Tiếng nói đó như những mũi kim nhọn đâm vào tai mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu vô cùng!
Thì ra ở phía Tây Bắc có một người đàn ông mình mặc áo trắng tay cầm quạt giấy phe phẩy xuyên qua đám đông người đi tới. Người đó trên tà áo bên trái có thêu một bàn tay màu nho đỏ, trông rất rùng rợn!
Mọi người thấy người ấy không có cát bay lên tựa như đi trên mặt nước vậy! Ai nấy đều biết y là cao thủ của Bạch Mi Giáo!
Thì ra quần áo của Giáo chúng Bạch Mi Giáo cũng áo trắng như các Giáo chúng của Ma Giáo thôi, nhưng tà áo của Ma Giáo thì thêu một bó đuốc lửa đỏ mà áo của Bạch Mi Giáo thì thêu một bàn tay máu! Người nọ đi tới chỗ cách Diệt Tuyệt Sư thái chừng ba trượng thì ngừng chân lại chắp tay chào Sư thái và nói:
- Xin chào Sư thái! Chẳng hay chưởng thứ ba của Sư thái có thể để cho tôi nhận chịu được không?
Diệt Tuyệt Sư thái hỏi:
-Người là ai?
- Tại họ là Hân tên là Dã Vương!
Người đó vừa xưng tên xong, mọi người đứng quanh đó đều đồng thanh kêu ồ lên!
Nên rõ: tên tuổi của Dã Vương đã lừng lẫy trên giang hồ, trong hai mươi năm nay, cha y Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, vì mãi nghiên cứu võ học đã giao hết việc cho Bạch Mi Giáo cho con trai là Dã Vương trông nom. Về danh nghĩa Dã Vương chỉ là Hương chủ Thiên Vị Ðường thôi, nhưng sự thật thì y đã đại diện cho giáo chủ.
Diệt Tuyệt Sư thái thấy người đó tuổi trạc bốn mươi nhưng đôi mắt lóng lánh như hai luồng điện! Khí thế của y khiến ai trông thấy cũng kinh hoảng nên Sư thái cũng không dám khinh thường, vả lại ngày thường bà ta cũng nghe đến tuổi lẫy lừng của y nên bà ta chỉ lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử kia là người thế nào của ngươi? Mà người lại định tiếp một chưởng hộ cho y như vậy?
Vô Kỵ cảm động vô cùng nghĩ thầm:
- Ông ta là cậu của ta, chẳng lẽ ông ta đã nhận ra ta chăng?
Dã Vương ha hả cười đáp:
- Tôi với y không quen biết nhau nhưng thấy y tuổi trẻ như thế mà lại cứng đầu cứng cổ như vậy, chứ không như những kẻ giả nhân giả nghĩa mau danh bán lợi trong võ lâm nên tôi thích y mà định ra đây lãnh giáo công lực của Sư thái xem ra sao đấy!
Lời nói cuối cùng của Dã Vương rất hách dịch hình như không coi Sư thái vào đâu cả!
Diệt Tuyệt Sư thái không tức giận, trái lại vẫn ôn tồn nói với Vô Kỵ rằng:
- Tiểu tử! Nếu ngươi muốn sống thêm vài năm thì lúc này người đào tẩu cũng hay còn kịp đấy!
Vô Kỵ liền đáp:
- Hậu bối không phải là kẻ tham sống sợ chết, hơi tý là vong ân bội nghĩa ngay!
Diệt Tuyệt Sư thái gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, rồi nói với Dã Vương rằng:
- Tiểu tử này còn thiếu lão ni một chưởng, món nợ nào ra món nợ ấy, miễn sao lát nữa lão ni không để cho ngài thất vọng thì thôi!
Dã Vương cười khì khì đáp:
- Sư thái có giỏi thì đánh chết thiếu niên kia, nếu thiếu niên kia không sống sót nữa, tôi sẽ cho các người của Sư thái chết không có chỗ mà chôn!
Nói xong mấy câu đó, Dã Vương liền rút lui ngay, xuyên qua đám đông người, mồm quát lớn:
- Hiện thân!
Ðội nhiên trong bãi cát có vô số đầu người nhô lên, mỗi người phía trước có chống một cái mộc, tay cầm cung tên đang nhắm mọi người định bắn. Thì ra người của Bạch Mi Giáo đào hố cát ẩn núp và đã bao vây chặt hết tất cả mọi người rồi!
Mọi người đang chú ý Diệt Tuyệt Sư thái đối chưởng với Vô Kỵ, không ai để ý tới sự đó. Ngay như Thanh Thư là người khôn ngoan cũng chỉ phòng bị Bạch Mi Giáo đột nhiên xông lại tấn công thôi! Chứ chàng không ngờ Bạch Mi Giáo lại đào hầm dưới đường cát, rần rần tới gần để vây chặt bọn mình như vậy! Bây giờ mọi người bỗng thấy Giáo chúng của Bạch Mi Giáo bao vây gần như vậy và giương cung lên chỉ vào bọn mình ai ai cũng đều kinh hãi biến sắc mặt vì họ đã nhận thấy đầu mũi tên của Giáo chúng Bạch Mi Giáo đều có ánh sáng xanh tỏa ra! Hiển nhiên những mũi tên đó có tẩm chất độc rất mạnh, Dã Vương chỉ ra lệnh một tiếng cho chúng bắn tên thì ngoài mấy người có võ công cao siêu nhất mới may ra thoát chết, còn thì những người khác khó để bảo tồn được tính mạng.
Trong những tay cao thủ của năm môn phái có mặt tại đó thì chỉ có Diệt Tuyệt Sư thái là người có vai vế cao hơn hết và cũng là người tôn trưởng nhất đám nên ai nấy đều đưa mắt nhìn bà ta để chờ ra lệnh, Diệt Tuyệt Sư thái là người rất cố chấp, tuy trông thấy tình thế xảy ra rất hiểm nghèo thế mà bà ta vẫn làm ra vẻ bình tĩnh và nói với Vô Kỵ rằng:
- Tiểu tử! Bây giờ ngươi chỉ cứ việc tự oán là số mệnh của ngươi xui thôi!
Nói xong bà ta vận sức vào cánh tay kêu răng rắc một hồi tựa như người ta rang bắp nổ dòn vậy rồi bà ta múa chưởng nhắm ngực Vô Kỵ đánh luôn!
Chưởng thứ ba này của Diệt Tuyệt Sư thái là chưởng Phật Quang Phổ Chiếu, một chưởng tuyệt học của Phái Nga Mi.
Thế chưởng này chỉ có một thế thôi, không biến hóa như các môn chưởng pháp hay kiếm pháp khác, tuy trông bề ngoài đó rất bình thường nhưng chưởng đó mà đánh trúng ngực, lưng, vai hay mặt của địch thì dù kẻ địch có mạnh, có tài ba đến đâu cũng khó thể thoát khỏi hay tránh né được! Vì chưởng đó lấy Cửu Dương công của phái Nga Mi làm căn bản nên lợi hại không tưởng tượng được! Thời bấy giờ trong phái Nga Mi chỉ có một mình Diệt Tuyệt Sư thái là biết xử dụng thế ấy mà thôi. Thoạt tiên Sư thái định đánh vào chỗ yếu huyệt chỗ đơn điền của Vô Kỵ, khiến chàng mê man bất tỉnh thôi, nhưng vì Dã Vương bỗng hiện thân dọa nạt, nếu Sư thái còn nương tay thì chẳng hóa ra bà ta tham sống sợ chết mà chịu khuất phục đầu hàng kẻ địch hay sao? Vì thế cho nên bà ta mới phải giở hết toàn lực và dùng thế chưởng siêu huyệt nhất ra để đánh Vô Kỵ chứ không còn nể nang gì nữa cả.
Vô Kỵ thấy chưởng của Sư thái chưa đánh ra, xương tay đã kêu trước. Biết ngay chưởng đó không phải là một chưởng tầm thường, sự sống chết của mình chỉ quyết định ở trong giây phút này, nên chàng không dám sơ hở chút nào.
Trong lúc Vô Kỵ thấy thế chưởng của Diệt Tuyệt Sư thái rất lợi hại liền nghĩ tới ngay hai câu kinh ở trong Cửu Dương Chân Kinh: "Ðối phương hung ác mặc kệ dối phương hung ác, ta chỉ cần giữ đủ chân khí của ta thôi".
Hai câu kinh văn đó dã nói rõ không cần phải nghĩ đến thế võ nào để chống đỡ hết, chỉ cần vận đủ chân khí dồn vào ngực bụng mà xong!
Nghĩ đoạn chàng liền vặn chân khi vào ngục ngay, thì bỗng nghe kêu "bốp" một tiếng chưởng của Diệt Tuyệt Sư thái đã đánh trúng vào ngực chàng.
Mọi người đứng cạnh đó đều kinh hãi thất thanh la lớn, vì ai cũng đoán chắc thế nào xương cốt của chàng cũng bị tan nát hết chẳng sai, bằng không người của chàng ít ra cũng bị gãy ra làm đôi!
Ngờ đâu chưởng của Diệt Tuyệt Sư thái vừa đánh xong, mọi người đều thấy vẻ mặt của Vô Kỵ không trong vẻ kinh ngạc và vẫn đứng yên như thường.
Diệt Tuyệt Sư thái thấy vậy mặt nhợt nhạt như người chết đuối, tay chân run rẩy như có lắp lò so vào vậy!
Thì ra thế Phật Quang Phổ Chiếu của Diệt Tuyệt Sư thái hoàn toàn lấy Cửu Dương Công của phái Nga Mi làm căn bản, bà ta có ngờ đâu Vô Kỵ lại là người luyện Cửu Dương Thần Công chính tông, còn Cửu Dương công của phái Nga Mi chỉ là một vải mảnh vụn của Cửu Dương Công chính tông thôi, nên so sánh với Cửu Dương Công của Vô Kỵ, tất nhiên không thể nào so sánh được, vì thế chưởng lực của Sư thái đánh trúng vào người của Vô Kỵ chẳng khác nào như muối bỏ vào bể. Liền biến mất một cách vô hình vô bóng tức thì!
Vô Kỵ thấy ngực mình chỉ khẽ chấn động một cái rồi đột nhiên lại thấy thân thể sảng khoái vô cùng! Tinh thần thoải mái không thể tưởng tượng được! Thì ra nội công ở trong chưởng lực của Sư thái vô hình chung đã bị công lực của Vô Kỵ hút mất, nên Vô Kỵ thấy khỏe hơn mà trái lại Diệt Tuyệt Sư thái thì hầu như bị mất hết hồn vía vậy!
Lúc bấy giờ không ai hiểu rõ được chân lý đó cả, vì các nhân sĩ trong Võ Lâm ai ai cũng biết Cửu Dương Chân Kinh là Tổng bí quyết trong võ học nhưng đã thất truyền từ cuối đời Nam Tống rồi, hơn nữa cũng không ai được trông thấy Cửu Dương Chân Kinh lần nào, duy chỉ có một vài cao thủ đã được thấy Giác Viễn Ðại sư là người đã được học Cửu Dương Chân Kinh thôi, còn thì tình cảnh như vừa rồi chưởng lực của Diệt Tuyệt Sư thái bị nội lực của đối phương hút đi như vậy thì thật chưa ai bao giờ nghe nói và trông thấy lần nào.
Chính Vô Kỵ cũng không hay biết gì hết, ngay cả Diệt Tuyệt Sư thái dù là người kiến thức rất rộng mà cững chỉ tưởng nội lực của Vô Kỵ rất tinh thâm mà mình không thể đã thương được chàng ta thôi. Với nội lực của bà ta thâm hậu như vậy thi dù bà ta có đánh luôn một trăm chưởng cũng không bị hao chút nào, ngờ đâu giờ đây chỉ đánh có một chưởng mà đã hao tổn nội lực như thế nên bà ta cũng thắc mắc như Vô Kỵ vậy!
Tất cả những người có mặt tại đó kể cả vòng ngoài vòng trong có đến mấy trăm người, ngoài Diệt Tuyệt Sư thái ra ai ai cũng tưởng bà ta nương tay hạ độc thủ đó thôi. Cũng có người tưởng ba ta vì không muốn người của năm phái bị Bạch Mi Giáo dùng tên độc bắn chết hay bị thương nặng nên mới phải nương tay như thế, cũng có người cho là bà ta nhút nhát sợ sệt nên chịu khuất phụ sự đe đọa của Dã Vương.
Vô Kỵ cúi đầu vái chào và nói :
- Ða tạ tiền bối đã nương tay cho:
Diệt Tuyệt Sư thái chỉ đáp bằng giọng mũi "hừ" một tiếng nhưng gương mặt đã lộ vẻ ngượng và xấu hổ vô cùng rồi!
Bà ta liền nghĩ thầm:
- Ta đã đánh y ba chưởng rồi, chẳng lẽ lại còn đánh tiếp nữa hay sao? Vì ta đã trót nói chỉ đánh có ba chưởng mà thôi! Nếu bỏ mặc y coi chuyện này như là đã xong thì có khác gì là ta đã khuất phục Bạch Mi Giáo, như vậy thì nhục nhã biết bao?
Sư thái đang tần ngần không biết nghĩ sao cho phải thì Dã vương đã ha hả cười và nói rằng:
- Người thức thời mới là người tuấn kiệt, Diệt Tuyệt Sư thái quả không hổ thẹn là một cao nhân đương thời!
Nói xong chàng quay lại quát lớn ra lệnh với các Giáo chúng rằng:
- Mau bỏ hết cung đi!
Giáo chúng của Bạch Mi Giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dã Vương đều thu hết cung tên, lùi ra phía xa đứng xếp hàng rất chỉnh tề.
Như vậy đủ thấy Giáo chúng của Dã Vương rất có kỷ luật và đã có huấn luyện, nhất tiến nhất thoái, nhất cử nhất động của chúng đều theo thủ pháp trong binh thư tất cả.
Diệt Tuyệt Sư thái không còn vẻ hăng hái kiêu ngạo như trước nữa! Nhưng bà ta cũng không biết dùng lời lẽ gì để giải thích cho mọi người biết là chưởng của mình vừa đánh không phải là nương tay gì cả, vì ai nấy cũng thấy rõ hai chưởng trước bà ta chỉ khẽ đánh mà Vô Kỵ đã bị thương nặng như thế rồi, nhưng sau khi bi Dã Vương dọa nạt, chưởng thứ ba của mình dù giở hết công lực ra đánh rồi mà đối phương không thấy bị suy suyển gì hết, thì bây giờ bà ta cố hết sức biện bạch cũng không một ai tin đâu! Huống hồ xưa nay bà ta ương ngạnh quen rồi, có khi nào .
Bà ta chỉ hâm hực, quắc mắt nhìn Vô Kỵ một cái rồi lớn tiếng nói với Dã Vương rằng:
- Hân Dã Vương! Vừa rồi ngài muốn lãnh giáo nội lực của lão ni đây thì bây giờ xin mời ngài hãy lại đây!
Dã Vương đáp:
- Ngày hôm nay tôi đã cám ơn Sư thái nể lời của tôi thì tôi đâu dám thất lễ với Sư thái nữa! Chúng ta sau này sẽ có dịp tái ngộ, vậy bây giờ xin mạn phép Sư thái , chào Sư thái trước!
Diệt Tuyệt Sư thái liền giơ tay trái lên phẩy một cái, không thèm nói năng gì nữa, dẫn các môn đồ chạy thẳng về phía Tây ngay!
Các môn hạ của phái Côn Luân, Hoa Sơn, Không Ðộng, và Lợi Hanh cùng Thanh Thư cũng theo Sư thái đi luôn.
Lúc này Thù Nhi đã đi lại được như thường vì yếu huyệt của nàng đã giải xong rồi, nên nàng gọi:
- Anh A Ngưu ơi! Hãy mau dắt em đi thôi!
Vô Kỵ đang còn muốn nói chuyện với Dã Vương vài lời nên chàng vội trả lời nàng rằng:
- Hãy khoan đã!
Nói xong chàng liền đi tới gần Dã Vương và lên tiếng cám ơn:
- Ða tạ tiền bối đã cứu giúp có đức này hậu bối không bao giờ dám quên.
Vô Kỵ chỉ muốn ngã lưng vào lòng Dã Vương và lên tiếng kêu gọi:
- Cậu ơi! Cậu ơi!…
Nhưng chàng vẫn cố gượng nén tình cảm, không dám xúc động, vì vậy, hai mắt chàng đỏ ngầu!
Thấy Vô Kỵ như thế Dã Vương tưởng Vô Kỵ cám ơn mình đã ra tay cứu cho khỏi chết nên không để ý chỉ quay nhìn Thù Nhi đang nằm dưới đất, rồi cười nhạt nói:
- A Ly! Con không nhận được ta sao?
- Cha!…
Vô Kỵ thấy Thù Nhi gọi Dã Vương là cha, vội giật mình kinh hãi đồng thời chàng nghĩ thầm:
- Thế ra Thù Nhi là con gái của cậu ta? Và cũng là em con cô cậu với ta. Nàng đã giết mẹ ghẻ và làm mẹ đẻ bị liên lụy mà chết. Nàng đã cho ta hay là hễ cha nàng thấy mặt nàng sẽ giết chết nàng ngay…nàng đã dùng Thiên Thù Tuyệt Hộ Thủ giết Vô Lộc, có lẽ vì ba người gia nhân đó cũng bắt chước chủ nhân mà xử bạc với mẹ nàng cũng nên. Tuy Vô Phúc, Vô Thọ rất ghét nàng, nhưng không dám đấu với nàng. Chúng chỉ nói có một câu: "Ra là Tiểu thư đấy". Rồi chúng ẳm xác của Vô Lộc đi ngay.
Nghĩ đoạn chàng lại quay đầu lại nhìn Thù Nhi, bỗng lại nghĩ tiếp:
- Thảo nào ta thấy hình dáng và cử chỉ của nàng sao lại giống mẹ ta thế! Ngờ đâu nàng lại là anh em họ với ta. Mẹ ta lại con là cô ruột của nàng nữa!
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã nghe thấy tiếng Dã Vương cười nhạt và nói tiếp:
- Mi còn biết gọi ta là cha dấy! Hừ! Ta chỉ tưởng mi đã theo Kim Hoa Bà Bà, không còn coi Bạch Mi Giáo vào đâu cả! Ðồ mất dạy! Y như mẹ mi vậy!.. Luyện cái trò gì Thiên Thù Tuyệt Hộ Thủ! Hừ! Mi thử lấy cái gương mà tự xem bộ mặt của mi như thế nào? Con cái nhà họ Hân ta làm gì lại có người xấu xí như Trư Bát Giới thế này.
Thù Nhi hãi sợ run lẩy bẩy rồi đột nhiên ngẩng đầu lên ngắm nhìn một hồi lớn tiếng hỏi:
- Cha không nhắc tới chuyện xưa, con cũng không nhắc đến làm gì, nếu cha nhất định nói thì con xin hỏi cha câu này đã. Mẹ con lấy cha có điều gì thất thố, tại sao cha lại lấy thêm Dì Hai làm chi?
Dã Vương đáp:
- Con.. con… nhãi này! Mi láo gan thật! Người đàn ông nào mà chỉ năm thê bảy thiếp. Mi bất hiếu bất đạo, ngày hôm nay dù mi có ngụy biện thế nào cũng vô ích thôi! Cái gì là Kim Hoa bà bà? Cái gì là Ngân Diệp Tiên Sinh? Bạch Mi Giáo chúng ta không coi những người ấy vào đâu cả!
Nói xong y quay tay phất một cái ra hiệu bảo Vô Phúc và Vô Thọ hai người rằng:
- Ðem con nhãi này đi cho ta!
Vô Kỵ giơ hai tay lên ngăn cản và la lớn:
- Hãy khoan! Hân… Hân tiền bối định bắt cô ta đi đâu thế và bắt để làm gì?
Dã Vương đáp:
- Còn nhãi ấy là đứa con gái bất hiếu của mỗ! Nó đã giết chết mẹ thứ, còn mẹ đẻ ra nó cũng chịu liên lụy mà chết nốt! Ðứa con khốn nạn ấy không bằng cầm thú. Như vậy thì còn để nó sống làm chi?
Vô Kỵ lại nói:
- Lúc ấy Hân cô nương còn ít tuổi, thấy mẹ bị người ta hà hiếp, nhất thời căm phẫn mới lỡ lầm làm những điều oan trái. Xin tiền bối hãy nghĩ tới tình cha con mà dung thứ cho nàng một phen, xử phạt cô ta rất nhẹ thôi!
Dã Vương ngẩng mặt lên trời cả cười một hồi rồi mới đáp:
- Tiểu tử này giỏi thật! Chẳng hay cậu là hạng người như thế nào mà dám can thiệp vào việc riêng của họ Hân chúng tôi như vậy? Cậu có phải là Võ Lâm chí tôn đấy không?
Vô Kỵ xúc động vô cùng! Chàng định nói rằng:
- Tôi là cháu gọi ông là cậu ấy chớ không có phải là người ngoài đâu!
Nhưng chàng vừa há mồm định nói lại cố nhịn không dám nói tiếp nữa.
Dã Vương vừa cười vừa nói tiếp:
- Tiểu tử! Tính mạng của cậu ngày hôm nay là may mắn nhất trở lại đấy, nếu từ đây cậu hay lý vào việc của giang hồ thì cậu có đến mười mạng đi nữa cũng không có đủ mà chết đâu!
Nói xong, y xua tay một cái, Vô Phúc, Vô Thọ hai người đã ra tay xốc nách Thù Nhi đi.
Vô kỵ biết Thù Nhi lọt vào trong tay cha nàng thì khó mà thoát chết được, cho nên chàng nóng lòng sốt ruột vô cùng, liền xông ngay lại định cướp Thù Nhi .
Dã Vương cau mày đột nhiên giơ tay trái ra túm lấy ngực Vô Kỵ và tung luôn ra bên ngoài một cái.
Thế là người của chàng tựa như đằng vân giá vũ, bay thẳng ra phía xa, rơi xuống bãi cát kêu đến "bốp" một tiếng.
Nhờ có Cửu Dương Thần Công, tuy chàng không bị thương nhưng đầu và mặt mũi bị cắm sâu vào đống cát, khó chịu vô cùng! Chàng không bị thương nhưng đầu và mặt mũi bị cắm sâu vào đống cát, khó chịu vô cùng! Chàng không chịu yên, lại bò dậy quay trở lại định cứu Thù Nhi một lần nữa!
Dã Vương thấy vậy liền cười nhạt và nói tiếp:
- Tiểu tử! Lần thứ nhứt ta nương tay cho, chứ lần thứ hai ta không dung thứ đâu nhé!
Vô Kỵ van lớn:
- Cô ta… cô ta là con gái ruột của tiền bối, tôi đã ẳm cô ta, đã thương cô ta. Vậy xin tiền bối hãy tha thứ cho cô ta đi!
Dã Vương thấy Vô Kỵ van lơn như vậy, hơi động lòng đưa mắt nhìn Thù Nhi, thấy mặt nàng sưng húp, tỏ vẻ chán ghét ngay, liền quát lớn:
- Ði ra đằng khác!
Vô Kỵ chẳng những không nghe lời, lại còn tiến lên định cướp Thù Nhi một lần nữa.
Thù nhi thấy vậy bèn la lớn:
- Anh A Ngưu! Anh hãy để mặc tôi! Bao giờ tôi cũng nhớ đến lòng tốt của anh! Bây giờ anh hãy mau mau tránh xa đi! Anh địch không nổi cha tôi đâu.
Ðang lúc ấy từ trong bãi cát vàng đội nhiên bỗng có một người mặc áo bào xanh chui ra, người đó vươn hai tay ra túm lấy cổ Vô Phúc và Vô Thọ hai người rồi đập hai cái đầu lại thật mạnh kêu đến "bốp" một cái.
Thế là hai người nhà trung thành của Dã Vương bị chết ngất tức thì, rồi người áo bào xanh vội ẳm Thù Nhi chạy đi luôn!
Dã Vương nổi giận quát lớn:
- Thanh Dực Bức Vương cũng dám can thiệp vào việc chúng ta hay sao?
Vy Nhất Tiếu lớn tiếng cả cười, cứ việc ẳm Thù Nhi chạy thẳng về phía trước.
Bức Vương tên là Nhất Tiếu nên tiếng cười của y cứ luôn luôn liên tiếp nhau tựa hồ như muôn ngàn tiếng cười cùng nổi lên vậy!
Dã Vương và Vô Kỵ cùng giở khinh công ra đuổi theo.
Lần này Vi Nhất Tiếu không chạy vòng quanh như mấy lần trước mà chạy thẳng về phía Ðông Nam.
Thân pháp của y nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Dã Vương nội công thâm hậu khinh công cũng lợi hại lắm, còn Vô Kỵ chân khí ở trong người lưu chuyển nên càng chạy càng nhanh hơn trước!
Lúc đầu Nhất Tiếu chỉ cách hai người có hai trượng thôi, nhưng về sau càng chạy càng cách xa hai người từ hơn mười trượng đến hai mươi trượng, ba mươi trượng…
Rốt cuộc không còn thấy hình bóng của y đâu nữa, Dã Vương giận quá hóa cười, thấy trước sau Vô Kỵ chạy vẫn sát cánh với mình trong lòng kinh ngạc, lúc ấy y biết không làm sao đuổi kịp Nhất Tiếu nữa, liền định thử xem khinh công của Vô Kỵ đến đâu, y giở hết tốc lực ra, thân hình nhanh như mũi tên bay thẳng về phía trước.
Nhưng y thấy Vô Kỵ vẫn chạy sát cánh với y như thường, y bỗng nghe thấy Vô Kỵ lên tiếng:
- Hân tiền bối! Khinh công của Thanh Dực Bức Vương tuy nhanh thật, nhưng công lực của y chưa chắc đã hơn chúng ta, vậy chúng ta cứ việc đuổi theo mãi thế nào cũng kịp y ngay!
Dã Vương thấy chàng nói như vậy liền giựt mình hinh hãi, vội ngừng bước lại và nghĩ thầm:
- Ta giở hết tốc lực mà chạy như vậy, ta đã phải dùng hết sức lực bình sinh của ta rồi, đừng nói là mở mồm nói chuyện mà chỉ đổi hơi lầm một tí cũng không tiếp tục chạy nhanh được nữa! Thằng nhỏ nầy vừa chạy vừa lên tiếng nói như vậy mà chân của nó cũng không chậm lại một tí nào, thế thì lạ thật!
Vì nghĩ ngợi mà y ngừng chân lại, trong lúc ấy Vô Kỵ đã chạy lướt đi xa hơn mười trượng. Chàng không thấy Dã Vương chạy nữa liền quay đầu lại thấy Dã Vương đã ngừng chân ở phía đằng sau. Chàng vội quay trở lại đi tới trước mặt Dã Vương có dặn bảo điều gì không?
Dã Vương liền hỏi:
- Chú em họ Tăng? Sư phụ của chú là ai thế?
Vô Kỵ đáp:
- Không! Không! Tiền bối đừng có gọi tôi là em như thế! Tên tôi là A Ngưu, không có sư phụ!
Dã Vương lại nghĩ tiếp:
- Võ công của tiểu tử này thật là quái dị, nếu để cho y sống thì thế nào cũng có nhiều chuyện loạn. Vậy ngay bây giờ ta xuất kỳ bất ý, dùng chưởng đánh chết y ngay tại chỗ này thì hơn .
Ðang lúc ấy hai người bỗng nghe thấy có mấy tiếng kêu thổi bằng ốc bổ vọng tới, đó là tín hiệu báo động của Bạch Mi Giáo .
Dã Vương cau mày lại nghĩ tiếp:
- Chắc thế nào Hồng Thủy, Liệt Hỏa của các kỳ trách ta không ra tay cứu Nhuệ Kinh Kỳ, cho nên họ quay trở lại gây rối loạn cũng nên, nếu bây giờ ta ra tay đánh không chết tên tiểu tử này thì ta có còn thì giờ đâu ở lại gây rắc rối với y? chi bằng ta mượn dao giết người, bảo y một mình đuổi theo để cho Nhất Tiếu giết chết y thì hơn!
Nghĩ đoạn y liền nói:
- Hiện giờ Bạch Mi Giáo đang gặp phải kẻ địch, nên tôi phải trở về đối phó, một mình chú em đuổi theo Nhất Tiếu cũng được. Tên đó nguy hiểm hung ác, hễ chú em gặp y thì ra tay giết chết y ngay mới được!
Vô Kỵ đáp:
- Bản lãnh của hậu sinh hèn kém, đánh y sao nổi? Chẳng hay Bạch Mi Giáo có kẻ địch nào đến tấn công thế?
Dã Vương lắng tai nghe Thu hồi tiếng báo động rồi đáp:
- Quả nhiên là Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Hậu Thổ ba Kỳ đều tới hết.
- Người của ba kỳ đó với Bạch Mi Giáo đều là ma Giáo cả tại sao tàn sát lẫn nhau như thế?
Thấy Vô Kỵ hỏi như vậy Dã Vương liền sầm nét mặt xuống đáp:
- Trẻ con thì biết gì mà cũng xen vào?
Nói xong y liền theo đường lối cũ đi luôn.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Thù Nhi lọt vào tay đại ác ma Vy Nhất Tiếu, nếu nàng bị tên ác ma đó cắn cổ họng hút máu thì làm sao mà còn sống được nữa .
Nghĩ tới đó chàng càng nóng lòng sốt ruột thêm, chàng hít mạnh một hơi, cằm đầu chạy luôn. Cũng may khinh công, của Nhất Tiếu tuy nhanh thật, nhưng vì còn ẳm một người nên y không thể đi không có vết chân như lúc thường được. Vì vậy y chạy tới đâu đếu có vết chân in trên mặt cát hết.
Vô Kỵ vừa đuổi vừa nghĩ:
- Y nghỉ ngơi, ta không nghỉ ngơi, y ngủ ta không ngủ, ta chắc chỉ đuổi ba ngày ba đêm là cùng thế nào cũng phải đuổi kịp.
Chạy luôn ba ngày ba đêm dưới mặt trời nóng như thiêu và trên mặt cát cũng không kém nóng của ánh nắng, có phải là chuyện dễ đâu!
Chàng chạy tới chiều tới tối hôm đó đã thấy mồm không cổ khát, mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng có một điều lạ là chàng thấy hai chân không hề mỏi mệt chút nào.
Thì ra, Cửu Dương Thần Công đã kích thích trong người chàng từ mấy năm nay bây giờ mới phát ra càng dùng đến sức bao nhiêu chàng thấy tinh thần sảng khoái bấy nhiêu, khi đợi tới mội nơi có nước, chàng liền uống nước no rồi lại tiếp tục ngay.
Chạy tới nữa đêm hôm đó mặt trăng đã mọc trên đỉnh đầu, chàng cảm thấy hoảng sợ vì đột nhiên chàng bỗng tưởng tượng thấy xác chết Thù Nhi đã bị hút hết máu đang hiện ra, phía sau văng vẳng có tiếng chân người chạy, chàng quay đầu nhìn lại nhưng không thấy có bóng người nào hết, nhưng chàng nhìn kỹ thấy trên bãi cát có ba đường vết chân, một đường là của Nhất Tiếu, một đường của chàng và một đường nữa là của ai?
Mà phía đằng trước chàng thì chỉ có một đường vết chân của Nhất Tiếu thôi, như vậy đủ thấy có người đang theo dõi mình, nhưng tại sao không trông thấy hình bóng người ấy, chẳng lẽ người ấy có pháp thuật ẩn thân chăng?
Chàng vừa hồ nghi vừa cất bước tiếp tục chạy, lại nghe thấy đằng sau có tiếng chân người chạy theo ngay, chàng liền cất tiếng hỏi:
- Ai đó?
Phía đằng sau cũng có tiếng người nói theo:
- Ai đó?
Chàng kinh ngạc vô cùng liền quát hỏi:
- Ngươi là người hay ma?
Chàng vội quay mình trở lại, lần nầy chàng trông thấy dưới đất thoáng có một cái bóng người mới hay người đứng đó núp ở phía sau lưng mình.
Chàng vội hỏi:
- Ngươi theo ta làm chi?
Người nọ đáp:
- Ta theo ngươi để làm chi?
Vô Kỵ vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Ta biết sao được, cho nên mới hỏi ngươi!…
- Ta biết sao được cho nên mới hỏi ngươi!
Vô Kỵ thấy người đó hình như không có ác ý gì lắm, bằng không y theo mình từ bấy lâu, muốn giết mình lúc nào lại chẳng được cho nên chàng mới nói tiếp:
- Tên bạn là gì thế?
Người nọ đáp:
- Nói không được!
- Tại sao nói không được?
- Nói không được là nói không được, chứ không có tại sao cả! Thế tên mi là chi?
- Tôi … tên tôi là Tăng A Ngưu!
- Láo! Tên giả!
Vô Kỵ giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Tại sao lại là giả được?
- Giả tức là giả! Thật thật giả giả cũng thế thôi! Ta thử hỏi người đêm khuya thanh vắng, ngươi lại cắm đầu cắm cổ chạy loạn xạ như vậy làm chi?
Vô Kỵ biết người này là một dị nhân, võ nghệ rất cao siêu, vội đáp:
- Tôi có người bạn bị Thanh Dực Bức Vương bắt đi, nên tôi định chạy theo cứu người bạn đó!
Người cứu không nổi đâu!
- Tại sao?
- Võ công của Bức Vương cao siêu hơn ngươi nhiều, ngươi địch sao nổi?
- Ðánh không nổi y, tôi cũng cứ đánh!
- Giỏi lắm! Ngươi có chí khí như vậy thực hiếm có! Thế ngươi là bạn của cô bé ấy à?
- Phải! Tại sao bạn biết?
- Nếu không phải là bạn của cô nương ấy thì tại sao bạn lại chạy theo như thế! Hay là cô ta đẹp lắm phải không?
- Xấu lắm!
- Thế còn ngươi có xấu không?
- Bạn hãy tới trước mặt tôi thì tự khắc bạn sẽ nhận thấy tôi xấu hay không ngay1
- Ta không cần xem! Cô nương ấy có biết võ không?
- Biết! Nàng là con gái của tiền bối Hân Dã Vương của Bạch Mi Giáo đã theo Kim Hoa bà bà học võ ở Linh Xà Ðảo một thời gian khá lâu rồi!
- Ngươi khỏi cần chạy theo làm gì nữa vô ích! Nhất Tiếu đã bắt được nàng ta thì không đời nào tha đâu!
- Tại sao vậy?
- Ngươi ngu ngốc lắm! Không biết nghĩ ngợi chút nào!
- Ngươi có biết Hân Dã Vương là người thế nào của Hân Thiên Chính không?
- Hai người đó là cha con với nhau!
- Vậy người có biết võ công của Bạch Mi Ưng với Thanh Dực Bức Vương ai cao ai thấp không?
- Tôi không biết! Xin hỏi tiền bối cho biết người nào giỏi hơn người nào?
- Ta cũng không biết rõ, nhưng thế lực của hai người đó ai lớn hơn, người có biết không?
- Ưng Vương lớn hơn!
- Phải! Vì vậy Nhất Tiểu bắt được cháu gái của Thiên Chính sẽ xem nàng ta như một báu vật chứ không chịu trả lời Ưng Vương ngay đâu! Có lẽ y còn muốn lợi dụng cô bé đó mà uy hiếp Thiên Chính là khác!
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Tôi chỉ e Nhất Tiếu làm không nổi! Dã Vương tiền bối đang định giết chết con gái mình!
Người nọ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
Vô Kỵ liền đem chuyện của Thù Nhi giết chết mẹ ghẻ và làm cho mẹ đẻ của nàng vì liên lụy mà chết theo.
Người nọ nghe xong tắc lưỡi khen ngợi:
- Khá thật! Khá thật! Quả thật là một mỹ chất lương tài?
- Cái gì mà mỹ chất lương tài?
Cô bé đó tuổi nhỏ như vậy mà đã đầu độc mẹ thứ chết và làm lụy mẹ đẻ chết như thế, bây giờ cô ta lại lên Linh Xà Ðảo được Kim Hoa bà bà dạy bảo như vậy thật cũng phải thương hại! Thế nào Nhất Tiếu cũng thu nàng làm đồ đệ!
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội hỏi?
- Sao tiền bối biết rõ như vậy?
- Nhất Tiếu là bạn thân của ta, tất nhiên ta biết rõ tâm lý của y ra sao rồi.
Vô Kỵ ngẩn người ra giây lát rồi bỗng lớn tiếng kêu la:
- Nguy tai!
Chàng liền chạy luôn. Người nọ vẫn chạy theo sau lưng chàng.
Chàng vừa chạy vừa lên tiếng hỏi:
-Tại sao tiền bối lại theo tôi làm chi?
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, ta lại thích xem những trò vui nên theo ngươi để xem ngươi Nhất Tiếu làm chi?
Vô Kỵ nổi giận hỏi tiếp:
- Thù Nhi đã có chút tà khí rồi! Tôi quyết không để cho nàng với Nhất Tiếu làm sư phụ nữa! Nếu sau này nàng học thành tài của ác ma ấy cứ chuyên môn hút máu người như vậy thì có phải là nguy tai không?
- Ngươi yêu Thù Nhi lắm hay sao? Tại sao ngươi quan tâm đến nàng nhiều thế?
Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi đáp:
- Tôi không yêu nàng… nhưng nàng… hơi giống mẹ tôi!
- Ờ thế ra mẹ ngươi cũng xấu như TrưBát Giới phải không? Như vậy thì mặt của nhà ngươi cũng chả đẹp đẽ gì đâu?
- Bậy nào! Mẹ tôi xinh đẹp lắm!
- Tiếc thật! Tiếc thật!
- Ðáng tiếc cái gì?
- Ngươi ít tuổi như vậy mà đã có huyết tính như thế, kể cũng hiếm khi có thật! Chỉ tiếc rằng thoáng nhìn cái ngươi sẽ trở nên một cái xác không hồn rồi!
Vô Kỵ thấy người đó nói như vậy liền nghĩ:
- Lời của y nói rất phải, dù ta có đuổi kịp nhất Tiếu đi chăng nữa, ta cũng không làm sao cứu nổi Thù Nhi! Như vậy có phải chết oan chết uổng một cách vô ích không?
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Thưa tiền bối! Tiền bối giúp tôi một tay có được không?
- Không được! Ðiều thứ nhứt Vi Nhất Tiếu là bạn thân của ta, điều thứ hai chưa chắc ta đã địch nổi y.
- Nếu Nhất Tiếu là bạn thân của tiền bối thì sao tiền bối không khuyên bảo y đi?
Người nọ thở dài một tiếng rồi đáp:
- Dù ta có khuyên y cũng bằng vô ích mà thôi! Sự thật Nhất Tiếu có muốn uống máu người đâu? Ðó chẳng qua là một sự bất dắc dĩ đó thôi! Y có nỗi khổ tâm riêng, người ngoài không sao hiểu biết được!
- Y bất đắc dĩ mới hút máu người ư? Sao lại có chuyện lạ lùng như thế?
Vì Nhất Tiếu luyện nội công bị tảo hỏa nhập ma, nên mỗi lần y khích động nội lực thì phải uống máu người một lần, bằng không y sẽ run lẩy bẩy như giá lạnh và thậm chí chết ngay tại chỗ.
- Có phải những mạch ở Tam Âm của y đã bị tổn thương không?
- Ủa sao ngươi biết rõ như thế?
- Tôi chỉ ước đoán vậy thôi, không biết có đúng hay không?
- Ta đã ba lần vào núi Trường Bạch muốn kiếm cho y một con Hỏa Thiềm Nhỡn Mục để chữa bệnh đó, nhưng ba lần đó ta đều mất công toi. Lần thứ nhất ta có trông thấy Hỏa Thiềm, nhưng chỉ cách nhau có hai trượng mà ta bắt không đuợc để cho nó chạy mất.
Lần thứ hai, lần thứ ba ta chúng thấy hình bóng con Hỏa Thiềm đâu cả đợi chờ tai nạn gần đây qua khỏi, thế nào ta cũng đi tới đó một phen nữa.
Vô kỵ hỏi:
- Thế tôi có thể cùng đi với tiền bối được không?
- Ừ, nội lực của ngươi khá đủ, nhưng khổ nỗi khinh công hãy còn kém lắm! Tới lúc ấy hãy hay! À ta hãy hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn đi theo giúp ta bắt con Hỏa Thiềm làm chi?
- Nếu bắt được Hỏa Thiềm không những chữa được bịnh cho Nhất Tiếu và cũng cứu được nhiều người khỏi chết vì lúc ấy Nhất Tiếu không cần phải hút máu người nữa! À! Thưa tiền bối! Bức Vương chạy lâu như vậy. Thế nào cũng kích động đến nội lực thì ông ta bắt buộc phải hút máu Thù Nhi thì mới sống được phải không?
- Vấn đề này không thể nói trước được! Tuy y muốn nhận Thù Nhi làm độ đệ, nhưng đến lúc y thấy giá lánh sợ máu của bị đóng băng đông đặc lại, tới lúc bây giờ có lẽ ngay con gái của y…
Vô Kỵ càng nghe nói càng hoảng sợ, cứ cắm đầu ù té chạy.
Người nọ bỗng la lớn hỏi:
- Ủa! Ðằng sau ngươi là gì thế?
Vô kỵ quay đầu lại nhìn, đột nhiên chàng thấy trời đã tối tăm, thân hình của mình bị một cái gì như cái túi lớn úp chụp. Rồi chàng thấy cả người hình như bị nằm trong một cái túi vải, rồi bị người nọ vác luôn lên trên vai. Chàng cố hết sức định xé rách cái túi vải đó để chui ra. Ngờ đâu cái túi ấy không phải là nhiễu, cũng không phải là da, nhưng dai vô cùng. Chàng rờ tay vào xem thử thì thấy túi đó quả thật làm bằng một thứ vải sô, nhưng không hiểu tại sao xé mãi mà nó cũng không rách?
Người nọ quàng tay về phía sau đánh mạnh vào mông chàng một cái, vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử! Hãy ngoan ngoãn nằm trong túi Càn khôn của ta, đừng có cử động làm chi, ta sẽ đưa ngươi đi tới một nơi này, nếu ngươi lên tiếng nói cho người ta hay biết thì ta muốn cứu ngươi cũng không thể cứu được nữa đâu!
- Tiền bối định đưa tôi đi đâu thế?
Người đã lọt trong túi Càn khôn của ta tính mạng của ngươi trong tay ta liệu ngươi có thể đào tẩu được klhông? Quý hồ ngươi đừng cử động đừng lên tiếng thì rồi đây người sẽ được ta tặng cho những cái hay!
Vô Kỵ thấy người đó nói vậy, biết mình không thể nào thoát được, nên chàng đành nằm im, không dám cựa quậy nữa.
Người nọ bỗng vứt cái túi xuống đất rồi ha hả cả cười nói.
- Ngươi chui ra được cái túi vải này của ta thì ta sẽ cho ngươi là tài ba vô cùng!
Vô Kỵ vận nội công, hai tay đẩy mạnh mấy cái, vì cái túi đó mềm nhũn nên không thể nào dùng sức đẩy được, chàng lại giơ chân phải lên đá thử, chỉ nghe thấy kêu "bộp". Một tiếng, nhưng cái túi vẫn không hề hấn gì hết, tha hồ chàng cấu xé, đấm đá, chỉ tốn hơi sức thôi, chứ không sao làm rách nổi cái túi đó.
Người nọ vừa cười vừa hỏi:
- Ngươi đã phục chưa?
- Phục rồi!
Ngươi chui được vào trong túi vải này của ta, đó là duyên phúc của ngươi!
Nói xong y liền vác cái túi lên vai rồi cầm đầu chạy luôn.
Vô Kỵ lại hỏi:
- Còn Thù Nhi thì sao?
- Ta biết sao được? Nếu ngươi còn nói lôi thôi nữa, ta vứt ngươi ra khỏi cái túi vải này ngay!
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Ta đang rất mong ngươi vứt ta ra khỏi cái túi vải này .
Tuy vậy chàng không dám nói nữa, cảm thấy người nọ đi rất nhanh, chàng cũng phục khinh công của người đó quả thật lợi hại vì chàng thấy người đó vác thêm chàng ở trên vai mà vẫn chạy nhanh như trước.
Người đó chạy độ vài tiếng đồng hồ, dần dần Vô Kỵ thấy nóng hổi, chàng biết bây giờ đã là ban ngày rồi nên mặt rtời chiếu ánh nắng nóng đó xuống cái túi vải nên mới nóng như thế. Lại qua được một lát lâu nữa, chàng cảm thấy người đó càng chạy càng lên dần trên cao, hình như người đó đang chạy lên núi vậy. Khi lên trên đỉnh núi, chàng lại cảm thấy giá lạnh vô cùng, chàng lại nghĩ thầm:
- Có lẽ bây giờ ta đang ở trên một cái núi cao, phủ đầy tuyết nên mới lạnh quá như thế này.
Chàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại thấy thân hình của mình bị bay lên. Chàng giật mình kinh hãi, thất thanh định la lớn, nhưng chàng chưa kịp la, đã thấy thân hình của mình rơi xuống lưng người nọ ngay. Lúc ấy chàng mới biết người nọ đang nhảy nhót và mình với người đó cứ nhảy nhót liên tiếp, lúc cao, lúc thấp, lúc gần, lúc xa.
Một lát sau, chàng bỗng nghe từ đằng xa có tiếng người hỏi rằng:
- Nói Không Ðược, tại sao lúc này mới đến?
Người nọ đang vác Vô Kỵ đáp:
- Ở giữa đường gặp một chuyện nhỏ mọn, chẳng hay Nhất Tiếu đã đến chưa?
- Chưa thấy y tới! Lạ thật! Sao cả y cũng tới muộn như vậy. Nói Không Ðược, anh có gặp y không?
Người đằng xa vừa hỏi vừa đi tới gần, Vô Kỵ ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Thế ra người nầy tên là Nói Không Ðược! Thảo nào ta hỏi tên y là gì, y cư bảo là Nói Không Ðược! Ta lại còn hỏi y tại sao lại nói không được, y lại trả lời: Nói Không Ðược là nói không được, chứ không tại sao cả! Tại sao y lại lấy cái tên quái lạ như thế nhỉ? …
Thế là y với Nhất Tiếu đã hẹn gặp nhau ở nơi đây, nhưng không biết Thù Nhi có việc gì không? Hiện giờ ta lọt vào trong túi của y, y là bạn thân nhất của Nhất Tiếu, không biết rồi đây y sẽ đối xử với ta ra sao?
Chàng lại nghe Nói Không Ðược lên tiếng:
- Thiêt Quan Ðạo huynh: chúng ta đi kiếm Nhất Tiếu huynh đi! Ðệ chỉ e y lại gặp chuyện gì không hay xảy ra cũng nên!
Thiết Quan Ðạo nhân đáp:
- Thanh Dực Bức Vương là người tinh khôn, thông minh, võ công trác tuyệt thì khi nào lại có chuyện gì không hay xảy ra!
- Ðệ vẫn nhận thấy chuyện này có vẻ bất lành…
Bỗng dưới chân núi có tiếng người vong lên kêu la rằng:
- Nói Không Ðược hòa thượng kia là đạo sĩ già Thiết Quan nữa, có mau lại đây giúp ta không? Thật là nguy tai lắm! Ngay tai lắm!…
Nói Không Ðược với Thiết Quan Ðạo nhân đều kinh hãi hỏi nhau rằng:
- Tiếng của Chu Ðiên đấy! Không hiểu việc gì mà y lại la nguy tai như thế?
Nói Không Ðược lại nói tiếp:
- Hình như y bị thương thì phải, cho nên giọng nói của y yếu ớt lắm!
Y không đợi Thiết Quan trả lời, đã vác Vô Kỵ chạy xuống chân núi, Thiết Quan Ðạo nhân cũng chạy theo sau, đến chân núi lại lên tiếng hỏi:
- Ủa! Chu Ðiên cõng ai thế? Có phải là Vi Nhất Tiếu đấy không? Chu Ðiên khỏi hoảng sợ! Chúng ta xuống đây tiếp bạn đấy!
Chu Ðiên vừa cười đáp:
- Ta hoảng sợ cái cóc khô à? Ta mà hoảng sỡ cái gì? Con dơi hút máu sắp sửa về chầu trời thì có!
Nói Không Ðược kinh hãi vội hỏi:
- Vi huynh làm sao thế? Bị thương gì thế?
Nói xong. Y liền rảo cẳng chạy nhanh thêm.
Vô Kỵ ở trong túi lại tưởng như mình đang đằng vân giá võ vậy! Chàng không sao chịu được, liền khẽ nói:
- Tiền bối hãy để tôi xuống đất rồi không dưới ấy cứu người ấy!
Nói Không Ðược đột nhiên đưa cái túi lên quay ba vòng.
Vô Kỵ càng kinh hãi thêm, chàng chỉ sợ Nói Không Ðược tuột tay thì mình bị rơi ngay xuống vực thẳm, tan xương nát thịt mất thôi!
Chàng lại nghe Nói Không Ðược trầm giọng nói tiếp:
- Tiểu tử! Ta là Hòa thượng túi vải Nói Không Ðược, con người ở phía sau nói chuyện bên dưới kia là Chu Ðiên! Chúng ta ba người lại thêm Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Thiêm, Bành Doanh Ngọc, Bành Hòa Thượng đều là Ngủ nhân trong Ma Giáo! Ngươi có biết Ma Giáo không?
Vô Kỵ đáp:
- Biết rồi! Thế ra Ðạo sư cũng là người ở trong Ma Giáo đấy!
- Ta với Chu Ðiên không ưa giết người, còn Thiết Quan Ðạo nhân với Lãnh Diện tiên sinh Bành Hòa Thượng ba người thì xưa nay giết người không chớp mắt, nếu ba người đó biết ngươi núp ở trong túi Càn khôn của ta thì bất cứ người nào, họ chỉ khẽ tay đánh một cái, ngươi bị đánh tan xương nát thịt ngay! Biết chưa?
- Tôi có mang tội gì với quý giáo đâu? Tại sao…
- Bọn Thiết Quan Ðạo nhân giết người không cần câu hỏi là có tội gì cả. Từ giờ trở đi, nếu người muốn được sống thì đừng có nói nữa hiểu chưa?
Vô Kỵ gật đầu chứ không đáp.
Nói Không Ðược lại hỏi:
- Sao ngươi không trả lời ta?
- Tiền bối đã cấm tôi không được nói nữa mà!
- Ngươi biết như vậy thì được lắm… ủa Nhất Tiếu huynh làm sao thế?
Vô Kỵ lại nghe Chu Ðiên với giọng khàn khàn nói tiếp:
- Y… y… nguy hiểm lắm! Nguy hiểm lắm!…
- Ủa! Trước ngực của anh Nhất Tiếu vẫn còn ấm áp, Chu Ðiên! Có phải anh đã cứu y không?
Thiết Quan Ðạo nhân Trương Trung liền xen lời hỏi:
- Chu Ðiên! Nhất Tiếu bị thương gì thế?
Chu Ðiên đáp:
- Ðệ thấy y nằm cứng ngắt ở bên vệ đường. Giá lạnh đến nghẹt thở, không ngờ một tên cường đạo như tôi mà lại bỗng dưng có lòng từ thiện! Tôi liền vận khí trợ giúp y, ngờ đâu chất âm độc trong người Nhất Tiếu lợi hại lắm! Ðấy, đầu đuôi câu chuyện có thế đấy!
Nói Không Ðược lại lên tiếng:
- Chu Ðiên! Lần này anh đã làm việc thiện thật sự rồi!
Chu Ðiên đáp:
- Việc thiện việc dữ cái quái gì? Con dơi hút máu người này vừa làm âm độc cổ quái, ngày thường thấy y là không ưa rồi, nhưng không hiểu sao lần này Chu Ðiên tôi lại mến y? nên Chu Ðiên này mới ra tay cứu giúp y như vậy. Không ngờ chưa cứu y khỏi bệnh thì hơi âm hàn đã chuyển sang người của Chu Ðiên này có lẽ phen nầy tính mạng thằng già này cũng sẽ bị toi vì y!
Thiết Quan Ðạo Nhân nghe nói vội kinh hãi hỏi:
- Chu huynh bị thương có nặng không?
Chu Ðiên đáp:
- Báo ứng! Báo ứng! Con dơi hút máu với Chu Ðiên bình sinh chuyên làm những việc tai ác nên vừa làm việc thiện là bị tai họa ngay.
Nói Không Ðược lại hỏi:
Chu Ðiên đáp:
- Hơi độc âm hàn ở trong người y đột nhiên làm nguy, y phải hút máu người mới khỏi được, nhưng rõ ràng bên cạnh y có một thiếu nữ nằm đó mà y chịu hy sinh tính mạng, không hút máu càng, vì thế Chu Ðiên thấy y đã làm việc thiện thì Chu Ðiên tôi cũng thay tâm đổi dạ làm việc thiện ra tay cứu nguy một phen!
Vô Kỵ nằm ở trong túi vải nghe nói Nhất Tiếu không hút máu của Thù Nhi, trong lòng mới yên dạ .
Nói Không Ðược vội đưa tay về phía sau vỗ mạnh vào cái túi vải, rồi lên tiếng hỏi:
- Thiếu nữ đó là ai? Và hiện giờ nàng đi đâu rồi?
Chu Ðiên đáp:
- Chu Ðiên này có hỏi y về vần đề đó thì y đáp: còn bé ấy là cháu gái của lão Bạch Mi, tên họ nó là Hân Ly, con dơi hút máu đã nhận nó là đồ đệ rồi nên không nỡ hút máu của nó là thế!
Nói Không Ðược với Thiết Quan Ðạo Nhân đều vỗ tay khen ngợi và nói:
- Anh! Nhất Tiếu có lòng tiện như vậy, có lẽ Giáo phái của chúng ta có cơ trùng hưng. Thanh Bức với Bạch Ưng, hai vương bắt tay nhau thanh thế của Minh Gíáo chúng ta càng phấn chấn thêm!
Nói Không Ðược nói xong liền đỡ Nhất Tiếu, thấy người của Bức Vương giá lạnh như vậy liền nói tiếp:
- Ủa? Sao ngươi của y giá lạnh như thế nầy? Biết làm sao đây?
Chu Ðiên liền nói:
- Cho nên tôi đã bảo các người mừng sớm quá mà! Tánh mạng của con dơi hút máu nầy đã mất chín phần rồi, chỉ còn một phần sống thôi. Một con dơi bắt tay với Bạch Ưng thì cũng chả có lợi gì cho phái chúng ta!
Thiết Quan Ðạo Nhân lại xen lời nói:
- Các người ở đây đợi chờ một chút! Ðể tôi xuống núi kiếm một người sống đem lên đây cho anh Nhất Tiếu hút máu!
Nói xong, y liền tung mình chạy xuống dưới núi ngay, Chu Ðiên vội nói gọi vói theo:
- Hãy khoan! Ðạo sĩ Thiết Quan kia! Nơi đây hoang vu nếu chờ đến khi ngươi đem được người sống lên đây thì Nhất Tiếu đã biến thành Bất Tiếu rồi! Nói Không Ðược! Anh hãy đem thằng nhỏ ở trong túi vải của anh ra cho Nhất Tiếu hút máu, có hơn không?
Vô Kỵ giựt mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Thế ra bọn chúng đã biết ta núp ở trong cái túi vải nầy rồi .
Nói Không Ðược vội đáp:
- Không được! Người này có ơn với bổn giáo, nếu Nhất Tiếu huynh hút máu y htì Ngũ Hành Kỳ sẽ thí mạng với Nhất Tiếu huynh ngay!
Thế rồi y bèn kể chuyện Vô Kỵ chịu ba chưởng của Diệt Tuyệt Sư thái như thế nào cho mọi người nghe. Nhờ vậy Vô Kỵ mới cứu được bao nhiêu mạng người của Nhuệ Kinh Kỳ thoát chết. Kể xong y lại nói tiếp:
- Lúc ấy tôi núp ở trong đội ngủ Bạch Mi Giáo, tôi trong thấy rõ ràng như vậy, Ngủ Hành Kỳ chẳng thành tâm mà bái phục thằng nhỏ này hay sao?
Thiết Quan Ðạo Nhân lại hỏi:
Vì thế Nói Không Ðược huynh mới giấu y ở trong túi để làm của báu mà thu phục Ngũ Hành Kỳ phải không?
Nói Không Ðược đáp:
- Nói Không Ðược! Nói Không Ðược! Nói tóm lại bổn giáo đã chia xẻ làm năm làm ba, hiện giờ đại nạn sắp tới nơi, Bạch Mi Giáo lại đánh nhau với Ngũ Hành Kỳ kịch liệt như vậy, sao chúng ta cũng phải nhất tâm nhất trí, tay dắt tay nhau như vậy mới khỏi bị các Giáo phái tiêu diệt! Người ở tromg núi nầy rất có lợi cho các đạo nhân mã của bổn phái hòa hợp, đều đó không ai nghi ngờ gì hết!
Nói xong y liền giơ tay ra dí vào Linh đài huyệt phía sau lưng cuả Nhất Tiếu và vận chân khí giúp Bức Vương đẩy những nơi độc ra.
Chu Ðiên thở dài và nói tiếp:
- Nói Không Ðược huynh ơi! Vì bạn mà mạo hiểm như vậy thì tốt nhưng huynh cũng nên thận trọng mới được.
Thiết Quan Ðạo Nhân hăng hái nói:
- Ðể đệ tử giúp huynh một tay cho!
Nói xong lão đạo sĩ giơ tay phải ra nắm lấy tay trái của Nói Không Ðược, hai sức lực chuyển sang nhau rồi dồn cả vào cho Nhất Tiếu.
Một lát sau Nhất Tiếu đã khẽ rên rỉ và tỉnh dậy rồi! Nhưng y vẫn rét run, hai hàm răng vãn run cầm cập đủ thấy trong người y vẫn còn rét đến nỗi y không sao chịu được.
Y khẽ nói:
- Chu Ðiên, Thiết Quan Ðạo Nhân! Cám ơn hai bạn đã ra tay cứu giúp!
Y không cám ơn Nói Không Ðược là vì y với Nói Không Ðược là bạn thâm giao. Công lực của Thiết Quan Ðạo Nhân rất tinh thâm nhưng bị âm độc của người Nhất Tiếu đẩy sang, lão đạo sĩ phải cố hết sức chống dỡ nên không sao lên tiếng trả lời Nhất Tiếu được và cả Nói Không Ðược cũng vậy!
Ðang lúc ấy bỗng thấy trên đỉnh núi ở phía Ðông có mấy tiếng đàn vọng xuống. Trong những tiếng đàn lại còn xen một tiếng rú rất thanh thót, Chu Ðiên liền lên tiếng nói:
- Lãnh Diện tiên sinh với Bành Hòa Thượng đã tới đây kiếm chúng ta rồi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT