【Tôi đầu tiên là ngẩn ra, đợi phản ứng lại anh đây là nói tôi một viên bánh trôi nước trắng trắng mềm mềm thì, trừng mắt nhìn sang, đã thấy anh đang cong lông mày cười đem bánh trôi ở giữa thìa bỏ vào trong miệng, con mắt rũ xuống từ từ suy nghĩ. Cuối cùng, giương mắt nhìn về phía tôi, tựa cười mà như không cười: “Nhìn trắng trắng, ngơ ngác không chớp mắt, mới biết là món ăn quý và lạ.”】
※※※
“Leng keng— —cạnh cạnh!”《bigbab0l.wordpress.com》
Theo tiếng cửa phòng khách sạn mở ra, tôi từ phía sau Mộ Nghịch Hắc đi vào phòng, vừa đánh giá xung quanh, vừa than thở: “Này, anh ở một người, thuê một phòng bình thường là được, thuê cái phòng sang trọng này để làm gì, xa xỉ!”
Anh đem túi cắm trại dã ngoại ném lên trên ghế xô-pha, xoay người hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn tôi nói: “Em yên tâm, anh kiếm được tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng phòng loại này vẫn còn chi trả được.”
“Đây không phải vấn đề trả hay không được chi phí, là không cần thôi! Khách sạn cao cấp bốn sao, thuê phòng bình thường thiết bị cũng đã tốt lắm rồi, không cần phải thuê căn phòng sang trọng này. Tiền một ngày thuê phòng, cũng ngang với tiền thuê nhà một tháng của người khác……”
“Bà quản gia!” Anh giễu tôi một câu, còn nói: “Em yên tâm, chi phí phòng này tính ở trong phí tổn trên đường đi, sở hành chính có thể thanh toán.”
Tim tôi đập mạnh và loạn nhịp.《bigbab0l.wordpress.com》
“Làm sao vậy? Nghĩ cái gì đó, nghiêm túc như vậy.” Anh nhìn tôi cười.
Tôi trừng mắt nhìn, nhìn anh vẻ mặt còn nghiêm túc nói: “Em vừa rồi nhìn thấy nơi này còn có bố trí phòng tổng thống……”
Anh nhíu mày: “Hả?”
“Dù sao anh cũng đã xa xỉ rồi, không đem xa xỉ tiến tới tận cùng để làm gì? Dù sao có thể thanh toán mà!” Tôi có lòng tốt đề nghị.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đáp: “Lộ phí đi đường căn cứ vào chức vụ khác nhau là có giới hạn dự toán, vượt qua giới hạn dự toán bộ phận không thể chi trả. Số tiền thanh toán chức vụ hiện tại của anh, ước đoán là chưa đủ ở phòng tổng thống.”
Anh thấy tôi như vậy, vết khóe miệng cười sâu vào, giọng nói nhưng lại trịnh trọng: “Hạ Tiểu Bạch, em về sau trăm ngàn đừng theo chính trị. Bằng không, dám chắc là một tham quan.”
Đem vali kéo ra, Mộ Nghịch Hắc mang ra laptop màu bạc bên người cho tôi nhìn ảnh chụp lần này ở Vân Nam, vừa nhìn vừa nói cho tôi một chút tin tức thú vị.
Anh chỉ dùng duy nhất máy chụp ảnh chuyên nghiệp, hơn nữa lại được chuyên gia kỹ thuật cao cấp chụp ảnh, chụp ra mỗi bức ảnh cũng như thơ như họa, đẹp không sao tả xiết. Tuy rằng lần này hơn quá nửa chụp được là kiến trúc phong cảnh, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng anh cùng thành viên đội khảo sát. Tôi vừa nhìn vừa nghe anh giới thiệu người trong ảnh, hình như vào lúc đó cảm thấy được chính mình đang từ từ hòa vào thế giới của anh.
Mang ảnh chụp chung của đội anh ấy nhìn lại một lần, cuối cùng, tôi chỉ vào một ông già nho nhã giữa ảnh nói: “Xem ra nhìn lại, trong giữa nhóm người các anh đây kể ra vẫn còn một ông già Tôn hết sức đẹp trai!”
Anh khinh thường nhìn tôi liếc mắt một cái, xì: “Ánh mắt của em thật nhỏ bé!”
“Đừng không thừa nhận nha! Ông già Tôn trước đây chính là nhân tài tuấn kiệt của trường đại học S tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta! Tuy rằng hiện tại có chút già đi, hãy nhìn tướng mạo của ông ấy, phong độ, dáng người, một ông già cũng không mất đi ngọc thụ lâm phong nha! Lại nhìn một lượt đám đồ đệ các anh, nào có một ai có khí chất so với ánh mắt hơn người của ông Tôn?”
Anh méo méo miệng, đứng dậy đưa tay từ trong túi lấy ra một bộ quần áo, nói lại với tôi một câu: “Anh mệt, đi tắm rửa trước cho đỡ mệt, em tự một người ở đây từ từ tán thưởng ông già đẹp trai kia đi!” Sau đó, xoay người đi vào phòng tắm. Vẻ mặt, có chút u ám.
Hắc oa lòng dạ hẹp hòi!《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi thè lưỡi, nhẹ nhàng chạm lên bàn phím, mang anh một mình ở trước ngôi nhà nấm phóng to, cho đến khi khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi hiện ra toàn màn hình.
Lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt trên màn hình, tôi nhếch khóe môi cười cười, khẽ nói: “So đến so đi, Hắc oa nhà chúng ta vẫn là nhìn tốt nhất!”《bigbab0l.wordpress.com》
Sau khi tắt máy tính, tôi chán đến chết, hiền tính quá, liền giúp anh thu thập hành lý.
Sau khi đem máy chụp ảnh, ví tiền, giấy tờ quý giá cho vào trong tủ, tôi đem túi cắm trại dã ngoại của anh kéo tới trước tủ quần áo, đem quần áo trong vali lấy ra nữa, tiến hành, bố trí ổn định, ngăn nắp ở trong tủ quần áo.
Anh mang theo quần áo thay đổi cũng không nhiều, đều là trang phục đơn giản thoải mái nhẹ nhàng. Tôi đem bộ quần áo phông cuối cùng treo vào trong tủ, cúi đầu, thấy một cái túi nhỏ dúm dó nằm trong góc vali.
Trên cái túi có mấy nét chữ viết ẩu, tôi phân biệt cả buổi, cuối cùng u mê không biết là viết gì. Sau khi mở ra, bên trong là một bọc nhỏ bột phấn màu đen. Tôi đặt ở đầu mũi ngửi ngửi, mùi riêng biệt, như là nghiền thảo dược mà làm ra.
Là thuốc Đông y sao?《bigbab0l.wordpress.com》
Anh ấy như thế nào có cái này?
Có phải bị bệnh hay không?
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi dừng phát tán suy nghĩ, xoay người chỉ thấy anh cầm khăn mặt từ phòng tắm đi ra, tóc ướt sũng, hiện ra ánh nước trong suốt. Trên người là chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần dài, ở đây lại khéo, nhìn qua lại có sự lôi cuốn kiểu khác.
Thật ra cẩn thận nghĩ đến, anh từ trước đến nay luôn là người đàn ông phong nhã.
Mặc dù ở chính phòng trọ của anh, chỉ cần tôi ở đó, anh cũng sẽ ăn mặc thật chỉnh tề. Cũng sẽ không giống các học sinh nam khác ở trần bên trên, mặc quần sooc đi bộ xung quanh. Đây là ở khách sạn, mặc dù biết phòng tắm có áo choàng tắm, anh ấy vẫn như cũ bởi vì tôn trọng tôi, mà lựa chọn thay quần áo của mình.《bigbab0l.wordpress.com》
Sự chăm sóc tinh tế như vậy của anh, đột nhiên làm cho tôi có chút cảm động.
“Đây là cái gì?” Tôi nhấc tay nâng túi giấy lên với anh.
Ánh mắt anh chợt nhỏ lại, chân trần từng bước một đi tới. Sau khi bình tĩnh đứng lại ở bên cạnh tôi, tùy tay cầm lấy túi giấy quăng sang một bên, tiếng nói hờ hững: “A, ở Tây Song không cẩn thận bị độc vật địa phương cắn một phát, ăn mấy thang thuốc thảo dược đã không có việc gì rồi, chỗ này là còn lại.”
Giọng nói của anh tuy có chút không để ý, tôi lại nghe đến kinh hồn bạt vía, vội hỏi: “Bị độc vật gì cắn? Bị thương ở nơi nào? Có trúng độc hay không?”
Anh cười cười, cũng không trả lời, chỉ hất cằm, nhếch khóe môi nhìn tôi.
“Lạch cạch.”《bigbab0l.wordpress.com》
Đưa tay đem cánh cửa tủ phía sau tôi đóng lại, anh đem hai tay đặt ở trên vai tôi, cả người nhẹ nhàng áp sát, cho đến khi đem tôi cùng với anh trong lúc đó cách nhau chỉ trong một khe hở cánh tủ, mới dừng lại động tác.
Tôi cảnh giác nhìn anh.
Lông mi anh rũ xuống quan sát tôi cười, môi cánh hoa khẽ mở, chậm như rùa mà phun ra một chữ: “Em.”
Trong hơi thở tất cả đều là hương vị tươi mát sạch sẽ.
Anh cười, cúi người xuống, dùng trán để ở trán của tôi, cặp mắt lấp lánh mà chăm chú nhìn tôi, tiếng nói ấm nóng: “Bị độc vật này của em cắn phải, vết thương để lại trong tim, độc đã thấm sâu.”
Trong đầu tôi chấn động, có chút không thể tin được nhìn anh.
Nếu tôi không hiểu sai, đây là một……“Lời tỏ tình” đi?
Gặp tôi sửng sốt, anh nâng cánh tay véo véo cái mũi của tôi, líu ríu hỏi: “Từng đấy ngày, nhớ anh không?”
Âm thanh kia như miếng vải lụa xé rách, nhè nhẹ quấn lấy ý nghĩ.
Ngực tôi đột nhiên tê dần, cắn cắn môi dưới, im lặng.
Tôi nhớ anh không?
Hôm nay ở nơi chụp ảnh, khi nghe được anh ở đầu điện thoại kia ôn nhu nói “Tiểu Bạch, đến sân bay đón anh đi?”, cái loại ngờ là vui mừng bỗng nhiên nảy lên trong lòng; Ngồi ở trong xe taxi, cái loại đứng không yên ngồi khó khăn, sốt ruột hận đến không thể chắp cánh bay đến sân bay; Ở sân bay thấy anh, ngực thắt lại một cái, xúc động nghĩ muốn rơi nước mắt; Cùng giờ này phút này, khi nghe anh hỏi như vậy, ngực bất ngờ không kịp phòng bị căng phồng đau nhức— —
Là vì…… nhớ anh sao?《bigbab0l.wordpress.com》
“Nói, nhớ anh không?”
Đột nhiên nhớ tới một câu: Thật ra tôi không phải không nhớ anh ấy, chẳng qua là đã quên chính bản thân mình luôn luôn nhớ tới anh, giống như là tôi không phải không hít thở, chỉ là đã quên chính mình luôn luôn hít thở.
Tôi là như vậy?
Chớp mắt nhìn sâu vào trong mắt anh ở thật gần, tôi gật đầu, ánh mắt dứt khoát trả lời: “Nhớ.”
Cái chữ kia, giống như từ ngực vọng lại, oi oi, lại oa oa, ẩn ẩn còn có chút chát chát, đau đau.
Ánh mắt anh óng ánh sáng ngời, trong con ngươi đen như mực bỗng nhiên hiện ra một mảnh dịu dàng, mi mắt rũ xuống, môi liền ôn nhu bao phủ lên.
Ngắn ngủi, rời đi.
“Anh cũng vậy.”
Khóe môi anh nhếch lên, trong khóe miệng tràn đầy ý cười.
Tôi cũng vậy.
Chưa bao giờ từng biết, ba chữ này, thì ra cũng có thể khiến trái tim vui vẻ như vậy.
※※※
Buổi tối tám giờ.《bigbab0l.wordpress.com》
Đường Chung Nam phố ăn vặt.
“Ông chủ, hai chén chè trôi nước hoa quế.”
“Được rồi! Các bạn ngồi trước, đến ngay đây!”
Tôi một tay cầm một xiên thịt nướng hương vị mê người, một tay dắt Mộ Nghịch Hắc, ở trước quán ăn vặt ngoài trời ngồi xuống.
“Ừ ừ, mù tạt hương vị mới, chính là mùi vị này!”
Mộ Nghịch Hắc nhìn tôi, cười nhạo: “Em ăn tạp nham cả một đường phố, như thế nào còn có thể nuốt thêm được? Anh trước kia làm sao lại không phát hiện được em có thể ăn như vậy?”
“Em đã lâu chưa có ăn đồ ăn vặt lung tung, tự dưng thèm ăn thôi!”《bigbab0l.wordpress.com》
“Heo!” Anh ấm áp mà trừng mắt nhìn tôi một cái, “Còn nói muốn tận tình làm chủ địa phương mang anh đi ra ngoài ăn một chút, kết quả trên đường đều là một mình em ăn.”
“Ái da, là khẩu vị của chính anh không có thể ăn được cay, như thế nào toàn bộ đều đổ lên đầu em?” Tôi phản bác.
“Mọi người ở đây món ăn vặt hương vị thật là khác biệt quá? Còn không phải em chỉ lo món ăn yêu thích của mình?”
Đang nói câu này, bà chủ đã đem hai chén chè trôi nước mang lên.
Tôi vội vàng chỉ vào người mang chè trôi nước: “Em nào có chỉ chú ý đến món ăn của mình? Chè trôi hoa quế này rất ngọt, đặc biệt mang cho anh.”
“Nói sạo!”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh gập đầu ngón tay gõ đầu tôi một chút, cúi đầu cầm lấy cái thìa sứ, từ từ múc một thìa chè trôi nước, thổi nguội sau đó đưa vào trong miệng, đẳng cấp tinh tế.
Anh gật gật đầu, đúng trọng tâm mà đánh giá nói: “Bánh trôi ngọt mà không ngấy, nước tinh khiết và thơm, không tồi.”
“Vậy em cho anh ăn đấy.” Tôi cầm lấy thìa bánh trôi trong bát của mình múc sang bát anh, vừa múc vừa nói: “So với bánh trôi, em lại thích uống nước hoa quế này hơn. Anh tối nay chưa ăn cái gì, ăn nhiều một chút, còn đỡ phải nói em hành hạ anh……”
Cái thìa của anh dựng ở trong chén, không hề động.
“Làm sao vậy? Ăn a?”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc đụng đến ánh mắt có chút đăm chiêu của anh.
“Này!” Tôi nâng tay quơ quơ ở trước mặt anh, cười hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Anh nhếch môi cười yếu ớt, múc một thìa bánh trôi, cũng không ăn, chỉ nhìn tôi nói: “Vừa rồi, đột nhiên nhớ tới một câu.”
“Câu gì?”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh cúi mặt nhìn nước trong chén của tôi, mỉm cười, giọng nói từ từ: “Hạnh phúc là lúc chỉ có một bát mì, bạn ăn mì, cô ấy uống nước.”
Tôi trừng mắt nhìn nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Chúng ta đây đang ăn bánh trôi mà, như thế nào lại nói đến mì?”
Anh đành chịu: “Ngốc nghếch! Anh có thể trông chờ gì vào em chứ?”
Cầm lấy thìa sứ, anh một thìa một thìa mà ăn bánh trôi, trong ánh mắt chứa ý cười dày đặc.
Tôi đưa lời nói của anh suy nghĩ nhiều lần, bỗng nhiên ánh sáng nhập não, một tay vỗ mạnh ở trên bàn, kích động nói: “Em biết anh có ý tứ gì!”
Anh cầm thìa sứ nhìn tôi, ý cười trong mắt hiện ra.
“Ai nha! Anh muốn ăn mì sợi cứ việc nói thẳng! Quanh co lòng vòng làm cái gì ‘Bạn ăn mì, cô ấy uống nước’? Hại em cũng chưa phản ứng lại. Đi, ăn xong bánh trôi em xin mời anh đi ăn mì sợi!”
Anh buông thìa trong tay ra, ngồi ở kia, lẳng lặng nhìn tôi, vẻ mặt khá bình tĩnh.
“Làm sao? Nghe thấy có mì ăn lại không muốn ăn bánh trôi?” Tôi cười hì hì nhìn anh, “Bạn nhỏ Hắc oa, bạn không công bằng như vậy, bánh trôi sẽ khóc đó!”
Anh im lặng.《bigbab0l.wordpress.com》
Giây lát, gọi tôi: “Hạ Tiểu Bạch.”
Mang hết cả tên họ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vâng?”
“Anh cuối cùng cũng đoán ra em vì sao lại có lỗ hổng như vậy.”
“?”
“Thì ra— —” Anh múc một thìa bánh trôi, nâng tới trước mắt, sau khi tỉ mỉ nhìn, cười: “Tế bào não của em đều là được làm từ cái này.”
Tôi đầu tiên là ngẩn ra, đợi phản ứng lại anh đây là nói tôi một viên bánh trôi nước trắng trắng mềm mềm thì, trừng mắt nhìn sang, đã thấy anh đang cong lông mày cười đem bánh trôi ở giữa thìa bỏ vào trong miệng, con mắt rũ xuống từ từ suy nghĩ. Cuối cùng, giương mắt nhìn về phía tôi, tựa cười mà như không cười: “Nhìn trắng trắng, ngơ ngác không chớp mắt, mới biết là món ăn quý và lạ.”
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh lời này là nói bánh trôi, hay là nói em?”
“Nói em à?”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi trọn vẹn giả ngốc: “Tế bào não em làm từ bánh trôi, em không biết.”
Anh nhíu mày: “Giả bộ, em tiếp tục giả bộ.”
Tôi cười hì hì, dùng thìa khuấy nước trong bát, dường như không chút để ý hỏi anh: “Vậy……nếu em là món ăn quý và lạ, anh chính là con ác thú tham ăn sao?”
Im lặng.
Phút chốc.
“Nói em à?”
Tôi ngẩng đầu— —
Anh nhìn tôi, khóe miệng hé nhỏ, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy ôn nhu, dường như ngập trong nước mực đen đặc, ở trong con ngươi lan rộng một vòng, mở ra ánh sáng, hòa tan.
“Tiểu Bạch, ánh mắt sẽ không gạt người.”《bigbab0l.wordpress.com》
Lại nghĩ đến những lời này của Trình Quân, trong lòng khẽ động một chút, trong lồng ngực hình như có một màn hoa đỏ tung bay tràn đầy ra.
Đột nhiên, tôi có chút tin rằng tôi từ đầu đến cuối muốn tin, nhưng lại từ đầu đến cuối không tin được điều gì đó.
Ví dụ như, chuyện anh ấy thích tôi.
Ví dụ như, chuyện tôi thích anh ấy kia.
※※※
Buổi tối về nhà, mẹ già ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa phê bài tập.
Bà năm nay dẫn dắt lớp tiếng anh cấp ba, nghỉ hè mỗi ngày còn phải đi đến trường dạy bù cho học sinh. Nghe được tiếng vang, bà ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: “Con trên người mặc quần áo loại gì vậy?”
“A, hôm nay cùng Dao Dao đi dạo phố mua. Đẹp không mẹ?” Tôi vừa cúi đầu vừa thay giày, vừa nói.《bigbab0l.wordpress.com》
“Loè loẹt, dường như giống với diễn kịch, làm sao mà đẹp được? Tiêu tiền bừa bãi!”
“Ai nha, mẹ! Bây giờ thịnh hành trang phục dân tộc như vậy, sinh viên trường chúng con đều như vậy. Mẹ đừng đưa con cùng với lớp học sinh trong lớp mẹ được không?”
“Phải, tôi cũng lười quản cô! Đã nhanh mười giờ, mau mau đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.”
“Vâng! Cha đâu ạ?”
“Ở phòng sách lên mạng đấy!”
“A.”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi lên tiếng, vừa mới quay người về phòng, mẹ già ở phía sau người lại hỏi: “Trên cổ tay con mang cái gì vậy?”
Tôi theo bản năng chắn vòng tay ngọc bích màu hồng, cười nói: “Đây là cùng Dao dao ở cửa hàng nhỏ ven đường nhìn thấy, con thấy cái này màu sắc rất thuần khiết, liền mua về chơi.”
“Bà nội con trước đây cho con một cái vòng tay ngọc bích hảo hạng vô cùng quý báu, con ngại vướng víu nói không muốn đeo. Bây giờ, lại dùng tiền mang cái vòng tay thủy tinh nhuộm màu này. Mấy đứa nhỏ các chị a, thật sự là không nhìn được tiền……BLA BLA BLA……”
Tôi thè lưỡi, không để ý bà, lập tức trở về phòng.《bigbab0l.wordpress.com》
Đóng cửa lại, đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra vươn nửa người. Người kia đứng ở dưới đèn đường, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tôi hướng anh phất tay, dùng khẩu ngữ nói: “Ngủ ngon!”
Anh gật gật đầu, khóe miệng hé hé, gửi lại một câu: “Ngủ ngon!”《bigbab0l.wordpress.com》
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này Hắc oa…..Anh anh……rất buồn nôn nha! Che mặt~~~~đứa này không phải ta đây sinh ra nha!!!
Lánh— —
Con ác thú, âm đọc là tāo tiè, là một loại quái thú thần bí trong tưởng tượng. Thập phần tham ăn, nhìn thấy cái gì liền ăn cái đó, bởi vì ăn nhiều, cuối cùng bị chết vì no. Sau hình dung kêu người tham lam: “Con ác thú”
“Vậy……nếu em là món ăn quý và lạ, anh chính là con ác thú tham ăn sao?”
Con gái nhà ta nói những lời này, là câu hiểm độc trong lời nói thử lòng dạ. Con gái nhà ta quả thực là quá thông minh!! Không phụ ta là mẹ ruột sinh ra nó!!!
Hết chương 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT