.. Không hẹn mà đồng - Vì phàm ai cũng nghĩ chính bóng đêm, nhất là những đêm không trăng, đều là bạn đồng hành tốt nhất cho mọi hành vi thầm lén, không muốn hoặc không thể thực hiện vào những lúc khác.
Quan Vân Hội với trang phục dạ hành nhân chợt kinh nghi khi bất ngờ phát hiện ngoài bản thân vẫn còn một dạ hành nhân nữa cũng hiện hữu đúng đêm nay và ở ngay đây. Giữa những mái nhà san sát kề nhau và cùng chung một kiểu dáng là cong vút lên ở bốn gốc mái.
Nhờ phát hiện nên Quan Vân Hội kịp bế khí và nép kín, đôi mắt thì chú mục nhìn dò xét từng động tĩnh của dạ hành nhân thứ hai.
Nhưng ngược lại với Quan Vân Hội, dạ hành nhân kia dù luôn cẩn trọng, luôn giữ kín hành tung, thì vì kém may mắn hơn nên hầu như không thể nào phát giác sự hiện hữu thêm nữa ngoài y, còn có Quan Vân Hội.
Vì thế, Quan Vân Hội cười thầm, kẻ cắp và bà gìa gặp nhau. Nhìn cung cách di chuyển vừa thận trọng vừa quả quyết của y để tự ngẫm nghĩ đến những gì bản thân đang hành động. Và rồi, Quan Vân Hội phải tự lấy làm khâm phục y. Bởi vì y hầu như không có bất kỳ hành vi cử chỉ nào đáng bị chê là thừa. Không những thế, y còn cao minh hơn Quan Vân Hội một điểm, đó là y như thể đã có sự chuẩn bị từ trước, dò xét và điều nghiên rất tường tận, tự biết chắc bản thân y sẽ đi theo phương nào, giấu thân ở đâu khi cần và nhất là y biết y sẽ phải đi đến tận đâu. Chứ không như Quan Vân Hội, thật tâm mà nói, chính ngay lúc này, dù đã âm thầm đột nhập vào đây trong vai trò một dạ hành nhân không mời mà đến, nhưng Quan Vân Hội vẫn chưa biết cần phải đi đến tận đâu, tìm kiếm ở dãy nhà nào trong quá nhiều những tòa ngang dãy dọc xuất hiện san sát ngay trước mắt lúc này. Do đó, thay vì tiếp tục tiến hành ý định, Quan Vân Hội chợt có ý nghĩ tháo lui và sẽ quay trở lại một lần khác sau khi bỏ công điều nghiên trước, theo đúng cung cách của dạ hành nhân kia. Thà cẩn tắc vô ưu hơn là khinh suất làm cho dự mưu bất thành. Nhưng một ý nghĩ khác bỗng chợt đến làm Quan Vân Hội tự mỉm cười một mình và bắt đầu len lén lẻn bám theo dạ hành nhân kia.
Y, dạ hành nhân kia, quả nhiên có quá nhiều điều đáng được đề cao qua cung cách y dám một mình mạo hiểm đột nhập vào đây đêm nay. Y di chuyển không tiếng động, chẳng phải vì y phục của y được chẳng buộc gọn ghẽ để đừng phát ra bất kỳ tiếng động nào gợi chú tâm cho bất luận ai không cần thiết, mà là y thì thoáng mới buộc phải vận dụng khinh công. Và đa phần còn lại, để di chuyển từ nơi này qua nơi khách y luôn vận dụng Bích Hổ công. Nếu không bám tay vào tường để leo lên cao gọi là Bích Hổ Du Tường thì cũng như công phu này y nhẫn nại di chuyển từng ít một trên các mái ngói. Chậm và chắc, vậy thì còn lo gì bản thân gây ra tiếng động.
Chỉ khi đi hết mái nhà này, sau một lúc đủ lâu phục người nằm yên y mới lặng lẽ buông người cho rơi xuống và nép kín ở đâu đó dưới chân tường. Lại phục một lúc đủ lâu nữa y mới thi triển khinh công khi cảm thấy thật yên tâm tung người lên mái ngói khác kế tiếp, nhẹ hơn cả tiếng lá rơi.. Và từ đó y lại nhẫn nại dùng Bích Hổ công di chuyển thật chậm cho kỳ hết mái ngói đó.
Gần hết canh ba, vì bầu trời đêm vẫn không trăng không sao nên y khoan khoái cho phép bản thân nằm thả người trên mái ngói, ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao vòi vọi lẳng lặng tận hưởng bầu không khí trong lành ban đêm và cũng là cách nghỉ ngơi sau khi đã hành sự thành công suốt từ lúc khởi đầu cho đến tận lúc này.
Được một lúc. Y phục người nằm sấp trở lại. Hai mắt thì đăm đăm nhìn thắng vào một khu Trúc viên, mà nếu không biết từ trước thì ở bên trên mái ngói cao này nhìn xuống ắt chỉ thấy những hàng đại thụ gìa cỗi vừa cao vừa xum xuê, che khuất hoàn toàn khu Trúc viên nhỏ nhoi, khiêm tốn nằm lẫn ở mãi trong sâu hàng đại thụ.
Do khoảng cách từ mái ngói đến tận những hàng đại thụ khá xa nên y không thể không dùng đến khinh thân pháp.
Vù!
Khinh thân pháp của y khá cao minh, chỉ chớp mắt là y đã nép kín thân mình vào giữa tàng cây dày đặc của một trong những ngôi đại thụ mọc thành nhiều hàng chen chúc nhau.
Từ đấy, mỗi lần có tiếng gió làm lá cây xao động, y lập tức chuyển từ tàng cây này qua tàng cây kế tiếp, tiến đến khu Trúc viên càng lúc càng gần.
Cuối cùng, đúng vào lúc y quyết định đột nhập thẳng vào khu Trúc viên, chợt bên dưới y, cách tàng cây y đang ẩn thân độ ba trượng, bỗng vang lên một tiếng động dù nhỏ nhưng đối với y lại là tiếng sấm nổ bên tai.
Y thất kinh nép kín.
Vừa vặn cũng ở bên dưới có tiếng thì thào vang phát ra, lọt vào tai y.
- Đừng ngủ gật chứ, Tứ sư đệ vạn nhất để sư thúc tổ Phương trượng phát giác, tội này không chỉ có mỗi một mình Tứ sư đệ gánh vác đâu.
- A di đà Phật! Tam sư huynh vừa ngủ quên thì có. Đã vậy lại còn mơ ngủ, cho đệ đang ngủ gật được ư?
- Này, đừng chối cãi. Vì nếu không phải do Tứ sư đệ ngủ gật, tình cờ còn gây thêm tiếng động khẽ thì chẳng lẽ tự ta gây ra, sau đó đổ cho Tứ sư đệ?
- A di đà Phật. Chính đệ đang muốn hỏi Tam sư huynh câu đó. Đã lãnh phận sự cảnh giới, sao Tam sư huynh lại gây tiếng động? Đệ vẫn tỉnh và còn có thể thức trắng đêm nay, tiếng động quyết không do đệ tự gây ra.
- Thật chứ? Vậy thì có điều gì bất ổn rồi. A di đà Phật. Không phải ta, cũng không do Tứ sư đệ, ngữ này ắt là có kẻ vừa lẻn xâm nhập và tình cờ tạo nên tiếng động vừa nghe. Phân báo ngay cho Đại sư huynh biết mới được.
- Chậm đã vạn nhất chỉ là tiếng động ngẫu nhiên thì sao? Một khi chưa tra xét tỏ tường. A di đà Phật, hành vi nhầm lẫn này khiến khắp Tự phải một đêm huyên náo một cách vô ích, Tam sư huynh và đệ liệu gánh vác nổi chăng?
- Tứ sư đệ nghĩ như thế cũng phải. Đi nào, ta và Tứ sư đệ như cũng đến lúc đi tuần phòng khắp lượt. Nhân thể cứ dò xét thực hư xem sao.
- A di đà Phật. Đi thì đi.
Dạ hành nhân nhìn xuống, lấy làm kinh hãi khi tận mắt mục kích cảnh hai tăng nhân cứ thản nhiên đi tuần phòng và dò xét thật kỹ từng khóm cây bụi trúc.
Một lúc lâu sau hai tăng nhân quay lại nguyên vị.
- A di đà Phật. Cũng may nhờ nghe theo Tứ sư đệ, ta chưa vội cấp báo đến Đại sư huynh. Nếu không, A di đà Phật, ta và Tứ sư đệ ắt khó thoát một phen xấu mặt.
Dạ hành nhân chợt len lén tụt xuống, đôi mắt lúc này thì cứ nhìn dè chừng vào hai tăng nhân vẫn tỉnh táo giới bị phòng gian.
Và với tư thế chuẩn bị nhảy sổ ra để cùng một lúc vồ chụp hai tăng nhân. Y chợt thu kín toàn thân về, vì lại có tiếng động khác vang lên thật không phải lúc.
Cạch!
Hai tăng nhân nghe động, vội thủ thế và tiến thật nhanh về phía vừa phát ra tiếng động lạ.
Cũng lúc này, từ phía đó bỗng có tiếng niệm Phật vang lên thật khẽ :
- Chư sư đệ vừa đi tuần phòng? Đã vậy sao lại còn khinh suất gây thành tiếng động? A di đà Phật, chư sư đệ không biết thế nào là đi tuần phòng sao?
Hai tăng nhân khựng lại.
- Đại sư huynh? Thế không phải Đại sư huynh vừa gây tiếng động sao? A di đà Phật, bọn đệ vì nghe nên cũng vừa mới chạy đến đây.
- Phải đó, Đại sư huynh. Nếu bọn đệ gây tiếng động thì nhận ngay. Nhưng sao Đại sư huynh đến đây?
- A di đà Phật. Ta nhìn thấy chư sư đệ đi tuần phòng, đành bám theo xa xa để có gì vẫn kịp ứng cứu cho sư đệ. Thế không phải tiếng động là do chư sư đệ khinh suất ra ra sao? Nếu là vậy. Điều này rất khả nghi. Để ta cùng chư sư đệ vừa đi tuần phòng một vượt nữa vừa tra xét lại thật kỹ xem sao. Đi nào.
Nhìn lần này có đến ba tăng nhân cùng chia nhau đi tuần phòng, dạ hành nhân thất vọng, đành lặng lẽ tháo lui, cũng theo cung cách y đã tiến vào, chậm và chắc không để lộ bất kỳ sơ hở hoặc tiếng động nào.
Cuối cùng, canh tư vừa tàn, y thở dài nhìn lại nơi y đã suốt một đêm hành sự bất thành.
- Bọn trọc nếu luôn cảnh giới thế này, cho dù còn thêm đôi ba đêm thật tối tăm nữa. Ta vị tất tiến hành thành công theo dự mưu. A... Chán thật.
Bỗng có tiếng gọi y thật khẽ nhưng lại thật thân tình vì quen :
- Nếu muốn, ngay bây giờ đệ sẽ cùng vào và giúp tỷ. Vì đây là lúc ắt họ sẽ lơi lỏng hơn sau những gì vừa xảy ra.
Nhìn Quan Vân Hội ung dung xuất hiện, y ngạc nhiên :
- Là Thiếu cung chủ? Sao bảo Thiếu cung chủ đã vong mạng? Bây giờ lại xuất hiện trong bộ dạng một dạ hành nhân? Thiếu cung chủ nói như thế là có ý gì?
Quan Vân Hội mỉm cười :
- Vì đệ cũng cùng chung ý định với tỷ và tình cờ phát hiện tỷ đã vào Thiếu Lâm trước. Đệ đành bám theo, nhờ đó kịp giúp tỷ, do thấy tỷ không phát hiện có người cảnh giới bên dưới. Tỷ không trách đệ chứ?
Dạ hành nhân giật mình :
- Hóa ra trước sau hai tiếng động đều do Thiếu cung chủ cố ý gây ra? Vậy bảo cùng chung ý định với Hoài Phương này là thế nào?
Quan Vân Hội thủy chung vẫn giữ nguyên nụ cười :
- Đúng là do đệ gây ra. Lần đầu thì, có lẽ tỷ đã tự hiểu. Còn lần thứ hai, thú thật, đệ rất muốn giúp tỷ hành động và thừa năng lực cùng tỷ ngay lập tức chế ngự cả ba tăng nhân. Nhưng vì không có cơ hội bày tỏ ý định cùng tỷ, đệ lo ngại chính sự đường đột xuất hiện thêm của đệ ắt làm tỷ nghi nan. Cuối cùng tâm nguyện của cả hai chúng ta là cứu người đều hỏng. Thế chẳng phải tỷ đang có ý định giải thoát cho lệnh tôn Giang Viễn Thanh hay sao? Chính đệ cũng có ý này. Chúng ta cùng quay vào nha, được không?
Hoài Phương có một thoáng sững sờ nhưng trấn tĩnh lại ngay :
- Ta... Có thật chăng ý của Thiếu cung chủ là muốn giúp ta cứu người? Nếu vậy, liệu quay lại lúc này, thời gian còn kịp chăng?
Quan Vân Hội quả quyết :
- Vẫn kịp nếu tỷ đừng quá cẩn trọng như lúc nãy đệ thấy. Vì đây là lúc chúng ta không thể để phí thời gian, trái lại cần phải nhanh và thật chuẩn xác trong từng hành động.
Hoài Phương nghi ngờ :
- Nhanh như thế nào? Và chuẩn xác như thế nào để chúng ta lúc cứu người xong, khi quay ra vẫn không bị bọn Thiếu Lâm vây hãm dẫn đến một kết quả là chẳng một ai thoát?
Quan Vân Hội cười tự tin :
- Bọn họ đã hai phen phát hiện có tiếng động nhưng dù dò xét thế mấy vẫn không tìm thấy một dấu vết nhỏ khả nghi. Do đó, lần này chúng ta tuy vẫn cẩn trọng nhưng cứ thần tốc tiến nhanh vào. Giá như có lỡ gây ra tiếng động, họ vẫn bán tín bán nghi ắt không vội phát hiệu lệnh cấp báo. Đến khi họ thật sự phát hiện có biến, hừ, chúng ta chẳng phải đã cứu xong người rồi sao? Chỉ cần chuẩn xác trong mỗi hành động. Đệ tin quyết sẽ thành công. Thế nào?
Hoài Phương bị niềm tin vào thành công của Quan Vân Hội thuyết phục :
- Được Thiếu cung chủ bản lãnh cao minh hơn ta, một khi đã nói như thế, ta không thể không tin. Đi nào.
Nhưng Quan Vân Hội tranh tiên đi trước :
- Nhờ đã hai lần bám theo tỷ, cả khi vào lẫn lúc nãy quay ra, hãy để đệ đi tiên phong mở đường!
Vút!
Hoài Phương theo sau ngay, nhờ đó có thể giấu kín nụ cười đắc ý và không sợ Quan Vân Hội phát hiện.
Canh năm là thời điểm hợp giao giữa một đêm sắp tàn và một ngày mới sắp đến, nên đây cũng là lúc bầu trời đêm tối tăm nhất. Nhờ đó, cũng là nhờ đã quen đường, chỉ chưa đầy một khắc sau, Quan Vân Hội đã an tường cũng Hoài Phương náu thân chung ở một tàng cây cách khu Trúc viên lúc nãy không xa.
Đến đây Quan Vân Hội dùng tay ra hiệu :
- Tỷ có thể đi trước. Đệ sẽ đoạn hậu, đề phòng bất trắc.
Hoài Phương lặc đầu, ra hiệu ngược lại :
- Cứ để một mình ta vào. Chỉ cần Thiếu cung chủ ở bên ngoài cảnh giới hộ là đủ. Cũng là chuẩn bị sẵn cho lúc tất cả cùng tháo lui.
Quan Vân Hội đành gật đầu và ra hiệu dặn thêm :
- Nếu có biến, tỷ cứ đưa người đi trước. Đệ sẽ tự thoát sau khi tìm cách đánh lạc hướng bọn họ. Bảo trọng.
Hoài Phương yên tâm gật đầu và nhìn Quan Vân Hội, chỉ để chờ đợi.
Quan Vân Hội sau khi ngưng thần nghe ngóng thêm một lúc nữa chợt mỉm cười và gật đầu với Hoài Phương.
Thật nhẹ nhàng, Hoài Phương tụt xuống và lập tức biến mất hút vào khu Trúc Viên.
Nửa khắc sau, Hoài Phương quay lại sắc mặt giận dữ và chỉ đi có một mình.
Quan Vân Hội thất kinh, nhìn và chờ Hoài Phương hoặc ra hiệu hoặc có cách giải thích nguyên nhân vì sao phải quay ra một mình.
Nhưng điều đó không hề xảy đến. Đã vậy Hoài Phương còn sơ tâm, để bật ra một tiếng rít qua hai hàm răng vì giận nên cứ nghiến vào nhau.
- Đi!
Đây mới đúng là điều Quan Vân Hội không bao giờ chờ đợi. Vì thế, phát hoảng, Quan Vân Hội liền nhào xuống, nắm chặt tay Hoài Phương, dùng tột độ khinh công lôi đi.
Ào...
Lập tức có tiếng hô hoán :
- Có gian nhân!
Nhiều tiếng hô hoán khác cũng tiếp nối vang lên, đều khắp từ tứ phía :
- Cấp báo đến Phương trượng. Mau vây chặt Sám Hối đường! Đừng để gian nhân kịp cứu người đi thoát!
Hoài Phương khẽ giật tay, không phải để thu về, chỉ là ra hiệu để Quan Vân Hội nghe nàng thì thào :
- Lỗi do ta. Thiếu cung chủ khinh thân pháp cao minh hơn, nếu có thể cứ thoát một mình.
Quan Vân Hội vụt đáp lại bằng giọng tùy khẽ nhưng gay gắt :
- Cả hai cùng lưu lại. Nếu am hiểu địa thế, nhanh lên hãy chỉ nơi có thể tạm náu thân.
Hoài Phương chỉ biết lắc đầu :
- Thiếu Lâm phái tuy là Phật môn nhưng so với tất cả mọi môn phái bất kỳ nào khác thì lại là Long Đàm Hổ Huyệt. Ta e chẳng còn chỗ nào để ẩn náu, dù là tạm.
Quan Vân Hội chấn động, khẽ than :
- Đệ lại không muốn đào sâu thêm hố ngộ nhận, biết làm sao bây giờ?
Hoài Phương rụt mạnh tay về. Lập tức thân hình nàng chậm hẳn lại phía sau.
- Chuyện do ta gây ra. Hậu quả ta gánh lấy. Vĩnh biệt Thiếu cung chủ.
Quan Vân Hội đã thần tốc đảo ngược lại :
- Chỗ nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất. Tỷ hãy chỉ đệ cách đi đến Tàng Kinh các.
Hoài Phương bị Quan Vân Hội chận lối đành dừng lại :
- Thiếu cung chủ đừng xuẩn động. Vì Tàng Kinh các còn được tuần phòng giới bị nghiêm ngặt hơn cả chỗ lúc nãy thập phần. Lọt vào đã khó, muốn lưu lại trong đó càng khó hơn. Các tăng nhân Thiếu Lâm phát đã thắp đuốc sáng và những đóm hỏa quang cứ hiển hiện càng lúc càng lan tỏa rộng khắp.
Quan Vân Hội thật sự ngao ngán khi mục kích lực lượng đông vô ngần của quá nhiều tăng nhân đệ tử phái Thiếu Lâm, đành nói bừa :
- Hay là cứ đến nơi tịnh cư của Phương trượng? Nhược bằng cũng không thể ở ngay đây đệ buộc phải diễn khai một trường huyết sát, tự biến mình thành đại công địch võ lâm sau này?
Nào ngờ lời của Quan Vân Hội làm Hoài Phương sực tỉnh :
- Một ý thật cao minh. Cớ sao ta không sớm nghĩ ra. Mau chạy qua phía Bắc.
Quan Vân Hội chợt vui, lập tức giúp Hoài Phương cùng di chuyển thật nhanh nhờ khinh thân pháp đã đạt đến mức thượng thừa.
... Trời mờ sáng, đệ tử Thiếu Lâm phái khắp trong ngoài đều tiếp tục hăm hở truy tìm gian nhân. Ngược lại ở một góc thật khuất sau bức tượng Phật Di Đà, Quan Vân Hội đã cùng Hoài Phương chui nấp và đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
- Ta tuy có lỗi và nếu không nhờ bản lãnh Thiếu cung chủ chợt cao minh lạ ắt hẳn cả hai khó thoát. Nhưng có cần không, lúc nãy Thiếu cung chủ gay gắt với ta?
Quan Vân Hội chợt dịch ra xa do nhớ lại vừa mới ngồi quá cận kề Hoài Phương.
- Đệ cần hỏi trước, lúc nãy sao tỷ không cứu người?
Hoài Phương lạnh giọng :
- Vì đó không phải là người ta cần cứu.
Quan Vân Hội hoài nghi :
- Thiếu Lâm phái còn giam ai nữa ngoài nguyền Chưởng môn Giang Viễn Thanh?
Hoài Phương thay vì đáp bỗng quay ngang mắt nhìn chằm chằm Quan Vân Hội. Phải mất một lúc nàng mới lên tiếng nhưng không phải để đáp vào câu hỏi mà là hỏi ngược lại Quan Vân Hội, qua đề tài khác.
- Tưởng đã chết nhưng vẫn sống, điều gì đã xảy ra khiến Thiếu cung chủ lần xuất hiện này bỗng có bản lãnh tăng tiến vượt bậc?
Quan Vân Hội không thể không nhìn trả lại nàng. Và tuy lòng không muốn nhưng Quan Vân Hội chẳng hiểu sao vẫn cứ đáp :
- Tỷ nghe tin đệ chết ắt là từ Bắc Hải cung? Đệ cũng đang tìm họ nhưng chưa thể gặp. Lạ thật, sao bỗng dưng tất cả đều biệt tăm? Phần đệ, thú thật nhờ quy hồi Bắc Hải cung. Đệ tình cờ sở đắc võ học do tiên phụ lưu lại. Có lẽ tỷ chưa biết, sinh thời tiên phụ chính là Cung chủ Bắc Hải cung.
Hoài Phương ngưỡng mộ :
- Điều đó tự ta cũng có thể đoán qua cách gọi Thiếu cung chủ. Vậy nếu ta hiểu đúng, Thiếu cung chủ bây giơ đã là Cung chủ? Tìm Bắc Hải cung để trùng chấn uy phong, tạo thế lực, đối đầu Thánh Ma giáo, truy tìm hung thủ, báo phục gia thù?
Quan Vân Hội chợt thở dài :
- Tìm nhưng chưa gặp bất kỳ ai ở Bắc Hải cung, lại tình cờ gặp tỷ thế này, phải chàng do cao xanh dun rủi vì đệ cũng mong sớm gặp lại tỷ.
Hoài Phương bỗng ửng hồng hai bên mặt :
- Đừng nói nhảm. Cao xanh nào run rủi chứ?
Quan Vân Hội cũng đỏ mặt :
- Ý đệ muốn gặp để hỏi rõ tỷ về thù nhân của đệ, như cũng là thù nhân của tỷ?
Hoài Phương vỡ lẽ :
- Là nhân vật “khả nghi” lần đó suýt tung kiếm đả tử Cung chủ? Nhưng sao Cung chủ hỏi ta, thay vì nên tự mình tìm hiểu y là ai?
Quan Vân Hội thở dài :
- Lần trước, cũng bằng những lời như thế này tỷ khước từ, không cho đệ biết ai là hung thủ sát phụ. Kể từ sau lần đó, có lúc nào đệ không nghĩ mãi những lời tỷ nói. Nhưng đệ chịu, không sao có thể tự đoán kẻ thù là ai, một nhân vật theo tỷ đề quyết lại là kẻ không xa lạ gì với đệ? Ai chứ? Sao tỷ không tiết lộ luôn cho đệ?
Hoài Phương thì thở ra :
- Cung chủ tuyệt nhiên không nghĩ ra hay có nghĩ và vì không dám tin nên tự gạt bỏ?
Quan Vân Hội chấn động :
- Tỷ đọc được tâm tư của đệ? Thật chăng? Tỷ hiểu thấu suốt đệ đến mức ấy?
Hoài Phương khẽ cắn môi :
- Ta đang muốn giúp Cung chủ tự suy đoán kẻ thù là ai. Can hệ gì Cung chủ bắt ta hiểu thấu như thế giữa hai ta chỉ là một?
Quan Vân Hội gượng cười :
- Đệ đang nói theo này ý này, tỷ lại hiểu theo ý khác. Có phải vẫn là cách để tỷ lẩn tránh một lời đáp minh bạch?
Hoài Phương toan đáp, chợt bị Quan Vân Hội đưa tay đặt nhẹ lên miệng nàng và cứ giữ yên như thế.
Vừa lúc đó, từ bên ngoài có tiếng chân người trầm trọng bước vào.
Hoài Phương kinh hãi, trợn mắt nhìn Quan Vân Hội.
Quan Vân Hội hiểu ý, từ từ thu tay về để tự đặt một ngón tay lên môi, đầu lắc lắc nhìn như muốn bảo Hoài Phương tốt hơn đừng gây kinh động.
Hoài Phương cười gượng, gật đầu và không hề giấu diếm thái độ sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào nếu tiếng bước chân nọ cứ tiếp tục di chuyển và đi đến phía sau tượng Phật là nơi cả hai đang mạo hiểm ẩn náu.
Quan Vân Hội mỉm cười và nheo một bên mắt với Hoài Phương, đó là lúc tiếng chân trầm trọng đi trở ra tạo nên những tiếng động xa dần.
Chờ khi tất cả đầu im ắng, Hoài Phương bỗng thì thào :
- Nếu là lão trọc Võ Thanh, Phương trượng của Thiếu Lâm phái và lão tình cờ phát hiện chúng ta thì sao? Cung chủ liệu đủ lực đối phó, nhất là dám ra tay tấn công trước, tiên hạ thủ vi cường?
Quan Vân Hội chợt phân vân :
- Chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi. Vì theo ý đệ tốt nhất vẫn là phục ở đây suốt một ngày, chờ đêm về là liệu cách thoát ra ngay. Tạo ngộ nhận làm gì nếu có thể tránh?
Hoài Phương lừ mắt :
- Cung chủ sao không đáp ngay vào câu ta hỏi. Dĩ nhiên không muốn tự chuốc họa qua việc gây khích nộ cho toàn phái Thiếu Lâm có đến cả mấy trăm đệ tử. Nhưng đây là tịnh phòng của lão trọc Võ Thanh, không thể ngăn cản lão đừng bước vào đến tận đây. Vạn nhất xảy ra điều đó, ta chỉ muốn biết chủ ý của Cung chủ là hế nào?
Quan Vân Hội chợt mỉm cười :
- Hỏi như thế chứng tỏ tỷ đã có sẵn chủ ý. Nào tỷ nói đi.
Nàng lại cắn môi :
- Ta muốn uy hiếp lão, buộc lão đánh đổi sinh mạng bằng cánh đáp ứng mọi yêu sách của chúng ta. Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ, nhưng thực hiện được hay không còn tùy thuộc và bản lãnh của Cung chủ.
Quan Vân Hội vẫn cười :
- Tỷ định nêu những yêu sách gì?
Nàng bối rối :
- Dĩ nhiên có cả yêu sách là phải để chúng ta ung dung thoát đi.
- Còn gì nữa. Phải chăng là phóng thích người mà tỷ vẫn có ý định giải thoát?
Nàng gằn giọng và hất mặt :
- Thế thì sao Cung chủ cũng thừa biết ta mạo hiểm vào đây chỉ là để cứu người. Và tại sao ta không nhân cơ hội uy hiếp được lão trọc để đạt luôn điều hằng mong muốn?
Quan Vân Hội chợt nghiêng người ghé miệng vào tai nàng :
- Đệ đã từng hỏi, bây giờ chỉ lập lại, tỷ muốn giải thoát ai?
Nhưng do một sơ suất của Quan Vân Hội đã ghé miệng quá sát vào tai nàng, hầu như chạm, vì thế nàng ngỡ ngàng ngồi im, mặt từ từ đỏ rần, có muốn cũng không thể đáp.
Quan Vân Hội thì nào khác gì, những sợi tóc mai của nàng vì bị hơi thở của Hoài Phương làm cho lay động nên cứ lờn vờn lên khuôn mặt chợt đờ đẫn của Quan Vân Hội. Khiến Quan Vân Hội ngay lúc đó cũng ngồi im, không nhớ lời vừa hỏi và cũng chẳng lấy làm lạ hay nghi hoặc vì không có câu đáp nào từ phía nàng.
Họ cứ thế ngồi yên, vụt quên hết thực tại.
Chợt có tiếng hắng giọng :
- Nhị vị tiểu thí chủ vừa bảo sẽ ra tay uy hiếp lão nạp, ắt cũng là gian nhân vào đêm qua đã gây huyên náo cho bổn tự?
Cả hai cùng giật mình nhìn lên.
Một lão tăng đang điềm nhiên nhìn họ. Và rồi Quan Vân Hội giật nảy người vì phát hiện Hoài Phương bỗng bất thần nhảy chồm lên, vồ thẳng vào lão như độc xà xuất động thập phần ác hiểm và cũng muôn phần mạo hiểm. Lập tức Quan Vân Hội cũng chồm theo.
Vù!
Động thái của cả hai làm lão tăng sa sầm nét mặt toan quát và nhất là toan xuất thủ đối phó.
Nào ngờ hành vi của Hoài Phương lại bị chính Quan Vân Hội chận bằng cách đã thật nhanh khóa chặt tay nàng, nghiêm khắc giữ nàng lại đồng thời còn đưa mắt nhìn nàng, đầu khẽ lắc miệng thì lào thào :
- Đừng miễn cưỡng vô ích vì tồi tệ hơn nếu tự tỷ muốn gây kinh động.
Hoài Phương bị ngăn cản, rất giận đôi mắt vụt long lên nhưng may thay nàng chỉ dám rít một tiếng thật khẽ :
- Cung chủ thật là...
Lão tăng chợt gật mình nhìn Quan Vân Hội và không thể ngờ lão tăng cũng cất giọng thật khẽ :
- Cung chủ? A di đà Phật. Xin hãy cho biết tính danh và tự minh chứng đó là tính danh không hề do mạo nhận.
Quan Vân Hội lập tức nghe nhẹ cả người vì thế chợt mỉm cười với Hoài Phương, vẫn nắm giữ lấy nàng :
- Chúng ta lần này gặp may. Tỷ hãy mau thi lễ, đây là Phương trượng Thiếu Lâm phái, sư thúc của lệnh tôn Giang Viễn Thanh.
Và Quan Vân Hội quay qua lão tăng :
- Vãn bối là Quan Vân Hội hiện là Cung chủ Bắc Hải cung. Có đúng lão Đại sư là Võ Thanh, Phương trượng và đã hiểu rõ mọi nguyên ủy qua lời thuật kể của lão ca ca Hiệp Cái?
Lão Tăng nhẹ thở phào :
- A di đà Phật. Vậy thì đúng Cung chủ đây chính là Quan Vân Hội tiểu thí chủ như Hiệp Cái lão thí chủ từng cho lão nạp biết. Còn nữ đàn việt đây là Hoài Phương chăng? Nhị vị lén đột nhập chỉ vì mong giải thoát cho Giang Viễn Thanh tệ sư điệt? Ôi, nhị vị tiểu thí chủ thật mạo hiểm. Nhưng vào được đây là ổn rồi. Xin chờ một lúc, nhớ đừng gây kinh động, lão nạp sẽ quay ra sắp đặt vài việc rồi trở lại ngay.
Quan Vân Hội gật đầu :
- Thật là phiền lão Đại sư.
Nhưng Hoài Phương lại khẽ gắt :
- Cung chủ sao lại quá tin người? Nhỡ lão quay lại cùng nhiều trợ thủ, sẽ vây bắt chúng ta thì sao?
Võ Thanh lão tăng mỉm cười và giải thích :
- Trước lão nạp, đã có một tiểu sa di vì cần lau dọn khắp phòng nên từng vào đây. Nếu không phải nhị vị tiểu thí chủ bất cẩn để lộ sơ hở thì tiểu sa di có lẽ vì những động thái khẩn trương xung quanh tác động nên tỏ ý ngờ có gian nhân lẻn vào đây. Cũng may tiểu sa di chỉ bẩm báo điều nghi ngờ cho mỗi một mình lão nạp. Vậy nên chăng nếu lão nạp ra ngoài để trấn an tiểu sa di.
Quan Vân Hội cùng Hoài Phương đã nghĩ đến ngay tiếng bước chân trầm trọng lúc nãy liền lần lượt gật đầu, tỏ ý tán thành và không thể không tin vào Võ Thanh lão tăng.
Lão tăng vừa đi khuất, Quan Vân Hội lập tức buông tay Hoài Phương ra :
- Bất luận nhân vật mà tỷ định giải thoát là ai, tốt nhất vào lúc này tỷ nên noi theo đệ. Được chứ?
Hoài Phương hừ lạt :
- Rồi Cung chủ sẽ hối hận vì hành vi ngày hôm nay.
Võ Thanh lão tăng quay lại khá nhanh :
- Nữ đàn việt nói như thế cũng phần nào đúng. Vì giải thoát cho lệnh tôn lúc này là điều không thể và không chỉ nhị vị tiểu thí chủ kể cả lão nạp cũng sẽ hối hận nếu không sớm có cách đưa nhị vị thoát nơi này an toàn.
Hoài Phương nghi hoặc nhìn phía sau lưng lão tăng :
- Tiểu sa di lúc nãy sẽ không bất ngờ quay trở lại để lau dọn chứ?
Quan Vân Hội chợt bực với thái độ của Hoài Phương :
- Lão đại sư đã tỏ rõ thành ý, cho thấy đã từng gặp và được Hiệp Cái giải bày minh bạch. Sao tỷ cứ mãi nghi ngờ thay vì đáp tạ và cùng lão Đại sư nghị kế vẹn toàn để lo chuyện thoát ra?
Võ Thanh lão tăng xua tay :
- Lão nạp không trách. Vì đó là điều dễ hiểu. Phận là nhi tử ai lại không lo nhất là thấy phụ thân rõ ràng vô tội nhưng vẫn mãi bị sinh cầm? Lão nạp may được Hiệp Cái lão thí chủ tin tưởng giải bày đồng thời phó giao cho nhiệm vụ giữ sao cho vẹn toàn sinh mạng Giang chưởng môn sư điệt. Nhưng gần đây bọn Thánh Ma giáo cứ tung tin là bằng mọi giá sẽ giải thoát Giang Giáo chủ của chúng khiến lão nạp dù biết rất rõ đấy chỉ là thủ đoạn của chúng muốn bổn tự mất đi một nhân tài hiệt kiệt nếu tin theo chúng và xử trị Giang chưởng môn. Nhưng vì chưa thể tìm bằng chứng nào xác thực để minh oan cho Giang chưởng môn sư điệt, lão nạp thật sự lực bất tòng tâm chỉ còn mỗi một cách là dùng quyền hạn một Phương trượng mà hạ lệnh sinh cầm mãi Giang chưởng môn hơn là tùy tiện phóng thích khiến chúng đệ tử bất phục.
Quan Vân Hội rúng động :
- Nói vậy. Ắt lúc này Hiệp Cái lão ca ca vì ráo riết quyết tìm bằng chứng minh oan cho Giang chưởng môn nên vãn bối Dù tìm thế mấy vẫn chưa thể biết lão cả ca đang ở đâu?
Võ Thanh lão tăng gật đầu :
- Do đã lâu không được tin của tiểu thí chủ, có chăng là chỉ nghe đồn đại tiểu thí chủ đã mệnh chung buộc lòng Hiệp Cái lão thí chủ phải dốc lực tự tìm cách giải oan cho Giang chưởng môn tệ sư điệt. Và nếu lão nạp tự suy đoán không lầm, việc đối đầu giữa Cái bang và Thánh Ma giáo chỉ đôi ba ngày nữa là diễn khai. Tiểu thí chủ vì thế càng nên mau chóng thoát nơi này, hỗ trợ cùng Hiệp Cái lão thí chủ, đối phó Thánh Ma giáo.
Quan Vân Hội nghe thật nôn nao :
- Thất đại phái không cùng Cái bang hiệp lực ư?
Võ Thanh lão tăng thở dài :
- Cũng do Hiệp Cái lão thí chủ quá trực tính, đã không có bằng cớ nhưng vẫn oang oang đề quyết là ở phái nào cũng có nội gián nếu không của Thánh Ma giáo thì của Bắc Hải cung. Điều này, khiến cho Thất đại phái hầu hết đều bất bình, may vẫn chưa đến nỗi trở mặt, còn mong gì được họ tiếp lực cho Cái bang?
Hoài Phương cũng nôn nóng :
- Nếu muốn thoát nơi này, lão... Đại sư liệu có diệu kế gì chăng?
Võ Thanh lão tăng gượng cười :
- Dùng kế vào mỗi khi hữu sự kỳ thực chẳng hề là sở trường của những Phật môn đệ tử. Lão nạp đành phó thác tất cả vào nhị vị tiểu thí chủ mà thôi.
Quan Vân Hội chợt hỏi :
- Lão đại sư có thể cho biết hiện tình võ lâm là thế nào chăng? Nếu vãn bối muốn gặp người Bắc Hải cung, dùng quyền Cung chủ quy tụ họ và cho lệnh triệt thoái quy hồi Bắc Hải thì phải làm gì để gặp?
Hoài Phương cau mặt :
- Ngỡ Cung chủ chỉ muốn trước tiên là thoát thân khỏi Thiếu Lâm, nào ngờ cứ mãi quan tâm đến đâu đâu không lo nghĩ kế cùng thoát. Hừ!
Nhưng Võ Thanh lão tăng vẫn đáp lời Quan Vân Hội :
- Lão nạp nghe tin này chẳng biết đúng sai hoặc hư thực như thế nào Bắc Hải cung bây giờ như đã là một trong cửu đàn của Thánh Ma giáo, với hầu hết những cao thủ Bắc Hải đều được đề bạt làm Thất Tinh hộ pháp thay thế Thất sát Thiên Sơn trước kia nghe bảo đều bị sát hại.
Quan Vân Hội chấn động, vì thế bắt đầu lo nghĩ kế thoát thân ngay.
- Bọn vãn bối nếu lẻn thoát theo lối hậu sơn. Lão Đại sư nghĩ sao?
Võ Thanh lão tăng gạt phăng :
- Sau kinh động đêm qua, dù một con muỗi cũng khó lòng bay thoát.
Hoài Phương giật mình :
- Nghiêm trọng đến thế sao? Vậy chỉ còn mỗi một cách.
Quan Vân Hội hoài nghi :
- Cách nào?
Hoài Phương trầm ngâm :
- Cũng là cách lúc nãy đã bàn. Tạm mượn sinh mạng lão Đại sư làm vật hộ tống giúp chúng ta cùng thoát.
Võ Thanh lão tăng hốt hoảng :
- Xin đừng khiến lão nạp phạm vào tội đồng mưu. Vì phàm là đệ tử cửa Phật, đã thí phát quy y thì vọng ngôn xảo ngữ là một trong những cấm giới.
Hoài Phương cười nhẹ :
- Ngộ biến phải tùng quyền, huống hồ đừng vì quá câu nệ tiểu tiết mà làm hỏng đại sự. Vì chẳng phải thật ý của lão Đại sư cũng là muốn giải oan cho Giang chưởng môn, thân phụ tiểu nữ? Há lẽ điều đó chẳng phải là đại sự?
Nhưng Quan Vân Hội lắc đầu :
- Cho dù đấy là cách khả thi. Nhưng tỷ đừng quên một điều. Để uy hiếp lão Đại sư sao cho giống như thật, không thể không có một trận thư hùng xảy ra. Và một khi đã xảy ra giao phong, dĩ nhiên phải ác liệt, chúng ta cần phải minh chứng một bản lãnh thật sự vượt trội, mới khiến mọi đệ tử Thiếu Lâm tin vào việc Phương trượng họ vì kém nên bị uy hiếp. Đó lại là điều bất khả.
Hoài Phương vặc lại :
- Cũng có thể lão Đại sư vì lầm kế gian nên bất ngờ bị uy hiếp chúng ta đã bị gắn cho là gian nhân, ai ngăn cấm chúng ta không thể dùng thủ đoạn?
Quan Vân Hội vẫn lắc đầu :
- Phái Thiếu Lâm sẽ nhớ mặt và nhận diện được chúng ta là ai. Khi đó một Giang Hoài Phương uy hiếp chính Phương trượng phái Thiếu Lâm để mong được thoát sẽ là cớ cho Thất đại phái đề quyết lệnh tôn Giang Viễn Thanh chính là gian nhân Thánh Ma giáo. Đó là chưa kể đến cả đệ cũng làm bại hoại thanh danh Bắc Hải cung.
Hoài Phương chợt bừng sáng hai mắt :
- Chúng ta có thể che kín mặt còn lo gì bị ai nhận diện?
Quan Vân Hội nhờ đó cũng tỉnh ngộ :
- Nếu không che kín mặt mà chỉ cải dạng thì sao? Chúng ta nên cải dạng thành đệ tử phái Thiếu Lâm, được chăng? Lo gì không thoát?
Võ Thanh lão tăng chợt thở dài :
- Nếu nhị vị tiểu thí chủ tán thành cách này. A di đà Phật. Tội lỗi tội lỗi, phải chi đừng để lộ cho lão nạp biết, chứ đã thế nầy nếu lão nạp đồng tình thì có khác nào dù biết vẫn cố ý phạm vào cấm giới? Còn không tán thành thì e chẳng còn cách nào khác để giúp nhị vị tiểu thí chủ thoát thân. A di đà Phật, A di đà Phật.
Hoài Phương bỗng bất thần chế ngự huyệt đạo của Võ Thanh lão tăng.
- Để lão Đại sư không phạm nào cấm giới, tiểu nữ đành đắc tội. Được chứ?
Quan Vân Hội muốn ngăn nhưng không kịp đành cười trừ :
- Cứ như thế này cũng được, mong lão Đại sư thứ lượng. Và để cho giống thật hơn, ngay khi huyệt đạo tự giải khai, lão Đại sư nên hộ hoán và hạ lệnh cho đệ tử đuổi theo ngay. Được chứ ạ?
Võ Thanh lão tăng, đã tự nhắm hai mắt như muốn tỏ ý không nghe không thấy cũng không cần biết điều gì sẽ xảy ra tiếp sau đó.
Hoài Phương cười cười :
- Vậy thì nên điểm luôn á huyệt của lão Đại sư. Cung chủ nghĩ sao?
Hỏi, nhưng Hoài Phương đã thực hiện. Vì thế, dù bất nhẫn, Quan Vân Hội vẫn không thể phản bác :
- Đã vậy xin nhanh lên cho, hy vọng ở đây có đủ hai bộ tăng phục cho chúng ta cải dạng.
Họ chia nhau tìm. Và khi đã thấy, họ vội vã tự cải dạng, biến thành hai tăng nhân, với tóc được giấu kín dưới mỗi chiếc mũ ni mỗi người tự đội lên đầu.
Sau cùng, Hoài Phương chợt nhìn chằm chằm vào Võ Thanh lão tăng :
- Có nên chăng nếu chúng ta cứ đưa lão Đại sư cùng đi?
Quan Vân Hội gạt ngay :
- Sao tỷ cứ muốn gây nhiều điều khó xử cho lão Đại sư? Đi thôi. Mà này, hãy cứ đi riêng lẻ, tỷ trước, đệ sẽ chờ thêm một lúc, nếu vẫn ổn sẽ đi sau. Nào, tỷ còn chờ gì nữa?
Hoài Phương đành đi nhưng vẻ mặt rất hậm hực.
Quan Vân Hội dù thấy nhưng vẫn thản nhiên vờ như không thấy. Không những thế khi Hoài Phương đi đã khuất. Quan Vân Hội chợt giải khai á huyệt cho Võ Thanh lão tăng :
- Lão Đại sư xin cho biết ở quý tự còn giam giữ ai nữa ngoài Giang chưởng môn?
Và lời đáp của Võ Thanh lão tăng làm Quan Vân Hội thật sự ngỡ ngàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT