Duy bước tới gần nó,nhìn nó
giờ đây sao dáng hình cô đơn và đau khổ vậy,chắc chắn rằng Long đã chiếm 1 phần rất lớn trong trái tim nó rồi.Vẫn biết là
thế đấy,nhưng sao mà cậu vẫn không thể không dành 1 thứ tình
cảm đặc biệt cho nó được.Tình cảm đó có từ đâu,từ khi
nào,cậu cũng không rõ nữa,chỉ biết rằng giờ đây,thấy nó như
thế này,lòng cậu không yên,mà cứ nhói lên từng cơn đau không
nguyên nhân.
Mái tóc nó giờ đây đang xõa dài trên mặt cỏ,nằm im đó không 1
lời kêu than,hay những cơn gió có thổi đến đâu thì nó cũng
không bay phất phơ nữa,có lẽ,chúng đã mệt mỏi rồi.Dáng ảnh
người con gái đó sao lại...như thế,thật sự...thật sự cậu rất
muốn ôm nó vào lòng,để cho những nỗi đau của nó có thể
truyền hết sang cậu
Duy tiến đến,ngồi xuống bên cạnh,nó đang vòng tay ôm lấy đầu
gối,cằm hạ xuống,mắt hướng ra xa như đang suy nghĩ gì đó,nó
dường như không biết sự xuất hiện của cậu,có lẽ,cậu cũng
biết điều đó.Một lúc sau,cậu lên tiếng
-ở đây thật thoải mái phải không?
Câu hỏi của N.Duy như kéo nó về hiện tại,hơi bất ngờ 1 chút
khi không hiểu tại sao và từ lúc nào cậu đã ngồi cạnh nó,nó
quay đầu nhìn và rồi gật đầu.không gian lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ,mỗi người theo 1 suy nghĩ của riêng mình,rồi
bất chợt nó lên tiếng
-anh ấy bảo hôm qua anh ấy đi cùng đối tác làm ăn,do nội yêu
cầu.anh ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa cùng mình ăn
cơm,anh ấy xin lỗi mình rồi,có phải là tại mắt mình hoa
không,tại mình ích kỉ,nhỏ nhen nên không nhìn ra cái đúng
không?....
Nó nói trong tiếng nấc,đôi mắt lại 1 lần nữa đỏ lên
-sao anh ấy phải nói dối mình...sao đến giờ anh ấy vẫn không
thay đổi,nếu là sự thật là thế,sao anh ấy không nói thẳng với mình người đó là Hồng Khôi...
Từng tiếng nấc dần dần mạnh lên,2 vai run rẩy 1 cách đau
nhói.Cậu không thể nói gì được,chỉ có thể ngồi đó và nghe
nó nói,rồi không thể kiềm lòng được,2 tay cậu từ lúc nào đã
để lên phía sau đầu nó,kéo nó lại gần lòng mình và nói
-khóc đi,cậu cứ khóc cho thoải mái đi,mình có thể cho cậu mượn bờ vai này khi nào cậu muốn khóc
Và rồi bao nhiêu nỗi buồn trong lòng,ấm ức,khó chịu cứ thế mà ra theo nước mắt.
-trời...kem á,không ăn kem đâu,phải cái gì có giá trị hơn chứ>. Duy làm vẻ mặt không chịu
-hee,chỉ có kem thôi,k ăn thì đành chịu
Gia gia cũng không chịu kém cạnh
-....
...
Cứ thế,2 người "bạn" cứ ở cạnh nhau vui vẻ mà không suy nghĩ
về việc gì vừa xảy ra và tiếp đến.Họ không biết rằng đã có
những ánh mắt nhìn thấy cảnh 2 người "thân mật" với nhau.Nhìn
từ xa thì ai cũng nghĩ rằng đó là 2người đang ôm nhau như những tình nhân khác,chỉ cần thấy trước mắt thôi,họ không hề chú ý đến rằng đôi vai người con gái đang run lên như khóc,2 tay Duy
đang vỗ nhẹ như vỗ về 1 đứa trẻ
Người con trai nhìn thấy,lặng người đi trong phút lát rồi quay
lưng bước đi,anh có bị hoa mắt không,hay cái sự thật anh cần
đang ở ngay trước mắt.Windy bước những bước chân như dài hơn,nhanh
hơn ,anh đang chạy...chạy như một kẻ chạy trốn...,anh không muốn ở lại đây thêm 1 giây 1 phút nào nữa,anh không thể tin vào mắt
mình rằng nó-người con gái của anh và N.Duy-bạn thân của anh
cùng nhau....anh không muốn tin,thực sự không hề muốn
tin,nhưng...nhưng chẳng nhẽ những gì trước mắt anh là...còn
thái độ của nó 2 hôm nay thì sao...từ khi nào...sao lại nhanh
như thế được...không...không thể nào có chuyện như thế
được..."bình tĩnh...bình tĩnh đi windy"-anh tự nhắc nhở bản
thân mình phải thật bình tĩnh,N.Duy là người bạn tốt của
anh,không bao giờ cậu ta làm chuyện gì có lỗi với anh được,cả
nó cũng thế...."chắc gia gia đang buồn vì mình,và cần có
người bên cạnh an ủi,gia gia cũng là bạn của Duy mà...đúng
rồi,cô ấy đang buồn mà,chỉ là an ủi thôi,mình không nên nghi
ngờ cô ấy"
Windy tự đưa ra bao nhiêu giả thiết trong đầu mình,chỉ 1 mục
đích duy nhất là có thể tin tưởng nó và Duy(t/g:công nhận,con
trai tỉnh táo hơn con gái nhiều^.^)
Phía xa xa,cách chỗ 2 người không xa lắm,Tống Phương,Yến Yến và
Vy Vy đang hết nhìn về phía nó,lại nhìn về phía windy đang
bước đi thật nhanh,trong lòng Tống Phương giờ đây đang dâng lên 1
niềm vui không thể nói thành lời,cô ta không ngờ rằng vận may
lại đến nhanh như thế
Tống Phương cầm những bức ảnh vừa lấy ra từ máy trên tay,đó là cảnh 2 người đang...xyzt...thật sự mà nói,ở góc này nhìn,thì chính xác là họ đang..."windy,dù anh không muốn tin cũng phải
tin thôi"-cô ta nghĩ thầm trong lòng
-ảnh rất đẹp,em làm tốt lắm,vy vy
-chuyện nhỏ mà chị
-hahahahaha
....
Những nụ cười nửa miệng "mê hồn nhất thời đại" nhếch lên,cùng ánh mắt như dao nhìn về phía đó-người con gái đang ngồi xa xa
kia
*****
Windy cầm những bức hình trên tay, khi nãy trong anh còn 1 chút
sự tin tưởng thì giờ đây như hoàn toàn bị đánh bại,mắt nhìn
thật kĩ người con gái trong ảnh,rồi từ khi nào mắt anh đã léo lên sự căm thù,phẫn nộ thực sự,2 mắt đỏ lòm như lò nung,tay
vò nát những bức ảnh phía dưới từ khi nào không biết,những
gân xanh nổi lên dày đặc nơi cánh tay.nhìn anh lúc này chẳng
khác gì con con quái thú...đáng sợ,thật sự rất đáng sợ,điều
đó làm cho bọn Tống Phương vừa vui mừng,nhưng lại vừa sợ
hãi,chưa bao giờ anh giận dữ như thế cả,"liệu đây là điều
tốt,hay điều xấu đây,nhưng không sao,cứ miễn tình cảm của anh
và con nhỏ đó rạn vỡ là được rồi"
Tiếng Hồng Khôi đang léo nhéo bên tai,thì ra là windy đang ở vũ
trường,anh đang ngồi ở bàn trong cùng của bar,uống...uống những thứ nước xanh xanh đỏ đỏ,anh dường như đang rất cần rượu thì
phải,quanh anh bao nhiêu chai vỏ vứt nghiêng ngả
Tiếng anh lè nhè lè nhè đúng chất của 1 kẻ đã say,người phục vụ có vẻ ái ngại khi nhìn những chai không đang la liệt trên
bàn(t/g:coi như đang còn có lương tâm)