Hồng khôi 1 mình lặng lẽ bước xuống phố,cô đang suy nghĩ gì đó,gương mặt đôi chút buồn,phảng phất nỗi cô
đơn.hôm nay cô mặc thật đơn giản,chỉ là chiếc quần bò ngố và áo phông
trắng,thay cho đôi guốc cao cả tỉ km là đôi dép lên có gắm những hạt
sương nhỏ,mái tóc quăn quăn hạt dẻ được cô búi gọn lên tử tế,nhìn cô lúc này chẳng khác nào một "người bình thường như bao người bình thường
khác".Cô không đi bar,đi quá,hay vào trong buiding nào cả,cô cứ đi dọc
dài trên con phố,không xe,không người đi bảo vệ,như là cô đang chờ 1 ai
đó
-cô em...cô em đi đâu 1 mình thế
Đang đi thì cô lại gặp toán hôm qua,nhưng hôm nay thì cô không sợ sệt gì cả,vẫn bình tĩnh trả lời
-đi dạo phố thôi
-vậy thì đi chơi cùng bọn anh nào,bọn anh sẽ không để cô em thất vọng đâu
Tên gầy hôm trước lại lên tiếng
Cô vẫn không nói gì,cứ bước đi,bọn chúng hơi bất ngờ trước thái độ của
cô,khác xa hôm qua,cô bình tĩnh như lạ thường,cứ như đã có sự chuẩn bị
trước cho giờ phút này,và chắc chắn sẽ chẳng có gì xảy ra..."nhưng hôm
nay cô em lầm rồi,không chỉ là dùng lời nói như hôm qua nữa
đâu"...Đúng,cô đã có sự chuẩn bị trước rồi,thật sự trong lòng cô đang
rất lo lắng,nhưng...dù sao đi nữa,cô cũng muốn tự tay trả món nợ ân tình này,chỉ là...chỉ là cô không can tâm nếu như windy biết sự thật xuất
nguồn của cô mà thôi:(
Nãy giờ lân đứng yên không nói gì(tên cầm đầu) nhìn thấy sự bình tĩnh
của cô cũng không có gì ngạc nhiên...vì...cô ta là ng quá là giả
tạo,đóng kịch quá giỏi từ xưa đến nay rồi
-Hôm qua tôi đã cảnh cáo cô rồi,không đc đến gần L.M.Long nữa,vậy mà cô
vẫn không nghe..vì thế,hậu quả hôm nay tự cô truốc lấy,không phải tại
tôi
Nói xong,hắn quay sang đàn em,ngoác tay rồi định bỏ đi,nhưng tiếng Hồng Khôi cất lên
-Thừa Lâm,anh kêu ngay Tống Phương đến đây,không nên chơi cái trò bỉ ổi như thế này
Đúng như dự đoán của mình,Lâm dừng lại ngay khi nghe nhắc đến 2 chữ"Tống Phương".làm sao cô ta có thể biết được chứ.Như đã chắc chắn rằng đúng
theo cái đã dự tính,cô bình tĩnh nói tiếp
-tôi biết rằng...phương phương rất hận tôi,nhưng...thực sự những năm
trước...chuyện đó không phải do tôi cố tình muốn thế...tôi thực sự không còn cách nào khác...tôi thấy rất có lỗi với phương phương...nhưng...anh có thể gọi cô ấy đến đây được không
-...-im lặng,tất cả đều im lặng như đang nhìn và chờ chỉ thị từ Thừa Lâm
-tôi biết,tôi biết anh thực sự không muốn làm vậy đâu phải không,nhưng
vì Tống Phương,vì....anh yêu cô ấy nên mới làm tất cả vì cô ấy,nhưng,nếu hôm nay mọi chuyện đc giải quyết,anh sẽ không lo sợ phương phương dính
sâu thêm vào 1 tội lỗi nữa,đúng không
Xung quanh là 1 sự yêm lặng,chỉ có tiếng gió thổi lạnh mà thôi,Thừ Lâm
vẫn không nói gì,cứ như anh bị điểm trúng huyệt câm vậy,rồi từ sâu trong hẻm,bóng 1 người con gái đi pot,mặc bò xuất hiện,vẻ mặt cô ta như có vẻ không vui khi mọi chuyện chưa đi đến đâu theo dự kiến,và tức giận,căm
phẫn tột độ khi nghe những gì Hồng Khôi vừa nói
-cô câm đi,cô mà cũng có thể nói ra những lời đó sao,chuyện xưa tôi đã
không thể bỏ qua,nhưng chuyện nay tôi càng không thể bỏ qua cho cô,tôi
đã cảnh cáo cô rồi,cô mà còn dám 1 lần nữa cướp đi hạnh phúc của Tống
Phương này,thì đừng trách tôi độc ác
Nói rồi Tống Phương quay qua Thừ Lâm nói như ra lệnh
-anh còn chần chừ gì nữa,theo kế hoạch mà làm chứ...-rồi như thất Thừa
Lâm không có động tĩnh gì,Hồng khôi cười gằn mỉa mãhay là thấy nhan sắc
cô ta nên không nỡ ra tay
Hồng Khôi nhìn Thừa Lâm,ánh mắt không vẻ van xin.nhưng từ đôi mắt đó có gì đó khiến anh...
-Thừa Lâm,anh định mãi ở phía sau bảo vệ người con gái anh yêu đến khi
nào,khi mà cô ấy sẽ một ngày nào đó không cần anh nữa,rồi khi cô ấy đến
cần,liệu anh có thể bảo vệ cô ấy nữa hay không,anh có can tâm nhìn người con gái mình yêu dính vào những vết nhơ xã hội,chỉ vì cái mình cần hay
không,anh dư sức biết rằng...người con gái anh yêu lại đi yêu 1 người mà trái tim anh ta đã có người khác...thì sẽ đau thế nào mà,phải không...
-cô câm miệng ngay
Tống Phương quát lớng khi Hồng khôi cứ liên tục nói những lời nhảm nhí,quay phắt cặp mắt...về phía Lâm
-sao còn đứng đó hả,ra lệnhc ho bọn chúng xử lí cô ta đi chứ...-rồi lại
quay về phía 1 lũ đang đứng như trời trồng không biết nên làm gì kia-bọn mày còn đứng đó à,đồ ăn hại,xử lí nó đi,chê à....
Tống Phương như quá khích,cô ta cười lớn lên những màn man rợ,trong khi Hồng khôi thì vẫn bình tĩnh,nhìn vào Tống Phương mà nói
-Phương phương,tôi thật sự xin lỗi cô chuyện trước đây,thật sự khi đó
tôi không muốn,nhưng nếu không nghe theo ông ta thì sẽ can hệ đến cô và
bác gái,thực sự tôi không thể làm gì khác được,giờ chỉ muốn nói lời xin
lỗi cô mà thôi,mặc dù...
-cô câm ngay,ai cần lời xin lỗi của cô hả,cô định đổ hết trách nhiệm cho 1 ng k còn sao,tôi ghê tởm ông ya,nhưng càng ghê tởm cô hơn,tôi hối
hận,thực sự hối hận khi ngay lúc đó k băm vằm cô thành hàng trăm mảng,cô biết không
không để Hồng khôi nói hết,Tống Phương cắt ngang lời cô hét lên,nhưng Hồng khôi vẫn bình tĩnh lạ thường
-cho dù cô hận tôi,căm thù tôi cũng đc,nhưng những gì tôi nói là sự
thật...tôi...xin lỗi...-nói rồi cô quay sang Thừa Lâm,ánh mắt nhẹ lướt
rồi nói với giọng điệu như 1 người bạn-Thừa Lâm,tình cảm thì không thể
mãi mãi như thế được,anh sẽ không bao giờ có thể mang đến hạnh phúc cho
người khác khi chính bản thân anh không giữ nổi hạnh phúc cho chính
mình,đừng để sau này phải hối tiếc...tôi...đi đây...chào mọi người
Nói rồi Hồng khôi quay bước bước đi,Tống Phương không hiểu tại sao Thừa
Lâm lại không làm gì,không nghe theo lời cô,cô ta hét lớn lên,chạy lại
đá vào mấy tên đang trố mắt ra nhìn Hồng Khôi đi
-các người,các người bị sao vậy hả,mau bắt cô ta lại cho tao
Thái độ tức giận của Tống Phương khiến mất tên đó sợ hãi,nhưng vì Tống
Phương là cháu chủ tịch nên chúng cũng nghe theo cô,đang định lại bắt
Hồng Khôi thì Thừa Lâm lên tiếng...
-để cho cô ta đi đi
Không phải vì Thừa Lâm thấy thương xót cho Hồng Khôi,mà là anh cảm thấy
những gì cô nói là đúng...từ trước đến nay anh chỉ nghii đứng sau bảo vệ tống phương,nghe theo lời cô thế là đem lại hạnh phúc cho cô
rồi,nhưng...có lẽ anh đã sai...rồi anh sẽ được gì,có đc nhìn thấy tống
phương hạnh phúc sau khi anh dành minh long lại cho cô,khi mà trái tim
anh ta đã có người con gái khác chứ
-anh nói cái quái gì thế hả,anh bị đin à Thừa Lâm,anh bị cô ta bùa mê rồi à,bắt cô ta lại mau cho tôi
Tống Phương gằn mạnh từng từ,nhưng đáp lại cô chỉ là những cái nhìn ái ngại,sợ sệt,bọn chúng sợ cô 1 thì sợ Thừa Lâm 10
-để cô ta đi đi
Thừ lâm hết lên khiến bọn chúng run rẩy,không dám đụng lại gần Hồng
Khôi,2 tay Thừa Lâm thì đang ôm giữ chặt lất Tống Phương không cho cô
chân tay vung lung tung nữa
-phương phương,em bình tĩnh đi,đừng như vậy nữa
-đồ phản bội,anh là đồ phản bội,uổng công tôi tin tưởng anh,ông tôi tin
tưởng anh,thì ra anh chỉ là cái đồ háo sắc,chỉ vì nhìn thấy cô ta như
vậy mà k nỡ ra tay...thả tôi ra,,,thả ra ngay
Tống phương đánh vào người anh,trong khi anh cứ ôm chăơt lấy cô chịu trận
Hồng Khôi nở 1 nụ cười rồi quay lưng bước đi,đc vài bước cô quay đầu lại nói
-phương phương,chúc em luôn hạnh phúc,vì hạnh phúc luôn hiện hữu quanh
em,đừng vì thứ không thuộc về mình am̀ tự đánh mất bản thân...Minh Long
và Gia Gia là thuộc về nhau,dù em có làm gì thì trái tim anh ấy vẫn
không thể đến bên em được đâu,bên cạnh em còn có người luôn yêu thương
em,đừng bỏ qua cơ hội đó;còn chuyện những bức ảnh em làm cho Gia Gia và
Minh Long hiểu lầm,chị đã nói hết cho họ biết rồi,em đừng làm cả 2 bên
đau thêm nữa
Nói rồi cô bước đi,không nhìn lại,trong cái tiết trời lành lạnh của
đêm,nhưng sao,hôm nay đường phố đẹp quá...Lần đầu tiên cô cảm thấy mình
nhẹ nhõm đến vậy...như thể có thể bay lên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT