Thật ra thì Vương Động cũng không phải là người có thể chôn kín những gì bí mật đối với bằng hữu.

Nhưng hắn cảm thấy rằng giấu thì không giấu, nhưng có những chuyện không nói còn hay hơn nói.

Bởi vì hắn cảm thắy có những chuyện mà không biết, có lẽ Quách Đại Lộ sẽ dễ chịu hơn là biết.

Nhưng rất khốn là không biết vẫn đau khổ giống nhau.

Bây giờ, đối với Quách Đại Lộ rõ ràng xuân đã đi quá xa rồi...

Quả thật, nếu có ai hỏi: “xuân đi đâu”? Nhất định ai cũng lắc đầu.

“Không biết từ đâu đến, không biết đã đi đâu”?

Mùa xuân của không gian, hay mùa xuân của lòng người đều rất giống nhau.

“Người em gái nhỏ

Mang giỏ hoa hồng

Sương rơi đầu cỏ

Em đến chợ đông...”

Tiếng hát ngọt ngào mỗi sáng đều nghe thấy.

Chỉ nghe đến tiếng là Lâm Thái Bình thấy ngày “xuân” đã trở về.

Bây giờ, bất cứ nắ?g hạ hay mưa thu, trong lòng hắn cũng đều là “hoa xuân nở rộ”.

Nhưng đối với Quách Đại Lộ thì mùa xuân đã ra đi vĩnh viễn.

Yến Thất bây giờ như ngọn gió xuân đầu hạ, chỉ thoáng cái đã biệt tăm, bây giờ thì.. nhất khứ bất phục hoàn.

Hắn đi đâu? Tại làm sao một câu cũng không để lại?

Quách Đại Lộ đã hạ quyết tâm, hắn nhất định phải tìm cho được nguyên nhân.

Vì thế, hắn cũng ra đi.

Khác với Yến Thất, ra đi, hắn để lại một câu: “Không tìm được Yến Thất, hắn sẽ không trở lại.”

* * * * *

Tiếng cười trong Phú Quí sơn trang vắng bặt.

Khi trời càng ngày càng nóng, nhưng trong cảm giác của Vương Động, hắn nghe lạnh suốt ngày.

Không có tin tức của Quách Đại Lộ, cũng không có tin tức của Yến Thất.

Chỉ có tiếng hát ngọt ngào ray rức mỗi ngày trong buổi sáng.

Ngoài cái đó ra, còn có một việc vui vui là thương thế của Hồng Nương Tử đã lành.

Hôm ấy, nàng và Lâm Thái Bình với Vương Động ra ngồi ở mái hiên, vòm trời xanh ngắt một màu cao vút của buổi chiều ngày hạ, bỗng không mây đen vần vũ, mưa tiếp theo trút xuống ào ào...

Mưa đổ xuống mái hiên, mưa xối xuống vườn nhà, những đóa tàn hoa không biết theo cơn mưa tầm tả ấy trôi đi đâu mất...

Cảnh vật êm đềm của Phú Quý sơn trang bỗng tiêu sơ hoang vắng lạ lùng.

Vương Động nhìn giọt mưa rơi lả tả bên thềm, hắn bỗng thở ra :

- Quả thật, xuân đã đi rồi.

Hồng Y Nương mím môi, giọng nàng tuy thấp xuống nhưng chứa chan hy vọng :

- Hiện tại đi rồi, nhưng nhất định sẽ trở lại một ngày gần nhất.

Lâm Thái Bình gật đầu :

- Đúng, cho dầu xuân đi xa cách mấy nhưng nhất định cũng phải trở về.

Vương Động nói :

- Nhất định!

* * * * *

Mưa.

Mưa xối ào ào.

Sét chớp như điện giăng.

Những giọt mưa nặng trĩu xối xuống mình Quách Đại Lộ.

Cơn mưa đã làm cho hắn tỉnh dậy... Trong một con hẻm nhỏ, tường thật thấp, đất hơi nghiêng.

Lúc tỉnh dậy, Quách Đại Lộ thấy mình nằm bên giòng nước đầy sình.

Hắn không biết mình ngủ đã bao lâu, và tại sao lại ngủ ở chỗ này, chính hắn cũng không nhớ rõ.

Hắn nhớ mài mại, hồi tối hôm qua, hắn cùng với đám anh em “hùng cứ” Đông thành, sang sông đổ bác của nhóm Tây Thành đánh nhau một trận - không phải đánh bài mà là đánh lộn. Đánh nhau u đầu đổ máu nhưng không chết, vì đây là lối đánh tranh giành ảnh hưởng về chuyện làm ăn, họ chỉ đánh chứ không bao giờ giết.

Đó là thông lệ của các nhóm “anh chị” trong thành này.

Sau đó, hắn được Lão Đông thành dẫn vào một kỹ viện mở yến tiệc “thắng trận”.

Hai ba mươi anh em của Đông thành thay nhau đổ rượu cho hắn, “đổ” đến mức hắn xụm luôn.

Hắn còn nhớ mài mại, vị Lão đại ông Đông Thành vỗ ngực nói với anh em rằng nếu hắn giúp cho việc đánh ngã bọn Tây thành thì hắn và lão sẽ là “anh em kết nghĩa sinh tử”, hắn còn nhớ hình như hắn và vị Lão đại Đông thành còn ngoéo tay, và hình như còn quì xuống đất “giao bái” nữa...

Nhưng sau đó, những gì đã xảy ra, hắn quên tuốt luốt.

Cả một khoãn dài lắm, hắn không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ được khúc sau.

Đó là khúc mà vị “hoa khôi” đệ nhất trong xóm bình khang của Đông thành tiếp hắn - hắn nhớ nàng tên là Tiểu Mặt Đào.

Mặt Đào còn trẻ lắm và tự nhiên là đẹp lắm, nàng đã dùng hai bàn tay êm ái dịu dàng cởi giày cho hắn, cởi áo cho hắn, nhưng bỗng không, hắn lại không chịu, hắn vùng vẩy đứng lên, hắn bảo hắn phải đi.

Đúng rồi, hắn nhớ rõ, hắn nói phải đi tìm Yến Thất.

Mặt Đào nũng nịu kéo níu hắn, hắn đã cho nàng một tát tay xiểng niểng.

Và sau đó, hắn lắc đầu thật mạnh để nhớ, nhưng hắn chỉ biết hắn nằm trong vũng xình ngay hẻm nhỏ bây giờ.

Cái khoản, từ kỹ viện đi ra, đi đâu và tại sao quẹo nằm trong cái hẻm này, hắn chịu thua, hắn nhớ không nổi.

Nói một cách mơ hồ, thì chỉ khoảng thời gian dài hơn tháng nay, cuộc sống của hắn có nhiều ngày mà chính hắn cũng không hiểu rõ.

Hắn ra thành tìm Yến Thất, nhưng người thì nhỏ mà thiên hạ lại mênh mông, hắn làm sao tìm được.

Sau này, hắn đành mặc kệ, hắn sống chung đụng với nhóm “anh chị” Đông thành, hắn uống rượu, đánh bạc, giỡn gái... hắn không còn tự chủ.

Hắn được bọn Đông thành xem trọng là vì hắn và lão Đông thành đã đụng nhau, đã đánh nhau một trận long trời lở đất và nhờ cuộc đánh nhau ấy, họ lại trở thành “tâm giao”.

Những ngày sau này, hình như hắn thấy không còn gì sinh thú, hắn uống rượu như hũ chìm, hắn giỡn gái như điên và cuối cùng hắn ngủ say ngoài cống rãnh.

Muốn vằn vặt người khác, muốn hành hạ người khác là một chuyện hơi khó, chứ nếu vằn vặt hành hạ chính mình thì quá dễ.

Phải chăng hắn cố tình hành hạ hắn?...

* * * * *

Mưa thật lớn.

Những hạt mưa rớt xuống thân mình rào rạt như đá rơi.

Quách Đại Lộ cố gắng ngồi lên đứng dậy, bước đi.

Đầu hắn nghe nặng như chì, miệng hắn nghe đắng nghét, y như trên lưỡi mọc rêu xanh.

Nhưng ngày sống thế này đẹp lắm hay sao?

Hắn lắc đầu như cố xua đuổi không thèm nghĩ tới.

Hắn không muốn nghĩ chuyện gì cả, hắn muốn có rượu, hắn muốn say suốt ngày này sang ngày khác.

Hắn ngước mặt lên định há miệng hứng ít giọt mưa, những giọt mưa xem như dày đặt, nhưng rơi vào miệng hắn lại chẳng bao nhiêu.

Trên đời này phải chăng quá nhều chuyện giống y như thế?

Nhiều chuyện rõ ràng là sắp đến tay mình, nhưng khi nắm lại thì vẫn tay không..

ngược lại, nếu muốn đâm đầu vào tường muốn làm cho con người của mình hông thành con người nữa thì lại không bao giờ làm được...

Quách Đại Lộ cố thẳng mình ưỡn ngực bước đi, ngực hắn, tim hắn, hình như có trăm ngàn mũi đinh đóng cứng.

Những chuyện hắn không hề muốn nghĩ tới nhưng vẫn gợn lên trong óc hắn rõ như ban ngày.

Tiếng sét chớp ngang, cơn mưa trút xuống, hắn cắn răng lê bước.

Đi được một đổi, thình lình phía trước, nơi có cánh cửa nhỏ đóng im chợt mở bung ra.

Một cô gái tay cầm cây dù, nhoẻn miệng cười nhìn hắn...

Miệng cô ta có lúm đồng tiền, mặt cô ta bầu bĩnh đầy nét thơ ngây.

Một cô gái dễ nhìn đang ngó mình cười, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chối từ, nhất định người đàn ông nào cũng lê la gợi chuyện.

Nhưng tâm tình của Quách Đại Lộ bây giờ đâu còn chỗ để nghĩ về chuyện ấy?

Thân thể hắn bây giờ thật là xác xơ, nhưng tâm tình của hắn thì lại càng xơ xác hơn nhiều...

Cô gái lại nhích bước ra cười gần vào mặt hắn :

- Em tên gọi là Tâm Tâm.

Chỉ mới câu đầu đã khai danh tánh, thật là một chuyện may mắn cho kẻ đàn ông.

Quách Đại Lộ khẽ liếc nàng và chầm chậm gật đầu :

- Tốt, Tâm Tâm, cái tên thật đẹp.

Không chờ nói hết câu, và thật thì không hề dừng lại, hắn vừa nói vừa bỏ đi qua.

Hình như cố tâm không buông bỏ, cô gái Tâm Tâm lại cười cười :

- Em biết người mà!

Bây giờ thì qua thật là kỳ, Quách Đại Lộ quay mình lại :

- Cô biết tôi?

Tâm Tâm chớp chớp mắt :

- Người có phải là thiếu gia nhà họ Quách?

Như bị tốc dậy tính hiếu kỳ, Quách Đại Lộ hỏi lại :

- Cô gặp tôi ở đâu?

Tâm Tâm lắc đầu :

- Không có.

Quách Đại Lộ nhướng mắt :

- Ủa, thế sao cô lại biết tôi?

Tâm Tâm nhoẻn miệng cười :

- Đại gia hỏi tiểu thư tôi là biết.

Quách Đại Lộ hỏi :

- Tiểu thư của cô là ai?

Tâm Tâm nói :

- Gặp mặt là đại gia sẽ biết ngay.

Quách Đại Lộ hỏi :

- Tiẻu thơ của cô ở đâu?

Tâm Tâm lại nhoẻn miệng cười :

- Đại gia theo tôi thì bất cứ chuyện gì cũng đều biết cả.

Nàng quay mình vaò khung cửa nhỏ và lại vẩy tay :

- Đại gia hãy theo tôi.

Lạ chưa? Tại sao lại có chuyện ngộ như thế nhỉ?

Theo thì theo.

Quách Đại Lộ không hỏi thêm nửa tiếng, hắn bước theo cô gái.

* * * * *

Trong cổng là một cái sân nho nhỏ.

Mái hiên có treo mấy lồng chim.

Tiếng hót của chim hoàng oanh vốn nghe thánh thót vui tai nhưng nếu chúng xúm nhau lại rên và nhất là có khách vào nhà, hình như không được êm cho lắm.

Tâm Tâm bước lên thềm hành lang và gắt khẽ :

- Có khách của tiểu thư, chúng bây còn om sòm như thế là tiểu thư sẽ quở đấy...

Và nàng quay lại nhoẻn miệng cười nói với Quách Đại Lộ :

- Quách đại gia có thấy chưa? Đại gia chỉ mới đặt chân lên thềm mà chúng đã ghen rồi đấy.

Quách Đại Lộ đành phải... cười trừ.

Bây giờ, qua thái độ của cô a hoàn này, ngoài tính hiếu kỳ, Quách Đại Lộ chợt nghe có gì như... ấm áp.

Cô a hoàn lanh lợi dễ thương quá, nhưng không biết tiểu thư của cô ta có đẹp không?

Nếu tiểu thư của cô ta mà là “mẫu doạ xoa” thì chắc Quách Đại Lộ sẽ tình nguyện xin một chân “làm vườn” cho bình đẳng với cô tớ gái.

Ngoài cửa treo một tấm rèm thưa.

Tấm rèm mới lắm, có lẽ mới thay vào những ngày trở hạ.

Bên trong không có tiếng người.

Tâm Tâm vén rèm cười nói :

- Xin mời đại gia hãy tạm ngồi đây, tiểu nữ vào thỉnh tiểu thư.

Bên trong là một phòng khách nhỏ, dưới đất trải thảm Ba Tư.

Phòng khách tuy nhỏ nhưng rất sang trọng, điều đó khiến cho Quách Đại Lộ hơi áy náy, hắn lấy tay phủi quần áo.

Quần áo của hắn sũng nước và bùn đất.

Chủ nhân một chỗ sang trọng như thế này, sao lại đi mời khách lang bạt như Quách Đại Lộ?

Nhất định là phải có mục đích.

Quách Đại Lộ dòm trên ngó dưới, toàn thân của hắn thật chỉ đáng năm tiền.

Hắn tự cười với mình, nhưng hắn cũng chẳng cần gì cả muốn sao cũng được, hắn chọn một chiếc chỗ thong thả nhất và buông mình ngồi xuống.

Trên bàn có bình trà, trà vừa mới chế.

Mấy cái chén trà nho nhỏ, nước men xưa thật quí.

Quách Đại Lộ tự châm trà cho mình, hắn uống vài ba hớp, trà thật là đặc biệt, chỉ cần nhấp nháp là cổ thông ngay.

Chỉ uống vài ba hớp, hắn đã nghe trong người khỏe khoắn, cái “hậu” của trà thật ngọt.

Hắn châm thêm và uống một cách tự nhiên, hắn cảm thấy mình như là một người khách quen thân của chủ nhân, hắn không hề “kỷ nể”.

Sau đó, hắn nghe tiếng khua vàng ngọc, tiếng khua nho nhỏ của đồ trang sức va chạm vào nhau, và kế đó Tâm Tâm “phò ra” một vị tiểu thư.

Chỉ ngẩng mặt lên và chỉ mới nhìn qua, Quách Đại Lộ khựng luôn...

“Quách tiên sinh” đâu phải là người mới thấy đàn bà?

Chẳng những đã thấy nhiều mà lại thấy rất nhiều người đẹp.

Nhưng người đẹp như vị tiểu thư này thì thật quả tình hắn chưa gặp bao giờ.

Nói đẹp thì tự nhiên có muôn ngàn cái đẹp khác nhau, nhưng ai cũng nhận rằng người con gái “có duyên” mới là người quyến rũ.

Vì thế, có nhiều người nếu tính từng phần một, chẳng hạn như mũi, mắt, tai, miệng, chân tay, cách đi đứng.. rất có thể người đó “thua điểm” hơn nhiều người khác, nhưng nhìn chung thì lại quyến rũ hơn, dễ mến hơn, ưa nhìn hơn...

Đó là sự “có duyên” của một cô gái.

Đó cùng là mẫu người của vị tiểu thư của Tâm Tâm...

Trên bàn ngoài trà ra còn có trái hạnh đào rim đường và vốn là kẻ thật tình, Quách Đại Lộ vừa uống trà vừa nhơi nhơi tránh hạnh đào cho vui miệng, lúc vị tiểu thư bước ra, trong miệng hắn còn phân nửa trái, hắn nhìn vị tiểu thư quên luôn cả việc nhai, hắn vùng nuốt trọng.

Vị tiểu thư ngồi xuống, nàng ngồi đối diện với Quách Đại Lộ, mặt nàng ửng hồng hồng...

Còn Tâm Tâm thì đang bận, cô ta đã thấy ngay cái chuyện “nuốt trọng” hạnh đào của khách và cũng vốn thật tình của Quách Đại Lộ nên cô ta không khách sáo, cô ta khom mình ôm bụng cười sặc sụa...

Vị tiểu thư gắt khẽ :

- Tâm Tâm, sao vô lễ với Quách đại gia thế!

Tuy gắt cô tớ gái, nhưngvừa dứt câu thì vị tiểu thư cũng phải nhìn Quách Đại Lộ bật cười...

Có lẽ cái không khí này, thứ không khí cởi mở của khách, của chủ làm cho tất cả không ai dè dặt gì cả.

Quách Đại Lộ cũng cười, tự nhiên cái cười của hắn mới quả thật là cung cách của vị “Đại gia”, hắn cười như gặp lại người bạn thân lâu ngày xa vắng...

Và vị tiểu thư bắt đầu mở miệng.

Giọng nàng thật ngọt và êm :

- Nơi này tuy không được trang trọng theo ý muốn, nhưng Quách đại gia đã đến đây xin đừng câu nệ...

Quách Đại Lộ cười :

- Tiểu thư xem tôi là người hay câu nệ lắm sao?

Vị tiểu thư nhoẻn miệng cười :

- Không.. đại gia có lẽ không như thế.

Tâm Tâm chen vô :

- Trà này tiểu thư tôi đã sai pha sẵn bằng nước suối vừa mới múc, đại gia dùng đôi chén sẽ tỉnh rượu ngay.

Quách Đại Lộ nói :

- Trà quả thật là ngon, nhưng lời cô nương thì chưa đúng lắm.

Tâm Tâm nhướng mắt :

- Đại gia, chẳng hay sai ở chỗ nào.

Quách Đại Lộ nói :

- Trà dù ngon cách mấy cũng không thể nào làm tỉnh rượu.

Tâm Tâm hỏi :

- Chứ cái chi mới làm tỉnh rượu?

Quách Đại Lộ đáp :

- Rượu.

Tâm Tâm cười :

- Uống rượu nữa thì càng say nữa chứ?

Quách Đại Lộ nói :

Như vậy là cô đã lầm rồi, chỉ có rượu mới có thể giải rượu, người sau khi say thường bảo “làm một ly giải nghề” đấy mà.

Tâm Tâm chớp chớp mắt :

- Thật thế sao?

Quách Đại Lộ nói :

- Tôi đã mấy mươi năm kinh nghiệm rồi, không thật làm sao được.

Vị tiểu thư cười :

- Đã thế, hãy mau vào mang rượu đây cho Quách đại gia giải rượu.

* * * * *

Rượu đã dọn ra và rượu thật ngon.

Tự nhiên, thức nhắm cũng không thể dở.

Quách Đại Lộ uống một cách “thật tình”, vì hắn đã đặt mình như là một người bạn quen lâu ở đây, thành thử hắn không khi nào khách sáo.

Vị tiểu thư cũng là người biết uống rựơu, men rượu thắm hồng hai má, càng làm cho vẻ đẹp thêm lên rạng rỡ.

Quách Đại Lộ ngồi nhìn sững nàng nhiều lúc hắn bưng chén mà quên cả việc đặt lên môi.

Vị tiểu thư cúi đầu dịu giọng :

- Quách đại gia uống ba chén nữa và tiểu nữ xin hầu một chén.

Thêm ba chén rượu vào bụng, Quách Đại Lộ hình như càng thấy “quen” hơn với gia chủ, hắn nói :

- Tôi có một chuyện muốn nói với tiểu thư.

Vị tiểu thư đáp nhẹ :

- Vâng, tiểu nữ xin nghe.

Quách Đại Lộ nói :

- Thứ nhất, tôi không phải là “Quách đại gia”, tôi tên là Quách Đại Lộ, bằng hữu của tôi thường gọi tôi là tiểu Quách, nhưng bây giờ thì có lẽ nên gọi là “Lão” Quách đúng hơn.

Vị tiểu thư cười :

- Có số người vĩnh viễn không bao giờ “lão” cả.

Quách Đại Lộ nói :

- Và cũng có số người vĩnh viễn không bao giờ biến thành “Đại Gia”.

Hắn uống thêm một chén rồi nói tiếp :

- Tôi là một kẻ lang bạt, vừa dơ dáy vừa hôi hám, tiểu thư là một vị “thiên kim khuê các”, hơn nữa lại không hề quen biết, thế sao lại mời tôi vào đây uống rượu?

Vị tiểu thư chớp mắt :

- Cùng là người lưn lạc như nhau, đã có duyên thì cần chi phải quen biết trước.

Tâm Tâm chen vô :

- Tiểu thư của tôi đây họ Thủy, tên là Nhu Thanh, bây giờ thì kể như hai người đã quen rồi còn chi nữa...

Quách Đại Lộ vỗ tay :

- Thủy Nhu Thanh, hay, tốt, đáng là một cái tên thật đẹp cũng như người, cái tên xứng đáng uống ba chén lớn...

Thủy Nhu Thanh cúi mặt :

- Đa tạ.

Quách Đại Lộ nốc cạn một chén đầy, hắn nhìn nàng thật lâu và vụt nói :

- Ruột tôi vốn thẳng, cho nên bất luận những gì cũng không thể chứa cất trong đó được.

Thủy Nhu Thanh nhoẻn miệng cười :

- Tôi đã thấy Quách... công tử là một con người hào khí đại trượng phu.

Quách Đại Lộ nói :

- Thế thì, tôi xin hỏi cô nương, có phải cô nương đã bị người khác khinh lờn? Và vì thế muốn nhờ tôi để rửa hận?

Tâm Tâm hớt ngang :

- Tiểu thư tôi vốn là người khuê môn bất xuất, làm gì có người khinh lờn được?

Quách Đại Lộ hỏi :

- Như vậy thì nhất định cô nương đã gặp chuyện vô cùng khốn đốn, nên muốn nhờ tôi giải quyết?

Tâm Tâm đáp nhanh :

- Đâu có.

Quách Đại Lộ nhướng mắt :

- Tôi đã đến đây uống rượu của chư vị, bất luận chư vị có chuyện gì, cứ nói thẳng ra, tôi nguyện sẽ làm hết sức mình.

Thủy Nhu Thanh cười :

- Chỉ cần công tử có lòng như thế là đủ để tôi thỏa nguyện.

Quách Đại Lộ ngẩng mặt lên :

- Như vậy là cô nương có chuyện yêu cầu?

Thủy Nhu Thanh đáp :

- Thật tình không có.

Quách Đại Lộ hỏi :

- Thế thì tại sao cô nương lại... tử tế với một người vừa dơ vừa cùng khốn như tôi?

Thủy Nhu Thanh ngẩng mặt lên nhìn hắn, mắt nàng như đã muốn say...

Người nào bị nàng nhìn bằng đôi mắt đó, nếu không say thì chỉ có là hình cây tượng đá.

Tâm Tâm nhìn Quách Đại Lộ rồi lại nhìn tiểu thư của cô ta, chợt cười :

- Tôi có một câu, không biết Quách đại gia có bằng lòng nghe không nhỉ?

Quách Đại Lộ gật đầu :

- Nói đi.

Tâm Tâm nói :

- Thiên tử trọng anh hùng, mỹ nhân thích nhất cũng là anh hùng...

Thủy Nhu Thanh đỏ mặt, gắt nhỏ :

- Tiểu quỷ, coi chừng cái miệng làm xàm đó bị tét đấy nghe.

Tâm Tâm cười :

- Ruột của tôi cũng thẳng lắm, có cái gì cũng không chứa được...

Thủy Nhu Thanh càng đỏ mặt hơn nữa, nàng đứng lên dứ dứ tay...

Tâm Tâm sặc cười và chạy tuốt ra ngoài, cô ta vẫn không quên vì hai người mà khép cửa lại thật kín.

Thủy Nhu Thanh quay lại liếc nhẹ về phía Quách Đại Lộ, vừa vặn bắt gặp tia mắt của hắn nhìn nàng.

Nàng cúi mặt ngập ngừng tay vân vê tà áo...

* * * * *

Giờ phút này, tình cảnh đó, cho dầu chưa uống rượu cũng phải say.

Quách Đại Lộ vùng bước tới nắm chặt tay nàng.

Bàn tay lạnh ngắt nhưng mặt nàng lại nóng bừng bừng...

Quách Đại Lộ định kéo tay nàng, nhưng chưa kéo thì nàng đã ngã vào mình hắn.

Có nhiều chuyện trên đời thật lạ, có người chưa gặp biết nhau, nhưng khi gặp là y như đá nam châm kim khí...

Thủy Nhu Thanh nép sát vào người Quách Đại Lộ, da thịt nàng mát rượi mịn màng như một bó tơ.

Quách Đại Lộ siết chặt hông nàng và chợt thở ra :

- Thật không hiểu, quả thật tôi không hiểu.

Thủy Nhu Thanh nói nhẹ qua hơi thở :

- Có nhiều chuyện không thể nào giải thích và cũng không ai hiểu được.

Quách Đại Lộ hỏi :

- Cô chưa hề biết tôi, cũng chưa hề nghe về con người của tôi như thế nào, thế tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như thế?

Thủy Nhu Thanh nói :

- Chưa gặp thì đúng, nhưng tôi vẫn có nghe về con người của anh.

Quách Đại Lộ nhướng mắt :

- Sao? Biết sao?

Thủy Nhu Thanh cười :

- Trong những ngày gần đây, trong thành này ai lại không biết có một người từ xa đến đây, người đó xứng đáng là một trượng phu hảo hán.

Quách Đại Lộ cười :

- Hảo hán? Trượng phu? Cô có biết ý nghĩa của hai tiếng hảo hán là chi không?

Thủy Nhu Thanh cười :

- Tôi không biết ý nghĩa, tôi chỉ biết hảo hán là... hảo hán.

Quách Đại Lộ nói :

- Hảo hán nhiều khi đồng nghĩa với lưu manh vô lại.

Thủy Nhu Thanh nói :

- Tôi không biết cái đó, tôi chỉ biết hảo hán là hảo hán, chỉ có nghĩa một như thế thôi.

Quách Đại Lộ cười :

- Cô đúng là một cô gái lạ kỳ.

Thủy Nhu Thanh nói :

- Vì là một cô gái lạ kỳ, nên tôi thích một người đàn ông kỳ lạ như anh.

Nói xong câu đó, mặt nàng lại đỏ lên.

Quách Đại Lộ nhìn sững vào mặt nàng :

- Tôi không hề tưởng tượng rằng có thể gặp một người như cô, càng không thể ngờ rằng lại được cùng cô chung chạ một phòng.

Mặt của Thủy Nhu Thanh càng ửng lên hơn nữa :

- Nếu anh bằng lòng, tôi sẽ mãi mãi chung một chỗ với anh.

Quách Đại Lộ nhìn nàng thật lâu và hắn chợt thở ra mặt nhìn lên trần nhà trân trối...

Thủy Nhu Thanh hỏi :

- Anh thở ra phải không?

Quách Đại Lộ lắc đầu :

- Không.

Thủy Nhu Thanh hỏi :

- Anh đang suy nghĩ gì thế?

Quách Đại Lộ lắc đầu :

- Không.

Thủy Nhu Thanh quay mình lại, nép mặt vào mình hắn, giọng nàng hơi đổi khác :

- Tôi hỏi anh nhé, anh có bằng lòng cùng ở một chỗ với tôi không?

Trầm ngâm thật lâu, Quách Đại Lộ nói thật chậm :

- Không.

Thủy Nhu Thanh khẽ thở ra :

- Anh không bằng lòng?

Quách Đại Lộ lắc đầu :

- Không phải không bằng lòng mà là không thể.

Thủy Nhu Thanh gặn lại :

- Không thể? Tại sao lại không thể?

Quách Đại Lộ lắc đầu không nói...

Thủy Nhu Thanh thở dài sường sượt :

- Anh lắc đầu nghĩa là thế nào, nghĩa là anh không thích tôi, phải không?

Quách Đại Lộ nói :

- Người con gái như cô mà kẻ nào không thích hoạ chăng kẻ đó điên, nhưng...

Hắn lại lắc đầu cười :

- Nhưng có lẽ tôi điên thật đấy.

Thủy Nhu Thanh nhìn sững vào mặt hắn, mắt nàng hình như kinh ngạc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play