Hai ngày sau, Thẩm Thuyên Kỳ cáo biệt người thân, rời núi Thiên Thai trở lại Hà Nam. Ðúng ngọ ngày thứ ba, chàng dừng chân cạnh hồ Thiên Dương thuộc địa phận phủ Giang Tây. Thấy bờ hồ vắng vẻ chỉ có hàng liễn vàng thướt tha. Thuyên Kỳ cởi áo cùng Tiểu Hồ bơi lội, đùa giỡn trong làn nước mát.

Bỗng từ xa, tiếng vó ngựa lọc cọc vọng đến, chàng cảnh giác bơi nhanh vào bờ, đứng cạnh bọc hành lý. Khách lạ là một nữ lang áo tím mặc cho sa trắng. Nàng thản nhiên ngắm thân hình cường trắng của chàng rồi hỏi :

- Tại sao da thịt công tử lại chằng chịt những vết dài nhỏ như vậy?

Thuyên Kỳ lạ lùng đáp :

- Tại hạ quen đùa giỡn với sói lang, hổ báo nên bị móng vuốt của chúng gây thương tích.

Chàng cúi xuống nhặt áo định mặc vào thì Tử Y nữ lang tung mình khỏi lưng ngựa, đáp xuống trước mặt chàng nói :

- Khoan đã! Công tử không muốn cùng tiện thiếp đua tài bơi lội hay sao?

Thuyên Kỳ nheo mắt cười mát :

- Tại hạ sợ mình không giữ được đạo quân tử khi chiêm ngưỡng thân hình ngọc ngà của cô nương.

Nàng thản nhiên đáp :

- Lẽ nào Tuyết Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ định lực lại kém cỏi đến thế ư?

Chàng ung dung bảo :

- Ðứng trước Phách Lạc Yên Cơ, Tư Không Bách Lan, gỗ đá còn phải rung động, huống hồ kẻ phàn nhân như tại hạ?

Nữ lang chấn động, bật cười khanh khách, lột bỏ chu sa che mặt để lộ dung nhan thiên kiều bá mị. Nàng lắc đầu khâm phục :

- Công tử quả là thần nhân, tiện thiếp và chàng chưa hề gặp gỡ sao chàng lại nhận ra lai lịch?

Thuyên Kỳ không khỏi rúng động trước vẻ đẹp tuyệt thế của nàng nhưng vẫn thản nhiên trả lời :

- Ðó là bí mật của tại hạ, không thể phụng cáo được.

Tư Không Bách Lan lặng lẽ trút bỏ xiêm y, thân hình nàng đẹp như pho tượng bạch ngọc, mùi xạ hương thoang thoảng đủ làm nổ tung trái tim bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ. Nhưng rất tiếc, Thuyên Kỳ mang bản năng của loài sói, đánh hơi được cạm bẫy, dưới món mồi ngon nên bình thản ngắm nhìn. Chàng lạnh lùng bảo :

- Cô nương không sợ ngoài tại hạ còn có những cặp mắt khác sao?

Nàng lắc đầu :

- Chung quanh đây đã cắm bảy lá lạc phách tiểu kỳ, không một ai dám đến gần.

Nàng nắm tay chàng dắt xuống hồ, Thuyên Kỳ không hề phản kháng dù chàng đã nhìn thấy mũi kim xanh biếc trên chiếc nhẫn ở bàn tay tả của nàng.

Khi mực nước đến ngang đồi ngực, Bách Lan dừng lại, vòng tay quanh cổ chàng, ép sát thân hình bốc lửa của mình vào da thịt Thuyên Kỳ, đôi tay vuốt ve mơn trón những vùng nhậy cảm. Nhưng chàng vẫn như pho tượng gỗ vô tư, không một chút xúc cảm, chỉ lắng nghe, theo dõi đường đi của chiếc nhẫn vàng. Chàng chờ nàng ấn sâu mũi kim độc vào da mình, để có thể yên tâm điểm vào tử huyệt của nữ nhân mà không hối hận.

Nhưng không hiểu sao nàng lại không hạ thủ, lại gục vào vai chàng khóc nức nở :

- Chẳng lẽ công tử lại ghê tởm thiếp đến vậy sao? Lạc Phách Yến Cơ trước giờ chỉ biết giết người chứ không hề mang tiếng dâm tà. Nay vì lệnh trên, cắn răng đem tấm thân trinh bạch dẫn dụ chàng để hạ sát. Nhưng lòng thiếp mềm yếu lạ lùng, không nỡ xuống tay.

Thuyên Kỳ động lòng tủm tỉm cười :

- Nàng chỉ cần vất bỏ chiếc nhẫn tử thần kia là đủ. Mùi vị cái chết chẳng có gì hay ho cả.

Bách Lan thẹn thùng rút nhẫn độc quăng ra giữa hồ, áp má vào ngực chàng thỏ thẻ :

- Công tử quả là lợi hại, may mà tiện thiếp không hạ thủ, nếu không đã táng mạng dưới tay chàng rồi.

Thuyên Kỳ nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ vào môi rồi chiếu đôi ma nhãn hỏi nàng.

- Thông Thiên giáo chủ là ai?

Bách Lan đờ đẫn đáp :

- Thiếp không biết lai lịch của lão. Theo lệnh sư phụ là Lạc Phách Thần Ma, thiếp đến nhận chức Ðường chủ Ðông đường, nhưng từ đấy đến nay vẫn chưa được thấy mặt thật Giáo chủ.

- Bàn tay hữu của lão có thiếu hai ngón không?

- Thường thường lão giấu trong tay áo trường bào. Có lần, thiếp thấy lão nâng chèn trà, hai bàn tay đều mang găng đen nên không thể nhận ra thiếu hay đủ ngón.

Chàng thất vọng hỏi câu cuối cùng :

- Lòng nàng đối với ta thế nào?

- Thân thiếp đã thuộc về chàng, trái tim cũng vậy. Chỉ mong chàng đừng chê bỏ thiếp.

Thuyên Kỳ nghe lòng ấm áp, thu hồi Ma công, ngấu nghiến hôn lên đôi môi chín mọng. Nụ hôn đã đánh thức Bách Lan, nàng đê mê nghe bàn tay chàng lướt trên da thịt mình.

Lạc Phách Yến Cơ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn còn là xử nữ. Nàng thẹn thùng nhận ra Thuyên Kỳ đã động tình. Chuyện ái ân là thiên kinh địa nghĩa, chẳng cần phải học hỏi mới biết.

Hai người quấn vào nhau giữa làn nước trong xanh của hồ Phiên Dương. Tiểu Hồ nằm trên bọc hành lý ngơ ngác chẳng hiểu chủ nhân giao đấu với người lạ sao quá lâu và chẳng gọi mình giúp sức? Nó lo ngại rít lên nhắc nhở chủ nhân.

Hai người cũng vừa hết hiệp, chàng cười bảo Bách Lan :

- Tiểu Hồ sợ ta không đấu lại nàng, nên lên tiếng.

Lach Phách Yêu Cơ xấu hổ, nũng nịu nói :

- Kỳ ca không bỡn cợt đấy chứ?

Họ bước lên bờ mặc lại y phục, tìm đến một khách đếm tận hưởng hoan lạc suốt ba ngày đêm. Thuyên Kỳ hỏi nàng :

- Lan muộn vì sao lại phải vâng lệnh Giáo chủ, đem tấm thân trinh bạch làm mồi để hạ sát ta?

Nàng buồn rầu đáp :

- Sư phụ tiểu muội là một trong tứ đại ác nhân. Nhưng thực ra không phải là người xấu. Ông có ơn nuôi dưỡng muội từ nhỏ. Cách đây hơn năm, đột nhiên ngộ độc. Khi tìm đến Ðộc Y, lão chẩn bệnh rồi bảo loại độc này chỉ có sư đệ lão là giải được. Té người người mà Ðộc Y nói đến chính là Thông Thiên giáo chủ. Nhưng lão Giáo chủ chỉ gửi đến mười viên dược hoàn và một phong thư yêu cầu sư phụ nhận chức Phó giáo chủ. Lạc Phách Thần Ma là người cơ trí, sinh lòng hoài nghi chính lão đã hạ độc nên khéo léo chối từ. Tháng trước, lão đề nghị người cho tiểu muội xuống núi nhận chức Ðường chủ Ðông đường. Sư phụ đồng ý với điều kiện lão không được đụng chạm đến tiểu muội. Ngờ đâu, bảy ngày trước đây, lão gọi muội đến giao kế hoạch dùng mỹ nhân kế tiêu diệt Kỳ ca. Lão nói bóng gió rằng nếu muội không nhận lời thì sư phụ sẽ không còn có dược hoàn để duy trì mạng sống. Tiểu muội vì thương sư phụ nên đành nhắm mắt đưa thân.

Thuyên Kỳ an ủi nàng :

- Không có gì đáng ngại cả, Tiểu Hồ là linh vật hiếm có của trời đất, nước dãi của nó giải được bạch độc. Ngày mai Lan muội cứ trở lại Tổng đàn Thông Thiên giáo báo rằng chưa gặp được ta. Nàng cố điều tra lai lịch của Giáo chủ. Phần ta sẽ đến Ngũ Hành sơn giải độc cho Lạc Phách Thần Ma.

Bách Lan mừng rỡ, âu yếu hỏi :

- Tiểu muội tự hào vì đã không lầm khi chọn chàng làm nơi nương thân gửi phận.

Thuyên Kỳ nhìn gương mặt đỏ như hoa đào của mỹ nhân, động tình cúi xuống lướt đôi môi trên đồi ngực tràn đầy săn chắc. Bách Lan rùng mình vì cảm giác nhột nhạt, say đắm vuốt ve tấm lưng cuồn cuộn những múi thịt của chàng.

* * * * *

Mờ sáng hôm sau, Thuyên Kỳ chia tay Bách Lan, vượt sông Trường Giang đi về hướng Bắc. Còn Lạc Phách Yêu Cơ trở lại Tổng đàn bí mật ở Giang Lăng, nằm cạnh sông Trường Giang, và thuộc đất Hồ Bắc.

Trưa nọ, chàng đến vùng ranh giới giữa Huy Châu và Hà Nam, thấy trong cánh rừng bên đường có quán rượu nhỏ nằm dướitàn cây râm mát, liền rẽ vào. Sau ba ngày bôn hành, chàng muốn tuấn mã được nghỉ ngơi.vừa uống cạn bình trà, thính giác nhạy bén của chàng nhận ra có tiếng chéo áo lất phất của khách giang hồ ở ngoài mười trượng. Chàng ngẩng đầu nhìn ra cửa quán, thấy một người bịt mặt đang phi nhanh đến. Gã đi đầu mặc hoàng bào, mặt che sa đon, bọn còn lại toàn thân đen kịt.

Tiểu Hồ đánh hơi được hiểm nguy, ngót đầu rít nhẹ. Bọn chúng dừng lại trước sân. Gã áo vàng bật cười ghên rợn :

- Tuyết Hồ công tử. Hôm nay ngươi tận số rồi, mau bước ra chịu chết.

Chàng không muốn liên lụy đến gã chủ quán và bọn tiểu nhị nên ung dung đứng dậy, chậm rãi ra đứng đối diện với bọn sát thủ. Chàng mỉm cười hỏi :

- Tại hạ và Thông Thiên giáo không hề có hiềm khích, sao Nam đường Ðường chủ lại thống lĩnh đội sát thủ Vô Tâm đao đến đây đòi lấy mạng?

Gã áo vàng kinh hãi, không hiểu tại sao đối phương lại nắm rõ lai lịch và cơ cấu Thông Thiên giáo như vậy. Gã hậm hực hỏi lại :

- Ai là người tiết lộ bí mật bổn giáo với ngươi?

Thuyên Kỳ muốn chia rẽ nội bộ bọn chúng nên ỡm ờ đáp :

- Ta phải tốn mất ba ngàn lượng hoàn kim mới mua chuộc được kẻ làm tai mắt, dại gì tiết lộ với các hạ?

Gã nghiến răng nói :

- Chuyện nội gián ta sẽ điều tra sau, giờ cứ lấy mạng ngươi trước đã.

Nam đường Ðường phất tay ra hiệu, mười tên hắc y tuốt đao xông đến.

Chàng đã nghe Bách Lan nói về sự lợi hại của đám sát thủ không sợ chết này, nên ra hiệu cho Tiểu Hồ tấn công tên Ðường chủ, còn chàng xông vào lưới đao.

Gã Ðường chủ múa đao chém trúng lưng linh thú, nhưng lưỡi đao bị lớp lông kỳ lạ đẩy trượt qua một bên, Tiểu Hồ phóng thẳng đến uy hiểp cổ họng đối phương. Nam đường Ðường chủ cả kinh, múa tít loan đao phòng thủ cẩn mật.

Phần Thuyên Kỳ, chàng sử dụng Thiên Ma tâm pháp, phiêu phưởng như bóng u linh giữa mười đạo đao quanh lấp loáng. Thanh trường kiếm trong tay như có mắt, điểm vào những chỗ yếu hại khiến đường đao bị chặn đứng.

Gã Ðường chủ thấy bọn sát thủ không làm được đối phương liền hú lên lảnh lót. Bọn đao thủ như mất hẳn điểm lý trí cuối cùng, lăn xả vào bất chấp tổn thương. Ðối với kẻ không sợ chết, chàng chỉ có cách giết chúng đi trước khi chúng có thể giết chàng. Thuyên Kỳ quắc mắt, dồn toàn lực vào thân kiếm, sử dụng Ngự kiếm thuật như đạo hào quang chụp lấy bọn sát thủ vô Tâm Ðao. Kiếm quang đi đến đâu thịt da đứt lìa, máu tuôn thành suối. Dù tâm thức bị khống chế nhưng trước nỗi đau đớn khủng khiếp, bọn đao thủ cũng kịp gào lên rồi mới chịu lìa đời.

Gã Ðường chủ chứng kiến cái chết thảm thiết của mười tên thuộc hạ, thất kinh hồn vía tung mình đào tẩu. Hỏa Nhãn Long Hồ phóng theo nhưng chỉ táp đứt một miếng thịt đùi của gã. Thuyên Kỳ định đuổi theo nghe khí huyết nhộn nhạo, cơ thể nóng rực, vội nhảy lên mình ngựa, chạy sâu vào rừng tìm chỗ vắng vẻ hành công, điều tức. Nhưng luồng chân khí hỗn loạn trong cơ thể chàng đã ào qua các huyệt Á Môn, Phong Phủ, Não Hộ, xông thẳng lên hậu đình làm chàng mê man bất tỉnh, phục trên mình ngựa.

Tuấn mã chạy mãi đến tận cuối rừng, nơi mà một vách đá cao sừng sững chặn hết đường đi. Nó dừng lại, cúi xuống gặm đám cỏ non. Tiểu Hồ chạy theo sát nút, thấy chủ nhân bất động, nó lo lắng rít lên liên hồi. Thuyên Kỳ rơi xuống đất nằm sóng xoài trên bãi cỏ giữa những chiếc lá thu vàng. Tiểu Hồ cắn áo chàng lay gọi mãi mà không được, nó cố gào rít thật to như muốn cầu cứu ai đó. Lát sau, nó phát cuồng, táp vào chân ngựa. Tuấn mã đau đớn hí vang trời.

Bỗng từ trên đỉnh vách có bóng người lướt xuống như áng mây vàng. Ðó là một nhà sư rất già. Ðôi hàng mi bạc rủ dài che khuất cả song mục.

Lão hòa thượng nhận ra Tiểu Hồ là một loài linh vật hiếm có liền mở lời trấn an :

- Hồ nhi yên tâm, để lão nạp xem thử thương thế chủ nhân ngươi.

Linh hồ rít nhỏ, gục gặc cái đầu có đôi mắt đỏ như lửa. Nhà sư ngồi xuống nắm tay Thuyên Kỳ chẩn mạch, ông giật mình lẩm bẩm :

- Tiểu thí chủ này niên kỷ chưa đến đôi mươi mà kiêm luyện hai loại thần công tương phản, tránh sao không lâm đại nạn?

Lão tư lự một lát rồi dựng chàng ngồi lên, còn lão ngồi xếp bằng sau lưng, một tay áp vào mệnh môn nơi thắt lưng, một tay đặt trên huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu.

Chừng nửa canh giờ sau, luồng chân khí nổi loạn trong cơ thể Thuyên Kỳ đã bị nội lực thâm hậu của lão tăng đẩy trở lại kim mạch, luân chuyển điều hòa. Chàng hồi tỉnh lại, nhận ra có người đang truyền công cho mình. Lão tăng biết chàng đã hồi phục nên rút tay lại hiền hòa bảo :

- Giờ đây thí chủ có thể tự mình hành công rồi. Lão nạp sẽ ở đây cảnh giới dùm cho.

Thuyên Kỳ gật đầu, nhắm mắt đưa chân khí đi đủ một vòng chu thiên, không thấy trắc trở gì liền xả công, sụp xuống lạy tạ hòa thượng :

- Tiểu bối Thẩm Thuyên Kỳ khấu tạ đại sư đã cứu mạng.

Lão tăng xua tay bảo :

- Thí chủ bất tất phải đa lễ. Nhà Phật coi trọng chữ duyên, lão nạp vì có duyên với thí chủ nên mới kịp ra tay tương trợ, không phải do lòng muốn vậy. Xin hãy ngồi xuống đây đàm đạo.

Thuyên Kỳ vâng lời, ngồi xếp bằng trước mặt lão. Hòa thượng ngắm chàng một lúc rồi hỏi :

- Tại sao thí chủ lại kiêm luyện cùng lúc hai môn thần cống tối thượng của Ma giáo và Côn Luân?

Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :

- Cung bẩm đại sư, song thân tiểu bối là người của hai phái ấy.

- Chẳng lẽ họ không biết rằng kiêm luyện hai môn nội công tương phản sẽ rất nguy hiểm hay sao?

- Thưa có! Gia mẫu đã dặn dò chỉ nên luyện Thái Ất Quy Nguyên cương khí. Nhưng vì hiếu kỳ, tiểu bối đã luyện thử Thiên Ma u công.

Lão hòa thượng thở dài bảo :

- Thí chủ đã may mắn có được Quy Nguyên bảo lục, muốn thành đệ nhất nhân chẳng phải là chuyện khó. Nay lầm lỡ luyện thêm Ma công, hai luồng chân khí dị chủng kia tương tranh trong kinh mạch. Mỗi lần thí chủ dùng nội công Thái Ất Quy Nguyên thi triển kiếm thuật, chân khí hao tổn tất bị Thiên Ma u công lấn át, gây ra hiện tượng loạn khí, trường hợp ngược lại cũng thế. Nghĩa là thí chủ phải luôn luôn giữ hai lực lượng này ở thế quân bình, cũng như người đi trên dây vậy. Tình trạng này rất nguy hiểm, trừ khi thí chủ có thể dung hòa cả hai thành một. Nhưng từ cổ chí kim, lão nạp chưa nghe nói đến nhân vật nào đạt đến cảnh giới ấy.

Thuyên Kỳ kinh hãi hỏi :

- Như vậy tiểu bối phải đối phó bằng cách nào?

Lão tăng cười hiền hòa đáp :

- Thứ nhất, thí chủ không được thi triển phép Ngự kiếm Quy Nguyên bảo lục. Thứ hai, trong lúc giao đấu phải song song dùng một lúc hai luồng chân khí.

Chàng tỉnh ngộ hỏi lại :

- Có nghĩa là song thủ đồng xuất chiêu với số thành công lực như nhau?

Lão tăng gật đầu cảnh báo thêm :

- Nhưng dù làm cách nào đi nữa, sau một năm thí chủ sẽ không còn khống chế nổi chúng nữa, hai luồng chân khí ấy tự phát xô đẩy nhau, phá nát kinh mạch toàn thân.

Thuyên Kỳ chết điếng trong lòng, cảm giác tử vong đè nặng tâm can. Chàng tư lự rất lâu, hỏi câu cuối cùng :

- Tiểu bối mang nặng phụ thù chưa trả, không cam tâm chịu chết. Mong đại sư chỉ cách hợp nhất hai luồng nội lực.

Lão hòa thượng giật mình, chiếu đôi pháp nhãn sáng chói nhìn chàng thật lâu rồi thở dài đáp :

- Quả thực trong thần công của Phật môn có phương pháp ấy. Nếu chẳng may tà thắng chính, thí chủ sẽ trở thành đệ nhất ác ma, võ công vô địch và tính tình cực kỳ hiếu sát, lúc đó lão nạp sẽ thành thiên cổ tội nhân. Nhưng xét tướng mạo, thí chủ là một người có tâm địa hiền lành, lão nạp phó mặc mệnh trời, truyền khẩu quyết vô thượng trong Dịch Cân kinh. Sau này, lỡ thí chủ có biến tính, lão nạp sẽ phế bỏ trăm năm đạo hành của mình mà ra tay tiêu diệt.

Thuyên Kỳ mừng rỡ lạy tạ, nhưng lão xua tay bảo :

- Chuyện thành hay bại còn tùy thuộc việc thí chủ có cơ duyên tìm được linh địa hay không? Trời đất bao la, nơi có hai luồng khí chívà chí âm giao hội không phải là hiếm. Nhưng thời nay, một năm rất ngắn ngủi, biết có kịp hay chăng?

Thuyên Kỳ quả quyết nói :

- Sinh tử hữu mệnh, nếu tiểu bối không có được phúc duyên cũng xin vui vẻ phụ mệnh.

Lão tăng hài lòng tán thưởng, đọc đoạn khẩu quyết và hướng dẫn chuyện hành công. Tàn nén nhang chàng đã thuộc làu. Lão tăng an ủi :

- Mỗi lần chân khí loạn động, thí chủ có thể dùng môn công phu này để điều hòa khí huyết, sẽ mau chóng hồi phục.

Chàng cung kính hỏi pháp danh thì lão cười bảo :

- Vạn vật tứ đại gia không, lão nạp cũng chẳng nhớ tên mình là gì nữa. Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng bảy, sang năm lão nạp mong thí chủ đến đây gặp lão, bất kể kết quả thế nào.

Thuyên Kỳ nhận lời, lão hòa thượng như áng mây bốc thẳng lên cao, chỉ điểm chân mấy lướt đã đến đỉnh vách đã biến mất.

Chàng nhớ đến kết cục bi thảm đang chờ mình, lòng lạnh như băng giá, quyết mau chóng tìm cho được ba viên Ðại Hoàn đan và bảy viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan để cứu phụ thân, việc tầm thù gác lại qua một bên.

Ðã có chủ ý nhất định, chàng nghe lòng bớt nặng nề, thúc ngựa đi phía rặng Tung Sơn. Dọc đường, chàng lẩm nhẩm ôn luyện cách xuất bằng cả hai tay. Tay này thi triển võ công trong Ma kinh, thì tay kia xuất tuyệt học Quy Nguyên bảo lục. Trừ môn Quy Nguyên Ngự kiếm.

Sáng ngày đầu tháng tám, chàng đến chân núi Thiếu Thất, ngạc nhiên khi thấy hào kiệt võ lâm tấp nập thượng sơn.

Thuyên Kỳ không muốn mất thời giờ với bọn Thông Thiên giáo nên bỏ Tiểu Hồ vào bọc hành lý, và dùng tuyệt học Hoán Diện Di Hình trong Ma kinh. Thay đổi dung mạo, mũi miệng lệch đi, lông mày bên cao bên thấp, chẳng ai có thể nhìn ra.

Chàng hỏi một hán tử mang đao thì gã trả lời :

- Giờ thìn sáng nay, hai lão Thanh Diện Sắc Ma và Bạch Cốt Âm Ma trong tứ đại ác nhân đến khiêu chiến với Tuệ Tâm lão hòa thượng. Mười năm trước ông đã đả thương hai lão ma để cứu một thiếu nữ lương dân ở ngoại thành Vũ Xương.

Thuyên Kỳ đi theo giọng người, lên đến nơi thấy sân chùa đã có gần ngàn hào khách.

Chín tiếng đại hồng chung gióng lên, cửa Ðại Hùng bửu điện rộng mở. Không Từ thiền sư, Phương trượng Thiếu Lâm tụ và các cao tăng bước ra.

Bên cạnh Không Từ là một lão sư già thấp bé, râu trắng như cước, đó chính là Tuệ Tâm hòa thượng, sư thúc của Chưởng môn.

Không Từ nghiêm trang niệm phật :

- A di đà Phật! Bần tăng xin cảm tạ chư vị anh hùng đã vì việc của tệ sư thúc mà đến chứng kiến. Nhưng đây là chuyện riêng của Thiếu Lâm, mong chư vị đứng ngoài giữ công bằng cho.

Bỗng trên không trung lồng lộng giọng một người trẻ tuổi :

- Tại hạ xin cảnh báo Phương trượng đừng xem thường cuộc phó ước hôm nay. Có lẽ hai lão ma đã đầu phục Thông Thiên giáo, lực lượng của chúng trà trộn trong đám quần hào. Nếu Thiếu Lâm không muốn bị bất ngờ thì mau điều động đệ tử canh phòng cẩn mật các nơi trọng yếu và chuẩn bị đối phó với một cuộc tấn công quy mô lớn.

Toàn trường choáng váng vì cuộc báo động và cũng vì môn thần công võ tướng truyền âm của người bí mật. Họ nhốn nháo nhìn nhau, cố nhận ra ai là kẻ địch.

Tuệ Tâm hòa thượng biết người này dùng tuyệt học thất truyền của Côn Luân, tất không nói càn. Lão thì thầm với Không Từ, Phương trượng gật đầu, sai sư đệ là Không Văn, Thủ tòa Ðạt Ma đường vào trong chuẩn bị phòng thủ.

Giọng nói lại vang lên :

- Chư vị anh hùng chú ý, hơn trăm sát thủ Vô Tâm đao bị dược vật khống chế nên không nói được. Xin chư vị lần lượt chạy ngay mặt các cao tăng Thiếu Lâm lớn tiếng báo danh rồi đứng qua một bên. Số còn lại chính là giáo đồ Thông Thiên giáo.

Không Từ trầm giọng :

- Tình hình khẩn cấp, mong chư vị làm theo lời chỉ dẫn của bậc cao nhân.

Quần hào lập tức thực hiện kế hoạch của Thuyên Kỳ. Quả nhiên, một khắc sau còn trơ lại hơn trăm gã mang dao, mặt lạnh lùng, nhãn quang đờ đẫn.

Chàng cũng chạy theo các hào kiệt, hô đại một cái tên giả. Nhưng khi bước qua mặt Tuệ Tâm, thấy lão nháy mắt với mình, chàng biết hòa thượng đã nhận ra, lòng vô cùng bội phục lão sư già.

Thì ra, sau lần giao đấu trước chàng đã quen với cử chỉ cứng nhắc và ánh mắt đờ đẫn của bọn sát thủ, nên dễ dàng nhận ra chúng. Có lẽ Nam đường Ðường chủ đã ra lệnh cho chúng trà trộn vào đám quần hùng, lúc cần thiết sẽ tấn công các tăng lữ, gây hỗn loạn khiến Thiếu Lâm không phân biệt được chém giết luôn cả các hào kiệt khác.

Thuyên Kỳ đứng lẫn vào hàng người, vận công nói tiếp :

- Lực lượng thứ hai của quần ma sắp đến. Xin chư vị cao tăng đồng thanh dùng Phạn Âm Thiền Xướng khống chế tâm thức bọn sát thủ, tại hạ sẽ điểm huyệt chúng. Nếu không, khi tên cầm đầu lên đến, ba trăm tay cao thủ này sẽ trở thành những con mãnh thú không biết sợ chết là gì.

Không Từ xướng trước, mấy trăm tăng lữ đời thứ hai họa theo. Bọn Vô Tâm đao sững sờ đưa hai tay bịt lỗ tai. Từ trong đám quần hào, một bóng người lướt ra, xuyên qua đảo lại trong hàng ngũ sát thủ, vung chỉ khóa chặt huyệt Định Thân, khiến chúng đứng trơ trơ như khúc gỗ.

Ðiểm đến tên cuối cùng, chàng quay lại đến trước mặt các cao tăng vòng tay thi lễ :

- Tiểu bối trong lúc nguy cấp, có thái độ mạo phạm đến Chưởng môn, xin lượng thứ. Bây giờ xin đại sư mời quần hùng trở lại chỗ cũ, đứng chung với bọn sát thủ để phe ác ma bị bất ngờ.

Không Từ gật đầu, làm theo lời. Mọi người thực hiện nhưng vẫn chú mục chiêm ngưỡng chàng thanh niên xấu xí, bí ẩn kia.

Tuệ Tâm hòa thượng cười bảo :

- Nếu không có thí chủ thì đã xảy ra một trường sát kiếm. Bọn Thông Thiên giáo quả là thâm độc, hơn ngàn hào kiệt kia nào bị kích động, hiểu lầm Thiếu Lâm thì thật tai hạ không biết đâu mà lường được.

Thuyên Kỳ sợ lão hỏi lai lịch mình liền vòng tay chào rồi quay sang đám hào kiệt võ lâm nói :

- Chư vị anh hùng đã thấy rõ âm mưu thâm độc của Thông Thiên giáo. Vậy xin vì an nguy của võ lâm mà hợp sức đánh cho bọn chúng một trận tơi bời. Lát nữa, khi nào trong phe địch có người rú lên ra hiệu cho bọn đao thủ thì chúng ta bất ngờ ra tay tấn công chúng. Nếu đồng ý xin giơ cao hữu thủ không cần lên tiếng vì bọn ma đầu đã đến.

Mọi người nhất tề đưa hữu quyền lên khỏi đầu, lộ rõ quyết tâm. Tiếng khách trên sơn đạo của toán tăng nhân tuần phòng, báo hiệu phe đối phương xuất hiện. Nửa khắc sau, hai lão ma dẫn đầu một toán nhân thủ ước khoảng hai trăm tên hắc y bịt mặt lên đến nơi. Thuyên Kỳ nhận ra tên Nam đường Ðường chủ nhờ dáng đi khập khiễng của gã. Cú đớp của Tiểu Hồ không phải là nhẹ nhàng gì.

Hôm nay hắn không bịt mặt nhưng có lẽ hóa trang, lớp da nhợt nhạt của kẻ chết trôi. Thấy bọn sát thủ Vô Tâm đao vẫn đứng yên trong đám quần hào. Hắn đắc ý nói thầm với hai lão ma.

Tuệ Tâm hòa thượng nghiêm giọng hỏi :

- Nhị vị đến đây so tài với lão nạp để rửa hận, hay còn mưu mô gì nữa mà lại kéo theo nhiều người như vậy?

Thanh Diện Sắc Ma cười gian hiểm đáp :

- Bọn lão phu vì đề phòng bọn trọc các người đánh thua trở mặt, ỷ chúng hiếp cô, nên mới đem theo thuộc hạ để phòng thân thế thôi!

Tuệ Tâm thản nhiên trước lời khích bác của lão, hỏi lại :

- Mười năm trước hai vị liên thủ đấu với lão nhạp, nay chắc cũng vậy chứ gì?

Thanh Diện Sắc Ma là một lão già cao kều, ốm như que củi, mắt sâu, gò má lộ sát xương, cười khục khặc đáp :

- Ðúng vậy! Ðể xem lão trọc già có còn uy phong như thuở trước nữa không?

Tuệ Tâm chậu rãi bước ra, đối diện với song ma. Ông chuyên luyện Hàng Ma chưởng pháp nên không cần vũ khí.

Thanh Diện Sắc Ma mặt mày xanh nhợt, mắt nhỏ, mũi ưng, trông rất yêu tà, vung kiếm tấn công trước. Bạch Cốt Âm Ma cũng rút bạch cốt chuỳ thép ròng nhưng có hình dạng như khúc xương ống chân nhảy vào trợ chiến. Tuệ Tâm ung dung múa song quyền, chưởng ảnh liên miên, bất tuyệt chống cự lại với song ma.

Gã Ðường chủ thỉnh thoảng liếc lên trời, nhìn về phía hậu sơn, chàng suy nghĩ rất nhanh rồi vận công dùng môn nghĩ ngữ truyền âm nói nhỏ với Không Từ :

- Tiểu bối tin chắc rằng bọn chúng còn một lực lượng nữa đang chuẩn bị tấn công hậu sơn, xin Phương trượng cấp tốc tập trung bảo vệ. Phía trước đã có mấy trăm hào khách giang hồ trợ thủ.

Không Từ không biết chàng là ai nhưng qua hành động, ông rất tin tưởng tài trí của chàng nên bảo nhỏ Không Viên đại sư, Thủ tòa La Hán đường. Ðại sư nhận lệnh, âm thầm rút La Hán trận vào trong.

Nửa khắc sau, trận chiến giữa Tuệ Tâm hòa thượng và song ma vẫn bất phân thắng bại. Ðường chủ Nam đường thấy nóc chùa có pháo hiệu, mừng rỡ rú lên lảnh lót, quần hào chỉ chờ có thế, nhất tề xông đến tấn công bọn Thông Thiên giáo. Diễn biến bất ngờ này khiến bọn chúng trở tay không kịp.

Thuyên Kỳ đã có chủ tâm, lướt đến vung chưởng bổ vào ngực gã Ðường chủ.

Thiên Ma chưởng pháp là tuyệt học của Ma giáo, gã Ðường chủ không cách nào tránh khỏi đành đưa vai hứng một chưởng, máu miệng phun thành vòi nhưng cố mượn lực phản chân tung mình đào tẩu. Thuyên Kỳ thấy gã đã gãy xương vai mà còn chạy được, không khỏi sững sờ. Lúc định thần thì gã đã cách chàng bốn trượng. Chàng đành bỏ ý định truy sát, quay sang tấn công bọn giáo đồ Thông Thiên.

Bản lãnh chúng không lợi hại bằng Vô Tâm đao thủ, nhân số lại ít hơn phe quần hào nên chẳng mấy chốc đã bị áp đảo.

Song ma thấy cục diện xoay chiều bất lợi, rối loạn chưởng pháp, không còn tâm trí chiến đấu với Tuệ Tâm. Lúc này lão hòa thượng mới trổ thần uy, bổ những đạo chưởng phong mãnh liệt; đẩy đối phương vào thế thủ. Song ma luống cuống gầm lên, hợp lực tấn mạnh mấy chiêu để rút lui. Tuệ Tâm cười ha hả, giở tuyệt chiêu “Hàng Ma Phục Quỷ”, song thủ biến hóa xuyên ánh thép vô vào tâm thất địch thủ hai chưởng cách không. Song ma nội lực thâm hậu, nên chỉ bị thương nhẹ, miệng rỉ máu tươi, tung mình rời khỏi đấu trường chạy như bay xuống núi.

Bọn giáo đồ thấy vậy cũng nhất loạt đào tẩu. Không Từ phương trượng là bậc cao tăng nhân hậu nên vận thần công ngăn cản quần hào truy đuổi.

- Xin chư vị anh hùng tha mạng cho bọn chúng.

Lúc này Không Viên và Không Văn cũng đã thanh toán xong lực lượng đối phương ở hậu sơn, bước ra báo cáo :

- Kính bạch Phương trượng sư huynh, ba trăm giáo đồ Thông Thiên, dưới sự thống lĩnh của hai gã áo vàng tập kích hậu sơn, đã bị đệ tử Thiếu Lâm hạ sát hơn nửa, số còn lại nhanh chân chạy thoát, chúng để lại hàng trăm cân hỏa dược và dụng cụ phóng hỏa. Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, e hậu quả khó lường.

Thuyên Kỳ lúc này đang trị thương cho các hào kiệt võ lâm. Tiểu Hồ nằm trong bọc hành lý quá lâu, bực bội rít lên rồi chui ra, đứng trên vai chủ nhân.

Danh tiếng Tuyết Hồ công tử đã lẫy lừng thiên hạ. Khi thấy con cáo trắng mắt đỏ, mọi người ồ lên kinh ngạc.

Không Văn đại sư :

- Té ra là Thẩm thí chủ, xin lại đây cho Phượng trượng bổn tự có lời cảm tạ.

Thuyên Kỳ vận công khôi phục dung mạo cũ, bước đến ra mắt quần tăng :

- Tiểu bối Thẩm Thuyên Kỳ bái kiến chư vị thần tăng.

Không Từ thiên sư chắp tay trước ngực, cúi đầu nói :

- A di đà Phật! May có công tử tài trí hơn người, nhận ra mưu độc của tà ma nên bổn tự thoát khỏi một trường tai kiếp. Bần tăng thay mặt Thiếu Lâm cảm tạ công đức vô lượng của thí chủ. Xin mời vào trong đoàn tụ.

Thuyên Kỳ lặng lẽ theo chư tăng vào khách xá.

An tọa xong, Tuệ Tâm hòa thượng cười bảo :

- Công tử kiêm thông tuyệt nghệ chính tà, cơ trí tuyệt lâm quả là chỗ sơ cậy cho chính đạo võ lâm.

Chàng buồn rầu đáp :

- Dù tiểu bối chẳng còn sống được bao lâu nhưng nguyện một lòng diệt ác ma.

Quần tăng giật mình kinh hãi. Không Viên đại sư cau mày hỏi :

- Công tư tử đang tuổi thiếu niên, công lực lại thâm hậu, vì lẽ gì lại nói lời bi thảm đến thế?

Không Từ phương trượng đỡ lời :

- Bổn tự có Ðại Hoàn đan là thần dược hiếm có. Nếu công tử mắc phải tuyệt chứng gì cứ nói thật, bần tăng xin dâng tặng.

Thuyên Kỳ mừng rỡ nói :

- Bệnh của tiểu bối không thể trị bằng thuốc. Nhưng xin Phương trượng ban cho ba viên thần đan để cứu mạng gia phụ.

Không Từ gật đầu truyền Không Viên đại sư vào Ðại Hùng bửu điện lấy Ðại Hoàn đan cho chàng.

Thuyên Kỳ nhận lấy, vòng tay vái tạ rồi cáo biệt. Chờ chàng đi khỏi, Tuệ Tâm hòa thượng thở dài :

- Có lẽ Thẩm thí chủ vô tình kiêm luyện hai môn nội công chính tà nên mới vào tử lộ. Thật đáng tiếc cho một bậc kỳ tài và cho cả võ lâm.

Thuyên Kỳ xuống núi, thúc ngựa đi về hướng Bắc, chàng quyết đến Sơn Tây lấy cho được bảy viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan, đem về hồi sinh cho thân phụ rồi trở lại Trung Nguyên tử chiến với Thông Thiên giáo, dẫu có chết cũng mãn nguyện.

Hình bóng yêu kiều của Lạc Phách Yên Cơ và Vi Vân Phụng thoáng qua trong tâm tưởng khiến lòng chàng đau đớn. Chàng biết Vân Phụng đã yêu mình say đắm, nhưng hai người chưa nói lời minh thệ, còn Bách Lan đã dâng hiến tấm thân trinh bạch cho chàng. Kỷ niệm về những cuộc ái ân nồng cháy và mùi hương da thịt Bách Lan chưa phai trong ký ức.

Thuyên Kỳ dừng chân bên giòng suối nhỏ, cùng Tiểu Hồ tắm rửa rồi thay y phục, vận công biến đổi diện mạo. Ðôi mắt to tròn của chàng đã trở thành dài nhỏ, đầu mũi cong xuống như mũi chim ưng.

Chờ Tiểu Hồ ăn xong con rắn nước mà nó vừa bắt được dưới suối. Chàng lên ngựa đi về hướng Hoàng Hà.

Tám ngày sau, chàng dừng cương nơi bến đò ngang cạnh bờ sông. Gió thu lồng lộng thổi bay qua những chiếc lá vàng của hàng cây xơ xác. Dòng nước vàng đục cuồn cuộn chảy về Đông, mang phù sa bồi đắp ruộng đầy hai bên sông và đem cả cái chết đến cho hàng trăm vạn lê dân trong những năm mưa bão.

Mang mối phụ thù từ thuở ấu thơ, Thuyên Kỳ chú tâm luyện võ, không để ý văn chương. Nhưng cha chàng là người văn võ toàn tài, trong nhà có rất nhiều sách vở, thi thơ. Nhược Hồng không muốn con là kẻ võ biền nên những lúc rảnh rỗi, bắt chàng đọc sách. Nhờ thiên bẩm thông tuệ, chàng dễ dàng lĩnh hội cái đẹp của văn chương, thi phú.

Chiều nay, một mình trên bến vắng, nhìn cảnh vật trên sông, Thuyên Kỳ tức cảnh sinh tình, khẽ ngâm nga ba câu thơ Lý Bạch:

Quân bất biến

Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai

Bôn hải đảo hải bất phục hồi

Ðò ngang vẫn chưa quay lại, Tiều Hồ nghe tiếng sóng vỗ bờ rít lên đòi tắm. Chàng mở bọc hành lý, Tiểu Hồ như mũi tên phóng ngay xuống nước, rúi rít gọi chàng cùng đùa giỡn.

Ba hôm trước, chàng đã định ghé lại Lạc Dương vì biết Sầm Tham đang mong đợi. Nhưng chuyến lấy thuốc lần này không thể đi nhiều người, nên chàng đành để gã chờ thêm một thời gian.

Nửa canh giờ sau, đò ngang quay lại. Gọi là đò nhưng thực ra là một chiếc thuyền mạn thấp, rộng rãi với tám tay chèo. Ðoạn sông này chiều ngang rộng đến sáy bảy dặm, không thể dùng thuyền nhỏ, mỏng manh mà chở người ngựa qua sông.

Trước đó, Thuyên Kỳ đã gọi Tiều Hồ lên. Nó rũ sạch nước trên bộ lông óng mượt, rồi chui vào bọc hành lý. Với hai con cá lớn trong bụng, chắc chắn nó sẽ ngủ rất lâu.

Chàng vừa đưa ngựa lên xong thì một toán khách sang sông cũng vừa chạy đến, thấy đã đủ, nhà thuyền nhổ neo.

Mải suy nghĩ về tuyệt chứng hiểm nghèo của mình, Thuyên Kỳ không hề để ý đến những người đi chung. Chàng chỉ nhận biết họ là những khách giang hồ như mình vậy thôi. Nhưng vừa đến giữa sông, linh giác của kẻ quen sống giữa bầy dã thú đã báo động cho chàng mối nguy đang rình rập.

Cơ thể chàng căng lên, dù không quay lại nhưng mọi giác quan làm việc tối đa. Chắc bọn này đã theo dõi từ lâu và nhận ra chàng lúc Tuyết Hồ đòi tắm.

Tám tên cao thủ thấy chàng vẫn đứng sát mé thuyền nhìn về cuối trời xa, tay hữu nắm chặt dây mũi tuấn mã. Chúng đắc ý, nhất tề vung tay, tạo thành một đám mây độc châm bao phủ đối phương. Nhưng tiếc thay, Thuyên Kỳ đã như cánh hạc tung mình lên cao tránh khỏi, và từ trên không chàng bổ xuống hai đạo chưởng phong sấm sét. Con ngựa của chàng bị trúng hơn mười mũi đau đớn nhảy xuống sông, chìm trong giòng nước đục ngầu.

Vì bất ngờ, hai tên trong bọn lãnh đủ, hộc máu chết không kịp kêu la. Chúng chưa hoàn hồn thì luồng kiếm quang lạnh lẽo và nhanh như thiểm điện đã cuốn đến chém phăng thủ cấp hai tên nữa. Bọn còn lại lúng túng rút vũ khí chống cự. Nhưng từ ngày biết mình sắp chết, Thuyên Kỳ rất quý thời gian nên không hề nương tay với những kẻ quấy rầy mình. Tả thủ chàng bất ngờ búng một đạo Quy Nguyên thần chỉ vào bụng một tên, hắn hào lên thảm thiết, rơi xuống nước. Hai tên còn lại kinh hoàng phóng theo. Nhưng chàng đã kịp nhảy đến chụp gót chân một tên quăng trở lại lòng thuyền. Gã định cắn vỡ thuốc độc tự sát thì đã nghe toàn thân tê dại.

Thuyên Kỳ chiếu đôi ma nhãn hỏi :

- Các ngươi thuộc lực lượng nào?

- Bắc đường!

- Ðường chủ là ai?

- Không biết!

- Ngoài bọn các ngươi còn toán nào khác theo dõi ta nữa không?

- Còn chín toán nữa trang bị ám khí tẩm độc, được lệnh truy lùng và hạ sát cho bằng được các hạ.

Thuyên Kỳ thu hồi Ma Nhãn, điểm Thuỵ huyệt khiến gã nằm gục xuống sàn thuyền.

Bọn chân chèo thấy chàng võ công siêu phàm, xuất thủ tàn độc nên run lên như cầy sấy. Thuyên Kỳ móc túi lấy nén bạc mười lượng quăng cho chúng, lạnh lùng đáp :

- Ta lỡ đuổi hết đám thượng khách của các ngươi, nên trả dùm tiền đò cho chúng. Hãy chèo nhanh một chút, ta cần sang bờ ngay.

Nén bạc làm chúng tươi tỉnh hẳn lên, thúc giục nhau chèo cật lực. Thuyền còn cách bờ hai trượng, Thuyên Kỳ như cánh chim bằng bốc lên bay thẳng vào rồi mất hút trong cánh rừng đào cạnh đó.

Chàng nhắm hướng Tây bắc, vận khinh công lướt nhanh. Ra khỏi cánh rừng đã nhìn thấy dãy Ngũ Hành sơn sừng sững cách đó ba mươi dặm. Lạc Pháp Yêu Cô Tư Không Bách Lan đã chỉ cặn kẽ nên một canh giờ sau, chàng đã đến chân ngọn núi chính giữa có tên Thổ Hành sơn. Vượt qua đường sơn đạo dài hai trăm trượng, trước mặt chàng xuất hiện khu rừng liễu vàng, với mấy tòa trúc xá ở giữa. Ðó chính là nơi cư trú của Lạc Phách Thần Ma.

Vừa vào đến cổng, khôi phục lại dung mạo, chàng rùng mình vì đánh hơi được mùi máu tanh. Tuyết Hồ cũng vậy, nó rít lên chói ta, chui đầu ra khỏi bọc.

Thuyên Kỳ bước nhanh vào, thấy xác hai tiểu đồng gục ngã trước cửa, ít nhất cũng đã chết được nửa ngày. Chúng đều bị kiếm đâm xuyên qua ngực trái.

Chàng đi qua cửa tiểu xá, thấy một lão già tuổi thất tuần, dung mạo thanh nhã nhưng xanh xao, áo quần bê bết máu đang nằm trên giường tre. Chàng đoán đó là Lạc Phách Thần Ma.

Thuyên Kỳ cho rằng sư phụ của Bách Lan biết lai lịch của Giáo chủ Thông Thiên giáo. Chàng tìm đến đây trước để giải độc cho ông và sau để hỏi tông tích lão ma. Ngờ đâu Thần Ma lại bị hạ thủ, chàng vô cùng thất vọng. Nhưng Thuyên Kỳ vẫn lại gần xem sao. Chàng vui mừng nhận ra mạch ông vẫn còn đập dù rất yếu. Nhẹ nhàng dựng ông ta ngồi dậy, chàng từ từ truyền chân khí vào nội thể nạn nhân. Khi khí huyết họ Phùng lưu chuyển trở lại thì chàng rơi vào tình trạng xấu. Luồng chân khí Quy Nguyên hao tổn đang bị Thiên Ma u công xô đẩy. Thuyên Kỳ sợ hãi vội ngồi xuống vận dụng phép hành công điều hòa kinh mạch trong Dịch Cân kinh. Nửa canh giờ sau, chàng mới hoàn toàn thư thái.

Biết mình không thể cứu sư phụ của người yêu bằng công lực bản thân, chàng quyết định hy sinh một viên Ðại Hoàn đan. Chạy ra sau bếp múc một chén nước sạch, Thuyên Kỳ cho Thần Ma uống thuốc, quả là danh bất hư truyền, hai khắc sau Lạc Phách Thần Ma thoát khỏi Quỷ Môn quan, cựa mình mở mắt. Lão là bậc cao nhân, biết ngay chàng thiếu niên lạ mặt kia đã cho mình uống một loại kỳ dược hãn thế nào đó, trong miệng còn phảng phất mùi thơm. Ông thều thào hỏi :

- Thiếu hiệp là ai mà lại ra tay cứu tử lão phu?

Thuyên Kỳ mỉm cười vòng tay đáp :

- Tiểu bối là Thẩm Thuyên Kỳ, bằng hữu của Tư Không cô nương, xin tiền bối cố gắng hành công, giúp Ðại Hoàn đan phát huy dược lực. Tiểu bối công lực kém cỏi không thể trợ giúp được.

Chàng đỡ lão ngồi dậy. Một canh giờ sau, Lạc Phách Thần Ma đã hồi phục được năm phần, chỉ chỗ cho Thuyên Kỳ vào lấy y phục. Chàng thấy vết kiếm thương không nặng nề nhưng vết chưởng trước ngực xanh lè, nên hỏi :

- Chẳng hay hung thủ là nhân vật nào mà lại có chưởng pháp bá đạo như vậy?

Phùng Túc sơn nhăn mặt nói :

- Hắn chính là Thông Thiên giáo chủ. Trước đây võ công hắn còn thấp hơn lão phu một bậc, không ngờ chỉ mới mười hai năm mà đã đánh bại lão phu một cách dễ dàng. Loại chưởng pháp này thất truyền từ lâu, có tên là U Linh Quỷ Cốt, rất biến ảo và tàn độc. Nhưng chẳng hay thiếu hiệp tìm đến đây làm gì, và lấy đâu ra Ðại Hoàn đan mà cứu lão phu?

Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :

- Tiểu bối nhận sự ký thác của Bach Lan, lên đây giải độc cho tiền bối. Còn việc thần đan xin giải thích sau. Tiểu bối nóng lòng muốn biết lai lịch của Thông Thiên giáo chủ?

Thần Ma quắc mắt bảo :

- Trời cao có mắt nên lão phu không táng mạng. Lai lịch của hắn trong thiên hạ chỉ có hai người biết được lai lịch hắn chính là lão phu và Ðộc Y. Nhưng Ðộc Y là sư huynh hắn nên không bao giờ tiết lộ. Toàn thể võ lâm chẳng thể ngờ Giang Nam Nhất Hiệp Tống Linh Triệt lại là con trai của Ðộc Thánh và cũng là đệ nhất ác ma.

Chàng hồi hộp hỏi thêm :

- Chẳng hay tiền bố có nhận ra là lão bị mất hai ngón ở bàn tay hữu hay không?

Thần Ma ngạc nhiên :

- Sao thiếu hiệp lại biết? Lúc lão phu và Ðộc Y còn giao tình thâm hậu, có nghe Trương Thúc nói sư đệ của gã bị cừu nhân chặt đứt hai ngón, muốn nhờ nối tay của người khác vào, nhưng Ðộc Y vẫn chưa tìm ra cách.

Thuyên Kỳ biết được lai lịch của kẻ thù, lòng vui mừng khôn xiết. Chàng bèn kể lại mọi việc cho Thần Ma nghe. Ông xúc động nói :

- Nếu ta thoát khỏi sự khống chế của chất độc, sẽ tận lực giúp Kỳ nhi tiêu diệt ác ma.

Chàng cười đáp :

- Hỏa Nhan Lang Hồ là linh vật hiếm có, nước dãi của nó tuy khó nuốt nhưng lại là thần dược giải bách độc.

Chàng bèn gọi Tiểu Hồ, nó đang thơ thẩn ngoài sân liền phóng vào.

Thuyên Kỳ đặt chiếc chén không trên bàn, ra dấu. Tuyết Hồ hiểu ý, nhảy lên bàn, nhả nước dãi vào. Chất lỏng trong suốt và có mùi thơm giống như quế chứ không hôi hám, chỉ được chừng một chung nhỏ đã cạn, nó rít lên rồi lại phóng ra ngoài tìm bắt độc xà trong rừng liễu.

Thần Ma nhắm mắt uống cạn rồi vận công điều tức, lát sau mồ hôi tuôn ra như tắm và rất tanh hôi. Lão nghe kinh mạch thông suốt, không còn hiện tượng trúng độc. Vết chưởng xanh trước ngực cũng biết mất.

Thần Ma bật cười sang sảng :

- Phen này lão phu sẽ khiến cho Thông Thiên giáo chủ thất điên bát đảo, không chỗ chôn thây.

Thuyên Kỳ biết lão là bằng hữu của Ðộc Y nên hỏi thăm :

- Tiền bối có biết Cửu Chuyển Phản Hồn đan có hình dáng ra sao và được họ Trương giấu ở đâu không?

Thần Ma nhắm mắt suy nghĩ rồi trả lời :

- Bảy năm trước, ta đến chơi núi Quản Sầm, lão có đem ra khoe. Ðó là những viên dược hoàn màu xanh lam, to bằng hạt nhãn, có mùi thơm của nhân sâm. Cả đời lão chỉ luyện được mười viên và giấu rất kỹ trong mật thất dưới nền ngọa thất. Ta tình cờ nhìn thấy lão mở cửa hầm bằng cách ấn vào một nút nào đó trên đầu giường.

Chiều đã buông xuống, chôn cất hai tiểu đồng xong, Thuyên Kỳ ra sau nấu cơm và làm thịt con thỏ mà Tuyết Hồ vừa bắt về.

Chàng đã có thời gian tự mưu sinh nên nấu nướng rất thành thạo. Thần Ma ra gốc mai già trước cửa trúc xá, đào lấy hũ rượu ngon.

Hai người thù tạc, đàm đạo tương đắc. Ðầu canh một, theo lời chỉ dẫn của Lạc Phách Thần Ma, Thuyên Kỳ vận tuyệt đỉnh khinh công chạy về hướng núi Quản Sầm, cách Thổ Hành sơn hơn hai mươi dặm.

Cuối canh hai chàng đã có mặt bên bờ hồ Thiên Trì, trên đỉnh núi. Cái tên Thiêu Trì - ao trời - cũng đủ chứng tỏ tính cách độc đáo của hồ nước. Quản Sầm sơn vốn là một hỏa diệm sơn đã lịm tắt hơn ngàn năm trước. Di tích còn sót lại chính là chiếc hồ được tạo thành bởi miệng núi lửa, chứa đầy nước mưa.

Trung tâm hồ có một doi đất rộng dài mỗi bề hơn mười trượng. Ðộc Y Trương Thúc đã xây dựng trên đó một tòa thạch thất bằng đá núi.

Phương tiện đi lại chính là thuyền nhỏ vì họ Trương đã cẩn thận thả xuống hồ vài trăm con ngạc ngư hung tợn. Tối đến, lão ngủ rất ngon nhờ đám cá sấu đói này. Chẳng ai hơi đâu vác thuyền chèo mấy trăm trượng để chèo qua hồ mà xâm nhập. Hơn nữa, tài dụng độc của lão lẫy lừng thiên hạ, ai cũng muốn ở càng xa càng tốt.

Nhưng lão không ngờ đêm nay có người ung dung bơi qua hàng rào cá dữ đề vào cấm địa. Chẳng phải người ấy mình đồng da sắt mà chỉ vì bơi cùng với hắn có một con cáo trắng nhỏ bé. Vạn vật đều có sinh khắc và Hỏa Nhãn Tuyết Hồ chính là khắc tinh của bọn cá sấu. Ngày còn ở Tây Vực, bọn Ngạc ngư trên sông Giao Hà, mỗi lần thấy Tiểu Hồ là trốn thật xa.

Lũ cá sấu này cũng vậy, bằng bản năng của mình, chúng đánh hơi được tử thần và khôn ngoan tránh đường.

Hai khắc sau, Thuyên Kỳ đã có mặt cạnh cửa sổ phòng ngủ của Ðộc Y. Chàng nhận ra lão đang trò chuyện với người nào đó.

Thuyên Kỳ ghé mắt nhìn qua khe thấy một lão nhân mặc thanh bào tóc râu bạc trắng ngồi đối diện với một gã hắc y bịt mặt mắt lấp lánh hàn quang.

Chàng bế khí lắng nghe. Lão già áo xanh là Ðộc Y Trương Thúc. Lão trầm giọng hỏi :

- Sau khi hạ thủ Lạch Phách Thần Ma, sư đệ định làm gì?

Thuyên Kỳ rúng động, biết lão Hắc y Mộng diện chính là kẻ đại cừu, lửu thù bốc cao, thiêu đốt tâm can. Nhưng cuộc đấu tranh sinh tồn nơi hoang dã đã dạy cho chàng tính nhẫn nại và cẩn trọng. Một con sói khôn ngoan không bao giờ liều lĩnh chụp lấy miếng mồi, khi nó đã nghe được mùi sắt thép của bẫy rập, dù dạ dầy đang rỗng tuếch.

Theo lời Ðộc Ma, bản lãnh Ðộc Y ngang ngửa với lão. Hơn nữa, võ công Thông Thiên giáo chủ cao thâm khôn lường, chỉ hơn hai chục chiêu đã đưa Lạc Phách Thần Ma vào tử địa. Nay dù chàng có liều mạng sử dụng Ngự kiếm thuật cũng chưa chắc thắng được hai lão ma. Huống hồ, mục đích trước mắt của chàng là trộm cho được linh đơn để hồi sinh thân phụ. Vì vậy Thuyên Kỳ cố trấn áp cơn phẫn nộ, theo dõi câu chuyện.

Nhắc lại, Thông Thiên giáo chủ nghe Ðộc Y hỏi thế liền gằn bảo :

- Phùng Túc Sơn chỉ là nhân chứng cần diệt khẩu chứ không đáng gọi là đối thủ. Kẻ mà tiểu đệ ái ngại là tên oắt con Tuyết Hồ công tử. Gã tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã luyện được Ngự kiếm thuật, chỉ mấy chục chiêu đã hạ sát Vô Diện Phi Ma. Ðối với gã, tiểu đệ đã có kế sách tiêu diệt, tuy nhiên, chính lực lượng Xuân cung mới là đáng sợ. Lão Xuân Phong Ðế Quân cũng có dã tâm tranh bá.

Ðộc Y thất sắc nói :

- Ta tưởng Xuân cung đã bị tiêu diệt hoàn toàn sau trận lở núi Ðại Bá sơn rồi chứ? Vậy sư đệ định đối phó thế nào?

Thông Thiên giáo chủ, tức Giang Nam Nhất Hiệp Tống Linh Triệt, cười nham hiểu đáp :

- Khi cần, tiểu đệ sẽ dẫn dụ U Linh cung vào cuộc tương sát với Xuân cung. Nhưng chủ yếu là sư huynh phải giúp tiểu đệ luyện cho được U Linh quỷ sứ. Pho U Linh chân kinh tiểu đệ đã luyện xong, xin giao lại cho sư huynh sử dụng. Chương cuối cùng có ghi rõ phương pháp đào tạo quỷ sứ.

Nói xong, lão rút trong áo ra một quyển sách mỏng, bìa bằng da cũ. Ðộc Y nhận lấy cất vào đầu giường, quay lại hỏi với giọng thán phục :

- Té ra sư đệ đã luyện được môn U Linh Lân Hỏa chỉ rồi ư?

Họ Tống đắc ý gật đầu, búng một đao chỉ phong vào vách đá. Mục tiêu đỏ rực lên, bay mùi khét lẹt. Thuyên Kỳ rúng động tâm thần, tự biết mình không thể đỡ nổi chỉ của lão tặc.

Ðộc Y gật gù tán thưởng :

- Dư đệ tài hoa xuất chúng, xứng đáng là dòng dõi của sư phụ. Ta hứa một lòng phò tá để sư đệ dựng thành bá nghiệp.

Thông Thiên giáo chủ đứng dậy cáo từ :

- Sáng mai tiểu đệ có cuộc hẹn quan trọng, không thể lưu lại thù tạc với sư huynh được.

Ðộc Y bảo tiểu đồng chèo thuyền đưa sư đệ vào bờ để hạ sơn.

Thạch thất của Trương Thúc được ngăn làm hai gian riêng biệt. Bên hữu là phòng khách và ngọa thất, bên tả rộng hơn chính là nơi luyện đan, bào chế thuốc.

Thuyên Kỳ chờ đến cuối canh ba, móc đất nhão bôi đen lông của Tiết Hồ rồi thì thầm với nó. Linh thú hiểu ý, nhảy lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên vách dược thất. Nó bắt đầu quậy phá, làm đổ vỡ tất cả những chén lọ bằng sành sứ, pha lê. Tiếng loảng xoảng đã đánh thức Ðộc Y. Lão kinh hãi đốc thúc tiểu đồng đốt đuốc rồi tức tốc mở cửa dược thất xem xét.

Thấy thủ phạm là một con vật đen đủi xấu xí, mắt đỏ rực. Trương Thúc giận điên người đuổi theo vung chưởng đánh tới tấp quyết giết cho được.

Nhưng con vật nhanh nhẹn và tinh ranh như quỷ sứ, luồn qua, đảo lại tránh đòn. Có điều lạ là nó không hề có ý định đào tẩu dù cửa mở rộng.

Lúc này, Thuyên Kỳ đã nhanh chóng đột nhập vào phòng ngủ, lục soát đầu giường, phát hiện U Linh chân kinh. Chàng bỏ vào áo rồi tiếp tục sờ soạng. Lát sau, tay chàng chạm phải một điểm lồi trên mặt gỗ bèn ấn mạnh.

Mặt sàn trước giường sụp xuống, để lộ bậc đá xuống mật thất.

Thuyên Kỳ cầm hỏa tập, nhanh nhẹn như hắc báo, uyển chuyển bước xuống. Mật thất không rộng lắm, chỉ có một chiếc kệ gỗ. Trên đặt nhiều chai lọ đựng thuốc quý hay độc dược. Lẫn trong đám ấy là một bình sứ trắng không dán nhãn, giống như lời mô tả của Thần Ma. Chàng mở nắp đổ ra quả nhiên, đúng mười viên thuốc màu xanh lam thơm mùi nhân sâm. Biết chắc mình không lầm, chàng nhét vào lưng, đảo mát liếc quanh. Thấy ngăn dưới có bọc vải dầu chàng tò mò mở ra thấy một quyển sách khá dầy có đề Y Ðộc Chân Giải. Chàng mừng rỡ gói lại cẩn thận bỏ vào bụng áo rồi trở lên.

Thuyên Kỳ nhấn nút đóng cửa hầm rồi phi nhanh về phía mép nước. Chàng giả tiếng cú rúc lên một tiếng. Tiểu Hồ nhận ra ám hiệu, phóng ra cửa nhảy xuống nước.

Ðộc Y đuổi theo, thấy con vật biến mất dưới làm nước đen ngòm, dậm chân chửi bới vài câu rồi trở vào cùng tiểu đồng dọn dẹp, cố vớt vát những viên thuốc quý đang nằm lăn lóc trên sàn dược thất.

Ðầu canh năm, Thuyên Kỳ đã có mặt trong tòa trúc xá của Lạc Phách Thần Ma. Thay áo xong, chàng kể lại việc đột nhập Thiên Trì và sự xuất hiện của Thông Thiên giáo chủ.

Sáng sớm hai người chia tay, Thần Ma xuôi Nam về Gia Lăng để tìm Tư Không Bách Lan. Còn Thuyên Kỳ lên đường về Tây Vực.

Lần này chàng không đi qua đất Cam Túc mà sẽ sang Ninh Hạ để gặp Không Hải đại sư, trụ trì Khánh Vân tự cạnh giòng sông Thanh Thủy. Vị sư gia này vốn là sư đệ của Phương trượng Thiếu Lâm lúc được cử làm trụ trì chùa Khánh Vân đưọc ban cho hai viên Ðại Hoàn đan để phòng thân. Không Hải và Lạc Phách Thần Ma là bạn thâm giao, nếu được thơ tất sẽ biếu linh đan để Thuyên Kỳ đem về Tây Vực cứu phụ thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play