Ngũ Đài sơn chập chùng hiện ra trong sương khói, vầng kim ô vừa ló dạng chốn chân trời.

Linh Phụng dịu dàng lên tiếng :

- Tống huynh đưa tiểu muội đến tận nơi nào đây?

Tống Phi Bằng trỏ tay lên sườn núi :

- Trên kia có một hang đá rất rộng. Chúng ta có thể tạm ẩn thân được ít lâu.

Cô gái nhìn lên cửa hang động ẩn hiện sau những lùm cây còn giăng mắc làn sương trắng đục :

- Đó là hang gì vậy, Tống huynh?

- Tên hang này là Tiều Chi động...

- Tiều Chi động cái tên nghe ngộ nghĩnh, mà sao huynh biết?

- Trước kia gia phụ có lần đưa huynh tới đây. Người giải thích Tiều Chi động là hang núi của những lão tiều phu dừng chân ngủ nghỉ. Mấy lão tiều thủa xưa võ công ghê gớm với cái búa đốn củi và đốn cả sơn tặc lẫn bọn cường quyền chứ chẳng phải những tay kiếm củi tầm thường.

Linh Phụng ngồi xuống một tảng đá.

Nàng nhíu cặp mày cong :

- Tại sao lại phải lên tận chốn thâm sơn cùng cốc này? Huynh đã từng đánh bại được bọn Vạn Độc Quỷ môn kia mà?

Ngồi xuống bên Linh Phụng, Tống Phi Bằng trầm giọng :

- Muội không hiểu sao? Vạn Độc Quỷ môn vô cùng ghê gớm. Tuy hôm qua huynh thắng được Tam đường chủ của chúng bằng mấy tuyệt chiêu... Nhưng Tứ đại pháp vương Vạn Độc Quỷ môn xuất hiện thì huynh cũng khó lòng thoát chết, còn nói chi đến Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma là tên ma đầu tanh máu, võ công siêu tuyệt, ta không thể coi thường. Bởi thế, sau khi giải cứu được muội trong tay bọn chúng, huynh phải đưa muội tạm ẩn thân. Mọi việc an nguy sau này sẽ tính.

Linh Phụng thở dài, đôi mắt đượm buồn :

- Tiểu muội rất nóng lòng muốn biết tin tức của phụ mẫu và hai đệ đệ, nên chỉ muốn ở lại vùng Đại Biệt.

Vội lắc đầu xua tay, Phi Bằng nói nhanh :

- Ôi, không nên, không nên... Vùng núi Đại Biệt thân thương của chúng ta đã trở thành hang ổ của bọn Vạn Độc Quỷ môn. Bọn chúng đã hành thủ tàn độc, triệt hạ Thượng Quan sơn trang và các gia phái Vương Đài trang, Tống Linh võ đường. Bây giờ ta xuất hiện chỉ làm mồi ngon cho bọn chúng...

Cô gái vẫn nhìn về cuối trời bằng đôi mắt đẫm lệ :

- Không lẽ ta chịu giam mình ở nơi thâm sơn này, chẳng biết người thân trôi nổi ra sao?

Phi Bằng vuốt nhẹ mái tóc nàng :

- Linh muội, không nên nôn nóng. Song thân và các đệ muội của huynh đã thoát hiểm về vùng Nam Nhạc. Song thân muội chắc cũng đưa hai đệ đệ tới một chốn an toàn nào rồi. Trên đường đi Nam Nhạc, huynh đã trông thấy bọn Tam đường chủ truy bức muội nên phải ra tay. Bây giờ hẳn chúng đang truy lùng đôi ta dữ lắm. Võ công của ta so với các Đại pháp vương của chúng chỉ như trứng chọi vào đá. Ta phải khôn ngoan ẩn tích ít lâu, rồi sẽ tìm về với người thân mưu việc phục thù. Đã kết tình huynh muội với nhau, huynh sẽ hết sức bảo vệ muội...

Bàn tay chàng trai lướt nhẹ xuống bờ vai tròn lẳn của Linh Phụng khiến nàng rùng mình nhẹ lách sang một bên. Thật tình nàng chẳng hề cảm mến Phi Bằng, dù gã cũng đẹp trai và đã từng theo đuổi tán tỉnh cầu thân với nàng suốt thời gian dài. Vì Linh Phụng vẫn nhận ra ở Phi Bằng sự giảo hoạt, trí trá giống phụ thân hắn là Tống Linh trang chủ. Hơn nữa trái tim nàng đã dành trọn cho Vương Hán Sơn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play