Chính Lan và Tiểu Ngưu thay y phục, khoác cả tay nải lên vai, rồi bước ra đại sảnh. Cạnh chiếc bàn gỗ dài đã có mười người ngồi sẵn. Chiếm chủ vị là một lão nhân phương phi, bệ vệ, da mặt đỏ hồng, tóc và bộ râu ba chòm đen nhánh, không một sợi bạc.

Trời lạnh thế này mà lão ta không mặc áo lông, chắc là để khoe bộ trường bào màu đỏ, thêu nổi hình long phụng bằng chỉ vàng!

Hồng Y lão nhân cười ha hả :

- Mời nhị vị an toạ! Bổn tòa nghe các Hộ pháp bẩm báo, vội xuất quan đến đây ngay!

Chính Lan vòng tay chào rồi ngồi xuống đầu bàn đối diện. Tiểu Ngưu bắt chước cử chỉ của chàng chẳng sai một nét. Thiên Ảo cung chủ lại chỉ người ngồi bên cạnh và nói :

- Hai mươi năm qua, Đường Hội chủ trở thành khách quí của bổn cung, cùng bổn tòa kết tình bằng hữu. Nay quí hội đã đưa Cửu Thiên lệnh bài đến, bổn cung chẳng dám lưu khách nữa!

Người ấy là một lão nhân tuổi độ sáu mươi, có dung mạo tương tự như bức vẽ của Tàn Diện Ma Thủ. Đường Vĩnh Phục lạnh lùng bảo :

- Đường Vĩnh Lộc và các trưởng bối trong Vô Ảnh hội đâu cả lại giao nhiệm vụ này lại cho hai ngươi. Và vì sao lại trễ đến hai mươi năm như vậy?

Chính Lan nghiêm giọng :

- Sự việc rất dài dòng, thuật lại chỉ làm mất thời giờ. Mong Hội chủ chờ về đến Hàm Dương rồi sẽ rõ!

Đường Vĩnh Phục cười nhạt :

- Lão phu đã quá quen với Thiên Ảo cung, chẳng muốn về Hàm Dương nữa! Hai ngươi cứ để lại Cửu Thiên đồng bài rồi trở về đi!

Chính Lan cười mát đáp :

- Việc ấy không khó, chỉ cần các hạ chứng minh được mình là Đường Vĩnh Phục, Hội chủ Vô Ảnh hội!

Họ Đường giận dữ đập bàn :

- Chẳng lẽ lúc lên đường, Đường Vĩnh Phục không miêu tả dung mạo của lão phu cho các ngươi nhận diện hay sao?

Chính Lan thản nhiên đáp :

- Đúng là có, nhưng sau hai mươi năm, gương mặt Hội chủ đã thay đổi, vì vậy thuộc hạ phải kiểm chứng mới được!

Chàng nói rất có lý nên lão ta cứng họng. Thiên Ảo cung chủ cười khà khà :

- Âu Dương sứ giả đây nói cũng phải! Để xác nhận thân phận, Đường lão đệ chỉ cần đọc mấy câu khẩu quyết trong pho nội công tâm pháp bí truyền của Vô Ảnh hội!

Đường Vĩnh Phục gật đầu tán thành, đọc ngay một tràng dài. Tiểu Ngưu đá chân Chính Lan, ra hiệu rằng đúng là tuyệt học bổn môn. Nhưng chàng đã có chủ ý nên nghiêm giọng :

- Trước khi đi, Đường Hộ pháp đã dặn dò thuộc hạ yêu cầu Hội chủ đọc lại đoạn mở đầu của quyển Kim Châm Y Giải. Đó là điều kiện duy nhất!

Đường Vĩnh Phục bối rối đáp :

- Đã lâu ta không sử dụng đến y thuật nên không thể nhớ được?

Chính Lan mỉm cười đứng lên, lấy đồng bài ra cầm trên tay rồi nói với Thiên Ảo cung chủ :

- Phùng cung chủ đã biết tại hạ là Hồng Nhất Điểm mà còn bày trò thay mận đổi đào này sao? Nếu không thành thực thương lượng, tại hạ sẽ hủy ngay bảo vật!

Thiên Ảo cung chủ Phùng Thiệu Đính tái mặt, nhưng trấn tĩnh ngay.

Lão cười ha hả, giơ ngón tay cái khen ngợi :

- Quả chẳng hổ danh đệ nhất anh hùng đất Trung Nguyên! Bổn tòa xin bái phục!

Chính Lan cười nhạt :

- Tại hạ không có thói quen dông dài, xin Cung chủ cho biết tình hình của Đường Hội chủ!

Phùng cung chủ thở dài đáp :

- Đường lão đệ cứ chờ đợi mãi chẳng thấy ai đến chuộc về, ngỡ rằng bào đệ sanh tâm phản trắc, buồn rầu uống rượu mãi! Họ Đường lại không quen với khí hậu khắc nghiệt của Âm Sơn, chỉ năm năm sau đã chết vì bệnh phổi!

Bổn tòa cũng sinh lòng hối hận, cho người đến núi Vị Sơn ở Hàm Dương báo tin. Nào ngờ Tổng đàn Vô Ảnh hội chẳng còn một bóng người! Bổn tòa xin đem thanh danh ra bảo chứng cho lời nói của mình!

Chính Lan trầm giọng :

- Trong lá thư mà Cung chủ gởi cho bổn Hội, tuyệt nhiên không hề qui định thời gian đến chuộc mạng Hội chủ. Nay Đường Hội chủ chết rồi, cuộc trao đổi xem như không thành, và phần lỗi thuộc về Thiên Ảo cung! Vì vậy, bọn tại hạ sẽ trao ngàn lượng vàng để chuộc xác về. Còn như Cung chủ muốn có Cửu Thiên lệnh bài, phải chấp nhận thêm một điều kiện!

Thiên Ảo cung chủ hân hoan bảo :

- Bổn tòa sẵn sàng hoàn lại di cốt mà chẳng cần vàng bạc gì cả. Nhưng xin các hạ cho biết điều kiện kia!

Chính Lan dịu giọng :

- Thái Sơn Phủ Quân gầy dựng Bạch Liên giáo là có ý tạo phản, soán đoạt cơ đồ Đại Minh và lên làm Hoàng đế Trung Hoa! Nay lão bị tại hạ sát hại gần hết những cao thủ chủ chốt như: Đào Hoa cung chủ, Phi Hoàn Đại Lão, Âm Dương Quỷ Tẩu, Trung Ly Nhị Thần, Chiêu Thống pháp sư... nên mới tìm đến Thiên Ảo cung cầu viện! Giả như Thái Sơn Phủ Quân nhờ Cung chủ dựng nên vương nghiệp, liệu có nghĩ đến công lao mà trọng thưởng hay lại giết đi như Tống Thái Tổ từng làm? Còn như Bạch Liên giáo thất bại, tông môn Phùng Thị sẽ mang tiếng phản loàn, lưu xú vạn niên! Tại hạ có bấynhiêu lời phế phủ, mong Cung chủ xem xét, chém sứ, đoạn giao với Bạch Liên giáo! Đấy chính là điều kiện để tại hạ dâng nạp Cửu Thiên lệnh bài!

Nghe chàng nói xong, bốn lão già ngồi chung bàn kinh hãi đứng bật dậy.

Một lão vòng tay nói :

- Mong Cung chủ đừng nghe lời xúc xiểm của gã mà làm tổn thương đến tình giao hảo của đôi bên!

Phùng cung chủ mỉm cười trấn an :

- Chư vị cứ yên tâm ngồi xuống, bổn tòa có cách giải quyết ổn thoả!

Bốn lão sứ giả Bạch Liên giáo nghe lời, trở lại ghế ngồi. Bất ngờ, Thiên Ảo cung chủ che miệng húng hắng ho. Và bốn lão nhân già lụ khụ đang ngồi đối diện với các sứ giả Bạch Liên giáo cử chưởng đánh liền.

Tám đạo chưởng kình lạnh giá và trắng như tuyết, giáng vào ngực bọn sứ giả, đánh chúng văng vào vách sảnh, máu phun thành vòi, chết ngay tức khắc.

Thiên Ảo cung chủ cười khanh khách :

- Tứ vị trưởng lão vì không ưa bọn phản loạn nên tự ý ra tay, bổn tòa càng dễ thương lượng với công tử!

Chính Lan thầm ghê sợ cho tâm địa tàn ác của Phùng Thiệu Đính. Chàng cũng mừng vì mình đã phá hủy họa đồ trên Cửu Thiên lệnh bài, nếu không sẽ hối hận suốt đời. Chàng lạnh lùng bảo :

- Cung chủ hành động quyết đoán, mau lẹ như vậy, tại hạ xin nghiêng mình bái phục. Khi nào có hài cốt Đường Hội chủ trong tay, tại hạ sẽ dâng lệnh bài!

Thiên Ảo cung chủ cười đáp :

- Khi biết công tử là Hồng Nhất Điểm đại hiệp, bổn tòa đã tiên liệu trước rằng không qua mặt nổi, nên đã cho đem theo di cốt của họ Đường!

Lão cúi xuống nhấc một túi lụa dày màu vàng đặt lên bàn, đẩy về phía Chính Lan. Chàng mở ra, thấy có một hũ sành đựng cốt, hài lòng cột lại.

Tiểu Ngưu bỗng nói :

- Đại ca! Làm sao biết đây có phải là tro của Đại sư bá, hay xương chó, heo, cọp, khỉ gì đấy!

Chính Lan phì cười :

- Trừ khi Đường Hội chủ còn sống, chứ đã chết thì ai lại đưa hài cốt giả làm gì?

Thiên Ảo cung chủ nghiêm giọng :

- Các hạ quả là đóa kỳ hoa hiếm có, võ nghệ, cơ trí đều xuất chúng cả. Nếu chư vị không gấp gáp lên đường, xin mới giá lâm tệ cung chơi ít ngày!

Chính Lan đặt Cửu Thiên lệnh bài lên bàn, vòng tay :

- Cảm tạ lòng ưu ái của Cung chủ, nhưng xin hẹn dịp khác. Giờ đây anh em tại hạ phải lên đường ngay!

Hai người rời khách sảnh, xuống chuồng lấy ngựa phi mau. Tiểu Ngưu cứ ngoái lại nhìn bốn ả tỳ nữ với ánh mắt lưu luyến. Chính Lan thúc giục :

- Nhị đệ nhanh chân lên! Chúng ta phải đi xa nơi này trước khi lão Cung chủ gian hiểm kia đổi ý!

Hai mươi ngày sau, huynh đệ Chính Lan về đến Vị Sơn. Lúc ấy là chiều ba mươi tết. Tổng đàn Vô Ảnh hội đã được sửa sang lại một phần, nhưng nhân số mới qui tụ được năm sáu người. Họ khóc than cho số phận của Đường Hội chủ, căm hờn chửi mắng Thiên Ảo cung!

Sáng mùng một tết, Chính Lan và Tiểu Ngưu rời Hàm Dương, lên đường về Vu Hồ. Nhưng vừa đến Trường An, họ đã bị một đệ tử Cái bang chặn lại :

- Bẩm đại hiệp! Bang chủ bổn bang có thư!

Chính Lan mở xem, nhận ra nét chữ quen thuộc của Đại Đầu Cái. Đọc xong, chàng nghiêm nghị bảo :

- Các hạ có thể lui được rồi! Tại hạ sẽ đi Lạc Dương ngay!

Gã hóa tử đi rồi, Tiểu Ngưu hỏi Chính Lan :

- Đại ca! Trong thư nói gì vậy?

Chàng nhíu mày đáp :

- Lô bang chủ nói rằng Bạch Liên giáo đồn lương tích thảo trên núi Lương Sơn, chuẩn bị tạo phản. Cái bang và các phái Bạch đạo quyết định tấn công, trừ tai họa cho giang sơn! Họ cần có cao thủ để đối phó với Thái Sơn Phủ Quân nên đã mời ta!

Tiểu Ngưu nhăn nhó :

- Chúng ta đi đã mấy tháng trời, sao không về Vu Hồ cho các đại tẩu an tâm rồi hãy đi Sơn Đông?

Chính Lan mỉm cười :

- Ta cũng muốn thế! Nhưng các phái đã lên đường đến Từ Châu, chỉ chờ ta có mặt là khởi sự!

Tiểu Ngưu buột miệng trách :

- Đại ca suốt đời chỉ lo gánh vác chuyện nước non. Với võ lâm, mấy lần suýt chết, sao không nghĩ đến thê tử một chút?

Chính Lan nghiêm giọng :

- Nhị đệ, trước khi sư phụ qua đời, người có bảo rằng khí thế nhà Minh đã tuyệt, non sông sẽ rơi vào tay rợ phương Bắc vì có kẻ làm phản! Dẫu mệnh trời đã định thế, nhưng ta cũng quyết tận lực chứ chẳng chịu buông xuôi!

Tiểu Ngưu ngơ ngác hỏi :

- Đại ca! Nếu quả thực lão trời già có đủ quyền năng để xếp đặt vận mệnh con người và đất nước, sao lão ta không làm cho thiên hạ thái bình, người người no ấm?

Chính Lan phì cười :

- Làm gì có lão trời già, trời non gì đâu! Chẳng qua đó là cách gọi cái đạo lý tối cao đã chi phối vạn vật! Các Hoàng đế cuối triều Minh không làm sáng tỏ được đạo trời nên bách tính Hoa Hạ phải chịu tai ương!

Tiểu Ngưu gãi đầu :

- Đại Ca nói năng khó hiểu quá, tiểu đệ nhức cả óc!

Hai anh em vào phạn điếm dùng cơm, rồi đi về hướng chính Đông. Ba ngày sau họ đã đến Lạc Dương, vào tổng đà Cái bang.

Đại Đầu Cái Lô Chính Ngôn mừng rỡ đón chào :

- Lão phu cứ lo rằng không gặp được công tử! Lương Sơn phòng vệ cực kỳ nghiêm mật, chỉ mình công tử mới đủ bản lĩnh xâm nhập vào!

Dùng cơm trưa xong, ba người lên đường đi Sơn Đông! Phần lớn chiều dài Lương Sơn Bạc nằm dọc theo ranh giới Sơn Đông, Giang Tô theo hướng Tây bắc Đông nam. Bọn Chính Lan đến Từ Châu, đi vòng ra mặt Đông của Thủy Bạc. Núi Lương Sơn nằm lệch về hướng này, chỉ cách bờ chừng mười mấy dặm. Tất nhiên, khu vực cửa ngõ này được Bạch Liên giáo canh phòng cẩn mật, phe Bạch đạo chẳng thể đóng quân được. Nhưng còn có một nơi mà Thái Sơn Phủ Quân không kiếm soát được. Đó là dòng Đại Vận Hà chảy song song với Lương Sơn Bạc. Trên con sông đào vĩ đại này, thuyền bè qua lại tấp nập ngày đêm. Vì vậy, năm trăm cao thủ Bạch đạo trú ẩn trong cánh rừng liễu bên kia Đại Vận Hà rất an toàn!

Giữa tháng giêng, Đại Đầu Cái đưa anh em Chính Lan lên thuyền con, sang bờ Đông. Ngược Bắc chừng vài dặm, thuyền rẽ vào một nhánh sông nhỏ thông với Vận Hà. Gần ngã ba sông, Chính Lan thấy hai chiếc thuyền rất lớn, trên mũi thuyền cắm cờ Thủy Quân Tích Giang. Hiện tượng này chẳng có gì bất thường vì gần nửa chiều dài dòng Vận Hà thuộc phạm vi trách nhiệm của họ (Dưới thời nhà Minh, tỉnh Tích Giang gồm hai phủ Giang Tô, Chiết Giang)

Qua khỏi hai chiến thuyền, là một chiếc quan thuyền xinh đẹp, dường như dành cho gia quyến của bậc đại thần nào đấy vì có tiếng trẻ thơ khóc oa oa. Lạ thay, Đại Đầu Cái lại bảo gã hán tử chèo thuyền ghé vào. Ông tung mình lên mũi quan thuyền và bảo Chính Lan :

- Công tử lên đi, còn chờ gì nữa?

Chính Lan và Tiểu Ngưu vội lên theo. Lô bang chủ mở cửa khoang, nhưng không vào mà lại nhường cho Chính Lan đi trước. Ai đó reo lên mừng rỡ :

- Tướng công!

Và chàng bị vây chặt bởi sáu người vợ trẻ. Họ cười nhưng lệ mừng ướt mặt, còn bốn đứa tiểu hài kia òa khóc, bò đến tìm mẹ!

* * * * *

Đêm hôm sau, có một chiếc thuyền con len lỏi qua đám gò nổi, lau sậy, tiến về phía ngọn núi Lương Sơn. Năm nay tiết trời cực kỳ giá lạnh, đã giữa tháng giêng mà eo biển Bột Hải vẫn còn đóng băng. Vùng phía Nam Hoàng Hà tuyết rơi mù trời, che mờ cả vầng trăng mười sáu. Tất nhiên, nước ở Lương Sơn Bạc cũng lạnh cắt da. Thế mà, ba người trên chiếc thuyền nhỏ kia chẳng hề mặc áo lông. Có lẽ họ sợ vướng víu khi cần phải bơi dưới nước. Ba người ấy là Thiên Thủ thư sinh Trân Dật, Chính Lan và Tiểu Ngưu.

Trên người Chính Lan là một bộ y phục rất kỳ lạ mũ trùm đầu, áo quần liền lạc, bó sát cơ thể và đen bóng. Các mỹ nhân đã cắt chiếc áo choàng bằng tơ Hắc Tằm, may thành bộ y phục này! Nhờ vậy, Chính Lan không sợ lửa và có thể ngâm mình dưới nước hàng giờ mà không chết cóng.

Cuối canh ba, thuyền vào đến gò đất cuối cùng. Từ đây đến chân núi Lương Sơn còn hơn dặm nữa. Mặt nước hoàn toàn thoáng đãng, không vật che chắn, nên chỉ mình Chính Lan bơi vào. Trân Dật và Tiểu Ngưu sẽ đợi ở gò đất cho đến khi có tín hiệu. Chính Lan chỉ mang theo tiểu kiếm và hỏa dược.

Trong chiếc bao bằng tơ Hắc Tằm không thấm nước này có mười ống đồng nhồi thuốc nổ, trông chúng giống như những viên đại pháo ngày xuân. Tuy không bằng Thần Đạn nhưng cũng thừa sức đốt cháy những kho quân lương, và dọa cho bọn Bạch Liên giáo thất kinh hồn vía!

Chính Lan sinh ra cạnh hồ Côn Minh, bốn tuổi đã biết bơi. Cộng với công phu Qui Tức Bảo Tâm đại pháp, thủy tính của chàng đáng gọi là vô địch.

Có được bộ y phục gọn gàng, kỳ diệu này, Chính Lan cảm thấy mình thoải mái như cá dưới nước, nhắm hướng Lương Sơn mà lặn một mạch. Thỉnh thoảng chàng trồi lên để đổi hơi và định hướng. Mấy chục chiếc thuyền tuần tra đi ngang qua đầu chàng mà không hề hay biết. Hai khắc sau, Chính Lan vào đến bở, nhảy lên ẩn vào khe đá. Chàng hài lòng nhận ra cơ thể chỉ bị ướt đôi chỗ.

Chính Lan đã có lần cùng Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu Uyển Như đến đây tìm kho tàng Nam Tống, nên rất thông thuộc đường lối. Chàng lướt nhanh như cánh chim đêm đến khu vực phía tay hữu. Bạch Liên giáo khởi sự tất sẽ tiếnlên hướng Bắc, đánh chiếm Đế Đô. Vì vậy, kho lương thảo sẽ phải nằm ở vị trí thuận lợi, dễ bốc dỡ để đưa ra đường quan đạo hướng Đông, hoặc Đại Vận Hà.

Đường cạnh mép nước khá bằng phẳng nhưng luôn luôn có những toán tuần tra, Chính Lan đành phải di chuyển trên sườn núi. Lát sau, chàng nhìn thấy năm căn nhà rất lớn, nằm cách nhau sáu trượng để phòng hỏa hoạn. Đã dự liệu trước tình hình này, những ống hỏa dược của Tây Môn Nhỉ đều có ngòi rất dài. Chính Lan dùng tiểu kiếm cắt cho chúng có thứ tự ngắn dần đi, nhờ vậy sẽ nổ cùng một lúc. Chung quanh các kho lương cũng có người canh giữ, nhưng chủ yếu là gác ở cửa chính quay mặt ra ngoài. Phía sau là con đường để toán phòng vệ đi tuần.

Chờ bọn giáo đồ đi qua, Chính Lan lướt đến vách phía sau của kho đầu tiên, cắt một mảnh ván và chui vào. Té ra đây là kho gạo! Chàng bật hỏa tập đốt ống đồng có ngòi dài nhất, đặt trên đống bao. Cứ như thế, chàng lần lượt gài hỏa dược hết cả năm kho, trở lên sườn núi chờ xem kết quả. Nhớ đến tảng đá vuông vắn trước cửa kho tàng. Chính Lan phi thân lên đấy. Chàng vừa đến nơi thì hỏa khí phát nổ gần như cùng một lúc.

Năm kho quân lương bốc cháy ngùn ngụn vì vách bằng gỗ và mái lợp lá!

Tiếng chuông, tiếng mõ tre báo cháy vang dội cả vùng Thủy Bạc. Bọn giáo đồ Bạch Liên giáo cuống cuồng đổ xô vào dập lửa. Nhưng chỉ vô ích mà thôi!

Chính Lan nhận ra Thái Sơn Phủ Quân, Miêu Ưng lão tổ đều xuất hiện để chỉ huy việc cứu hoả! Chàng quyết định nhân cơ hội này thiêu hủy luôn các kiến trúc khác trên núi, liền lướt như bay đến Tụ Nghĩa Đường.

Lúc này, phe Bạch đạo đã nhất tề tấn công tiền trạm của Bạch Liên giáo ở bờ Đông, cướp thuyền chèo vào núi Lương Sơn. Dĩ nhiên họ bị mấy chục chiếc thuyền con, và chốt mai phục trên gò nổi, ngăn chặn lại.

Đã đến lúc Tiểu Ngưu và Trân Dật ra tay. Hai người âm thầm từ trong đánh ra, từ sau đánh tới. Tiểu Ngưu như con trâu nước bất ngờ trồi lên lật úp thuyền của phe địch. Còn Thiên Thủ thư sinh mò đến làm thịt bọn cung thủ trên gò đất. Thủ pháp phóng ám khí của họ Trân cực kỳ linh diệu, bọn lục lục thường tài kia làm sao tránh nổi?

Quân số Bạch Liên giáo ở căn cứ Lương Sơn đông đến hai ba ngàn người nhưng chỉ là một đội quân ô hợp, được huấn luyện sơ sài thiếu hẳn bản lĩnh và dũng khí. Chúng thấy trọng địa bốc cháy ngút trời, hỏa dược nổ vang như súng thần công của quan quân, chẳng còn lòng dạ nào mà chiến đấu. Do đó, quần hùng tiến vào rất mau lẹ.

Nhắc lại, Chính Lan đeo bọc hỏa khí, tay thủ tiểu kiếm, chạy ngược lên.

Khi có biến, sào huyệt chính được bảo vệ sum nghiêm, đâu đâu cũng có người trấn giữ. Dù không muốn, Chính Lan cũng phải chém giết để mở đường. Cuối cùng, chàng cũng đến được mục tiêu, đốt cháy tòa mộc lâu đồ sộ phía sau Tụ Nghĩa Đường. Nhưng vòng vây đã khép chặt, Trung Ly Nhất Thần quát lớn :

- Hồng Nhất Điểm, hôm nay là ngày tận số của ngươi!

Nói xong, lão cho mười hai gã quái nhân xông vào tấn công Chính Lan.

Nhất Thần tung mình lên một tảng đá, ngồi xếp bằng, đưa cây Thiết tiêu đen tuyền lên miệng, thổi khúc mê hồn.

Tiếng sáo ma quái kia làm cho tinh thần Chính Lan xáo trộn, mơ hồ.

Ngược lại, bọn quái nhân càng hung hãn và dũng mãnh hơn. Những cây chùy gai vun vút giáng xuống thân thể đối phương những đòn sấm sét.

Chính Lan kinh hãi, dùng công phu Qui Tức Bảo Tâm đại pháp phong bế nhĩ lực, rồi múa tít song chưởng đánh bạt bọn quái nhân ra. Mất thính giác, xem như giảm nửa võ công, nhất là khi trước sau, tả hữu đều có địch nhân.

Chính Lan đã đụng độ hàng trăm trận, kinh nghiệm dày dạn, liền đề khí, bốc cao hơn trượng, vỗ bốn chưởng chặn đứng đường chùy của hai gã khổng lồ và giết chúng bằng hai đạo Huyết Tuyết Điểm Hồng. Rồi chàng lại bốc lên cao để tránh đòn tập kích sau lưng.

Chỉ lên xuống vài lượt, chàng đã loại được sáu tên. Trung Ly Nhất Thần vội thay đổi âm giai, bọn quái nhân đồng thời vung tả thủ chống đỡ, đánh Chính Lan bay ngược trở lên. Đòn bất ngờ này khiến chàng thọ thương vì va chạm với luồng hợp chưởng.

Nhưng một ý niệm loé lên, Chính Lan tiếp tục lao xuống, song thủ múa tít dệt nên màn lưới chưởng mềm mại và kín đáo. Sáu quái nhân lại cử chưởng đánh liền, luồng lực đạo mãnh liệt ấy giáng vào màn chưởng ảnh phía trước Chính Lan, đẩy chàng bay đi như chiếc diều đứt dây. Tuy nhiên, điểm rơi của chàng lại là tảng đá mà Trung Ly Nhất Thần đang ngồi thổi sáo.

Với khoảng cách xa đấu trường đến năm trượng, Ngô Hiển cảm thấy an toàn nên lim dim đôi mắt, chú tâm điều khiển bọn quái nhân. Tiếng thét cảnh báo của đám giáo đồ Bạch Liên giáo khiến Nhất Thần giật mình, vung Thiết tiêu đối phó. Tiếc rằng, Chính Lan đã rút tiểu kiếm và xuất chiêu “Phù Sinh Trường Hận”. Kiếm ảnh loang loáng dưới ánh lửa hồng, trông như có sắc máu tươi! Tiêu kiếm chạm nhau vài tiếng rồi thôi, thủ cấp của họ Ngô rơi khỏi cổ.

Chính Lan chụp lấy cây trường tiêu bằng Huyền Thiết, lao xuống núi.

Bọn giáo đồ Bạch Liên giáo dương cung bắn theo nhưng không xuyên qua nổi màn Hắc quang quanh người Chính Lan. Chàng hài lòng vì thấy Thiết tiêu rất vừa tay và cứng rắn vô song! Với vũ khí này, chàng có thể thi triển kiếm pháp mà không gặp trở ngại gì!

Chính Lan xuống đến chân núi thì cuộc chiến đã đến hồi khốc liệt. Thái Sơn Phủ Quân và Miêu Ưng lão tổ liên thủ đối phó với bảy đại cao thủ mà vẫn thản nhiên. Năm vị Chưởng môn Bạch đạo, Hỏa chân nhân và Ma Nhãn Đầu Đà đều là những đại cao thủ hạng nhất, nhưng do thanh Long Tuyền kiếm và kiếm thuật tuyệt luân của Phủ Quân, trận thế vẫn quân bình!

Chính Lan không vội nhập cuộc, đứng trên một tảng đá quan sát kiếm pháp của Thái Sơn Phủ Quân. Càng xem, chàng càng thêm thán phục lão ác ma Vũ Diên! Quả thực lão ta đã tiến một bước dài trong kiếm đạo. Đường kiếm nhẹ nhàng, linh hoạt như thuận tay mà đánh, và luôn nhằm vào đúng sơ hở của đối phương. Khi công thì nhanh như thiểm điện, khi thủ thì vững vàng như núi Thái! Về kiếm ý, rõ ràng Phủ Quân đã luyện hết pho tuyệt kiếm của Nam Thiên đại hiệp Quách Tử Hưng.

Chàng suy nghĩ, đắn đo rất lâu, hiểu rằng Thái Chân kiếm pháp không có chiêu nào đủ sức giết được đối phương. Chàng quyết định dùng chính Nam Thiên kiếm pháp để ra tay. Chiêu “Phất Thủy Phiêu Miêu” nay chắc chắn lão cũng biết, và chàng đã có diệu kế!

Chính Lan vận công quát vang như sấm :

- Thái Sơn Phủ Quân! Hồng Nhất Điểm ta đến đây!

Chính Lan rời sườn núi, phi thân đến đấu trường. Hỏa chân nhân và Ma Nhãn Đầu Đà biết chàng sẽ tấn công Bạch Liên giáo chủ nên lao vào cầm chân Miêu Ưng lão tổ. Phủ Quân bị năm Chưởng môn vây chặt, thầm lo ngại khi thấy đại kình địch xuất hiện. Chính Lan đến nơi, các Chưởng môn mới dừng tay. Chàng lạnh lùng bảo Thái Sơn Phủ Quân :

- Độc Giác Thần Ma! Đêm nay ta sẽ vì bách tính Trung Hoa và hương hồn Vô Nhân kiếm khách Hách Thiết Xuyên mà tiêu diệt lão!

Thái Sơn Phủ Quân ngạo nghễ đáp :

- Bản lĩnh được bao nhiêu mà dám ngông cuồng?

Chính Lan cười nhạt :

- Ta chỉ là kẻ bất tài nhưng cũng đủ sức thiêu hủy cơ nghiệp của lão. Sau trận này, để xem lão còn dám nuôi mộng làm Hoàng đế nữa hay không?

Lời chàng đánh trúng vào nỗi đau của Phủ Quân. Lão căm hận lao đến như ánh chớp. Kiếm kình lồng lộng, cuốn những hoa tuyết theo người, trông như khối bông mềm mại đang trôi. Thái Sơn Phủ Quân đã dùng đến chiêu sát thủ cuối cùng, và không ngờ rằng đối phương chờ đợi điều này!

Chính Lan không hề di động, đứng yên đón chiêu. Chàng cũng dùng chính chiêu “Phất Thủy Phiêu Miêu” mà đối phó. Sắt thép ngân dài, và Bạch Liên giáo chủ rú lên thảm khốc, khuỵ xuống quì trên mặt tuyết, ngực thủng chín lỗ. Mọi người kinh hãi nhận ra ngực áo Chính Lan cũng rách đúng chín điểm cùng bộ vị như đối phương. Thái Sơn Phủ Quân thều thào than thở :

- Bần đạo quên rằng... ngươi từng... giải phá được... chiêu “Thiên Lý Trùng Hồng”!

Miêu Ưng lão tổ không ngờ Giáo chủ chết ngay chiêu đầu, tâm thần bấn loạn, trúng một chưởng của Hỏa chân nhân. Y phục lão bốc cháy và Ma Nhãn Đầu Đà đã kịp bồi thêm một trượng, đập vỡ sọ lão ác ma.

Mọi người mừng rỡ xúm quanh Chính Lan. Quảng Tâm thiền sư hoan hỉ hỏi :

- Âu Dương thí chủ làm thế nào mà hạ được Thái Sơn Phủ Quân một cách dễ dàng như vậy?

Chính Lan mỉm cười :

- Tại hạ và Phủ Quân cùng sử dụng một chiêu kiếm giống nhau. Có điều Thiết tiêu dài hơn Long Tuyền kiếm nửa gang nên tại hạ chỉ rách áo, còn lão thì bỏ mạng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play