【Trình Quân, anh tin cũng thế, không tin cũng thế, tôi chỉ nói cho anh: Tôi cùng Tiểu Bạch ở một chỗ, cho tới bây giờ mọi người cũng không biết nói là——chỉ là một chuyện không ngờ. Khi Hạ Tiểu Bạch không biết trên thế giới này tồn tại Mộ Nghịch Hắc, tôi từ đầu tới cuối cũng đã, hoàn toàn trọn vẹn chỉ yêu một mình cô ấy.】  

※※※

Sau khi tôi cùng Dao Dao hai người đem 《Sổ lưu niện thanh xuân》, 《Giấc mộng lúc ban đầu》, 《Khoảng thời gian đầu tiên》, 《Vợ yêu》 hát xong ca khúc tình bạn, đem micro ném cho Lục An Thần cùng Triệu Đại Thông, hai người tựa vào trên ghế xô-pha nghỉ lấy hơi. 《bigbab0l.wordpress.com》

Dao Dao uống một ngụm trà Long Tĩnh, hỏi tôi: “Nhà của em ra cửa nghe điện thoại sao lại lâu như vậy? Không phải là bị yêu tinh bắt đi rồi chứ?”

“Anh ấy cũng không phải Đường Tăng, nhóm yêu tinh mới nhìn không đến anh ấy!”

“Em gái, đừng trách chị không nhắc nhở em nha! Đầu năm nay, đàn ông hơi có vài phần quyến rũ, không chỉ có phụ nữ mơ ước, đàn ông cũng thèm nhỏ dãi! Cực phẩm mặt trắng nhỏ giống như Trình Quân vậy, chị vẫn luôn lo lắng khi nó ra ngoài cửa, sẽ bị một ông chú hèn hạ quái dị xâm phạm!”

Tôi cười cười, không lên tiếng.《bigbab0l.wordpress.com》

Con mắt Dao Dao ở trong ghế lô chuyển động đảo một vòng, lại hỏi tôi “Gì? Thằng Trình Quân kia chạy đi đâu?”

Tôi nhìn chỗ anh ta vẫn ngồi, bây giờ đây không một bóng người.

Mà Triệu Thông Hoa lúc này đang cùng Lục An Thần hát đối bài hát tình yêu, hình như cũng không quan tâm Trình Quân đi đâu.

Trong mắt Dao Dao chợt ánh lên, nắm cả bả vai của tôi cười cười nói: “A, Tiểu Bạch. Em nói Mộ Nghịch Hắc cùng Trình Quân nếu muốn làm BL, kia tuyệt đối là tổ hợp ‘Phúc hắc công + mĩ hình thụ’ kinh điển a! Chậc chậc, hạ cố ngẫm lại, cũng gọi là số người nước miếng chảy dài ba ngàn thước a a a a!”

Tôi bình tĩnh nhìn chị liếc mắt một cái, bỏ lại một câu “Chị cho là chị là thác nước Lư Sơn sao?” Sau đó, nâng chén trà Long Tĩnh trước mặt, đứng dậy ra ghế lô.

Sau khi từ phòng rửa tay đi ra, tôi không có đi đường cũ trở về, mà là quyết định quẹo vào một hành lang khác của lầu này.

Quả nhiên, mới đi một đoạn đường ngắn, chợt nghe được giọng nói hai người từ phía chỗ quẹo cầu thang truyền đến.《bigbab0l.wordpress.com》

“……Cuộc sống thường ngày của anh trong vòng luẩn quẩn ngợp vàng son, tôi thực biết rõ. Tiểu Bạch không thích hợp với anh, lại càng không thích hợp ở trong vòng luẩn quẩn cuộc sống của anh. Cho nên, đừng để cho cô ấy rơi vào trong đó.” Là giọng nói của Trình Quân, mơ hồ mang theo một chút ý cảnh cáo.

“Hạ Tiểu Bạch thích không thích hợp với tôi, tôi nghĩ tôi so với anh rõ ràng hơn. Hơn nữa, đây là chuyện của tôi cùng Tiểu Bạch, tôi cho rằng tôi không cần  anh dặn dò cái gì. Mộ Nghịch Hắc trả lời lạnh lùng lại bình tĩnh.

Tôi dừng lại bước chân, ngừng thở, đem cơ thể nhẹ nhàng tựa vào giấy dán tường đẹp đẽ ở phía sau.

“Nếu anh chẳng qua nghĩ muốn chơi đùa, tôi khuyên anh sớm buông tay. Tiểu Bạch, không phải người có khả năng với anh đâu. Nếu anh thật sự nghiêm túc, tôi lại càng phải khuyên anh suy nghĩ tốt một chút, đến tột cùng mình có năng lực có thể cho cô ấy một cuộc sống tối thiểu bình yên hay không.”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi đối với Hạ Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng không chân thật. Cô ấy là cô gái duy nhất từ đầu tôi chân thành chân ý hết sức chờ đợi, tình cảm tôi đối với cô ấy không thể lý giải. Nếu tôi lựa chọn cùng một chỗ với cô ấy, hiển nhiên có tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

“A! Tôi không thể lý giải? Thực buồn cười! Anh cùng cô ấy chỉ quen biết mấy tháng, tình cảm của anh thật sự có thể chân thật như vậy?”《bigbab0l.wordpress.com》

“Giống người như anh ngay cả tình yêu lẫn tình bạn cũng không thể phân biệt rõ, đương nhiên sẽ không rõ tình cảm của tôi đối với Tiểu Bạch.” Ngừng lại một chút, Mộ Nghịch Hắc từ từ giảm tốc độ lời nói, mỗi câu mỗi chữ mà nói: “Trình Quân, anh tin cũng thế, không tin cũng thế, tôi chỉ nói cho anh: Tôi cùng Tiểu Bạch ở một chỗ, cho tới bây giờ mọi người cũng không biết nói là——chỉ là một chuyện không ngờ. Khi Hạ Tiểu Bạch không biết trên thế giới này tồn tại Mộ Nghịch Hắc, tôi từ đầu tới cuối cũng đã, hoàn toàn trọn vẹn chỉ yêu một mình cô ấy.”

Tôi đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy hai bóng đen ngiêng người trên mặt đất.

“Anh, lời này của anh cuối cùng là……là có ý gì?” Trình Quân đương nhiên khiếp sợ giống tôi.

“Chính là ý mà anh nghe được.” Trong câu trả lời của Mộ Nghịch Hắc,  mơ hồ kèm theo mỉm cười.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời ăn nói lung tung ma quỷ của anh sao?”

“Anh tin không tin, tôi cũng không quan trọng. Tình cảm của tôi, cho tới bây giờ cũng không yêu cầu tới người khác tin tưởng hay cho phép.”

Bên kia im lặng một lúc, truyền đến giọng nói đơn giản mệt mỏi của Trình Quân: “Tiểu Bạch, có đề cập qua William với anh hay không?”

Qua một lúc lâu, Mộ Nghịch Hắc mới đáp: “Đề cập qua.”《bigbab0l.wordpress.com》

Sau khi Trình Quân cúi đầu cười một tiếng, anh ta hỏi: “Cô ấy có nói với anh hay không, ở mười năm trước đây William xảy ra tai nạn xe qua đời?”

Mộ Nghịch Hắc không có trả lời.

Ngực truyền đến ray rứt đau buốt, rất nhanh lấy tay để trước ngực áo, cơ thể của tôi từ từ dọc theo bức tường trơn nhẵn trượt xuống. Ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, tôi cúi đầu, không tiếng động mà nôn khan.

Làm như, phải đem vật loại vật gì đó từ trong thân thể nôn ra.

Giọng nói Trình Quân nhiễm một loại sắc thái đau thương, một chút một chút đập vào tai tôi——

“Năm đó, ngày trại hè chấm dứt triển lãm, William cùng mẹ của cậu ta trên đường đến nơi triển lãm đã xảy ra tại nạn ô tô. Mẹ của cậu ta, lúc đấy là người lãnh đạo tòa nhà mỹ thuật Nguyên Sắc, lần đó đề xuất trại hè là do người đó tài trợ. Khi xảy ra tai nạn ô tô vì bảo vệ cho cậu ta, đầu vỡ vụn, chết ngay tại chỗ. William bị thương nặng bị đưa hướng bệnh viện cấp cứu, nghe nói sau đó được chuyển sang nước ngoài điều trị, nhưng vẫn không thể giữ lại mạng sống của anh ta……”

“Những cái này…… Tiểu Bạch, đều nói sao?” Giọng nói của Mộ Nghịch Hắc, nghe ra có chút khàn khàn.《bigbab0l.wordpress.com》

“Cô ấy biết. Sau khi đó, cô ấy bệnh nặng một trận, ròng rã sốt nóng 40 độ một tuần. Sau khi bình phục, cô ấy hình như đã quên mất màn tai nạn xe cộ kia, chỉ nhớ rõ mình với William cùng nhau học vẽ có một chút ngọt ngào. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn một lần lại một lần nói cho những người xung quanh nghe. Ở trong lòng cô ấy, thiếu niên kia là mối tình đầu của cô ấy, hoàn hảo mà lại thuần khiết. Chẳng qua là cậu ta không có từ biệt đột nhiên rời đi, cũng không có từ thế giới này biến mất……”

“……”

“Cha mẹ cô ấy từng mang cô ấy đi điều trị tâm lý một khoảng thời gian. Bác sĩ tâm lý nói, tình trạng cô ấy thuộc một loại lựa chọn mất đi trí nhớ. Trải qua thời gian ăn mòn, trí nhỡ sẽ dần dần khôi phục lại. Nhưng nếu một sự kiến nào đó đối với bản thân có ảnh hưởng tâm lý rất lớn, thì khả năng sẽ lựa chọn quên đi. Đây là một loại hình bảo vệ xuất phát từ bản năng. Người thân bên cạnh, cố gắng hết sức không nên ở trước mặt cô ấy chủ động nhắc đến sự kiện kia, để tránh cho cô ấy nhớ lại một chút việc nhỏ không đáng kể……”

“……”

“Mẹ cô ấy vốn không tính để cho cô ấy lại tiếp tục học vẽ. Nhưng, sau đó lại phát hiện cô ấy chỉ có đối mặt với tập tranh vẽ thì mới tươi cười, rơi vào đường cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Mấy năm trước đây, cô ấy ở trong phòng vẽ của cha tôi cùng các thầy cô khác nhau học phác họa, màu sắc cùng kí hoạ, nhưng cũng không chịu bất luận ảnh hưởng của thầy cô giáo nào, thủy chung như một. Đến nay, trong nét vẽ cùng dùng màu, vẫn như cũ mơ hồ lộ ra hình bóng của thiếu niên kia……”

“Anh vì cái gì……Muốn nói cho tôi những chuyện này?” Những lời này, Mộ Nghịch Hắc nói phá thành những mảnh nhỏ.《bigbab0l.wordpress.com》

“Tôi chỉ muốn cho anh hiểu được: Tiểu Bạch, anh cũng không phải biết toàn bộ về cô ấy, trong thân thể của cô ấy có một chỗ ngay cả linh hồn cô ấy cũng không  hiểu rõ. Đoạn ký ức kia, biết đâu cô ấy quên thật, biết đâu cô ấy vẫn nhớ rõ, hay là giả vờ không nhớ gì. Trên năng lực thừa nhận tình cảm của cô ấy, có lẽ so với người bình thường  mạnh mẽ rất nhiều, có lẽ so với người bình thường kém rất nhiều……”

Tạm dừng một lúc lâu, giọng nói Trình Quân lại lần nữa vang lên: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao quan hệ của tôi cùng cô ấy vẫn duy trì ở loại mức độ này. Khi tôi không khẳng định mình vẫn luôn luôn luôn luôn yêu cô ấy như trước đây, tôi sẽ không tùy tiện để cho cô ấy rơi vào một đoạn tình cảm, tôi không dám để cho cô ấy lại trải qua một lần tê tâm liệt phế như vậy nữa……”

“Đây chẳng qua là tìm cái cớ anh vì mình ích kỷ cùng hèn nhát. Bởi vì anh biết rõ khoảng thời gian cô ấy trải qua, bởi vì quan hệ hai nhà các anh không tầm thường, anh sợ hãi sau khi anh cùng cô ấy cùng một chỗ, có một buổi sáng anh không thương cô ấy, nhưng không cách nào dời đi được……”

“……Tôi không phủ định điểm này. Tiểu Bạch, cô ấy tuy rằng đối với tình cảm có chút hậu tri hậu giác, nhưng cho tới bây giờ cũng không giống như anh nhìn thấy không tin không phổi như vậy. Đối với người không quan tâm, cô ấy có lẽ có chút cành thô lá lớn. Nhưng một khi cô ấy xác định mình rất yêu rất quan tâm một người thì, tâm tư của cô ấy có thể so với bất kể cái gì trở nên nhẵn nhụi, trở nên nhạy cảm…… Mộ Nghịch Hắc, anh xác định anh có thể chấp nhận và bao dung toàn bộ quá khứ và hiện tại của cô ấy sao?”

Anh lặng lẽ một lúc, giọng nói mới xác định trả lời: “Trình Quân, tôi rất cảm ơn anh tối nay đã nói cho tôi biết việc này. Lời nói này của anh, càng làm cho tôi kiêm quyết muốn thật tốt giữ lấy trái tim Tiểu Bạch……”

“……”《bigbab0l.wordpress.com》

Sau khi Trình Quân rời đi, tôi nhìn cái bóng trên mặt đất kia, ngơ ngác ngồi thật lâu ở đó.

Cho đến khi——

“Anh đẹp trai, một người sao?”

Một người hình thể lồi lõm quyến rũ xinh đẹp cùng cái bóng thon dài thẳng tắp xếp cùng một chỗ.

Nhìn cái bóng, tay cô ta khoát lên vai anh, toàn bộ ngực dường như áp sát vào tay anh.

Anh im lặng quay đầu nhìn cô ta.

Phút chốc. Anh hỏi cô ta: “Có thuốc không?”

“Có.”《bigbab0l.wordpress.com》

Cô ta mở ra cái túi treo ở trên cánh tay, lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc, đưa một điếu cho anh.

Bởi vì là một cái bóng đen, cho nên tôi không biết cô ta cho anh là nhãn hiệu thuốc lá nào.

Trước đây chưa cùng Mộ Nghịch Hắc gặp gỡ, tôi từng thấy qua anh một mình một người đứng ở sân tầng nghiên cứu sinh cao nhất hút thuốc. Khi đó, anh nghiêng người tựa vào trên tay vịn, ngón tay gầy dài mang theo điếu thuốc, nhả khói thuốc ra thì con mắt sẽ hơi hơi nheo lại, nhìn về xa xa, có loại cảm giác cao quý ngang ngạnh. Khi đó, tôi lần đầu tiên cảm thấy, thì ra dáng vẻ đàn ông hút thuốc cũng có thể mê người đến như vậy.

Về sau ở cùng một chỗ, mới biết được anh đối với thuốc lá rất khủng hoảng, rất yêu thích sản phẩm Davidoff màu đen của nước Đức. Đóng gói màu đen đẹp đẽ thanh lịch lóa mắt, điếu thuốc màu trắng thân dài nhỏ, trên đầu điếu thuốc có vị chocolate đặc biệt, chất khói tinh tế, nồng mà không hăng, nhưng cảm giác thả ra vị có hơi chút đắng.

“Tách!”

Một ánh sáng lửa sáng lên, anh đem điếu thuốc để sát vào cô ta.

Bóng hai người trên mặt đất đan vào nhau, nhìn qua như là một đôi tình nhân ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Tôi từ từ đứng lên, vừa tựa vào trên bức tường, ánh mắt vẫn nhìn một đôi bóng người trên mặt đất.

Anh ngẩng đầu, lấy tay mang theo thuốc, tựa vào trên tường nhả ra một hơi mây mù. Nhìn cái bóng kia, dáng vẻ kia nhưng thật ra hết sức thỏa mãn hưởng thụ.

Người phụ nữ kia đem bật nửa nhét vào túi, cả người dán lại trên cánh tay anh, tay phải thuận tiện đặt ở trên ngực anh, dùng giọng nói yêu kiều hỏi anh: “Em biết một chỗ không tồi, đi cùng với em đi?”《bigbab0l.wordpress.com》

Anh cúi đầu nhìn cô ta, sau khi khẽ cười một tiếng, từ từ nói: “Tôi ở đây chờ vợ tôi, mà cô ấy lại là người phụ nữ đanh đá, nếu cô biết điều, tốt nhất nhanh chóng rời đi.”

“Em theo dõi anh một lúc rồi, không phải anh đang chờ người.” Cô ta cười duyên một tiếng, đem mặt áp sát vào anh, thấp giọng nói: “Có gì buồn phiền, cùng nói với em một chút đi? Hả?”

Cái chữ “Hả” cuối cùng kia, như là cái móc câu hồn, khiến tôi cả người da gà nổi lên.

Đầu của anh nghiêng sang, né tránh cái môi của cô ta đưa lên, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”

Thân hình yêu kiều mềm mại kia cứng đờ, biết điều mà từ trên người anh dời đi, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.

“Cút!” Anh cúi đầu nhả ra một vòng khói, chỉ nhìn cái bóng, đều có thể cảm nhận được hơi thở xung quanh anh lạnh thấu xương, giọng nói kia lại càng lạnh như băng rét thấu xương: “Giống một chữ như vậy, đừng để cho tôi nhắc lại lần thứ ba.”《bigbab0l.wordpress.com》

Người phụ nữ kia cúi đầu chửi thề một câu, lắc lắc vòng eo mềm mại, giày cao gót giẫm lên “cộp cộp cộp cộp” mà rời đi.

Tôi cúi đầu cười cười, trong lòng thầm đọc: Lấy thuốc của người ta, nhưng một chút cũng không mềm yếu. Người này, thật đúng là loại người qua sông đoạn cầu.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy anh mang theo điếu thuốc đứng ở chỗ rẽ, híp mắt nhìn tôi.《bigbab0l.wordpress.com》

Hết chương 18.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play