Tin nhắn gửi đi vài giây, liền nhận được tin từ Giang Ninh: Anh ở đâu?

Tần Phi liếc mắt muốn tắt máy, tiếp đó lại nhận thêm một tin: Chúng ta nói chuyện, được không?

Tần Phi nhìn chăm chú vài chữ trên màn hình.

“Được không” là loại ngữ khí thương lượng, Giang Ninh rất ít khi sử dụng ngữ khí này.

Khóe miệng Tần Phi giương lên nụ cười lạnh, cuối cùng vẫn tắt di động đi, nhét vào trong túi tiền, toàn bộ thế giới yên tĩnh đi rất nhiều.

Mấy ngày kế tiếp, anh vẫn ở khu chung cư Tây Trực, nhà cách công ty hơi xa một chút, đi làm không nhanh bằng trước đây, mỗi khi buổi sáng mở hội nghị là phải đi ra ngoài sớm, nhưng anh cảm thấy không đáng kể, ngược lại ban đêm anh cũng rất ít khi ngủ.

Chuyện ông ngoại xử lý gần xong rồi, di chúc cũng được công bố, sản nghiệp đứng trên danh nghĩa ông ngoại được phân đều cho Tần Phi cùng hai người dì, thậm chí ngay cả Vương Chí Đạt một xu cũng đều không có.

Chính vì vậy, cổ quyền Tần thị một lần nữa được phân phối, người Tần gia trừ bỏ Tần Phi, hai người dì cũng chiếm một phần, Tần Phi không phải là người nắm nhiều cổ đông nhất, hai người dì anh nắm giữ cổ phần nhiều hơn. Ông ngoại khi còn sống làm việc rất nề nếp, di sản phân phối tương đối đồng đều, tuy lão nhân gia chỉ có mình Tần Phi, nhưng Tần Phi chỉ là cháu ngoại, nhiều nhất cũng chỉ lấy được một phần ba di sản mà thôi.

Hai người dì của anh từ nhỏ đã xuất ngoại, Tần Phi chưa từng thấy mặt qua, không có quá nhiều cảm tình thâm hậu. Xử lý hậu sự ông ngoại xong, dì hai trở về Úc, còn lại dì út không có việc gì gấp nên ở lại, nói là muốn ở quốc nội lâu thêm một chút.

Mà chuyện Tiếu Cẩn bên kia, Giang Ninh liên hợp với những gia đình thợ mỏ gặp nạn chính thức trình đơn thư tố tụng, tòa án lập án thẩm tra xử lý, rất nhanh Tiếu Cẩn liền thu được lệnh truyền.

Tiếu Cẩn từ sau hôm đó không còn tới tìm Tần Phi, hai người không còn liên lạc nhau nữa.

Tần Phi đi làm về muộn không muốn trở về nhà, liền đi tìm Đại Xuân Tử uống rượu, hai người thất tình tụ lại cùng nhau, thường xuyên uống say chếnh choáng.

Hai người ngoài miệng không có gì phải giấu kín, đem chuyện vui đều nói hết ra, ngay cả lời hạ lưu cũng nói không chút ngượng mồm, nhưng kỳ thực trong lòng cả hai hiểu rõ, điều đó chỉ là lời nói mà thôi, mỗi khi nhắc đến Trần Đại Đầu định tìm hàng mới mẻ, ai cũng không muốn đi đến chỗ ấy, ngay cả uống rượu từ Tam Lí Truân chuyển sang quán bar ngoài biển, hai người không hề nghĩ tới cải tà quy chính lại dễ dàng như thế.

Từ ngày đó Giang Ninh gửi tin nhắn qua, Tần Phi tắt di động, vẫn chưa chịu mở máy, toàn bộ chuyện công tác đều giao cho trợ lý Trương giúp anh quản lý, những ngày qua đúng là yên tĩnh đi rất nhiều.

Có một ngày, trợ lý Trương nói với Tần Phi, Giang tiên sinh đến công ty, muốn gặp anh.

Lúc đó Tần Phi đang xem văn kiện, ánh mắt dừng trên giấy tờ vài giây, không ngẩng đầu, “Nói tôi đang bận.” Ngữ khí bình đạm vô thường.

Trợ lý Trương đi ra cửa phản hồi với Giang Ninh, Tần Phi thì lại ngồi trên bàn làm việc ngây người đến nửa ngày, mãi đến khi trợ lý Trương lần thứ hai đi vào, anh mới vội vã thu hồi ánh mắt thất thần, tiếp tục xem tiến độ hạng mục.

Từ sau lần đó đến mấy ngày sau, cũng không còn thấy tin tức Giang Ninh nữa.

Thế nhưng Tần Phi có loại trực giác, anh khẳng định Giang Ninh còn ở trong chung cư nhà anh không chịu đi.

Chiều hôm đó, Tần Phi dẫn tổng giám đốc tiêu thụ đi ra ngoài đàm luận, thời điểm trở lại công ty vừa vặn đúng giờ tan sở, thư ký nhìn thấy Tần Phi trở về liền tiến lên báo cáo: “Tần tổng, trưa hôm nay cháu trai ngài có đến đây.”

“Cháu trai?” Tần Phi sửng sốt.

“Đúng vậy, một đứa bé trai mười một mười hai tuổi, nó nói mình tên là Tiếu Nham, là cháu trai ngài.”

“Nham Nham à, nó đâu rồi?”

“Tôi nói ngài không có ở trong công ty, cậu ấy nghe xong liền chuẩn bị đi, trước khi đi cậu ấy bảo rằng sẽ ở trong nhà ngài chờ ngài trở về.”

“Trong nhà……” Tần Phi nhíu mày, Nham Nham chắc chỉ đi đến nhà chung cư ở Đông Tam Hoàn, khẳng định là qua bên đó rồi.

Thư ký nhìn thấy sắc mặt Tần Phi không tốt, nhanh chóng giải thích: “Lúc đó tôi có gọi điện cho ngài, cháu trai ngài nói không cần, cậu ấy nói mình sẽ đến nhà ngài, khi đến nơi sẽ gọi điện cho ngài, nói xong cũng đi mất.”

Tần Phi gật đầu, ra hiệu thư ký có thể đi ra ngoài, gần đây anh tương đối nghiêm túc, người tiếp xúc với anh cũng có chút khẩn trương.

Tần Phi ngồi xuống, do dự một lúc, vẫn cầm di động gọi đến điện thoại bàn nhà mình. Nếu như Nham Nham đi tới nhà mình, như vậy…… Có thể gặp được Giang Ninh đi. Nhớ tới quan hệ giữa Giang Ninh cùng Tiếu Cẩn, Tần Phi không yên lòng chút nào.

Điện thoại bàn trong nhà đã tám trăm năm nay không ai dùng đến, vốn chỉ là trang trí, cũng còn may số điện thoại năm đó vẫn còn lưu hành cho đến tận giờ, Tần Phi suy nghĩ một chút, đem dãy số này nhớ lại.

Điện thoại vang lên không tới ba tiếng liền có người bắt máy.

“Alô?” Âm thanh Giang Ninh bằng phẳng, cùng với trước đó không khác biệt bao nhiêu.

Tần Phi nghe trong loa, không nghĩ tới lần thứ hai nghe được tiếng nói của cậu, lại có thể bình tĩnh như vậy.

Giang Ninh đợi chừng ba giây, một lần nữa mở miệng: “Là Tần Phi à? Nham Nham có lại đây, tâm tình nó không tốt cho lắm, chắc cùng với ba cãi nhau, buổi chiều tôi có ngồi cùng với nó hàn huyên tán gẫu, hiện tại nó đi đến thư phòng chơi laptop rồi.”

Giang Ninh như đã sớm ngờ tới mục đích mà anh gọi điện đến đây.

Tần Phi nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói, lại nghe Giang Ninh nói tiếp: “Anh đã tan sở chưa? Về nhà dùng cơm đi, tôi đã làm xong rồi.”

Tần Phi một lần nữa xác định bị Giang Ninh khống chế nói chuyện khiến anh có cảm giác rất tệ, trầm giọng nói: “Nham Nham sao rồi?”

Giang Ninh lặng yên một chút, ngữ điệu từ từ xuống thấp: “Tôi với Tiếu Cẩn có ân oán, nhưng không đến nỗi phải trút giận lên một thằng bé, Tần Phi, ở trong mắt anh, tôi chính là loại người vô liêm sỉ này à?”

Tần Phi không trả lời vấn đề của cậu, “Tôi lập tức tới ngay.”

“Ừm,” Thanh âm Giang Ninh đột nhiên sung sướng khó có thể nắm bắt, “Tôi chờ anh trở về ăn cơm.”

Tần Phi không nói nữa, cúp máy cười lạnh, ăn cơm ư…… Người kia còn có tâm tình ăn cơm sao.

Từ công ty đi ra, Tần Phi không để tài xế đưa mình về, tự mình lái xe trở về chung cư Đông Tam Hoàn.

Đứng ở ngoài cửa, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa lớn từ bên trong mở ra, như có người đã chờ đợi từ lâu.

“Trở về rồi?” Giang Ninh đứng ngay cửa, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, cặp mắt gắt gao nhìn chăm chú mặt Tần Phi, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra tâm tình gì.

“Ừ.” Tần Phi đáp, “Nham Nham đâu?”

Giang Ninh nhìn anh, “Không dự định đi vào sao? Đây chính là nhà anh mà.”

Tần Phi vốn xác định muốn dẫn Nham Nham rời đi trước, chuyện anh cùng Giang Ninh nên chấm dứt sẽ tốt hơn, nhưng anh không muốn ở trước mặt Nham Nham đàm luận những chuyện này. Nhưng nghe được Giang Ninh nói như thế, anh nhất thời rất khó chịu, Giang Ninh nói cứ như chính mình vẫn luôn trốn tránh cậu, đệt, lão tử làm sao có thể trốn tránh, lão tử chẳng muốn nhìn thấy cậu nữa có được hay không!

Tần Phi trong lòng nghĩ như thế, sắc mặt trưng ra mấy phần ngạo khí như thường ngày, như đang nói “Tôi không có dự định đi vào nha” Nâng chân liền dự định bước đi.

Nhưng Giang Ninh liền chặn ngay ở cửa, đem toàn bộ không gian ngoài cửa che kín mít, hơn nữa hoàn toàn không có ý tứ tránh ra.

Tần Phi bước một bước nhỏ, không thể không dừng lại, nhíu mày nhìn Giang Ninh, “Nếu là nhà tôi, sao cậu không nhường cho tôi vào nhỉ?”

Hiện tại hai người một ở trong cửa, một ở ngoài cửa, chỉ cách mười mấy centimet, Tần Phi vừa nói chuyện, hơi thở ấm áp cứ quanh quẩn giữa hai người.

Lời anh vừa mới dứt xong, đột nhiên Giang Ninh bước về phía trước một bước, một tay đè eo Tần Phi, nặng nề hôn trên môi Tần Phi.

Trong nháy mắt nhịp tim Tần Phi đột nhiên ngưng hẳn, nhiệt độ quen thuộc cùng cảm xúc quen thuộc, khiến anh hoàn toàn không kịp đề phòng.

Giang Ninh luồn đầu lưỡi vào, ở trên môi Tần Phi quét một vòng, tiếp đó là tới trừng phạt, dùng hàm răng cắn môi dưới anh, sau đó liền buông anh ra, toàn bộ quá trình rất nhanh chóng, nhưng dư vị lưu lại khiến người khác không thể nào quên.

Tần Phi trừng mắt, hỏa khí từ mặt đất xông tới, mới vừa định hướng về Giang Ninh phát tác, liền nghe thấy bên trong nhà truyền đến âm thanh Nham Nham: “Tiểu thúc? Chú đã về rồi?”

Tần Phi đành phải đè xuống hỏa khí, điều chỉnh hô hấp một chút: “Ừ, Nham Nham à.”

Ánh mắt quay trở về, nhìn thấy sắc mặt Giang Ninh có mấy phần đắc ý, ý cười như có như không.

Ánh mắt Giang Ninh lấp lóe nhìn anh, nửa người tránh qua, “Vào đi, Nham Nham chờ anh cả một buổi trưa.” Nói cứ như là chính mình từ nãy giờ không có làm hành vi quấy rối vậy.

Tần Phi hung hăng liếc cậu một cái, đi vào trong nhà, Nham Nham từ trong thư phòng chạy ra, viền mắt đỏ chót, “Tiểu thúc……”

Tần Phi xoa tóc nhóc, “Làm sao vậy? Lớn thế này rồi mà còn khóc à? Con với ba cãi nhau ư?”

Nham Nham gật đầu, rất là oan ức, “Mấy ngày nay không biết tâm tình ba vì cái gì không tốt, bắt con lại giáo huấn một trận!”

“Vì lẽ đó con giận hờn chạy đến đây?”

“Dạ……” Nham Nham nhỏ giọng trả lời, giương mắt lên quan sát sắc mặt Tần Phi, vừa nhìn thấy Tần Phi nheo mắt lại, mau chóng chạy đến bên người Giang Ninh, như tìm tới chỗ dựa, “Tiểu thúc chú đừng có giáo huấn con, anh Giang Ninh có nói với con rồi, con trở về nhận lỗi với ba không phải là được rồi sao.”

Tần Phi có chút giật mình, không nghĩ tới Nham Nham cùng Giang Ninh thân mật đến như vậy, trước đây Nham Nham cũng lại đây chơi đùa mấy lần, mỗi lần đều cùng Giang Ninh chơi rất vui, anh cũng không hiểu Giang Ninh là người chán ngắt như vậy, sao lại đối với đứa bé thân thiết đến như thế.

Giang Ninh kéo tay Nham Nham, “Đi rửa tay, ăn cơm thôi.”

“Dạ được!” Nham Nham le lưỡi, đi từng bước nhỏ đến phòng toilet.

Đứa bé vừa đi, Giang Ninh nói với Tần Phi: “Đổi dép đi, quần áo đã được chuẩn bị kỹ càng xong, về đến nhà đừng nên mặc âu phục khi ăn cơm.”

Nói xong, liền đi đến phòng bếp hâm lại thức ăn.

Tần Phi đứng tại chỗ nửa ngày, nhìn Giang Ninh bộ dáng không có liên quan gì hết, trong lòng sinh ra lửa giận, nhưng lại không có cách nào phát tác ra, không thể làm gì khác hơn là đi đổi dép, gọi điện thoại cho Tiếu Cẩn nói Nham Nham không có chuyện gì, sau đó rửa tay ngồi ở trước bàn ăn cơm, thậm chí đến cả thay quần áo gì đó, anh tự động quên đi.

Một bàn này đều là những món ăn Tần Phi thích ăn, mỗi món ăn đều tinh xảo đa dạng, Nham Nham ngồi xuống liền cao hứng nói anh Giang nấu ăn rất ngon, nó nói nó không muốn đi, chỉ muốn ở lại đây mấy ngày.

Tần Phi vừa muốn sừng sộ lên từ chối, thì nhìn thấy Giang Ninh gắp một khối thức ăn đưa đến chén Nham Nham, ôn hòa nói: “Được mà, có điều trước tiên em phải về nhà nhận lỗi với ba, được ba đồng ý rồi hẵng quay lại đây ở sau.” Giọng nói kia cứ như là tri kỷ tâm sự với nhau vậy.

Tần Phi vừa thấy Giang Ninh như vậy, trong lòng liền mắng không hết, không sớm nhìn ra thằng nhóc chết tiệt này lại có cấp độ cao đến thế, ở dưới mí mắt lão tử lại dám mở đuôi sói to phe phẩy!

Ăn cơm xong, Giang Ninh đi rửa chén, Tần Phi ngồi trên ghế sô pha cùng Nham Nham tán gẫu, kết quả tán gẫu chưa được mấy câu, Nham Nham liền nói mình muốn chơi game, nói cái gì mà hôm nay là ngày thứ sáu, buổi tối bang phái có PK thi đấu nó không thể vắng mặt được, khiến Tần Phi tức quá chừng.

Chờ Giang Ninh rửa chén xong, liền nói với Nham Nham, chơi game thì có thể, nhưng mười giờ nhất định phải đi ngủ, cũng không biết Giang Ninh dùng biện pháp gì, ngược lại Nham Nham thật sự thoải mái đồng ý.

Tần Phi chẳng muốn nhìn Giang Ninh ở trước mắt anh loanh quanh, cầm lấy gói thuốc lá lên trên sân thượng lầu hai hút thuốc.

Ngồi ở trên ghế, một điếu còn chưa kịp hút xong, Giang Ninh đẩy cửa sân thượng đi tới.

“Trời lạnh như thế, anh không mặc thêm áo khoác sao?” Giang Ninh lấy áo khoác bông ném tới trên đùi Tần Phi, ngồi vào bên người Tần Phi.

Hai người ngồi song song, giống như vô số buổi tối trước đây vậy.

Giang Ninh nắm lấy gói thuốc lá trên tay Tần Phi, rút ra một điếu, hút một ngụm thật sâu.

Thật lâu sau, hai người không ai mở miệng, mãi đến tận khi Giang Ninh hút xong điếu thuốc lá, mới chậm rãi nói: “Tần Phi, chắc là anh đã quên rồi, hoặc là anh không nhớ rõ, kỳ thực mười bốn năm về trước hai ta đã từng gặp mặt nhau.”

Hết chương 45

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play