Lão chưởng quầy và bọn tiểu nhị đang đứng trước cửa, cúi dầu chào thật thấp, không dám đòi tiền cơm. Uyển Cơ mỉm cười trao cho lão hai nén bạc mười lượng.
Sáng hôm sau, ba người ra đến bến đò sông Hoài phát hiện có rất nhiều cao thủ võ lâm đang tìm cách mướn thuyền đi về phía Tây. Tam Thủ Miêu là tay săn tin lão luyện, chỉ nửa khắc sau gã đã dò hỏi được nội tình, liền báo cho Vô Hối rõ.
- Bẩm Môn chủ, bọn họ và hàng ngàn hào kiệt trên giang hồ đang kéo đến núi Thiên Môn gần ranh giới Thiểm Tây, phượng hoàng đã xuất hiện hàng đàn trên đỉnh núi chứng tỏ Phượng Hoàng thần cung đã mở cửa. Nghe nói Minh chủ võ lâm Du Thanh Vân cũng đã dắt thuộc hạ đến đó, tìm cách vào cung.
Kiếm Si thất sắc :
- Nếu họ Du vào được Thần cung học võ công, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân thì nguy to.
Vô Hối nhíu mày hỏi :
- Lai lịch Phượng Hoàng thần cung thế nào xin lão đại ca chỉ giáo.
Kiếm Si không giấu được vẻ lo âu :
- Bốn mươi năm trước, Phượng Hoàng Tiên Tử xuất cung đem theo ba trăm đồ đệ khuynh đảo võ lâm. Đã có đến hơn ngàn cao thủ táng mạng. Cuối cùng, nhờ có sư phụ của Tam Tuyệt Thiên Tôn là Thái Âm lão nhân xuất hiện. Lão nhân nhờ pho Vô Hình chỉ đã thắng được Tiên tử. Nhưng trước khi chết nàng nói rằng trong Phượng Hoàng cung còn có một pho bí kíp vô thượng. Ai luyện được sẽ trở thành vô địch thiên hạ.
Nàng vì là nữ nhân nên không thích hợp. Khi nào Phượng Hoàng xuất hiện ở đâu thì đấy chính là lúc thần cung mở cửa. Có điều lạ là hôm ấy Tiên tử chỉ đem theo có mười cung nữ. Họ đã chết theo nàng. Nhưng số còn lại hoàn toàn biệt tăm. Sau đó hào kiệt Trung Nguyên đã đổ xô đi tìm thần cung suốt mấy năm trời mà chỉ như mò kim đáy biển.
Vô Hối nghĩ đây là dịp tốt để vạch mặt Du Thanh Vân, phá hoại uy tín lão nên chàng quyết định đến Thiên Môn.
Tam Thủ Miêu và Lãnh Tâm Đao mang mặt nạ đi chung với bọn chàng. Côn Linh đã thuê trọn một chiếc thuyền lớn với giá ngàn lượng bạc. Nhờ vậy cuộc giang hành rất thoải mái.
Trên thuyền đầy đủ rượu ngon và vật thực nên Uyển Cơ có dịp trổ tài nấu nướng.
Vừa đi được hai chục dặm đã nghe trên bờ có tiếng gọi vang :
- Bớ thuyền gia, cho lão hóa tử ta quá giang với.
Vô Hối được Thiên tôn cho uống ba lên Thái Âm xích hoàn nên có hơn ba mươi năm công lực, nhãn quang sắc bén. Chàng nhận ra đó là mộ lão già đầu hói, y phục vá víu chằng chịt. Chàng biết Cái bang không dính líu đến cái chết của cha chàng nên bất giác có cảm tình với bọn ăn mày. Cuộc sống của bọn họ chìm đắm dưới đáy xã hội, cơ cực trăm chiều.
Kiếm Si cũng bảo :
- Lão ăn xin này là Hồ Lô Cái Cố Kim Luân, Bang chủ Cái bang. Tính tình lão cổ quái nhưng quanh minh, thác lạc.
Vô Hối gật đầu, bảo nhà thuyền ghé vào bờ. Không chờ thuyền dừng chân, lão phóng lên ngồi trên mũi. Mùi rượu thơm phức tỏa ra khiến lỗ mũi đỏ ửng của lão rung động. Uyển Cơ bước đến :
- Kính thỉnh tiền bối vào trong dùng chung rượu cho ấm bụng.
Lão già đầu giả đò e ngại nhưng chân đã nhanh nhẹn bước theo.
Kiếm Si với họ Cố có mối giao tình nhưng trong dung mạo giả không thể nhận nhau. Lão cười khà khà bảo :
- Hồ lô của Cố lão huynh chắc đã cạn sạch. Xin mời an tọa.
Cố Kim Luân thản nhiên ngồi xuống, nheo mắt nhìn mọi người hỏi :
- Chư vị cho lão hóa tử ta quá giang còn mời ăn uống. Thật là đáng quí nhưng lão mắt kém không nhận ra lại lịch, xin cho biết đại danh.
Vô Hối lạnh lùng bảo :
- Chúng ta bình thủy tương phùng, bất tất phải báo danh. Hơn nữa bọn tại hạ đều là vô danh tiểu tốt, có nói ra túc hạ cũng không biết.
Uyển Cơ bước đến ngồi xuống cạnh Vô Hối. Lão khất cái sững người, suy nghi lát sau mỉm cười bí ẩn :
- Công tử không nói ta cũng đoán ra.
Uyển Cơ biết Cái bang có đến mấy chục vạn đệ tử rải khắp thiên hạ, nàng muốn lôi kéo họ về phe Vô Hối nên tươi cười thúc giục :
- Tiền bối hãy thưởng thức những món ăn của tiểu nữ rồi hãy nói. Đường còn xa có gì mà vội.
Nàng xinh đẹp như tiên nga, lời nói lại ngọt ngào khiến một lão nhân quá lục tuần như họ Cố cũng phải mềm lòng. Lão mỉm cười nâng chén.
Uyển Cơ liên tiếp gắp thức ăn bỏ vào chén lão. Cố Kim Luân chắc đang đói bụng nên không hề khách sáo. Lão luôn miệng khen ngon.
Vô Hối hiểu tâm tư Uyển Cơ, thầm cảm kích trong lòng. Chàng hiểu nếu Cái bang chịu giúp một tay thì việc vạch mặt Du Thanh Vân sẽ rất dễ dàng nhưng do bản tính cao ngạo, chàng chẳng muốn cầu cạnh họ Cố.
Kiếm Si gặp lại bằng hữu cũng cao hứng cụng chén liên tục. Lát sau, Hồ Lô Cái vỗ bụng :
- Cảm tạ cô nương đã cho lão hóa tử ta thưởng thức bữa ăn ngon. Bây giờ ta xin đoán thử xem. Có phải công tử đây là người đã thắng mấy chục vạn lượng bạc ở đỗ trường Cát Tường đấy không.
Vô Hối giật mình thầm khen tin tức Cái bang thông linh. Chàng gật đầu hỏi lại :
- Sao Bang chủ lại biết?
Cố lão đắc ý cười dài :
- Không những thế, ta còn biết công tử đã hai lần tiêu diệt bọn sát thủ Bạch Mi hội và giết Nam Hoang Xà Ông ở Tín Dương.
Vô Hối cười nhạt :
- Thế Bang chủ có biết Bạch Mi hội chủ là ai không?
Lão Cái lúng túng gãi má :
- Hành tung của lão cực kỳ thần bí nên đệ tử bổn bang không mò ra được.
Vô Hối biết dù có nói ra lão cũng không tin nên im lặng. Kiếm Si ngứa miệng hỏi :
- Thế lão có đoán ra ta là ai không?
Hồ Lô?Cái ngẩn người bối rối :
- Nhìn thần thái, phong cách và giọng nói thì giống một người quen cũ nhưng tuổi tác thì thua xa.
Kiếm Si đắc ý cười lớn :
- Lão phu trẻ lại hai mươi tuổi làm sao lão ăn mày ngươi nhận ra được.
Hồ Lô Cái sững người :
- Té ra Kha lão đấy ư?
Hai lao già ôm nhau mừng rỡ.
Ba ngày sau, khi thuyền đến Thiên Môn thì Bang chủ Cái bang đã hiểu rõ nguồn cơn, nhưng lòng vẫn do dự bất quyết vì hiệp danh của Du Thanh Vân bao trùm Trung Thổ. Lão thẳng thắn nói rằng ngày nào xác định được họ Du là ác ma, lão sẽ hết lòng ủng hộ Vô Hối.
Huyện thành Thiên Môn đã đông nghịt hào khách võ lâm. Bọn Vô Hối không cần vào khách điếm vì đã có đại thuyền làm nơi cư trú. Sáu người lên bờ đi về hướng chân núi Thiên Môn. Khoảng đất trống đã tề tụ hơn ba ngàn người. Họ ngước nhìn bốn con Phượng Hoàng đang bay lượn trên đỉnh núi nhưng vẫn án binh bất động, xôn xao bàn tán.
Hồ Lô Cái dẫn đoàn người đi về hướng Du minh chủ và Chưởng môn các phái Bạch đạo. Sự kiện này quan trọng đến mức long đầu các bang phái đều thống lĩnh những đệ tử kiệt xuất đến tham gia.
Du Thanh Vân với vai trò Minh Chủ đứng chung với Chưởng môn Thiếu Lâm Liễu Không đại sư, Chưởng môn Võ Đang Thái Cực Kiếm Cam Tất Thắng, Chưởng môn Hoa Sơn Kim Kiếm Đường Chính Lộc, Chưởng môn Nga Mi phái Thần sư thái, Chưởng môn Không Động Thiểm Điện Quyền Lê Quần Phi, Chưởng môn Điểm Thương Phù Vân kiếm khách Hoa Vân Lâu.
Họ đều là những người đã nhúng tay vào máu Trường Giang Nhất Đao nên lòng cừu hận trong Vô Hối sôi lên sùng sục. Chàng cố trấn tĩnh, quan sát kẻ đại cừu là Giang Tây Thần Kiếm Du Thanh Vân. Lão tuổi ngũ quần, mặt trắng như ngọc, râu ba chòm đen nhánh, trông đúng là bậc đại hiệp nhân nghĩa.
Thấy mặt Uyển Cơ, lão thoáng biến sắc, âm thầm quan sát Vô Hối. Đôi mắt đầy sát khí của chàng khiến lão giật mình. Uyển Cơ sợ chàng phát tác nên giật nhẹ tay áo.
Vô Hối hiểu ý gật đầu.
Hồ Lô Cái dù chưa tin hẳn nhưng đã bắt đầu nghi ngờ Du Thanh Vân. Lão oang oang giới thiệu :
- Kính cáo Minh chủ và chư vị Chưởng môn, đây là công tử Vô Hối, đệ tử của Đổ Thần Bộc Linh Tuyền, người đã thắng được năm mươi vạn lượng bạc ở đổ trường Hán Khẩu. Chàng ta cũng đã tiêu diệt được mười một tên sát thủ Bạch Mi hội và lão ác ma Nam Hoang Xà Ông.
Lão cố tình nói lớn nên ai cũng nghe thấy. Họ nhìn chàng với vẻ ngưỡng mộ vì võ công Xà Ông thuộc hàng đại cao thủ, chứng tỏ bản lĩnh Vô Hối rất siêu phàm. Hồ Lô Cái vừa nói vừa âm thầm quan sát họ Du nên phát hiện sát khí lóe lên trong mắt lão.
Liễu Không đại sư hoan hỉ nói :
- Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ trừ được Xà Ông và bọn sát thủ là tạo phúc cho võ lâm vậy. Không ngờ Đổ Thần lại dạy dỗ được một truyền nhân kiệt xuất như vậy.
Đổ Thần Bộc Linh Tuyền lưng có dắt đao nhưng chưa hề xuất thủ với ai nên võ lâm không biết bản lĩnh lão đến mức nào. Còn pho đao pháp Thanh Quang La Võng thì Tam Tuyệt Thiên Tôn đã không dùng đến từ ba mươi năm nay nên cũng ít ai nhận ra.
Kiếm Si nhờ có quen biết với Thiên tôn nên mới đoán đúng lai lịch. Ngoài Vô Hình chỉ, Thiên tôn còn một tuyệt kỹ lừng danh là Thiên La chưởng pháp. Nhưng Vô Hối không dám sử dụng đến vì sợ đánh động kẻ thù. Nếu họ Du biết chàng là đệ tử Thiên tôn thì lão sẽ tăng phần cảnh giác hoặc trốn mất. Chàng tin rằng mình đủ bản lãnh để giết Du Thanh Vân nhưng nếu làm thế trước khi vạch mặt được lão thì mối oan của cha chàng sẽ suốt đời không rửa được.
Nhắc lại, Vô Hối nghe Chưởng môn Thiếu Lâm nói vậy, chàng chỉ lạnh lùng không đáp. Thái độ lạnh nhạt này khiến các Chưởng môn bất bình.
Hồ Lô Cái cười xòa bảo :
- Vị công tử này luôn bị bọn Bạch Mi hội quấy rầy nên tâm tình không được vui vẻ. Nhưng lão hán tử ta xin hỏi tại sao mọi người lại đứng đây mà không lên núi.
- Trong khu rừng trên núi có rải độc, đã hơn trăm người xông lên đều bỏ mạng.
Lão vừa dứt lời đã nghe tiếng gào thảm thiết của một người. Gã này loạng choạng chạy xuống chân núi, lăn ra thảm cỏ, thất khiếu rỉ máu đen.
Du Thanh Vấn chép miệng :
- Gã này là Quí Châu Nhất Hung, cao thủ độc môn mà còn chết thảm như vậy. Chúng ta làm sao lên nổi Thiên Môn.
Địa thế núi Thiên Môn rất hiểm trở. Hậu sơn ở phía Tây thẳng đứng, vách núi trơn trượt rêu xanh, không một chồi cây, dù khỉ vượn cũng khó leo trèo. Chỉ có mặt tiền sơn là thoai thoải nhưng lại bị rừng cây độc bao kín, chính vì vậy mọi người mới tụ tập ở đây.
Hoàng hôn buông xuống, đã có thêm mười mấy người chết vì lòng tham. Họ đã uống đủ loại thuốc giải độc nhưng đều không qua nổi đoạn đường hiểm ác.
Chất độc này chỉ có ở vòng ngoài vì lên trên chừng hai trăm trượng, chim chóc vẫn bay nhảy líu lo. Vô Hối thầm nghĩ nếu ai có thể bế khí vượt qua quãng đường hai trăm trượng sẽ lên được Phượng Hoàng cung.
Mọi người chán nản trở về chỗ trọ, hy vòng sau vài ngày, chất độc bị ánh thái dương làm nhạt bớt.
Đêm ấy, Bang chủ Cái bang cũng ở trong thuyền với bọn chàng. Uyển Cơ xắn tay áo nấu mấy món thật ngon. Rượu được vài tuần, Hồ Lô Cái lo lắng nói :
- Hôm nay chưa thấy các tay đại cao thủ trong Độc Môn xuất hiện. Nếu ngày mai bọn họ đến đây và lên được đỉnh núi thì tai họa khó lường.
Kiếm Si tán thành :
- Đúng vậy! Độc thư sinh và Độc mỹ nhân chắc đã nghe tin. Bản lãnh dụng độc của họ kỳ tuyệt thiên hạ, chắc sẽ có cách giải chất độc trong rừng.
Uyển Cơ góp lời :
- Bạch Mi hội có một viên Tỵ Độc châu. Nếu ngày mai họ Du dám lên núi thì đúng là bọn thuộc hạ đã đem bảo vật đến cho lão ta.
Hồ Lô Cái ngỡ ngàng hỏi nàng :
- Tỵ Độc châu là của lão quỷ Sát Nhân Đại Phu, sao lại lọt vào tay Bạch Mi hội?
Uyển Cơ mỉm cười đáp :
- Cố tiền bối đâu biết rằng lão Sát Nhân Đại Phu đã trở thành Đại hộ pháp của Bạch Mi hội.
Hồ Lô Cái giật mình lẩm bẩm :
- Mười năm trước Du minh chủ đã đánh bại lão, bắt phải thoái xuất giang hồ.
Không ngờ lão lại giấu mặt gia nhập tà hội.
Vô Hối cười nhạt :
- Tất cả những tay ma đầu trước đây bị họ Du thu phục đều có mặt trong Bạch Mi hội. Một số cao thủ khác bị lão dùng lời dụ dỗ hay dùng thanh danh Minh chủ mà mê hoặc. Như Xà Ông và Kha lão ca đây chẳng hạn.
Kiếm Si hổ thẹn kể :
- Lão phu ẩn cư ở Thủy Tín gần Tín Dương, nhận được Minh chủ lệnh bài của họ Du nhờ chặn đường giết Hối đệ và bắt Uyển Cơ về. Lão nói rằng Hối đệ là tên dâm tặc tàn ác cần tiêu diệt.
Hồ Lô Cái hỏi :
- Thế họ Du có viết thư cho lão không?
- Không. Lão chỉ cho đệ tử đến truyền khẩu lệnh
Hồ Lô Cái vỗ bàn :
- Lão quỷ này biết ngươi ngốc nghếch nên chẳng viết thư vì sợ để lại tang chứng. Theo đúng qui củ võ lâm thì ngoài lệnh phù còn phải có thư yêu cầu.
Sáng ra, Vô Hối điềm đạm bảo mọi người :
- Nếu Dư Thanh Vân lên núi thì tại hạ cũng sẽ theo lão. Mong chư vị cố gắng bảo vệ Uyển Cơ. Bạch Mi hội sẽ chẳng tha cho nàng đâu.
Kiếm Si thất sắc :
- Ngươi làm sao chống nổi chất độc kia?
Chàng trấn an lão :
- Đêm qua tiểu đệ đã thử dùng phép quy tức trong Thái Âm khí công. Tự tin rằng có thể bế khí mà vượt quãng đường hai trăm trượng.
Hồ Lô Cái tròn mắt kinh ngạc :
- Không ngờ Thái Âm thần công của Thiên tôn lại lợi hại như vậy.
Chàng quay sang dặn dò Lãnh Tâm Đao :
- Nếu vạn nhất ta có mạng vong thì cũng không để Du Thanh Vân sống sót. Hai ngươi cứ đưa phu nhân về Thủy trại. Hài nhi trong bụng nàng sẽ là Môn chủ Đao môn.
Uyển Cơ đỏ mặt nhưng nhớ đến cảnh tử biệt, đau lòng sa lệ. Lãnh Tâm Đao và Côn Linh cúi đầu nhận lệnh.
Kiếm Si bùi ngùi nói :
- Hối đệ yên tâm, ta sẽ về luôn Thủy trại để bảo vệ cho tức muội và dạy dỗ hài nhi.
Hồ Lô Cái thấy chàng khẳng khái đi vào chỗ chết. Lão xúc động hứa :
- Lão phu thề sẽ huy động đệ tử Cái bang điều tra ra chân tướng họ Du, vạch tội lão trước võ lâm, rửa oan cho lệnh tôn.
Vô Hối cảm kích nhưng chỉ nói một câu :
- Đa tạ tiền bối!
Đầu giờ thìn, nắng xuân vừa lên thì quần hào đã có mặt. Du Thanh Vân có vẻ bồn chồn như chờ đợi ai.
Nửa lanh giờ sau, một kiếm sĩ mặc võ phục xanh, lưng áo thêu chữ Minh, tượng trưng cho lực lượng cận vệ Minh chủ, chạy đến thì thầm, lén trao cho họ Du một gói nhỏ. Không ai chú ý nhưng lại chẳng lọt qua đôo mắt Hồ Lô Cái. Ông càng thêm tin tưởng rằng Du minh chủ chính là Bạch Mi hội chủ.
Bảy năm nay, bang hội thần bí này đã âm thầm khống chế võ lâm, giết người cướp của, hạ sát rất nhiều cao thủ thành danh. Các phái Bạch đạo do Du Thanh Vân lãnh đạo đã hoàn toàn bất lực, không điều tra ra chân tướng tổ chức thần bí tàn ác này.
Mỗi lần họ Du thống lãnh cao thủ đi điều tra là Bạch Mi hội lại im tiếng không gây án nữa. Giờ đây Hồ Lô Cái đã hiểu vì sao. Lão là người cương trực, ghét kẻ ác như thù nên sinh lòng căm hận tên giả quân tử kia.
Cuối giờ thìn, Độc thư sinh và Độc mỹ nhân đến nơi. Thư sinh tuổi đã ngũ tuần, tên là Mạc Vô Tâm. Mặt không râu, một thâm đen, mắt dài nhỏ trông rất tàn ác. Ngược lại Độc mỹ nhân Lãnh Như Sương tuổi mới chừng hai mươi sáu, xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười tươi tắn và ánh mắt mê hồn làm điên đảo lòng người.
Nàng mặc bộ võ phục hồng nhạt bó sát nhân hình nảy nở, yểu điệu bước đi trước hàng ngàn cặp mắt ngẩn ngơ của đám nam nhân. Họ chỉ thèm khát chứ không dám liều mạng đến gần người đàn bà toàn thân đầy chất độc này.
Mẫu thân nàng là Độc Nương Tử có quen biết với các Chưởng môn nên nàng đến chào hỏi họ. Dung nhan của Uyển Cơ đã làm Như Sương ghen tị. Nàng vẫn tự hào về nhan sắc của mình, nay gặp vẻ đẹp não nùng của Uyển Cơ, lòng vừa hâm mộ vừa ganh ghét. Ra mắt các trưởng bối xong, nàng quay sang cười tươi với địch thủ :
- Hiền muội xinh đẹp như tiên giáng trần khiến lòng ta phải hổ thẹn, xin cho biết phương danh.
Uyển Cơ thấy Vô Hối vẫn điềm nhiên nhìn lên đỉnh núi, dương như không thèm chú ý đến những đường cong khêu gợi của Độc mỹ nhân. Nàng yên lòng cười đáp :
- Tiểu muội là Đông Môn Uyển Cơ xin bái kiến Lãnh tỉ tỉ.
Độc mỹ nhân lần đầu bị nam nhân lãnh đạm với mình, nàng bực bội nhìn Vô Hối và bàng hoàng nhận ra dưới vẻ lạnh lùng băng giá là một gương mặt tuấn tú, hiên ngang đầy nam tính.
Thói đời cái gì khó nắm bắt càng kích thích lòng ham muốn của con người. Nàng đem hết mị lực nở nụ cười mê hoặc :
- Sao hiền muội không giới thiệu công tử đây cho tỉ tỉ biết luôn.
Uyển Cơ mắng thầm con người lẳng lơ nhưng cố giả vui :
- Vị công tử này là chủ nhân của tiểu muội, người tên gọi Công Tôn Vô Hối.
Độc mỹ nhân nghe nói Uyển Cơ chỉ là nô tì của chàng, lòng thoáng lên tia hy vọng nhưng Độc thư sinh đã gọi :
- Lãnh cô nương! Đây là dịp để chúng ta so tài, mời cô nương cùng lão phu thượng sơn.
Độc mỹ nhân vì thanh danh đành rời chỗ, cùng họ Mạc tiến vào rừng. Quần hùng hồi hộp chờ xem họ có chết vì chất kỳ độc hay không.
Hơn nửa khắc sau, chim rừng ở đoạn sườn núi phía trên bay loạn lên, chứng tỏ hai người đã vượt qua độc lâm.
Du Thanh Vân sang sảng nói :
- Nếu để hai người này lấy được bí kíp của Phượng Hoàng cung thì võ lâm sẽ nổi phong ba. Lão phu vì đại cục đành liều mạng vào theo. Xin chư vị đừng loạn động.
Dứt lời, lão lao vút vào rừng. Vô Hối chờ một lúc cũng phóng theo. Đến cửa rừng, chàng hít đầy dưỡng khí vô buồng phổi rồi dùng phép Quy Tức đóng toàn bộ các huyệt đạo trong cơ thể, giở pho Cuồng Phong Ma Ảnh phi như cánh én, cố vượt đoạn đường hai trăm trượng. Khi ghe tiếng chim hót trên đầu chàng mới dám đổi hơi, hú vang rền báo hiệu cho bọn Kiếm Si biết.
Uyển Cơ mừng đến ứa nước mắt. Lãnh Tâm Đao và Côn Linh cũng vậy, họ thở phào nhẹ nhõm lén lau dòng lệ vui sướng. Tổ phụ hai họ Bàng, Côn là bằng hữu thâm giao với Thiên Long Dao Công Tôn Cẩn nên tình cảm của họ đối với Vô Hối cũng sâu đận hơn những người khác.
Có mấy cao thủ không nén nổi lòng tham, cho rừng hơi độc đã nhạt nên Du Thanh Vân mới qua được. Họ liều mạng tiến lên, rốt cuộc bỏ mạng giữa đường. Quần hào chấn động đành đứng yên chờ xem diễn biến.
Vô Hối hú báo hiệu xong, lướt thẳng lên trên. Ba người kia đang ngẩn ngơ trước một vách đá đừng sững, giật mình khi nhận ra chàng công ử mặt lạnh như tiền. Độc mỹ nhân tán dương :
- Không ngờ công tử cũng là cao thủ độc môn, tiện thiếp xin bái phục.
Vô Hối không mở miệng ừ hữ, chỉ chú tâm quan sát chín khung cửa đá trên vách núi.
Du Thanh Vân và Độc thư sinh nhìn chàng với vẻ đố kỵ. Họ Du trầm giọng bảo :
- Chúng ta chỉ có bốn người, tự chọn lấy đường vào.
Lão tung mình lên chui vào khung cửa chính giữa. Độc thư sinh chọn cửa ngoài cùng mé tả. Độc mỹ nhân tủm tỉm cười chờ Vô Hối chọn Chàng nhảy đại vào cửa ngoài cùng mé hữu. Khi lọt vào hang, bóng tối làm chàng ngỡ ngàng nên dừng lại. Độc mỹ nhân lao theo đụng trúng chàng.
Vô Hối cau mày hỏi :
- Còn đến sáu cửa sao cô nương lại đi theo tại hạ làm gì?
Lãnh Như Sương thản nhiên :
- Chín cửa này bố trí theo Cửu Cung, chỉ có lối này là an toàn nhất. Lẽ nào công tử lại bắt thiếp phải chọn con đường nguy hiểm?
Vô Hối cứng họng, lầm lũi tiến vào, hang ngầm tối đen như mực. Chàng lại không mang theo hỏa tập nên ngần ngại. Độc mỹ nhân cười khanh khách :
- Công tử đúng là mới xuất đạo nên không có vật thiết thân.
Nàng trao cho chàng chiếc hỏa tập võ bằng vàng, chạm trổ cầu kỳ :
- Đây là báu vật của Tỏa Thần, có thể cháy được một canh giờ. Công tử cầm lấy mà soi đường.
Vô Hối không còn cách nào khác, đành nhận lấy. Được chừng mươi trượng, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa đá. Vô Hối thận trọng đứng cách xa nửa trượng, vẫy một đạo chưởng cách không mở cửa.
Cánh cử mở rộng nhưng không hề có cạm bẫy gì. Vô Hối đang định bước vào thì Độc mỹ nhân đã ôm chàng tung ngược về phía sau, nằm dài trên nền đá.
Hai bên vách hang, chỗ hai người đứng lúc nãy, có hàng ngàn mũi độc châm bắn ra, chạm vào vách đá tóe lửa. Vô Hối ngượng ngùng rời vòng tay mềm mại của nàng, mở lời :
- Sao cô nương lại cứu tạ hạ làm gì? Loại bớt một kình địch chẳng phải tốt hơn hay sao?
Như Sương đứng lên phủi bụi trên y phục của mình và cả của chàng, khúc khích cười :
- Phượng Hoàng Tiên Tử đã nói rằng loại thần công này không thích hợp với nữ nhân, tiện thiếp lấy làm gì? Chẳng qua vì hiếu kỳ nên vào xem thử đấy thôi. Nếu may mà tìm được thì thiếp sẵn lòng dâng tặng công tử.
Dưới ánh hỏa tập, mắt nàng long lanh tình tứ, lộ rõ vẻ thành thực. Vô Hối vốn có ác cảm với những mỹ nhân lẳng lơ nên lạnh lùng quay đi.
Độc mỹ nhân vẫn thản nhiên theo sát chàng, nắm chặt tay áo bên tả. Vô Hối vì cảm ơn cứu tử nên chẳng nói gì.
Qua khỏi cánh cửa đá là một thạch thất rộng rãi, trên vách đối điện là năm khung cửa ngầm. Như Sương tính toán một lúc, bảo chàng :
- Theo ý thiếp thì chúng ta nên đi vào đường chính giữa.
Vô Hối không hiểu gì về kiến trúc nên nghe lời nàng. Hết đoạn đường tám trượng là đến một hang động thiên nhiên. Nóc có những khe hở để ánh dương rọi sáng. Vô Hối bật hỏa tập, hít mấy hơi dưỡng khí trong lành. Chàng nghe thoang thoảng mùi thơm của nấm. Bỗng Vô Hối cảm thấy cơ thể hư nhược, tay chân mềm nhũn, hơi thở khó khăn. Chàng ngã vật xuống nền hang. Độc mỹ nhân kinh hãi thăm mạch, vạch mắt xem xét. Thấy chàng sùi bọt mép, nàng biết chàng đã trúng độc. Như Sương đã phát hiện mùi hương thơm, đảo mắt nhìn quanh phát giác hàng ngàn cây nấm ngũ sắc to bằng nắm tay mọc đầy trên trần động Nàng mau mắn lấy trong lưng ra một viên thuốt màu xanh nhạt. Vô Hối đã hoàn toàn hôn mê nên không thể nuốt được. Như Sương đỏ mặt, cúi xuống vạch miệng chàng, dùng rưỡi mình cố đưa thuốt qua cổ họng chàng.
Độc mỹ nhân dù bề ngoài lẳng lơ, phóng đãng nhưng vẫn còn là xử nữ. Lần đầu kề môi, chạm lưỡi với nam nhân khiến nàng bối rối :
Lát sau, Vô Hối tỉnh lại, chàng hành công khôi phục chân khí. Như Sương tủm tỉm cười :
- Cũng may mà thiếp có đem theo mấy viên Thanh Độc đan nên mới cứu được công tử thoát khỏi chất độc của loài ngũ sắc đông cô này.
Vô Hối nghe miệng mình còn đọng mùi son, biết nàng đã mớm thuốc cho mình, lòng bỗng rung động. Cái ơn hai lần cứu mạng này đã khiến chàng mất hẳn thành kiến với Như Sương.
Chàng mỉm cười. :
- Ơn cứu tử không thể báo đáp bằng lời. Tại hạ xin tạc dạ ghi lòng.
Nụ cười hiếm hoi đã xua tan vẻ băng giá, khôi phục hoàn toàn nét đẹp của Vô Hối. Như Sương xao xuyến nhìn chàng say đắm :
- Chỉ cần công tử luôn luôn tươi cười với thiếp là đủ rồi. Vẻ lạnh nhạt của chàng khiến thiếp rất tủi thân. Độc mỹ nhân này chưa hề để ý đến nam nhân nào trong thiên hạ, nào ngờ lại khổ luỵ vì chàng.
Giọng nàng rất ai oán khiến Vô Hối động lòng. Chàng chợt thức ngộ ra rằng dưới thân hình khêu gợi kia là một tâm hồn yếu đuối, cô tịch. Cái danh Độc mỹ nhân đã khiến nam nhân trên đời sợ hãi lánh xa.
Vô Hối rất sợ những lúc lòng mình mềm yếu, chàng nói lảng qua chuyện khác :
- Trên vách thạch động này không có cửa, chúng ta biết đi đường nào?
Giọng chàng hòa nhã khác hẳn bình thường. Như Sương nghe lòng mát dịu, cười bảo :
- Công tử đừng lo. Thiếp có học qua khoa kiến trúc cơ quan, sẽ giúp chàng tìm cửa ngầm.
Nàng chăm chú quan sát vách hang, dùng bước chân đo đạc kích thước ngang dọc. Cuối cùng, nàng dừng chân trước bức vách phía Đông, ước lượng khoảng cách từ dưới nền hang lên rồi rút trâm đánh dấu một điểm, bảo chàng :
- Công tử dùng cách không chưởng lực đánh thật mạnh vào chỗ thiếp đã đánh dấu, sau đó phải lùi thật mau.
Vô Hối nghe lời, đứng cách một trượng vận toàn lực vẫy mạnh. Đạo chưởng kình đập vỡ vách đá thành một lỗ tròn đường kính bằng chiếc mâm. Chàng lộn người ra thật xa để tránh hàng vạn mũi độc châm xanh lè.
Chờ bụi lắng xưống, hai người bò qua cửa động vào đến một cung điện nguy nga.
Cuối đường là một chiếc ngai bằng ngọc xanh biếc. Lưng dựa chạm trổ thành hình song phượng triềuchâu.
Trên mặt ngai có một quyển sách mỏng và một hộp gỗ nhỏ đè lên. Vô Hối thổi bụi trên nắp, đọc được bốn chữ Phượng Hoàng huyết đan.
Chàng trao cho Như Sương xem rồi cầm lấy quyển bí kíp. Sáu chữ Kim Cương Huyết Ảnh bí phổ gợi óc mò mò. Trang trong là khẩu quyết và đồ hình luyện công. Mấy trang sau chỉ dẫn các thế thức của pho Huyết Ảnh đại thức. Trang cuối cùng là ghi chú của tác giả :
“Kẻ hữu duyên sau khi uống viên hãy giao hợp với một trinh nữ, sẽ có được mười năm công lực và tấm thân bách độc bất xâm. Khi luyện xong thần công Huyết Ảnh, mỗi năm phải uống máu một đồng nam. Sau mười năm sẽ thành kim cương bất hoại.”
Vô Hối nhăn một thở dài, định xé nát quyển bí cấp tà đạo. Độc mỹ nhân kinh ngạc giật lấy :
- Sao cồng tử lại định hủy đi?
Chàng chán nản đáp :
- Đây là công phu bàng môn tả đạo, để lại chỉ di hại cho đời. Không tin nàng cứ đọc thử xem.
Như Sương đọc đến phần ghi chú, mặt đỏ bừng. Nàng ngượng ngùng bảo :
- Công tử không luyện Ma Công thì thôi, nhưng tám chiêu trảo pháp này rất ảo diệu, sao chàng không học lấy.
Vô Hối công nhận nàng có Iý, bèn xem lại khẩu quyết, phát hiện pho chưởng trảo cực kỳ lợi hại. Chàng học thuộc lòng chỉ trong hơn khắc. Viên Phụng Hoàng huyết đan vẫn còn trong tay Như Sương. Nàng cố nén thẹn thùng bảo Vô Hối :
- Theo thiếp nghĩ, Phượng Hoàng Tiên Tử rắp tâm trả thù nên mới tiết lộ Phượng Hoàng thần cung cho võ lâm biết. Nếu có người vào được luyện thành Ma công Huyết Ảnh thì giang hồ sẽ xuất hiện đại ác ma, hãm hại nhân sinh. Nay công tử không chịu luyện tà công, huỷ đi bí phổ, lúc trở ra sẻ trở thành mục tiêu săn đuổi của mọi người. Vì đâu ai tin rằng chúng ta nói thực. Lúc ấy phong ba bão táp nổi lên, máu xương chồng chất.
Vô Hối giật mình hỏi lại :
- Vậy theo ý nàng ta phải làm sao?
- Chúng ta sẽ đem bí kíp xuống núi, huỷ trước mặt mọi người để tránh đổ máu vô ích.
Độc mỹ nhân trao linh đan cho chàng run rẩy nói :
- Tiện thiếp dù hình hài phóng dật, mang tiếng tàn ác nhưng vẫn còn là xử nữ.
Thiếp biết mình lớn tuổi, không xứng với công tử, nhưng lòng đã lỡ yêu thương nên xin được hiến dâng để chàng có thêm mười năm công lực.
Vô Hối nhìn dòng lệ đang ứa ra từ đôi mất đẹp, cảm động cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ.
Độc mỹ nhân nhận lấy một cách vụng về, y hệt như Uyển Cơ ngày trước. Vô Hối biết mình là nam nhân đầu tiên trong đời nàng, chàng rất bất ngờ. Thành kiến đã hoàn toàn tan đi.Vô Hối quyết lấy nàng làm vợ để đền đáp mối chân tình.
Dưới bàn tay thành thục của chàng, bộ võ phục màu hồng rơi xuống nền thạch thất. Thân hình Độc mỹ nhân nảy nở và khêu gợi hơn cả Uyển Cơ. Nàng rùng mình nhận lấy những cảm giác dễ chịu khi tay chàng lướt trên da thịt.
Như Sương không quên đút viên Phượng Hoàng huyết đan vào miệng chàng.
Nền đá phủ đầy những bụi bặm dơ bẩn, Vô Hối bồng Như Sương về phía chiếc ngai Phượng Hoàng rộng rãi. Chàng phất nhẹ tay hữu, thổi sạch bụi trên ngai rồi ngồi xuống.
Chàng đặt nữ nhân lên bụng, nhẹ nhàng khai mở động đào. Độc mỹ nhân úp mặt lên vai chàng chìm vào cơn sóng tình nhấp nhô.
Hết hiệp, chàng vận khí hành công, sau hơn khắc đã nghe cơ thể sung mãn, chân khí dồi dào. Vô Hối mặt y phục xong nhìn quyển bí kíp lăn lóc trên mặt đất suy nghĩ rất lâu. Chàng cảm thấy đây là dịp rất tốt để vạch mặt và tiêu diệt Du Thanh Vân.
Độc mỹ nhân nhìn chàng say đắm, nhớ lại cuộc ái ân nồng thắm, má đỏ hồng.
Nàng thấp thỏm không hiểu Vô Hối sẽ đối xử với mình thế nào.
Chàng tính toán kế sách xong, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đợi chờ. Vô Hối bước đến ôm nàng vào lòng dịu dàng nói :
- Nguyệt lão đã xe duyên cho đôi ta, nàng còn lo lắng gì nữa?
Như Sương vui mừng khôn xiết thỏ thẻ :
- Công tử không chê thì thiếp nguyện được suốt đời nâng khăn sửa túi.
Chàng nghiêm giọng bảo :
- Kẻ đại cừu của ta chính là Du Thanh Vân. Lát nữa ra ngoài, ta sẽ khiêu khích lão. Với công lực hiện nay, ta tin rằng nếu không giết được họ Du cũng bức bách lão phải dùng đến pho Lôi Phong đao pháp của Đao Vương. Nàng hãy tùy cơ mà giúp đỡ ta.
Độc mỹ nhân tròn mắt :
- Té ra chàng là hậu nhân của Trường Giang Nhất Đao Công Tôn Hữu Lượng.
- Đúng vậy. Mười chín năm trước, họ Du đã hãm hại tiên phụ. Còn bây giờ, lão lại là Hội chủ Bạch Mi hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT