Bạch y nhân nghe hỏi đến thân thế đối phương, hơi do dự một lát rồi gật đầu nói :

- Cô nương tôi biết rằng cô nương là lệnh ái của Lãnh Nguyệt môn chủ.

Thiếu nữ trong kiệu nói :

- Chàng sai rồi. Thiếp là tôn nữ của chủ nhân Lãnh Nguyệt.

Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi :

- Thế nào? Cô nương không phải…

Thiếu nữ ngắt lời :

- Chủ nhân Lãnh Nguyệt môn là bà nội thiếp. Cha mẹ qua đời khi thiếp còn nhỏ, được bà nội nuôi nấng mà trưởng thành.

- Thế mà tôi cứ tưởng chủ nhân Lãnh Nguyệt chính là lệnh tôn.

Thiếu nữ trong kiệu cười nói :

- Trên giang hồ ai cũng biết chủ nhân của Hàn Tinh nhưng người biết về Lãnh Nguyệt trừ nội gia và một số người trong Hàn Tinh, ngoại nhân chỉ có mình chàng thôi đấy.

- Đa tạ cô nương, tôi rất vinh hạnh…

- Vinh hạnh ư? Có thật vậy không? Giang hồ đều biết Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt đều là hung danh, chủ nhân đều là những tên đại ma đầu khiến hắc bạch lưỡng đạo, chính tà các phái không ai nghe nói đến mà không vỡ mật kinh hồn, chỉ ngậm hận mà không dám nói. Như thiếp là tôn nữ của chủ nhân Lãnh Nguyệt thì chàng có cách nhìn nhận thế nào?

Bạch y nhân đáp :

- Thực tế tôi không thấy ở cô nương có gì đáng sợ.

- Có lẽ đó là do chàng lãng tránh sự thật, nhưng trên thực tế, hẳn là chàng hối hận vì đã quen biết thiếp. Nhất định sau khi biết rõ thân thế, chàng đã khinh thị và muốn tránh xa thiếp đúng không?

- Cô nương nghĩ thế sao?

- Chàng tự trả lời chứ sao lại đùn cho thiếp chứ? Hay là có gì khó nói?

- Không có gì khó nói cả. Đúng là Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh là hai đại ma đầu đương thế, hung dnah uy hiếp khắp thiên hạ. Giang hồ nghe tiếng đều kinh hồn táng đởm, nghe phong thanh thì tránh xa, thấy gần thì bỏ chạy. Thế nhưng đó chỉ là chủ nhân của hai môn phái, còn hậu thế của họ thì vô can.

- Đó là cách nghĩ của chàng ư?

- Đúng thế cô nương.

- Nhưng sau lưng mọi người đều gọi Ôn Thiếu Khanh là ma tử còn thiếp là ma nữ.

- Tiếng ác là do đời trước tạo ra, hai vị không đáng trách.

- Nhưng thực sự người ta trưởng thành từ trong hoàn cảnh đó ít nhiều cũng nhiễm thói ác và tà khí…

- Có thể trong chừng mực nào đó do ngoại cảnh tạo ra, còn người ta cơ bản đều là thiện lương. Nhân chi sơ tính bổn thiện mà.

- Chàng cho rằng bản tính của thiếp cũng thiện lương chứ?

- Không chỉ cô nương mà bất cứ ai bổn tính ban đầu cũng đều thiện lương cả.

- Nếu nói vậy thì bản tính của Ôn Thiếu Khanh cũng thiện lương hay sao?

- Đúng thế cô nương

- Còn bà nội thiếp và cha mẹ Ôn Thiếu Khanh thì sao?

- Cũng không ngoại lệ.

- Xin đa tạ chàng. Thực tình thiếp thấy bà nội không phải là đại ma đầu gì, cũng không phải là người tàn ác. Thiếp chưa thấy ai hiền từ hơn bà. Chẳng qua lão nhân gia đau đớn vì mất con, mất dâu nên nhiều khi tính khí thay đổi, tốt xấu tùy lúc. Tuy vậy lão nhân gia chưa từng giết một người nào. Thiếp không hiểu vì sao người trong giang hồ đều sợ bà như thế?

- Cô nương nên biết rằng nhiều khi người trong thế gian miệng lưỡi vô cùng độc địa và nham hiểm. Đã nhiều người vì thế mà hàm oan đến nỗi thân bại danh liệt, nhà tan người chết…

Nói tới đó đôi mắt Bạch y nhân chợt hồng lên, ngừng bặt không nói tiếp nữa.

Thiếu nữ trong kiệu không để ý đến biểu hiện khác thường của người đối thoại, tỏ ý tán đồng :

- Thiếp cũng nghĩ thế. Bởi vậy thiếp không quan tâm đến hung danh ma nữ mà thế nhân gọi mình.

- Cô nương chỉ cần ngẩng lên không thẹn với trời, cúi xuống không hổ với người thì dù ai nói gì đâu quan trọng?

Giọng thiếu nữ cảm động :

- Đa tạ chàng đã chỉ dạy. Từ nay thiếp không cần câu chấp người đời nhìn nhận mình như thế nào, nhưng thiếp lại rất muốn biết chàng nghĩ sao về mình.

Bạch y nhân nói :

- Tôi không cho rằng cô nương là một ma nữ đáng sợ.

- Thật vậy chứ?

- Cô nương đã biết rõ tôi, sao phải hỏi câu đó?

Giọng thiếu nữ trong kiệu bỗng run run :

- Có lời này của chàng là thiếp thấy đủ rồi. Chỉ cần chàng không coi thiếp là ma nữ, còn thế gian có đàm tiếu thế nào thiếp cũng chẳng cần lưu tâm nữa.

Bạch y nhân im lặng.

Thiếu nữ chợt hỏi :

- Bây giờ chàng biết thiếp không phải là Lãnh Nguyệt rồi chứ?

- Tôi biết.

- Sao chàng không hỏi thiếp tên gì? Chẳng lẽ chàng không muốn biết?

- Vì tôi không chịu nói cho cô nương biết tính danh của mình, vì thế...

Thiếu nữ ngắt lời :

- Thiếp không so bì chuyện đó. Họ của thiếp là Lệnh Hồ, tên là Dao Cơ.

Bạch y nhân nhắc lại :

- Lệnh Hồ Dao Cơ.

- Đúng thế. Xấu lắm phải không?

- Không, ngược lại tên đó rất đẹp.

- Thật sao?

- Tôi nói thật mà!

- Chỉ cần chàng cho rằng tên đó không tục là thiếp thấy đủ rồi. Chàng muốn thấy mặt thiếp không?

Bạch y nhân phát hoảng nói :

- Cô nương, tôi không dám.

Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :

- Vì sao không dám? Hay vì chàng sợ thiếp xấu quá làm chàng ngất xỉu?

- Cô nương khéo đùa! Nghe giang hồ truyền ngôn rằng trừ người thân của mình ra, cô nương chưa lộ diện mục thật của mình cho bất kỳ ai…

- À ra thế… Chàng có nghe nói về thiếp rồi ư?

- Không giấu gì cô nương, mới bước chân vào giang hồ đã nghe nói về cô nương rồi.

- Họ nói gì về thiếp? Tất không ngoài hai chữ ma nữ đúng không? Đã nói là ma nữ thì tất chẳng tốt lành gì…

- Đúng là họ gọi cô nương là ma nữ. Nhưng họ còn nói rằng cô nương là một bậc phong hoa tuyệt đại, diễm mỹ vô song.

- Thật ư? Không phải vừa xấu vừa dữ như quỉ dạ xoa sao?

- Tôi không nghe ai nói như vậy cả.

Lệnh Hồ Dao Cơ nói :

- Thế thì lạ thật! Chưa có ai thấy mặt thiếp, làm sao biết phong hoa tuyệt đại,

diễm mỹ vô song?

- Cái đó thì tôi không biết.

- Còn ý chàng sao?

Bạch y nhân ngập ngừng một lát rồi trả lời :

- Tôi cũng hoàn toàn có quan niệm như họ.

Lệnh Hồ Dao Cơ cười lanh lảnh :

- Chàng chỉ phỉnh thiếp thôi, làm thiếp rất thất vọng…

- Tôi không có tính đó. Tuy nhiên dù hình thức thế nào đối với tôi không quan trọng…

- Chàng định nói rằng dù thiếp có xấu như ma hoặc dữ tướng đến thế nào cũng không để tâm ư?

- Phải! Tôi kết giao là bản thân cô nương chứ không phải với dung mạo.

- Nhưng đời thường thích vẻ đẹp và ác cảm với cái xấu mà…

- Đó là chuyện khác, còn kết giao bằng hữu lại là chuyện khác.

Lệnh Hồ Dao Cơ lại hỏi :

- Vậy chàng có biết vì sao ngoài thân nhân ra thiếp không lộ diện trước bất kỳ ai không?

- Tôi không biết.

- Chàng có tin rằng ngay cả Ôn nhị lão và Ôn Thiếu Khanh cũng chưa thấy diện mục thật của thiếp chỉ có bà nội và cha mẹ đã lìa trần…

Bạch y nhân hỏi :

- Cô nương vì sao lại như vậy?

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Thiếp không chịu lộ diện trước mọi người bởi vì đã có lời trọng thệ đối với mình, không biết chàng có muốn xem mặt thiếp nữa không…

- Lời thề thế nào?

- Chàng muốn biết lời thề đó thế nào không?

- Tôi không dám hỏi. Nhưng nếu cô nương nguyện ý nói ra…

- …Thì chàng cũng nguyện ý nghe đúng vậy không?

Bạch y nhân gật đầu.

Lệnh Hồ Dao Cơ nói :

- Tuy nhiên sau khi thiếp nói ra lời thề của mình, không biết chàng còn muốn xem mặt thiếp nữa không?

Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi :

- Hai việc đó thì quan hệ gì với nhau?

- Có quan hệ. Nhưng khi đó chàng có nguyện ý xem mặt thiếp thì thiếp không thể bắt buộc được.

Tuy Lệnh Hồ Dao Cơ cố dấu sự buồn thảm trong câu nói nhưng nó vẫn lộ ra.

Bạch y nhân không muốn thiếu nữ phải phiền lòng liền gật đầu quả quyết nói :

- Cô nương cứ nói lời thề của mình đi. Cho dù thế nào tôi cũng nguyện ý xem mặt cô nương.

Lệnh Hồ Dao Cơ chứa chan hy vọng hỏi :

- Thật chứ?

- Những lời nào tôi nói ra đều là sự thật.

- Chàng sẽ không hối hận chứ?

- Có gì mà phải hối hận chứ? Đại trượng phu một lời đã xuất như cửu đỉnh.

Lệnh Hồ Dao Cơ kích động nói :

- Vậy thì thiếp sẽ cho chàng biết. Thiếp thề là chỉ lộ diện mục trước vị hôn phu…

Bạch y nhân sửng sốt.

Lệnh Hồ Dao Cơ nói thêm :

- Lời thề đó có nghĩa là kể từ khi lộ diện mục thật của mình cho một ai, thiếp coi đó là lời hứa hôn và từ giây phút ấy thiếp đã thuộc về người đó.

Bạch y nhân đứng chết lặng như chôn chân xuống đất.

Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :

- Chàng nghe rõ rồi chứ?

Bạch y nhân như sực tỉnh trả lời :

- Nghe rõ rồi…

- Vậy chàng đã hiểu…

- Tôi hiểu, nhưng…

- Chàng không muốn xem mặt thiếp nữa?

Bạch y nhân ngập ngừng :

- Cô nương…

- Chàng chỉ cần trả lời, có còn nguyện ý thấy mặt thiếp nữa không?

Bạch y nhân trầm ngâm giây lát rồi trả lời :

- Lời đã nói ra há có thể thay đổi?

- Vậy thì tốt!

Bứa rèm của chiếc kiệu hơi lay động.

Bạch y nhân vội nói :

- Cô nương, tôi còn có lời này…

- Chàng còn muốn nói gì nữa?

- Tôi thấy cô nương không nên có lời thề đó.

- Vì sao vậy?

- Đây là việc cực kỳ quan trọng liên quan đến hạnh phúc suốt đời cô nương, chẳng lẽ đem gắn bó với chỉ một lời thề? Rất có thể…

- Chàng cho như vậy là khinh xuất ư?

- Tôi rất hiểu hảo ý của cô nương, nhưng chúng ta mới biết nhau…

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Thiếp cho như vậy là đủ!

- Nhưng tôi vẫn thấy có gì khinh xuất…

- Tôi đã lập trọng thệ như vậy rồi, biết làm thế nào?

- Việc này vô cùng trọng đại xin cô nương suy xét kỹ…

- Thiếp đã suy xét kỹ.

Bạch y nhân định nói thềm thì Lệnh Hồ Dao Cơ đã cướp lời :

- Chàng đừng vì tôi mà nghĩ ngợi, chỉ xin nói một câu có nguyện ý nhìn mặt tôi nữa không? Điều này không ai ép buộc được và chàng thay đổi ý định bây giờ vẫn chưa muộn.

Bạch y nhân cười khổ đáp :

- Cô nương, tôi không còn gì để nói thêm. Nhưng tôi xuất thân từ gia hàn, bản thân không có gì danh tiếng trên võ lâm, đến nay chỉ một thân một mình không có được bất cứ thành tựu gì, ngay cả chốn an thân cũng không có. Được cô nương hạ cố đoái thương đó là kiếp trước tu hành mấy kiếp mới có được, duyên phúc ấy chỉ có trong ảo mộng mà không nghĩ có thực ngoài đời. Thế nhưng cô nương là tôn nữ của chủ nhân Lãnh Nguyệt, gia cảnh hiển hách, sự nghiệp to lớn, thanh danh mãn thiên hạ, nếu kết hợp với một người như tôi, chỉ sợ thân thế không khỏi…

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Thiếp không quan tâm đến sự dị nghị của người đời. Thiếp chọn phu quân cho mình chứ không phải cho họ. Thực tế thiếp biết rằng chọn chàng là không nhầm. Chàng hãy biết rằng thiếp không phải là người tùy tiện. Việc hôn nhân hiển nhiên là việc trọng yếu cả cả đời mình. Không giấu gì chàng trong mấy năm gần đây thiếp đã đi nhiều nơi để tiếp xúc. Trên võ lâm không thiếu gì nam nhân tuấn mỹ, danh tiếng và nhiều nhân vật thành tựu. Thế nhưng trong số họ thiếp chưa tìm được ai xứng đáng để lộ rõ diện mục thực của mình.

Bạch y nhân nói thêm :

- Cô nương, việc hôn nhân có thể không cần mai mối, nhưng ít ra cũng phải được sự đồng ý của phụ mẫu. Tôi chỉ có một thân một mình không nói làm gì, nhưng cô nương…

- Bà nội rất yêu thiếp, việc gì cũng chiều ý. Hơn nữa thiếp không phải là nữ nhi thế tục, không cần câu chấp tục lễ…

- Thế nhưng tôi ngay một chỗ an thân cũng không có, nay đây mai đó, phiêu lưu bất định còn cô nương từ nhỏ…

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Chàng sợ thiếp quen sống trong hào quang nhung lục không chịu được cực khổ chứ gì?

- Sự thực như thế. Tôi vẫn nhớ là lần đầu gặp nhau, cô nương đã nói…

- Dù chưa biết thế nào là cực khổ thiếu thốn nhưng thiếp nguyện ý nếm trải cùng chàng và chàng cũng nên nhớ rằng thiếp xuất thân từ một gia đình võ lâm thế gia nên có chí khí cương nghị của người võ lâm, có dòng máu võ lâm trong huyết quản. Kỳ thực nếu lấy Ôn Thiếu Khanh thì suốt đời thiếp không phải chịu gian khổ thiếu thốn chút nào. Nhưng không phải vì thế mà có được hạnh phúc. Thiếp nói như vậy là đủ nhiều rồi, chàng còn muốn hỏi gì thêm nữa?

Bạch y nhân trang trọng nói :

- Cô nương đã nhất quyết như vậy thì tôi không còn gì thêm nữa. Nhưng tôi xin có một thỉnh cầu. Tôi còn việc chưa hoàn thành, và chưa biết năm nào tháng nào mới thực hiện xong, có thể chỉ vài tháng, nhưng cũng có thể năm ba năm…

Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :

- Chàng có việc gì xin nói cho thiếp biết. Nhà thiếp có nhiều thủ hạ rất có năng lực, chỉ cần bảo một tiếng…

Bạch y nhân lắc đầu :

- Hảo ý của cô nương tôi xin tâm lĩnh. Nhưng việc này tôi phải tự mình làm không muốn giao cho bất kỳ ai khác.

- Nhưng sau khi thấy rõ diện mục thực của thiếp rồi, lúc đó hai ta là một, chàng cần gì phải phân biệt? Chẳng lẽ ngay cả thiếp…

Bạch y nhân vẫn lắc đầu :

- Cô nương cũng không nên…

- Vì sao chứ? Chàng có làm việc gì cũng nên có người giúp đỡ, ít nhất thiếp cũng chiếu cố đến việc ăn ở…

Bạch y nhân nói :

- Đa tạ cô nương. Tôi vô cùng cảm kích hảo ý đó, chỉ là việc này tôi phải làm một mình.

- Thôi được. Chàng đã kiên quyết như vậy thiếp cũng không dám gượng ép nữa. Nhưng dù chàng có làm việc đó suốt đời, thiếp xin nguyện sẽ chờ chàng suốt đời sẽ chờ chàng!

- Đa tạ cô nương!

- Chàng đừng nói thế! Hãy nhờ rằng sau khi thấy mặt thiếp, chàng sẽ không phải chỉ có một mình. Trong bất cứ trường hợp nào, thiếp vẫn hiện diện trong ý nghĩ và trái tim chàng, xin chàng hãy vì thiếp mà bảo trọng! Đừng để thiếp phải mòn mỏi đợi trông!

Bạch y nhân cảm động trả lời :

- Tôi biết. Cô nương cũng xin bảo trọng.

- Đương nhiên thiếp cũng bảo trọng vì chàng, lúc đó thiếp không còn là một cá nhân nữa. Chờ khi chàng trở lại đón thiếp, nhất định lúc đó chàng không muốn thấy một tấm thân tiều tụy đúng không?

Bạch y nhân định nói lời thật tha thiết nồng hậu, một lời biết ơn nhưng cổ họng bỗng tắc nghẹn lại nói không ra lời.

Giọng Lệnh Hồ Dao Cơ tha thiết :

- Thôi, thiếp biết giờ đây có nói bao nhiêu cũng không hết lời, bây giờ thiếp xuống kiệu đây.

Bạch y nhân như thấy toàn thân run lên, đầu cúi thấp.

Ngay cả chủ nhân Hàn Tinh chàng đều không sợ, vậy mà lúc này chàng thật hoảng sợ.

Lệnh Hồ Dao Cơ chợt nói :

- À… quên mất! Chỉ lát nữa thiếp sẽ thành người của chàng. Vậy mà đến lúc này ngay đến cả tên chàng còn chưa cho thiếp biết, bây giờ chàng có thể cho thiếp biết tên mình rồi chứ?

Bạch y nhân ngập ngừng giây lát rồi ngẩng phắt lên cả quyết nói :

- Cô nương, tôi tên là Lý Tồn Hiếu.

- Lý Tồn Hiếu?

- Đúng thế cô nương.

- Đó là tên thật của chàng chứ?

- Cô nương, tôi đã nói rằng lời nào mình nói ra đều là sự thật. Nếu không tôi đã không nói.

Thực ra đã có vài việc chàng đã không nói thật, nhưng đó là bất đắc dĩ, và những chuyện đó cũng đáng được lượng thứ.

Lệnh Hồ Dao Cơ cười nói :

-Vậy là thiếp đã biết tên chàng, thật là một chuyện không dễ dàng.

Lý Tồn Hiếu chưa kịp đáp lời thì đã thấy rèm kiệu lay động.

Chàng lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhưng lại đột nhiên ngẩng phát lên nhìn thẳng vào kiệu nói :

- Cô nương, có người đến.

Rèm kiệu chưa kịp vén lên đã hạ ngay xuống.

Lệnh Hồ Dao Cơ thốt hỏi :

- Ai vậy?

Tiểu Thúy nhìn theo ánh mắt Lý Tồn Hiếu chợt kêu lên :

- Cô nương, bảy ngôi Hàn Tinh, đó là chủ nhân của Hàn Tinh rồi…

Đúng thế!

Nơi xa giữa dạ không có bảy đốm sáng lạnh hình sao Bắc Đẩu đang tiến đến nhanh.

Lát sau đã có thể nhận ra bóng người loáng thoáng.

Tiểu Thúy lo lắng nói :

- Đúng thế cô nương. Họ gồm chủ nhân Hàn Tinh, Ôn phu nhân, Ôn thiếu chủ, Hàn Tinh tứ sứ, Ngân Y bát vệ và một người khác nữa…

Dưới ánh trăng có thể nhận thấy rõ hai chiếc kiệu đi đầu do bốn tên Hắc y đại hán khiêng mỗi chiếc, trên kiệu có hai người đều bận ngân y, mặt che một tấm the mỏng không rõ diện mục nhưng cũng xác định là một nam một nữ.

Nam nhân bận ngân y may theo kiểu đạo, dáng vẻ uy nghi. Nữ nhân hoa lệ quí phái, búi tóc cao, trang sức đầy người, mới trông cũng biết không phải thường nhân.

Hai bên kiệu, ngoài ngân y thiếu niên Ôn Thiếu Khanh còn có một thanh y thiếu niên khác, dung mạo rất tuấn mỹ.

Sau kiệu là Hàn Tinh tứ sứ uy chấn võ lâm, còn thêm tám người khác bận ngân bào, dáng bộ và mặt mũi đều kỳ hình dị tướng.

Đoàn người đi thẳng về hướng tiểu đình.

Lý Tồn Hiếu chừng như đã đoán được phần nào sự việc, chỉ nhíu mày.

Bấy giờ chiếc kiệu đi đầu chỉ cách chưa tới mười trượng đột nhiên từ không trung bảy ngôi sao lao vút xuống lọt cả vào trong túi đạo nhân ngồi trên kiệu đầu.

Có điều đặc biệt là vị đạo nhân không hề cử động, vậy mà sao những ngôi sao rơi ngay vào túi được?

Hai chiếc kiệu tiến thêm chừng bốn trượng thì đạo nhân đưa tay ra hiệu dừng lại.

Kiệu dừng lại nhưng vẫn không được đặt xuống đất.

Tiểu Thúy thấp giọng :

- Cô nương, họ đã đến.

- Ta thấy rồi.

Đột nhiên chiếc kiệu của Lệnh Hồ Dao Cơ được vén rèm cửa lên, mắt mọi người như được chói sáng. Từ trong kiệu một thiếu nữ bận y phục màu vàng theo lối cung nhân vô cùng xinh đẹp, dáng ủy mỵ thong thả bước ra.

Lời đồn trên giang hồ không sai.

Quả thiếu nữ là vị phong hoa tuyệt đại, diễm mỹ vô song, với mi mục như nét vẽ, sống mũi thẳng, đôi môi hồng như đóa anh đào, băng cơ ngọc cốt, có vẻ gì đó chinh phục người ta khiến không ai dám kháng cự mệnh lệnh từ đôi môi hồng đó phát ra. Nói rằng giai nhân nghiêng nước nghiêng thành quả không ngoa!

Lý Tồn Hiếu chợt thấy trong lòng chấn động vội cúi mặt xuống, vô cùng bối rối khó xử, như bị một luồng điện chạy qua người.

Lệnh Hồ Dao Cơ xuống kiệu xong đến trước Lý Tồn Hiếu miệng nhoẻn cười hết sức ngọt ngào nhỏ giọng nói :

- Chàng đừng lo đây còn chưa phải là diện mục thật của thiếp.

Nói xong hướng sang hai chiếc kiệu tiến thêm mấy bước.

Có tiếng thán phục cất lên :

- Lệnh Hồ cô nương thật là bậc quốc sắc thiên hương, so với lời đồn còn mỹ lệ hơn nhiều.

Lời đó phát ra từ miệng thanh y thiếu niên tuấn mỹ. Y vừa nói vừa há hốc miệng ra nhìn. Trên mặt Ôn Thiếu Khanh hiện nụ cười đắc ý, nhưng khi ánh mắt bắt gặp Lý Tồn Hiếu thì đột nhiên nụ cười vụt tắt, thay vào đó là sự ghen tỵ và thâm độc

Lệnh Hồ Dao Cơ không thèm nhìn hắn hướng tới hai người trên kiệu nói :

- Điệt nữ không biết bá phụ và bá mẫu đến nên chậm bước nghinh tiếp.

Ngân y thiếu phụ đưa cao bàn tay trắng muốt ngọt ngào nói :

- Người trong nhà cần gì phải đa lễ? Nào, Dao Cơ, hãy đến gần bá mẫu đi nào.

Cả giọng nói và ý tứ đều mười phân thân thiết.

Lệnh Hồ Dao Cơ cúi mình đáp :

- Điệt nữ còn có vị bằng hữu ở đây. Bá mẫu có gì sai bảo, xin cứ…

Ôn Thiếu Khanh chợt hậm hực chen lời :

- Mẹ, con nói có sai đâu?

Ngân y thiếu phụ mắng ngay :

- Đừng lắm lời! Ta không tin Dao Cơ muội muội của ngươi là giống nữ nhi như thế…

Rồi quay sang nhìn Lệnh Hồ Dao Cơ, giọng dịu dàng như trước :

- Bá phụ và bá mẫu không có việc gì đâu, chỉ muốn gặp con một chút. Nên biết đã nửa ngày không gặp con…

Lệnh Hồ Dao Cơ đáp :

- Điệt nữ chưa kịp bái biệt mà đi, biết rằng mình thất lễ, nhưng do chuyện bất đắc dĩ, xin bá mẫu lượng thứ.

Ngân y thiếu phụ gạt đi :

- Người trong nhà nói gì thất lễ, nói gì lượng thứ? Sau này con đừng nói thế nữa. Nào đến đây bá mẫu nhìn con một chút.

- Bá mẫu đã có lệnh, điệt nữ đâu dám không tuân? Nhưng bây giờ điệt nữ còn có vị bằng hữu ở đây…

Ngân y thiếu phụ cười ngắt lời :

- Bá mẫu thấy vị bằng hữu của con rồi. Nhưng con đến đây một lát có sao đâu?

Lệnh Hồ Dao Cơ nhíu mày nói :

- Xin tha tội cho điệt nữ cả gan, nhưng không biết bá phụ và bá mẫu đến đây với mục đích…

Ngân y đạo nhân chợt cao giọng hỏi :

- Dao Cơ, ngươi thật muốn biết mục đích của ta và bá mẫu ngươi tời đây làm gì?

Giọng nói âm trầm, ẩn chứa uy lực kinh nhân

Lệnh Hồ Dao Cơ vẫn đứng đường hoàng, bình tĩnh đáp :

- Điệt nhi thấy rằng cả bá phụ và bá mẫu cùng xuất mã, tất không phải chuyện bình thường

- Ngươi đoán không sai! Ta và bá mẫu ngươi cùng xuất mã là việc hiếm thấy. Nghe nói ngươi kết giao với một vị bằng hữu mới phi phàm nên đến xem

Lệnh Hồ Dao Cơ nói :

- Bá phụ mẫu quá coi trọng làm điệt nhi bất an quá! Nay vị bằng hữu đó ở đây, bá phụ và bá mẫu cứ xem.

Ngân y đạo nhân nói :

- Ta thấy rõ rồi. Nhãn quan ngươi không kém, vị bằng hữu của ngươi cốt cách thật phi phàm.

- Đa tạ bá phụ quá khen.

Ngân y đạo nhân nói tiếp :

- Tuy rằng cốt cách bất phàm nhưng hắn đả thương Hàn Tinh tứ sứ làm tổn thương đến uy danh Hàn Tinh ta…

Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :

- Nếu vậy bá phụ đến đây là để hỏi tội?

Ngân y đạo nhân đáp :

- Ngươi biết đó, Hàn Tinh đến đâu là không ai dám kháng cự. Thủ hạ của ta đã bao giờ chịu nhục trước người khác đâu?

- Bá phụ đã tìm hiểu nguyên nhân chưa?

Ngân y đạo nhân lắc đầu :

- Ta không cần biết đến nguyên nhân thế nào, chỉ biết ngươi của Hàn Tinh không thể bị người khi hiếp.

- Nếu vậy điệt nữ xin khẩn cầu bá phụ hãy lượng tình định nhi mà bỏ qua cho vị bằng hữu đó…

- Dao Cơ việc này liên quan đến uy danh của Hàn Tinh. Nếu ta tha cho hắn thì sau này Hàn Tinh đến đâu còn ai tuân phục nữa?

Ngân y phụ nhân chợt chen lời :

- Ông sao thế? hai nhà có mối thâm giao mấy chục năm nay, Dao Cơ cũng như con ruột chúng ta, làm sao ông lại không lượng tình cho nó lần này chứ?

- Ta không phải là không lượng tình Dao Cơ, nhưng bà cũng biết đó. Bấy lâu nay Hàn Tinh đi đến đâu không ai dám bất tuân. Thế mà nay…

Ngân y phụ nhân ngắt lời :

- Tôi biết. Nhưng Dao Cơ là người của chúng ta. Bằng hữu của nó cũng là bằng hữu của chúng ta, cũng đều là người nhà cả. Ai lại gây khó khăn cho người nhà. Chuyện đó truyền xuất ra giang hồ thì ông cũng chẳng vinh quang gì lắm đâu.

Ngân y đạo nhân sốt ruột khoát tay :

- Việc này bà đừng can thiệp vào thì hơn.

- Tôi phải can thiệp! Sao lại không chứ? Dao Cơ đối với tôi như con đẻ, vậy bằng hữu của nó không ai được động vào. Những việc khác tôi để mặc ông xử lý nhưng riêng việc này thì không. Tôi xin nhắc lại, ai dám động đến vị bằng hữu của Dao Cơ thì đừng trách tôi trở mặt tuyệt tình.

Ngân y đạo nhân đập mạnh tay xuống kiệu quát lên :

- Bà thật hồ đồ!

Nhưng đột nhiên hạ giọng :

- Muốn ta tha cho nó cũng được nhưng Dao Cơ phải chấp nhận hai điều kiện… Đó là ta coi như nể tình Dao Cơ mà nhường nhịn lắm rồi…

Ngân y thiếu phụ vội nói :

- Ông nói đi! Tôi sẽ đại diện Dao Cơ làm chủ việc này…

Ngân y đạo nhân nói :

- Thứ nhất Dao Cơ phải lập tức theo chúng ta….

Ngân y phụ nhân cười nói :

- Ông thật là… điều kiện đó còn nói gì? Dao Cơ không đi cùng chúng ta thì còn đi đâu? Ta đại biểu cho Dao Cơ chấp nhận, còn điều kiện thứ hai?

- Từ nay trở đi, Dao Cơ không được đi lại với tên bằng hữu này và hắn cũng không được tìm gặp Dao Cơ. Nếu không sẽ không được may mắn như lần này đâu…

Ngân y thiếu phụ vội nói :

- Điều kiện này hơi ép một chút đấy. Ông quá lạm quyền rồi. Việc Dao Cơ kết giao bằng hữu có gì quan trọng? Nữ hài tử phải có quyền tìm bạn tri kỷ chứ?

Ngân y đạo nhân lạnh giọng :

- Đừng lắm lời! Hắn đả thương Hàn Tinh tứ sứ mà ta chỉ hạn chế cho Dao Cơ không được đi lại với hắn, như thế là phúc tổ nhà hắn rồi. Trong hai điều kiện này, chỉ cần một điều không được…

Ngân y phụ nhân ngắt lời :

- Ông uy hiếp Dao Cơ đó ư? Thôi được, điều kiện cũng không có gì lớn. Tôi đại diện cho Dao Cơ chấp nhận là được.

Rồi quay sang Lệnh Hồ Dao Cơ dịu dàng nói :

- Dao Cơ, không việc gì đâu! Có bá mẫu ở đây thì không ai dám làm khó vị bằng hữu của con. Nào lại đây với bá mẫu.

Lệnh Hồ Dao Cơ từ nãy vẫn yên lặng theo dõi câu chuyện, bây giờ chợt cười nói :

- Được bá mẫu ưu ái như thế, điệt nữ muôn phần cảm kích. Thế nhưng cả hai điều kiện mà bá phụ vừa nêu ra, điệt nữ không thể đáp ứng điều kiện nào cả.

Nụ cười đắc ý của Ôn Thiếu Khanh vừa nở ra đã vụt tắt, mặt hắn tái hẳn đi.

Ngân y đạo nhân mở to mắt ngồi thẳng người lên.

Phụ nhân ngạc nhiên hỏi :

- Thế nào, Dao Cơ… bá mẫu vừa rồi đã thay con…

- Điệt nữ rất cảm kích sự ưu ái của bá mẫu…

- Con đã biết bá mẫu ưu ái con thì nên…

Lệnh Hồ Dao Cơ lắc đầu :

- Không phải điệt nữ không theo bá mẫu quay về, nhưng trước hết điệt nữ muốn về thăm bà nội.

- À… vậy là con muốn về thăm nhà. Con lớn như thế rồi mà vẫn nhớ bà nội đến thế sao? Thế này nha, bây giờ con hãy theo chúng ta về Long Đình rồi sáng mai bá mẫu sẽ đưa con trở về.

- Đa tạ bá mẫu, nhưng không thể thế được. Điệt nhi muốn nói với vị bằng hữu vài câu rồi đi.

Ngân y phụ nhân hỏi :

- Nhưng tại sao con cứ đứng đó hoài mà không chịu tới đây với bá mẫu?

- Điệt nữ đã nói, vì có vị bằng hữu ở đây…

- Nhưng thế thì có sao đâu chứ?

Lệnh Hồ Dao Cơ liền cảnh giác nói :

- Vì sao bá mẫu cần điệt nữ bước sang bên đó chứ?

Ngân y đạo nhân chợt đanh giọng nói :

- Muốn sang thì sang chứ sao cứ hỏi lôi thôi?

Lệnh Hồ Dao Cơ lắc đầu cương quyết :

- Vậy bá phụ xin thứ lỗi, điệt nữ không thể tòng mệnh.

Ngân y đạo nhân vỗ kiệu quát to :

- To gan!

Ngân y phụ nhân trừng mắt nói :

- Ông sao thế? Dám uy hiếp hài nữ của tôi sao? Đối với ai thì được, nhưng với Dao Cơ thì không được đâu.

Rồi quay sang Lệnh Hồ Dao Cơ dịu giọng :

- Dao Cơ bá mẫu không ép con nữa. Con không muốn tới đây thì thôi vậy. Chỉ là bá mẫu muốn nói tới hai điều kiện…

Lệnh Hồ Dao Cơ lắc đầu cương quyết :

- Bá mẫu lượng thứ, điệt nữ không thể đáp ứng.

Đạo nhân chỉ tay vào Lệnh Hồ Dao Cơ tức giận gầm lên :

- Ngươi nghe xem…

Ngân y phụ nhân ngắt lời :

- Hài nữ là của tôi, hãy để tôi xử lý. Khi nào không được thì ông can thiệp cũng không muộn.

Lại quay sang Lệnh Hồ Dao Cơ :

- Con thật là… Sao nhất định cần phải theo hắn…

- Nhưng vì sao tôi lại không được đi lại với chàng chứ?

- Con cũng biết đấy. Hắn sỉ nhục Hàn Tinh tứ sứ…

- Nhưng tôi biết trong việc này chàng không có lỗi.

- Hài tử, Hàn Tinh tứ sứ là người của chúng ta mà!

- Theo điệt nữ thì xưa nay bá mẫu xem người xét việc như một bậc hiền minh mà?

- Cho dù thế nào thì con cũng đừng nhẫn tâm để bá mẫu đau lòng, hài tử…

- Bá mẫu sao lại nói thế? Chẳng lã việc con kết giao bằng hữu cũng làm cho bá mẫu đau lòng?

Ngân y phụ nhân làm như không nghe lời châm biếm của Lệnh Hồ Dao Cơ, nói :

- Dao Cơ, người như con thì lo gì thiếu bằng hữu?

Lệnh Hồ Dao Cơ nghiêm giọng :

- Bá mẫu cho phép điệt nữ bạo gan nói câu này. Điệt nữ chỉ cần một vị bằng hữu duy nhất mà mình ngưỡng mộ và khâm phục.

Ngân y thiếu phụ à lên một tiếng :

- Con đánh giá cao như thế mà sao bá mẫu không thấy…

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Bá mẫu là bá mẫu, con là con. Mỗi người có một cách nhìn nhận riêng…

Ngân y thiếu phụ bỗng trầm giọng :

- Nói thế là con nhất định không chịu đáp ứng điều kiện mà bá phụ đề ra?

- Chính thế xin bá phụ lượng thứ.

- Dao Cơ, bá phụ và ta coi con như con ruột của mình…

- Điệt nữ biết và rất cảm kích điều đó. Nhưng điệt nữ thấy rằng hai vị nhân gia không nên can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của điệt nữ như vậy.

- Dao Cơ, không phải thế. Chẳng qua là bá phụ bá mẫu lo lắng cho con. Con và vị bằng hữu này mới quen nhau mới chưa tới nửa ngày. Người trong võ lâm tâm địa hiểm ác, con lại xuất thân từ thế gia. Nếu lỡ ra…Ài! Dao Cơ, con là thiếu nữ thông minh tất hiểu ý bá mẫu.

- Điệt nữ hiểu. Việc này xin bá mẫu yên tâm. Điệt nữ không còn nhỏ dại gì, việc xem người xét việc con còn có chút tự tin, ai tốt ai xấu vẫn phân biệt được.

Ngân y phụ nhân hỏi :

- Nhưng con đã biết rõ về gia thế và xuất thân của hắn thế nào không?

- Chàng xuất thân từ một gia đình bần hàn.

Thanh y thiếu niên tuấn mỹ chợt cười lên hô hô hai tiếng.

Trên mặt Ôn Thiếu Khanh chợt hiện nụ cười châm biếm.

Ngân y đạo nhân cũng hừ một tiếng.

Ngân y phụ nhân ngắt lời :

- Dao Cơ, sao con không nghĩ đến bản thân, nghĩ đến những lời đàm tiếu của thế nhân…

Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :

- Bá mẫu, tôi không muốn nghĩ gì cả. Anh hùng bất luận xuất thân thế nào. Con người chỉ phân biệt bằng sự tốt xấu. Cho dù người ta xuất thân từ gia cảnh bần hàn nhưng vẫn có lòng nghĩa hiệp chính khí thì còn hơn những kẻ ỷ vào gia nghiệp bề thế của tiền nhân mà chỉ gây hại cho đời…

Ôn Thiếu Khanh biến sắc rít lên :

- Cô nói ai…

Ngân y phụ nhân quát :

- Không được vô lễ, lui ra!

Ôn Thiếu Khanh đành cúi đầu lùi lại.

Ngân y phụ nhân nhìn Lệnh Hồ Dao Cơ thấp giọng :

- Dao Cơ, Thiếu Khanh có gì không phải…

- Bá mẫu minh giám. Điệt nhi không nói Thiếu Khanh có gì không tốt chỉ là hai người không hợp nhau.

- Bá mẫu thấy đó chỉ là tạm thời. Tuổi trẻ tính khí thường chưa được chính chắn. Khi tiếp xúc với nhau rất khó tránh những va chạm. Chính ta và bá phụ con ngày xưa cũng thế, lâu dần…

- Bá mẫu cho phép điệt nhi được nói một câu, về tình cảm hoàn toàn được tự nguyện, không thể gượng ép. Bá mẫu là bậc hiền minh chắc biết rằng…

- Nói thế chắc con đối với vị bằng hữu của con…

Lệnh Hồ Dao Cơ khẳng khái nói :

- Việc đó điệt nhi không phủ nhận.

- Vậy là con đã có ý định…

- Quả thật điệt nữ đã có ý định.

- Con đã bẩm lại với bà nội chưa! Và tự mình đã suy nghĩ kỹ…

- Điệt nữ sẽ bẩm lại với bà nội nhưng không cần suy xét gì thêm. Chỉ cần tự xét thấy mình làm đúng là được.

Ngân y phụ nhân run giọng :

- Dao Cơ… con… ngươi… Hai nhà giao tình mấy chục năm thế mà ngươi không đếm xỉa đến. Vậy thì ta cũng không thể ngăn cản gì được nữa, và cũng không thể can thiệp vào…

Ngân y đạo nhân đanh giọng :

- Bây giờ đến lượt ta! Việc hai nhà thâm giao xưa nay, vợ chồng ta sẽ thanh thế cho phụ mẫu ngươi. Đối với kẻ gàn bướng, bại hoại môn phong ta không thể không can thiệp! Nếu không ta cũng sẽ có lỗi với bà nội ngươi!

Lệnh Hồ Dao Cơ rắn giọng hỏi :

- Bá phụ nói ai gàn bướng, bại hoại môn phong?

- Ngươi!

- Tôi tôn trọng bá phụ là trưởng bối xin bá phụ hãy biết tự trọng!

Ngân y đạo nhân giận tái mặt, hổn hển nói không ra hơi :

- Ngươi… ngươi… chúng bay đâu!

Ngân y phụ nhân chợt xua tay nói :

- Khoan đã!

Rồi quay sang Lệnh Hồ Dao Cơ :

- Dao Cơ, con chẳng lẽ nhẫn tâm đành để mối thâm tình của hai nhà được vui đắp trong nhiều thế hệ nay tan vỡ trong một ngày?

- Bá mẫu minh giám, không phải lỗi do điệt nhi.

- Thôi được. Bất kể ai sai, nhưng việc hôm nay bá mẫu không thể nhẫn nại hơn, không thể nhường nhịn con được!

- Vậy bá mẫu cứ làm theo ý mình!

Từ tấm mạng của Ngân y phụ nhân thấy ánh mắt sắc lạnh long lên.

Bà ta gằn giọng :

- Được lắm! Hai nhà từ đây tuyệt giao! Hôm nay ta sẽ không đụng đến bằng hữu của ngươi, nhưng lần khác thì không được vậy đâu! Nay ta đưa ngươi về trả cho bà nội ngươi!

Rồi vung bàn tay trắng nõn lên, một tia sáng trắng bay về phía Lệnh Hồ Dao Cơ.

Thiếu nữ đưa bàn tay lên đón lấy, đó là chiếc vòng bạc dát ngọc rất đẹp.

Cô ta ngập ngừng hỏi :

- Đây là…

Ngân y phu nhân ngắt lời :

- Trong vòng có một mảnh giấy, đó là lời phó thác năm xưa của bà nội ngươi gửi gắm ngươi cho ta. Ngươi cứ mở xem thì biết!

Lệnh Hồ Dao Cơ dùng móng tay khéo léo mở chiếc vòng làm nó tách đôi ra, nhưng bên trong đâu có mảnh giấy nào!

Nàng ngước mắt lên định hỏi, không ngờ cảm thấy toàn thân run bắn gục ngã xuống.

Lý Tồn Hiếu kinh hãi muốn động thì Ngân y phụ nhân cười khanh khách một tràng rồi đưa tay ra hiệu.

Lập tức Thanh y thiếu niên và Ôn Thiếu Khanh sấn tới chặn trước mặt chàng, tiếp đó Hàn Tinh tứ sứ nhanh như chớp ôm thốc Lệnh Hồ Dao Cơ đặt vào kiệu bên cạnh Ngân y phụ nhân.

Tiểu Thúy biến sắc la lên :

- Ôn phu nhân, làm sao thế?

Ngân y phụ nhân cười nói :

- Tiểu Thúy đừng sợ! Dao Cơ tính ương bướng, bất đắc dĩ ta phải làm thế mới đưa được nó về cho bà nội chứ không có ác ý gì đâu. Ngươi gọi mấy tên khiêng kiệu theo chúng ta về!

Dứt lời khoát tay ra hiệu.

Tám tên đại hán khiêng hai chiếc kiệu, trên đó gồm Ngân y đạo nhân, Ôn phu nhân và Lệnh Hồ Dao Cơ, có thêm Hàn Tinh tứ sứ hộ tống đi nhanh khỏi tiểu đình.

Tiểu Thúy hiểu rằng mình không thể giúp gì cho Lý Tồn Hiếu đành ra lệnh cho bốn tên trang hán khiêng kiệu đuổi theo Lệnh Hồ Dao Cơ.

Lý Tồn Hiếu sốt ruột định lao mình đuổi theo.

Thanh y thiếu niên tuấn mỹ quát :

- Đứng lại! Ôn phu nhân đưa con dâu mình đi, việc đó liên quan gì đến ngươi?

- Lệnh Hồ cô nương không phải là con dâu của Ôn gia.

- Nhưng hai nhà thâm giao mấy chục năm, so với ngươi gần gũi hơn nhiều.

Lý Tồn Hiếu thấy hai chiếc kiệu đã đi xa mười mấy trượng, không muốn tranh cãi liền nhún mình lao vút lên, thế nhưng Thanh y thiếu niên và Ôn Thiếu Khanh đã liệu trước, xông tới chặn trước mặt.

Lý Tồn Hiếu đổi hướng một lần nữa lao đi.

Thanh y thiếu niên tuấn mỹ cười nhạt một tiếng, phất hai ống tay áo nhằm lưng chàng phất tới.

Thấy cuồng phong ập tới sau lưng, Lý Tồn Hiếu đành xuất đơn chưởng đánh ập lại.

Hai luồng kình lực tiếp nhau, tiêu thất vô ảnh vô hình.

Ôn Thiếu Khanh không bỏ lỡ cơ hội, vội phóng chỉ điểm tới. Đồng thời tám tên quái nhân Ngân Y bát vệ cũng xông lên vây lấy Lý Tồn Hiếu.

Chàng đành xuất chỉ điểm tới một tên quái nhân lao tới gần, đồng thời hữu chưởng đánh bật lại ngăn chỉ phong của Ôn Thiếu Khanh điểm thẳng vào hậu tâm mình.

Chưởng chỉ tiếp nhau, cả Ôn Thiếu Khanh lẫn Lý Tồn Hiếu cùng đáp xuống đất.

Một tên quái nhân trong Ngân Y bát vệ kêu lên một tiếng sầu muộn đổ ập xuống.

Thanh y thiếu niên bước lên cười nhạt nói :

- Chẳng trách nào Lệnh Hồ cô nương sũng ái ngươi như thế, hóa ra thân thủ ngươi chẳng tầm thường! Tiếc rằng hôm nay…

Dừng lại một lát, chợt hỏi :

- Ta hỏi câu này, Lệnh Hồ cô nương nặng lòng với ngươi như thế, ngươi có định lấy cô ta làm vợ không?

Lý Tồn Hiếu lãnh đạm trả lời :

- Ta không định gì cả.

- Sao thế?

- Ta không dám kỳ vọng.

- Ngươi cho rằng không xứng với cô ta hay sợ không đủ sức cung ứng mọi tiện nghi sinh hoạt cho cô ấy?

- Cả hai đều có.

- Thế là phải. Nhưng đã thế sao ngươi còn can thiệp vào?

- Ta không muốn lệnh Hồ cô nương bị người khác dùng số đông để cưỡng bức.

- Sao lại bảo cưỡng bức? Ngươi không nghe Ôn phu nhân bảo đưa cô ta về cho Lệnh Hồ lão thái thái quản giáo là gì? Hai nhà thâm giao, có quyền làm như thế. Hơn nữa Lãnh Nguyệt môn còn thủ hạ ở đây mà họ chưa quản đến thì ngươi đuổi theo làm gì chứ?

Lý Tồn Hiếu không biết đối đáp thế nào, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi quay mình định bỏ đi.

Thanh y thiếu niên tuấn mỹ cười hỏi :

- Ngươi định đi đâu?

- Ngươi nói đúng ta không nên can thiệp vào chuyện của họ.

- Thế ngươi định đi đâu?

- Đã không còn việc gì thì ở lại đây làm gì?

Thanh y thiếu niên nhìn Ôn Thiếu Khanh cười hỏi :

- Thiếu Khanh huynh có định để cho hắn đi không?

- Hắn không quản đến việc này nữa là quá tốt rồi. Chỉ là… sợ rằng Dao Cơ không chịu tử tâm cho…

- Ý huynh là…

Ôn Thiếu Khanh cười nham hiểm :

- Đương nhiên là phải làm sao cho cô ta không còn lý do nào mà hy vọng vào hắn nữa.

Thanh y thiếu niên gật đầu nói :

- Huynh đã muốn thế thì tiểu đệ phải chiều ý vậy...

Rồi quay sang Lý Tồn Hiếu hỏi :

- Thiếu Khanh huynh nói thế ngươi hiểu ý chứ?

Lý Tồn Hiếu lạnh lùng đáp :

- Ta không hiểu.

- Hô hô! Xem ngươi có vẻ là người thông minh, sao cả việc đó cũng không hiểu? Ý Thiếu Khanh huynh là để cho Lệnh Hồ cô nương tử tâm đối với ngươi, cũng có nghĩa là buộc ngươi phải ở đây… Ngươi bây giờ chắc hiểu rồi chứ?

- Ta vẫn chưa hiểu.

Thanh y thiếu niên lắc đầu vẻ thất vọng :

- Ta không hiểu sao Lệnh Hồ cô nương nặng lòng với ngươi đến thế chứ? Chỉ trừ thân thủ ngươi không kém thì còn gì xuất sắc đâu? Đầu óc u tối, ngay cả việc rõ như ban ngày cũng không hiểu. Thế thì làm sao hiểu được thú phong tình chứ?

Ôn Thiếu Khanh góp lời :

- Ngọc Lân huynh, chẳng cần phải nhiều lời. Đến lúc đó tự khắc hắn hiểu.

Thanh y thiếu niên gật đầu :

- Phải lắm!

Dứt lời vung thiết phiến lên, đột nhiên từ trong chiếc quạt có rất nhiều điểm li ti phát ra tạo thành một luồng ngân quang ập tới Lý Tồn Hiếu rất nhanh.

Lý Tồn Hiếu không ngờ một thiếu niên tuấn tú, nhân phẩm bất phàm thế lại có thể xuất thủ đê tiện như vậy, kinh hãi nhảy tránh sang bên. Nhưng luồng ngân quang bắn tới với tốc độ rất nhanh, chàng chỉ tránh được vùng ngực không bị trúng thương, nhưng nghe phập một tiếng, một mũi ám khí màu bạc nhỏ như lông trâu cắm vào vai xuyên sâu vào da thịt.

Thanh y thiếu niên lập tức cười to lên :

- Thế nào Thiếu Khanh huynh? Cánh tay hắn coi như tàn phế rồi, bây giờ thì việc thu thập hắn quá dễ dàng, huynh sẽ tạ đệ thế nào đây?

- Ngọc Lân huynh chẳng lẽ cho rằng đệ quên được công ơn của huynh sao?

Dứt lời song chưởng cùng phát, đánh thẳng tới Lý Tồn Hiếu.

Bấy giờ Lý Tồn Hiếu đã thấy cánh tay phải tê đi không sao nhấc lên nổi nữa, thấy Ôn Thiếu Khanh song chưởng cùng đánh tới đành phải dùng hữa chưởng tiếp chiêu. Nếu đối với địch nhân khác thì đơn chưởng của chàng dư sức áp đảo. Nhưng đằng này đối thủ là thiếu chủ của Hàn Tinh uy chấn thiên hạ, thêm nữa vì bị ám khí trúng người, thực khí bị ngăn trở, công lực bị giảm rất nhiều.

“Bình” một tiếng, Ôn Thiếu Khanh đứng nguyên vị, còn Lý Tồn Hiếu bị chấn lùi đến mấy bước, khí huyết đảo lộn lảo đảo muốn ngã.

Ôn Thiếu Khanh thấy vậy, mặt hiện đầy sát khí, cười hắc hắc nói :

- Ngân Châm Phá Huyệt của Ngọc Lân huynh thật lợi hại. Xem ra hắn không chịu nổi nữa rồi.

Dứt lời xuất trảo chộp tới.

Bấy giờ bảy tên còn lại của Ngân Y bát vệ cũng như hổ đói định lao vào ăn tươi nuốt sống đối phương nhưng chợt thấy Lý Tồn Hiếu gắng đề một hơi thực khí nhảy vút lên không.

Ôn Thiếu Khanh trong phút giây ngơ ngác, cười thâm độc nói :

- Nếu ngươi thoát khỏi nơi đây thì sao Dao Cơ tử tâm được?

Nhưng hắn vừa định truy theo thì Thanh y thiếu niên chợt ngăn lại nói :

- Chẳng cần huynh phải bận tâm.

Dứt lời phất chiếc phiến, một chiếc ngân châm bay vút tới phía hậu tâm Lý Tồn Hiếu

Lý Tồn Hiếu thân còn đang lơ lửng giữa khoảng không, châm khí bị đình trệ nhưng vẫn nhận ra nguy cơ nhằm vào tử huyệt, đành để thân mình rơi xuống, nhưng vẫn nghiến răng bò dậy lao đi.

Ôn Thiếu Khanh định đuổi theo nhưng Thanh y thiếu niên xua tay bảo :

- Thiếu Khanh huynh cần gì phải truy theo? Hắn đâu có thoát được?

Ôn Thiếu Khanh ngạc nhiên hỏi :

- Ngọc Lân huynh thấy rằng…

Thanh y thiếu niên cười nói :

- Ai chẳng biết Sưu Hồn ngân châm của Liễu Ngọc Lân được tẩm chất kịch độc?

Ôn Thiếu Khanh hiểu ra cười nói :

- Thì ra thế Ngọc Lân huynh thật chu đáo.

Thanh y thiếu niên tự xưng là Liễu Ngọc Lân cười đầy hàm ý :

- Tôi giúp huynh diệt trừ tình địch huynh sẽ trả công tôi thế nào đây?

- Đương nhiên huynh đệ sẽ cố hết sức để Ngọc Lân huynh và tiểu muội sánh duyên!

Liễu Ngọc Lân tán thưởng :

- Tuy phụ mẫu sinh ra Liễu Ngọc Lân này nhưng chỉ Ôn thiếu chủ mới hiểu rõ ta thôi! Thiếu Khanh huynh! Tiểu đệ xin đa tạ trước!

Rồi cúi người bái một lễ.

Ôn Thiếu Khanh nhận lễ cười nói :

- Xin Ngọc Lân huynh cứ lưu lại mấy ngày nữa mới trở về.

- Hô hô!Thiếu Khanh huynh thật tinh tế! Ở lại cùng hàn huyên với huynh mấy ngày thì càng thú.

Thế rồi hai thiếu niên nói cười xem ra rất tâm đắc, lát sau sánh vai nhau rời khỏi tiểu đình, mất hút vào dạ không.

Ngân Y bát vệ mang theo tên đồng bọn bị thương cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play