen nhắm Vô Kỵ tấn công tới.
Chàng xuyên qua ba sợi dây nhảy xuống đất đã biến thế đâm bổ xuống Ðộ Nạn. Ðộ Nạn vội dơ tả chưởng lên chống đỡ.
Liền đó một luồng gió mạnh nhằm bụng dưới của Vô Kỵ tấn công luôn. Vô Kỵ xoay người để tránh thế công đó, dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp giải hết sức lực của đối phương.
Ðang lúc ấy hai sợi dây đen của Ðộ Kiếp và Ðộ ách đã song song phi tới. Vô Kỵ lộn thêm nửa vòng nữa mới tránh khỏi thì Ðộ Kiếp đã múa song quyền tấn công rồi. Thế công của y không có tiếng động gì cả.
Vô Kỵ ở giữa ba cây thông, lấy thế gỡ thế, thỉnh thoảng lại phản công lại một chưởng. Chưởng lực của chàng đem theo cả mấy trăm giọt mưa, nhằm Ðộ ách phi tới. Tuy Ðộ ách đã né đầu tránh khỏi chưởng lực của chàng nhưng mặt y vẫn bị hàng chục giọt mưa bắn vào, đau nhức khôn tả. Y liền quát to một tiếng:
- Tiểu tử giỏi thật!
Lão rung động sợi dây đen, quay thành hai vòng ở trên không rồi nhắm đầu Vô Kỵ chụp xuống.
Chàng nhanh như một mũi tên bay, vừa tránh hai vòng đó vừa tấn công Ðộ Kiếp.
Càng đấu , chàng càng kinh hãi, chỉ thấy ba sợi dây đen với ba luồng chưởng lực của dp càng ngày càng kết chặt lại, tựa như có keo dính chặt.
Từ khi chàng học võ đến giờ, chưa hề gặp những tay cao thủ như thế này. Ba lão hòa thượng đó không những võ thế rất điêu luyện mà nội lực thì hùng hậu khôn tả.
Thoạt tiên chàng chỉ dùng bảy thành công lực để chống đỡ và ba thành cl để tấn công. Nhưng đấu tới trên hai trăm hiệp, chàng đã thấy nội lực và chân khí suy giảm dần.
Chàng chỉ còn thủ chứ không sao tấn công được nữa. Ðáng lẽ Cửu Dương Thần Công của chàng, dùng thế nào cũng có thể tận dụng được, càng xử dụng càng mạnh thêm. Nhưng lúc này bị ba hòa thượng vây đánh, thế nào cũng phải dùng rất nhiều lực cho nên dần dần Chàng chỉ thấy hơi sức kém sút hẳn. Tình trạng như thế này Chàng chưa hề gặp phải.
Lại đấu thêm mấy trăm hiệp nữa, chàng nghĩ thầm:
- Nếu cứ đấu như thế này có lẽ ta bị toi mạng mất. Bây giờ ta hãy đào tẩu trước chờ hẹn ước được với ông ngoại, Dương Tả Sứ, Vi Bức Vương, Phạm Hữu Sứ với ta năm người hợp sức lại đấu với họ chắc thế nào cũng thắng. Lúc ấy sẽ cứu nghĩa phụ thoát nạn cũng không muộn.
Thế rồi chàng vội tấn công Ðộ ách ba thế rất nhanh và định nhảy ra ngoài vòng.
Không ngờ ba sợi dây đen của họ quây kín như tường đồng vách sắt vậy.
Mấy lần chàng xông pha định thoát ra đều bị đẩy bắn trở lại. Như vậy không những không sao thoát thân được, trái lại còn bị những sợi dây đó đánh trúng.
Chàng kh nghĩ tiếp:
- Thì ra ba hòa thượng này liền tay như một khối, tâm ý và võ công của họ đều như liền nhau. Trên thế gian này ít có người luyện tới mức đó được!
Chàng có biết đâu ba hòa thượng đó tọa quan hơn ba mươi năm qua thì chỉ chuyên luyện về môn tâm ý tương thông. Một người nghĩ ngợi một việc gì thì hai người kia liền hội ý ngay. Sự linh cảm này nói ra rất huyền diệu nhưng ba người ngồi trong một cái phòng nhỏ, ngồi nhìn nhau trong hơn ba mươi năm chuyên tâm luyện nên tâm ý của họ như một vậy.
Vô Kỵ lại nghĩ tiếp:
- Xem như vậy, dù có ông ngoại ta cùng mọi người tới đây trợ giúp chưa chắc đã thắng nổi vách tường kiên cố do tương ý của họ tổ chức thành. Chẳng lẽ nghĩa phụ ta bị giam giữ nơi đây cho tới ngày chết mà không sao cứu được hay sao?
Chàng chỉ hơi lo âu một chút, tinh thần phân tán trong tích tắc mà đã bị năm ngón tay của Ðộ Kiếp quét trúng. Chàng cảm thấy đau nhức chịu không nổi.
Chàng sực nghĩ tới Tạ Tốn liền nghĩ tiếp:
- Ta có chết cũng không tiếc thân chút nào, nhưng sự oan khuất của nghĩa phụ biết lấy ai giúp ta giải quyết hộ đây. Nghĩa phụ tính rất kiêu ngạo, chắc không khi nào chịu cúi đầu trước kd để biện bạch nỗi oan khuất của mình đâu?
Nghĩ xong chàng liền lớn tiếng nói:
- Ba vị thiền sư, hôm nay tại hạ bị vây ở nơi đây, chưa biết sống chết thế nào và cũng không bao giờ tiếc thân cả, riêng một việc này cần phải làm rõ...
Chàng vừa nói tới đó đã có hai tiếng "vù vù", hai sợi dây đen đã từ hai bên tấn công tới. Chàng vội gạt dây bên trái, kéo dây bên phải sang hai bên, hóa giải kình lực của chúng rồi nói tiếp:
- Tên họ tục gia của Viên Chân là Hỗn Nguyên Phích Lích Thủ Thành Khôn. Y chính là sư phụ của nghĩa phụ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT