Sáng hôm sau, trong bàn điểm tâm, Kiếm Vân giới thiệu thân phận mới của Kim Thu.
- Đổng nương nhận lời gá nghĩa với tiểu đệ!
Tô Tháo cười ha hả nói :
- Ta và tứ ca đã doán trước việc này, xin chúc mừng!
Kim Thu hôm nay như đóa hoa xuân sau đêm mưa móc, mặt ửng hồng bẽn lẽn, mắt long lanh. Nàng thỏ thẻ :
- Tiểu muội bái kiến Tô đại ca và Lân hộ pháp!
Lân Đính gật đầu :
- Bang chủ có số đào hoa lấy được toàn vợ đẹp. Đổng nương nhan sắc chẳng kém gì Bán Tiếu Hằng Nga.
Đang chuyện trò vui vẻ, Viên Long về đến, y phục gã ướt đẫm mồ hôi và sương tuyết. Kiếm Vân cười bảo :
- Ngươi ăn uống xong rồi hãy nói!
Gã bái tạ, ngồi xuống uống một chén trà rồi ăn như rồng cuốn. Khi đã no nê, gã nghiêm mặt nói :
- Bẩm Bang chủ! Bọn Quân Tử Kiếm kéo nhau đến ngọn núi Qui Sơn, cách đây trăm dặm về phía Đông. Một lão già mặt hồng bào, gương mặt kỳ lạ ra đón. Thuộc hạ núp ở xa nên không trông rõ, chỉ có cảm giác rằng lão lúc thì đẹp, lúc thì xấu. Nhưng họ Hà gọi lão là Âu Dương huynh.
Lân Đính thất sắc nói :
- Chẳng lẽ Bán Diện Thần Ông còn sống và ẩn cư ở Qui Sơn?
Tô Tháo lẩm bẩm :
- Tuổi lão năm nay chín mươi có lẻ, nếu đúng là lão ta thì đáng ngại!
Kiếm Vân hòi lại :
- Võ công Bán Diện Thần Ông thì thế nào?
Vạn Độc Ma Quân ứng tiếng :
- Âu Dương Tú là nhân vật khó đối phó nhất thiên hạ, lão ta cực kỳ gian xảo và đê tiện, không thủ đoạn hèn hạ độc ác nào mà không dám làm. Về võ công thì nghe nói lão luyện Nhuyễn Thể ma công, mọi lực đạo đánh vào đều trơn tuột, hoặc tan biến như đánh vào đống bông. Vô Ảnh chỉ pháp lại cực kỳ bá đạo, xạ thủy một phát trong vòng hơn trượng. Ba mươi năm trước, không hiểu vì cớ gì lão biệt tăm cho đến nay? Mặt lão bẩm sinh đã chia làm hai phần rõ rệt, một bên mịn màng anh tuấn, một bên nhăn nheo xấu xí. Lão lại cực kỳ dâm ác. Nếu lần này Bán Tiếu Hằng Nga sai khiến được lão thì võ lâm khó thoát tai kiếp.
Kiếm Vân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Thanh Nê sơn chỉ cách đây vài trăm dặm, tại hạ phải về thăm ân sư một chuyến nhân tiện thỉnh giáo người cách đối phó với Bán Diện Thần Ông. Gia sư không thích có mặt người lạ, các vị cứ ở lại đây chờ đợi!
Kiếm Vân chuẩn bị hành lý và lên đường ngay. Với pho khinh công “Vạn Lý Phần Hương”, chỉ sáng hôm sau đã đến nơi.
Nan Đề lão nhân đang nhâm nhi chén trà, đọc quyển Nam Hoa kinh của Trang Tử. Kiếm Vân lướt vào, sụp xuống ra mắt :
- Đồ nhi bái kiến ân sư!
Lão mừng rỡ cười khà khà, thét tiểu đồng dọn tiệc rượu để sư đồ đối ẩm.
Nan Đề lão nhân là người tinh tế, lập tức nhận ra vóc dáng Kiếm Vân nhỏ bé hơn ngày trước. Lão nhíu mày hỏi :
- Tại sao Vân nhi lại biến đổi lạ kỳ như vậy?
Chàng mỉm cười, lột bỏ bộ râu giả, để lộ khuôn mặt thiếu niên măng sửa, non nớt.
Lão nhân kinh hãi :
- Chẳng lẽ ngươi đã ăn phải Bất Lão Bạch Quả?
Kiếm Vân bèn kể lại tao ngộ mấy năm qua, từ việc uống máu mãng xà đến lúc thọ thương tình cờ gặp Bạch Quả.
Nan Đề vuốt râu bảo :
- Hoàng thiên ưu đãi ngươi quá nhiều rồi đấy! Phải biết càng làm sáng tỏ thiên đạo mới mong hưởng phước lâu dài!
Kiếm Vân đem pho Xuân Thu kiếm pháp ra biểu diễn để ân sư bình phẩm. Lão nhân vui mừng xem kỹ từng chiêu, hết lời tán dương :
- Pho kiếm này khoáng cổ tuyệt kim, đủ biết bản lãnh Kinh Kha ngày xưa cao cường đến mức nào! Chỉ vì ngày ấy công phu khinh công chưa du nhập vào Trung Quốc nên họ Kinh thất bại mà thôi! Cho đến đời Đường, Đạt Ma thiền sư cùng các cao tăng Thiên Trúc mới phát huy được nền võ học Trung Hoa thành một thể hoàn chỉnh, phong phú như hôm nay. Nhưng kiếm thuật Trung Quốc đã có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Với pho kiếm này, ngươi có thể tự hào thiên hạ không đối thủ.
Kiếm Vân ngượng ngùng nhắc đến Bán Diện Thần Ông. Lão nhân biến sắc bảo :
- Lão ác ma ấy còn sống là tai họa của thế gian. Công phu Nhuyễn Thể ma công cực kỳ quái dị, không theo lẽ thông thường. Dù ngươi có Ngư Trường kiếm cũng khó mà đả thương được lão! Sau ba mươi năm ẩn cư, chắc chắn bản lãnh lão ma còn cao hơn trước rất nhiều.
Kiếm Vân lo lắng :
- Vậy đồ nhi phải đối phó thế nào đây?
Nan Đề lão nhân mỉm cười đáp :
- Sinh Khắc là luật của đất trời, Vân nhi cứ ở lại đây vài ngày, ta sẽ cố tìm cách giúp.
Trong ba ngày, lão không hề nhắc gì đến chuyện ấy, chỉ đốc thúc Kiếm Vân ôn luyện võ nghệ. Sáng ngày thừ tư, chàng ôn đến phần chưởng pháp, đánh hết chiêu thứ mười bảy, chàng dừng lại, lão nhân thắc mắc :
- Pho Hàng Long chưởng pháp này có đến mười tám chiêu, sao người lại học thiếu một chiêu?
Kiếm Vân ngượng ngùng thú nhận :
- Khẩu quyết chiêu cuối cùng rất trúc trắc, phức tạp, đồ nhi không cách nào hiểu được. Xin sư phụ chỉ giáo!
Chàng đọc lại đoạn khẩu quyết ấy. Lão nhân nhắm mắt suy nghĩ, song thủ vỗ liên hồi vào không gian. Cuối cùng ông thở dài nói :
- Đúng là rất khó hiểu, ngươi cứ xuống núi, một tháng sau trở lại đây sẽ có đáp án. Còn việc đối phó với Thần ông, ta cho rằng đầu lão là nơi yếu nhất.
Kiếm Vân lạy tạ rồi rời Thanh Nê sơn. Chàng đã có mặt ở Thiên Thai đại khách điếm. Mọi người đang lo lắng, thấy chàng về đến, vui mừng vô hạn. Tô Tháo cười hỏi :
- Lệnh sư có tìm được cách đối phó với Bán Diện Thần Ông chưa?
Chàng cười khổ đáp :
- Gia sư có dạy nên tấn công vào đầu lão, thật là khó khăn. Nhưng chẳng đáng lo và dù tiểu đệ không thắng được lão cũng chẳng thể bại vong. Mãng Xà Kim Giáp sẽ bảo vệ tiểu đệ.
Lân Đính gật gù :
- Lão phu cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng chỉ sợ sau ba mươi năm tiềm tu, lão luyện được thần môn công phu quái dị nào khác mới là đáng lo ngại!
Kiếm Vân thản nhiên đáp :
- Kẻ sĩ an nhiên thụ mệnh, tận lực làm việc nghĩa, kể gì đến tử sinh. Phải thử một trận mới biết đá vàng!
Viên Long kính cẩn thưa rằng :
- Trong lúc Bang chủ vắng mặt, thuộc hạ đã thỉnh ý hai vị trưởng bối và thông báo cho Hàn minh chủ biết nội tình, có lẽ vài ngày nữa, quần hùng sẽ đến đây!
Kiếm Vân tán thưởng :
- Ngươi liệu việc ấy rất chu đáo, hãy cố khổ luyện thêm thì chức trưởng lão không ngoài tầm tay đâu!
Viên Long biết chàng có ý muốn cất nhắc, gã cảm kích nói :
- Thuộc hạ chẳng màng chức tước, chỉ mong được theo hầu Bang chủ giáng ma vệ đạo mà thôi!
Chàng biết gã nói thực liền gật đầu bảo :
- Khi nào gặp Tư Mã bang chủ, ta sẽ đề nghị cử người khác làm Phân đà chủ Quảng Nguyên để ngươi được thỏa nguyện. Thanh Hoa công chúa có đến bốn nàng tỳ nữ xinh đẹp chưa chồng, ngươi có giỏi thì chinh phục cả.
Viên Long mừng rỡ cười hì hì.
Bốn ngày sau, Võ Lâm Chí Tôn cùng ba trăm thủ hạ đến nơi. Thấy nhan sắc và dáng thẹn thùng của Kim Thu, lão cười khà khà :
- Vân nhi mỗi lần xuất quân đều mang về mỹ nữ, phen nầy ba nàng kia tha hồ ghen tuông!
Kiếm Vân nhăn nhó :
- Cơ tạo đẩy đưa mà nên duyên nợ, tiểu tôn đành chịu xuống nước năn nỉ họ dung tình mà thôi.
Các cao thủ Thần Bí môn đều trang bị cung tên. Trong thời gian qua họ đã khổ công luyện tập, chờ ngày đối phó với bọn Diêm Vương hội. Họ vui mừng được ở trong một nơi tiện nghi và xinh đẹp như nơi đây.
Trong bữa tiệc mừng hội ngộ, Kiếm Vân chợt nảy ra một ý :
- Lão gia! Trong số nạn nhân chết dưới tay Bán Diện Thần Ông, có ai mang họ Cổ không?
Hàn Thiên Đông nhíu mày suy nghĩ, lát sau vỗ đùi mừng rỡ :
- Có! Thanh Mang Kiếm Cổ Nhược Hư đã bị lão giết rất tàn nhẫn, nếu họ Cổ có con nhỏ thì năm nay cũng khoảng hơn tam tuần, phù hợp với diện mạo của ngươi. Nhưng Vân nhi định làm gì?
- Tiểu tôn định mạo nhận làm hậu nhân họ Cổ, nhờ Minh chủ võ lâm chứng kiến để báo phụ thù. Nhân dịp này xem võ công lão lợi hại đến đâu?
Hàn minh chủ nghiêm mặt cảnh báo :
- Dù bản lãnh ngươi còn cao cường hơn cả lão phu, nhưng tuyệt đối không được khinh địch. Ngay Liêu Đông Tôn Giả còn tránh không đụng chạm với lão ma đầu khó chơi này!
Chàng trấn an lão :
- Lão nhân gia yên tâm, tiểu tôn được Mãng Xà Kim Giáp bảo vệ từ vai đến gót chân, không thể nào thọ thương được. Cùng lắm chỉ thủ hòa thôi!
Dứt lời chàng cởi áo ngoài, để lộ bảo y lấp lánh ánh vàng bó sát thân mình. Chàng nói tiếp :
- Thanh Hoa đã giao bộ da Mãng Xà cho bốn tỳ nữ cất giữ. Khi về Bắc Kinh, các nàng này cũng đi theo. Bảy mỹ nhân phải dùng Ngư Trường kiếm mới cắt được thành hình. Phụng Hương chế ra một loại keo đặc biệt, dán lại thành bộ y phục liền lạc này. Lúc mặc phải đưa hai chân vào trước. Nhưng cũng may da Mãng Xà co dãn rất tốt. Bảo y này chống cả đao thương lẫn chỉ chưởng nếu được luồng cương khí hộ thân thổi phồng lên.
Mọi người trầm trồ tán dương bộ áo giáp có một không hai.
Võ Lâm Chí Tôn gật gù :
- Nếu vậy thì được, ngay sáng mai chúng ta sẽ kéo đến Qui Sơn.
* * * * *
Mờ sớm, ăn uống no nê xong, đoàn người đi về hướng Đông, theo sự hướng dẫn của Viên Long.
Cuối giờ Tỵ mới đến chân núi Qui Sơn chỉ cao chừng hai trăm trượng, đỉnh núi cong vòng như mũi mè nên mới có tên như vậy.
Võ Lâm Chí Tôn vận công gọi mlớn :
- Âu Dương lão huynh, tiểu đệ là Hàn Thiên Đông có việc cần diện kiến, mong lão huynh hạ sơn cho.
Tiếng lão lồng lộng vang vọng khắp núi rừng. Theo kế hoạch của Kiếm Vân thì nếu chàng cầm chân được Âu Dương Tú, Hàn minh chủ sẽ thống lãnh lực lượng xông lên núi tiêu diệt phu thê Quân Tử Kiếm và đồng bọn, còn bằng không họ sẽ rút lui để bảo toàn nguyên khí.
Lát sau, Bán Diện Thần Ông xuống đến, theo sau lão là bốn nữ tỳ xinh đẹp, lẵng lơ, lưng đeo trường kiếm. Dung dáng lão chẳng khác gì ba mươi năm trước, có điều mái tóc bên tả đã bạc như sương còn bên hữu vẫn đen mun. Lão cười âm hiểm, vòng tay hỏi :
- Sao Hàn lão đệ biết lão phu ở đây mà đến tìm?
Hàn Thiên Đông cười mát :
- Tiểu đệ là Minh chủ đương nhiên tai mắt phải hơn người. Âu Dương huynh lại là tuyệt đại cao nhân, lẽ nào tiểu đệ không lưu tâm đến?
- Thế chẳng hay tìm ta có việc gì?
Hàn minh chủ nghiêm mặt nói :
- Số là, hậu nhân của Thanh Mang Kiếm Cổ Nhược Hư đến Tổng đàn võ lâm nhờ lão phu làm trọng tài, để y cùng Âu Dương huynh tử đấu, báo mối phụ thù. Tiểu đệ là Minh chủ tất phải theo đường qui củ giang hồ nên mới đến đây, mong lão huynh lượng thứ!
Kiếm Vân bước ra chỉ mặt lão căm hận mắng :
- Âu Dương Tú, ba mươi năm trước lão hạ sát phụ thân ta, nay ta khổ công học nghệ, tự tin có thể rửa hận nên tìm đến, lão hãy chuẩn bị đền tội!
Thần ông bật cười quái dị :
- Năm nay có lẽ sao chổi xuất hiện nên có người đến khiêu chiến với lão phu! Ta sẽ dùng ngươi làm vật thử nghiệm môn thần công mới!
Kiếm Vân rút thanh Ngư Trường kiếm đã được nhuộm đen ra thủ thế. Lão ma cực kỳ gian xảo, dù không nhận ra bảo kiếm nhưng cũng tiểu tâm đề phòng vì hình dáng kỳ bí của thanh kiếm ngắn ngũi kia. Lão thầm nhủ, tên tiểu tử kia nếu không có chỗ sở cậy, đâu dám đến vuốt râu hùm?
Nhìn cách phòng thủ thận trọng của lão, Kiếm Vân than thầm, biết không thể dùng lối đánh phủ đầu, chàng giảm bớt chân khí, giấu đi năm thành công lực.
Pho Xuân Thu kiếm pháp rất thích hợp dể chàng che giấu tung tích. Kiếm Vân đã dựa theo điểm tích tinh hoa song thần mà đặt tên cho tám chiêu thức. Về mặt uy lực, bảy chiêu đầu đều lợi hại như nhau, chỉ tùy hoàn cảnh, tư thế mà sử dụng, chiêu cuối cùng có sức công phá mãnh liệt, hơn hẳn các chiêu kia.
Kiếm Vân xuất chiêu đầu tiên “Truy Phong Phiêu Phiêu”, kiếm phong nhẹ nhàng như gió mùa thu, bao trùm toàn thân đối thủ.
Âu Dương Tú bản lãnh thông thần, xạ liền tám đạo Vô Ảnh chỉ chặn đứng đường kiếm.
Chàng nghe thân kiếm chấn động, vội dồn thêm hai thành chân lực, xuất ngay chiêu “Ngọc Thú Huy Huyền”.
Lưỡi kiếm vung lên như dây đàn, thoăn thoắt vẽ quanh đối thủ những đường kiếm uyển chuyển nhưng đầy chết chóc. Lão ỷ mình không sợ đao kiếm nên không thèm tránh chiêu, búng bốn đạo chỉ kình vào thân trên chàng. Lưỡi kiếm chạm vào cơ thể lão như chém vào gối bông, da thịt lún vào nhưng không đứt. Ngược lại, Vô Ảnh chỉ cũng không làm gì được chàng. Âu Dương Tú biến sắc, đẩy lùi nửa trượng, gằn giọng :
- Té ra ngươi có bảo y hộ thân, lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi Bạch Vụ Mê Tâm chưởng.
Thân hình lão nhấp nhô, thấp thoáng như bóng du hồn, song thủ vẽ nên hàng ngàn chưởng ảnh mà tỏa ra thành làm sương trắng đục tanh hôi.
Kiếm Vân vội bế khí, xuất chiêu “Thái Tử Oán Thiên”, kiếm ảnh mịt mờ làm u ám cả đấu trường, như cảnh Thái tử Đan khóc lóc, oán trách trời già khi nghe Kinh Kha bị giết.
Chiêu kiếm xuyên qua làm bạch vụ, nhắm vào đầu Bán Diện Thần Ông. Lão kinh hãi biến chiêu, biến liền sáu đạo chỉ kình chặn đứng đối phương lại.
Kiếm Vân đã hết hơi, vội nhảy lùi hít lấy luồng không khí trong lành, xông vào đánh tiếp.
Lão ma động nộ, xuất tuyệt chiêu mười hai đạo chưởng kình khóa kín đường tiến thoái của đối phương. Luồng bạch vụ tỏa rộng mịt mù như cơn bão trắng ập đến.
Kiếm Vân không dám chần chờ, nhún chân bốc lên không trung, dồn đủ mười hai thành công lực xuất chiêu cuối cùng, “Khứ Bất Phục Phản”.
Kiếm khí ra có hơn gang, như hàng ngàn tia sét vạch nát cơn bão chưởng kình, xuyên qua làn sương trắng sụp xuống đầu Thần ông.
Lão ma cắn răng đứng yên nhả từng đạo chưởng phách không vào người chàng. Kiếm Vân lãnh đủ bốn chưởng nhưng vẫn tiến tới, kiếm khí vạch nát y phục Thần ông, tiện đứt búi tóc trên đầu và lỗ tai nhưng không chạm vào xương sọ của lão.
Bán Diện Thần Ông vỗ chưởng cuối cùng rồi nhảy lui ra phía sau. Kiếm Vân cũng tung mình ra khỏi vòng sương trắng đổi hơi thở, chưởng lực của lão thật kinh hồn, dù đã có bảo y chàng vẫn thọ thương, khí huyết nhộn nhạo, máu từ phổi muốn vọt ra ngoài. Nhưng chàng cố dằn lại, đứng vận công điều tức.
Âu Dương Tú ôm vết thương vừa giận dữ, vừa sợ hãi khi thấy đối phương vẫn đứng vững. Lão cực kỳ gian xảo và đê tiện nên không bao giờ đánh nếu không ăn chắc. Thực ra, nếu lão đừng đa nghi, nhút nhát, tiếp tục trận đấu thì Kiếm Vân đã vong mạng hoặc phải sớm đào tẩu.
Đằng này lão lại che giấu sự sợ hãi bằng câu nói :
- Bản lãnh ngươi không thể thắng được ta đâu, đừng vọng tưởng phí công. Năm xưa lão phu giết cha ngươi, lòng vẫn thầm áy náy nên giờ đây không nỡ giết luôn ngươi. Hãy đi đi!
Kiếm Vân giả đò thất vọng :
- Đúng là ta không thể nào thắng nổi lão, xin hẹn lần sau tái ngộ.
Chàng vòng tay chào Hàn minh chủ rồi băng mình đi mất. Võ Lâm Chí Tôn biết chàng đã thọ thương, nếu không chẳng tha cho Âu Dương Tú, lão cười khà khà :
- Tiểu đệ cũng xin cáo từ, không ngờ Âu Dương lão huynh càng già càng rộng lượng!
Đoàn người ngựa phi nhanh được vài dặm đã thấy Kiếm Vân ngồi dựa gốc cây điều tức, da mặt tái xanh.
Họ Hàn kinh hãi, tung mình xuống ngựa, đặt tay vào mệnh môn chàng truyền công hỗ trợ.
Lát sau, chàng hộc ra một vòi máu bầm rồi mở mắt :
- Lão gia yên tâm, tiểu tôn không sao đâu!
Về đến Thiên Thai đại khách điếm, chàng vào phòng cởi y phục và áo giáp. Bốn vết chưởng xanh mờ in trên vai và ngực.
Vạn Độc Ma Quân biến sắc :
- Bạch Vụ Mê Tâm chưởng thật đáng sợ, nếu không có bảo y thì Bang chủ đã nguy rồi!
Kiếm Vân thở dài :
- Đánh nhau mà bế khì thì chiêu thức làm sao liên tục được. Hơn nữa, làn sương trắng che khuất mục tiêu, khó mà chém trúng đầu lão được. Cũng may mà lão quá giảo hoạt nên đa nghi, không dám tái chiến.
Tô Tháo góp lời :
- Ngư Trường kiếm sắc bén vô song, vậy mà không chặt đứt được da thịt lão, thực là khó tin.
Chàng suy ngẫm một lúc, giải thích :
- Khi mũi kiếm âm vào, làn da thịt của Âu Dương Tú tự động lõm vào rất sâu và đẩy chệch đi nên không hề thương tổn, chỉ có phần xương sọ là vẫn cứng rắn, mà Ngư Trường kiếm thì không chừa một vật cứng nào. Lão cũng biết nhược điểm của mình nên bảo vệ rất kỹ. Lần này xuất kỳ bất ý mới cắt được một tai, chắc lão sẽ cảnh giác hơn.
Lân Đính ngửi bộ y phục Kiếm Vân mới thay ra, cười bảo :
- Loại độc vụ này, lão phu có thể khắc chế được.
Chàng mừng rỡ nói :
- Nếu thế thì không lo, tại hạ sẽ đem hết sở học đánh cho lão không kịp thở, tất nhiên sẽ lộ sơ hở.
* * * * *
Hai ngày sau, Vạn Độc Ma Quân đã bào chế xong thuốc giải, trao cho các cao thủ đầu não mỗi người một viên, dặn dò :
- Viên thuốc này có tác dụng rtrong vòng một năm, cứ uống ngay bây giờ cũng được.
Kiếm Vân uống xong, đòi kéo quân đến Qui Sơn ngay lập tức nhưng trinh sát Cái bang báo về rằng bọn Bán Diện Thần Ông đã biến mất, trên núi không còn một bóng người.
Chàng tư lự nói :
- Âu Dương Tú nổi tiếng là người gian ác, không thủ đoạn nào chừa. Chúng ta phải đi ngay Hà Nam, nếu chúng hội quân với lực lượng Không Động, thế lực đủ san bằng Võ Đang sơn hay Thiếu Lâm tự.
Lân Đính tán thành :
- Bang chủ liệu việc không sai, hiện nay thuốc giải chất độc của Diêm Vương châm đã có, chúng ta yên lòng đối diện với quần ma!
Ngay trưa hôm ấy, Hàn minh chủ và bọn Kiếm Vân cùng ba trăm thủ hạ kiêm trình đến Hà Nam.
Tổng đàn võ lâm vẫn bình yên nhưng một tin tức đang làm náo loạn giang hồ. Đó là việc Bán Diện Thần Ông chiếm lấy Quân Sơn, chính thức thành lập Hoan Hỉ giáo, lão ta làm Giáo chủ, còn phu thê Quân Tử Kiếm giữ chức phó.
Lão đã cho mua nguyên một gia trang bằng gỗ gần chân núi, tháo gỡ rồi đem lên núi ráp lại. Tốc độ xây dựng rất nhanh. Âu Dương Tú đã gởi thiệp mời các phái đến tham dự lễ khai giáo vào ngày rằm tháng ba này!
Hai ngày sau, chim câu Cái bang báo rằng Liễu mẫu cùng phu thê họ Cổ đã xin phép Vĩnh Lịch hoàng đế đưa dâu và cháu về Giang Tây tảo mộ. Hiện mọi người đang ở Lạc Dương.
Võ Lâm Chí Tôn và Kiếm Vân vô cùng mừng rỡ, lập tức lên đường. Đương nhiên Đổng Kim Thu và hai vị Ma quân cũng đi theo.
Đổng nương vô cùng run sợ, lo lắng khi sắp phải đối diện với ba vị phu nhân của Kiếm Vân. Hàn minh chủ an ủi nàng :
- Thu nhi đừng quá sợ hãi, lão phu sẽ nói giúp cho. Phụng Hương là người mặt lạnh nhưng lòng rất nhân hậu, không nỡ hất hủi ngươi đâu.
Cuối tháng hai, đoàn người về đến Tổng đàn Cái bang. Ba vị phụ mẫu và hai nữ nhân đang ngồi uống trà đàm đạo, tiểu hài Kiếm Hồng vừa tròn một năm ngồi trong lòng Phụng Hương nghịch ngợm chiếc muỗng bạc. Nó thích thú gõ loạn trên bàn và cười khanh khách.
Kiếm Vân xuống ngựa, lao vào quỳ xuống ra mắt :
- Hài nhi mừng được gặp tam vị nhân gia!
Liễu Phụng mừng rỡ nhưng nghiêm mặt trách :
- Ngươi mãi mê chuyện giang hồ mà quên cả lễ mừng đầy tuổi con mình, thật là đáng trách!
Võ Lâm Chí Tôn dắt Đổng nương vào cười ha hả nói đỡ hộ :
- Phu nhân chớ giận, nếu không có Vân nhi thì biết bao người đã bỏ mạng, phải ngợi khen y mới đúng!
Bà nguôi giận, chợt nhận ra một nữ lang tuyệt sắc đang khép nép sau lưng ông liền hỏi :
- Cô bé nào mà xinh đẹp vậy Hàn đại thúc?
Ông cười khà khà bảo :
- Đây là tiểu thiếp mới thu nạp của Vân nhi!
Kim Thu run rẩy quỳ xuống thi lễ :
- Tiện nữ Đổng Kim Thu dập đầu ra mắt tam vị nhân gia cùng tam vị phu nhân.
Kiếm Vân bối rối đứng im. Ba nữ nhân liếc chàng sắc như dao. Máu ghen bốc lên đỉnh đầu.
Phụng Hương lạnh lùng hỏi :
- Chẳng hay cô nương quê quán ở đâu mà lại có duyên nợ với phu quân của bọn ta?
Kim Thu toát mồ hôi lạnh đáp :
- Bẩm phu nhân, tiện nữ sinh trưởng ở Miêu Cương.
Cổ mẫu nãy giờ chăm chú quan sát nàng, cảm thấy những nét quen thuộc, bà hắng giọng hỏi :
- Thân phụ cô nương tính danh là gì?
Nàng kính cẩn đáp :
- Bẩm lão mẫu, tiên phụ là Đổng Quyền.
Cổ mẫu giật mình hỏi thêm :
- Phải chăng y có một nốt ruồi son trên cánh mũi trái?
Kim Thu sửng sốt :
- Thưa phải! Nhưng sao lão mẫu lại biết?
Cổ mẫu sa lệ, rời ghế bước đến đỡ nàng lên, khóc mà nói rằng :
- Cha ngươi chính là em ruột của ta, sau ngày ta xuất giá, nghe nói y đã bỏ vào Quý Châu tìm bí kíp võ công gì đó. Ai ngờ lại chết trước ta.
Kim Thu nức nở gọi :
- Đại cô! Thu nhi có nghe tiên phụ kể về người, chẳng ngờ lại gặp ở đây!
Sau cơn xúc động, bà quay lại bảo ba nàng dâu :
- Kim Thu là cháu ruột của ta, nay trời xui đất khiến nên có duyên nợ với Kiếm Vân. Chẳng hay ba nàng có thể vì ta mà chấp nhận Thu nhi hay không?