nhưng vẫn biết là có sự quan tâm of anh trong đó...vì
thế...nó cứ theo anh...không nói...không kháng cự...hơn ai
hết,nó muốn nghe...1 lời...từ anh
windy buông tay nó ra khi họ đến hồ sau trường,1 nơi vắng
vẻ,...nhưng thật tuyệt(theo cách nghĩ of nó)..1cái hồ với
những khóm sen đang nở,mùi hương thoang thoảng đến ngây
người,...bãi cỏ xanh trải dài như thảm,những cây si già vươn
người ra hồ,rễ thì xõa xuống như bộ tóc dài...
-thái độ của em thế là sao
bất chợt windy lên tiếng,phá tan đi suy nghĩ trong nó,..nó bị
kéo về hiện tại
-làm sao là làm sao,làm sao em biết làm sao bây giờ hả
tuy là thế nhưng mà nó vẫn còn tức chuyện kia lắm,ngay trước mặt nó,anh
dám ôm...kiss một người con gái khác,...thản nhiên...bực mình không
chịu được.
Windy nhìn thẳng vào mắt nó,2 tay anh
đưa tay nó lên trong khi mặt nó thì cuối gầm xuống.anh biết,giờ trong nó đang rất giận,mặc dù biết đó thật sự không phải do anh,nhưng...trong
mắt nó...đó là do anh,thì anh đành phải là người sai,chứ biết sao được
kia chứ.
-em giận à?
Vừa nói anh vừa đưa mắt liếc nhìn thái độ nó
-sao phải giận
Nó nói cộc lốc
-chuyện đó...a....n...h...
-chẳng sao cả,không liên quan đến em,i don't care
Chưa để windy nói hết câu,nó đã cắt ngang lời anh,nói bằng gương mặt
thật sự"anh không là gì cả".nhưng ai có biết trong lòng nó lúc này ra
sao...mâu thuẫn,đối nghịch,một mặt nó muốn nghe giải thích,mặt khác nó
lại chẳng muốn nghe.nó luôn nghĩ rằng tính anh như thế,cả đời vẫn có thế mà thôi.phải chăng nó đã không tin anh...hay là nó đang sợ một điều gì
đó...thật vô hình.
Windy nghe nó nói vậy,lòng anh tự nhiên nhói lên 1 cái,cảm giác đau
không mang tên tuổi"cô ấy chưa từng tin,chưa từng quan tâm mình
sao?".Khi nãy anh hùng hùng khí thế bao nhiêu,muốn làm rõ cho nó hiểu
bao nhiêu,giận vì sự vô lí hiểu lầm của nó bao nhiêu...thì giờ đây,anh
lại nao lòng bấy nhiêu.giận dữ làm gì khi chính trong lòng anh cũng
không hiểu lí do,làm rõ làm gì khi chính anh không biết nên làm thế
nào...đặc biệt,điều quan trọng là câu nói"i don't care" của nó.
-thôi,anh xin lỗi
Anh nhìn vào mắt nó,nói câu đó như chứ đầy những ẩn ý,anh quay đi.Nhìn
cái bóng thất thểu của anh,nó lại thêm một cảm giác khó nói..."phải
chăng điều nó lo lắng là đúng,phải chăng câu xin lỗi đó có nghĩa
là...".Không phải đâu,không phải vậy đâu.Rồi bất chấp sự tôn nghiêm của
chính mình,nó chạy tới,ôm anh từ phía sau,không nói lời nào,cứ thế thôi
-anh đừng đi,đừng xa em
Nó nói mà ai hàng nước mắt cứ chực trờ rớt xuống,mắt long lanh đầy lệ.
Windy thóang ngạc nhiên,anh cũng không hiểu nó nói gì.
Anh có đi đâu đâu chứ,nhưng...cái cảm giác này thật tuyệt,hạnh hpúc khj được ng con gái mình yêu ôm từ phía sau mà nói...
Anh quay đầu lại nhìn nó,nó khóc à,anh đưa 2tay lên lau đi hàng nước
mắt,anh hôn lên mắt nó,chóp mũi nó,rồi lướt nhẹ lên đôi môi hồng nó...
-anh có đi đâu đâu,ngốc thế...vợ của anh
-thế...
Một thoáng bối rối trong mắt nó
-anh xin lỗi vì đã để vợ anh hiểu lầm....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT