Lúc ấy sắp tới giữa ngọ, gió Bắc ở phía sau thổi tới ào ào, mây đen trên trời càng ngày càng dầy đặc. Hai người lại phóng thêm được hai mươi dặm nữa, mưa tuyết đã lác đác rơi xuống. Suốt dọc đường Vô Kỵ rất ít chuyện trò với Triệu Minh, đi tới chiều tối hai con ngựa đã mỏi mệt, nhưng quanh đó không thấy có nhà cửa nào hết.

Vô Kỵ với Triệu Minh hoang mang vô cùng, sau chàng liền hỏi với nàng ta rằng:

- Triệu cô nương biết làm sao bây giờ đây, nếu tiếp tục đi nữa hai con vật sẽ chết mệt mất?

Triệu Minh cười nhạt đáp:

- Ðại ca hay thực, chỉ biết ngựa chịu không nổi chứ không chịu biết người ra sao cả.

Vô Kỵ thấy nàng trách cứ như vậy hổ thẹn vô cùng liền nghĩ thầm:

- Phải, ta nhờ có Cửu Dương thần công nên mới không thấy mỏi mệt và giá lạnh, ta chỉ mải lo cứu người chứ không để ý đến nàng có chịu nổi giá lạnh hay không? Như vậy ta thực vô ý quá .

Hai người lại đi thêm một quãng đường nữa, bỗng nghe thấy "soẹt" một tiếng, thì ra có một con hoảng ở trong bụi chạy ra. rồi nó chạy vào trong núi.

Chàng liền đề nghị:

- Bây giờ đi bắt con hoaưng đó để tối nay làm bữa cơm vậy.

Nói xong, chàng liền nhảy xuống đất theo những vết chân con hoảng mà đuổi theo vào trong núi.

Không bao lâu chàng đã trông thấy con hoaưng chui vào trong động, chàng giở khinh công tuyệt mức ra nhanh như mũi tên đuổi theo con hoảng đó chạy vào trong hang động liền. Chỉ thoáng cái chàng đã chộp được cổ con thú đó ngay. Con hoảng đó vội quay đầu lại nhe răng định cắn cổ tay chàng. Chàng vội vận sức vào năm ngón tay, chỉ nghe thấy kêu "lách cách" hai tiếng, xương cổ của con thú nọ liền gãy luôn. Chàng hay sơn động đó tuy không lớn lắm, nhưng miễn cưỡng có thể để cho hai người ẩn núp được. Thế rồi chàng xách con hoảng đó quay trở về chỗ Triệu Minh chờ đợi và nói:

- Phía núi đằng xa kia có một cái hang động, chúng ta tạm đến đó nghỉ một đêm, chẳng hay cô nương nghĩ sao?

Triệu Minh gật đầu, bỗng mặt nàng đỏ bừng quay đầu lại dắt ngựa đi trước.

Vô Kỵ cột hai con ngựa vào một gốc cây thông ở phía sau sườn núi để tránh tuyết rồi lại đi nhặt mấy chục cành cây khô đốt lên để sưởi. Hai người thấy trong sơn động sạch sẽ không có một chút phân nào hết, Vô Kỵ nhìn vào bên trong thấy tối đen như mực và còn sâu lắm.

Chàng bèn làm thịt bằng cách lột da con hoaưng ấy lấy tuyết rửa sạch rồi để trên lửa nướng luôn. Triệu Minh cởi áo lông điểu ra để phủ xuống mặt đất nằm, nhờ có những cành cây đốt lên nên hang động ấm áp như mùa xuân. Vô Kỵ ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy mặt Triệu Minh đẹp hơn mọi khi. Hai người nhìn nhau cười khúc khích quên hết cả những sự mệt mỏi vừa rồi. Chờ thịt con hoảng nướng chín rồi hai người xé nó ra làm đôi, mỗi người cầm một cái đùi lên ăn.

Vô Kỵ tựa vào vách động ăn xong rồi nói:

- Chúng ta ngủ thôi.

Triệu Minh tủm tỉm cười cũng ngồi tựa lưng vô vách nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vô Kỵ ngửi thấy mùi thơm ở người nàng xông ra khẽ mở mắt lên nhìn, chàng thấy mặt nàng đẹp như hoa nở, chỉ muốn chạy lại hôn nàng một cái thôi. Nhưng chàng cố kìm chế không dám nghĩ vơ vẫn như thế nữa, vội nhắm mắt lại ngủ luôn.

Ngủ đến nửa đêm chàng thấy xa xa có tiếng vó ngựa vọng tới, chàng giật mình thức tỉnh lắng tai nghe. Chàng đã nhận biết rõ tất cả bốn người cưỡi bốn con ngựa từ phía đông nam đi sang phía Bắc này, chàng liền ngó ra ngoài cửa Ðông thấy trời mưa tuyết chuyển động, liền nghĩ thầm:

- Ðêm khuya mưa tuyết to như vậy còn có ai có việc gì khẩn cấp lắm.

Chàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa đã tới gần và ngừng ngay lại. Một lát sau, tiếng vó ngựa lại nổi lên nhưng càng gần thêm, hiển nhiên những người đó đang đi thẳng tới hang động chỗ mình núp.

Vô Kỵ giật mình kinh hãi nghĩ tiếp:

- Hang động này ở phía sau núi rất ẩn khuất nếu không phải do con hoaưng đưa đường thì ta làm sao mà kiếm thấy được. Sao bây giờ lại có người biết mà tới đây thế?

Chàng thắc mắc vô cùng, nhưng sực tỉnh ngộ ngay và nghĩ tiếp:

- Phải rồi, khi chúng ta tới đây, có để lại vết chân ở trên mặt tuyết, tuy mưa tuyết vẫn liên miên nhưng không sao lấp hết được.

Lúc này Triệu Minh cũng thức tỉnh liền khẽ hỏi:

- Kẻ địch đã tới đây à? Tuy chúng ta không sợ chúng, nhưng cũng nên tránh chúng thì hơn và để xem chúng là hạng người nào? Chẳng hay đại ca nghĩ sao?

Vô Kỵ đáp:

- Chúng ở phía Nam tới.

Triệu Minh vừa hồ nghi và nói tiếp:

- Nếu vậy thì lạ thật.

Nói xong nàng vội nhặt tuyết ở bên ngoài vào lấp tắt đống lửa.

Lúc ấy tiếng vó ngựa đã ngừng hẳn và còn nghe thấy bốn người đi thẳng về phía hang động nữa. Không bao lâu, họ đã đi tới chỗ cách cửa động mấy chục trượng.

Vô Kỵ liền nói:

- Thân pháp của bốn người này nhanh lắm, hiển nhiên họ là những người có võ công rất cao.

Lúc này hai người muốn đi ra ngoài động tránh né, nhưng hai người biết nếu ra như vậy, ắt bị bốn người kia trông thấy.

Trong lúc Vô Kỵ đang vô kế khả thi, có vẻ luống cuống thì Triệu Minh đã nắm tay chàng kéo đi giật lùi vào bên trong. Hang động ấy càng vào sâu bao nhiêu càng hẹp bấy nhiêu, nhưng khi hai người lùi vào hơn một trượng thì đường bỗng quẹo ngang.

Hai người vừa tới chỗ quẹo đó thì đã nghe thấy ngoài động có người lên tiếng nói:

- Ủa, nơi đây lại có hang động nữa!

Nghe tiếng nói đó rất quen thuộc, Vô Kỵ nhận ngay ra đó là tiếng của Tứ sư thúc Trương Tòng Khê. Chàng vừa kinh hãi vừa mừng lại nghe thấy một người khác lên tiếng:

- Dấu hiệu của Thất đệ ghi lại chỉ thẳng vào nơi đây, chưa biết chừng y đã tới sơn động này cũng nên.

Vô Kỵ lại nhận ra được người này là Lục hiệp Hân Lợi Hanh. Chàng định lên tiếng kêu gọi, thì Triệu Minh đã giơ tay bịt mồm chàng và rỉ tai khẽ nói:

- Ðại ca đi với tôi để cho các người đó trông thấy thì ngượng biết bao.

Vô Kỵ nghĩ cũng phải, vẫn biết mình và Triệu Minh tuy quang minh lỗi lạc và rất đứng đắn nhưng một đôi thanh niên nam nữ cùng ngủ ở trong một sơn động, thì dù mình nói sao các sư thúc, sư bá cũng không thể nào tin được. Huống hồ Triệu Minh là quận chúa của triều đình Nguyên đã bắt giam Tòng Khê, Lợi Hanh và các người ở chùa Vạn Pháp rồi, và các người lại còn bị nàng làm nhục nữa, nên lúc này để nàng gặp phải sao cho tiện. Vì vậy chàng nghĩ thầm:

- Chi bằng ta đợi Tứ sư thúc các người ra khỏi nơi đây rồi, ta sẽ chia tay Triệu cô nương rồi một mình đuổi theo các sư thúc, sư bá, như vậy mới đỡ khó xử hơn.

Chàng đang nghĩ lại nghe thấy Liên Châu lên tiếng:

- Ủa, sao nơi đây lại có một đống cành thông vừa đốt qua. ủa, lại có cả lông da và cả vết máu của con hoảng nữa.

Lại một người khác nói:

- Không hiểu tại sao tối nay trống ngực tôi cứ đập rất mạnh, tôi chỉ mong thất sư đệ được bình yên thôi.

Vô Kỵ nhận ngay ra tiếng nói của người này là tiếng của Tống Viễn Kiều. Lúc này chàng mới hay Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê và Lợi Hanh bốn người cùng xuất mã đi tìm kiếm Mạc Thanh Cốc, nghe lời nói của họ thì hình như Thanh Cốc đã gặp phải cường địch, nên cả bốn đều tỏ vẻ lo âu.

Tòng Khê vừa cười vừa nói tiếp:

- Ðại sư ca thương thất sư đệ nhất, lại cứ tưởng chú ấy như hồi còn nhỏ chưa biết gì hết, sự thật mấy năm gần đây, tiếng tăm của Mạc thất hiệp đã lừng lẫy khắp nơi rồi, chứ có như xưa nữa đâu. Dù gặp cường địch, một mình y cũng có thể đối phó nổi.

Lợi Hanh tiếp:

- Tôi không lo cho thất sư đệ mà chỉ ngại cho Vô Kỵ thôi, vì bây giờ không biết thằng nhỏ ấy ở đâu. Hiện giờ nó là giáo chủ của Minh giáo càng trèo cao càng té đau, thể nào chả có người định hãm hại nó, vẫn biết võ công của nó cao siêu thật, nhưng nó phải nỗi quá trung hậu, không biết lòng người gian trá ra sao, chỉ sợ nó lại sa vào tròng của kẻ gian cũng nên.

Vô Kỵ nghe thấy Lục sư thúc nói như vậy, cảm động vô cùng và nghĩ:

- Các vị sư thúc, sư bá đối đãi với ta ân thâm tình trọng như vậy, ta không biết lấy gì mà báo đền cho phải .

Chàng đang nghĩ thì Triệu Minh rỉ tai chàng khẽ nói:

- Tôi là kẻ gian hiện giờ đại ca đang sa vào tròng của tôi, đại ca có biết không?

Lúc ấy Viễn Kiều lại lên tiếng:

- Thất đệ lên miền Bắc tìm kiếm Vô Kỵ hình như đã tìm kiếm thấy manh mối gì rồi, nhưng y ở khách điếm tại Thiên Tân Vệ vội vàng để lại tám chữ mà không viết rõ thêm, như vậy, mới khiến chúng ta khó đoán ý nghĩa của y định nói gì.

Tòng Khê đỡ lời:

- Chú ấy viết: "Môn hộ hữu biến, kích tu thanh lý", chẳng lẽ trong phái Võ Ðang của chúng ta lại có môn hạ đệ tử nào phản trắc chăng? Hay là Vô Kỵ nó...

Nói tới đó, Tứ hiệp không tiện nói tiếp và câu cuối cùng hình như nghẹn ngào không sao nói được nữa.

Lợi Hanh cũng nói:

- Ðệ chắc Vô Kỵ nó không dám làm những việc bại hoại đến môn phái của chúng ta đâu, đệ dám tin chắc là như vậy.

Tòng Khê lại tiếp:

- Tôi chỉ sợ yêu nữ Triệu Minh quả lợi hại mà Vô Kỵ thì còn ít tuổi bồng bột mà ham mê nữ sắc, nên tôi chỉ sợ nó lại giống cha nó, rồi đi tới chỗ thân bại danh liệt...

Thế rồi bốn người không nói năng gì cả cùng thở dài một tiếng. Tiếp theo đó Vô Kỵ và Triệu Minh lại nghe thấy tiếng quẹt đá lửa, tiếng cành thông cháy kêu "lốp bốp" mới hay bốn người đang đốt củi để sưởi. ánh sáng lửa chiếu vào phía sau động, từ chỗ ẩn núp của hai người, Vô Kỵ vẫn có thể trông thấy rõ mặt của Triệu Minh, chàng thấy mặt nàng ta như oán như giận, chắc nàng ta tức vì lời nói của Tòng Khê vừa rồi, chàng bỗng giật mình và nghĩ thầm:

- Lời của Tứ sư thúc cũng có lý, mẹ ta không làm một việc gì xấu xa cả mà phải liên luỵ đến cho ta như thế. Triệu cô nương này đã giết biểu muội, làm nhục Thái sư phụ và sư thúc sư bá, như vậy nàng làm sao bằng được mẹ ta?

Nghĩ tới đó, trống ngực chàng đập rất mạnh, rồi chàng lại nghĩ tiếp:

- Nếu bị các người trông thấy ta với Triệu cô nương ở đây thì dù có cả nước một con sông hoàng Hà cũng không rửa sạch hiềm nghi này.

Chàng lại nghe thấy Viễn Kiều với giọng run run, nói:

- Tứ đệ, ngu huynh vẫn có một nghi vấn nung nấu trong lòng mà không tiện nói ra. Nếu nói ra chỉ sợ Thất sư đệ với Ngũ đệ đã khuất núi.

Tòng Khê từ từ hỏi:

- Có phải đại ca lo ngại Vô Kỵ hạ độc thủ giết hại Thất đệ đấy không?

Viễn Kiều không trả lời, tuy Vô Kỵ không trông thấy thân hình người sư bá đó, nhưng chàng cũng đoán biết sư thúc trả lời sư bá bằng cái gật đầu rồi.

Chàng lại nghe Tòng Khê nói tiếp:

- Vô Kỵ tính nết thuần hậu, theo lý ra, không khi nào có dám làm như vậy, nhưng đệ chỉ lo tính nết của Thất đệ hơi lỗ mãng một chút, dồn Vô Kỵ không chịu nổi, khiến nó không biết xử trí thế nào, lại thêm gian nữ Triệu Minh ở cạnh dàn xếp gian kế, đặt điều thị phi để khiêu khích. Hà, lòng người khó đoán thực và thế sự cũng không ai có thể hay biết trước. Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, chỉ mong Vô Kỵ không đến nỗi hồ đồ như chúng ta tưởng tượng thôi.

Lợi Hanh xen lời nói:

- Ðại ca, Tứ đại ca nói những chuyện bâng quơ như thế làm chi, như vậy có khác người chỉ lo trời đổ không? Chưa chắc Thất đệ đã gặp phải hung hiểm gì.

Viễn Kiều lại nói:

- Nhưng ngu huynh thấy thanh trường kiếm của Thất đệ vẫn đeo luôn trong người, quả thật khiến ngu huynh giật mình hoảng sợ ăn ngủ không yên.

Liên Châu cũng xen lời nói:

- Việc này cũng khó hiểu thực, chúng ta là người luyện võ không bao giờ vứt bừa bãi khí giới của mình như vậy. Hơn nữa thanh kiếm này là thanh kiếm của sư phụ tặng cho y, có thể nói là kiếm còn thì người còn, còn kiếm mất thì...

Nói tới đây Nhị hiệp không dám nói tiếp nữa. Vô Kỵ nghe nói Thanh Cốc bỏ rơi thanh trường kiếm của sư phụ truyền cho, bốn vị sư thúc sư bá lại có ý nghi ngờ mình, nên chàng vừa lo âu vừa tức giận.

Ðột nhiên trong động có một mùi thơm rất nồng bốc ra, mùi thơm ấy lại xen thêm cả mùi hôi của dã thú nữa, hình như trong động rất sâu, nếu không phải lúc này trong đó đang có dã thú ẩn núp thì thế nào cũng có dã thú đi qua. Chàng sợ Viễn Kiều và các người hay biết, nên không dám cử động. Tay nắm lấy tay Triệu Minh, chàng lại sợ va chạm phải những tảng đá nhô ra, cho nên tay trái cứ đưa về phía trước, nhưng đi được ba bước lại quẹo một cái, rồi chàng bỗng đụng phải một vật gì mềm nhũn. Hình như là thân hình của một người vậy.

Chàng giật mình kinh hãi, và bỗng nghĩ thầm:

- Bất cứ người này là địch hay là bạn, chỉ hơi lên tiếng một tí là đại sư bá các người hay biết liền .

Chàng vội dùng tay trái điểm luôn vào năm chỗ yếu huyệt của kẻ địch, rồi bắt lấy cổ tay, nhưng chàng thấy tay của đối thủ lạnh ngắt, biết người đó đã tắc thở đã lâu. Nhờ có một chút ánh sáng, chàng ngắm nhìn mặt người đó thì thấy cái xác đó không phải là ai xa lạ mà chính là Thất sư thúc Mạc Thanh Cốc.

Chàng kinh hãi vô cùng và cũng không nghĩ tói chuyện bị Tống Viễn Kiều phát giác, vội ôm ngay xác của Thất hiệp chạy ra ngoài. Nhờ có ánh sáng hơn một chút, chàng mới thấy rõ là Mạc Thanh Cốc chứ không phải là ai khác nữa. Nhưng chàng thấy mặt Thất hiệp không có một chút sắc máu nào hết, hai mắt vẫn mở to trông lại càng kinh hãi thêm. Chàng vừa đau đớn vừa tức giận, ngẩn người ra như tượng gỗ. Chàng lại đi thêm mấy bước.

Bọn Viễn Kiều các người nghe thấy tiếng động, Liên Châu liền quát lớn:

- Bên trong có người!

Chàng vừa nói xong, cả bốn anh em cùng rút trường kiếm ra liền. Vô Kỵ kêu khổ thầm và nghĩ:

- Ta đang aưm xác của Thất sư thúc mà lại ẩn thân ở nơi đây như vậy thì tội thí sư thúc này, không thể nào rửa sạch được." Chàng nghĩ tới Thanh Cốc đối xử với mình tử tế như thế nào, bây giờ trông thấy Thất hiệp bị giết một cách thảm khốc như thế, chàng lại đau đớn thêm, chỉ thoáng cái đầu óc chàng rối loạn vô cùng.

Triệu Minh nhanh trí khôn hơn chàng nhiều, vội tung mình nhảy ra bên ngoài, rồi "soẹt, soẹt, soẹt" đâm luôn bốn kiếm. Nàng sử dụng toàn những thế kiếm trí mạng của phái Nga Mi, nhằm tứ hiệp của phái Võ Ðang đâm tới. Tứ hiệp vội giơ kiếm lên chống đỡ, phi thân lên mình ngựa. Nàng còn thuận tay đâm luôn Tòng Khê một kiếm nữa rồi đá vào bụng ngựa một cái. Con ngựa bị đau cất vó phi thật nhanh.

Triệu Minh may mắn thoát hiểm, nhưng thấy trên lưng đau nhức, mắt nổi đom đóm lửa và hơi thở càng khó thêm. Ðó là nàng đã bị trúng phải một thế phi chưởng của Liên Châu. Nàng phục ở trên lưng ngựa, thần trí mê man, như vậy thấy công lực của Liên Châu thâm hậu. Chưởng ấy tuy chưa đánh trúng thực sự, nhưng nàng cũng bị thương thật sự rồi. Tiếp theo đó nàng nghe thấy tứ hiệp đuổi theo sau liền.

Nàng nghĩ thầm:

- Ta càng chạy xa bao nhiêu, chàng càng dễ thoát thân bấy nhiêu, bằng không mối oan của chàng không sao rửa sạch được. Cũng may họ bốn người đều đuổi theo ta hết, không có một người nào nghĩ ra trong động còn có người khác nữa.

Nàng nghe thấy tiếng chân của bốn người càng lúc càng gần, liền dùng kiếm đâm vào hông ngựa một cái, con ngựa đau quá không chịu nổi, liền tăng tốc lực phi như bay.

Vô Kỵ thấy Triệu Minh bỗng xô ra như vậy, ngạc nhiên vô cùng sau chàng mới nghĩ ra là nàng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn để cứu mình thoát thân. Chàng liền ôm xác của Thanh Cốc ra khỏi động. Lúc ấy chàng mới hay Triệu Minh cùng tứ hiệp Võ Ðang chạy về phía Ðông. Chàng liền chạy luôn về phía Tây. Ði được hơn hai dặm, liền giấu cái xác của Thanh Cốc vào một tảng đá lớn. Xong đâu đấy, chàng liền quay trở lại bên cạnh đường cái, nhảy lên một cây cổ thụ, mãi một hồi lâu mà trống ngực của chàng vẫn còn đập. Chàng nghĩ đến cái chết thảm thương của Thanh Cốc, nước mắt liền nhỏ ròng ròng và nghĩ thầm:

- Sao phái Võ Ðang của ta lại lắm tai nạn đến thế, không hiểu hung thủ giết chết Thất sư thúc là ai?

Nửa tiếng đồng hồ sau, chàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa của ba con ngựa đi từ phía Ðông Nam về phía Bắc, nhờ có ánh sáng tuyết phản chiếu, chàng đã trông thấy Viễn Kiều, Liên Châu mỗi người cưỡi một con, còn Lợi Hanh với Tòng Khê thì cưỡi chung một con.

Chàng nghe thấy Liên Châu nói:

- Yêu nữ ấy bị tôi đánh trúng một chưởng cả người lẫn ngựa rớt xuống thung lũng, chắc nó khó sống được.

Tòng Khê liền đỡ lời:

- Ngày hôm nay chúng ta mới rửa được sự tủi nhục ở chùa Vạn Pháp và mới đỡ bực mình đôi chút. Nhưng tại sao y thị lại núp trong động như thế? Thực ra là việc đời rất kỳ ảo, không ai có thể biết trước được.

Lợi Hanh cũng xen vào nói:

- Tứ ca thử đoán xem y thị ẩn núp trong động một mình làm chi?

Tòng Khê đáp:

- Khó đoán lắm, giết chết được yêu nữ vẫn không mừng. Bây giờ mà tìm thấy được Thất sư đệ mới là điều đáng mừng.

Bốn người càng đi càng xa, nên họ nói gì Vô Kỵ không thể nghe được nữa. Chờ bốn người đi thật xa rồi Vô Kỵ mới nhẩy xuống đất.

Chàng theo vết chân ngựa chạy về phía Ðông, vừa đi vừa nóng lòng sốt ruột vô cùng và nghĩ thầm:

- Tuy nàng xảo trá độc ác thật, nhưng lần này nàng đã hy sinh tính mạng để cứu ta. Nếu vì ta mà mất mạng thì ta... ta... ta.... ta...

Chàng càng nghĩ càng rảo chân bước mau thêm chỉ trong thoáng cái, chàng đi được bốn năm dặm đường rồi. Khi tới một sườn núi cao chót vót, trên mặt tuyết vẫn còn một đống máu tươi, cạnh đó có rất nhiều dấu chân, chỗ mép núi có một tảng đá lớn bị lăn xuống, bên dưới vẫn còn lại dấu vết hẳn hoi. Chàng đoán Triệu Minh phi ngựa tới đây rồi cả người lẫn ngựa rớt xuống chứ không sai.

Chàng vội cúi đầu kêu gọi:

- Triệu cô nương! Triệu cô nương!

Chàng gọi luôn bốn năm tiếng, nhưng không thấy có tiếng trả lời, chàng càng lo âu thêm lại ngó nhìn xuống bên dưới, thấy là một cái thung lũng rất sâu vì đêm tối nên chàng không sao thấy đáy thung lũng, sườn núi lại rất dốc, chàng không thể nào đi xuống bên dưới được. Nhưng Vô Kỵ nóng lòng cứu người, không quản ngại nguy hiểm liền thò chân xuống để tuột xuống dưới. Chàng thấy xuống tới ba bốn trượng thì người chàng rớt càng nhanh, vội giơ mười ngón tay ra vận sức cắm sâu vào vách núi. Nhờ vậy người chàng mới ngừng lại được giây lát, rồi chàng lại thuận thế tiếp tục cho tuột xuống như trước. Như vậy năm sáu lần mới xuống được đáy thung lũng, chàng thấy chỗ dẫm chân mềm nhũn vội nhảy ra bên ngoài tránh né. Chàng liền định thần nhìn kỹ mới hay đó là cái xác con ngựa chết và thấy Triệu Minh vẫn nằm trên mình ngựa, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, chàng vội giơ tay rờ vào mũi nàng thấy hãy còn hơi thở, nhưng người nàng lạnh ngắt như đã chết mất rồi. Chàng hơi yên chí, vội bước sang bên một bước, ngờ đâu chân chàng lún xuống ngay, chàng mới hay tuyết ở nơi đó rất dày lên tận ngang lưng, vì thế rất khó đi. Cũng may dưới thung lũng tối om, tuyết chưa bị tan lại thêm Triệu Minh chưa rời khỏi mình ngựa, khi té xuống thêm bên dưới, nhờ có thân mình ngựa đỡ cho nên con ngựa chết ngay mà nàng chỉ chết giấc mà thôi.

Chàng thăm mạch biết nàng tuy bị thương khá nặng nhưng chưa đến nỗi mất mạng. Thế rồi chàng aưm nàng ta vào lòng, hai tay nắm chặt lấy hai bàn tay của nàng để vận công chữa thương.

Vô Kỵ rất tinh thâm về y đạo, thần công lại thâm hậu. Vết thương của Triệu Minh bị chưởng đánh trúng đó tuy khá nặng, nhưng chưởng ấy lại là chưởng của phái Võ Ðang nên chỉ trong nửa tiếng đồng hồ nàng đã lại tỉnh dần.

Vô Kỵ lại dồn Cửu Dương chân khí vào người nàng, hơn một tiếng đồng hồ nữa, trời đã sáng dần, Triệu Minh khạc ra một đống máu bầm rồi khẽ hỏi:

- Họ đi cả rồi à? Họ có trông thấy đại ca không?

Vô Kỵ thấy nàng quan tâm đến việc của mình như vậy, cảm động vô cùng, vội đáp:

- Các người không trông thấy tôi. Cô... cô có thấy đau không?

Chàng một mặt nói, một mặt truyền chân khí sang người nàng, còn nàng thì cứ nhắm mắt lại, tuy chân tay mỏi mệt nhưng trong người đã thấy rất khoan khoái. Cửu Dương chân khí ở trong người nàng chạy mấy vòng rồi, nàng mới quay đầu lại vừa khuyên bảo Vô Kỵ:

- Ðại ca nghỉ ngơi chốc lát đi. Tôi đã thấy mạnh nhiều rồi.

Vô Kỵ giơ hai cánh tay ra ôm ngang lưng nàng, má phải của chàng kề sát vào má trái của nàng và nói:

- Cô nương đã cứu cho tôi khỏi bị tai tiếng, còn hơn cứu tôi thoát chết mười lần, càng khiến tôi cảm động và nhớ ơn thêm.

Triệu Minh khúc khích cười và tiếp lời:

- Tôi là tiểu yêu nữ, vừa gian trá vừa ác độc, tôi không cần gì tiếng tăm hết mà chỉ cần tính mạng thôi.

Ðang lúc ấy thì trên sườn núi có tiếng người nói vọng xuống:

- Con yêu nữ đáng chết ấy quả thực nó chưa chết, tại sao mi dám giết chết Mạc thất hiệp của chúng ta, hãy mau mau xưng ra đi.

Vô Kỵ đã nhận ra tiếng của người đó là tiếng của Liên Châu, chàng càng kinh hãi thêm, không hiểu tại sao bốn vị sư thúc sư bá đã đi rồi mà còn quay trở lại.

Triệu Minh liền nói:

- Ðại ca đừng có quay đầu lại, đừng để họ trông thấy mặt.

Tòng Khê cũng lên tiếng hỏi:

- Tặc yêu nữ, mi mà không trả lời, chúng ta sẽ lăn đá xuống bây giờ.

Triệu Minh ngẩng đầu nhìn lên, quả thấy Viễn Kiều bốn người, tay đang giơ cao một tảng đá định ném xuống.

Nếu cả bốn người cùng ném xuống một lúc thì nàng với Vô Kỵ thể nào cũng chết toi, nhiều vội rỉ tai Vô Kỵ khẽ nói:

- Công tử hãy xé một mảnh áo lông úp lên mặt, rồi aưm tôi đào tẩu ngay đi.

Vô Kỵ nghe lời, liền xé một mảnh áo lông úp lên trên mặt, thắt nút ở phía sau gáy rồi đội mũ úp chụp lên trên trán, chỉ để lộ hai mắt thôi.

Thì ra Võ Ðang tứ hiệp đuổi theo Triệu Minh, thấy nàng rớt xuống đáy thung lũng nhưng bốn người hành hiệp giang hồ, kiến thức quảng bác, đoán chắc Triệu Minh là một quận chúa cao quý như vậy, không khi nào lại dám đi xa một thân một mình mà không có hộ vệ như thế, nên bốn người giả bộ cưỡi ngựa chạy đi thật xa, đi được vài dặm liền buộc ngựa vào một gốc cây, rồi rón rén quay trở lại tìm kiếm. Trước hết tứ hiệp vào trong sơn động châm đuốc để đi sâu vào bên trong, đi vào đến trong hang động bốn người thấy xác chết của hai con hoảng mình như bị dã thú cắn xé nên thịt và máu be bét, nhưng mùi thơm vẫn chưa ngớt, bốn người tìm kiếm thêm nữa không thấy gì cả, lại trông thấy vết chân của Vô Kỵ để lại, liền theo vết chân đó mà đi tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy xác của Thanh Cốc, nhưng tay chân của chàng ta đã bị dã thú cắn nát. Bốn người càng tức giận thêm.

Lợi Hanh liền quỳ xuống khóc lóc.

Liên Châu vừa chùi nước mắt vừa nói:

- Yêu nữ Triệu Minh tuy võ công cao siêu thực, nhưng một mình y thị không thể nào giết chết được Mạc thất đệ. Lục đệ hãy tạm nén cơn đau đớn, bây giờ chúng ta cần phải tìm kiếm hung thủ, rồi nhất nhất giết sạch để báo thù cho Thất đệ.

Tòng Khê cũng lên tiếng:

- Chúng ta ẩn núp cạnh hang động, chờ cho trời sáng, thủ hạ của yêu nữ thế nào cũng quay lại tìm kiếm.

Trong các anh em của chư hiệp Võ Ðang chỉ có Tòng Khê là người túc trí đa mưu nhất, nên ai ai cũng phải nghe kế của chàng, vì vậy cả ba người kia đều nín khóc và tìm kiếm những tảng đá lớn ở hai bên hang động để ẩn thân đợi chờ. Bốn người chờ tới trời sáng mà vẫn không thấy thủ hạ của Triệu Minh tìm tới nên mới quay trở lại chỗ Triệu Minh té ngã để xem xét lại. Bốn người văng vẳng nghe thấy tiếng nói ở bên dưới vọng lên liền cúi đầu nhìn xuống xem, mới hay có một người đàn ông ăn mặc lịch sự ôm chặt Triệu Minh trong lòng.

Lúc ấy bốn người mới biết Triệu Minh chưa chết, trong bụng giận dữ định dùng đá ném chết Triệu Minh với người đàn ông kia.

Thung lũng hình như một cái giếng sâu, bốn bên đều là vách đá, riêng có phía Tây Bắc là có một con đường nhỏ hẹp ra vào được thôi.

Tòng Khê lại quát bảo:

- Bớ hai con chó nhà Nguyên kia, chúng bây hãy mau đi lối đường hẻm kia mà lên trên này, nếu trì hoãn chúng ta sẽ ném chết luôn.

Vô Kỵ thấy tứ sư bá tưởng lầm mình là người Mông Cổ chắc tại mình mặc quần áo quá lịch sự mà nên, nhưng chàng đưa mắt nhìn xung quanh thấy dưới thung lũng không có một nơi nào có thể ẩn núp được, nếu Tứ hiệp ném đá xuống thực, thì mình còn may mắn nhảy nhót tránh né nổi, nhưng còn Triệu Minh thì khó mà sống được, nên chàng nghĩ đành phải vâng theo lời nói của Tứ hiệp mà di lên, tới đâu hay đấy vậy.

Thế rồi chàng ẳm Triệu Minh đi theo đường hẻm từ từ bò lên, chàng cố ý làm ra vẻ võ công thấp kém, đi vài bước lại té một cái, hơn nữa đường hẻm đó rất khó lên, chàng lại giả bộ mệt mỏi thở hồng hộc. đi được nửa tiếng đồng hồ lại giả vờ ngã té mười hai hay mười tám lần, sau mãi mãi mới lên tới được đất bằng. Chàng định lên khỏi thung lũng là sẽ aưm Triệu Minh chạy liền ngay. Với khinh công của chàng lúc này dù có aưm theo một người, Tứ hiệp cũng chưa chắc đuổi theo kịp, nhưng Tòng Khê rất thông minh, thấy thái độ mệt nhọc và té ngã của chàng không giống những người yếu kém và mệt mỏi thực sự, nên đã báo cho ba người kia hay mỗi người đứng ra một góc, cầm bốn thanh kiếm chỉ thẳng vào người chàng. Mũi kiếm chỉ cách người chàng có nửa thước thôi.

Viễn Kiều hậm hực hỏi:

- Quân tặc Mông Cổ kia, mi dùng da lông cừu che lấy mặt quỷ như vậy, tưởng có thể thoát chết hay sao? Ai đã giết Mạc thất hiệp của phái Võ Ðang, các ngươi khôn hồn thì mau xưng ra, bằng không ta sẽ chems hai người ra làm muôn mảnh, rồi mổ bụng các ngươi để tế em ta nữa.

Triệu Minh nghe nói thở dài và bảo Vô Kỵ rằng:

- A Lỗ Bất Hoa tướng quân, bây giờ câu chuyện đã xảy ra như vậy rồi, thì tướng quân nên nói cho họ hay đi.

Nói rồi, nàng rỉ tai Vô Kỵ nói thầm:

- Ðại ca dùng võ công của Thánh hỏa lệnh đi.

Ðáng lẽ Vô Kỵ không muốn dùng áp lực của Thánh hỏa lệnh đối với bốn vị sư bá sư thúc như vậy, nhưng hoàn cảnh bắt buộc, nếu không đào tẩu thì xấu hổ và ngượng biết bao, vì vậy chàng đột nhiên nghiến răng giơ người Triệu Minh lên ném luôn vào người Lợi Hanh, mồm thì nói xí xa xí xố, rồi chàng lộn người một vòng giơ tay ra chộp Tòng Khê. Lợi Hanh kinh hãi thuận tay đỡ lấy Triệu Minh, ngẩn người ra giây lát rồi điểm luôn vào yếu huyệt vứt nàng ra ngoài xa. Trong thời gian đó, Vô Kỵ đã sử dụng võ công quái dị của Thánh hỏa lệnh, tay đấm Viễn Kiều, chân đá Liên Châu, đầu húc Tòng Khê và tay đưa về phía sau cướp luôn trường kiếm của Lợi Hanh. Mấy thế công của chàng vừa nhanh, vừa quái dị, khiến Võ Ðang tứ hiệp cuống cả tay lên không biết phải chống đỡ thế nào cho phải.

Ngày nọ ở trên đảo Linh Xà, Vô Kỵ có võ công cao cường như thế mà địch không nổi hai sứ giả của Ba Tư vì họ biết võ công ghi trên Thánh hỏa lệnh, huống hồ lúc này chàng đã thuộc hết toàn bộ võ công ghi trên Thánh hỏa lệnh, lại mạnh hơn Lưu Vân tam sứ mấy bội thì Võ Ðang tứ hiệp làm sao mà chống đỡ nổi, cho nên đấu được hơn hai mươi hiệp, võ công của chàng càng kỳ ảo khôn lường thêm, làm cho Tứ hiệp mỗi lúc một bị dồn vào thế bí.

Triệu Minh nằm ở trên mặt tuyết lớn tiếng kêu gọi:

- A Lỗ Bất Hoa tướng quân, nam tử người Hán cứ tưởng mình là tài ba lắm, ngay hôm nay cho họ nếm thử môn vật lộn võ công cổ truyền của Mông Cổ chúng ta.

Tòng Khê cũng la lớn:

- Chúng ta nên dùng Thái cực quyền để bảo vệ bằng không thế quyền của quân Thát Ðát kỳ lạ lắm.

Bốn người liền thay đổi quyền pháp sử dụng luôn vào Thái cực quyền để bảo vệ, nhờ vậy, họ mới hết sơ hở, Vô Kỵ đột nhiên ngồi phịch xuống đất giơ hai quyền lên cứ đấm vào ngực mình lia lịa. Võ Ðang tứ hiệp bình sinh đã gặp gỡ không biết bao nhiêu là cường địch và kiến thức rất nhiều quái thế, ngay đên cả Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp là võ công kỳ lạ nhất trong võ học mà họ cũng đã được trông thấy rồi, chỉ riêng có người Mông Cổ này ngồi xuống đất tự đấm vào ngực của mình như vậy là họ chưa trông thấy lần nào thôi. Bốn người đã thu trường kiếm và giở Thái cực quyền ra thủ giữ rồi. Bây giờ họ thấy Vô Kỵ giở võ công quái dị như vậy, liền ngẩn người ra. Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê ba người lại rút trường kiếm ra nhắm người của Vô Kỵ đâm luôn. Còn kiếm của Lợi Hanh thì đã bị Vô Kỵ cướp và vứt đi rồi, nên chàng thấy bên người có cột thanh kiếm của Thanh Cốc cũng vội rút thanh kiếm đó ra xông lại đánh Vô Kỵ luôn. Vô Kỵ liền giơ chân ra quét ngang vào cả mặt cả người Tứ hiệp. Ðó cũng là một thế võ ghi trong Thánh hỏa lệnh, thế võ ấy gọi là Phi Xa Cuốn Thương Ðội. Thì ra Sơn Trung lão nhân, khi ở Ba Tư đã dùng thế này đá cát vàng để tấn công đội thương gia cưỡi lạc đà, vì chúng là bọn giặc Ba Tư cứ giả bộ làm khách thương để cướp những khách thương khác. Chúng hễ thấy có đội khách thương khác xa xa đi tới là ngồi xuống đất đấm ngực kêu khóc bù lu bù loa. Các khách thương thấy vậy thế nào cũng tới gần hỏi han. Thế là Sơn Trung lão nhân đá cát bay tung lên, làm mù mịt cả mắt bọn khách thương rồi lại còn múa khí giới tấn công tiếp nữa. Chỉ trong thoáng cái mấy chục tên khách thương đã bị đổ máu ở bên bãi cát vàng, xác nằm ngổn ngang ngay. Thế đó quả thực thâm độc vô cùng. Bây giờ Vô Kỵ dùng thế này đá tung tuyết ở trên mặt đất công hiệu cũng như đá cát vậy! Trông thoáng cái, Võ Ðang tứ hiệp liền bị mịt mù hai mắt không trông thấy gì cả. Tuy vậy bốn người ứng biến rất nhanh chóng, vội nhảy lui về phía sau, nhưng Vô Kỵ còn nhanh hơn đã vội nhảy lại ôm chặt lấy hai chân của Liên Châu lăn trên mặt đất một vòng thuận tay điểm luôn ba nơi yếu huyệt của Nhị sư bá của chàng.

Tiếp theo đó chàng lại tung mình nhảy lên không lộn một vòng, lúc rớt xuống dùng đầu gối quỳ ngay vào đỉnh đầu của Lợi Hanh mà còn va đụng vào hai nơi yếu huyệt trên đỉnh đầu của người sư thúc ấy. Lợi Hanh chết giấc ngã lăn xuống đất tức thì. Viễn Kiều phi thân chạy lại cứu viện. Vô Kỵ vội ngồi về phía sau, dùng lưng thúc luôn vào người sư bá đó. Viễn Kiều xoay kiếm đâm không kịp, vội giơ tay trái lên nhắm đầu đánh xuống, nhưng tay của Tống đại hiệp chưa kịp đánh xuống thì ngực đã tê tái. Thì ra đã bị Vô Kỵ điểm trúng hai nơi yếu huyệt rồi. Tòng Khê thấy vậy kinh hãi vô cùng, vì trong bốn anh em chỉ còn lại có một mình mà thôi. Nhưng tình nghĩa anh em, Tứ hiệp nhất quyết không chịu thoát thân một mình, liền múa kiếm chạy lại đâm "xoẹt xoẹt" ba thế. Vô Kỵ thấy Tứ sư bá đang lúc nguy nan mà hộ pháp vẫn chắc, kiếm thế không hề loạn xạ chút nào, mà ba kiếm này lại lợi hại vô cùng, thế kiếm nào cũng giữ đúng gia pháp của Võ Ðang nên chàng cũng phải khen ngợi thầm và nghĩ:

- Võ công của Võ Ðang thật lợi hại khác thường, nếu ta không được những võ công quái dị này mà muốn hạ nổi bốn vị sư thúc sư bá không phải là chuyện dễ.

Nghĩ đoạn, chàng đột nhiên quay đầu thành từng vòng tròn một. Tòng Khê cứ đứng yên và cũgn không đưa mắt nhìn cái đầu đang quay của chàng, chỉ múa kiếm xông lại tấn công ngực chàng thôi. Chàng vội cúi đầu xuống hình như định dùng đầu để đỡ kiếm của Tòng Khê vậy. Nhưng chàng bỗng ngã sấp người đâm bổ về phía trước liền. Thế là bốn nơi yếu huyệt ở bụng và đùi trái của Tứ hiệp bị điểm luôn và cũng bị chàng đẩy ngã lăn ra đất liền. Vô Kỵ biết bốn nơi yếu huyệt dó chỉ có thể làm cho hai chân tê không cử động được thôi, chàng vội giơ hai tay ra điểm thêm hai nơi yếu huyệt ở trên lưng người sư thúc đó thì bỗng thấy Tòng Khê rú lên kêu một cách thảm khốc, hai mắt trợn ngược, mình run lẩy bẩy chân tay co rúm, rồi ngã lăn ra chết luôn.

Vô Kỵ kinh hãi vô cùng nghĩ thầm:

- Vừa rồi ta điểm mấy yếu huyệt đó rất nhẹ tay, chẳng những không thể chết được mà bị thương nhẹ cũng không. Chẳng lẽ Tứ sư bá có bệnh cũ, rồi đột nhiên gặp phải đả kích này, nên mới chí mạng như thế chăng?

Chàng càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh ra, liền giơ tay sờ vào mũi Tòng Khê coi có còn thở hay không, ngờ đâu Tòng Khê đã giơ tay trái lên lật luôn miếng da che mặt Vô Kỵ rồi hai người cùng nhìn mặt nhau và ngẩn người ra.

Một lát lâu, Tòng Khê mới lên tiếng nói:

- Giỏi lắm, Vô Kỵ! Ra là mi!... Thực không uổng chúng ta đối đãi với mi như vậy.

Giọng nói của Tứ hiệp đã nghẹn ngào, mặt chứa đầy vẻ tức giận, nước mắt nhỏ dòng xuống hai má, không sao nói ra được những sự uất hận và đau lòng. Thì ra, y tự biết địch không nổi đối phương, nhưng tự nghĩ chết mà không trông thấy mặt kẻ địch thì làm sao cam tâm được, cho nên y mới giả bộ chết, rồi lật miếng da che mặt của Vô Kỵ ra coi. Phần thì thật thà, phần thì quá quan tâm đến Tứ sư bá, Vô Kỵ mới không phòng bị như vậy. Lúc này trong lòng chàng còn đâu khổ hơn là bị lăng trì.

Người cứ ngẩn ra như tượng gỗ một hồi lâu mới nói được:

- Tứ sư bá, không phải cháu, không phải cháu... Thất sư thúc, không phải cháu... không phải cháu... không phải cháu giết... Thất sư thúc đâu.

Tòng Khê ha hả cười và nói tiếp:

- Hay lắm! Mi mau giết tất cả chúng ta đi! Ðại ca, Nhị ca, Lục đệ các người đều trông thấy rõ tên Mông Cổ này không phải là ai cả mà chính là Vô Kỵ chúng ta vẫn thương vẫn mến.

Viễn Kiều, Liên Châu, Lợi Hanh không cử động được nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cả ba đều ngẩn người và trợn mắt nhìn Vô Kỵ. Lúc này Vô Kỵ chỉ muốn nhặt ngay trường kiếm lên đâm vào cổ một nhát cho rảnh.

Triệu Minh bỗng lớn tiếng nói:

- Trương Vô Kỵ, đại trượng phu chịu nhịn nhất thời oan uổng đã sao nào? Việc đời thế nào cũng có một ngày sáng tỏ, quý hồ đại ca cứ kiếm ra được hung thủ giết chết Mạc thất hiệp báo thù cho ông ấy, như vậy đại ca mới không phụ lòng thương yêu của Võ Ðang thất hiệp đã thương đại ca bấy lâu nay.

Vô Kỵ nghe nói, giật mình đến thót một cái, chàng cảm thấy lời nói của Triệu Minh rất có lý vội hỏi lại:

- Vậy chúng ta phải làm như thế nào?

Nói xong, chàng đến trước mặt Triệu Minh xoa bóp cho nàng một hồi và giải huyệt cho nàng nữa.

Triệu Minh nói giọng êm dịu an ủi chàng rằng:

- Ðại ca! Ðừng tức bực làm chi. Trong Minh giáo có nhiều cao thủ như thế và thủ hạ của tôi cũng có nhiều người tài trí lắm, như vậy thế nào cũng bắt được tên hung thủ mà trả thù cho Mạc thất hiệp.

Tòng Khê lớn tiếng xen lời nói:

- Trương Vô Kỵ! Nếu mi còn có đôi chút lương tâm thì mau mau giết bốn chúng ta đi. Vì chúng ta không thể nào trông mi với yêu nữ âu yếm với nhau như vậy được!

Vô Kỵ mặt tái mét quả thực chàng không biết làm thế nào cho phải.

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Chúng ta hãy đi cứu Hàn Lâm Nhi trước, rồi quay trở lại cứu nghĩa phụ của đại ca, dọc đường tiện thể điều tra xem hung thủ giết Mạc thất thúc là ai, còn do thám xem ai là hung thủ giết biểu muội của đại ca nữa!

Vô Kỵ hỏi lại:

- Cô nương nói... nói gì thế?

Triệu Minh lạnh lùng đáp:

- Có phải đại ca giết chết Mạc thất thúc không? Tại sao bốn vị sư thúc, sư bá của đại ca lại cứ bảo rằng đại ca giết hại Thất sư thúc? Vậy có phải là đại ca đã giết Thất sư thúc không và có phải là tôi đã giết Hân Ly không? Tại sao đại ca lại cứ vu oan cho tôi như thế? Chẳng lẽ chỉ có một mình đại ca đổ oan cho người khác mà cấm người khác đổ oan cho đại ca hay sao?

Mấy lời của nàng tựa như sét đánh ngang tai, lúc này Vô Kỵ mới biết những người bị hàm oan đau khổ như thế nào, nên chàng nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ Triệu cô nương cũng bị hàm oan như ta chăng?

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Ðại ca điểm huyệt bốn vị sư bá, sư thúc như vậy, chẳng hay các vị ấy có thể tự giải huyệt được không?

Vô Kỵ lắc đầu đáp:

- Ðây là võ công kỳ môn của Thánh hỏa lệnh, bốn vị sư thúc sư bá không thể nào tự giải huyệt lấy được! Nhưng mười hai tiếng đồng hồ sau, không cần giải huyệt cũng có thể tự cử động được.

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Nếu vậy chúng ta hãy đưa bốn vị vào trong sơn động rồi chúng ta rời khỏi nơi đây ngay. Trước khi chưa tìm ra được hung thủ, đại ca không thể nào gặp bốn vị này được.

Vô Kỵ nói tiếp:

- Trong hang núi có dã thú, có những con hoaưng ra vào luôn, chính xác của Mạc sư thúc cũng bị dã thú cắn nát.

Triệu Minh thở dài và hỏi tiếp:

- Xem chừng đại ca đã loạn hết trí óc rồi, cái gì cũng không nghĩ ra hết. Trong bốn vị chỉ còn có một vị hai tay cử động được và cầm kiếm ở trong tay thì dã thú gì cũng không thể xâm phạm các vị ấy được.

Vô Kỵ liền tỉnh ngộ nói:

- Phải đấy! Phải đấy!

Thế rồi, chàng aưm Tứ hiệp của phái Võ Ðang lên, đặt vào phía sau một tảng đá lớn để tránh gió tuyết. Bốn vị đại hiệp cứ mắng chửi luôn mồm. Vô Kỵ nước mắt đẫm lệ, nhưng không dám trả lời gì cả.

Triệu Minh lại tiếp:

- Bốn vị đều là cao thủ trong võ lâm mà sao không chịu hiểu một tý sự ký gì cả. Nếu Mạc thất hiệp bị Vô Kỵ giết hại thì bây giờ y đã giết bốn vị để bít miệng, như vậy có khó gì đâu? Chẳng lẽ y đang tâm giết được Thất hiệp mà y lại không giết chết được bốn vị hay sao? Nếu bốn vị còn mắng chửi như thế nữa thì Triệu Minh tôi sẽ tặng cho mỗi vị một cái bạt tai liền! Tôi là yêu nữ âm độc hiểm ác, nói được là làm được. Ngày hôm nọ ở trong chùa Vạn Pháp nể mặt Trương công tử nên đối với các vị mới đặc biệt lễ phép như vậy. Các tay cao thủ của các môn phái kia, ai ai cũng bị tôi chặt đứt một cánh tay, nhưng đối với Võ Ðang thì Triệu Minh tôi đối đãi rất lễ phép và chu đáo.

Viễn Kiều các người nghe thấy nàng nói như vậy đều ngẩn người ra nhìn nhau.

Tuy nhiên họ vẫn nhận định chính Vô Kỵ đã giết chết Mạc Thanh Cốc. Nhưng họ lại sợ Triệu Minh ra tay đánh người thật, vì đại trượng phu đành chịu chết chứ không chịu nhục, nếu bị tiểu yêu nữ đánh mấy cái tát thì có phải là sỉ nhục biết bao không? Triệu Minh thấy sắc mặt của bốn người, biết là họ đang nghĩ gì rồi, nàng liền mỉm cười nói với Vô Kỵ:

- Ðại ca! Hãy dắt ngựa của chúng ta tới đây để thồ bốn người đi về sơn động.

Vô Kỵ do dự một hồi rồi đáp:

- Thôi! Ðể tôi ẳm mấy vị ấy đi vậy!

Triệu Minh đã biết ý nghĩ của Vô Kỵ rồi, liền cười nhạt nói tiếp:

- Võ công của đại ca cao siêu đến đâu cũng không thể ẳm bốn người cùng một lúc được! Có phải đại ca sợ đi ra dắt ngựa thì tôi ở đây giết hại các vị hay không? Thế ra đại ca vẫn không tin tôi, thôi được, để tôi đi dắt ngựa cho đại ca ở đây canh gác vậy!

Vô Kỵ thấy nàng nói trúng tâm sự của mình nên mặt chàng đỏ bừng, quả thật chàng không dám giao phó tính mạng của bốn vị sư bá cho một thiếu nữ mà chàng vẫn chưa hiểu rõ tính nết của nàng đó ra sao? Vì vậy chàng liền đáp:

- Phiền cô nương đi dắt ngựa vào đây hộ vậy để tôi ở đây canh gác bốn vị sư thúc sư bá cho!

Triệu Minh cười nhạt nói tiếp:

- Dù đại ca có tốt bụng và ân cần đến đâu, người ta vẫn không tin đại ca kia mà! Bầu nhiệt huyết của đại ca, người chỉ cho là lòng lang dạ thú thôi. Ðại ca có biết thế hay không?

Nói xong, nàng quay mình đi ra dắt ngựa luôn!

Vô Kỵ ngồi ngẫm nghĩ lời nói của nàng, nhận thấy nàng bảo sư thúc sư bá mình vẫn còn nghi ngờ mình và còn bảo mình nay còn nghi ngờ nàng, chàng nhìn theo Triệu Minh đi ra thật xa, bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa nhộn nhịp ở phía Bắc đi về phía Nam, rõ ràng có hai người đi trước, một người sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play