Thân hình phiêu diêu như chiếc lá Vương Hán Sơn từ từ trầm xuống lòng vực với thân pháp cực kỳ ảo diệu.
Cứ mỗi vài trượng Vương Hán Sơn vỗ một chưởng vào vách đá mượn đà cất trở lên để thân hình không bị rơi nhanh có thể bị nát thây.
Trong lòng vực tối thẳm lạnh lẽo, nhưng nhãn lực của Vương Hán Sơn vẫn trông thấy rõ ràng các ghềnh đá dơ ra và mọi sự vật.
Càng xuống sâu vô số đám dây thần thông giăng mắc càng nhiều trông như lưới nhện. Nhờ những dây chằng chịt này Vương Hán Sơn luôn tay nắm lấy trì nén cho tốc độ chậm lại.
Phịch!
Một tiếng động khô khan nổi lên, Vương Hán Sơn đã tới đáy vực uốn lượn thân mình một cái rồi nhẹ nhàng đứng dậy.
Hít lấy một bầu không khí mát lạnh do vách đá tiết ra, Vương Hán Sơn cảm thấy trong người vô cùng sảng khoái.
Vương Hán Sơn đảo mắt nhìn quanh phía thấp. Dưới đáy vực có hơn bốn trượng chu vi nhiều gộp đá lởm chởm, lại có một con đường đầy cỏ dại chẳng hiểu ăn thông đến đâu.
Quan sát mấy lượt chẳng thấy thân xác của Cẩm Tiên đâu cả, cũng không có động vật nào ở dưới đáy vực này.
Vô cùng kinh hãi Vương Hán Sơn phóng đi tìm khắp trong tuyệt địa.
Chàng sục sạo từng hốc đá, lùm cây mãi mà không thấy bóng dáng Cẩm Tiên.
Vương Hán Sơn tháo dầm cả mồ hôi lạnh, vận chân lực cất tiếng gọi :
- Cẩm Tiên! Muội đâu rồi?
Âm thanh đập vào vách đá phát đi ù ù, nhưng mấy lần không nghe có tiếng đáp ứng.
Vương Hán Sơn lẩm bẩm :
- Cứ theo mảnh áo nằm trên bờ vực chắc chắn Cẩm Tiên rơi xuống đây, tại sao không thấy xác nàng?
Chàng thêm :
- Chẳng lẽ nàng còn sống mà lẩn trốn ta.
Rồi chàng tự bảo :
- Ta hãy tìm nàng phía con đường kia.
Vút!
Như một cơn gió mạnh Vương Hán Sơn phóng mình đi. Chàng lùng sục con đường mọc đầy cỏ dại không có dấu vết chân người lui tới.
Con đường dài khoảng hai trăm trượng chợt bế tắc.
Trước mắt Vương Hán Sơn vách đá ngăn cản, bốn bề giống như một cái hộp.
Quả đúng là tuyệt địa!
Vương Hán Sơn kêu khổ :
- Ôi! Hay là Cẩm muội đã bị thú dữ hại rồi!
Chàng đứng yên ngơ ngác như kẻ không hồn một lúc thật lâu.
Toàn bộ dưới đáy vực chàng đã lùng sục cả hàng giờ biết nàng ở nơi đâu mà tìm nữa. Điều chắc chắn là nàng đã chết rồi nhưng không thấy thân xác nàng đang ở nơi đâu.
Bất giác Vương Hán Sơn buông tiếng thở dài, hai hàng nước mắt trào ra.
Đã gần gũi nhau trong một thời gian khá dài cùng chết sống bên nhau lòng chàng đầy ắp kỷ niệm, làm sao Vương Hán Sơn tránh khỏi thương tâm trong giây phút này.
Nhất là sau khi biết rõ nàng là ái nữ của Miêu bảo chủ - Một môn phái chính đạo. Chàng không còn coi nàng như một ma nữ nữa, trái lại cảm tình của chàng đối với nàng càng xâu đậm hơn xưa.
Vương Hán Sơn than thở :
- Nàng đã chết rồi ta hãy trở lên thôi.
Đưa tay lau sạch nước mắt vì e ngại chốc lát nữa đây Thượng Quan Linh Phụng nhận ra nỗi bi thương cực độ của mình, Vương Hán Sơn thẫn thờ quay trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT