Quay người lại nhìn, Tây Môn Âu thấy thần sắc Liễu Hạc Đình có vẻ hơi đờ đẫn.

Trong lòng lão tự nhiên cảm thấy tiếc rẻ. Bởi vì quả thật lão không muốn nhìn thấy chàng thiếu niên anh tuấn này lại bị việc này hủy diệt đi.

Tây Môn Âu vỗ nhẹ vai Liễu Hạc Đình, than thở :

- Việc này cho đến bây giờ gần như đã có phần sáng tỏ, nhưng lão... Ai! Quả thật lão không muốn chân tướng của việc này làm tổn hại đến lão đệ.

Liễu Hạc Đình gượng cười, khẽ nói :

- Nhưng chân tướng của sự tình ngược lại không ai che giấu được.

Tây Môn Âu trong lòng cảm thấy đau đớn, trầm giọng nói :

- Lão đệ có biết tại sao lão đi tìm lão đệ không?

Liễu Hạc Đình khẽ lắc đầu nhè nhẹ.

Tây Môn Âu lại nói :

- Sau khi lão phu tìm ra được lai lịch của loại mê dược này, liền nghĩ ngay đến việc tìm kiếm lão đệ cùng ái nữ của lão. Trên đường đi đến Giang Nam, tại bờ sông Trường Giang, lão đã nhìn thấy một chiếc thuyền của Trường Giang Thiết Ngư bang. Lúc đó là nửa đêm trên thuyền vẫn còn ánh đèn. Lão vốn có ân oán cũ với Thiết Ngư bang nên bèn lên thuyền nghe ngóng thử.

Hơi dừng lại giây lát, trong mắt lão chớp hiện lên vẻ kinh hoảng, rồi lão lại tiếp :

- Nào ngờ khi lão bước lên thuyền nhìn, trên thuyền khắp nơi đầy máu tươi. Ngoài ra còn có cả một thi thể đang nằm. Gió sông lạnh lẽo thôi, khiến cho cảnh tượng này càng thêm rợn người hơn. Lão vừa định quay người bỏ đi, liền chợt nghe một giọng cười ghê rợn từ trong khoang thuyền mờ ảo truyền từ miệng một con người. Tiếp theo có một giọng nói: “một cặp mắt... một đôi tai... trả lại cho ta... ngoài ra còn phần lãi.” Lúc đó tuy lão phu không muốn gây thêm chuyện phiền phức. Thế nhưng trong đêm khuya, đột nhiên nghe thấy những lời này, lão đâu thể nào đứng khoanh tay làm ngơ.

Dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lão lại nói tiếp :

- Lão liền lướt đến cửa khoang thuyền, đẩy mạnh cửa nhìn vào. Cảnh tượng bên trong, quả là khiến lão vĩnh viễn khó quên.

Tây Môn Âu hai mắt nhắm lại, hít sâu vào một hơi, rồi mới từ từ nói tiếp :

- Dưới ánh sáng mờ ảo bên trong khoang thuyền, một tên đại hán đang cầm dao cắt từng mảnh trên cơ thể đầy máu me của gã đại hán đối diện. Cứ mỗi đao, gã lại phá lên cười ghê rợn sau đó gã lấy những thứ đã được cắt xuống bỏ vào miệng nhai ngon lành.

Toàn thân Liễu Hạc Đình ớn lạnh, không nhịn được liền hỏi :

- Không biết tên đồ tể kia có huyết hải thâm thù gì với hắn ta, mà khiến cho gã...

Tây Môn Âu thở dài một tiếng, cắt ngang lời chàng :

- Người này nếu như đã chết, việc này có lẽ bớt tàn nhẫn.

Liễu Hạc Đình toàn thân chấn động :

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ người kia...

Quả thật trên đời này không ngờ lại có người tàn nhẫn đến thế. Sự việc tàn nhẫn như thế, khiến cho Liễu Hạc Đình không sao hỏi tiếp được.

Tây Môn Âu tay vuốt râu, lại thở dài nói :

- Lão thấy người kia toàn thân bị chặt xé như vậy, chẳng những y không hề động đậy.

Thậm chí cả tiếng rên la cũng không, nên tưởng rằng hắn ta đã chết. Nhưng nhìn kỹ, cứ mỗi nhát đao của gã hán tử mù kia chém xuống, thì thịt trên người y lại run lên một hồi. Ai!

Không giấu gì lão đệ, đến lúc ấy lão phu mới phát hiện hắn ta bị điểm huyệt bằng thủ pháp vô cùng lợi hại. Các kinh mạch trên người y đều cứng đơ, thậm chí ngay cả tiếng rên cũng không thể phát ra được.

Liễu Hạc Đình lấy làm ngạc nhiên, vọt miệng nói :

- Trong võ lâm đương thời, những người có thủ pháp điểm huyệt như vậy không phải là nhiều. Người có võ công như thế tại sao lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Việc này khiến tại hạ không sao tưởng tượng được.

Tây Môn Âu hơi gật đầu, nói :

- Lúc đó trong lòng lão cũng nghĩ như thế. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy vô cùng bất nh~ân. Trong lòng chỉ nghĩ hai người bất luận ai đúng ai sai, cũng đều không thể đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy. Thế rồi lão bước đến đoạt lấy thanh đao trong tay gã đại hán mù. Nào ngờ hắn ta thất kinh, hoảng sợ kêu lên một tiếng, rồi hôn mê bất tỉnh.

Lão dừng lại một hồi, nói tiếp :

- Lão đã tốn nhiều công sức, mới làm cho hắn ta tỉnh trở lại. Sau khi thần trí đã an định, hắn mới đem toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối kể lại với lão. Hóa ra toàn bộ sự việc này đều do một thiếu nữ tuyệt sắc, mặt y phục đỏ gây nên. Thiếu nữ kia muốn tìm thuyền sang sông, lại muốn trong một đêm phải tới được Hổ Khưu. Người của Thiết Ngư bang đã làm phật lòng cô nương kia, vì thế tất cả mọi người trên thuyền đều bị giết hết.

Tuy lão đã thuật lại sự việc một cách sơ lược, nhưng đã khiến Liễu Hạc Đình cảm thấy chấn động, biến sắc nói :

- Thiếu nữ tuyệt sắc mặc y phục đỏ kia... chẳng lẽ Thuần Thuần thật sự đã đến kịp đây rồi sao? Nhưng... cô ấy đã hôn mê rồi cơ mà!

Tây Môn Âu ngầm than dài một tiếng. Lão biết rằng cho đến tận bây giờ, chàng thiếu niên này vẫn hy vọng thê tử của mình không liên quan đến chuyện này. Bởi vì cho đến hiện giờ, chàng vẫn còn nặng tình với nàng. Chàng đã dùng tình cảm chân thành đối xử với nàng.

Ngược lại nhận lấy sự lừa gạt giả dối. Việc này quả thật khiến cho người khác phải đồng tình, bi ai.

Tây Môn Âu lại thở dài một tiếng, nói :

- Nào ngờ đúng lúc đang tra hỏi chân tướng của hai gã đại hán, Diệp Nhi cùng Phong Nhi đứng bên ngoài đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi. Lúc ấy lão không biết đã xảy ra chuyện gì, nên liền lập tức vọt ra ngoài. Trong bóng đêm, chỉ thấy một gã hán tử mặc y phục trắng, thần thái phi phàm, trên mặt có đeo mặt nạ, không biết từ đâu lướt lên trên thuyền. Gã hán tử kia đứng yên bất động trên mũi thuyền, hai mắt nhìn lão chăm chăm không chớp.

Liễu Hạc Đình kinh ngạc kêu lên một tiếng, vọt miệng nói :

- Bạch y nhân! Tại sao y cũng đến Giang Nam?

Tây Môn Âu chậm rãi nói tiếp :

- Lão chỉ thấy hai mắt bạch y nhân kia sắc lạnh như hai lưỡi dao. Nhìn cách ăn mặc của y lão đã đoán được người này nhất định là bạch y nhân, đệ nhất thần bí kiếm khách xuất hiện trên giang hồ gần đây. Lão vừa định hỏi y đến đây vì mục đích gì? Nào ngờ y đã cười nhạt nói với lão: “Các hạ có phải chính là Tây Môn tiền bối ở Hổ Khưu, Giang Nam không?”

Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy kỳ quặc. Chàng biết rõ bạch y nhân tính tình vốn cao ngạo, nhưng lại xưng hô với Tây Môn Âu bằng các hạ, tiền bối. Đây là việc chàng không bao giờ ngờ đến. Liễu Hạc Đình không nhịn được, buông khẽ một tiếng :

- Đây quả là kỳ quái!

Tây Môn Âu tiếp lời :

- Đây đúng là một chuyện kỳ quái. Lúc đó trong lòng lão cảm thấy rất làm lạ, không hiểu tại sao y lại biết danh tánh lai lịch của lão. Không ngờ y không đợi lão trả lời, liền nói tiếp: “Các hạ xin cứ yên tâm, lệnh ái vẫn bình an vô sự?” Giọng y lạnh lùng, lời nói ngắn gọn. Nghe xong lão liền hỏi tại sao y biết được tông tích ái nữ của lão?

Trong lòng Liễu Hạc Đình cũng cảm thấy nghi hoặc không hiểu. Chỉ nghe Tây Môn Âu nói tiếp :

- Bạch y nhân do dụ hồi lâu, rồi mới nói: “Lệnh ái đã theo tại hạ học kiếm, do sợ phân tâm nên không muốn đến gặp các hạ.” Lão vừa nghe tiểu nữ vì luyện kiếm mà ngay cả phụ thân cũng không muốn gặp mặt, trong lòng không khỏi vô cùng giận dữ. Đợi đến khi lão bình tĩnh lại, định hỏi tiếp y vài câu thì y đã vội xoay người bỏ đi.

Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm :

- “Người này hành sự quả là khiến người ta khó hiểu.”

Chàng lại nghĩ tiếp :

- “Y sỡ dĩ chịu gọi người ta là tiền bối, chẳng qua cũng chỉ vì thiếu nữ kia.”

Nghĩ đến đây trong lòng chàng không khỏi cười thầm. Nhưng sau khi cười xong, lòng chàng không khỏi cảm thấy bi ai, bởi vì chàng không thể nào không nghĩ đến Đào Thuần Thuần.

Tây Môn Âu hít sâu vào một hơi, nói tiếp :

- Lão vừa nhìn thấy y bỏ đi, liền cất giọng nói lớn: “Bằng hữu, xin dừng bước!” Đồng thời vọt người đuổi theo. Y không thèm quay đầu lại, đột nhiên đưa tay vung mạnh về phía sau. Trong bóng đêm, chỉ thấy một ánh sáng bạc phóng thẳng về phía đại huyệt Tương Đài trước ngực lão. Lão phu lập tức hơi chậm bước lại, đưa tay ra đón lấy vật kia. Nào ngờ trong lúc lão hơi chậm bước lại, bạch y nhân kia đã vọt người lên không lướt đi hơn mười trượng ngoài.

Lão khẽ thở dài một tiếng, như ngầm khen ngợi thân pháp cao cường của bạch y nhân, lại giống như đang tự trách khinh công của mình. Thế rồi lão lại tiếp :

- Mắt nhìn thấy bạch y nhân mất dạng trong cánh rừng cạnh bờ sông, lão biết có đuổi theo cũng chẳng kịp, nên đứng lại trên thuyền. Trong lúc vô ý lão đã bắt được một ám khí đang nằm trong tay, trong lòng chợt thất kinh. Vừa rồi trong bóng đêm, bạch y nhân tuy không quay đầu lại, nhưng ám khí y phóng ra vô cùng chính xác. Trong lòng lão phu đã cảm thấy vô cùng khâm phục, bây giờ nhìn lại, ám khí này không ngờ lại là một mảnh giấy được vo tròn.

Liễu Hạc Đình hơi gật đầu nhè nhẹ, cắt ngang giọng lão :

- Nếu luận về võ công, bạch y nhân này quả là mãnh hổ trong thiên hạ. Còn nếu về hành sự, người này cũng tựa như thần long ở trên trời, thấy đầu mà không thấy đuôi.

Tây Môn Âu gật đầu nói :

- Tất nhiên lão lập tức mở tờ giấy kia ra xem ngay. Quả nhiên nét chữ trên tờ giấy chính là của ái nữ lão. Tuy bức thư này Yến nhi gửi cho lão, nhưng nội dung ngược lại không hề có liên quan đến lão. Chỉ là cuối thư có một câu: “sau khi xem xong bức thư này, trong lòng phụ thân đừng cảm thấy quá khó chịu!”

Liễu Hạc Đình giật mình, vội hỏi :

- Bức thư đã viết những gì?

Tây Môn Âu trầm ngâm giây lát, cho tay vào người lấy ra một mảnh giấy được xếp rất gọn gàng. Lão chăm chăm nhìn mảnh giấy hồi lâu, thần sắc thoáng buồn, thở dài nói :

- Đứa con này... đây chính là vật kỷ niệm duy nhất nó để lại.

Liễu Hạc Đình đưa hai tay ra đón lấy mảnh giấy, mở ra xem. Chỉ thấy trên tờ giấy chữ viết chi chít :

“Phụ thân! Nữ nhi đi đây, nữ nhi bất hiếu, nếu không học được kiếm pháp vô địch, quả thật không còn mặt mũi nào dám nhìn phụ thân. Nhưng nữ nhi tin rằng mình có thể thành công. Đến khi ấy nữ nhi giúp phụ thân trút giận, đồng thời cũng có thể rửa nhục cho nhà họ Tây Môn và báo thù cho đại bá.”

Liễu Hạc Đình ngạc nhiên, nghĩ thầm :

- “Những việc ở Tây Môn sơn trang, tại sao cô ta biết được?”

Rồi chàng lại đọc tiếp :

“Cả nhà đại bá e rằng lúc này đã bị độc thủ của bọn Ô Y Thần Ma. Liễu Hạc Đình đã đi đến đấy. Ngoài ra thê tử của Liễu Hạc Đình cũng đã cấp tốc đến Giang Nam. Thế nhưng hai người họ dường như không cùng một mục đích. Lai lịch của tân nương kia rất ư thần bí, hành sự lại vô cùng độc ác, hoàn toàn không giống với một thiếu nữ chánh phái, nhưng võ công ngược lại rất cao siêu. Hơn nữa không biết từ đâu, cô ta học được mấy loại võ công vốn đã thất truyền từ lâu. Những võ công này ngay cả sư phụ của cô ta là Vô Hận đại sư cũng không hề biết đến. Có người đoán rằng những võ công kia chính là từ quyển Thiên Võ thần kinh mà ra. Nhưng những ai luyện Thiên Võ thần kinh, cứ cách một khoảng thời gian thì đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh một lần. Bởi thế lúc nào họ cũng tìm một người võ công cao cường để bảo vệ mình một lúc.”

Liễu Hạc Đình toàn thân chấn động, chàng từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng trầm ngâm hồi lâu. Tự nhiên chàng cảm thấy toàn thân mình phát run lên.

Chàng nhớ lại ngay hôm sau ngày thành hôn, Đào Thuần Thuần đã bất tỉnh trong hoa viên như thế nào. Lúc đó không một ai biết được nguyên nhân bệnh tình, cũng không một ai có thể tin được bệnh của nàng. Nghĩ đến đây, lòng chàng bỗng nhiên ớn lạnh.

“Chẳng lẽ nào nàng thật sự do vì luyện Thiên Võ thần kinh mà đột ngột phát bệnh như vậy sao? Chẳng lẽ nào vì nguyên nhân này mà nàng chịu gả cho ta sao?”

Chàng thở dài một tiếng, cố gắng đứng vững đừng để ngã xuống. Sau đó chàng xem tiếp :

“Lại vì hành vi của cô ta bất chánh, cho nên thường tìm những người xuất thân từ những danh môn chánh phái để bảo vệ mình. Một là vừa có thể bảo vệ cô ta, hai là có thể che đậy hành vi xấu của bản thân họ. Thí dụ như người trong võ lâm không bao giờ nghĩ rằng thê tử của Liễu Hạc Đình, con dâu của Bạn Liễu tiên sinh lại là một người xấu. Cho dù cô ta có làm chuyện xấu, mọi người cũng chẳng ai hoài nghi đến.”

Những điều này làm cho lòng chàng nặng trĩu như có ngàn cân đang đè trên ngực mình.

Những dòng kế tiếp càng làm cho chàng đau khổ nhiều hơn :

“Cô ta tự nhiên không muốn để mất đi Liễu Hạc Đình, bởi vì tìm một người như vậy thật vô cùng khó. Cho nên cô ta liền lập tức kết hôn ngay với Liễu Hạc Đình. Thế nhưng trong lòng cô ta còn có một tâm bệnh. Phụ thân, người không thể nào nghĩ ra được rằng, tâm bệnh chính là Tây Môn đường ca Tây Môn Tiếu Âu của nữ nhi.”

Hai tai Liễu Hạc Đình lùng bùng, toàn thân chao đảo hai cái, thế nhưng chàng vẫn gắng xem tiếp :

“Phụ thân! Người còn nhớ không? Mấy năm trước, Tây Môn Tiếu Âu đột nhiên mất tích, rồi lại đột nhiên kết hôn. Hành tung của đường huynh vô cùng thần bí. Người trong giang hồ gần như không một ai nhìn thấy qua diện mạo thê tử của đường ca. Mà họ chỉ nghe rằng đấy là một thiếu nữ tuyệt đẹp. Nhưng sau khi Tây Môn huynh kết hôn không được bao lâu thì lại biến mất. Cũng từ đấy không ai còn nhìn thấy Tây Môn Tiếu Âu.”

Liễu Hạc Đình toàn thân như bị điện giật, run lên liên hồi. Chàng cho tay vào áo lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, trong khi mắt vẫn dán chặt vào bức thư :

“Việc này xem ra giống y như Liễu Hạc Đình hiện nay. Bởi vì đường huynh cùng cô ta ở lâu, nên cuối cùng đã phát hiện ra bí mật của cô ta. Cũng vì nguyên nhân này mà đường huynh đã gặp phải thảm họa. Và bọn Ô Y Thần Ma ngày nay vây lấy Phi Hạc sơn trang cũng chính là có nguyên nhân đến chuyện này. Bởi vì trong võ lâm đương thời, chỉ có một mình đại bá biết rõ sự việc giữa đường huynh và cô ta mà thôi. Cũng chỉ có một mình đại bá biết được thê tử của Liễu Hạc Đình ngày nay, chính là ái thê của đường huynh ngày xưa. Có lẽ cô ta đã biết Liễu Hạc Đình quyết tâm muốn đến Phi Hạc sơn trang, nên nảy ra ý muốn trừ hậu họa. Bởi lẽ đó mới ngầm bố trí thuộc hạ, hủy diệt toàn bộ cơ nghiệp cả trăm năm của Tây Môn thế gia.”

Liễu Hạc Đình nghiến chặt hai răng, phải một hồi lâu chàng mới có thể đọc tiếp :

“Bí mật trong việc này, khắp trong thiên hạ không một ai biết đến. Nhưng cho dù sự việc có kín đáo đến đâu cũng không thể không có chỗ sơ hở. Tuy cô ta thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà cô ta đã quên rằng, võ lâm đương thời còn có một kỳ nhân quyết tâm vạch trần những bí mật kia cho mọi người đều biết. Bởi vì vị đại kỳ nhân này năm xưa đã từng có mối thâm thù với Vô Hận đại sư. Danh tánh của vị kỳ nhân này ắt hẳn phụ thân cũng biết. Đó chính là võ lâm tông chủ Nam Hoang Đại Quân Hạng Thiên Tôn xưng bá ở phương Nam.”

Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng vẻ bi ai.

Những nghi hoặc trong lòng, đa phần chàng đều đã hiểu, nghĩ thầm :

- “Tại sao ta lại không nghĩ ra kìa? Võ lâm đương thời ngoài Nam Hoang Đại Quân Hạng Thiên Tôn ra còn ai có được võ công kinh người, có thể ném mảnh giấy kia vào trong phòng mà ta không hề hay biết gì. Còn ai có thể có được một lực lượng hùng mạnh để tìm ra được những bí mật mà không một ai có thể khám phá ra nổi. Và nếu không phải là Nam Hoang Thần Quân Hạng Thiên Tôn thì làm sao có thể bố trí cho ta nội trong một ngày đến được nơi đây.”

Rồi chàng chợt nghĩ :

- “Sở dĩ Thuần Thuần đến gấp nơi đây, chỉ vì do ta vô ý để lại mảnh giấy kia trong phòng.

Sau khi tỉnh lại nàng đã lấy đọc và hiểu rõ sự tình.”

Tây Môn Âu nhìn Liễu Hạc Đình không chớp mắt. Nhìn thấy chàng đột nhiên cúi đầu xuống, lão liền ho khẽ một tiếng nói :

- Liễu lão đệ, đệ đã xem xong chưa?

Liễu Hạc Đình gượng cười, xem tiếp :

“Tất cả những việc này đều do người đang ở cùng với nữ nhi kể lại. Người này chính là đại kiếm khách bạch y nhân mới xuất hiện gần đây trên giang hồ. Võ lâm đương thời e rằng chỉ có một mình người này hiểu rõ những chuyện ấy tường tận đến thế. Bởi vì người này chính là Thần Kiếm Tể Tướng Thích Ngũ Thê thuộc hạ của Nam Hoang Thần Quân.”

Liễu Hạc Đình lại chột dạ :

- “Thích Ngũ Thê... Chẳng lẽ người này chính là ngũ đệ của bốn anh em họ Thích? Hèn gì bọn họ đã từng nói bóng nói gió: “Ngũ đệ của bọn lão làm quan.” Hóa ra y là Thần Kiếm Tể Tướng trước điện của Nam Hoang Thần Quân.”

Nghĩ đến những lời nói và hành động của bốn anh em họ Thích, chàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng hiện giờ trong đầu chàng chỉ toàn là bi ai. Bức thư đã đến đoạn cuối :

“Phụ thân, từ nay về sau nữ nhi sẽ theo bạch y nhân để tham cứu võ công thiên hạ. Bởi vì nữ nhi cùng bbạch y nhân đều là những người mê kiếm thuật. Đợi đến bao giờ luyện thành kiếm pháp, lúc đó nữ nhi sẽ đến gặp phụ thân và giúp người trút giận. Yến nhi vĩnh viễn nhớ đến phụ thân.”

Liễu Hạc Đình xem xong, chẳng nói chẳng rằng trả lại bức thư cho Tây Môn Âu. Đọc xong bức thư này, trong lòng chàng cảm thấy dường như mình đã già đi mười tuổi.

Ngước mắt nhìn lên, chàng thấy Tây Môn Âu lệ đã rưng rưng khóe mắt. Lão cười gượng gạo nói :

- Liễu lão đệ, không giấu gì lão đệ, nếu như tiểu nữ luyện thành kiếm pháp, thì trong lòng lão đã vui mừng vô hạn, nhưng... Ai! Nhưng hiện giờ lão chỉ muốn tiểu nữ chỉ là một thiếu nữ hạnh phúc, bình thường ở bên cạnh lão mà thôi!

Bốn mắt hai người nhìn nhau, trong lòng họ đều dâng trào nỗi niềm khó tả.

Tây Môn Âu lấy mảnh giấy, đột nhiên lão đưa lại Liễu Hạc Đình :

- Mặt sau còn một đoạn nữa. Đoạn này tiểu nữ viết cho Liễu lão đệ.

Liễu Hạc Đình đưa tay nhận lấy mảnh giấy, lật ra sau đọc tiếp :

“Liễu tiên sinh, nếu không có các hạ thì ta cũng không thể tìm được bạch y nhân. Các hạ đối với ta rất tốt, cho nên ta nói cho các hạ một tin bí mật. Nếu trong lòng các hạ có một vài sự việc không thể giải thích được, vậy các hạ hãy mau đến gian nhà bí mật giữa rừng sâu kia, thì sẽ hiểu được tất cả. Ngoài ra các hạ còn sẽ gặp được một người mà các hạ rất muốn gặp. Chúc an lành!”

Bên dưới chỉ vỏn vẹn có ba chữ Tây Môn Yến.

Liễu Hạc Đình ngẩn người ngạc nhiên hồi lâu, miệng lẩm bẩm nói :

- Gian nhà trong rừng sâu... gian nhà trong rừng sâu.

* * * * *

Tin Phi Hạc sơn trang nửa đêm bị đột kích đã truyền đi khắp dọc sông Trường Giang, đến tận phía nam Hà Tây Ngạn. Kết quả giao tranh giữa Tây Môn thế gia cùng Ô Y Thần Ma vẫn chưa phân thắng bại. Bởi vì tuy nhân thủ Tây Môn thế gia ít, nhưng ngay lúc nguy cấp nhất đột nhiên xuất hiện một đám kiếm sĩ kỳ dị. Cũng chính ngay lúc đó, bên ngoài Phi Hạc sơn trang có một tiếng huýt sáo chói tai vang lên. Bọn Ô Y Thần Ma nghe tiếng huýt sáo này, lập tức liền rút lui hết.

Gió thu lạnh lẽo thổi từng cơn. Màn đêm cũng đã bắt đầu buông xuống.

Bên ngoài khu rừng rậm, một con tuấn mã đang phóng nhanh đến như một mũi tên.

Người kỵ sĩ trên lưng ngựa không ai khác chính là Liễu Hạc Đình. Khi vừa đến bìa rừng, Liễu Hạc Đình chống hai tay lên yên ngựa, vọt người lao thẳng vào trong khu rừng.

Ánh tà dương buổi chiều ảm đạm, trong khu rừng âm u tĩnh mịch, không ngờ lại có tiếng sáo du dương trầm bổng.

Tiếng sáo này khiến Liễu Hạc Đình nghe rất là thân quen. Nghe giống như một thiếu phụ diễm kiều đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn hoa tàn, lá rụng trong sân mà nhớ nhung người chinh nhân ở phương xa. Đây chính là khúc nhạc Liễu Hạc Đình thích nhất mỗi khi trong lòng cảm thấy cô quạnh.

Thân hình chàng hơi dừng lại rồi lập tức lướt nhanh về phía phát ra tiếng sáo.

Bức tường sắt đen sì, dưới những tia nắng yếu ớt còn sót lại của buổi chiều, gian nhà vẫn tỏ ra rất thần bí. Tiếng sáo kia chính là phát ra từ phía bên trong tường. Liễu Hạc Đình đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán, khẽ thở ra một hơi. Chỉ nghe bên trong bức tường sắt đột nhiên có mấy tiếng trống đồng nổi lên. Những tiếng trống kia hòa cùng tiếng sáo làm cho người càng cảm thấy bi thương hơn.

Liễu Hạc Đình lập tức dừng bước, hai tay buông xuôi, ngầm vận chân khí điều tức.

Thân hình đột nhiên vọt lên cao như một cánh nhạn. Khi lên đến đâu bờ tường, chàng liền đưa hai tay ra nắm lấy bức tường sắt lạnh ngắt.

Tiếng sáo cùng tiếng trống bên trong bỗng nhiên dừng lại. Tiếp theo là tiếng quát hỗn loạn :

- Là ai?

Sau tiếng quát là những gã đại hán từ bên trong gian nhà thần bí phóng ra.

Liễu Hạc Đình lướt mắt một lượt đã nhìn thấy những người kia. Chàng liền thở phào một tiếng, nói :

- Là tại hạ...

Đợi đến khi chân chàng chạm đất, những người bên trong đã ra đến nơi, cũng đồng thanh kêu lên :

- Hóa ra là các hạ!

Điều làm cho Liễu Hạc Đình ngạc nhiên là bốn anh em họ Thích cũng đều có mặt ở đây.

Nhưng điều càng khiến cho chàng ngạc nhiên hơn chính là thiếu nữ tuyệt sắc mình mặc thanh y, tay cầm cây sáo trúc, đang đứng mỉm cười trước bậc tam cấp. Đây không phải là “Thạch Kỳ” chính miệng “Đào Thuần Thuần” nói sao?

Cả hai nhìn nhau đều ngạc nhiên thật lâu.

Thiếu nữ áo xanh kia đột nhiên mỉm cười, nói :

- Đã lâu không gặp, các hạ vẫn khỏe chứ?

Nụ cười của thanh y thiếu nữ khiến cho chàng nhớ đến tình huống lần gặp nàng đầu tiên.

Tuy thời gian cách biệt chưa lâu, nhưng đôi bên đều cảm giác như gần cả kiếp người. Nếu không phải bốn anh em họ Thích đùa cười, hối thúc thì Liễu Hạc Đình không biết còn phải đứng như vậy đến bao giờ mới bước vào trong nhà.

Cảnh tượng trong nhà hoàn toàn khác với lần đầu tiên chàng đến. Bên trong gian đại sảnh thần bí này hiện giờ bày trí rất bình thường. Trên chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ có một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, như bệnh đã lâu ngày đang ngồi.

Trong tay thiếu niên kia có cầm một chiếc dùi, trước mặt có đặt ba chiếc trống da. Liễu Hạc Đình vừa nhìn thấy chàng thiếu niên kia đã vọt miệng kêu lên :

- Là các hạ à? Hạng thái tử!

Hạng Hoàng mỉm cười trên mặt tựa hồ như hổ thẹn, nhưng ngược lại miệng nói :

- Tại hạ sớm biết các hạ nhất định sẽ tới mà!

Quay đầu ra sau, Hạng Hoàng lại nói :

- Thuần Thuần! Không phải ta đã nói trước với cô nương rồi sao?

Liễu Hạc Đình chợt giật mình, kinh ngạc hỏi :

- Thuần Thuần hiện ở đâu?

Sự kinh ngạc của chàng đổI lại bằng một trận cười của mọi người.

Thích Đại Cơ cười ha ha nói :

- Chẳng lẽ lão đệ còn chưa biết, Thạch Kỳ là Đào Thuần Thuần và Đào Thuần Thuần mới chính là Thạch Kỳ.

Liễu Hạc Đình hai mày nhíu lại, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy kỳ lạ. Trầm ngâm im lặng một hồi lâu, đột nhiên ánh mắt chàng nhìn về phía thanh y thiếu nữ, khẽ nói :

- Hóa ra cô nương mới chính là Đào Thuần Thuần thật sự!

Hạng Hoàng đánh “tùng” một tiếng, nói :

- Đúng vậy, tôn phu nhân chẳng qua chính là giả mạo. Ha ha, đó chẳng qua chỉ là sư tỷ của Đào Thuần Thuần, và cũng chính là Thạch Quan Âm Thạch Kỳ.

Liễu Hạc Đình thối lui ra sau mấy bước, ngồi bịch xuống ghế. Mồ hôi trên trán chàng không ngớt rơi xuống như mưa.

Chỉ thấy Đào Thuần Thuần than dài một tiếng :

- Tiện thiếp không ngờ sư tỷ lại làm ra chuyện này. Các hạ còn nhớ hôm chúng ta gặp mặt lần đầu tiên...! Ai! Chính hôm ấy tiện thiếp bị sư tỷ giam hãm lại. Bởi vì lúc đó sư tỷ không có thời gian giết tiện thiếp nên chỉ còn cách để cho tiện thiếp bị chết vì đói.

Đào Thuần Thuần thở dài một tiếng. Chẳng những nàng không hề có ý oán hận sư tỷ mình, ngược lại còn cảm thấy hối tiếc.

Liễu Hạc Đình thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu than thầm.

Chỉ nghe Đào Thuần Thuần nói tiếp :

- Tiện thiếp tuy còn rất nhỏ đã học được nội công chánh tông, nhưng bên trong thạch khám dù có thể dùng sương mai để giải khát, cuối cùng tiện thiếp vẫn bị đói. Đợi đến khi hai mắt đều đỏ hoe lên, tiện thiếp biết giờ chết của mình đã sắp đến. Đúng ngay lúc ấy đột nhiên có cứu tinh xuất hiện. Hóa ra thái gia của Hạng đại ca đây không yên lòng để Hạng đại ca một mình mạo hiểm, nên cũng theo sau đến Trung Nguyên và tìm đến nơi đây. Sau khi cứu được tiện thiếp ra ngoài, lão thái gia còn hỏi tiện thiếp một vài việc liên quan đến sư tỷ. Tiện thiếp tuy vẫn chưa chết, nhưng do vì bị đói một thời gian, nên cơ thể gầy ốm không còn giống như hình người, đồng thời nguyên khí bị thương tổn trầm trọng. Lão thái gia đã lệnh cho tiện thiếp phải ở lại đây tịnh dưỡng, đồng thời còn nói với tiện thiếp rằng phải vạch trần chân tướng của tất cả mọi chuyện.

Liễu Hạc Đình ngầm nghĩ thầm :

- “Nếu Hạng Thiên Tôn không tìm được Đào Thuần Thuần trước, sợ rằng lão vẫn chưa vạch trần được sự việc này nhanh như thế.”

Im lặng một hồi, Đào Thuần Thuần buông một tiếng thở dài, nói :

- Sự việc đến bây giờ, tiện thiếp không còn cần gì phải giấu các hạ. Sở dĩ sư tỷ có ngày hôm nay, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách sư tỷ được. Bởi vì sư phụ của tiện thiếp...

Ai! Tuy người không phải là kẻ xấu, nhưng việc gì cũng đều làm hơi thái quá. Có lúc ngoài mặt tha cho kẻ thù, nhưng bên trong lại ngầm giết chết đi.

Liễu Hạc Đình trong lòng kinh ngạc :

- “Hóa ra từ bi Vô Hận đại sư cũng có lúc tâm địa như vậy.”

Bốn anh em họ Thích lúc này không còn một ai cười nữa. Thích Nhị Kí tiếp giọng :

- Thạch Kỳ kia quả là một phụ nữ quá ư thông minh, chỉ có điều dã tâm hơi lớn một chút, muốn trở thành độc tôn võ lâm.

Lão vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình liền nhớ đến Tây Môn Âu đã nói với chàng trước khi chàng lên đường đi xa: “Thiếu nữ này đã dùng mê dược khống chế một số võ lâm hào sĩ, khiến bọn họ phải cam tâm nghe theo lời cô ta. Thế nhưng cô ta vẫn chưa cảm thấy đủ, lại dám luyện Thiên Võ thần kinh. Thế rồi lão đệ cũng vô tình rơi vào trong trọng án ly kỳ này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão không thể nào dám tin trên đời này lại có sự trùng hợp kỳ lạ và ly kỳ như vậy. Một quyển Thiên Võ thần kinh trong võ lâm chẳng ai xem trọng, thậm chí mọi người còn xem nó như một vật bỏ đi. Nhưng không ngờ lại tạo nên nguyên nhân chủ yếu cho sự việc rắc rối, ly kỳ này.”

Mỗi sự việc xem ra giống như đơn lẻ không hề có liên quan đến nhau. Trên mặt mỗi sự việc đều mang sắc thái riêng biệt. Có khi ở phía đông một việc, phía tây một việc, nếu như không hỏi đến hồi cuối cùng thì không bao giờ hiểu biết được toàn bộ sự tình.

Hoàng hôn đã buông xuống, trong lòng mỗi người tham dự việc này hiện có mặt tại đây, đều có một tâm trạng buồn buồn khó tả.

Đột nhiên bên ngoài có một loạt tiếng động. Tiếp theo là “bong” một tiếng, trên đầu bức tường có một móc câu móc vào. Tâấ cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên đồng loạt chạy ra ngoài sân. Hai bóng người từ từ trên đầu bờ tường nhảy xuống, cười lớn nói :

- Liễu lão đệ, quả nhiên là ở đây.

Bọn họ chính là Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên cùng Mai Tam Tư.

Thế rồi lại một trận hàn huyên. Biên Ngạo Thiên thở dài nói :

- Từ lâu lão đã được nghe đến thanh danh của vị võ lâm kỳ nhân Nam Hoang Đại Quân, cho nên mới vội vàng đến đây, thế nhưng... Ai! Ngay cả Thạch Kỳ được Nam Hoang Đại Quân xem là một người tuyệt đỉnh thông minh, cũng không hề lộ diện tại Phi Hạc sơn trang.

Có lẽ khi Thạch Kỳ đến tình thế đã hoàn toàn bất lợi. Ngoài các môn hạ của Nam Hoang Thần Quân ra, còn có một vài bang, hội nổi tiếng trong võ lâm như là Hoa Hệ Tứ Như, U Linh Quần Ma, Hoàng Linh Hắc Tiễn cũng đều có mặt kịp thời. Vì thế bọn Ô Y Thần Ma làm thế nào đối địch lại một lực lượng hùng hậu như thế. Nhìn thấy tình thế bất lợi, Thạch Kỳ ra hiệu cho tàn ma rút lui ngay... Ai! Quả là một thiếu nữ thông minh.

Liễu Hạc Đình lắng nghe mà trong lòng tim đập thình thịch. Bởi vì chàng đối với Thạch Kỳ tình cảm vẫn sâu nặng. Nhưng ngoài mặt chàng vẫn lạnh lùng không chút biểu hiện. Bởi vì chàng không muốn để những tình cảm này lưu lại trong tâm trí mình.

Chỉ nghe Biên Ngạo Thiên trầm giọng thở dài :

- Mong rằng lần này Thạch Kỳ biết ăn năn hối cải, bằng không... Ai!

Đưa mắt nhìn sang Đào Thuần Thuần, lão thấp giọng hỏi :

- Vị cô nương này có phải là Đào Thuần Thuần thật hay không?

Đào Thuần Thuần hai má ửng hồng, khẽ gật đầu.

Biên Ngạo Thiên ngửa mặt cười ha ha :

- Tốt! Tốt!

Đào Thuần Thuần quay người bước đến bên cửa, cúi đầu xuống, tay mân mê cây sáo.

Cuối cùng nàng đưa cây sáo lên thổi.

Mai Tam Tư cười một tràng dài, nói :

- Tốt, tốt, người trong giang hồ ai không biết Đào Thuần Thuần chính là thê tử của Liễu Hạc Đình. Vị Đào Thuần Thuần này xem ra cũng rất xứng đôi với Liễu lão đệ.

Hai má Liễu Hạc Đình đỏ bừng lên.

Biên Ngạo Thiên, Mai Tam Tư, bốn anh em họ Thích đều cùng cười lớn lên.

Đào Thuần Thuần vẫn say sưa thổi sáo, giả vờ như không nghe nói câu nói này. Thế nhưng trong mắt nàng ngược lại hiện lên vẻ vui sướng.

Hạng Hoàng ngạc nhiên hồi lâu, ngầm thở dài :

- Cuối cùng ta cũng không sánh bằng ngươi.

Cúi đầu xuống than thở một tiếng, đột nhiên Hạng Hoàng đưa dùi lên đánh mạnh xuống mặt trống.

Tiếng trống lập tức liền hòa theo tiếng sáo du dương, tạo nên một âm thanh mê hồn.

Lúc đó, trong khu rừng bên ngoài gian nhà bí mật có hai bóng người sánh vai bước đi.

Trong hai người họ, một người mặc y phục trắng như tuyết, đó là bạch y nhân, còn người kia mặc y phục màu xanh.

Cả hai nghe được tiếng nhạc vui vẻ kia, trong lòng cũng cảm thấy vui theo.

Họ tập trung lắng nghe hồi lâu, rồi im lặng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai tiếp tục sánh vai bước về phương Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play