Phạm Tuyết Quân mỉm cười nói :

- Tiện thiếp biết mấy loại bẫy, cần phải chọn địa hình mới làm được.

Vạn Lương hấp tấp hỏi :

- Cần chỗ đất như thế nào?

- Tốt nhất là tìm chỗ tựa lưng vào núi ngó xuống nước, phạm vi chừng hơn mẫu, chỉ hai con đường đi thông.

Vạn Lương nghĩ ngợi nói :

- Đất như thế thật cũng khó kiếm.

Tuyết Quân nói :

- Được như thế thì tốt nhất, nếu không được thì chọn thứ kém hơn một chút.

- Cô nương thử cho biết xem.

- Một chỗ bằng phẳng cả mười dặm không có làng mạc, ở giữa có một căn nhà thật chắc, nếu lại cải tạo làm sao cho nó không sợ nước và lửa lại càng tốt.

Vạn Lương nói :

- Chỗ như thế cũng không khó kiếm, có điều việc sửa sang trong nhất thời không thể thực hành được. Chẳng lẽ chúng ta lại giữ ở chỗ này để chờ kẻ địch tới tấn công?

- Theo chỗ tiện thiếp hiểu biết, giờ phút này chúng ta không thể không đổi hành trình.

- Tại sao?

Tuyết Quân trầm ngâm :

- Tiện thiếp liệu đoán cường địch không chịu buông tha cho chúng ta đâu, cuộc hành trình xa xôi diệu vợi này thể nào cũng có vô số hung hiểm. Chúng ta người ít thế cô, dẫu cho chư vị đều là những người võ công cao cường cũng khó đương cự lại thế địch mạnh như thác lũ cuồng phong. Huống chi địch lại không từ một thủ đoạn nào để đối phó với chúng ta.

Vạn Lương nói :

- Cô nương nói phải, nhưng chúng ta cũng không thể cứ ở đây để đợi địch tới mà giăng bẫy.

Tuyết Quân ngẩng mặt lên hỏi :

- Nếu chư vị chỉ có bốn người liệu sức có thể kháng cự được với thiên hạ võ lâm không?

Vạn Lương đáp :

- Tất nhiên là không thể được, trận đánh tối qua có thắng cũng là nhờ may mắn, tối nay nếu không có cô nương ngồi ở trong xe thì chỉ sợ đã sớm bị địch nhân ám toán nguy đến mạng rồi.

- Dẫu cho có phất cờ chính nghĩa tảo trừ yêu khí cho giang hồ cũng phải tạo thành một luồng khí thế trước mới được.

Vạn Lương càng nghĩ càng không hiểu, nói :

- Ý cô nương ra sao? Xin nói cho lão hủ nghe trước?

- Ý tiện thiếp trước là phải khuếch trương một chút thực lực, dần dà bành trướng mở rộng thành một lực lượng chính nghĩa trên giang hồ.

Nàng nhẹ thở dài tiếp lời :

- Tiên sư từng dạy dỗ chị em tiện thiếp, nói rằng sở dĩ giang hồ phân tranh, đời nào cũng loạn lạc chém nhau không nguôi, ấy là vì những nhân vật hiệp nghĩa không biết kết hợp để chủ trì đại thế của võ lâm, mà chỉ bằng sức của vài người riêng rẽ, mạnh ai nấy lo nên cũng chỉ giữ sự yên ổn, thanh bình được một thời gian ngắn đến khi ẩn bóng đi thì y như rằng giang hồ lại lộn xộn.

Thiếu Bạch thấy người con gái tuyệt đẹp đối diện mới có khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi là hai ngày đã ôm ấp bao nhiêu chí lớn, hào khí ngất trời, bất giác cũng phấn chấn tinh thần, góp lời :

- Cô nương có cách gì biểu dương chính nghĩa, Thiếu Bạch này xin làm kẻ đi hầu, dẫu có nhảy vào dầu sôi, lửa bỏng cũng không dám từ nan.

Tuyết Quân nói :

- Khi đụng địch mới liệu được thời, tùy cơ mà ứng biến, chúng ta nếu như nhắm thắng Thiếu Lâm hoặc Võ Đang thì chúng ta đi đường hoàng. Kẻ địch ở trong bóng tối đánh lén, tình hình ấy rất bất lợi cho chúng ta. Tiện thiếp tuy không đổi được tình thế địch ở chỗ tối ta ngoài sáng, nhưng ít nhất cũng tạo được cuộc diện lấy nhàn đợi mệt, lấy ít đánh nhiều.

Vạn Lương nói :

- Cách lấy nhàn đợi mệt không khó hiểu, nhưng còn cách lấy ít đánh nhiều quả thực lão hủ xin chịu, nghĩ không thông.

Tuyết Quân cười :

- Gia sư có truyền dạy cho chị em tiện thiếp một loại Lục Giáp kỳ trận. Lấy sự biến hóa của thuật số làm cho đối phương hỗn loạn tâm thần. Cái lý của nó thâm ảo nên trong nhất thời không sao trình bày hết được. Lão tiền bối và ba vị là bốn, thêm chị em tiện thiếp, tổng cộng sáu người có sự biến hóa của Lục Giáp kỳ trận đủ để đối chọi với mấy chục cao thủ.

Nàng đưa tay vuốt tóc tiếp :

- Tiện thiếp định bày một cái thành đầy khủng bố ở trong khoảng đất mấy mẫu phương viên dụ địch xông vào thâu phục chúng để sử dụng, mở rộng một chút thực lực rồi lên Thiếu Lâm cũng không muộn.

Vạn Lương trợn mắt nhìn bọn Thiếu Bạch nói :

- Cứ theo ý cô nương...

Tuyết Quân đỡ lời :

- Lục Giáp kỳ trận cần phải có thế đất thích hợp, ôi, mắt tiện thiếp không thấy đường không sao ước định được tình thế, nay chỉ có thể nói sợ quá phiền chư vị vất vả tìm giùm.

Vạn Lương nói :

- Cô nương nếu nói cho nghe rõ ràng một chút để chúng tôi có một hình tượng trong đầu thì việc tìm kiếm được dễ dàng không ít.

- Thì phải như thế, chỗ đất đó nếu không dựa vào núi trông xuống nước, thì nên chọn chỗ đất đai bằng phẳng, nhưng phải có cây cối rậm rạp, tốt hơn nữa được thêm một đống đá ngổn ngang hoặc đất gò, và tìm căn nhà chắc chắn.

Vạn Lương trầm ngâm :

- Chỗ đất này xem chừng dễ kiếm, nhưng trong nhất thời cũng không dễ gì tìm ngay được.

- Không cần phải gấp lắm, chúng ta vừa đi vừa tìm.

Thế là mọi người lên đường mắt dáo dác nhìn khắp phía tìm kiếm.

Đi khoảng chừng hai canh, đoàn người tới bên một khu rừng cây, cây cối mọc um tùm, Vạn Lương ngắm nhìn nói :

- Chỗ này chính là chỗ cô nương nói, nhưng chỉ thiếu một ngôi nhà.

Tuyết Quân nói :

- Không sao, nếu như quả có địa thế, được địa hình thì không có nhà cũng được.

Vạn Lương nói :

- Được, nếu vậy thì lão hủ mô tả địa thế cho cô nương.

- Tốt nhất lão tiền bối dẫn tiện thiếp đi qua một vòng, tiện thiếp cũng được dịp biết hết địa hình địa thế.

- Được, lão hủ xin hầu tiếp cô nương.

Tuyết Quân đưa tay vịn vào vai em nói :

- Lão tiền bối, xin đi trước.

Vạn Lương nghĩ bụng :

- “Chị em họ một người mù, một người câm phối hợp cũng khá hay, không biết tốc độ có mau không?”

Nghĩ vậy lão cố đi thật nhanh xuyên vào cánh rừng rậm rạp.

Vừa đi, Vạn Lương vừa lưu tâm dò xét cử động của nhị nữ, chỉ thấy cô chị bám vào vai em, hành động mau lẹ, lúc giơ chân đặt bước không khác gì người thường, bất giác quái lạ nghĩ bụng :

- “Không ngờ chị em họ phối hợp với nhau lại kỳ diệu tuyệt với đến vậy”.

Vạn Lương dừng bước nói :

- Cô nương có cần lão hủ thuật cho nghe địa thế địa hình không?

Tuyết Quân lắc đầu :

- Khỏi cần, xá muội đã cho tiện thiếp biết đủ.

Vạn Lương à lên một tiếng, nhìn dáng vào Tuyết Nghi, cô gái câm, nói :

- Cô nương dùng phương cách gì mà đi nhanh như vậy vẫn có thể cho chị biết được địa hình địa thế đất đai?

Nói khỏi miệng, lão hối hận cho là quá vô ý, vì rằng cô gái câm làm sao trả lời câu hỏi của mình được mà hỏi.

Chỉ thấy Tuyết Nghi mỉm cười, đưa tay vuốt tóc.

Tuyết Quân nói :

- Xá muội nhờ thông tri cho lão tiền bối biết là nó đã dùng sức của những ngón tay ấn liên lạc cho tiện thiếp tất cả mọi sự vật.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy Phạm Tuyết Nghi cười tươi như hoa, mái tóc cài bay bay chẳng khác gì tiên nữ giáng phàm.

Vạn Lương nói :

- Việc lệnh muội cho cô nương biết việc xung quanh không đáng lạ, chỉ lạ là tại sao nàng lại cho biết được mau đến thế.

- Chị em tiện thiếp từ thuở nhỏ ở miết bên nhau đến lúc lớn nên phương pháp truyền đạt ý tưởng cũng khá linh diệu không thua gì cách dùng lời nói, ngôn ngữ.

Vạn Lương nghĩ bụng :

- “Cô mù nhan sắc lộng lẫy, chuyện này không đáng lạ, nhưng trời sanh người câm toàn là những đồ ngốc nghếch, đần độn. Thế mà Phạm Tuyết Nghi tư dung lại diễm lệ không kém gì chị, thật là chuyện khó hiểu. Nếu như bảo bệnh câm của cô gái này có thể chữa khỏi thì tại sao Phạm huynh của ta là bậc danh y số một đương thời lại đành bó tay. Phạm huynh đã chịu chỉ sợ trên đời chẳng thể có danh y chữa được chứng câm và mù của họ”.

Vừa nghĩ, chân lão vẫn vùn vụt bước.

Ba người đi một vòng hết khu đất rộng mấy mẫu hoang dã lại trở về chỗ cũ, thời gian chỉ mất độ tàn một nén hương.

Tuyết Quân lấy khăn lụa ra lau bụi trên má nói :

- Lão tiền bối thấy đất chỗ này thế nào?

- Cây cối lan man, một vùng hoang vu.

Tuyết Quân cười :

- Chúng ta đóng đô ở chốn đất này, vậy phải có cái tên thật kêu đặt cho nó, ý tiện thiếp định gọi nó là Hoang Lương Chi Cung, lão tiền bối thấy có được không?

Cao Quang xía miệng :

- Hoang Lương Chi Cung...

Tuyết Quân giải thích :

- Chúng ta cứ coi cỏ cây hoang dại như là chốn đình đài lầu cát thì cái cảnh kham khổ đìu hiu này thơ mộng có khác gì ở cung quỳnh điện ngọc.

- Thì ra thế.

Vạn Lương vẻ chưa tin hẳn :

- Cô nương thật đã muốn dùng cái mảnh đất quạnh quẻ này?

Tuyết Quân nói :

- Việc đã gấp, sợ không còn thì giờ đâu mà chọn lựa.

- Được, cô nương muốn dùng khu đất ra sao xin cứ bảo.

Tuyết Quân nói :

- Việc gấp thế này, thì tiện thiếp phải tùng quyền thôi, không thể chần chờ được. Bây giờ thiếp xin phiền Vạn lão tiền bối và Hoàng huynh cùng Cao huynh đi kiếm giùm tiện thiếp vài vật.

Cao Quang hấp tấp nói liền :

- Phạm cô nương cứ nói, cần vật gì thì tại hạ xin lập tức đi ngay không chần chờ, dù khó khăn đến đâu tại hạ cũng không dám từ nan.

Tuyết Quân mỉm cười đáp :

- Những vật tiện thiếp cần ba vị tìm kiếm không có khó khăn gì lắm đâu, chỉ vận chuyển hơi mệt nhọc mà thôi.

Vạn Lương hỏi :

- Phạm cô nương cần vật gì?

Tuyết Quân từ tốn đáp :

- Tiện thiếp cần ba vị mỗi người đi kiếm và vác về đây cho tiện thiếp một bó trúc xanh hơi nặng. Xong vận chuyển hộ tiện thiếp hai khối đá lớn là đủ rồi.

Ngừng một chút nàng nói tiếp :

- Lục Giáp kỳ trận này, tiện thiếp chỉ cần bày bao nhiêu đó là đủ, không dám làm phiền các vị hơn nữa.

Vạn Lương liền đáp :

- Bọn lão phu xin đi ngay, nhân lúc này trời còn sáng. Nội trong đêm nay bọn lão phu sẽ về đến đây.

Thiếu Bạch xen vào hỏi :

- Ba vị đều được giao phó công việc, còn tại hạ sao không thấy cô nương nhắc đến?

Vạn Lương mỉm cười nói :

- Lão đệ ở lại chắc là có việc thôi, không lo gì hết đâu.

Nói xong ba người liền tạ từ, phi thân đi ngay. Tuyết Quân quay sang nói với Thiếu Bạch :

- Bây giờ phiền công tử dọn dẹp sạch hết những bụi cây cho mặt đất bằng phẳng để tiện thiếp lập trận đồ.

Thiếu Bạch vâng lời đi làm ngay. Còn chị em họ Phạm dựa gốc cây nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc bầu trời đã tối đen như mực, xòe tay không thấy ngón. Thiếu Bạch ráng sức làm cho xong công việc.

Được một lúc, Thiếu Bạch nghe Tuyết Quân nói :

- Đêm hôm nay trời có trăng tỏ lắm đây.

Thiếu Bạch nghe nói vậy cười thầm trong bụng :

- “Cô nàng này mù nên không trông thấy trời tối đen như vậy”.

Chẳng tranh luận làm chi, Thiếu Bạch cặm cụi làm. Độ tàn nửa nén nhang, trời trở nên quang đãng, mặt trăng tỏa sáng.

Thiếu Bạch nghĩ :

- “Có lẽ vậy thật, bởi nếu ả sáng mắt, thấy được cảnh đất trời tối tăm ban nãy, chắn chắn cũng không dám nghĩ là đêm nay trăng còn mọc lại”.

Tuyết Quân nói :

- Tả huynh hãy nghỉ giây lát, vì trước khi trời sáng có thể sẽ xảy ra trường ác đấu. Phần tiện thiếp còn phải tính tiếp chỗ biến hóa trong phức số lục giáp.

Thiếu Bạch khi ấy đã thập phần nể phục Tuyết Quân, nghe nói yên tâm ngồi xếp bằng vận khí điều tức.

Không hiểu qua được bao lâu, chàng thốt nghe văng vẳng bên tai có tiếng Tuyết Quân nói :

- Tả huynh, hãy mau đi nấp, có người tới.

Thiếu Bạch mở bừng mắt nhìn, thấy dưới ánh trăng cách quãng mười trượng xa, quả nhiên có bốn bóng người đang lao vùn vụt tới.

Tình thế cấp bách, không tiện hỏi nhiều, chàng vội lăn mình nấp vào sau đám cỏ rậm. Thoáng cái, Thiếu Bạch vừa yên chỗ, bốn bóng lạ đã chạy bay đến nơi mấy người nấp. Thiếu Bạch ngưng thần nhìn, thấy bốn kẻ lạ đồng loạt vận trang đen, vai giắt đao, bụng tên nào cũng phình trướng như đàn bà có chửa, bất giác sanh ngờ, nghĩ bụng :

- “Bốn tên này vóc dáng không lấy gì to béo, tại sao bụng dạ lại chương tướng lên thế kia!”

Để ý nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện những cái bụng phình cộm, tựa như cất giấu vật gì, chứ tuyệt nhiên không phải do tự nhiên.

Bốn bóng lạ đến cách bụi cỏ chừng độ hai trượng, nhất loạt dừng cả lại. Người ở mé trái lên tiếng :

- Ngươi thật xem không nhầm?

Người ở tận mé phải đáp :

- Nhầm sao được, ta ở trên cây nhìn thấy rõ ràng là ở chỗ này có bóng hai người.

Một giọng khác xen vào :

- Trăng có sáng thật, nhưng đâu được rõ như ban ngày, chỉ sợ ngươi hoa mắt.

Thêm một giọng người nữa :

- Bất luận y có thấy nhầm hay không, chúng ta trước hết hãy tìm kiếm quanh đây xem.

Thiếu Bạch đâm chột dạ :

- Nhị nữ cũng nấp ở đám cỏ gần đây, nếu không may bị bọn họ phát giác, chắc hẳn rất khó ứng phó. Vậy sao ta không cố ý hiện thân hầu đánh lạc hướng của bọn họ.

Bỗng thấy bọn người lạ rút soạt đơn đao, sắp thành hàng ngang, cách nhau chừng bốn bước, cùng rảo cẳng về bụi cỏ.

Thiếu Bạch nhanh nhẹn nhặt một viên đá ngầm vận sức ném vút vào bụng một tên ở mé trái. Hòn đá rít vèo tiếng gió, bắn nhanh trong không.

Bấy giờ, hai bên cách xa không đầy trượng, Thiếu Bạch đột ngột xuất thủ thì cho là đại hán có thấy cũng không tài nào tránh kịp.

Chỉ nghe soạt một tiếng, viên đá sắc nhọn đã bắn xuyên lớp áo ở bụng đại hán. Ánh trăng soi sáng một cái bọc vải hình giống như chiếc hồ lô được buộc chặt ở bụng y. Đúng lúc đắc thủ, thân hình Thiếu Bạch cũng thật lẹ phóng vút khỏi bụi cỏ bỏ chạy. Bốn đại hán sau phút sững sờ, cùng nhất tề hè nhau đuổi theo.

Thiếu Bạch suy tính nếu đối phương không đuổi kịp mình, thế nào cũng trở lại tìm quanh chỗ cũ, nên chi, chàng không dám chạy hết sức, chỉ chập chờn bay nhảy ở phía trước bọn họ, giữ chừng khoảng cách khoảng hai trượng.

Phút chốc, một cuộc đuổi bắt đã vượt trên bốn dặm đường.

Thiếu Bạch bất thần đứng khựng lại, nhoáng vụt thanh trường kiếm hoa một vòng sáng lạnh, thét :

- Đứng lại!

Bốn tên đại hán dừng ngay bước, chia nhau bủa vây tức thì.

Thiếu Bạch thấy bụng người nào người nấy cồm cộm phình to thì đã sinh nghi, nghĩ bụng :

- “Bốn kẻ kia như giấu bao gì trong bụng, ta phải đề phòng lắm mới được”.

Còn đang nghĩ, bốn đại hán từ từ xích lại gần, đơn đao trong tay họ đều nhằm những chỗ yếu hại trên người Thiếu Bạch.

Nhờ ánh trăng, Thiếu Bạch cố quan sát gương mặt của họ, thấy địch nhân mặt người nào cũng đầy sát khí, rúng động tâm thần, nghĩ bụng :

- “Bốn người họ đều có vẻ khẳng khái liều chết thế kia là nghĩa làm sao?”

Giữa lúc ấy, nghe đại hán đứng ở phương vị chính Đông nói :

- Chúng ta chịu đại ơn của Đường chủ, hôm nay phải ra sức đền đáp.

Đại hán ở chính Nam nói :

- Thà tan nát như ngọc chứ không chịu sống vô danh.

Đại hán đứng ở chính Tây đỡ lời :

- Danh để thiên thu, chết đâu có uổng.

Đại hán chính Bắc tiếp :

- Cùng chết một lượt, gặp nhau ở thiên quốc.

Thiếu Bạch thấy địch nhân lảm nhảm với nhau như thế, bất giác lấy làm lạ, nghĩ bụng :

- “Những người này định giở trò gì đây?”

Tuy không hiểu họ mưu toan gì, nhưng chàng cũng cảm phục cái vẻ khẳng khái không sợ chết của họ. Lúc bấy giờ, bốn người đã chỉ còn cách Thiếu Bạch có ba thước gần gặn.

Thiếu Bạch liếc nhìn tình thế càng thấy càng không ổn, vung kiếm đánh liền.

Tức thời đối phương cũng nhất tề ra tay, chúng không buồn đón đỡ kiếm thế của Thiếu Bạch mà tấn công ngay bốn yếu huyệt trên người chàng.

Thật là một lối đánh liều mạng kỳ cục chưa từng thấy hoặc nghe nói. Thiếu Bạch giật nẩy mình, nghĩ bụng :

- “Đáng lẽ mình phải sớm nghĩ ra là bọn người này bất cần sống rồi”.

Nghĩ rồi, chàng nhanh nhẹn thâu kiếm, sử ngay một chiêu mới tên “Pháp Luân Cửu Chuyển”, trường kiếm đi một vòng sáng, sau những tiếng loảng xoảng, bốn ngọn đơn đao đều bị đánh văng.

Chẳng dè, bị đánh mất đao, bốn đại hán không chút chậm trễ cứ thế lao đầu vào người Thiếu Bạch.

Hành động đột ngột quá mực ra ngoài dự tính của Thiếu Bạch.

Trong cơn gấp gáp, chàng sực nhớ một chiêu “Quang Xạ Đầu Ngưu” trong Vương đạo Cửu kiếm, vội vàng đề chân khí, cánh tay chợt hất mạnh.

Chỉ thấy sẹt ánh hàn quang, Thiếu Bạch đã tung người thoát khỏi vòng vây của đối phương. Mũi kiếm lao vút lên, cắm phập vào cành cây bạch dương sâu cả nửa thước xa ngoài ba trượng. Thiếu Bạch nắm chặt đốc kiếm, lấy sức chao người qua lại.

Trong khi ấy, bốn đại hán không ngờ Thiếu Bạch lại có thân pháp quá tuyệt luân, trong nhất thời, lỡ đà không thế nào kềm lại được, đâm sầm vào nhau như trời giáng.

Chỉ nghe một tiếng đùng ầm vang, ánh lửa xẹt tứ phía đỏ rực, tiếp là làn khói trắng ngùn ngụt xông lên.

Thiếu Bạch hành động thật nhanh, chàng đu người quày tay trái nắm lấy một cành cây, tay phải nhổ phắt trường kiếm, buông người nhẹ nhàng đứng trên đất.

Mở lớn mắt nhìn lại, chàng bất giác hãi hùng.

Thì ra bốn đại hán nọ đã tan thây nát thịt, người ngợm cháy xém không còn có thể nhận diện.

Thiếu Bạch bùi ngùi than :

- Lối đánh hi hữu, thật chưa từng thấy.

Một cơn gió thổi phất lại, đưa mùi diêm sinh, Thiếu Bạch vỡ lẽ, lắc đầu buồn bã bỏ đi. Trở về chỗ cũ, đã thấy chị em mù đứng đợi.

Tuyết Quân nhẹ thở dài, lên tiếng hỏi :

- Tả huynh không sao chứ?

- May mắn không việc gì...

Thở dài chàng tiếp lời :

- Thật là lối đánh ghê gớm và khốc liệt quá, trông thấy phát thương!

- Phải chăng chúng liều mạng mang hỏa dược trong người?

Thiếu Bạch giật mình :

- Tại sao cô nương lại biết rõ thế?

- Có gì đâu, bọn chúng chứa hỏa dược trong xe chưa giết được chúng ta thì giờ đây phải thí mạng chớ sao, vừa rồi tiện thiếp có nghe tiếng nổ.

Thiếu Bạch vẫn còn rùng mình :

- Trong võ lâm không thiếu gì người chẳng sợ chết, nhưng chưa chắc có ai ngang tàng như bốn người vừa rồi. Ôi, nếu tại hạ không sớm đề phòng trong cảnh muôn phần ngặt nghèo, thoát ra được thì trong giờ phút này thân xác đã tan tành, mình một nơi đầu một nẻo, có khi lại tan tành như tro bụi.

Tuyết Quân trầm ngâm :

- Trong hàng ngũ lãnh đạo của đối phương, chắc phải có kẻ thiện dùng hỏa dược, chúng ta phải ra tay trước, làm sao hạ được kẻ đó sớm.

Thiếu Bạch nói :

- Kẻ đầu não bên chúng bọn ta mặt mũi còn không thấy làm sao giết cho được?

- Trong tình cảnh hiện tại xin Tả huynh nhẫn nại một chút, đợi lúc thực lực của chúng ta lớn mạnh, lúc ấy sẽ đường đường quyết tử chiến một trận với chúng.

Thiếu Bạch đang chực nói, hốt nghe thấy tiếng bước chân người dồn dập gần lại.

Quay nhìn đã thấy bọn Vạn Lương, Cao Quang và Hoàng Vĩnh người nào cũng vác một bó trúc xanh nhanh chân chạy về.

Vạn Lương quẳng bó trúc xuống, đưa mắt nhìn hết chị em cô mù, lại nhìn Thiếu Bạch hỏi :

- Ba vị không sao chứ?

- Tả huynh đây sợ chị em tiện thiếp bị địch sát hại mới dụ địch đi thật xa nên có bị hoảng hồn.

Thiếu Bạch nói :

- May mắn thoát nạn, không hề hấn một sợi tóc.

Vạn Lương nói :

- Bọn lão hủ đang làm, nghe thấy tiếng nổ long trời, vội vàng chạy về xem sao?

Tuyết Quân hỏi :

- Không hiểu trúc và đá đã kiếm đủ chưa?

- Đã đốn và lượm rất nhiều, chỉ không biết đã đủ dùng chưa, lão hủ mang trúc về trước, còn đá chuyển vận hơi khó khăn cho nên lão hủ đã thuê hai chiếc xe bò trong một làng cách đây mười dặm để chở về.

Tuyết Quân lẩm nhẩm trong miệng :

- Nếu như trúc và đá đủ dùng, phải mất một ngày mới dàn được Lục Giáp kỳ trận, đây là giai đoạn gay go nhất đấy, vô cùng hiểm ác. Trong bốn vị phải phân ra, hai vị canh chừng cường địch đánh úp, trước khi trận chưa bày xong không có cách cự địch.

Vạn Lương nói :

- Chỗ này đã bị cường địch phát hiện, chỉ sợ chúng kéo dốc tới đánh phá.

Tuyết Quân đáp :

- Đúng thế, mai này phải là một ngày hệ trọng...

Ngừng giây phút nàng tiếp :

- Vùng hoang nguyên này địa thế khoảng khoát, tiện công khó thủ, tất trận chiến xảy ra phải thập phần gian khổ. Ôi! Việc đã gấp lắm, chỉ sợ không còn thì giờ để chúng ta chọn lựa.

Vạn Lương lẳng lặng nghĩ bụng :

- “Cô ta đã biết chỗ này khó thủ dễ công, tại sao cứ nhất quyết chọn nơi đây, để đến nỗi giờ thì địch đông ta ít, khó bề đương cự”.

Bỗng nghe Tuyết Quân dịu giọng :

- Cuộc chiến ở mạo xá, tiện thiếp chưa được tỏ tường địch thế nên đã suýt để bốn vị lâm tuyệt lộ. Dần rồi được chư vị thuật cho biết, tiện thiếp cũng có đôi chút khái niệm, nếu để lần lựa càng bất lợi cho ta vì cường địch chắc hẳn đã quyết tâm ăn thua trận này.

Vạn Lương tán đồng :

- Phải đấy, chúng ta cần tìm ngay cách kháng cự hữu hiệu.

- Tiện thiếp bố trí Lục Giáp kỳ trận, cũng là để ứng phó với cảnh hiểm ấy, còn nếu chúng ta tìm tới Thiếu Lâm, chắc chắn đã không mong có được sức tương trợ mà còn chuốc thêm cái họa hợp kích gọng kìm của hai bên...

Ngước mặt thở dài, nàng tiếp :

- Nếu cuộc chiến sắp tới chúng ta toàn thắng, chẳng những tiếng nổi giang hồ, có thêm được một lực lượng mạnh mẽ, mà còn có thể khiến cho âm mưu của bọn họ phải bị võ lâm phanh phui ít nhiều.

- Hay! Mong được như ý liệu của cô nương.

- Không hiểu Tả huynh, Hoàng huynh và Cao huynh có cao kiến chi không?

Thiếu Bạch nói :

- Chúng tôi xin hành sự theo cô nương...

- Nếu chư vị đã tin tiện thiếp, chúng ta nên bắt tay bố trí ngay đi!

Vạn Lương hỏi :

- Ba bó trúc này có độ quãng bốn trăm cây, không biết vậy có đủ dùng chưa?

- Kể dùng chưa tới bốn trăm cây đâu.

- Đối với kỳ môn số thuật, chúng tôi đều không rành tí nào, không hiểu có giúp được gì cô nương?

Tuyết Quân tươi cười :

- Dễ lắm, chư vị cứ đi theo bước tiện thiếp cầm cây cắm xuống đất là được.

Cao Quang buột miệng :

- Quả nhiên dễ ợt.

Tuyết Quân mỉm cười :

- Có một điểm chư vị phải lưu ý là sau khi cắm cọc rồi không được nấn ná lâu.

Vạn Lương vác bó cây lên vai nói :

- Xin cô nương dẫn đường.

Tuyết Quân tay trái vịn vai người em, hữu thủ nhấp nhứ một cành cây khô, chậm bước đi về phía trước.

Vạn Lương theo sát, thấy Tuyết Quân đi được sáu bước thì dừng lại, quơ cây khô trượng vạch loang loáng liền mấy vòng tròn nho nhỏ trên mặt đất, nói :

- Mỗi cái vòng nhỏ, xin cắm một cây, nhớ là đừng có cắm ngoài vòng.

Vạn Lương làm đúng như sự chỉ điểm của nàng, không đầy một tiếng đồng hồ sau đã cắm ba mươi sáu cây thủy trúc.

Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy suốt một dãy hoang nguyên xanh biếc màu trúc. Tuy chỉ có ba trăm sáu chục cây nhưng vì được sắp ngay ngắn khít khao nên trông cứ tưởng phải có trên cả ngàn cây.

Vạn Lương thầm khen :

- Xem nội cái địa thế, cũng đoán biết là chỗ diệu dụng của nó.

Chợt nghe Tuyết Quân nói :

- Muội muội, hãy thử coi Lục Giáp kỳ trận có chỗ nào trục trặc không?

Tuyết Nghi đảo khóe thu ba lóng lánh nhìn thoáng qua lớp cây trùng điệp, đã nhận thấy có hai cây cắm lệch, liền bỏ đi sửa lại.

Cao Quang vừa lúc ấy trống ngực đổ dồn.

Thì ra, y trong lòng chưa phục, nghĩ rằng cả hàng trăm cây trúc có cắm sai hai cây cũng vô phương nhìn thấy. Cho nên y mới cố ý cắm hai cây ở ngoài vòng tròn Tuyết Quân vẽ làm mốc, dè đâu lại bị Phạm Tuyết Nghi thoạt nhìn đã nhận ra.

Tuyết Quân bỗng cau mày nói :

- Xá muội cho tiện thiếp biết hai cây thúy trúc ấy cắm sai lệch hẳn cả tấc về hướng nam, chứng tỏ không phải vô ý nhầm...

Ngừng giây lâu nàng tiếp :

- Sai một ly đi một dặm, xin chư vị thử coi kỹ lại xem, hai cây trúc ấy sau khi được cho về đúng chỗ qui định có thấy cái gì khác lạ.

Lúc bấy giờ, ánh trăng vằng vặc sáng như gương, lại cộng thêm mục lực của mấy người đều khá nên cảnh vật thấy rất rõ ràng.

Vạn Lương hướng mắt nhìn, quả nhiên giờ thấy trận thế có cái vẻ gì khang khác, nhưng có điều khác ở chỗ nào thì mù tịt.

Chỉ nghe Tuyết Quân nói :

- Bởi vì hai cây trúc cắm sai ấy nên trong toàn trận đã mất đi hẳn cái sát khí đe dọa, chư vị nghiệm lại xem lời tiện thiếp nói có đúng không?

Nghe giảng giải, bọn Vạn Lương lúc ấy mới chợt hiểu ra, cảm thấy trong trận mây mù giăng giăng u ám, khí thế so với ban nãy khác hẳn.

Vạn Lương khẽ đằng hắng :

- Cô nương không nhắc, bọn tại hạ chắc chắn nhìn không ra. Ôi! Thật là tài tình, huyền diệu.

Tuyết Quân nói :

- Nếu như có thêm hai khối đá nữa, khí thế của kỳ trận lại càng thêm mạnh mẽ uy nghi và còn có cả sinh tử môn để dần dà ta sẽ bày sau.

Khi ấy, Vạn Lương và bọn Thiếu Bạch đối với tài nghệ của cô mù càng thêm kính phục, đưa mắt nhìn nhau giây lâu, nói :

- Cô nương có dự tính ở lại đây lâu?

Tuyết Quân trầm ngâm :

- Không mấy cần, chúng ta ở lại đây có lâu thì một tháng, chóng độ nửa tháng cũng là đủ lắm.

Thiếu Bạch áy náy :

- Cô nương có thể nói cho rõ hơn để bọn tôi chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play