Trước mặt hắn trên lối mòn từ phía quầy hàng đi ra có một trung niên ăn vận theo lối thương nhân đang thong thả bước lại gần.
Hầu Ngọc Côn cố trấn tĩnh lại, đầu hơi cúi thấp, định bỏ đi.
Trung niên thương nhân chợt lên tiếng :
- Các hạ không cần phải lo lắng. Tôi không phải là người của hai vị cô nương kia đâu!
Hầu Ngọc Côn đỏ mặt, ngẩng lên chiếu ánh mắt đe dọa nhìn đối phương.
Trung niên nhân không lộ vẻ sợ hãi chút nào, cười nói :
- Tôi nói không sai đâu. Các hạ! Nếu các hạ biết tôi không phải là người của hai vị cô nương đó, tất sẽ không bỏ qua, đúng không?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt gật đầu :
- Các hạ đoán không sai. Quả thật ta không muốn phạm vào hai người chủ tớ bọn họ... thế nhưng ngươi là ai?
Trung niên nhân cười nói :
- Dù là ai thì đã dám đến đây tìm các hạ tất có chỗ dựa rồi. Tuy nhiên các hạ có thể yên tâm rằng việc tôi đến đây tìm, đối với các hạ chỉ có lợi mà vô hại!
Hầu Ngọc Côn “À” một tiếng hỏi :
- Thật ư?
- Nếu các hạ chưa tin thì hãy nói chuyện một lúc sẽ biết.
- Vậy ngươi nói đi!
- Trước hết tôi muốn biết vài việc đã... Các hạ có phải là một trong Tứ Khôi Ngọc đương thế là Hầu công tử không?
- Không sai!
Trung niên nhân lại hỏi tiếp :
- Mục đích của các hạ là muốn tìm Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình?
Hầu Ngọc Côn biến sắc hỏi :
- Sao ngươi biết?
Trung niên thương nhân cười nói :
- Khong có gì bí ẩn cả. Các hạ mới đàm thoại những gì với vị cô nương tôi đứng đây nghe rõ không sót một tiếng!
- Vậy ta công nhận muốn tìm Trương Viễn Đình, thế thì sao?
- Tôi muốn cùng các hạ thương lượng một việc, không biết các hạ thế nào?
- Điều kiện gì vậy?
Trung niên thương nhân nói :
- Các hạ mới nghe thấy rồi. Ở gian phòng bên cạnh, vị cô nương đó có một bằng hữu của cô ta, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu :
- Không sai, cô ta quả có nói như thế.
- Điều kiện thế này: các hạ giúp tôi làm một việc, tôi sẽ nói cho các hạ biết Trương Viễn Đình hiện đang ở đâu.
Hầu Ngọc Côn sửng sốt hỏi :
- Ngươi có thể cho ta biết Trương Viễn Đình hiện đang ở đâu.
Trung niên thương nhân hỏi :
- Các hạ cho rằng Trương Viễn Đình đang ở trong tay hai vị cô nương đó?
- Chẳng lẽ không phải?
- Cái này thì tôi biết chắc, vị cô nương đó không lừa dối các hạ, đúng là cô ta thả Trương Viễn Đình đi rồi. Đương nhiên bởi vì lúc đó cô ta còn chưa biết Trương Viễn Đình là nhân vật thế nào. Giá như biết rõ như bây giờ thì cô ta không chịu thả đâu.
Hầu Ngọc Côn nghi ngờ hỏi :
- Thật cô ta đã thả Trương Viễn Đình ra sao?
- Hoàn toàn thật!
- Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi việc gì?
Trung niên thương nhân vặn hỏi :
- Các hạ tin lời tôi chứ?
- Trước hết ngươi cứ nói xem, ngươi cần ta giúp ngươi việc gì?
Trung niên thương nhân đánh mắt nhìn Hầu Ngọc Côn rồi cười nói :
- Tôi muốn các hạ nói cho vị bằng hữu của cô nương kia biết thân phận thật của hai vị cô nương đó.
Hầu Ngọc Côn sửng sốt hỏi :
- Ngươi nói gì?
- Các hạ chưa nghe rõ ư?
- Ngươi bảo vị bằng hữu của cô ta lại không biết thân phận thật của hai nữ nhân đó ư?
Trung niên thương nhân lắc đầu :
- Tôi tin rằng chàng ta hoàn toàn không biết, nếu không đã chẳng cùng đi với họ!
Mục quang Hầu Ngọc Côn lóe lên nhìn trung niên thương nhân hỏi :
- Có chuyện gì vậy?
Trung niên thương nhân cười đáp :
- Việc đó các hạ không cần phải hỏi nhiều, chỉ xin trả lời các hạ có chấp nhận trao đổi điều kiện hay không là đủ.
Hầu Ngọc Côn hơi động đậy hàng mi, cười nói :
- Nhưng làm sao ta có thể khẳng định lời ngươi nói là Trương Viễn Đình hiện không ở trong tay hai chủ tỳ kia?
- Hầu công tử thật tinh tế! Tôi nghe nói Tứ Khôi Ngọc người nào cũng có tâm cơ, hôm nay mới thấy lời đồn không ngoa! Thế này! Hầu công tử hãy nghe tôi một câu: nếu Trương Viễn Đình ở trong tay hai chủ tỳ kia thì họ sẽ đem giấu hắn ở đâu?
Hầu Ngọc Côn nghĩ ngợi một lát mới trả lời :
- Đương nhiên là ở cạnh mình, có thể là nơi nào đó trong khách điếm này?
- Vậy thì tốt rồi. Tôi có thể cùng công tử tìm khắp khách điếm đến mỗi tấc đất để tìm, công tử thấy thế nào?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt :
- Ngươi biết rõ ta không thể làm việc đó.
Trung niên thương nhân “À” một tiếng nói :
- Tôi hiểu rồi. Hầu công tử không thể bước vào hậu viện thêm một lần nữa.
- Ta không phủ nhận. Sự thực ba chữ Hầu Ngọc Côn không thể phạm tới cô nương đó vì thanh danh và uy lực còn kém cô ta một bậc.
- Cho dù thế, nhưng công tử là một trong Tứ Khôi Ngọc danh chấn thiên hạ vì thế không coi tôi vào đâu. Tôi có thể lấy mạng mình ra để bảo đảm rằng Trương Viễn Đình không có trong tay hai vị cô nương đó công tử thấy thế nào?
Hầu Ngọc Côn chú mục nhìn đối phương hỏi :
- Ngươi lấy tính mạng mình để bảo đảm việc đó!
- Không sai!
- Vậy tính danh của ngươi là gì?
- Chỉ sợ tiện danh làm bẩn tai công tử.
- Ngươi không cần khách khí, cứ nói ra đi!
- Tôi họ Cổ, tên là Tử Hư.
Hầu Ngọc Côn nhắc lại :
- Cổ Tử Hư?
- Đúng thế, công tử.
Hầu Ngọc Côn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Xem ra điều kiện đối với ta rất có lợi, vậy ta chấp nhận. Chỉ là việc đó không dễ làm đâu.
Cổ Tử Hư hỏi :
- Công tử muốn nói...
Hầu Ngọc Côn ngắt lời :
- Cứ xem tình hình thì hai vị cô nương đó thủ giữ bằng hữu của mình rất nghiêm mật, lúc nào cũng có một người ở bên cạnh. Muốn tiếp cận hắn đâu phải chuyện dễ dàng?
Cổ Tử Hư nói :
- Hầu công tử rất tâm cơ! Đương nhiên là không dễ. Nếu không thì tôi đã tự mình làm, can gì phải tìm các hạ để thương lượng?
- Các hạ tính toán thật cao minh!
Cổ Tử Hư lắc đầu :
- Hầu công tử nghĩ sai rồi. Nay chỉ cần đưa tay ra là bắt được Trương Viễn Đình, trên đời còn có điều kiện nào hời hơn thế nữa?
- Các hạ cho rằng ta hời, nhưng có biết khi đưa tay ra phải phí bao nhiêu tâm cơ và có bao nhiêu mạo hiểm không?
Cổ Tử Hư cười :
- Hầu công tử việc mua bán phải được hai bên thỏa hiệp, không thể gượng ép ai. Tôi tìm công tử để bàn chuyện làm ăn, nay muốn hay không là tùy công tử.
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Các hạ quả là nhân vật cao minh, biết rõ Trương Viễn Đình đối với ta rất quan trọng!
- Nếu thế tôi khuyên công tử nên chấp nhận.
Đôi mắt Hầu Ngọc Côn ánh lên tia giảo hoạt nói :
- Ta muốn biết một điều. Vị bằng hữu đó đối với các hạ có quan hệ thế nào?
- Không phải thân thích, cũng không phải bằng hữu.
Hầu Ngọc Côn nhíu mày hỏi :
- Thật vậy ư?
- Thật vậy.
- Ta không hiểu sao các hạ tìm cách cho hắn biết thân phận của hai vị cô nương kia? Sao không để hắn bình yên đồng hành hai trang gai nhân tuyệt sắc, tận hưởng những cảm giác âm ấm dịu dàng?
Cổ Tử Hư ngắt lời :
- Hầu công tử, việc đó không nằm trong điều kiện trao đổi gữa chúng ta. Tôi có chủ định riêng, có tính toán của mình, cũng như khi mua một món hàng không nên hỏi vì sao tôi lại mua nó. Hầu công tử có đồng ý thế không?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt đáp :
- Các hạ không những cao minh mà còn rất lợi hại. Thôi được, ta chấp nhận. Tuy nhiên trước hết nên có điều kiện phụ theo.
Cổ Tử Hư ngạc nhiên hỏi :
- Công tử còn có điều kiện phụ gì nữa?
Hầu Ngọc Côn thản nhiên đáp :
- Ta cần các hạ phải chịu khó một thời gian.
- Tôi chưa hiểu...
Hầu Ngọc Côn hỏi :
- Các hạ trú ở phòng nào?
Cổ Tử Hư chỉ tay sang bên kia hậu viện.
- Tôi ở gian phòng phía Tây.
Hầu Ngọc Côn trầm giọn nói :
- Ta muốn các hạ ở trong phòng mình một thời gian, trước khi ta trở lại không được ra khỏi đó một bước!
Cổ Tử Hư cười nói :
- Tôi hiểu rồi công tử sợ tôi chạy mất?
- Ta sẽ đưa các hạ về phòng nghỉ ngơi, trong lúc đó chính ta sẽ thay các hạ hành sự, như vậy chẳng tiện hơn sao?
- Nhưng chẳng lẽ với uy danh của công tử mà còn lo tôi lật lọng?
- Ta không thể không phòng trước một chút, trước tiểu nhân sau quân tử vẫn hơn. Ta không muốn mình phải chịu thiệt thòi.
- Hô hô... Công tử mới là nhân vật cao minh và lợi hại. Thôi được tôi chấp nhận.
- Nhưng chưa hết, ta còn phải điểm mấy chỗ huyệt đạo của các hạ nữa.
Cổ Tử Hư kêu lên :
- Thế nào? Công tử còn muốn khống chế huyệt đạo nữa?
- Có như vậy ta mới yên tâm.
- Hầu công tử, trên võ lâm sống chết gì cũng chỉ bằng một lời nói...
Hầu Ngọc Côn lắc đầu :
- Xin lỗi! Hầu Ngọc Côn xưa nay không hay tin người khác.
- Thôi được, xem ra đành phải chấp nhận vậy!
- Tuy nhiên trước hết ta muốn hỏi thêm một câu nữa. Các hạ thật biết Trương Viễn Đình hiện ở đâu chứ?
- Công tử đã khống chế huyệt đạo của tôi, chẳng lẽ còn sợ...
- Nhưng ta muốn ngươi khẳng định!
- Nếu thế thì phải xem thế nào đã. Tôi biết nhưng cũng có thể không biết!
Hầu Ngọc Côn lạnh giọng :
- Các hạ nói thế có ý gì? Chẳng lẽ muốn đùa với ta sao?
Cổ Tử Hư lắc đầu cười đáp :
- Tôi không đùa đâu! Nếu công tử trước sau vẫn giữ phong độ của một bực công tử thì tôi biết. Nhưng nếu công tử khống chế huyệt đạo xong mà trở mặt bức cung thì tôi lại không biết!
- Ha ha! Chí khí lắm! Ta quả nhìn không sai người, các hạ quả là người lợi hại! Chỉ cần câu này, Hầu Ngọc Côn xin được kết giao bằng hữu. Nào xin mời!
Rồi đưa tay ra hiệu.
Cổ Tử Hư hỏi :
- Đi đâu?
- Đương nhiên về phòng các hạ chứ đâu!
- Chẳng lẽ công tử có thể vượt qua hậu viện?
Hầu Ngọc Côn ngẩn người.
Cổ Tử Hư cười nói :
- Thế này thì phiền đây! Hầu công tử muốn phong bế huyệt đạo thì cần theo tôi vào phòng, nhưng công tử lại không thể đi qua hậu viện...
Ánh mắt Hầu Ngọc Côn chợt hiện sát cơ, nói :
- Không có gì phiền cả. Ta sẽ điểm hai trọng huyệt của ngươi rồi cứ ở đâu cũng được, sau khi việc mua bán của chúng ta hoàn thành ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi là được!
Cổ Tử Hư hoảng hốt nói :
- Hầu công tử muốn lấy mạng tôi sao?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt hỏi :
- Thì chính các hạ lấy mạng mình bảo đảm kia mà?
Cổ Tử Hư ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Thôi được công tử xuất thủ đi!
Hầu Ngọc Côn trên môi thoáng hiện nụ cười thâm độc, đưa tay nằm ngực trái Cổ Tử Hư điểm liền hai chỉ rồi nói :
- Các hạ cứ về phòng chờ, nhưng xin nói trước rằng đây là thủ phát điểm huyệt độc môn, không có ai giải được đâu. Tốt nhất các hạ đừng vọng động, cũng đừng quá bức xúc, nếu không nghịch huyết sẽ làm tim ngừng đập ngay! Và nếu không được tự tay Hầu Ngọc Côn này giải huyệt thì chỉ sau hai ngày là mất mạng!
Cổ Tử Hư rầu rĩ nói :
- Tính mạng nay đã phó thác cho công tử rồi. Nói gì nhiều nữa? Chỉ xin hỏi một câu rằng tôi sẽ đợi có lâu không?
- Việc này rất khó nói. Các hạ cũng biết đó, ta không thể qua hậu viện được, phải tuyệt đối tránh mặt hai vị cô nương kia, phải tìm thời cơ hai vị cô nương không có mặt bên vị bằng hữa đó mới tùy cơ hành sự.
Cổ Tử Hư nói :
- Hầu công tử muốn làm thế nào thì tùy, nhưng xin báo trước một câu là không thể nhờ bọn điếm tiểu nhị được. Nếu biện pháp đó áp dụng được thì tôi đã làm từ lâu rồi.
Nói xong đi thẳng tới hậu viện hướng về phòng mình.
Hầu Ngọc Côn ngẩng ra một lúc nhìn theo trung niên thương nhân rồi quay lại đi về phía tiền viện.
Thế nhưng khi hắn vừa bỏ đi thì Cổ Tử Hư dừng phắt lại nép vào cuối hành lang chăm chú nghe, đến khi yên trí rằng Hầu Ngọc Côn đã đi xa mới khẽ mỉm cười rồi bỗng rảo bước đi thẳng về phía cửa phòng của Ôn Phi Khanh!
Nhưng mới đến hành lang thì Tiểu Quỳnh từ trong phòng Lý Tồn Hiếu bước ra quát :
- Đứng lại!
Cổ Tử Hư dừng chân hỏi :
- Cô nương gọi tôi?
- Hừ! Thế mà cũng hỏi! Nếu không gọi ngươi thì chẳng lẽ ta tự gọi ta sao?
- Cô nương có gì chỉ giáo?
Tiểu Quỳnh đưa mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân rồi hỏi :
- Ngươi tới đây làm gì?
- Tôi muốn tìm vị Ôn cô nương!
Tiểu Quỳnh biến sắc hỏi :
- Ôn cô nương ư? Vậy thì ngươi tìm sai chỗ rồi! Không có Ôn cô nương ở đây đâu...
- Ôn cô nương là người của Hàn Tinh đó mà...
Tiểu Quỳnh mắng át đi :
- Câm miệng! Ngươi muốn chết à?
Cổ Tử Hư sửng sốt hỏi :
- Cô nương sao lại chửi người?
- Chửi là còn phúc cho ngươi đó, đây không có ai là Ôn cô nương cả.
Cổ Tử Hư lẩm bẩm :
- Thế thì lạ thật... Rõ ràng tôi nghe nói Ôn cô nương ở đây mà...
Rồi chắp tay nói thêm :
- Có lẽ tôi nghe nhầm. Xin lỗi cô nương vì đã làm phiền...
Nói xong quay người định đi.
Tiểu Quỳnh gọi giật lại :
- Khoan đã!
Cổ Tử Hư quay lại nhìn Tiểu Quỳnh với vẻ ngạc nhiên.
- Ngươi nghe ai nói Ôn cô nương ở đây?
- Cô nương, có lẽ tôi đã nghe sai nên đã xin lỗi cô nương rồi mà.
- Ta không trách ngươi, chỉ hỏi xem nghe ai nói?
Cổ Tử Hư đáp :
- Tôi nghe một trong Tứ Khôi Ngọc là Hầu Ngọc Côn nói thế.
- Thì ra là hắn nhưng ngươi đến làm gì?
- Có việc quan trọng muốn báo cho cô nương một tiếng. Rõ ràng Hầu Ngọc Côn nói là Ôn cô nương ở đây thế mà...
Tiểu Quỳnh ngắt lời :
- Việc quan trọng nào thế?
- Cái đó thì xin lỗi... Tôi không thể nói với người khác.
Tiểu Quỳnh nhíu mày :
- Thế nào? Chuyện bí mật ư?
Cổ Tử Hư đáp :
- Đây là việc quan trọng đối với Ôn cô nương vì thế tôi phải nói riêng với cô ta.
Tiểu Quỳnh lại xét đối phương một lần nữa, hỏi :
- Ngươi danh tính là gì?
- Vinh dự được cô nương hỏi tới... Tôi là Cổ Tử Hư, hạng mạt lưu trên giang hồ...
- Thì ra ngươi cũng là người trên võ lâm vậy mà ta không nhìn ra. Vậy ngươi có việc gì, ta quen biết Ôn cô nương, để ta báo lại giúp cũng được!
- Xin đa tạ! Hảo ý cô nương tôi xin tâm lĩnh. Nhưng việc này...
Tới đó nở môi cười, không nói tiếp nữa.
Chợt nghe từ cửa phòng vang lên giọng nói ngọt ngào :
- Tiểu Quỳnh! Ai thế?
Tiểu Quỳnh vội quay lại thấp giọng nói mấy câu.
Ôn Phi Khanh nghe xong ra hiệu cho Tiểu Quỳnh vào phòng Lý Tồn Hiếu, còn mình đi mấy bước đến trước mắt Cổ Tử Hư nói :
- Ngươi họ Cổ đúng không?
- Đúng thế, cô nương.
- Ta biết ngươi đến đây làm gì. Hãy theo ta!
Cổ Tử Hư lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn bước tới.
Ôn Phi Khanh dẫn Cổ Tử Hư đến cuối hành làng cách xa đến mấy phòng, hiển nhiên là để khỏi làm kinh động Lý Tồn Hiếu rồi dừng lại đứng đối diện Cổ Tử Hư hỏi :
- Nghe nói ngươi vừa gặp Hầu Ngọc Côn?
- Phải.
- Có chuyện gì vậy?
Cổ Tử Hư ngưng mục nhìn đối phương không đáp.
Ôn Phi Khanh cười nói :
- Ta là Ôn Phi Khanh. Có việc gì ngươi cứ việc nói đi!
Cổ Tử Hư kinh hãi thốt lên :
- Cô nương chính là vị Ôn tiểu thư ở Hàn Tinh ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Không sai!
Cổ Tử Hư hồ nghi nhìn Ôn Phi Khanh dò xét nhưng vẫn không nói gì.
- Ngươi không tin sao?
Cổ Tử Hư lúng túng đáp :
- Vị cô nương vừa rồi nói rằng ở đây không có Ôn cô nương...
Ôn Phi Khanh ngửa ra bàn tay trắng nõn, lập tức trong lòng bàn tay hiện rõ một ngôi sao bạc năm cánh tỏa sáng lóng lánh...
- Quả nhiên là Ôn cô nương, tiểu nhân thật có mắt không tròng.
Ôn Phi Khanh bỏ chiếc Hàn Tinh vào túi nói :
- Ngươi tìm ta có việc quan trọng gì thì nói nhanh lên!
Cổ Tử Hư đối với vị nữ sát tinh của Hàn Tinh môn tỏ ra cung kính dị thường. Vội cúi người thập thấp thi lễ xong mới nói :
- Bẩm cô nương việc là... Có phải cô nương có một vị bằng hữu...
Ôn Phi Khanh ngưng mục nhìn đối phương hỏi
- Hầu Ngọc Côn nói với ngươi như thế sao?
Cổ Tử Hư đáp :
- Không phải Hầu Ngọc Côn nói với tiểu nhân mà với người khác... Cô nương, việc thế này... Tiểu nhân vừa ngồi uống rượu trong một tửu quán bên kia đường thì tình cờ nghe Hầu Ngọc Côn nói chuyện với một người. Hình như họ bàn về một điều kiện gì đó. Người kia đòi Hầu Ngọc Côn nói rõ thân phận cô nương cho vị bằng hữu biết, còn hắn sẽ cho Hầu Ngọc Côn biết về vị họ Trương hiện đang ở đâu.
Ôn Phi Khanh biến sắc hỏi :
- Có chuyện đó thật sao? Người kia hình dáng thế nào? Chừng bao nhiêu tuổi?
- Bẩm cô nương, người đó chừng bốn mươi tuổi, mày thô mắt sáng hình như cũng là người trong võ lâm.
Ôn Phi Khanh lại hỏi :
- Hầu Ngọc Côn nói thế nào?
Cổ Tử Hư đáp :
- Cô nương nên biết Hầu Ngọc Côn là kẻ giảo hoạt hiểm trá nhất trong Tứ Khôi Ngọc, thoạt tiên hắn không tin rằng gã họ Trương không ở trong tay cô nương. Sau đó người kia phải lấy đầu mình bảo đảm hắn mới chịu tin. Mặc dù chấp nhận điều kiện nhưng hắn bảo việc này không dễ vì hắn sợ phạm đến cô nương, cũng không muốn đi vào hậu viện nữa...
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói :
- Thì ra hắn còn biết sợ mà vẫn cứ làm... Hiện hắn còn ở trong tửu quán nữa không?
Cổ Tử Hư lắc đầu :
- Không! Cả hai nói xong là đi ngay. Người kia đi trước Hầu Ngọc Côn chừng một tuần trà.
- Thôi được... Ngươi là đệ tử của môn phái nào?
Cổ Tử Hư cười gượng nghịu :
- Nói ra chỉ sợ cô nương cười, chẳng dám dấu gì cô nương, tiểu nhân chỉ là hạng mạt lưu, chỉ học lóm được vài món võ nghệ, vĩnh viễn không hy vọng có tiền đồ...
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi :
- Xem ra ta cần phải cảm tạ ngươi đã vì ta mà đưa tin...
Cổ Tử Hư cười khổ đáp :
- Không dám dấu cô nương, tiểu nhân một phần vì kính ngưỡng mà tìm đến, mặt khác muốn cầu cô nương ra tay cho tiểu nhân một mạng!
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Cứu mạng ngươi ư? Chẳng lẽ Hầu Ngọc Côn đã làm gì...
- Thật ra Hầu Ngọc Côn đã lấy mất của tiểu nhân nửa mạng rồi... Không hiểu sao hắn biết được tiểu nhân nghe chuyện hắn bàn với người kia mà trước khi đi hắn điểm vào hai chỗ huyệt đạo của tiểu nhân...
Ôn Phi Khanh “À” một tiếng, nhìn đối phương từ đầu đến chân hỏi :
- Hắn điểm ngươi hai huyệt đạo nào?
Cổ Tử Hư đáp :
- Kỳ Môn và Chương Môn.
Ôn Phi Khanh biến sắc hỏi :
- Thật là kẻ tâm độc thủ lạt!
- Vì thế tiểu nhân mới đến cầu cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Chỉ sợ hắn dùng thủ pháp độc môn.
Cổ Tử Hư mặt không còn chút máu, sợ hãi nói :
- Cô nương muốn nói rằng...
- Nếu hắn dùng thủ pháp độc môn thì dù muốn cứu ngươi, ta cũng không đủ sức. Trừ bản thân Hầu Ngọc Côn ra, chỉ sợ không ai cứu được ngươi!
Cổ Tử Hư thất thần một lúc mới run giọng nói :
- Dù sao... Cũng xin cô nương xem có phải Hầu Ngọc Côn có dùng thủ pháp độc môn không?
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Để ta xem mới biết.
Nói xong đưa tay đẩy nhanh một chưởng vào ngực trái Cổ Tử Hư. Nhưng mới chạm tay vào đã vội thu về ngay.
Cổ Tử Hư gấp giọng hỏi :
- Cô nương, thế nào?
- Đừng hỏi ta, ngươi tự vận khí thử xem!
Cổ Tử Hư y lời gấp vào một khẩu khí bỗng mặt tái mét lắc đầu nói :
- Cô nương, khí vừa đến Kỳ Môn là nghịch lại ngay...
Ôn Phi Khanh thở dài :
- Vậy thì không có cách nào nữa. Hắn đã dùng thủ phát độc môn.
Cổ Tử Hư buồn bã cúi đầu.
Ôn Phi Khanh không biết lấy đâu ra lòng trắc ẩn, chợt nói :
- Không phải ta không muốn cứu ngươi, chỉ là đành bất lực. Ngươi cũng là người trong võ lâm, tất biết rõ...
Cổ Tử Hư gật đầu :
- Tiểu nhân biết. Dù thế nào cũng xin cảm tạ cô nương...
- Cái đó thì không cần. Ngươi đã mang tin đến đây tất ta phải cảm ơn ngươi. Trừ tính mạng là ta không cứu được, ngươi có thể yêu cầu bất cứ việc gì khác.
Cổ Tử Hư lắc đầu cười khổ nói :
- Cô nương cũng biết tiểu nhân chẳng sống được mấy ngày nữa, người sắp chết thì có cần gì? Đa tạ cô nương, tiểu nhân xin cáo từ!
Nói xong thi lễ rồi rầu rĩ quay đi.
Chợt Ôn Phi Khanh gọi lại :
- Ngươi chờ một lát!
Cổ Tử Hư quay lại hỏi.
- Cô nương còn có gì sai bảo?
Ôn Phi Khanh thở dài đáp :
- Ta không biết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết. Ài... cho dù nói thế nào ngươi cũng vì ta mang tin đến, bởi thế ta không thể giương mắt nhìn ngươi chết bởi độc thủ của Hầu Ngọc Côn. Ta còn một cách khác, tuy nhiên không dám hứa chắc.
Cổ Tử Hư vội nói :
- Đa tạ cô nương! Chỉ cần có một chút hy vọng, tiểu nhân cũng nguyện thử xem!
Nói xong vái dài một cái.
Đúng thật! Người ta ai không muốn sống? Ngay cả con sâu cái kiến còn ham sống nữa là người!
Ôn Phi Khanh chợt hỏi :
- Ngươi biết ta có một vị bằng hữu chứ?
Cổ Tử Hư cố ghìm để khỏi run lên, vội đáp :
- Dạ, cô nương, tiểu nhân nghe Hầu Ngọc Côn nói thế.
- Vị đó cũng là người trong võ lâm, võ công rất cao cường. Ta sẽ đưa ngươi đến gặp để xem vị đó có cứu được ngưoi không, nhưng ngươi nhớ cho kỹ ta họ Hàn chứ không phải là họ Ôn, là Hàn Phi Phi chứ không phải là Ôn Phi Khanh, biết chưa?
Cổ Tử Hư vội đáp :
- Đa tạ cô nương, tiểu nhân biết, tiểu nhân nhớ rồi!
- Vậy hãy đi theo ta!
Nói xong dẫn Cổ Tử Hư đi vào phòng của Lý Tồn Hiếu.
Cổ Tử Hư theo sau, trên mặt hiện nét rất khó tả, như cảm kích như vui mừng, như ngạc nhiên...
Có lẽ y chưa biết rằng vị nữ sát thủ của Hàn Tinh môn giết người không nháy mắt vẫn động nỗi từ bi.
Đừng nói Cổ Tử Hư không biết mà chỉ sợ rằng ngay chính bản thân Ôn Phi Khanh cũng không cắt nghĩa được hành vi của mình. Nếu sau này nhớ lại lần đầu tiên động nỗi từ bi đó, cô ta sẽ nghĩ sao?
Đến trước cửa phòng Lý Tồn Hiếu, Ôn Phi Khanh đẩy cửa bước thẳng vào.
Tiểu Quỳnh thấy Cổ Tử Hư đi theo đưa mắt kinh dị nhìn chủ nhân nhưng không dám hỏi.
Cổ Tử Hư lướt nhìn Lý Tồn Hiếu nằm trên giường đang ngủ thiếp, nhận ra chàng đang bị điểm Thùy huyệt.
Ôn Phi Khanh đến bên giường, ngập ngừng giây lát rồi giải huyệt đạo cho Lý Tồn Hiếu.
- Tôi ngủ thật say. Chỉ sợ cô nương và Tiểu Quỳnh không có lúc nào để nghỉ ngơi...
Ôn Phi Khanh vẫy tay Cổ Tử Hư bảo :
- Ngươi tới đây chào Lý gia đi!
Cổ Tử Hư y lời bước tới cúi mình nói :
- Tiểu nhân kiến quá Lý gia!
Lý Tồn Hiếu vội xua tay :
- Không dám đương, vị này là...
Ôn Phi Khanh đỡ lời :
- Hắn cũng là một vị bằng hữu trong võ lâm, bị người khác dùng thủ pháp chế huyệt độc môn khống chế hai chỗ trọng huyệt đến cầu thiếp giúp nhưng thiếp vô năng, chẳng hay chàng có thể cứu hắn không?
Lý Tồn Hiếu “À” một tiếng hỏi :
- Các hạ có biết người khống chế huyệt đạo mình thuộc môn phái nào không?
Cổ Tử Hư nhìn Ôn Phi Khanh dò hỏi.
Ôn Phi Khanh đáp :
- Hắn thuộc phái Cùng Lai.
Lý Tồn Hiếu hỏi thêm :
- Hai chỗ huyệt đạo nào?
- Kỳ Môn và Chương Môn!
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nói :
- Người này thật độc ác!
Trầm ngâm một lúc lại tiếp :
- Tôi không dám cầm chắc. Các hạ hãy hít vào đến ngũ căn sau đó dùng song chỉ vận năm thành thực lực điểm vào bên dưới huyệt nhũ căn một tấc thử xem!
Cổ Tử Hư “Dạ” một tiếng rồi hít sâu vào một hơi, lại chập hai ngón tay vận lực điểm vào bên dưới huyệt Nhũ Căn của mình.
Vừa điểm chỉ tới, hai mắt mở to nhưng không nói gì.
Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
- Lần này khí thở vào bụng, chỉ điểm phía trên huyệt Chương Môn hai tấc!
Cổ Tử Hư làm theo.
Chỉ vừa điểm xong, y đã cúi mình nói :
- Đại ân cứu mạng, tiểu nhân không dám chỉ nói bằng chữ tạ.
Ôn Phi Khanh mở to đôi mắt diễm lệ nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Chàng có thể giải được thủ pháp chế huyệt độc môn của phái Cùng Lai?
Lý Tồn Hiếu cười đáp :
- Chỉ là gặp may thôi.
Ôn Phi Khanh nói :
- Thiếp không tin! Chính chàng thật xuất thân...
Nhưng chợt im bặt nhìn Cổ Tử Hư nói :
- Đủ rồi, nửa mạng ngươi đã được cứu lại, bây giờ có thể đi được!
Cổ Tử Hư ngập ngừng một lúc mới nói :
- Cô nương hãy cho tiểu nhân nói một lời từ tâm phế...
- Ngươi còn gì thì nói nhanh đi!
Cổ Tử Hư nhìn sang Lý Tồn Hiếu xúc động nói :
- Ơn Lý gia như trùng sinh tái tạo, tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp, kiếp này xin nguyện làm tôi tớ cho Lý gia...
Ôn Phi Khanh chưa kịp mở miệng thì Lý Tồn Hiếu đã ngắt lời :
- Các hạ quá lời! Tôi không dám đương, chẳng qua chỉ tình cờ...
Ôn Phi Khanh thêm :
- Việc đó đối với Lý gia có tốn sức lực gì đâu, ngươi cần gì phải quá bận tâm như thế?
Lý Tồn Hiếu thêm :
- Hàn cô nương nói rất đúng. Cứu khổ cứu nguy thì ai ai cũng nên làm...
Cổ Tử Hư khẩn thiết nói :
- Lý gia không biết, tiểu nhân ra gặp người vừa điểm huyệt tất hắn không chịu bỏ qua cho tiểu nhân.
Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Giữa hai vị có oán cừu gì mà hắn dồn các hạ vào chỗ chết?
- Không phải oán cừu, chỉ là tại hạ tình cờ nghe lõm chuyện của chúng.
- Vậy là chỉ giết người diệt khẩu?
- Dạ, Lý gia! Ngài đã cứu mạng tiểu nhân, vậy sao nỡ để tiểu nhân chết bởi độc thủ của hắn lần nữa?
Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Các hạ tạm tránh xa đi một thời gian không được sao?
- Ui chao! Lý gia không biết đó thôi, nếu biết hắn là ai thì không nói thế!
- Hắn là ai mà lợi hại thế!
Ôn Phi Khanh đỡ lời :
- Một trong Tứ Khôi Ngọc đương thế là Hầu Ngọc Côn, người này cùng Liễu Ngọc Lân, Triệu Ngọc Thư và Sở Ngọc Hiên được xưng là Tứ Khôi Ngọc, lại có mỹ hiệu là Tứ công tử.
Lý Tồn Hiếu nhìn Cổ Tử Hư trầm ngâm nói :
- Vậy thì các hạ cứ theo ta một thời gian...
Ôn Phi Khanh sửng sốt hỏi :
- Thế nào? Chàng thu nhận hắn sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
- Không phải thế! Tôi đâu dám nói chữ thu? Chỉ không muốn để vị Hầu công tử giết đi...
Cổ Tử Hư vội quì xuống nói :
- Đa tạ Lý gia. Đa tạ Lý gia!
Lý Tồn Hiếu nghiêm giọng nói :
- Các hạ nên biết rằng tạm thời chúng ta đi với nhau chứ không phải tôi thu nhận các hạ. Bởi thế tôi không dám đảm đương thân phận chủ tớ...
Cổ Tử Hư kêu lên :
- Lý gia...
Lý Tồn Hiếu hiểu nghiêm giọng :
- Tốt nhất các hạ nên nghe tôi, nếu không tôi đâu dám.
Cổ Tử Hư vội nói :
- Tiểu nhân xin tuân lệnh!
Lý Tồn Hiếu nhìn Ôn Phi Khanh nói :
- Bây giờ tôi đã có một vị bằng hữu chiếu cố đến tôi...
Ôn Phi Khanh cười nói :
- Thế là tốt. Thiếp và Tiểu Quỳnh có thể yên tâm hơn...
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
- Bây giờ có điều kiện để hai vị cô nương được nghỉ ngơi thêm một chút, tôi không mong gì hơn nữa...
Ôn Phi Khanh cười nhạt đáp :
- Chàng nên hiểu rằng thiếp đã muốn cứu chàng là phải đến nơi đến chốn. Bây giờ thương thế chàng vẫn chưa bình phục, cho dù chàng đuổi thiếp cũng không chịu đi!
Rồi không chờ Lý Tồn Hiếu phản ứng, cô ta nhìn Cổ Tử Hư nói tiếp :
- Còn ngươi sau này ngươi muốn xưng hô với Lý gia thế nào là việc của ngươi ta không can thiệp. Nhưng ngươi đừng quên rằng Lý gia là ân nhân cứu mạng của ngươi, bởi thế ngươi nên biết cư xử sao cho phải, nếu không chính ta sẽ tìm đến ngươi. Ta nói thế, chắc ngươi hiểu chứ?
Nói xong quét ánh mắt đầy đe dọa nhìn Cổ Tử Hư.
Cổ Tử Hư làm gì không hiểu hàm ý trong lời nói, nhất là ánh mắt đầy uy lực kia?
Y nội nói :
- Tiểu nhân hiểu. Cô nương cứ yên tâm. Sau này cô nương thấy tiểu nhân có chỗ nào không phải xin cứ thẳng tay trừng trị!
Ôn Phi Khanh quét mắt nhìn hắn lần nữa rồi nói :
- Ngươi nói câu đó là ta yên tâm rồi. Thực ra ta chẳng phải người nghiêm khắc gì lắm như ngươi tưởng, mà chỉ muốn ngươi cẩn thận thêm một chút.
Cổ Tử Hư vội nói :
- Tiểu nhân hiểu, xin cô nương cứ yên tâm.
Chợt ngoài phòng có tiếng bước chân.
Tiểu Quỳnh vội nhìn ra cửa rồi quay lại kín đáo đưa mắt ra hiệu cho nữ chủ nhân.
Lý Tồn Hiếu đang nằm không phát hiện ra, nhưng những hành động đó không qua mắt được Cổ Tử Hư.
Cổ Tử Hư kính cẩn theo ra đến cửa rồi tiện tay khép cửa lại, nhưng chỉ trong giây lát đó cũng đủ nhận ra giữa hậu viện có một tên Hắc y cao gầy, mặt mũi thâm trầm đang nhìn vào.
Ôn Phi Khanh vừa ra cửa đã đưa tay ra hiệu cho Hắc y nhân đó, hắn liền theo Ôn Phi Khanh đi đến cuối hành lang.
Cổ Tử Hư quay lại bên giường.
Lý Tồn Hiếu cười hỏi :
- Tôi còn chưa thỉnh giáo...
Cổ Tử Hư vội đáp :
- Không dám... Lý gia. Tiện nhân họ Cổ, tên là Tử Hư.
Cổ Tử Hư? Tên nghe kỳ quái thế nào ấy!
Cổ Tử Hư cũng cười :
- Trong đời vốn có nhiều điều kỳ quái mà, những chuyện hư huyền bao giờ cũng có...
Tới đó chợt ngừng nói, lắng tai nghe một lúc rồi thấp giọng nói nhanh :
- Không dám đâu Lý gia... tôi đến để đưa tin cho Lý gia.
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :
- Đưa tin cho tôi ư? Tin gì thế?
Cổ Tử Hư đưa tay lên môi ra hiệu cho chàng rồi thấp giọng tiếp :
- Lý gia có biết thân phận thật của Hàn cô nương không?
Lý Tồn Hiếu kinh ngạc, lẩm bẩm :
- Tôi không biết thân phận thật của Hàn cô nương...
Cổ Tử Hư gật đầu :
- Không sai! Vị cô nương đó chính là Nhị cô nương của Hàn Tinh môn. Cô ta không phải là Hàn Phi Phi gì cả mà là Ôn Phi Khanh là nữ sát tinh giết người không chớp mắt đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT