【Kỳ thật, yêu nhất cho tới bây giờ cũng không là tô vàng nạm ngọc bên ngoài anh, yêu nhất vẫn là anh bên trong thối rữa, anh tâm địa dã thú, anh trong ngoài không đồng nhất, anh giả dối gian xảo, anh bộc trực dựa dẫm, anh vui vẻ bất thường…… Cùng với anh ngẫu nhiên cố chấp cùng tính trẻ con.】

※※※

Một lúc lâu sau Mộ Dung Tĩnh Tỉ rời đi, tôi mới dùng tốc độ thực chậm từ từ đứng lên.

Quỳ gối trên đá cẩm thạch lạnh lẽo, tôi đem những bức ảnh rơi loạn trên mặt đất nhặt lên, sau khi thật cẩn thận lau sạch sẽ, đem chúng xếp lại cẩn thận, gắt gao ôm ở trước ngực.

Cha ơi, con đau quá.

Toàn thân, không có một chỗ nào là không đau. Cái đau này, so với cái tin năm đó nghe được tin anh ấy chết, càng thêm tê tân liệt phế.

Cha ơi, con lạnh lắm.

Toàn thân, không có một chỗ nào là không lạnh. Cái lạnh này, so với lúc Mộ Dung Tĩnh Tỉ uy hiếp lúc đó, càng thêm rét lạnh thấu xương.

Cha ơi.

Cha nói cho con biết, cha nói cho con biết: Con gái đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Khi từ phòng trà đi ra, đã là buổi chiều hai giờ.

Tôi đem ảnh chụp ôm ở trong lòng, mờ mịt bước đi trên con đường. Không có phương hướng, không có mục đích, cứ dọc theo con đường mà đi như vậy, đi mãi, đi mãi…… Tôi không biết chính mình nên đi thế nào, tôi không biết tình yêu của chúng tôi nên rẽ theo hướng nào, tôi cũng không biết tương lai của tôi ở phương trời nào.

Trước kia, ngay cả thương tâm, ngay cả không muốn, ngay cả bất lực…… Ít nhất, trong lòng tôi còn biết rõ ràng tôi cần phải làm như thế nào.

Như thế này, tôi lại bi thương phát hiện——

Trên con đường tiến tới tương lai tôi bị lạc đường, một mình loanh quanh luẩn quẩn trong mê cung của đời người, không biết nên đi con đường nào.

Không biết đi như vậy bao lâu rồi, trong quán trà sữa ven đường truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, trầm thấp vọng đến bên tai: “Anh thật sự có thể quên được mối tình đầu của mình sao? Nếu có một ngày, anh gặp được một người có bộ dáng giống em, người đó thật sự là em? Còn có thể sao? Đây là vận mệnh an bài, cũng có thể là một trò đùa tồi tệ?”

Tôi dừng lại bước đi, đối với âm sắc vang vọng ven đường kinh ngạc ngẩn người.

“Nếu đây là kết cục tốt nhất, vì sao em còn chưa quên được anh. Thời gian thay đổi chúng ta, chia tay đơn giản. Nếu gặp lại thì cũng không có cách tiếp tục, mất đi mới xem như vĩnh hằng. Trừng phạt em quá chân thật, là em quá khờ dại……”

Giọng hát Trương Tín Triết ấm áp thanh tao từ đầu đã mang theo lực xuyên thấu, nhẹ nhàng lưu luyến nhiều lần, trong câu hỏi bao hàm đầy thâm tình quấ lấy tuyệt vọng nhịp nhàng ăn khớp, thẳng tắp tiến đến chỗ sâu nhất đáy lòng quấy đảo ——

“Nếu là gặp lại để chia tay, mất đi mới xem như vĩnh hằng. Trái tim đã chết, vì sao còn muốn nó đập lại?”

Trái tim đã chết, vì sao còn muốn nó đập lại?

Vì sao……còn muốn nó đập lại?

Giờ phút này, nước mắt rốt cục tràn mi tuôn rơi.

Tôi ôm ảnh chụp, đứng ở trước quán trà sữa, không để ý đến ai nghẹn ngào khóc to. Dường như muốn đem nước mắt mười năm ẩn nhẫn dùng hết hoàn toàn trong một lần.

Tôi chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mộ Nghịch Hắc, trái tim từng lén lút rung động, mơ hồ cảm thấy bộ dáng anh cùng với thiếu niên trong trí nhớ kia tương tự, giống nhau, giống nhau.

Tôi chưa bao giờ nói qua với anh, tôi đi tỏ tình với anh, nguyên nhân quan trọng nhất, không phải đánh cuộc với CC. Mà là, cho tới nay, trong lòng tôi có chút mơ hồ để ý đến anh. Trong cuộc sống lặng lẽ có anh bên cạnh, trong trái tim tôi luôn có một vị trí dành cho anh.

Nhưng, tôi lại chưa bao giờ nghĩ tới, anh cùng với cậu bé kia có mối liên quan gì.

Khi còn bé, Tiêu Dao Dao từng điên cuồng đam mê Rukawa trong phim hoạt hình Nhật Bản [Slam Dunk]. Mỗi khi gặp mĩ nam có hình dáng giống anh ta, dáng vẻ sẽ phơi phới một phen. Cô ấy mặc dù coi trọng tạo hình con trai như Rukawa,nhưng lại rõ ràng hiểu được trên thế giới này không có khả năng có Rukawa.

Rukawa đối với Tiêu Dao Dao, cũng là William đối với tôi.

Mặc dù chúng tôi đều rất yêu người kia, nhưng cũng đều rõ ràng hiểu được: Trong cuộc sống hiện tại không có Rukawa, trong thế giới của tôi cũng sẽ vĩnh viễn không có —— William.

“Anh ấy sẽ không trở lại…… Cho dù em lại gặp một người có hình dáng giống hệt anh ấy, người đó cũng sẽ không phải là anh.”

“Em vì sao lại khẳng định như vậy? Tiểu Bạch, thật ra có đôi khi, chỉ cần em đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, đáp án nhận được cũng sẽ không giống nhau……”

“Sẽ không bao giờ giống với…… Người đấy, đã không còn tồn tại trên thế giới này. Dù em có đổi nhiều góc độ, chuyện đó cũng không có khả năng thay đổi….. Mộ Nghịch Hắc, anh chẳng lẽ tin rằng trên đời này có chuyện chết đi mà sống lại hay sao?”

“Nếu…… có?”

“Nếu có, vậy cũng là—— tự, lừa, gạt, bản, thân.”

……

Thật ra, trước đây có nhiều như vậy, nhiều như vậy, nhiều như vậy chi tiết ám chỉ đến sự thật này, sở dĩ tôi u mê đến tận bây giờ, chính bởi vì tôi tin tưởng suy nghĩ của bản thân.

Tôi không muốn lừa mình dối người, cuối cùng mới giật mình, bản thân bị cuộc sống lừa gạt thê thảm, hoàn toàn như vậy!

“Chẳng lẽ cuộc đời em cứ trôi qua như vậy, nụ hôn của em, nhất định sẽ không đến được người em yêu. Chờ anh, ngay từ đầu theo đến bây giờ, cũng giống như không có khả năng. Chẳng lẽ tình yêu có thể trao đổi cho người khác, nhưng số mệnh lại không chuyển được người em yêu. Em không thể,  em sao thể thể bằng lòng thừa nhận——anh là người em không nên yêu.”

Giọng hát lưu luyến, oanh oanh không dứt.

Tôi ôm ngực, cúi đầu, ngồi xổm trên đường lớn người đến người đi gào khóc.

Tách, tách, tách.

Nước mắt một giọt một giọt rơi trên mặt đất, bắn tung tóe như hình dạng cõi lòng tan nát của tôi.

“Hạ Tiểu Bạch, trái tim em vì sao hết hi vọng như vậy?”

“……”

“Như vậy, cũng tốt…… Như vậy,  nếu em yêu anh, đó là toàn tâm toàn ý yêu anh……”

Em yêu anh, cho tới bây giờ cũng chỉ bởi vì anh là Mộ Nghịch Hắc ——mà thôi!

Em không thể,  em sao có thể  bằng lòng thừa nhận——anh là người em không nên yêu.

※※※

Điện thoại vang hồi lâu, tôi mới lấy được từ trong túi ra.

Sau khi nhận điện, bên kia trầm mặc một lúc lâu, từ bên kia truyền đến giọng nói của anh: “Tiểu Bạch, bây giờ em ở đâu?”

“Em ở bảo tàng lần đầu chúng ta gặp mặt, bây giờ anh đến đây đi.”

“Được. Mười lăm phút nữa anh đến đó, em chờ anh.”

“Vâng…… Em chờ anh.”

Treo điện thoại, ngẩng đầu lên, tôi nhìn bảo tàng Phong Hòa dưới ánh chiều tà nhẹ mỉm cười.

Bào tàng Phong Hòa đời trước là Mỹ thuật tạo hình Nguyên Sắc.

Mười năm trước, tôi ở đây lần đầu tiên gặp được người thiếu niên kia.

Ngày ấy, là  trại hè “Thải Hội Nhân Sinh ” mở ra hoạt động vẽ tranh.

Tôi lưng đeo ba lô, ôm một đống bản phác họa, đang cùng một đoàn thiếu nam thiếu nữ hơn mười tuổi đứng ở trong đại sảnh chờ đợi nhóm thầy cô giáo phân tổ cho chúng tôi, cô đoàn trưởng đi đến bên người tôi, cúi thắt lưng mỉm cười dịu dàng với tôi nói: “Tiểu Bạch, đi cùng cô đến chỗ này một chút.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt ở phía sau theo đuôi cô, đi qua một hành lang thật dài, hướng đi đến cuối hành lang khu nghỉ ngơi.

Xa xa, chỉ thấy hai mẹ con có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp ôn hòa ngồi ở ghế khu nghỉ ngơi nói chuyện. Người mẹ mang theo nụ cười nhẹ, tay nhẹ xoa trên mái tóc đứa con, ở bên tai nhỏ nhẹ dặn dò người đó cái gì đấy. Đứa con cúi xuống suy tư, dùng bút chì trong tay phác thảo nhanh bản kí họa,  thỉnh thoảnh nhẹ gật đầu một cái, đối với lời nói của người mẹ tỏ vẻ đáp ứng.

Khi khoảng cách còn cách họ vài bước chân, hai người nghe được tiếng bước chân, cùng lúc ngẩng mặt nhìn qua.

Một đôi mắt, như ngọc quý ấm áp, dịu dàng ẩn chứa nụ cười.

Một đôi mắt, như vực sâu trầm lắng, không chút cảm xúc.

“Như Phong, đây là đứa nhỏ một sư huynh nhờ tôi chiếu cố.” Cô đoàn trưởng nắm vai của tôi đem tôi đưa đến người phía trước, đối với hai người ở ghế cười nói, “Cô bé này gọi Hạ Tiểu Bạch, vừa mới tròn 12 tuổi, là hội viên nhỏ tuổi nhất trại hè.”

Người mẹ kia gật gật đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn tôi, cười nhẹ nhàng mềm giọng nói: “Tiểu Bạch, xin chào. Cô và đoàn trưởng của cháu đều là bạn học đại học của chú Trình cháu. Chú Trình cháu nói trước đây cháu chưa học qua hội họa, không có một chút căn bản nào về mỹ thuật tạo hình, nhờ cô tìm một đứa nhỏ có căn bản vững chắc đến hướng dẫn cháu. Trại hè vừa mở được vài ngày, cô đối với những bạn nhỏ này bên trong cũng không rõ lắm, trong nhất thời cũng chưa chọn được người thích hợp. Đây là William con trai cô, về sau ở trại hè cháu với nó cùng một tổ, để cho nó đến dạy cháu vẽ, được không?”

Tôi mơ hồ gật đầu, nâng mắt nhìn qua——

Thiếu niên kia đang tinh tế đánh giá tôi, con ngươi đen bóng sáng long lanh như ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời, khúc xạ ánh quang rạng rỡ. Ngón tay thon dài xinh đẹp không chút để ý quay quay chiếc bút chì trong tay, khóe miệng hơi hơi nhếch về một bên, người đó chầm chậm hỏi tôi: “Em gọi là Hạ Tiểu Bạch? Hạ trong mùa hạ, Tiểu trong đại tiểu, Bạch trong hắc bạch?”

Khi đó, người thiếu niên đó đang trong thời gian phá giọng, thanh âm nghe ra có hơi chút khàn khàn, nhưng không khó nghe.

Tôi gật gật đầu: “Đúng! Chính là Hạ trong mùa hạ, Tiểu trong đại tiểu, Bạch trong hắc bạch.” Cuối cùng, nhíu mày nghĩ nghĩ, lại hỏi người đó, “Anh kêu Wei Lian? ‘Wei’ là cái gì? ‘Lian’ là cái gì?”

Người đó bị tôi hỏi có chút ngẩn ra.

Mẹ của thiếu niên đó cùng cô đoàn trưởng trao đổi một chút ánh mắt, hai người mỉm cười không nói.

Nhìn tôi một chút, trong mắt hiện lên một chút kỳ lạ, người đó cầm một tờ trong bản phác họa, cúi mặt xuống ở trên mặt giấy viết xuống hai chữ rồng bay phượng múa, đem bản phác họa đưa cho tôi, một chữ một chữ nói đến rất rõ ràng: “Anh gọi làUy Liêm, Uy trong uy vũ, Liêm trong liêm khiết.”

Tôi nâng mặt nhìn người đó, trên mặt thiếu niên ý cười chói lọi mạnh mẽ chiếu sáng mắt tôi.

Từ khi đó bắt đầu, tên này đã thật sâu, thật sâu in dấu vào cuộc đời của tôi.

“Đến bây giờ, tao cũng không biết ‘William’ đến tột cùng là tên tiếng anh hay tên tiếng trung của người đó đâu!”

“Vì cái gì không hỏi người đó?”

“Bởi vì, khi đó người thiếu niên đấy đi thật đột nhiên, chưa kịp hỏi……”

Wei Lian, thì ra không phải là Uy trong uy vũ, Liêm trong liêm khiết. Mà là ——

W-i-l-l-i-a-m, William.

Mười năm, tôi cuối cùng cũng tìm ra được đáp án.

※※※

Mặt trời chiều ngả về tây.

Tôi ngồi ở bậc thang cuối trước bảo tàng, nhìn anh từng bước từng bước một đi về phía tôi.

Tây trang thủ công màu đen hợp quy tắc phối hợp với những ngày đầu tuyết rơi mùa đông, trên cổ vây quanh một cái khăn vuông, cả người cao ngất, giống như Phong Thần, giống như kỵ sĩ thanh quý đi nhầm sang hiện đại.

Rặng mây đỏ đầy trời đằng sau anh biến thành bức tranh, trong hoảng hốt, tôi dường như nhìn thấy người thiếu niên mười năm trước đây, ở dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, đối diện với ánh sáng, bước chân vững vàng, từng bước một đi đến chỗ cuối hành lang mà tôi đang ngồi cúi người ôm bản phác họa. Ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau, đuôi lông mày người đó khơi lên, khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu, vừa chính vừa tà. Trong chốc lát, hình ảnh xung quanh vặn vẹo, hoa mai lững lờ. Tình kia, cảnh kia, quá mức tốt đẹp, quá mức hư ảo.

Đột nhiên, nghĩ tới câu nói của tiên nữ Tử Hà mà mọi phụ nữ và trẻ em đều thích: Ý trung nhân của ta là một vị anh hung cái thế, có một ngày chàng sẽ cưỡi đám mây ngũ sắc đến lấy ta. Tôi đoán được đằng trước, nhưng là tôi không đoán được kết cục này……

Kim cương ở trong lòng bàn tay, khắc sâu vào lòng bàn tay đau nhói. Cảnh vật trước mắt lại một hồi mơ hồ, nước mắt rất tròn trong suốt đã một giọt một giọt từ trong hốc mắt đấu tranh ào ào rơi ra.

Anh dừng lại ở trước mắt tôi, cúi đầu lẳng lặng nhìn tôi, trong con ngươi thanh nhã như đêm đen tràn đầy ưu tư, đôi môi trở nên trắng bệch mím lại thành một đường, cái cằm trong kiên nghị lộ ra lạnh lùng……Vẻ mặt ẩn nhẫn cùng đấu tranh như vậy, tôi lần đầu tiên nhìn thấy từ trên mặt anh, đúng là trước nay chưa có tim đập nhanh, động tâm, đau lòng!

Vì cái gì, tôi lại không nhận ra anh chứ?

Có lẽ là vì quá yêu, có lẽ là vì rất đau, có lẽ là vì rất sợ…… Mấy năm nay, tôi chưa bao giờ dám công khai buông thả chính mình mà thực sự cẩn thận nhớ lại vẻ bề ngoài, bộ dáng của người thiếu niên đó.

Lúc này, tinh tế ung dung, chầm chậm phẩm trà, mới phát hiện mỗi một tấc mặt mày của anh, mỗi một chỗ mũi môi, mỗi một đường cong đều cùng thiếu niên nắm đó giống nhau, giống hệt như vậy——

Bọn họ đều có một đôi lông mi dày dậm mà thẳng, không hờn giận hoặc là khi nghi ngờ, cuối cùng vẫn là đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.

Bọn họ đều có một đôi mắt thâm thúy trong suốt, ánh nhìn là tất nhiên mà lại gọn gàng, không có chút nào do dự.

Bọn họ đều có một cái mũi thẳng thanh tú, ở giữa hơi hơi nhô ra, âm điệu thấp lộ ra quý khí cùng kiêu ngạo.

Bọn họ đều có hé ra cái môi nhỏ tinh tế, khi thì hồng nhuận, khi thì tái nhợt, mặc dù môi bạc cũng không bạc tình.

Bọn họ đều có một cái cằm lạnh lùng cương nghị, không cười thì khỏe mạnh mười phần, cười rộ lên thì đặc biệt dịu dàng.

Bọn họ đều có một dáng người mảnh, mặc kệ là quần áo ở nhà hay chính trang, mặc lên người đều rất thích hợp.

……

Không nên, không nên đi tách biệt mặt mũi nụ cười, một cái nhăn mày cười như vậy. Càng tách biệt từng cái, càng nhanh rơi xuống đáy, càng khó có thể thoát khỏi.

Kỳ thật, yêu nhất cho tới bây giờ cũng không là tô vàng nạm ngọc bên ngoài anh, yêu nhất vẫn là anh bên trong thối rữa, anh tâm địa dã thú, anh trong ngoài không đồng nhất, anh giả dối gian xảo, anh bộc trực dựa dẫm, anh vui vẻ bất thường…… Cùng với anh ngẫu nhiên cố chấp cùng tính trẻ con.

Dưới ánh tà dương, trước bảo tàng, bậc thang cuối cùng.

Tôi đưa tay nắm lấy tay anh, hướng đến mười ngón tay ấm áp có lực, giờ phút này lại lạnh như băng cứng ngắc, không một chút độ ấm.

Ngẩng đầu, tôi nhìn vào anh từ từ nhếch khóe môi, cười đến ngây thơ, cười đến không tim không phổi: “William, anh còn sống, thật tốt. Ông trời, đối với em cuối cùng vẫn khoan dung……”

Khóe mắt anh run rẩy, nhìn thẳng vào ánh mắt tôi có chút kích động, sau khi khôi phục bình tĩnh, con ngươi dần trầm xuống, cuối cùng biến hóa thành bóng đêm không có ranh giới. Trên khuôn mặt, ẩn ẩn một chút bi thương, lại không có chút kinh ngạc nào.

Tôi cầm tay anh đưa đến, cúi mặt xuống, dùng đầu ngón tay chầm chậm mà lại thành kính diễn tả ở trong lòng bàn tay anh, tình cảm từng chữ như đao khắc rõ ràng mà lại sâu xa, một chữ một chậm, một chữ một nụ cười, mỗi câu mỗi chữ đều bén nhọn như gai, buột miệng nói ra cùng lúc, một chút một chút đâm thủng chính tôi: “Khi anh là William, ở nơi này có em.  Khi anh là Mộ Nghịch Hắc, ở nơi này cũng có em……” Ngẩng đầu, mỉm cười, “Nhưng, khi anh là Mộ Dung Tĩnh Huyền, nơi này rốt cuộc cũng không có em ở đó……”

Ánh mắt anh bỗng nhiên phá thành từng mảnh nhỏ, thủy quang lững lờ từ giữa tràn đầy, ở vành mắt chuyển qua chuyển lại, muốn rơi nhưng khó có thể rơi.

“William, có thể gặp lại anh, cũng lại được yêu anh, là đẹp nhất cả đời này của em, kỳ diệu nhất, gặp gỡ khó quên nhất. Ông trời đem anh, mười năm ung dung nhàn nhã của em nối lại cùng một chỗ, khiến cho mười năm này của em bi thương nhiều nhất, tưởng niệm đau đớn nhất, tình yêu đầu tiên say đắm nhất đều cho anh, đó là anh cho em khoan hồng nhân từ nhất……”

Tôi cuối cùng không khống chế được chính mình, nước mắt cứ rơi lại rơi, lại bướng bỉnh ngửa đầu nhìn anh mỉm cười, “Thực xin lỗi, William. Thực xin lỗi, Mộ Nghịch Hắc. Thực xin lỗi, Mộ Dung Tĩnh Huyền. Hạ Tiểu Bạch không có dũng khí, không có tin tưởng, không có năng lực, cũng không có tư cách đứng ở bên cạnh anh, cùng anh đi con đường sau này……”

Ngón tay một chút từ trong lòng bàn tay anh rời đi, chỉ còn lưu lại ánh sáng ngọc rực rỡ lóa mắt từ chiếc nhẫn kim cương ở trong lòng bàn tay anh, rạng rỡ chói lòa.

“Trên thế gian, khó thoát khỏi vận mệnh.

Thân thiết, nhưng lại không thể gần gũi.

Hoặc em hẳn là, tin rằng duyên phận.”

Hết chương 43

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play