Hà Thái Hoài vẫn còn sống. Đó là điều đầu tiên đang gây kinh ngạc cho chính bản thân Hà Thái Hoài.

Tiếp đó, khi Hà Thái Hoài tự ngồi bật dậy, do xung quanh chỉ là bóng đêm đen dày đặc nên Hà Thái Hoài chỉ có thể dùng tay sờ soạn khắp người. Thì điều thứ hai đang gây kinh ngạc cho Hà Thái Hoài là khắp thân gã tuy vẫn đau như dần nhưng dường như tất cả đều nguyên vẹn. Chứng tỏ cái đau đang âm ỉ đến với Hà Thái Hoài chỉ là nỗi đau do bị nhân vật sứ giả Huyết Ma Cung quật quá nhiều kình vào chứ không phải do làn nước nóng từng làm bỏng da thịt Hà Thái Hoài gây ra.

Chưa hết, khi Hà Thái Hoài tự tay khe khẽ chạm vào từng lớp da bên ngoài thì một sự thật hiển nhiên khác mới làm cho bản thân Hà Thái Hoài kinh ngạc tột cùng. Đó là da dẻ toàn thân Hà Thái Hoài vẫn mịn màng ở những chỗ cần phải mịn màng và phẳng phiu ở những vị trí từng có lớp da phẳng phiu.

“Quái lạ, không lẽ việc ta rơi vào làn nước nóng lại không gây chút hậu quả nào cho ta ?”

Khó tin đây là sự thật, Hà Thái Hoài chầm chậm đứng lên và quay đầu nhìn quanh.

Mọi chỗ Hà Thái Hoài vừa đưa mắt nhìn đều tối đen, khiến Hà Thái Hoài có cảm giác bản thân gã đang ở một nơi nào khác chứ không phải đang ở Tuyệt Minh Cốc. Vì rằng nếu đây là Tuyệt Minh Cốc thì chí ít gã cũng nhìn thấy động khẩu, chỗ mà gã từng nhìn thấy nhiều loạt chưởng kình của nhân vật sứ giả Huyết Ma Cung quật bay vào. Đằng này, đến một mẩu ánh sang nhỏ cũng không hề có, tợ như gã đang rơi vào một cõi y minh, một nơi hoàn toàn tối tăm và là nơi có những u hồn vất vưởng mới được quyền lưu ngụ mà thôi.

“Hay là ta đã chết mà vì mơ tưởng hão huyền nên mới nghĩ là ta vẫn còn sống?”

Sợ đó là sự thật, Hà Thái Hoài tự giẫm mạnh chân vào nền đá dưới chân.

Soạt !

Tiếng động chạm vang lên thật khác lạ khiến Hà Thái Hoài trân cứng người. Phải một lúc lâu sau đó, Hà Thái Hoài mới dám thu hết đởm lược để ngồi xuống và dừng tay sờ tìm xem vật gì vừa dẫm đã tạo ra thanh âm kỳ lạ.

“Một bộ y phục?”

Hà Thái Hoài chỉ dám kêu thầm như thế. Và khi biết chắc đó là bộ y phục, một bộ y phục vẫn còn bền chắc, Hà Thái Hoài vụt thất kinh vì không thể không nghĩ đến đó là bộ y phục, di vật còn lại duy nhất của Lưu Ngọc Bội, người đã từng đi vào Tuyệt Minh Cốc trước lúc Hà Thái Hoài bị đẩy bay vào.

Hà Thái Hoài run bắn cả hai tay khi chầm chậm mò tìm từng điểm quen thuộc trên bộ y phục này.

Và Hà Thái Hoài nhận ra đó chính là bộ xiêm y chỉ có nữ nhân mới sử dụng. Tiếp đó, một dải thắt lưng khổ nhỏ, đúng là vật chỉ có nữ nhân mới dùng. Sau cùng, ở bên trong bọc áo của bộ xiêm y có một ngọn liễu đao.

“Không thể nào nhầm lẫn được nữa, đây chính là y phục của Ngọc Bội tỷ. Vậy là Ngọc Bội tỷ đã mất mạng ? Bọn Huyết Ma Cung đã chờ sẵn ở đây, chúng đã sát hại Ngọc Bội tỷ bằng cách xô tỷ ngã vào làn nước nóng. Chỉ có xiêm y của Ngọc Bội tỷ là còn tồn tại. A…! Bọn chúng thật độc ác. Chính chúng là hung thủ hãm hại Lưu gia, chúng cũng giết luôn Ngọc Bội tỷ vốn là hậu nhân duy nhất của Lưu gia. Ngọc Bội tỷ ! Ân sư ! Hà Thái Hoài này quyết báo thù cho tất cả ! A…a…”

Trong cơn phẫn nộ. Hà Thái Hoài dường như quên mất bản thân đang ở đâu, gã cắm đầu chạy loạn.

Cộp !

Đầu va khá mạnh vào vách đá, cái đau không giúp gã hồi tỉnh, trái lại càng khiến gã chạy loạn hơn !

Cộp ! Cộp !

Phải va thêm một đôi lần nữa Hà Thái Hoài mới thức tỉnh. Nhưng nguyên nhân khiến gã thức tỉnh không phải vì đau, mà vì gã nhân ra rằng như gã đang lọt vào nơi nào đó khá giống một bí động, chứ không phải một cốc núi như Tuyệt Minh Cốc chẳng hạn. Và điều đó thêm được chứng minh khi gã vừa chạm tay vào vách đá vừa chậm chậm di chuyển về một phía.

Gã tự đánh dấu sự khởi đầu bằng cách cố ghi nhớ thật chuẩn xác vị trí của một mẫu đá nhỏ chợt nhô ra từ vách đá. Đó là một mẩu đá nằm hơi cao, ngang bằng tầm tay với của gã. Sau đó, vẫn di chuyển về phía tay hữu, cứ đi được một đoạn chừng non trượng gã lại đưa tay sờ tìm xem đã gặp lại mẫu đá đó chưa. Cứ thế, đến khi tay gạ thật sự chạm phải mẫu đá lúc đầu, gã di chuyển theo một vòng tròn với một đoạn đường là năm trượng có lẻ, gã nhận chân một sự thật rằng quả nhiên gã đang hiện diện tại một bí động với phạm vi quanh gã là bốn hoặc năm trượng vuông.

Một nghi vấn liền đến với gã, đấy là địa hình thật sự của Tuyệt Minh Cốc hay lúc gã bị chấn bay vào Tuyệt Minh Cốc đã vô tình lọt vào một bí động lạ lùng ?

Và gã tự băn khoăn :

“Nếu ta tình cờ lọt vào bí động thì chỗ nào là nơi ta lọt vào ? Một động khẩu hay một ngách đá nào đó chẳng hạn?”

Để tìm câu trả lời gã lại chậm chậm di chuyển theo hình vòng như lúc nãy. Có khác chăng là lần này gã không chỉ dùng tay sờ soạng đâu đó phía trênn đầu, trái lại gã đã sờ tìm hầu như toàn bộ vách đá, bất kỳ chỗ nào mà gã có thể dùng tay chạm đến.

Và gã chợt lặng người khi tay gã vừa chạm vào một bề mặt tương đối phẳng của vách đá với một đặc điểm khác lạ là như ở vị trí này mặt đá có phần nhám nhúa hơn so với bất kỳ chỗ nào khác. Nhưng không phải là sự nhám nhúa bình thường do mặt đá vốn vậy. Mà như gã vừa nhận ra mặt đá bị nhám là do có khá nhiều tự dạng được ai đó cố tình chạm khắc vào mặt đá.

Không thể là bút tích của Lưu Ngọc Bội, Hà Thái Hoài tin chắc như vậy ngay khi phát hiện mặt đá ở vị trí này cũng như bao vị trí khác đều bị một lớp rong rêu khô ráp phủ kín lên trên. Có nghĩa là tự dạng đã tồn tại như thế này khá lâu, khác với bút tích nếu mới được chạm khắc ắt sẽ không có lớp rêu bao phủ.

Gã lần theo từng tự dạng. Và khi đã phát hiện đâu là chỗ khởi đầu của bức di thư, cứ nghĩ là bức di thư thì hơn, gã buộc phải ngồi bệch xuống, bởi toàn bộ bức di thư được chạm khắc lên vách đá chỉ chiếm một chiều cao khiêm tốn là độ chừng một thước mộc trở lại, nghĩa là không cao hơn đầu vai của gã là bao nhiêu khi gã đã ngồi.

Gã gật gù với gã :

“Hiểu rồi ! Người lưu tự đã thực hiện việc này với tư thế ngồi !”

Tuy nhiên, do mường tượng đó là bức di thư của chủ nhân để lại với tư thế ngồi, dù gã đã chạm tay vào từng tự dạng một. Thế nhưng gã mò mẫm mãi vẫn không đọc được dù chỉ là một chữ.

“Không phải ngôn ngữ Trung Nguyên chăng? Mà là tự dạng được viết theo ngôn ngữ của một bộ tộc nào đó mà ta chưa từng biết?”

Thất vọng vì nhận định này, gã giải sầu bằng cách xoa cả hai lòng bàn tay lên phần mặt đá có lưu lại nhiều tự dạng. Xoa như thế được một lúc gã chợt giật mình. Vì nếu gã vừa mường tượng không lầm thì dường như có một tay nào đó của gã chạm vào một tự dạng có ý nghĩa tương tự như chữ Nhất. Không chữ nào dễ nhận ra bằng chữ Nhất, do chữ Nhất có một nét duy nhất và được vạch theo chiều nằm ngang. Gã để yên hai bàn tay và chầm chậm mò lại từng tay một. Mặt gã quay vào vách đá, và tay phía bên tả của gã chính là bàn tay đang chạm vào chữ Nhất (-). Chỉ có điều, chữ Nhất ở đây được viết theo chiều thẳng tiếng đứng, không phải nằm ngang như bao chữ Nhất khác.

“Có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, một loại ngôn ngữ nào đó đã có một chữ với cách viết tương tự như chữ Nhất của Trung Nguyên. Chỉ có khác lá nét chữ này được viết sổ thay vì vạch ngang như chữ Nhất”.

Gã định dừng lại với ý nghĩ vừa có. Nhưng do tình cờ cũng có, do hiếu kỳ cũng có, gã lại dùng tay tả mò tìm một vài tự dạng được chạm khắc rất gần với tự dạng tương tự chữ Nhất vừa rồi.

Để rồi gã chợt nghe khắp người như nổi gai khi gã phát hiện một sự thật, và sự thật đó là :

“Khoan đã, cứ chầm chậm đọc lại lần nữa nào. Chữ giống chữ Nhất được đặt trên một chữ và là dưới ba chữ khác. Mà chữ trên cùng của ba chữ này nếu được ta đặt theo tư thế nằm ngang thì là chữ Thiên. Phải rồi, chữ Thiên ! Chà… Chà…, Và cứ theo tư thế nằm ngang mà đọc tiếp tục thì sau chữ Thiên chính là chữ Hạ. Kế đó là chữ Đệ… ! Đệ Nhất ? Đúng rồi ! Ta hiểu rồi ! Ha…ha… ! Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng. Ha…ha…! Có nghĩa là toàn bộ bức di thư này được chủ nhân vừa nằm vừa chạm khắc từng chữ vào đá. Cũng lạ thật, vị tăng nhân nào lười biếng thế không biết. Vừa nằm vừa viết ? Quái lạ thật ! Trừ phi người này chỉ lưu tự cho vui, không phải lưu tự cho người khác xem. Vậy thì lưu tự làm gì cho phí công? Để xem nào, nhân vật nào dám ngông nghênh tự xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng nào?”

Cuối cùng là Hà Thái Hoài phải nằm hẳn lên nền đá, mặt quay nghiêng vào vách đá, hai tay thoăn thoắt vừa sờ tìm vừa lẩm nhẩm đọc đi đọc lại toàn bộ bức di thư. Và dĩ nhiên đó là bức di thư chạm khắc theo tự dạng chữ Trung Nguyên, tuy rằng cách lưu tự có phần kỳ quặc cũng vào hàng đệ nhất.

“Lão nạp không biết than trời cũng không thể kêu đất, chỉ biết tự trách bản thân mà thôi.

Vì sinh linh quyết tiêu trừ Ma Vương, lão nạp không từ nan vào tận long đàm hổ huyệt của Huyết Ma Chi Vương. Chỉ tiếc lão nạp do sơ tâm nhất thời lầm tiểu kế kẻ địch. Tuyệt Minh Cốc không chấp nhận bất kỳ loại ánh sáng nào. Và chỉ một đốm sáng nhỏ thôi là đủ làm lão nạp mù cả hai mắt.

Tuy Ma Vương đã chết nhưng thân lão nạp phải tạm gởi nơi đây. Chỉ ân hận là không còn đủ lực để hô hoán cáo bạch cùng quần hùng. Để đừng ai vì mong tìm di học tà ma ở Huyết Ma Phủ mà đem ánh sáng rọi vào Cốc Tuyệt Minh. Thật khó mong chút di tự này chợt được phép màu hóa thành tiếng chuông cảnh tỉnh mọi người.

Đáng tiếc thay !

Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng”

Hà Thái Hoài lặng khắp người. Có nhiều điều trong di tự của Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng làm cho Hà Thái Hoài tỉnh ngộ.

Thứ nhất, Tuyệt Minh Cốc cùng với địa hình quanh đây chính là long đàm hổ huyệt của một nhân vật từng được gọi là Huyết Ma Chi Vương hoặc gọi là Ma Vương như Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng lưu tự. Và chữ Huyết Ma này nếu như không phải giống mười phần thì chí ít cũng là nơi xuất xứ của Huyết Ma Cung hiện nay với công phu tà đạo là Huyết Ma Trảo. Cứ thế mà nghĩ thì Lưu Ngọc Bội và Hà Thái Hoài đã chạy đâu không chạy lại chạy ngay vào trú sở của bọn Huyết Ma Cung đã từng nhăm nhe suýt lấy mạng Hà Thái Hoài. Đồng thời, như lời nhân vật sứ giả Huyết Ma Cung từng thú nhận thì Huyết Ma Cung có lẽ đã và đang có mưu đồ độc bá võ lâm. Và khở biến của mọi sự biến có thể chính là trận thảm họa đã xảy ra cho Lưu gia, Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.

Thứ hai, Ngũ Chỉ Bà Bà từng chọn nơi này để lưu ngụ. Vậy có thể hiểu vì Ngũ Chỉ Bà Bà vì tham vọng muốn kiếm tìm di học tà ma của của Ma Vương ở Huyết Ma Phủ nên đã ngụ cư ở đây, hoặc hiểu Ngũ Chỉ Bà Bà, cũng như Lưu Ngọc Bội và Hà Thái Hoài, vì lầm lẫn đặt chân đến chỗ trú sở của Huyết Ma Cung nên đã bị Huyết Ma Cung sát hại.

“Điều này rồi đây ta sẽ minh bạch nếu có ngày ta thoát thân và bỏ công truy tìm tung tích của Ngũ Chỉ Bà Bà. Nếu Bà Bà đã thất tung hoàn toàn, ta có thể hiểu Bà Bà vậy là đã bị Huyết Ma Cung sát hại. Còn như Bà Bà còn tại thế, hừ, chính mụ Bà Bà này vì đã tiếp nhận toàn bộ di học của Huyết Ma Chi Vương nên Huyết Ma Cung là do mụ Bà Bà lập ra. Cứ tạm lập luận và ghi nhận như thế là đủ.”

Kế đó Hà Thái Hoài nghĩ đến một điểm mấu chốt đã được Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng vô tình gợi ý trong lúc lưu tự. Là nếu Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng có thể lớn tiếng hô hoán nhằm cáo bạch cho quần hùng thì Hà Thái Hoài cũng có thể hiểu rằng từ bí động này vẫn còn chỗ thông đến địa điểm khác, nhất là thông đến Tuyệt Minh Cốc.

Hà Thái Hoài tự gật gù :

“Ta bị chấn bay vào Tuyệt Minh Cốc, đến khi tỉnh lại thì hiện hữu ở đây. Tương tự, Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng cũng hiện hữu ở đây sau khi bị mù cả đôi mắt ở chính Tuyệt Minh Cốc. Ta đã sờ tìm khắp lượt nhưng cũng không phát hiện bất kỳ chỗ nào có thể từ đây xuất nhập. Vậy còn ở bên trên thì sao? Sao ta không nghĩ ta đã rơi vào một huyệt động, khá sâu bên dưới và lại còn tứ bề kín như bưng bởi những vách đá.”

Hà Thái Hoài vội vã đứng lên, tiện tay nhặt lấy một mảnh đá vụng vừa vô tình chạm phải.

Khắp người tuy vẫn đau như dần nhưng để ném một mảnh đá bay ngược lên trên thì đó đâu là điều Hà Thái Hoài không thể thực hiện ?

Hà Thái Hoài ném thật !

Cạch…cạch…cạch…

Mảnh đá sau một lúc chạm nãy vào chỗ nào đó ở bên trên rốt cuộc cũng dừng lại và im bặt.

“Rõ rồi ! Đây chỉ là một huyệt động. Nếu ta có thể leo lên trên có nghĩa là thoát !”

Nghĩ như thế, Hà Thái Hoài hăm hở mò tìm trở lại khắp vách đá.

Đây rồi, mẩu đá nhô ra lúc nãy đây rồi, Hà Thái Hoài vừa kêu thầm vừa vội vàng bấu mạnh cả hai tay vào mẩu đá. Đu người lên chịu sức nặng toàn thân vào một tay và tỳ vào mẫu đá, Hà Thái Hoài dùng tay còn lại để quờ tìm mọi chỗ quanh đó. Khá lắm, ở đây có một chỗ khuyết vào khá sâu, để cho Hà Thái Hoài chịu nguyên bàn tay vào để tiếp tục đu thêm người lên cao. Cứ thế, tuy là mò mẫm nhưng Hà Thái Hoài cũng leo lên được một đoạn khá cao. Chỉ cần vách đá cứ luôn lồi lõm thế này thì Hà Thái Hoài lo gì không leo lên khỏi tuyệt động.

Tuy nhiên, Hà Thái Hoài chợt lâm vào tình cảnh bối rối, nơi Hà Thái Hoài đang bám vào nhưng không còn chỗ nào để Hà Thái Hoài tiếp tục bấu víu để leo lên. Bên hữu không có, bên tả không có, cả ở bên trên cũng không có, chỉ ở phía dưới mới có chỗ bấu víu. Không lẽ Hà Thái Hoài lại leo trở xuống ?

Không cam tâm, Hà Thái Hoài cố với thật xa về bên tả, không có gì. Hà Thái Hoài lại cố với về bên hữu.

Đây rồi, một mẩu đá nhô ra, tuy chỉ là một mẩu đá nhưng vẫn đủ cho Hà Thái Hoài nuôi một chút hy vọng.

Hà Thái Hoài lần bàn tay hữu lên mẩu đá đó, từng chút một, sau cùng là nghiêng hết người về phía hữu.

Cẩn trọng, Hà Thái Hoài tự dặn như thế, không khéo sẽ bị tuột tay, vậy là bao công sức nãy giờ đều tan theo bọt bể.

Chợt…

Rắc…

Mẩu đá đó long ra làm Hà Thái Hoài chấp chới.

Kinh hoảng, Hà Thái Hoài vội thu người về.

Quá muộn, Hà Thái Hoài mất thăng bằng và thế là ngã.

Huỵch !

Cái ngã tuy không đau nhưng nhờ đó Hà Thái Hoài mới nhận ra bao công sức nãy giờ của bản thân chỉ giúp Hà Thái Hoài leo lên có lẽ chỉ đến một trượng là nhiều. Vậy thì cứ đà này, giả như huyệt động cao năm trượng đi, đến lúc nào Hà Thái Hoài mới lên đến bên trên để thi thoảng lại có một khoảng không hề có bất kỳ chỗ lồi lõm nào để bấu víu ?

Cách đó không ổn. Hà Thái Hoài thầm suy nghĩ, hy vọng sẽ tìm ra biện pháp khác khả thi.

“Có rồi !”

Hà Thái Hoài kêu thầm và vội vàng mò tìm lại bộ xiêm y của Lưu Ngọc Bội.

“Mong Ngọc Bội tỷ lượng thứ. Di vật duy nhất của tỷ, đệ đành phải hủy bỏ thôi. Nếu đệ thoát, đệ hứa, sẽ không bao giờ quên trách nhiệm của đệ là phải báo thù cho Lưu gia, trong đó có tỷ !”

Hà Thái Hoài cẩn trọng xé xiêm y đó thành nhiều giải nhỏ, cũng dài và nhỏ như dải lụa thắt lưng của Lưu Ngọc Bội.

Sau đó Hà Thái Hoài tự bện lại thành một dây dài. Một trượng, hai trượng,… năm trượng cuối cùng là sáu trượng có dư.

Hà Thái Hoài cột một mẩu đá vào đầu dây vải vừa bện và tận lực ném lên trên.

Vù… Bộp !

Cầm đầu dây vải còn lại Hà Thái Hoài thu dần về. Một trượng, hai trượng và hơn hai trượng một ít.

“Tốt. Huyệt động chỉ cao ba bốn trượng là nhiều. Mong sao chỗ mẩu đá bị mắc kẹt vào là đủ chắc chắn cho ta leo lên mà không bị rơi trở lại !”

Trước khi bám vào sợi dây vải để leo lên Hà Thái Hoài còn thử giật mạnh vài lượt.

Sợi dây có di chuyển đi một ít nhưng sau đó thì vững chắc hoàn toàn, Hà Thái Hoài chầm chậm leo lên.

Để thật vững tâm, Hà Thái Hoài còn vừa leo vừa tìm thêm nhiều chỗ có thể đặt chân, chí ít là cũng làm giảm đi phần nào lực chịu nặng đang dồn cả vào sợi dây khó tin là thật sự vững chắc !

Và sau cùng,

- A… ! Thoát rồi ! Quả nhiên đây chính là Tuyệt Minh Cốc. Ở phía kia đang có chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào. Đó chính là chỗ ta từng bị đối phương hất bay vào trong.

Tự kêu như thế và Hà Thái Hoài sau đó tự thầm nhắc nhở :

“Suỵt ! Đừng quên đây là trú sở của bọn Huyết Ma Cung. Ta gây kinh động lúc này là bất lợi. Vả lại, sao ta không đi sâu hơn nữa vào trong Tuyệt Minh Cốc? Quay lại chỗ cũ làm gì để sau đó nhỡ chạm phải bọn Huyết Ma Cung thì sao?

Hà Thái Hoài liền quay lưng về phía ánh sáng tờ mờ, đối mắt với cùng đêm đen dày đặc và thận trọng bước đi.

Càng đi Hà Thái Hoài càng hiểu rõ thêm về một nhận định vừa có :

“Tuyệt Minh Cốc không chấp nhận có bất kỳ ánh sáng nào tồn tại, điều này chỉ đúng đối với những ai có vị thế như ta lúc này. Còn ngược lại, giả như ta quay mặt ngược trở ra, và giả như bất kỳ một điểm sáng nào dù nhỏ cũng làm cho người nhìn phải mù đôi mắt thì tại sao ta đã nhìn thấy ánh sáng lờ mờ lúc nãy nhưng chuyện đó không xảy ra ? Chứng tỏ chuyện xảy ra độ nào cho Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng chính là lão tăng đã bị Ma Vương dẫn dụ chạy vào Tuyệt Minh Cốc. Và trong tư thế rượt đuổi, lúc Ma Vương bất ngờ quay lại và bật hỏa tập lên, ánh hỏa quang xuất hiện chỉ làm cho hai mắt lão tăng bị mù. Riêng Ma Vương do quay mặt hướng ra ngoài nên vẫn an tường, không bị ánh hỏa quang làm mù đôi mắt. Có như thế Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng mới lưu tự, bảo là đã lầm tiểu kế của Ma Vương”.

Nghĩ đến đây Hà Thái Hoài chợt khựng lại và hoàn toàn bang hoàng khi một tia ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong tâm trí.

“Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng đã lo sợ cho những ai nếu vì mong truy tìm di học tà ma ở Huyết Ma Phủ mà đi vào Tuyệt Minh Cốc tất sẽ lâm vào cảnh ngộ như lão tăng đã gặp. Có nghĩa là đường tiến vào Huyết Ma Phủ chính là con đường ta đang đi. Vậy thì có gì khác nếu ta tiến vào Huyết Ma Phủ là tự dẫn thân vào nạp mạng cho bọn Huyết Ma Cung ?”

Lo lắng tột cùng, Hà Thái Hoài đứng lặng một lúc lâu, hy vọng sẽ tìm được cách thoát ra Tuyệt Minh Cốc mà không bị bọn Huyết Ma Cung phát hiện.

Kế thì không có nhưng lại có tình huống bất ngờ xảy ra khiến Hà Thái Hoài đã bối rối càng thêm bối rối. Đó là Hà Thái Hoài trong lúc ngẫm nghĩ tìm kế đã không ít lần hết nhìn theo phía này lại quay thân nhìn theo phía khác và thời gian do cứ tiếp tục trôi nên màn đêm có lẽ đã buông xuống khiến chút ánh sáng lờ mờ đã từng giúp Hà Thái Hoài phân biệt đâu là lối dẫn vào Tuyệt Minh Cốc lúc này đã không còn nữa. Sự việc xảy ra làm cho Hà Thái Hoài ngay bây giờ cũng không thể biết bản thân hiện đang quay mặt về phía nào, phía có lối dẫn ra ngoài Tuyệt Minh Cốc hay là phía để đưa Hà Thái Hoài đi mãi vào trong sâu, có thể sẽ dẫn đến Huyết Ma Phủ?

“Nếu cứ đứng mãi ở đây để chờ đến khi trời sáng trở lại, năm canh dài đằng đẳng sẽ có biết bao chuyện bất ngờ xảy đến cho ta. Chi bằng ta cứ đi bừa về một phía, giả như đi nhầm thì vẫn kịp đi ngược về phía còn lại.”

Cho đó là thượng sách, Hà Thái Hoài thận trọng di chuyển về phía trước mặt.

Tuyệt Minh Cốc vẫn tối đen, không biết có phải do trời đã về đêm hay không mà Hà Thái Hoài có cảm nhận không khí xung quanh càng lúc càng trở lạnh, lạnh đến nỗi Hà Thái Hoài vừa đi vừa co ro, vô tình giúp Hà Thái Hoài di chuyển cẩn trọng hơn.

Vẫn không có động tĩnh gì cho biết sắp chạm mặt bọn Huyết Ma Cung. Và điều này khiến Hà Thái Hoài yên tâm hơn, là bản thân đã đi đúng hướng, không tiến thẳng vào Huyết Ma Phủ chắc chắn đang là trú sở của bọn Huyết Ma Cung.

Không gian xung quang như đang rộng mở dần, Hà Thái Hoài cảm nhận được điều này qua bầu khí xung quanh càng lúc càng khoáng đãng. Sự ngưng đọng đầy tử khí của Tuyệt Minh Cốc cũng bị đẩy lùi dần. Tuy vậy, do bầu tử khí dần mất đi đã khiến Hà Thái Hoài mơ hồ nhận ra bản thân như đã đi lầm đường.

“Chắc chắn là thế, vì nếu ta đã thoát khỏi Tuyệt Minh Cốc thì đáng lý ta phải cảm nhận sự ấm áp do làn nước nóng sục sôi bốc lên, đàng này xung quanh vẫn giá lạnh. Hừ, rốt cuộc ta đã đi sai đường ! Ta đã lầm phương hướng và kỳ thực ta đang tiến dần vào Huyết Ma Phủ. Nhưng dẫu sao, chậc, nếu đây mà là trú sở của bọn Huyết Ma Cung thì đâu dễ gì bầu không kí xung quanh ta lại tỏ ra tĩnh lặng và yên bình thế này ? Thôi thì, hà, cứ liều một chuyến xem sao. Biết đâu chính bọn Huyết Ma Cung do không biết điều bí ẩn nguy hiểm của Tuyệt Minh Cốc nên cho dù đã có lần đi vào Huyết Ma Phủ nhưng không hề nhận ra. Và chúng đã không chọn Huyết Ma Phủ làm chỗ lưu ngụ. Về phần ta, cũng rất có thể ta đi về hướng này là đúng và ta sẽ thoát ra một cách an toàn.”

Khung cảnh xung quanh Hà Thái Hoài dù chưa biết là có hình thể như thế nào nhưng quả nhiên nó thật sự tĩnh lặng và bình yên một cách đáng ngạc nhiên. Một sự bình yên mà chỉ mới đây thôi, lúc Lưu gia chưa gặp thảm biến Hà Thái Hoài vẫn từng hưởng thụ. Và sự việc tuy chỉ mới xảy ra có đôi ba ngày nhưng đối với riêng Hà Thái Hoài thì có vẻ như chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Đã lâu lắm Hà Thái Hoài chưa có cơ hội hưởng thụ cảnh bình yên như thế này.

Buông lỏng toàn thân, Hà Thái Hoài dừng lại, khoan khoái đưa mắt nhìn quanh và hai cánh mũi phập phồng tha hồ hít vào người từng luồng khí thanh bình vẫn đang hiện diện đầy quanh đây.

Nhờ đưa mắt nhìn quanh như thế, Hà Thái Hoài vô tình phát hiện như ở đâu đó thật xa phía bên tả vừa có đốm hỏa quang lờ mờ ẩn hiện.

Giật mình và căng mắt nhìn lại, Hà Thái Hoài hoang mang vì không còn nhìn thấy đốm hỏa quang đâu nữa.

Có người ? Lời cảnh báo đã vang lên trong tâm trí Hà Thái Hoài.

Có lo ngại và cũng có hiếu kỳ, Hà Thái Hoài phục người xuống, mặt vẫn hướng về phía tả, nơi chỉ mới đây thôi đã có đốm hỏa quang lờ mờ ẩn hiện, và nhẹ nhàng Hà Thái Hoài tiến dần về phía đó.

Sột… soạt…

Tự biết bản thân vừa vô tình di chuyển đúng theo một sạn đạo, một lối mòn mà chỉ những ai đã từng thông thạo địa hình mới có thể di chuyển đúng lối, Hà Thái Hoài cố di chuyển nhẹ nhàng hơn, không để cho những tiếng động sột soạt vang lên như vừa rồi nữa.

Năm trượng…

Mười trượng…

“Kia rồi, đốm hỏa quang lại xuất hiện ! Chà… hóa rat a chỉ nhìn thấy đốm hỏa quang qua một kẽ đá. Vậy thì sạn đạo này không dẫn ta đến chỗ thật sự có đốm hỏa quang. Nhân vật nào đó đã đi theo lối nào?”

Áp mặt vào một bờ đá chợt hiển hiện chắn ngang lối, Hà Thái Hoài đưa mắt nhìn xuyên qua kẽ đá.

Đốm hỏa quang không nhỏ như Hà Thái Hoài nãy giờ vẫn nghĩ. Mà đó là một ngọn đuốc được ai đó thắp lên và cắm vào một giá cắm có sẵn ở trên vách đá của thạch động.

Đúng là một thạch động, Hà Thái Hoài tin chắc vào nhận định này khi từ chỗ Hà Thái Hoài đứng nhìn rõ ba bề vách đá lừng lững cao với lớp trần động ám đầy muội khói.

“Mười phần đến chín thạch động này chính là Huyết Ma Phủ. Hừ, chỉ có phủ đệ của loại tà ma mới như thế này, thay vì tòa ngang dãy dọc như ở Trung Nguyên Đệ Tam Phủ của ân sư mà ta đã nhìn thấy từ xa.”

- Vô ích thôi, cung chủ !

Một thanh âm khàn khàn vang lên làm Hà Thái Hoài giật mình, không những thế, thanh âm được vang dội qua tứ bề vách đá đã làm biến dạng đi, khiến Hà Thái Hoài thoạt nghe cứ ngỡ là tiếng cõi u linh vọng về.

Thanh âm đó tiếp tục cất lên, giải thích rõ lý do khiến y vừa dùng hai chữ “vô ích”.

- Huyết Ma tâm pháp đằng nào chúng ta cũng đã luyện, toàn bộ công phu Huyết Ma chúng ta hầu như đã luyện đến đắc thành, chỉ còn thiếu mỗi một bậc nữa là đạt đến hỏa hầu tối thượng. Thiển nghĩ phần cuối cùng này quá mơ hồ, và còn dặn là phải qua giai đoạn Độc Luyện, mới mong luyện đến mức tinh thông. Chi bằng cung chủ cứ tạm gác lại, hãy lo đại sự trước. Khẩu quyết vẫn còn đây, Tuyệt Minh Cốc lại là nơi chẳng có ai dám vào, chờ sau này nếu thật sự gặp phải đối thủ lợi hại, đây sẽ là nơi tạm dung thân cho chúng ta. Lúc đó, nếu cần phải mạo hiểm, tự dùng độc để luyện công, có lẽ chúng ta cũng phải mạo hiểm một phen.

Phụp !

Ánh đuốc vụt tắt ngấm và điều này xảy ra là do bàn tay trắng trẻo của ai đó vừa phất qua, tạo thành luồng gió đủ mạnh để làm tắt ngọn đuốc. Hà Thái Hoài lập tức ghi nhận hình ảnh của bàn tay vừa thoáng qua đó, cũng ghi nhận luôn thanh âm một nữ nhân phàn nàn:

- Huynh luôn là người cẩn trọng nhưng lại thiếu nhẫn nại, không như muội, muội không lo nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ e đến lúc chúng ta thật sự đối đầu với cường địch, dù có muốn quay lại tham luyện cũng đã muộn. Mà thôi, tùy huynh vậy. Muội biết nói gì hơn khi huynh đã quá nôn nóng, chỉ muốn mau chóng hoàn thành đại nghiệp.

Cũng như thanh âm lúc mới rồi, lần này giọng nói của nữ nhân đã bị biến dạng sau nhiều lần va đập vào tứ bề vách đá kín như bưng, khiến Hà Thái Hoài miễn cường thừa nhận là không thể nào nhận ra thanh âm này nếu giả như sau này có cơ hội gặp lại.

Tuy nhiên, thanh âm của nữ nhân đó chợt để lộ một đặc điểm mà dù muốn dù không Hà Thái Hoài vẫn phải nghe và ghi nhận. Đó là lúc nữ nhân nọ bật ra tiếng gắt gỏng:

- Buông muội ra nào. Huynh lại định giở trò gì nữa đây?

Đáp lại thanh âm kia cười hềnh hệch:

- Muội thừa hiểu huynh đang muốn gì, phải không? Thế chẳng phải muội cũng đang muốn huynh làm thế này với muội sao? Toàn thân muội đang nhũn ra kia kìa.

Giọng nữ nhân cười hinh hích:

- Huynh tham lam quá đấy thôi. Chẳng phải chỉ cách đây chưa đầy một canh giờ, muội đã chìu huynh đó sao? Ư… ư…

- Chỉ một lần nữa thôi, muội ! Vì từ nay về sau, huynh có thể đoan chắc hai chúng ta không còn dịp nào để tâm sự ở một nơi yên tĩnh như thế này. Nào, muội cũng thích như thế, phải không ! Hãy lưu lại chút nào hoài niệm cho nơi này lần cuối chứ ? Nào…nào…

Nữ nhân cười thích thú, đam mê và khoái lạc:

- Ừm, muốn lưu lại thì lưu ! Ư…ư… Ha…ha…

Hà Thái Hoài vẫn căng tai nghe từng thanh âm một, cho dù không hiểu họ bảo lưu lại chút hoài niệm là thế nào, cũng như không hiểu thế nào là tâm sự.

Những tiếng động nhỏ dần rồi im bặt, chỉ còn lại chút âm hưởng nặng nề là những nhịp hô hấp dồn dập. Sau đó, nhịp hô hấp kỳ quái đó cũng tan biến, thay thế bằng câu hỏi thì thào của nữ nhân:

- Huynh đã chuẩn bị tất cả rồi chứ ?

Hà Thái Hoài giật mình khi nghe có tiếng đáp rất rõ:

- Muội yên tâm. Huyết Ma Phủ này mãi mãi vẫn là điều bí ẩn chỉ riêng cho chúng ta. Sẽ không có ai vào mà không gặp phải hậu quả đáng nuối tiếc muôn đời cho kẻ đó.

Có tiếng chép miệng :

- Tầng cuối của Huyết Ma tâm pháp liệu chúng ta có nên lưu lại không? Nhỡ có ai đi vào đây…

- Sẽ không có ai biết lối để đi vào ngoài chúng ta. Còn việc hủy bỏ khẩu quyết của tầng cuối này, theo huynh là không nên. Vì biết đâu chúng ta tuy ghi nhớ chuẩn xác từng chữ một trong khẩu quyết nhưng nếu có dịp nhìn lại cũng có thể nhờ đó mà chúng ta khám phá thêm một đôi điều bí ẩn, những bí ẩn mà suốt thời gian qua do chúng ta chỉ lo mãi luyện công nên chưa có cơ hội khám phá !

- Chậc… ! Huynh nói cũng đúng thôi thì cứ tạm lưu lại vậy.

- Tốt ! Đi thôi !

Hà Thái Hoài vẫn cố ngồi yên bất động cho dù tiếng bước chân di chuyển của họ đã đi xa dần và mất hẳn.

Và đến lúc Hà Thái Hoài định đứng lên thì,

Ầ…m !

Đất dưới chân rung chuyển, làm Hà Thái Hoài lảo đảo.

Sau đó,

Bộp !

Một hòn đá khá to thì phải, không hiểu từ đâu rơi đúng vào đỉnh đầu Hà Thái Hoài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play