【Tôi nhắm chặt hai mắt, ngừng hô hấp, cắn môi dưới, căng chặt thần kinh, bắt đầu có chút sợ hãi lại không chút nào dao động chờ đợi —— chờ đợi đau đớn, chờ đợi vui thích, cũng đợi đem bản thân hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để giao cho anh.】

※※※

Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Phong Hòa, tôi đi bộ vào một khu công viên nhỏ gần đó. Ngồi lúc lâu ở ghế đá,  cố lấy dũng khí, lấy di động ra gọi điện thoại.

Khi tôi nói với cha, “Cuộc thi IELTS con điền sai thông tin, không hoàn thành” thì, ông trầm mặc một lúc, thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy, cha nói con cũng vô dụng. Chính con phải xét lại mình một chút, chuẩn bị thi lại đi. Phí thi, chậm một chút cha gửi đến tài khoản của con……”

Tôi một bên ngoan ngoãn đáp lời, một bên ở trong lòng đem Mộ Nghịch Hắc mắng từ đầu đến chân.

Khi gọi điện thoại cho mẹ thông báo việc này, không ngoài tính toán của tôi, bà chát chát bùm bùm, miệng môi không ngừng giáo huấn tôi đến cả tiếng đồng hồ.

Tôi dùng một tiếng này, ở trong lòng đem Mộ Nghịch Hắc mắng từ đầu đến chân, lại từ chân mắng đến cuối, cuối cùng phát hiện thời gian vẫn dư thừa, liền bắt đầu thăm hỏi ân cần cả nhà anh ta cùng tổ tông nhà hắn.

Hỏi: Người nhà chỉ dùng để làm gì?

Đáp: Người nhà chỉ dùng để liên luỵ cùng!

Mộ Nghịch Hắc.

À không, là Mộ Dung tĩnh huyền.

Meo cái con mèo! Tôi meo anh cùng với cả nhà anh meo cái con mèo!

Nha nha nha! Tôi nha nha anh cùng với cả nhà anh cái phi phi phi!

Tôi dắt cái gi! Tôi  dắt anh cùng cả nhà anh đi đi đi!

……

Cuối cùng, cúp điện thoại, tôi ngửa đầu nhìn trời, nghiến răng nghiến lợi cảm thán một câu: “Mộ Nghịch Hắc. À không, là Mộ Dung Tĩnh Huyền, tôi meo, tôi phi, tôi đi đại gia anh quả nhiên không hổ là em trai thân thiết cùng cha khác mẹ với lão yêu bà lòng dạ độc ác Mộ Dung Tĩnh Tỉ!”

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến một tiếng muốn cười lại cố ý ném xuống thành khẽ mỉm cười.

Tôi quay đầu ——

Mộ Nghịch Hắc hai tay ôm ở trước ngực, dáng vẻ hời hợt nhã nhặn đứng ở trước đó nhìn tôi, ngân nga nói: “Hạ Tiểu Bạch, gọi cũng đã gọi, đá cũng đã đá, mắng cũng mắng, như thế này có thể nguôi giận chứ?”

※※※

Trong nhà hàng trang trí lộng lẫy, tôi sôi gan nhìn dáng ăn tao nhã của Mộ Nghịch Hắc, sau khi căm giận uống cạn hết ba ly rượu đỏ, anh ta nâng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen như mực có chút ôn nhu khác thường: “Rượu này tác dụng rất chậm, em uống vừa thôi, không ai tranh với em……”

Tôi không kiên nhẫn liếc anh một cái, tức giận nói: “Nếu không phải ăn bù lại phí thi của tôi, tôi sẽ không bao giờ ở chỗ này ngồi với anh! Anh xem tôi bây giờ có tâm tình nhâm nhi rượu thượng hạng cùng với anh sao? Mộ, Dung, tiên sinh?”

Đối mặt với thái độ tồi của tôi như vậy,  anh ngược lại càng cười đến thoải mái khoái trá, “Hạ Tiểu Bạch, em cũng biết anh cũng không phải hạng chính nhân quân tử gì. Trước tiên là nói về quang minh chính đại, nếu em say, anh khó có thể công nhận sẽ không làm chuyện gì khác với em……” Cuối cùng, anh còn nhíu mày ý vị sâu xa nhìn tôi.

So sánh cùng với khí chất ôn nhu của anh trước đây, bây giờ lại là bộ mặt du côn của anh, nhất thời làm cho tôi không có cách đối phó. Sau đó trừng mắt oán hận mình tốn hơi thừa lời, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng như tôi, nhưng cũng chỉ có thể từ kẽ răng đưa ra hai chữ: “Vô, sỉ!”

“Về vấn đề anh có ‘Xỉ’ hay không, dường như chúng ta đã muốn ‘đi sâu’ tìm hiểu rồi……” Buông dao nĩa, anh cầm lấy khăn ăn chậm rãi lau miệng, “Nếu em đối với việc tự mình thực hành lần trước còn nghi ngờ, anh không ngại hy sinh một chút, lại cùng em ‘Thật sự nói chuyện’ một lần……”

Nghĩ đến ngày ấy hai người dẫn đến nụ hôn sâu đầy màu sắc kiều diễm, mặt tôi đỏ hồng, cuối cùng không kiên nhẫn duy trì cái gọi là lễ phép, cầm lấy di động trên bàn, cứ như vậy căm phẫn rời đi.

Chỗ chúng tôi ăn cơm là một khu mở rộng mới khai trương không lâu. Bởi vì ở gần khu thương nghiệp mới hình thành, cửa hàng không nhiều lắm, rất khó gọi được taxi.

Tôi ở ven đường đợi một lúc, đến một chiếc xe taxi cũng không đi qua, liền chầm chậm đi về phía trước. Khi thì thỉnh thoảng dừng lại nhìn xung quanh chờ một lúc, nhìn thấy taxi mặc kệ có tấm biển “Trống xe ” hay không, đều vẫy tay ra hiệu.

Hoàng hôn mùa thu trong không khí lộ ra chút cảm giác man mác, tôi mặc áo khoác mỏng cùng quần bò lại thấy người khô nóng vô cùng. Vì thế, vừa đi vừa vung văng cánh tay, kích động vung tay, ý đồ làm cho nhiệt độ cơ thể hạ xuống một chút.

Tửu lượng của tôi vốn không là gì, vừa rồi từ lúc di chuyển hai chân vung văng hai tay, rượu đã uống từ máu di chuyển đi khắp nơi trong thân thể, trong lồng ngực nhen nhóm một ngọn lửu bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa cháy đỏ rực thiêu đốt vách tường dạ dày tôi, một chút, một chút, lại một chút, giống như muốn cho toàn bộ hơi nước trong thân thể tôi bốc hơi……

Không biết đã đi bao lâu, đợi tôi cảm thấy được suy nghĩ đã chậm rãi trở lên mê man, cảnh vật trước mắt hơi hơi mù sương, dưới chân bước chân càng ngày càng trở lên hư vô thì, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện bản thân đã đi qua khoảng ba trạm giao thông công cộng tới trước sân ga.

Sờ sờ khuôn mặt hơi nóng khác thường, tôi đi đến trước sân ga ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Lấy điện thoại cầm di động ra, ngón tay run run ấn bàn phím, dùng một chút ý thức còn sót lại gọi điện thoại cho Trình Quân.

Sau khi kết nối được điện thoại, có thể là tôi nói chuyện có hơi nói ngọng cùng nói năng lộn xộng, chưa nói được hai câu, Trình Quân phản ứng sang nói tôi uống rượu. Ngữ khí lo lắng hỏi địa điểm, anh ta vừa nói chuyện điện thoại với tôi, vừa lái xe chạy tới.

Tôi bên này đang đô đô theo anh ta thì thầm oán hận “Trình Quân, nhân phẩm em bây giờ càng ngày càng kém, đi đến ba chạm dừng chân cũng không gọi được taxi” thì, thanh âm tắt mắt quen thuộc vang lên bên tai. Đưa điện thoại di động để tới trước mắt, tôi híp mắt nghiên cứu hồi lâu, mới ra kết luận —— di động hết pin.

“A a a a! Mẹ ông trời, nhân phẩm của tôi khi nào thì kém tới nước này!”

Sau khi ngửa mặt  lên trời thét dài một tiếng, tôi tựa đầu vào trên bảng quảng cáo đằng sau nghỉ ngơi, ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ Trình Quân đến đón tôi.

Tôi không biết bản thân ngủ lúc nào.

Cũng không biết bản thân tỉnh lại lúc nào.

Thật ra, tôi biết anh vẫn luôn đi theo phía sau tôi.

Thật ra, khi anh lấy tay khẽ vuốt tóc tôi, giọng nói ấm nóng mềm mại gọi tôi “Hạ Tiểu Bạch” thì, tôi đã tỉnh.

Cho nên, khi anh kéo cánh tay của tôi, thật cẩn thận đem tôi cõng trên lưng thì, câu kia của tôi giống như than thở giống như rì rầm “Trình Quân, sao bây giờ anh mới tới nơi? Em rất nhớ anh……” Là dựa theo men say, nói ra lời nói dối.

Đều nói “Lời sau khi uống rượu là thật ”, tôi ngay cả sau khi uống rượu cũng kiên trì đến cùng dùng ý chí sức lực không còn lại bao nhiêu của mình nói ra những lời ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’, đến nói dối như cuội cũng không sánh bằng, quả nhiên là tinh hoa của chuyên nghiệp.

Sau khi nói xong câu nói kia, tôi rõ ràng cảm giác được thân thể anh trong nháy mắt cứng ngắc.

Tôi chờ lúc lâu, cuối cùng anh cũng không nói lại, trầm mặc đưa cái lưng cao ngạo đi về phía trước. Từng bước một, đi vững như vậy, im lặng như vậy.

Thân thể tôi dán sát vào lưng anh, cánh tay quàng qua cổ anh, cằm tựa trên vai anh, giữa một lần hít vào, tim phổi lồng ngực đều tràn đầy hơi thở trên người anh. Quen thuộc như vậy, mùi hương dễ chịu như vậy, làm cho người ta tham luyến như vậy…… 

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau đến như vậy.

Sau khi uống qua thuốc đắng, lại ăn mật ngọt, mới cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Sau khi đã trải qua nhiều ngày xa cách như vậy, lúc này tôi, đối với hơi thở ôn hòa từ trước tới nay chưa có, gần như tham lam mê luyến.

Tôi nghĩ đến, giải quyết dứt khoát, đau đớn nhận được sẽ ít đi một chút.

Tôi nghĩ đến, đau dài không bằng đau ngắn, dùng mấy tháng đau đớn ngắn ngủi bây giờ, đổi lấy cuộc sống cả đời yên ổn nhàn nhã yên tĩnh, là đáng giá.

Nhưng mà, thân thiết gẫn gũi như vậy, tất cả kiên trì của tôi đều tiến sát đến bờ vực.

Nước mắt từ khóe mắt yên lặng chảy ra, một giọt, một giọt, lại một giọt, vô thanh vô tức mà tiến vào trong áo sơ mi, cùng hòa làm một với mồ hôi trên cơ thể anh.

Trong nháy mắt này, mấy ngày nay dày vò cùng khổ sở tôi chịu đựng đã lớn thêm cả trăm lần, lớn thêm, lại lớn thêm —— lớn đến nỗi trái tim tôi không có cách gì chịu được.

Trong nháy mắt này, thật muốn cứ như vậy giả bộ mơ hồ, thật muốn cứ như vậy nằm ở trên lưng anh, cùng anh cùng nhau đi đến mãi mãi, nhan sắc tàn phai.

Ai nói, một đêm thương lão, không phải một loại hạnh phúc chứ?

Giờ khắc này, hận năm tháng vĩnh cửu, hận đời người đằng đẵng.

※※※

Một đường cõng tôi trên lưng quay lại bãi đỗ xe, ở trước cửa xe đem tôi thả xuống, anh không đi mở cửa xe. Một tay giữ lấy thắt lưng tôi đỡ tôi tựa vào trên thân xe, một tay nâng cằm tôi bắt tôi nhìn thẳng vào anh, anh mang theo hơi thở dày đặc mùi rượu nồng một chút một chút lan tràn không gian, trong giọng nói nhỏ khàn khàn quấn quýt lấy vài phần dụ dỗ, “Hạ Tiểu Bạch, mở to mắt nhìn anh là ai?”

Lông mi tôi run run, một trái tim đang đấu tranh, giọng nói anh lại vang lên, một chút một chút có tiết tấu dội vào màng nhĩ: “Nghe tốt lắm —— Cải thìa, anh là Hắc Oa của em……”

Âm cuối cùng kia còn chưa tan biến, anh đưa môi lên che phủ.

Cái hôn này, anh hôn so với cái hôn nào trước đây cũng phải ôn nhu kiên nhẫn hơn.

Một lần, một lần, lại một lần.

Trằn trọc lưu luyến, vòng đi vòng lại.

Anh giống như muốn thử loại phương thức triền miên này, đem nỗi buồn đè nén đã lâu nào đó, mà truyền lại cho tôi.

Nồng nàn như vậy làm cho người ta không thể bỏ qua tình yêu say đắm, thần kinh từ trong khoang miệng tinh tế,  đấu đá lung tung vọt vào tim ——

Một chút, một chút, lại một chút.

Một sóng, một sóng, lại một sóng.

Khéo léo, bám riết không tha.

Tích gió thành bão, góp ít thành nhiều.

Sâu nặng như núi vậy, tĩnh mịch giống như biển tình, thẳng tắp đụng vào trái tim già nua xấu xí của tôi tầng tầng cứng rắn một chút một chút chia năn xẻ bảy, cứ thế từng mảnh nhỏ, dần dần sụp đổ.

Một tầng vảy vết thương mỏng manh tại trái tim kia, lại dựa vào cái gì sẽ còn “Vững như kiềng ba chân ”?

Giờ khắc này, tôi rõ ràng hiểu được ——

Anh yêu tôi, không chỉ là đem tôi trở thành một hình bóng.

Mà thôi.

Rượu, sở dĩ tốt đẹp.

Bởi vì chúng ta có thể mượn rượu giả điên.

Giờ khắc này, tôi chỉ muốn mượn sức rượu, thả lỏng chính mình điên cuồng mà trầm sâu đến tận cùng.

Khi tay tôi vịn vào thắt lưng anh, khi đáp lại nụ hôn của anh, anh lại quyết đoán rời đi đôi môi của tôi, lấy tay đỡ lấy mặt tôi, cặp mắt kia như mang theo mũi nhọn nhìn tôi gắt gao, một chữ một chữ hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, anh là ai?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười sâu kín, từ từ đáp: “Người, em, yêu.”

Đáp án ba phải như nào cũng đúng, hiển nhiên anh không hài lòng. Đem cái trán áp lại gần, để lên trán tôi, anh lại hỏi: “Nói, anh là ai?”

Cái tên kia đặt ở đầu lưỡi, mắt thấy như muốn nói ra, tôi cắn răng, ở trong lòng âm thầm kêu to ba tiếng “Mình là say rượu làm bậy! Mình là say rượu làm bậy!! Mình là say rượu làm bậy!!!” Sau đó, ngón tay đặt ở thắt lưng anh giữ chặt, kiễng mũi chân, muốn hôn cằm, cổ, cùng……yết hầu anh.

Anh bị tôi vụng về như vậy, điên cuồng lại…… A, đói, khát? Động tác giật mình sợ run một chút, sau khi phản ứng lại, khó nhịn “Ưm” một tiếng, đưa tay đẩy tôi ra, giọng nói khàn khàn, mà còn mạnh mẽ truy đuổi đến cùng: “Hạ Tiểu Bạch…… anh, là, ai? Hả?”

Tôi đương nhiên không đáp lại anh, hai tay nhanh chóng luồn vào trong áo anh, buồn bực ở dưới cằm trần trui của anh hết mút lại cắn…… Ở chung lâu như vậy, cho dù hai người chưa từng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, tôi đối với “Mảnh đất mẫn cảm”  trên người anh ít nhiều cũng biết một hai chỗ. Mà bây giờ, tôi gió cuốn mây tan mà càn quét mọi chỗ, cũng là một trong số đó.

Mặc dù, “Khiêu khích” của tôi ngờ nghệch cũng không chuyên nghiệp, nhưng cũng khiến anh mất khống chế gần như điên cuồng đáp lại.

Trong bãi đỗ xe to như vậy, thi thoảng truyền đến tiếng ô tô khởi động hay tắt máy, trong không gian trống trải đen nghịt này chúng tôi lại gắt gao ôm lấy nhau lấp đầy chỗ trống cho nỗi nhớ và ôn nhu —— dùng sức ôm nhau, liều chết triền miên, muốn huyết nhục phải hòa vào lẫn nhau……

Dù tôi không phải người từng trải, nhưng cũng không phải người không biết cái gì.

Cho nên, khi anh lấy khóa điện tử mở cửa xe, sau khi mở ra cửa xe ôm lấy tôi đưa tôi vào sau xe thì, tôi nhắm chặt hai mắt, ngừng hô hấp, cắn môi dưới, căng chặt thần kinh, bắt đầu có chút sợ hãi lại không chút nào dao động chờ đợi —— chờ đợi đau đớn, chờ đợi vui thích, cũng đợi đem bản thân hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để giao cho anh.

Đúng là  anh từng cuồng vọng tiên đoán qua như vậy—từ tinh thần tư tưởng đến thân thể một, tấc, không dời!

Hết chương 40.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play