Chỉ tiếc là bọn ta gặp nhau quá muộn!

Đây chính là câu nói cuối cùng mà Đinh Linh Lâm nói với Quách Định, cũng là câu nói duy nhất mà nàng có thể nói.

Từ cổ chí kim, đã không biết bao nhiêu người đã nói câu này, cũng không biết có bao nhiêu người đã nghe câu này.

Nhưng trừ phi tự mình phải nói, tự mình phải nghe qua, thì tuyệt đối không cách gì tưởng tượng ra được bao nhiêu là chua xót, bao nhiêu là đau khổ hàm chứa trong câu nói đó.

Nhìn Đinh Linh Lâm đi thẳng ra ngoài đầu không quay lại, Quách Định cảm thấy một cảm giác tựa như toàn bộ con người chàng trở nên trống không, phiêu nhập vào một nơi âm u lạnh lẽo ẩm ướt, rồi trầm nhập vào trong thâm uyên thăm thắm muôn kiếp không quay về.

Ánh dương hiếm hoi trong mùa đông khắc nghiệt vừa từ phương Đông nhoi lên, chiếu vào trong căn phòng ổ chuột tăm tối này.

Nhưng đối với Quách Định mà nói, trong phòng chỉ còn lại sự hắc ám và lạnh lẽo vô cùng.

Chàng biết rằng trong cuộc đời mình, sẽ mãi mãi không còn có ánh thái dương và sự ấm áp, bởi vì lần đi này của Đinh Linh Lâm, nhất định sẽ mãi mãi không bao giờ quay về. Chàng biết rằng mình mãi mãi sẽ không còn gặp lại nàng nữa.

Nữ nhân phải đối phó với nam nhân, rõ ràng có rất nhiều cách, nhưng người mà nàng phải đối phó, lại thật sự quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

Huống hồ, cứ xem nàng thật có thể đối phó với bọn chúng, thì bản thân nàng cũng chắc chắn sẽ không sống sót nổi mà trở về.

Tại vì nàng vốn quyết tâm đi cầu cái chết.

Nàng đã đâm Diệp Khải Nguyên một đao, nỗi thống khổ và hối hận của nàng, chỉ có “chết” mới có thể giải thoát được mà thôi.

Nàng đã quyết lấy cái chết để chuộc tội.

Lúc này có phải là Ngọc Tiêu và Lữ Địch ở quán trọ Hồng Tân đợi chờ nàng, đang đợi chờ để xé xác nàng ra hay không?

Nam nhân như bọn chúng, muốn đối phó với một nữ nhân, thì cũng có rất nhiều cách.

Bọn chúng sẽ dùng cách gì đây.

Nghĩ đến sự ác độc của Ngọc Tiêu, sự tàn bạo của Lữ Địch, Quách Định đã không còn dám nghĩ tiếp nữa.

Ánh dương trong mùa đông lạnh giá, luôn luôn dịu dàng ấm áp, giống như sự vuốt ve của tình nhân.

Ánh dương đúng lúc lướt lên khuôn mặt của chàng, nước mắt của chàng đã chảy thành hai hàng dài từ bao giờ.

* * * * *

Chính ngọ, ở quán trọ Hồng Tân.

Khi Đinh Linh Lâm đi vào, ánh dương đã chiếu vào bảng hiệu màu xanh chữ vàng treo ở bên ngoài.

Trên người nàng không mang theo chuông vàng thủ mạng của nàng, cũng không mang theo bất cứ vũ khí nào.

Hôm nay thứ vũ khí mà nàng chuẩn bị sẽ dùng, đó là quyết tâm của nàng, dũng khí của nàng, trí tuệ và sắc đẹp của nàng.

Nàng cảm thấy tràn đầy tự tin.

Thế gian cũng đã không biết có bao nhiêu nam nhân, chết ở dưới loại vũ khí này của nữ nhân.

Nàng đích xác là một nữ nhân vô cùng mỹ lệ, hơn nữa hôm nay nàng lại còn cố ý trang điểm.

Nhìn thấy nàng đi vào, trong ánh mắt của nam nhân không khỏi lộ ra vẻ ái mộ và khao khát.

Chỉ có lão chủ thiện lương đó, thì tỏ ra có hơi ưu tư lo lắng, mơ hồ như đã nhìn ra hôm nay sẽ có tai họa giáng xuống người nữ nhân trẻ tuổi này.

Gần đây lão đã nhìn thấy quá nhiều hung sát và tai họa.

Đinh Linh Lâm vừa bước vào cửa, lão chủ từ sau quầy bước ra đón, miễn cưỡng cười hỏi :

- Có phải là Đinh Linh Lâm cô nương đó không?

- Phải.

- Hai vị khách nhân của Đinh cô nương đang chờ đợi ở sân sau.

Ngọc Tiêu và Lữ Địch đã cùng đến rồi.

Đinh Linh Lâm đột nhiên phát giác trái tim mình đang nhảy thình thịch rất nhanh.

Tuy nàng đã quyết chết, nhưng vẫn không thể không căng thẳng.

Nàng đương nhiên cũng biết sự đáng sợ và nguy hiểm của hai người này.

- Chỉ có hai người đó đến thôi chứ?

Lão chủ gật đầu, đột nhiên thấp giọng nói nhỏ :

- Cô nương nếu không có chuyện gì quan trọng, chi bằng tốt hơn nên quay về.

Đinh Linh Lâm cười cười, đáp :

- Ngươi biết rõ là ta hẹn bọn chúng đến đây, tại sao lại bảo ta quay về?

Lão chủ do dự nói :

- Tại vì...

Lão sau rốt vẫn không nói ra được nỗi u uất và lo lắng trong lòng, chỉ buông tiếng thở dài.

Đinh Linh Lâm đã mỉm cười bước tới, trong lòng không phải là không biết hảo ý của lão nhân này.

Nhưng nàng đã không còn con đường thứ hai nào khác, cứ như là biết rõ những kẻ đợi nàng bên trong là độc xà ác quỷ, nhưng nàng vẫn không thể không đi.

Sân sau vừa mới được quét sạch, sảnh đường đã được lau quét rất sạch, mặt đất bóng láng, tựa như là hoang lạnh.

- Hai vị khách nhân đang ở trong sảnh đường.

Người hầu dẫn đường nói xong câu đó, liền lập tức nhẹ nhàng lui ra khỏi sân.

Bởi vì hắn rõ là đã nhìn thấy ra cuộc hội ngộ hôm nay không phải là một trò đùa.

Cổng sảnh đường mở ra, bên trong không một tiếng người. Ngọc Tiêu và Lữ Địch đều không phải là những kẻ thích nói, càng không thích cười đùa.

Khi bọn họ cười, thông thường là chỉ vì người mà bọn họ muốn giết đã chết trước mặt họ.

Đinh Linh Lâm hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thật là ngọt ngào, giữ tư thái cực kỳ ưu nhã bước vào.

Những kẻ đang đợi nàng bên trong, quả nhiên chính là Ngọc Tiêu và Lữ Địch.

Trong sảnh đường cũng có ánh dương lọt vào, nhưng vô luận ai chỉ cần vừa bước vào, đều lập tức cảm thấy bản thân dường như đi vào một hố băng vậy.

Ngọc Tiêu đạo nhân đang ngồi trên một chiếc ghế nhìn ra cửa, khi lão ngồi, thì luôn luôn chọn một chiếc ghế dễ chịu nhất.

Phục sức của lão vẫn luôn hoa lệ trông rất phô trương.

Trong sảnh tuy vẫn còn có một người khác, nhưng lão dường như không cần biết đến ai.

Lão vốn xưa nay vẫn xem mọi người dưới con mắt.

Lữ Địch lại đang nhìn lão, vẻ mặt giống như một du nhân thờ ơ lãnh đạm, đang đứng ở trong một cái củi thú, nhìn một con sư tử già đang giễu võ dương oai vậy.

Vẻ mặt trắng xanh của Lữ Địch mang một vẻ lãnh đạm khinh miệt, tại vì y biết bộ lông da của con sư tử này tuy hoa lệ, nhưng răng đã hết bén, móng đã cùn, vốn không cách gì uy hiếp được y.

Vẻ mặt của y lãnh đạm, trang phục giản đơn, trong phòng tuy còn có một cái ghế thoải mái như vậy, nhưng y thà rằng đứng.

Đinh Linh Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ, cười rất là ngọt ngào.

Hai người này là một sự đối lập rất là rõ ràng mãnh liệt. Đinh Linh Lâm vừa nhìn thấy bọn họp, liền biết ngay bọn họ tuyệt không thể có sự cộng tác hòa hợp tốt lành được.

- Ta họ Đinh.

Rồi nàng mỉm cười bước vào cửa :

- Tên gọi là Đinh Linh Lâm.

Ngọc Tiêu đạo nhân lạnh lùng nói :

- Ta nhận ra ngươi.

- Hai người các ngươi biết nhau chứ?

Ngọc Tiêu đạo nhân ngạo nghễ nói :

- Y phải biết ta là ai.

Tay lão vuốt nhẹ cây Ngọc tiêu trắng, nói :

- Y phải nhận ra cây tiêu này.

Đinh Linh Lâm cười :

- Có phải là ai cũng phải nhận ra cây tiêu này phải không? Nếu không thì phải chết?

Nàng nháy mắt với Lữ Địch, vẻ mặt Lữ Địch cũng không có chút biểu lộ gì.

Y rõ ràng không phải là người dễ xúc động.

Trong mắt đen láy của Đinh Linh Lâm đảo đảo, tươi cười nói :

- Ta thật không ngờ Lữ công tử cũng đến, ta..

Lữ Địch đột nhiên ngắt lời nàng, thản nhiên nói :

- Ta đương nhiên phải đến.

- Tại sao?

- Bảo tàng và bí kíp mà Thượng Quan Kim Hồng để lại, vốn rất khiến mọi người phải động tâm.

- Lữ công tử cũng động tâm sao?

- Ta cũng là người.

- Chỉ tiếc là địa điểm của bảo tàng và bí kiếp dó, Lữ công tử cũng tuyệt không biết.

Ánh mắt của Đinh Linh Lâm sáng lên, nói :

- Nhưng ta lại biết, chỉ có ta biết.

Lữ Địch thốt lên :

- Thế sao!

Đinh Linh Lâm đáp :

- Bí mật này ta vốn không muốn nói ra nhưng lúc này lại không thể không nói.

- Tại sao?

Đinh Linh Lâm thở dài, nụ cười phảng phất có vẻ thê lương :

- Tại vì Diệp Khải Nguyên đã chết rồi, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ta, thì tuyệt đối không có cách gì đạt được bảo tàng.

- Vì vậy ngươi kiếm bọn ta lại?

Đinh Linh Lâm gật gật đầu :

- Ta nghĩ đi nghĩ lại, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, tuyệt không ai có thể so bì được với hai vị.

Lữ Địch im lặng lắng nghe, còn Ngọc Tiêu lại cười nhạt.

Đinh Linh Lâm tiếp :

- Hôm nay ta mời hai vị lại, chính là vì muốn mang bí mật này kể lại cho hai vị nghe, tại vì...

Lữ Địch đột nhiên ngắt lời Đinh Linh Lâm nói :

- Ngươi khỏi phải kể cho ta.

Đinh Linh Lâm ngơ ngác :

- Tại sao?

Lữ Địch thản nhiên nói :

- Tại vì ta không muốn biết.

Đinh Linh Lâm ngơ ngác, nụ cười như hụt hẫng gượng gạo.

Lữ Địch nói :

- Nhưng ta biết một chuyện.

Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi :

- Chuyện gì?

Lữ Địch nói :

- Giả như có hai người đồng thời biết bí mật này, nếu có thể sống sót đi ra, thì nhất định chỉ có một người.

Đinh Linh Lâm đã không cười nữa.

Lữ Địch cười cười nói :

- Bảo tàng đó tuy khiến người động tâm, nhưng ta không muốn vì nó mà phải liều mình với Đông Hải Ngọc Tiêu.

Ngọc Tiêu đột nhiên cũng cười cười nói :

- Xem ra các ngươi đều là những người thông minh.

- Đạo trưởng cũng hiểu rõ ý của y thị chứ?

- Y thị không thông minh bằng ngươi.

- Nhưng y thị cũng không quá ngu, hơn nữa rất đẹp.

Ngọc Tiêu nói :

- Y thị luôn thích tự tác thông minh, ta xưa nay không thích nữ nhân tự tác thông minh.

Lữ Địch mỉm cười :

- Nữ nhân trên thế gian có mấy người không thích tự tác thông minh.

Ánh mắt của Ngọc Tiêu nhìn đóng đinh vào mặt Lữ Địch, lạnh lùng hỏi :

- Tóm lại ngươi muốn nói gì?

Lữ Địch thản nhiên đáp :

- Ta chẳng qua muốn nhắc đạo trưởng, nữ nhân như y thị, trên thế gian này không nhiều.

Ngọc Tiêu bất giác nhìn vào mắt Đinh Linh Lâm, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ vàng vọt, đột nhiên thở dài lẩm bẩm :

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Lữ Địch hỏi :

- Đáng tiếc :

Ngọc Tiêu nói :

- Một cây kiếm nếu có khiếm khuyết, ngươi có nhìn thấy ra không?

Lữ Địch gật gật đầu.

Ngọc Tiêu tiếp :

- Nữ nhân này đã có khiếm khuyết.

Lữ Địch hỏi :

- Ngươi nhìn thấy ra à?

Y đương nhiên hiểu rõ ý của Ngọc Tiêu, mối quan hệ giữa Đinh Linh Lâm và Diệp Khải Nguyên, đã sớm không còn là bí mật nữa.

Ngọc Tiêu nói :

- Ta nếu nhìn không thấy ra, thì lần trước lọt vào tay ta, ta đã không thả y thị ra rồi.

Lữ Địch cũng đã nghe nói, Quách Tung Dương xưa nay không dùng kiếm có khiếm khuyết. Ngọc Tiêu xưa nay cũng không dùng nữ nhân đã qua tay nam nhân.

Lữ Địch nhìn Ngọc Tiêu, không mở miệng, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai.

Ngọc Tiêu hỏi :

- Ngươi vẫn không hiểu sao?

Lữ Địch đáp :

- Ta chỉ lấy làm quái lạ.

- Quái lạ gì?

- Quái lạ tại sao ngươi lại chọn chiếc ghế này ngồi?

- Ngươi phải nhìn thấy ra, nơi đây chỉ có chiếc ghế này là tốt nhất thôi.

Lữ Địch thản nhiên nói :

- Ta nhìn thấy, nhưng ta cũng biết, ghế này trước đây nhất định cũng đã có người ngồi.

Y đột nhiên kết thúc cuộc đàm thoại, đột nhiên bỏ đi.

Đinh Linh Lâm cảm thấy trong lòng nặng nề, máu trong người như ngừng chảy, toàn thân lạnh băng.

Ngọc Tiêu đang nhìn Đinh Linh Lâm, nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ bàn châm chậm rãi nhìn lên vào mắt nàng.

Ánh mắt y như xuyên thấu y phục của Đinh Linh Lâm.

Đinh Linh Lâm như cảm thấy bản thân mình hoàn toàn lõa thể.

Nàng không phải là chưa bao giờ bị nam nhân nhìn qua, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy không chịu nổi, đột nhiên quay người, muốn lao đi.

Nàng vốn không sợ chết, nhưng nàng cũng biết, trên thế gian này còn có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Nào ngờ nàng vừa quay người Ngọc Tiêu đã lao đến trước mặt nàng, khoanh hai tay lại, chặn đường đi của nàng, vẫn nhìn nàng với ánh mắt như vậy.

Đinh Linh Lâm siết chặt hai tay, từng bước lùi dần ra phía sau, lùi đến chiếc ghế mà vừa rồi Ngọc Tiêu vừa ngồi, hốt nhiên nói :

- Ta... ta biết ngươi tuyệt sẽ không chạm vào ta.

- Thế sao!

- Ta đích xác đã có khiếm khuyết, hơn nữa lại là một khuyết điểm rất lớn.

Ngọc Tiêu mỉm cười nói :

- Ta vốn cho rằng ngươi đã lớn rồi, tại vì việc mà ngươi muốn làm hôm nay, vốn là chuyện của đại nhân làm, bây giờ ta mới biết ngươi thật sự vẫn là một đứa trẻ.

Đinh Linh Lâm xưa nay không chịu thừa nhận mình là một đứa trẻ, nhất là trước mặt Diệp Khải Nguyên thì không chịu.

Nhưng lúc này nàng đành thừa nhận.

Ngọc Tiêu nhơn nhơn nói :

- Ngươi có biết không, trẻ con muốn làm chuyện của đại nhân thì nguy hiểm vô cùng.

Đinh Linh Lâm lấy hết dũng khí nói :

- Nhưng ta lại không thấy lúc này có nguy hiểm gì.

Ngọc Tiêu cười cười :

- Tại vì ngươi biết ta sẽ không chạm vào ngươi.

Đinh Linh Lâm muốn miễn cưỡng cười, nhưng cười không nổi, đành phải cắn chặt hai môi, liên tục gật đầu.

Ngọc Tiêu tiếp :

- Ta đích xác là xưa nay không chạm vào nữ nhân đã qua tay nam nhân, nhưng đối với ngươi ta có thể phá lệ một lần.

Đinh Linh Lâm đã không thể nhúc nhích gì được nữa, từ đầu ngón chân đến đầu ngón tay trở nên cứng đờ ngay đầu cũng không cử động nổi.

Ngọc Tiêu tiêu nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Linh Lâm đã biến sắc.

Đinh Linh Lâm chỉ cảm thấy trong ánh mắt của lão phảng phất như chợt có một lực hấp dẫn kỳ lạ, hấp dẫn ánh mắt của nàng như hút lấy toàn bộ thân thể nàng.

Nàng muốn giẫy giụa, muốn đào thoát, nhưng chỉ có thể ngồi đần ra ở đó, nhìn nhìn Ngọc Tiêu.

Ánh mắt của lão mơ hồ như có ánh sáng xanh lam nhấp nháy, giống như chợt lóe lên một đốm lửa ma.

Đinh Linh Lâm nhìn vào đôi mắt ấy, chợt nghĩ tới chuyện lần trước.

... Hãy đi giết Diệp Khải Nguyên. Cầm thanh đao này đi giết Diệp Khải Nguyên.

Chuyện mà lần này lão muốn nàng làm, có phải là còn đáng sợ hơn lần trước hay không.

Nàng đã vận dụng hết lực khí toàn thân để mà giẫy giụa, mồ hôi lạnh toát đã thấm ướt y phục của nàng.

Nhưng nàng vẫn không thoát khỏi.

Đốm lửa ma trơi trong ánh mắt của Ngọc Tiêu đó, tựa như đã thiêu trụi khí lực ít ỏi sau cùng của Đinh Linh Lâm.

Nàng đành phải phục tùng.

Vô luận Ngọc Tiêu bảo nàng làm gì, thì nàng đều hoàn toàn không cách gì phản kháng.

Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe “Rầm!” một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra, một người xuát hiện ở ngoài cửa.

Ngọc Tiêu kinh ngạc, quay người phẫn nộ quát lớn :

- Ai đó?

Tung Dương Quách Định.

Quách Định cuối cùng cũng đã đến kịp thời.

Làm sao mà chàng có thể đến được? Ai đã giải huyệt đạo cho chàng?

Là Thượng Quan Tiểu Tiên? Là Lữ Địch?

Bọn họ đương nhiên biết Quách Định đã đến đây, giữa chàng và Ngọc Tiêu nhất định chỉ có một người có thể sống sót đi ra mà thôi.

Ánh dương vừa hiển lộ, lại chìm nghỉm ngay trong đám mây u ám, sự lạnh lẽo khắc nghiệt trải dài khắp mặt đất.

Gió lạnh như cắt.

Quách Định và Ngọc Tiêu đứng trong gió lạnh như dao cắt này, hai người trong lòng đều đã hiểu rõ, giữa bọn họ nhất định phải có một người ngã xuống.

Vô luận ai muốn ra khỏi cái phòng này, đều chỉ có một con đường. Bước qua thi thể của đối phương.

Kiếm của Quách Định đã cầm tay.

Kiếm đen sẫm không chút ánh sáng, nhưng toát ra vẻ sát khí lạnh buốt còn hơn gió lạnh nữa.

Cây kiếm này cũng giống như con người của Quách Định vậy.

Cây tiêu ngọc lại trắng sáng nhẵn bóng.

Hai con người này đúng là một sự đối lập rõ ràng mạnh mẽ.

Quách Định nhìn chăm chú cây tiêu ngọc, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt của Ngọc Tiêu.

Ánh mắt của Ngọc Tiêu phẫn nộ sáng rực lên, đột nhiên hỏi :

- Ngươi là hậu nhân của Quách Tung Dương.

Quách Định đáp :

- Phải.

Ngọc Tiêu nói :

- Hơn hai mươi năm trước, ta đã có tâm muốn cùng Quách Tung Dương phân tranh cao thấp, chỉ tiếc là y đã chết.

Quách Định nói :

- Ta vẫn còn sống.

Ngọc Tiêu cười nhạt :

- Ngươi là cái thá gì chứ, Tung Dương thiết kiếm, trong Binh Khí phổ liệt danh đệ tứ kiếm, trong tay ngươi lại không đáng một xu nào cả.

- Thế sao?

- Ngươi vốn không xứng dùng cây kiếm này.

Quách Định mím môi lại.

Chàng phải ép mình khống chế nộ khí bản thân.

Phẫn nộ có lúc tuy cũng là một loại sức mạnh, nhưng lúc cao thủ tương tranh, thì lại như độc dược khiến người mất mạng.

Ngọc Tiêu nhìn trừng trừng Quách Định, từ từ nói :

- Nghe nói ngươi cũng là bằng hữu của Diệp Khải Nguyên.

Quách Định thừa nhận.

- Các ngươi là bằng hữu như thế nào?

- Bằng hữu là bằng hữu, bằng hữu chân chính chỉ có một loại.

- Nhưng loại bằng hữu các ngươi lại dường như rất đặc biệt.

Quách Định thốt lên :

- Thế sao?

Ngọc Tiêu lạnh lùng nói :

- Sau khi Diệp Khải Nguyên chết, ngươi lại lập tức sẵn sàng tiếp nhận nữ nhân của y, loại bằng hữu như ngươi, há không rất ít thấy hay sao?

Quách Định lập tức cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên, nhịn không được ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Ngọc Tiêu đang đợi Quách Định.

Ánh mắt của Quách Định lập tức bị hút lấy, giống như đinh sắt bị nam châm hút vậy.

Đinh Linh Lâm nãy giờ vẫn ngồi suốt trên ghế, thở hổn hển, đến lúc này mới đi ra ngoài cửa.

Nàng nhìn vào mắt của Ngọc Tiêu và cũng nhìn vào mắt của Quách Định.

Lòng nàng lập tức cảm thấy nặng nề.

Nộ hỏa trong mắt của Ngọc Tiêu sớm muộn cũng nhất định sẽ thiêu trụi sức mạnh toàn thân của Quách Định.

Nàng tuyệt nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Quách Định cùng nàng chìm nghỉm vào vực sâu không lối này.

Nhưng không biết làm sao được, lúc này nàng đành phải đứng nhìn.

Lúc này nàng tuyệt không thể nói gì với Quách Định được, Quách Định nếu phân tâm, cái chết nhất định sẽ đến rất nhanh.

Gió càng lạnh hơn, trong mây đen phảng phất hoa tuyết bay bay.

Khi tuyết rơi, máu rất có thể đã đổ.

Đương nhiên là máu của Quách Định.

Chàng vốn không cần phải liều mạng với Ngọc Tiêu, chàng vốn có thể sống rất khỏe, sung sướng.

Lúc này tại sao chàng lại trở nên như vậy.

Đinh Linh Lâm biết, chỉ có nàng biết.

... Vẫn còn chưa hưởng thụ ngọt mật của ái tình, nhưng đã nếm tận thống khổ của ái tình.

... Tạo hóa đối với chàng há quá không công bình hay sao?

Nước mắt của Đinh Linh Lâm đã sắp rơi, vẫn chưa rơi, đột nhiên nghe Ngọc Tiêu nói.

Giọng nói của lão, mơ hồ mang một sức mạnh kỳ lạ, một loại sức mạnh khiến người khác không cách gì chống cự.

Tay nắm kiếm của Quách Định đã không còn ổn định nữa, toàn thân tựa như đã rung lên.

Ngọc Tiêu chậm rãi nói :

- Ngươi hà tất lại vùng vẫy? Hà tất lại chịu khổ, chỉ cần ngươi buông tay, mọi nỗi thống khổ đều hoàn toàn sẽ qua đi.

Người chết đương nhiên sẽ không thống khổ nữa.

Chỉ cần buông tay, thì lập tức có thể giải thoát.

Như vậy thì thật quá dễ dàng.

Trên lưng bàn tay Quách Định nắm kiếm, gân xanh dần lặn mất, sức mạnh cũng dần tan đi.

Tay của chàng đang dần dần buông lỏng xuống.

Cuộc chiến này sắp sẽ qua đi, không ai cần phải xuất thủ nữa.

Nhiều năm nay, Ngọc Tiêu chưa từng phải đụng chạm vật lộn với thân thể của kẻ khác, lão đã học được cách dễ dàng hơn nhiều, không tốn chút sức lực nào, vẫn có thể đánh đổ được đối phương.

Điều này khiến lão càng thêm kiêu ngạo, cũng trở nên chểnh mảng hơn.

Lão đã quen đi đường gần, nhưng lần này rốt cuộc lại đi sai một bước.

Kiếm trong tay Quách Định tựa như đã sắp rơi xuống, đột nhiên chàng lại nắm chặt trở lại, kiếm quang lóe lên, phóng ra.

Kiếm pháp của Quách Tung Dương, vốn không dựa trên sự biến hóa.

Kiếm pháp của Quách Định cũng giống như vậy.

Khi không nắm chắc, chàng tuyệt không xuất thủ, chỉ cần một kiếm đâm ra, nhất định phải hữu hiệu.

Giản đơn, nhanh chóng, chính xác, hữu hiệu.

Đây chính là tinh hoa sở tại của Tung Dương Thiết Kiếm kiếm pháp.

Kiếm này không nhắm yết hầu của Ngọc Tiêu đâm tới, vùng ngực của Ngọc Tiêu còn rộng lớn hơn yết hầu nhiều.

Diện tích của mục tiêu càng lớn, càng không dễ thất thủ.

Cao thủ tương tranh, chỉ cần có một chút sai lầm, thì nhất định đó sẽ là sai lầm chết người.

Ngọc Tiêu đã mang toàn bộ tinh thần sức mạnh tập trung vào đôi mắt của lão, tự cho rằng đủ để có thể khống chết toàn cục.

Chỉ đáng tiếc mắt không phải là vũ khí.

Vô luận là ánh mắt đáng sợ như thế nào, cũng tuyệt đối không thể nào ngăn chặn được chiêu kiếm như sấm sét điện chớp này.

Khi Ngọc Tiêu vung tay dương cây Bạch Ngọc tiêu của lão lên, mũi kiếm đã từ bên dưới cây tiêu xuyên qua đâm thẳng vào ngực của lão.

Hoa tuyết đã bắt đầu bay bay, máu đã đổ.

Nhưng không phải là máu của Quách Định, máu từ ngực của Ngọc Tiêu, máu đỏ tươi.

Khuôn mặt của Ngọc Tiêu co rút lại, mắt lồi ra, nhưng nộ hỏa trong mắt đã không còn nữa.

Lão vẫn còn chưa ngã xuống, đôi mắt lồi hẳn ra, vẫn còn đang trừng trừng nhìn Quách Định, đột nhiên hừ lên nói :

- Ngươi tên Quách Định?

Quách Định gật gật đầu.

Ngọc Tiêu than thở :

- Ta đã xem thường ngươi quá.

Quách Định nói :

- Ta lại không xem thường ngươi, ta luôn tính cách đối phó tốt nhất với ngươi.

Ngọc Tiêu cười thê thảm :

- Cách thức của ngươi dùng rất tuyệt vời.

- Còn cách của ngươi dùng rất tồi.

Ngọc Tiêu thốt lên :

- Thế sao?

Quách Định nói :

- Với võ công của ngươi, vốn không cần phải dùng phương pháp tà ma ngoại đạo này để đối phó với ta.

Đôi mắt Ngọc Tiêu trở nên rỗng không nhìn chăm chú ra nơi xa xôi chậm rãi nói :

- Ta vốn là không cần dùng, chẳng qua một người nếu đã học được cách dễ nhất để đạt thắng lợi, thì không muốn phí sức bao giờ...

Lão nói rất chậm rãi, giọng nói tràn đầy vẻ hối hận.

Cho đến bây giờ lão mới hiểu rõ, thắng lợi tuyệt đối không phải là sự may mắn, muốn đạt thắng lợi, thì nhất định phải trả giá.

Quách Định cũng thở dài liên tục.

Ngọc Tiêu đột nhiên tít lớn lên :

- Hãy rút kiếm của ngươi ra, để ta nằm xuống, để ta chết.

Lưỡi kiếm vẫn còn cắm ở trên ngực Ngọc Tiêu.

Lão đã bắt đầu ho liên tục, thở hổn hển.

Nếu không rút cây kiếm này ra, có thể lão vẫn có thể sống thêm vài phút.

Nhưng lúc này lão chỉ cầu mong chết cho nhanh.

Quách Định hỏi :

- Ngươi... ngươi vẫn còn có điều gì muốn nói nữa chứ?

- Không, không một lời nào cả.

Quách Định than thở :

- Được, ngươi hãy an tâm mà chết đi, ta nhất định sẽ sắp xếp hậu sự cho ngươi.

Cuối cùng Quách Định cũng rút kiếm ra.

Khi rút kiếm, khuỷu tay của chàng co về phía sau, ngực trước không khỏi lộ ra lỗ trống.

Đột nhiên “tang” một tiếng, trong cây ngọc tiêu có ba đốm sáng lạnh bắn ra, cắm ngập vài ngực của Quách Định.

Thân thể của Quách Định bị hất bật ngửa ra phía sau ngã đổ xuống.

Ngọc Tiêu vẫn còn đứng, thở hổn hển, cười sằng sặc nói :

- Lúc này ta có thể an tâm chết được rồi, tại vì ta biết ngươi nhất định sẽ đi theo ta.

Lão cuối cùng ngã gục xuống, ngay trên bãi máu của chính lão.

Hoa tuyết lốm đốm rơi xuống trên khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Tiêu.

* * * * *

“Hồng phúc đang đầu, Tân chí như quy”.

Ngoài cửa lớn của quán trọ Hồng Tân, đã dán câu đối xuân, chuẩn bị đón tết.

Đêm nay là đêm trừ tịch.

Khách nhân vội vàng quay về, quán trọ ồn ào náo nhiệt, liền trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.

Nhưng trong phòng bếp lại rất là bận rộn, tại vì nhà của lão chủ nhân chính là quán trọ này, còn có mấy người hầu đơn thân, cũng sẵn sàng lưu lại ăn bữa cơm cuối năm, ăn xong lại xúm lại đánh bạc.

Trong các gian phòng ở sân sau đã thắp đèn. Chỉ có những kẻ lãng tử đã lâu quen lưu lại đây đó, mới nếm hương vị đón năm mới ở quán trọ.

Đinh Linh Lâm đang ngồi dưới ánh đèn, nhìn Quách Định đang nằm trên giường.

Đôi mắt sáng của Quách Định đã nhắm lại, sắc mặt xanh ngoét, nếu không còn có một chút hơi thở yếu ớt, thì xem ra đã không khác người chết.

Chàng vẫn còn chưa chết, nhưng chàng có thể sống được đến bao lâu?

Lúc này chàng vẫn còn sống, chỉ vì trong ám khí của Ngọc Tiêu không có độc được.

Bạch ngọc mãi mãi là thuần khiết tôn quý.

Thân thể của Ngọc Tiêu đã thay đổi, nhưng cây Bạch Ngọc tiêu của lão vẫn không thay đổi.

Tóm lại lão vẫn còn muốn lưu giữ lại một điểm gì đó sạch sẽ cho mình. Lão vẫn còn là một con người đáng tự hào.

Nhưng khi ám khí bắn ra, khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, ba cây đinh bạch ngọc đó, cơ hồ đã cắt đứt tâm mạch của Quách Định.

Chàng có thể sống đến lúc này, đã là một kỳ tích rồi.

Đinh Linh Lâm ngồi ở đầu giường như thế, đã không biết bao lâu rồi, hai hàng lệ trên mặt ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Người gõ cửa là một người hầu trẻ tuổi, cười miễn cưỡng nói :

- Chủ nhân đặc biệt bảo tiểu tử đến mời cô nương, ra ngoài trước ăn bữa cơm cuối năm.

- Ăn cơm cuối năm?

Đinh Linh Lâm lấy làm ngạc nhiên :

- Hôm nay đã là trừ tịch rồi hay sao?

Người hầu gật đầu.

Xem ra nữ nhân trẻ tuổi này ngay ăn Tết cũng quên đi, trong lòng kẻ hầu cũng không khỏi cảm thấy rất là đồng cảm.

Đinh Linh Lâm ngồi đờ đẫn ở đó không nói gì, lòng cũng không biết đang nghĩ gì.

Người hầu hỏi nàng hai lần nữa, nhưng nàng không nghe thấy.

Ánh đèn lờ mờ, bệnh nhân sắp chết, còn tâm trí đâu đi ăn cơm cuối năm của người khác chứ?

Người hầu buông một tiếng thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui ra ngoài, trong lòng cảm thấy chua chát.

Một thiếu nữ trẻ trung như vậy, mỹ lệ như vậy, đã gặp chuyện gì mà lại đáng thương như thế.

- Lại Tết rồi... Lại một năm mới.

Từ khi Đinh Linh Lâm bắt đầu có ký ức, lúc Tết đến là thời điểm đầy hoan lạc.

Từ mùng một đến mười lăm, liên tục nửa tháng, không ai được phép tức giận, càng không được phép nói những lời không may mắn.

Đây vốn là những ngày tốt lành. Nhưng còn năm nay?

Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng pháo nổ chói tai.

Tiếng pháo báo hiệu năm cũ đã qua, năm mới đến với những hy vọng mới.

Nhưng nàng còn có hy vọng gì chứ?

Tiếng pháo làm kinh động thức tỉnh Quách Định, chàng đột nhiên mở to mắt ra, mơ hồ muốn hỏi :

- Đây là tiếng gì vậy?

Chỉ tiếc là miệng chàng tuy mấp máy, nhưng không nói được tiếng nào.

Đinh Linh Lâm hiểu rõ ý của Quách Định, miễn cưỡng nở một nụ cười nói :

- Ngày mai là năm mới rồi, bên ngoài người ta đốt pháo.

Lại thêm một năm, xem như đã qua một năm.

Quách Định nhìn chăm chú màn đen bên ngoài cửa sổ, hy vọng vẫn còn có thể nhìn thấy ánh dương lộ ra. Chàng đột nhiên bắt đầu ho liên tục.

Đinh Linh Lâm dịu dàng nói :

- Ngươi có muốn ăn bát cháo nóng không? Tối hôm nay bọn họ nhất định sẽ nấu cho ngươi cháo gà.

Quách Định gắng sức lắc đầu.

Đinh Linh Lâm hỏi :

- Ngươi muốn gì?

Quách Định nhìn nàng, cuối cùng nói ra ba chữ :

- Nàng đi đi!

Đinh Linh Lâm hỏi :

- Ngươi... ngươi muốn ta đi?

Quách Định cười rất buồn thảm, cố gắng nói :

- Ta biết ta đã không còn gì nữa... nàng... nàng không cần phải đi theo ta làm gì.

Đinh Linh Lâm nắm chặt tay Quách Định :

- Ta nhất định phải đi theo ngươi, đến chừng nào ngươi khỏe lại, ta biết ngươi nhất định sẽ sống mà.

Quách Định lại lắc lắc đầu, nhắm mắt lại.

Nếu một người đối với sinh mạng của bản thân mình cũng đã mất đi niềm tin, thì còn ai có thể cứu được y nữa chứ?

Đinh Linh Lâm cắn chặt răng, nuốt nước mắt nói :

- Ngươi nếu thật cảm thấy bản thân mình muốn chết, thì ngươi có lỗi với ta.

- Tại sao?

- Tại vì... tại vì ta đã sẵn sàng cưới ngươi.

Đinh Linh Lâm dịu dàng nói tiếp :

- Lẽ nào ngươi muốn ta thành quả phụ?

Vẻ mặt trắng xanh của Quách Định đột nhiên ửng hồng lên, chàng thốt :

- Thật chứ?

- Đương nhiên là thật.

Đinh Linh Lâm nói dứt khoát :

- Bọn ta có thể thành thân bất cứ lúc nào.

Chỉ cần có thể làm cho Quách Định sống sót, vô luận muốn nàng làm điều gì, nàng đều cam tâm tình nguyện.

- Ngày mai là ngày tốt lành nhất, bọn ta khỏi cần phải chờ đợi thêm nữa.

- Nhưng ta...

- Vì vậy chàng nhất định phải sống, nhất định!

Lão chủ nhân ngồi ở trong quầy, vẻ mặt đã hơi say rượu.

Cái quầy này lão đã ngồi hai mươi năm, xem ra vẫn còn có thể tiếp tục ngồi tiếp được, xem người đi kẻ lại.

Đủ mọi dạng người, đủ mọi vẻ bi hoan ly hợp, sinh lão bệnh tử.

Lão đã nhìn thấy thực tại quá nhiều, sau mỗi cử rượu, trong lòng lão luôn mang một vẻ chán nản mệt mỏi.

Vì vậy lúc này lão muốn ngồi một mình ở đấy.

Lão không ngờ Đinh Linh Lâm đến, nhịn không được lão liền hỏi dò :

- Cô nương vẫn chưa ngủ à? Bệnh nhân có phải là khỏe rồi hay không?

Đinh Linh Lâm miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nói :

- Ngày mai ngươi có thể làm cho mười bàn rượu chứ?

- Ngày mai? Ngày mai là mùng một, e rằng...

- Nhất định phải là ngày mai.

Đinh Linh Lâm buồn thảm, nói tiếp :

- Trễ hơn, e rằng không kịp nữa.

Lão chủ nhân do dự, nói :

- Cô nương muốn mời người uống rượu xuân à?

- Không phải là rượu xuân, mà là rượu mừng.

Lão chủ trợn tròn hai mắt :

- Rượu mừng! Lẽ nào ngày mai cô nương muốn thành thân?

Đinh Linh Lâm cúi đầu xuống, gật gật dầu.

Lão chủ cười cười, rồi lập tức cũng gật đầu nói :

- Làm việc hỷ để xua đuổi tà khí cũng tốt cho bệnh nhân, bệnh sẽ mau chóng lành.

Đinh Linh Lâm vốn biết lão chắc chắn không hiểu rõ, nên cũng không muốn giải thích.

- Vì vậy ta muốn hỷ sự này phải náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt.

Tinh thần của lão chủ như hưng phấn lên, gần đây chuyện hung sát bất thường lão đã gặp quá nhiều, lão mong muốn có ít nhiều hỷ khí hơn, liền nói :

- Được, chuyện này ta sẽ gánh vác.

- Tối ngày mai được không?

Lão chủ vỗ ngực nói :

- Chuẩn bị tối ngày mai.

Từ khi gặp gỡ Diệp Khải Nguyên cái ngày hôm đó, Đinh Linh Lâm đến nay không hề nghĩ tới mình sẽ cưới một người khác.

Nhưng tối mai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play