- Đương nhiên, đáng tiếc nó không nên giết bao nhiêu người vô tội thế này mới đúng.
Lão vừa nói xong, đột nhiên từ phía sau lưng ba người giọng cười quái đảng của Thiên La Kiếm Qúa Nam Bình vang lên:
- Ha ha ha... Nếu như hắn ra tay giết hết bọn người vô tội này, thì cố cư của cha hắn làm sao lại bị thiêu hủy đến thế này được chứ?
Mãnh Long nghe vậy quay phắt lại, chạy đến bên thạch bàn lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói gì chứ?
Qúa Nam Bình hít vào hai hơi sâu, mới gắng sức nói:
- Lão phu nói, những người này là không phải Đồng Thiên Kỳ... giết... ngược lại hắn cơ hồ... còn bị chết cháy trong động.
Nhan Ngọc Dung vừa nghe phấn diện tái nhợt, liền nhún người phóng đến bên cạnh thạch bàn hỏi:
- Nếu đã vậy, tại sao chàng không tự nói ra?
Qúa Nam Bình cười lên kha khả nói:
- Các người thực không... hiểu hết hắn bằng lão phu, có bao giờ... các người nghe Huyết Kiếp Thủ... bị người ta vây bắt chưa?
“Ái” Nhan Ngọc Dung buột miệng la lên một tiếng thất thanh, quả thực với tính tình kiêu ngạo trầm lãnh như Đồng Thiên Kỳ thì làm sao có thể tự nói ra những điều sỉ nhục ấy được.
- Nếu như ngươi nói ra điều này sớm, thì có lẽ không đến nổi chết thế này?
Mãnh Long cũng như đã hiểu ra vấn đề, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi hiểu hắn thế nào chứ?
Lúc này Ngũ Xảo Vân cùng đã đến bên bọn họ, Qúa Nam Bình cười nói:
- Huyết Kiếp Thủ từng bị vây khốn trong động, nhưng đương nhiên chẳng bao giờ chịu nói ra những lời này, cho nên hắn mới thà để hiểu lầm chứ không chịu nói.
Mãnh Long trừng mắt la lớn:
- Cẩu tạp chủng, sao ngươi không sớm nói ra... Ta bổ sống ngươi.
Nói rồi vung tay định đánh, nhưng Ngũ Xảo Vân đã cản lại nói:
- Hãy chậm.
Rồi quay hỏi Qúa Nam Bình:
- Vậy tại sao lại có những xác ngư dân này?
Qúa Nam Bình gượng cười nói:
- Kiêu Trung Hồ và Tà Trung Ác tuy vây khốn được... Đồng Thiên Kỳ vào động... thế nhưng chúng không tài nào... tiến vào, cho nên... mới nghĩ ra thâm kế, dùng ngư dân ép buộc gánh củi và cỏ khô... vào động đốt. Sau khi chuyện hoàn tất, chúng lại... giết người diệt khẩu.
Nhan Ngọc Dung vừa nghe đến đó thì hai hàng lệ tuôn rơi lả chả, trong lòng nàng chừng như tan nát.
Đột nhiên Mãnh Long gầm rống lên như con sư tử đói mồi:
- Ta xé xác ngươi, tại sao ngươi không chịu nói sớm ra? Xé !
Dứt tiếng “Xé” chỉ nghe Qúa Nam Bình rú một tiếng thảm rồi tắt lịm, đôi bàn tay của Mãnh Long quả đã xé nát người Qúa Nam Bình, rồi bỗng nhiên lão buông thây Qúa Nam Bình xuống đất, ôm mặt khóc:
- Mãnh Long ta bình sinh chưa hề nghi ai, sao lần này hồn mê tâm mẫn lại hoài nghi tiểu chủ, ta lúc đầu phải tốn bao nhiêu lời mới thuyết phục được tiểu chủ cho theo.
Bây giờ lại chia tay dễ đến thế, giờ ta biết đi tìm tiểu chủ nơi đâu? Nơi đâu...?
Vừa tự nguyện rủa mình lão vừa cấu xé ngực mình rông vô cùng đau khổ.
Nhan Ngọc Dung từ từ bước đến bên bờ đá, mặt xanh nhợt nhạt tự lẩm bẩm một mình:
- Thiên Kỳ, thiếp trong lòng đã bao lần gọi tên chàng, bao ngày nay thiếp mong mỏi gặp lại chàng, vậy mà giờ đây tiêu tan thành mây khói. Thiên Kỳ, giờ đây thiếp chỉ còn mong gặp lại chàng, dù chỉ một lần nữa rồi dù chết cũng mãn nguyện nhắm mắt.
Nói rồi người sụp xuống khóc như mưa như gió, tiếng khóc nỉ non buồn thảm làm động lòng người.
Ngũ Xảo Vân là người còn bình tĩnh nhất, liền đến đỡ tiểu thư mình an ủi nói - Tiểu thư, có đau buồn thương cảm bao nhiêu cũng chỉ vô ích, chúng ta còn phải nghĩ kế sách bù lại sai lầm.
Nhan Ngọc Dung gượng ngước mặt lên lắc đầu nói:
- Hiện tại ta đầu óc rối loạn, tinh thần suy sụp, còn nói gì nghĩ kế với sách.
- Tiểu thư, chuyện đến nước này, theo ý tì nữ chúng ta trước hết về đảo mang theo vị Mai cô nương kia đi, nếu không dù chúng ta có tìm được Đồng công tử, thì công tử cũng không khi nào chịu nhìn mặt chúng ta.
Nhan Ngọc Dung tâm thần bấn loạn, nghe vậy chỉ biết vậy, gật đầu nói:
- Vậy thì chúng ta nhanh trở về Vạn Thánh Đảo.
Bấy giờ bằng một tay Ngũ Xảo Vân sắp xếp, cả ba người rời mỏm đá thương tâm lên thuyền trở về Vạn Thánh Đảo.
oo Giáp biển phía bắc Bích Ngọc đảo là một ngọn cổ phong cao có đến trăm trượng, ở đây không hề có cây cỏ, chỉ toàn là đá nham thạch. Tuy ngọn núi này không lấy gì làm cao lắm, thế nhưng trên đảo này thì nó là nơi cao nhất, nên đứng trên đỉnh thì toàn cảnh đảo thâu tóm vào trong tầm mắt. Núi đá bốn bề đều là vách cheo leo hiểm trở, vả lại ít cây cối, cho nên trước nay chưa từng có người dân nào trên đảo có thể lên đến đỉnh.
Bấy giờ là gần chính ngọ, mặt trời chói chang chiếu những tia nắng rát bỏng lên núi đá rồi hất ngược trở lại, khiến người ta khó có thể trực tiếp nhìn được.
Vậy mà ở mặt đảo, ngay trên núi lại có một chàng thiếu niên vận bạch y, đỉnh lập như tượng, mặt lạnh lùng, đôi mắt hàm chứa nổi hận thù tàn độc, cứ ngưng nhìn vào phía đảo – “Thính Đào sơn trang” nơi mà chính đang diễn ra một cuộc quyết đấu sinh tủ giữa hai nhóm người.
Đứng trầm mặc ngưng nhìn hồi lâu, bạch y thiếu niên đột nhiên lãnh bạo buông tiếng thốt khẽ; - Xem ra đây là nơi kết cục hung danh Cửu U Đảo các ngươi.
Không sai, sào huyệt chính của Cửu U Đảo đã bị chiếm cứ, lúc này vừa đánh vừa lùi về phía ngọn núi đơn độc này, hoàn toàn bọn họ không phải muốn chạy về đây, thế nhưng cả ba mặt đều bị vây kín không còn con đường nào khác.
Đám người vây công rất đông, thế nhưng bạch y thiếu niên chỉ nhận ra một người, đó là Kim Lệnh công tử. Chung quanh Kim Lệnh công tử là tám gã tráng hán, mỗi người tay nắm một ngọn cờ vàng viền hồng rộng có đến năm xích, những ngọn cờ lớn nghênh phong bay phần phật, nhưng cũng có thể nhận rõ giữa mỗi lá cờ có thêu một mặt trời đỏ chói.
Trước Kim Lệnh công tử chừng năm trượng, lúc này chính một cuộc ác chiến quyết liệt giữa ba lão già tóc bạc trắng và bọn “Kiêu Trung Hồ” “Tà Trung Ác”. Cứ nhìn thế cục trận đấu cũng thấy rõ “Cửu U Đảo nhị lão” đang lâm vào thế hạ phong.
Cách đó không xa lại là trận đấu giữa Cửu U Đảo chủ và một lão già khác, cứ nhìn tình thế cũng thấy Cửu U Đảo chủ so với Cửu U nhị lão chẳng khá hơn, thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều.
Bên ngoài hai trận đấu chính này lại là một trận đấu hỗn chiến có đến cả trăm người tham gia, chốc chốc đây đó lại bật lên tiếng rút thảm lẫn trong tiếng đao kiếm chạm nhau. Đầu rơi, máu chảy, như một trận đại huyết kiếp, khiến người ta nhìn không khỏi run người.
Bạch y thiếu niên quan sát quanh trường đấu một vòng, rồi ngưng lại trên bốn lão già vây đánh Cửu U nhị lão bỗng lẩm nhẩm tự nói một mình:
- Cứ nhìn hiệu cờ đủ thấy bọn họ không phải là người của Nguyệt Hoa hội mà là người của Nhật Liệt bang trong đồng minh Nhật Nguyệt Bang. Không ngờ Kim Lệnh công tử lại có thân phận trong Nhật Nguyệt Bang cao như vậy, đến như chỉ bằng vào thân thủ của bốn lão già này đủ thấy Nhật Nguyệt Bang còn là nơi tàng long ngọa hổ... Nếu như bang này có gây thù với Đồng mỗ, sau này hươu về tay ai thì thật khó mà đoán biết trước được.
Thì ra, chàng thiếu niên từ đầu đến giờ đơn độc một mình đứng trên Độc phong quan sát trận đấu chính là Đồng Thiên Kỳ.
Vừa lúc này, trận đấu của Cửu U Đảo chủ có thay đổi, Đảo Chủ bỗng thấy đảo người ôm tay chạy về sau, chừng như lão ta vừa thụ thương. Cửu U Nhị lão cũng thất thế, bất đắc dĩ đành phải thoái lùi tiếp cả hơn hai mươi trượng, vòng vây của Nhật Nguyệt Bang đang theo đà tiến lên đuổi riết.
Chủ đã vậy thì tớ khỏi phải nói, đám thủ hạ của Cửu U Đảo tháo chạy lùi, không thể đỡ nổi, đám thủ hạ của Nhật Nguyệt Bang chỉ thừa thế xông lên tha hồ chém giết, tiếng rên la khóc thảm tợ hồ như chỉ là người của Cửu U Đảo, toàn cục diện chiến trường đã phân định thắng thua rõ rệt.
Chừng như cũng đã lường được kết cục thảm hại khó tránh này, Cửu U Đảo nhị lão và Cửu U đảo chủ hú gọi nhau một tiếng, rồi đột nhiên thả rơi đám thủ hạ, cả ba bóng người nhanh như chớp phóng về hướng Độc phong này.
Kim Lệnh công tử chừng như đã có kế hoạch của mình, nên không vội huy động đệ tử truy theo mà gọi bốn lão già đến phân bố kế hoạch, chỉ thấy bốn lão già phân làm ba cánh từ từ xuất lĩnh thuộc hạ tiến về chân núi.
Đồng Thiên Kỳ nhìn thấy Cửu U Đảo nhị lão và Cửu U Đảo chủ chạy về hướng chân núi, trong đôi mắt trầm lãnh bỗng hằn lên sát quang, huyệt Mi tâm phút chốc ửng đỏ lên như máu, miệng nghiến lại:
- Các ngươi cuối cùng rồi cũng tự chạy vào cánh tay Huyết Kiếp của ta.
Nói rồi, chàng quay người thoái lùi ra sau, đến một vách núi cao tầm hai trượng, ngồi xuống trên một phiến đá, trước mặt là một khoảng trống khá bằng phẳng.
Quả nhiên không ngoài sự phán đoán của Đồng Thiên Kỳ, chàng vừa ngồi xuống nghỉ chưa bao lâu thì lưng đỉnh đã thấy xuất hiện ba lão ma đầu Cửu U Đảo.
Cả ba lão ma đầu chừng như không thể ngờ được trên ngọn Độc phong này đã có một sát tinh, cho nên vừa lên đỉnh liền quay đầu lại tập trung nhìn xuống dưới.
Bọn họ lên được một chốc thì phía dưới đã nghe thấy tiếng của Kim Lệnh công tử trầm giọng hạ lệnh:
- Tứ Đại hộ pháp phân ra bốn mặt cùng ta xuất lĩnh mọi người vây chặt.
Lệnh vừa phát ra, bên dưới đã nghe tiếng reo hò khí thế, người thành từng đoàn đông nghịt, vây lấy ngọn núi đéen nước chảy không thông.
“Kiêu Trung Hồ” vốn ma mãnh đa đoan, nhưng lúc này cũng đã thấy biến sắc, thế nhưng lão vẫn cố trấn tĩnh nhìn xuống cười nói:
- Hắc hắc... Kim Lệnh công tử, xem ra ta và ngươi trong những ngày tới có lẽ là những ngày cùng phiêu du với nhau.
Kim Lệnh công tử cười lạnh một tràng, gằn giọng nói:
- ”Kiêu Trung Hồ”, ngươi tuy mưu mô xảo quyệt, thế nhưng không qua mắt nổi bổn thiếu gia đâu. Ngươi nên nhớ rằng, đất này là do bổn thiếu gia sau khi thoát nạn đã tự mình giúp tìm cho các ngươi.
“Kiêu Trung Hồ” nghe vậy thì giật mình, thế nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói:
- À, nói như thế có lẽ lão phu phải cảm tạ ngươi?
Kim Lệnh công tử ngửa cổ cười lên kha khả:
- Bất tất, bất tất, nếu như Cửu U Đảo của ngươi có thành ý, sao không sớm đem Cửu đỉnh trao ra để khỏi phải mất hòa khí hai nhà chúng ta.
“Kiêu Trung Hồ” phát nộ, lớn tiếng:
- Cửu đỉnh là tài sản riêng của Nhật Nguyệt Bang các người ư?
- Hừ, năm xưa chuyện cướp đoạt Đỉnh ở Đông Hải tuy Cửu U Đảo các người có hợp tác, thế nhưng công thành thì các ngươi quyền hưởng một mình, phải biết tình thế hiện tại đã không còn như năm xưa nữa rồi.
“Tà Trung Ác” nghe vậy thì càng nộ hơn:
- Tiểu cẩu tạp chủng, ngươi chớ ỷ thế đông cắn người, nơi cất giấu Cửu Đỉnh chỉ có ba chúng ta biết mà thôi, ngươi có tài cán thì cứ lên đây buộc chúng ta dẫn ngươi đi.
Kim Lệnh công tử tuy trẻ người thế nhưng có tu dưỡng nên nghe vậy vẫn không giận, chỉ cười nhạt:
- Ha ha ha... Kim Lệnh công tử có tài cán gì mà làm được chuyện đó. Nhớ ban đầu lên đảo đã từng phiền ngày ba buổi Đảo Chủ chu toàn, nay sao lại đến quấy nhiễu tiếp được? ba vị hiện khí lực vẫn sung túc, xem ra bổn thiếu gia phải chờ đợi một thời gian.
“Tà Trung Ác” chừng như định mở miệng chửi vài câu cho hả dạ, thế nhưng “Kiêu Trung Hồ” đã kịp ngăn lại:
- Đại ca, không cần nhiều lời với chúng.
Nói rồi buông tiếng lạnh lùng với Kim Lệnh công tử.
- Chỉ cần Kim Lệnh công tử ngươi có đầy đủ lòng kiên nhẫn, thì ba chúng ta không có ý kiến gì.
Kim Lệnh công tử cười lớn:
- Kim Lệnh công tử ta làm chuyện gì cũng rất kiên nhẫn, các vị yên tâm.
“Kiêu Trung Hồ” không lắm lời, nói rồi lão thoái lui thêm năm sáu xích nữa, đi ra mé ngoài đỉnh núi, trầm giọng nói:
- Đại ca, nơi này hắn đã từng xem qua, lời này quyết không manh trá. Bằng không thì hắn chẳng khi nào bức chúng ta lên tận đây, hiện tại cần nhất là tính kế thoát thân.
“Tà Trung Ác” không kiên nhẫn, nói ngay:
- Ba mặt bị vây, một mặt là biển, hắn ta lẽ nào hành sự lại sơ xuất như vậy?
“Kiêu Trung Hồ” vẻ lo lắng nói:
- Bọn chúng rõ ràng đến vì Cửu Đỉnh, đương nhiên không khi nào lại sơ suất. Thế nhưng, Cửu U lão thiếu chủ bị diệt, cơ nghiệp tiêu tan, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua hận này? Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, chúng ta thế nào trước hết cũng phải thoát thân ra khỏi đây.
Lão ta vừa nói xong, bỗng nhiên từ một góc hẻm đá một giọng nói lạnh lùng như từ địa phủ vọng về:
- Đúng, mưu sự tại thân thành sự tại thiên, thế gian này đã không còn con đường nào cho ba vị đi.
Dù chưa thấy người, thế nhưng ba lão ma đầu vừa nghe cái giọng lạnh băng chết người kia cũng đủ giật thót mình biết được là ai. Cả ba không ai bảo ai, quay phắt lại ngưng mắt nhìn, bất giác thất thanh la lên:
- Là ngươi?
Đồng Thiên Kỳ vẫn ngồi yên bất động như pho tượng đồng xanh, đôi mắt sáng lạnh chăm nhìn xoáy vào mặt ba lão ma đầu:
- Đúng là Đồng mỗ. Các vị hẳn bất ngờ.
Đến như “Kiêu Trung Hồ” là người trầm tĩnh mưu lược, nhưng lúc này mặt méo mó đến khó coi, phải mất một lúc lão mới lấy lại được bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Họ Đồng kia, vừa rồi lão phu nói chuyện với Kim Lệnh công tử có lẽ ngươi đã nghe hết? Năm xưa tiêu diệt Đào Hoa Đảo của ngươi tuyệt không chỉ có một mình Cửu U ĐĐảo chúng ta. Bấy giờ ngươi tính thế nào?
Đồng Thiên Kỳ từ từ đứng lên, lạnh giọng :
- Cánh tay Huyết Kiếp Thủ trước hết với tới ba vị.
“Tà Trung Ác” mắt nhìn cơ nghiệp của Cửu U Đảo phút chốc bị tiêu hủy thì đã muốn phát điên, giờ nghe vậy thì tức giận thét lên:
- Tiểu cẩu, ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi hử?
Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười lạnh lùng, huyệt Mi tâm giữa trán bỗng ửng đỏ lên như rướm máu, bình thản buông giọng:
- Cánh tay Huyết Kiếp Thủ đã muốn lấy mạng ai thì người ấy có van trời khẩn đất cũng không sống nổi, tôn giá nếu như đã có khí phách như thế thì hà tất nhiều lời.
- Vậy thì ngươi nộp mạng đây.
Lão thét dài đầy căm phẫn, dứt lời thân hình bổ đến một chiêu “Quỷ thủ cầu hồn” nhằm ngực Đồng Thiên Kỳ chộp tới, chiêu xuất nhanh như điện, thế như cuồng phong.
Đồng Thiên Kỳ mắt đầy sát cơ, thần khí vốn tụ đủ, chỉ cười nhạt một tiếng:
- Xem ai nộp mạng !
Trong tiếng quát, tả chưởng đánh ra, nhưng hữu chưởng từ phía dưới đã thấy ẩn hiện một con tiểu long.
Hai người công lực cao thâm khó lường, tuy khoảng cách giữa họ khá xa, thế nhưng một chưởng đánh ra chỉ thấy nháy mắt là “bình” một tiếng, chưởng lực đã chạm vào nhau.
Trong đám đất bụi bay mù, “Tà Trung Ác” bị chấn động đến hai bước, trước ngực khí huyết chừng như đảo lộn, trong lòng bỗng nhiên dự cảm một ý niệm không lành.
Đồng Thiên Kỳ người vẫn trầm ổn bất động, chỉ có đôi mày nhíu chặt.
Người bên ngoài thì càng rõ hơn, “Kiêu Trung Hồ” nhìn thấy đại ca mình như vậy thì rất lo lắng, đôi mắt gian giảo của lão cứ chăm nhìn vào hữu thủ án phía dưới của Đồng Thiên Kỳ.
Đồng Thiên Kỳ bỗng nhiên giọng lạnh băng nói:
- Tôn giá giờ thử tiếp Đồng mỗ một chưởng.
Dứt lời lướt người tới như bóng chớp đã thấy sát người “Tà Trung Ác” nhưng vẫn chưa ra chiêu.
“Tà Trung Ác” tự biết công lực không qua nổi Đồng Thiên Kỳ, thế nhưng lão giờ ở vào thế cởi hổ nan thoái, đồng thời cũng không dám lách người né tránh bỏ lỡ tiên cơ, cho nên nghiến răng nói:
- Một ngươi, hai ta !
Song chưởng tiéep liền tụ hết chân lực vung ra.
Vừa khi ấy, “Kiêu Trung Hồ” và Cửu U Đảo chủ bên ngoài nhìn thấy tình hình rất rõ, vội thất thanh la lớn:
- Thoái lùi nhanh, nó xuất Tiềm Long Chưởng.
Đồng thời cùng tiếng quát là hai bóng người bất kể sinh tử nhảy bổ về phía Đồng Thiên Kỳ vung chưởng tấn công gỡ nguy cho “Tà Trung Ác”.
“Tà Trung Ác” tuy nộ cực thịnh, nhưng chưa phải đến nổi quên mất sự sinh tồn bản thân, nên vừa nghe ba tiếng “Tiềm Long Chưởng” cơ hồ ý chiến đấu tiêu giảm quá nửa, song chưởng vừa tung ra vội vàng thâu hồi, đồng thời thân hình thuận đà lách tránh ra ngoài.
Vừa ngay khi ấy thì bọn “Kiêu Trung Hồ” và Cửu U Đảo chủ cũng vừa bổ đến đón đúng một chưởng “Tiềm Long” của Đồng Thiên Kỳ.
Thực ra không thể nhận rõ chàng đã ra chiêu như thế nào, chỉ nghe một tiếng nổ cực lớn, kèm trong đất đá bay mù là một thân hình tung cao lên không văng ngược ra ngoài, kèm theo một tiếng rú dài...
Khi bụi đất tản hết, chỉ thấy “Kiêu Trung Hồ” áo quần tơi tả, mặt mày tái nhợt, còn Cửu U Đảo Chủ thì nằm tuyệt khí trên đất từ bao giờ, ngay giữa trán của hắn là hình một con bàn long màu đỏ máu.
Đồng Thiên Kỳ mặt lạnh lùng tàn bạo, quét ánh mắt dửng dưng lên xác chết rồi ngưng lại trên hai khuôn mặt già nua há hốc, buông từng tiếng:
- Giờ đến các vị.
“Tà Trung Ác” đã hoảng trước “Tiềm Long Chưởng” của Đồng Thiên Kỳ, thế nhưng lão với Cửu U Đảo Chủ là tình thâm phụ tử, nên đau thương căm phẫn gầm lên một tiếng như mãnh hổ trúng thương.
- Đồng tiểu cẩu, lão phu hôm nay không xé ngươi ra trăm mảnh thì thế gian này từ nay sẽ không còn cái danh “Tà Trung Ác” ta nữa.
Dứt lời, lão nặng nề từng bước sấn tới phía Đồng Thiên Kỳ.
Đồng Thiên Kỳ ngưng ánh mắt sắc lạnh lên mặt lão, nhếch mép cười khinh bỉ:
- Không sai, từ nay về sau trong võ lâm người ta không bao giờ còn nghe cái tiện dạnh “Tà Trung Ác” của ngươi.
“Kiêu Trung Hồ” nén nổi hận trong lòng, cố tỉnh trí tìm kế, bất giác lão hắng giọng nói:
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi hôm nay dù thế nào cũng không thoát khỏi tay Kim Lệnh công tử.
- Hừ, đó là chuyện của Đồng mỗ, tôn giá tốt nhất nên mất thời gian vì bản thân mình trước.
- Phải, lão phu chính vì nghĩ đến bản thân mình trước, cho nên mới nói lời này với ngươi.
- Sao? Đồng mỗ không hiểu được ý tôn giá.
“Kiêu Trung Hồ” chừng như đã tính toán một kế, nên không chút do dự nói ngay:
- Hợp thì chúng ta cùng sống, phân thì chúng ta tất cùng chết.
“Tà Trung Ác” định tiến lên động thủ tiếp, nghe vậy thì mặt biến sắc la lớn hỏi:
- Lão nhị, ngươi nói vậy nghĩa là thế nào?
“Kiêu Trung Hồ” trầm giọng nói:
- Hoạn nạn đồng cảnh, đành phải vậy thôi.
“Tà Trung Ác” giận dữ chỉ tay vào xác nhi tử của mình là Cửu U Đảo Chủ gằn giọng:
- Vậy chẳng phải hắn giết không bọn ta?
“Kiêu Trung Hồ” lạnh giọng đáp:
- Trong Thính Đào trang còn chết nhiều hơn.
“Tà Trung Ác” đại nộ:
- Ngươi định cùng tiểu tử này thỏa hiệp?
- Đại ca, đây là sinh lộ duy nhất của chúng ta hôm nay, mọi ân oán khác cứ để ngày sau hẳn tính.
Nói rồi lão không cần biết ý của “Tà Trung Ác” thế nào, quay lại nhìn Đồng Thiên Kỳ hỏi:
- Đồng Thiên Kỳ, ý ngươi thế nào?
Đồng Thiên Kỳ không chút lưỡng lự đáp ngay:
- Đồng mỗ cho rằng tôn giá chỉ phí tâm cơ mà thôi.
“Kiêu Trung Hồ” mặt tái xạm lại trầm giọng :
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi cần phải hiểu rằng lão phu hoàn toàn không phải sợ ngươi.
Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười thản nhiên:
- Đồng mỗ đã nói rồi, cho dù tôn giá quỳ xuống van lạy trăm ngàn lần thì cánh tay Huyết Kiếp hôm nay vẫn lấy mạng tôn giá.
Lại một phen mưu kế thất bại, “Kiêu Trung Hồ” thẹn đến chín mặt, bất giác từ sâu trong lòng ý nghĩ trí mạng cầu toàn khởi lên, lão hằn học nói:
- Lão phu thực sự hối hận hôm trước vội vàng không trở vào động xem.
- Giả sử Đồng mỗ là tôn giá thì không khi nào sơ suất đến nổI để cả một vùng nước lớn đến thế tồn động trong hang, cỏ rơm nhúng nước chính là tấm lá chắn giúp Đồng mỗ thoát thân đấy.
“Kiêu Trung Hồ” nghe thì càng thẹn mặt tím tai, lão thực không thể nào ngờ rằng hôm ấy chính Đồng Thiên Kỳ đã dùng những bó cỏ khô và rơm ra. nhúng đẫm nước chất thành bức thành chống lại ngọn lửa từ bên ngoài, nhờ vậy mà chàng mới thoát khỏi cơn hiểm.
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi thật ngoan cố, kể như hôm nay ngươi khai tử.
Nói rồi lão nhìn đại ca mình, nói tiếp:
- Đại ca, hiện tại chính là lúc chúng ta báo thù cho tiểu điệt.
“Tà Trung Ác” tuy còn giận lão đệ của mình vừa rồi định thỏa hiệp với Đồng Thiên Kỳ, nhưng mối giận giết con còn lớn hơn, nên gật đầu đáp:
- Ta đã sẵn sàng từ lâu.
“Kiêu Trung Hồ” bình sinh người đa đoan giảo hoạt, cho nên vừa nhìn thấy thần sắc khác lạ trên mặt đại ca của mình là trong lòng thoáng một ý ngay, cốt giả trầm giọng quát:
- Đồng Thiên Kỳ, năm sau vào ngày này là ngày kỵ của ngươi.
Lời dứt là thân hình lướt lên, tung ra một chiêu “Kình Đào Phá Ngạn” nhằm vào ngực Đồng Thiên Kỳ bổ tới, thế chưởng cuồn cuộn sinh cuồng phong.
“Tà Trung Ác” vừa rồi trong lòng có chút nghi ngờ “Kiêu Trung Hồ”, nhưng lúc này nhìn thấy lão đệ ra tay trước nên cũng không nghĩ gì thêm, liền nhảy vào vung chưởng ra chiêu “Cuồng phong trợ thủ” chộp vào các yếu huyệt trên người Đồng Thiên Kỳ.
Nên biết rằng, “Kiêu Trung Hồ” và “Tà Trung Ác” là hai nhân vật thành danh không nhỏ trong võ lâm năm xưa, bọn họ hẳn vì cùng tâm cùng ý nên kết giao làm huynh đệ, từ đó cả hai tụ đầu gây ra không biết bao nhiêu cơn sóng gió trong giang hồ.
Hôm nay kể như là lần đầu tiên bọn họ hai người liên thủ công đấu với một nhân vật có công lực kinh hồn mà bọn họ chưa từng gặp, cho nên lần này ra tay, chừng như là quyết tử, bởi vậy vừa xuất chiêu đã thấy cuồng phong chấn khởi, thế chưởng vù vù áp tới như muôn lãng đồng sinh.
Đồng Thiên Kỳ trầm tĩnh như không, trong lòng chàng tuy vậy có chút khẩn trương, bởi vì chàng biết hai lão ác ma này công lực cũng thuộc hạng thặng thừa quyết không thể khinh địch. Vì vậy, vừa thấy đối phương cả hai cùng xuất chiêu chàng liền hoa tay phát ra liền một lúc liên hoàn chưởng...
Chỉ nghe “Bình, bình...” từng tiếng nổ dữ dội và đất đá bay mù trời, ba bóng người như bị nuốt chửng vào trong đám đất bụi không còn phân biệt đâu là đâu nữa.
Nhưng ở từ xa, nếu quan sát kỹ có thể thấy lúc này từ bốn hướng đỉnh núi xuất hiện bốn lão già, bọn họ chính là Tứ Đại hộ pháp của Nhật Nguyệt Bang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT