Tần Phi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, cảm mạo mới triệt để khỏi hắn, mấy ngày nay tuy nói là nghỉ ngơi, thế nhưng trợ lý không ngừng gọi điện thoại đến đây, trong công ty có một đống chuyện cần chờ anh xử lý, Tần Phi khỏi bệnh liền đi làm ngay.

Mấy ngày nay Giang Ninh tiến vào kỳ thi giai đoạn thử nghiệm, có chút bận rộn, ban ngày cậu đến trường, buổi tối về nhà nấu cơm tối cho Tần Phi, ăn cơm xong vội vội vàng vàng ôn bài tập, bởi vậy, tuy rằng hai người ở chung một chỗ, nhưng lại không cảm giác được hình thức sinh hoạt “Vợ chồng già”.

Tình cờ Tần Phi có nói oán giận vài câu cùng Giang Ninh: “Cậu còn trẻ như vậy, sao lại không có nhiều tình cảm mãnh liệt nha, thời điểm tôi bằng tuổi cậu, sức sống mị lực bắn tứ phía rồi.”

Giang Ninh nâng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Nếu anh có sức sống mị lực bắn ra tứ phía, vậy sao gần ba mươi tuổi đầu rồi, anh còn chưa tìm được bạn lữ trường kỳ nhỉ?”

Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới tiểu tử này sẽ khiến người khác nghẹn lời! Anh tiến đến bên người Giang Ninh, kéo cổ áo Giang Ninh liền hôn xuống, hôn thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, Tần Phi mới buông người ra, nhẹ giọng nói: “Còn không phải là chờ cậu sao!”

Câu nói này xem như là lời tâm tình, kỳ thực cũng coi như là lời nói từ tận trong đáy lòng.

Cùng ở chung Giang Ninh mấy ngày nay, tuy rằng thiếu một chút kích tình cuồng nhiệt, thế nhưng Tần Phi chân thực cảm nhận được bên người có người làm bạn khiến anh cảm thấy thỏa mãn, đây thuộc loại cảm giác gia đình, khiến bên trong lòng người ấm áp lại chân thật.

Mỗi khi anh nhìn Giang Ninh buộc tạp dề khí chất hoàn toàn không thuộc về phòng bếp, khó có thể ức chế sản sinh ra ý nghĩ: Mình độc thân nhiều năm như vậy, chính là chờ một người đi!

Nhưng Tần đại thiếu buồn phiền cũng không ít, tỷ như trước mắt —— Giang Ninh mỗi ngày đều ngủ sô pha.

Hai ngày trước, Tần Phi còn nhịn được, dù sao Giang Ninh là thẳng nam, không thể gấp gáp.

Qua mấy ngày sau anh có điểm không nhịn được, mỹ nhân đang ở ngay trước mắt, thấy được mà ăn không được cảm giác quá dằn vặt người, đặc biệt là Tần Phi còn đang xoắn xuýt chuyện tình mấy ngày trước, nghĩ đến món nợ này phải mau chóng hoàn trả.

Giang Ninh nhìn thấu ý nghĩ Tần Phi, không có ý tứ chống cự gì, chỉ bình tĩnh nói: “Mỗi ngày gần đây tôi đều có thi cử……”

Được thôi! Mình không thể nào quá cầm thú được.

Cuối cùng nhẫn nhịn đến khi Giang Ninh thi xong, xế chiều hôm đó Tần Phi liền ở trong phòng làm việc đợi Giang Ninh gọi điện thoại.

“Đã thi xong?”

“Ừ.” Phía bên kia Giang Ninh rất ồn ào, nghe không ít sinh viên tụ tập lại với nhau, hò hét loạn lên.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Tần Phi cân nhắc đi ra ngoài ăn một bữa cơm, cũng coi như chính thức hẹn hò.

Giang Ninh lặng yên vài giây, nói: “Buổi tối Hội Học Sinh còn có hoạt động, chúng tôi muốn liên hoan.”

“À,” Tần Phi có chút thất vọng, “Vậy cậu cứ lo làm việc đi, sớm một chút trở về nhà.”

Cúp máy, Tần Phi thở dài, yên lặng dự tính đi ăn bữa tối sớm hủy bỏ.

Lúc này Tần Phi căn bản không phát hiện, chỉ mới mấy ngày thôi, anh đã đem nhà của chính mình trở thành nhà của Giang Ninh, trước đó dự định bàn với Giang Ninh chuyện sửa nhà, cũng đã sớm quên không còn một mống.

Đi làm về muộn, Tần Phi chẳng muốn về nhà, đã quen mỗi lần về đều có bữa cơm tối chờ mình, anh không thích trở về nhà chỉ có một mình, thế là anh kêu phần cơm hộp, ở trong phòng làm việc xử lý công tác gần đây.

Tăng ca đến tận mười giờ tối hơn, anh mới từ bàn làm việc đứng dậy, lười biếng duỗi người, đi tới cửa sổ sát đất nhìn khu vực bên ngoài CBD ánh đèn phồn hoa, bỗng nhiên cảm thấy trước kia những thú vui xa hoa trụy lạc thật quá chán ngấy, mấy ngày nay tu thân dưỡng tính khiến anh không có cảm giác chán chút nào.

Cầm di động lên gọi lại cho Giang Ninh.

“Alô.” Giang Ninh hiển nhiên còn ở trong phòng ăn, âm thanh huyên náo bên người kể cả âm thanh cậu đồng thời truyền vào tai Tần Phi.

“Còn chưa tan tiệc?”

“Ừ, hơi lâu tí.”

“Mọi người tụ hội ở chỗ nào?”

Giang Ninh do dự một chút, lảng tránh nói: “Kết thúc tiệc tôi sẽ sớm trở về ngay.”

Tần Phi có chút khó chịu: “Mọi người ở chỗ nào?”

Giang Ninh đành bất đắc dĩ nói: “Phụ cận trường học của chúng tôi có quán KTV.”

“Tôi đi đón cậu.” Tần Phi âm trầm nói xong liền cúp điện thoại, không cho Giang Ninh thời gian từ chối.

Đường Tam Hoàn vào mười giờ tối có chút thông thuận, Tần Phi lái xe hai chục phút đến địa điểm Giang Ninh nói, anh đem xe dừng bên lề đường, ngồi ở trong xe hút thuốc chơi di động.

Đợi đại khái hơn một giờ, Tần Phi mắt sáng nhìn thấy từ bên trong KTV đi ra một tốp người trong đó có hai nữ sinh nhìn quen mắt, lần trước anh tới tìm Giang Ninh, ở trước cửa thư viện tình cờ gặp hai nữ sinh kia.

Quả nhiên, anh phát hiện sinh viên lục tục đi ra đều là sinh viên đại học năm nhất, bọn họ chơi đến độ rất sung sức, thậm chí còn vừa đi vừa hát.

Chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Ninh đi ra.

Tần Phi mở cửa xuống xe, nhìn thấy hai nữ sinh kia không hề rời đi, đứng ven đường tán gẫu, anh liền đi tới: “Mỹ nữ, còn nhớ tôi không?”

Trên mặt Tần Phi nở nụ cười ưu nhã, tay cắm vào trong túi quần, đẹp trai bức người.

Lập tức hai nữ sinh liền nở nụ cười, một người trong đó nói: “Sao không nhớ rõ chứ, anh không phải bạn của Giang Ninh à, trước đây có gặp một lần.”

Tần Phi cười nói: “Trí nhớ không tệ.”

Một cô khác cũng cười nói: “Đúng nha anh đẹp trai, anh đẹp như thế, chúng em gặp qua một lần không thể quên được.”

Tần Phi cười đến tận mang tai, cùng hai người hàn huyên vài câu, liền hỏi: “Giang Ninh sao còn chưa đi ra?”

Một người nói: “Thời điểm tan tiệc Giang Ninh nói cậu ấy đi toilet, có điều anh nói cũng cảm thấy đúng, đã mười phút trôi qua, còn chưa thấy cậu ấy đi ra.”

Tần Phi nhìn hai người, nhíu mày nói: “Hai cô cũng đang chờ Giang Ninh?”

Hai nữ sinh đồng thời nở nụ cười, nhưng không nói lời nào.

Tần Phi đôi mắt cong lên: “Các cô cười cái gì?”

Hai người nở nụ cười một hồi, một nữ sinh trong đó nói: “Anh đẹp trai, anh còn không biết Giang Ninh ở trường học tụi em còn có biệt hiệu băng sơn vương tử đi?”

“Băng sơn vương tử?”

“Đúng nha,” Cô cười khanh khách nói, “Nữ sinh muốn chờ Giang Ninh nhiều lắm, bất quá đều giống nhau ở chỗ phải chờ cậu ấy thôi, Giang Ninh đẹp trai ánh mắt rất cao, nữ sinh phổ thông căn bản không lọt nổi vào mắt Giang Ninh, nữ sinh theo đuổi Giang Ninh cũng phải tự có công năng phòng ngự, bằng không nhất định sẽ bị ngược, có nữ sinh tự mình biết mình đã phải từ bỏ rồi đấy!”

Tần Phi cười nhạt, Giang Ninh bộ dáng quạnh quẽ như thế kia, cảm thấy những nữ sinh này hình dung thật chuẩn xác.

Một nữ sinh khác nói: “Anh đẹp trai, nếu anh không chờ Giang Ninh nổi, hay cùng chúng em đi ra ngoài chơi?” Cô nói xong nhìn sang bạn mình một chút, hai người lại khúc khích cười.

Tần Phi ngẩn ra, thâm tâm nghĩ hiện tại các cô gái thật can đảm, anh đang muốn cùng hai cô bé nói thêm vài câu chuyện cười, liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh Giang Ninh: “Các bạn còn chưa trở lại?”

Giang Ninh quay về nói với hai cô bé.

Hai nữ sinh kia cười hì hì nói: “Chúng mình chỉ nói chuyện phiếm với anh đẹp trai thôi, Giang Ninh à, anh chàng này là ai nha, cùng cậu có quan hệ gì? Giới thiệu cho chúng mình một chút đi.”

Giang Ninh khẽ nói: “Đừng hồ đồ, trở về phòng ngủ sớm một chút, đợi đến khi cửa khóa không vào được, sau này khỏi đi chơi nữa.”

Giang Ninh dáng vẻ rất bình tĩnh, nói ra có chút ý tứ không giận mà uy, hai nữ sinh kia cũng hiểu rõ tính khí Giang Ninh, không nói đùa nữa, chào hỏi rồi đi.

Chờ các cô gái rời đi, Tần Phi liếc mắt nhìn Giang Ninh, nói: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của hai cô bé, hai chúng ta có quan hệ gì?”

Giang Ninh đối diện cùng Tần Phi vài giây, chậm rãi nhếch môi lên, không hề trả lời vấn đề của Tần Phi.

Tần Phi theo dõi cậu hỏi lại: “Cậu cọ tới cọ lui lâu như vậy mới chịu đi ra, là lo lắng bị người khác nhìn thấy tôi đến tìm cậu sao?”

Giang Ninh vẫn không nói chuyện.

Tần Phi “Ha ha” cười lạnh hai tiếng: “Giang Ninh, tôi thật sự muốn nghe cậu làm sao hướng về hai cô bé giới thiệu tôi.”

Giang Ninh hơi nhíu lông mày, trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Tôi vẫn còn là sinh viên, bạn học bên cạnh tôi cũng không phải dạng xã hội thượng lưu, mà anh luôn quá mức khoe khoang……”

Nói xong, con mắt Giang Ninh liếc về phía ven đường nhìn chiếc Lamborghini kia.

Tần Phi thừa nhận, lái một chiếc xe rêu rao đi khắp nơi như thế, để bạn học Giang Ninh nhìn thấy xác thực ảnh hưởng không tốt, thế nhưng tâm tình của anh vẫn rất kém, xe lão tử không phải trộm cũng không phải cướp, sao lại không thể dùng?

Tần Phi căm tức nói: “Vì lẽ đó cậu cứ giấu diếm tôi, cậu nghĩ rằng tôi không nhận ra sao?”

Giang Ninh vừa nghe giọng điệu Tần Phi, liền biết đại thiếu gia lại muốn phát hỏa, liền nói: “Tôi không muốn ở chỗ này tranh luận vấn đề với anh.”

Tần Phi hít sâu một hơi, cố gắng ép xuống hỏa khí, trầm giọng nói: “Giang Ninh, trước đây chúng ta chưa từng câu thông qua, thế nhưng hiện tại tôi muốn nói rõ với cậu chuyện này, cho tới nay, tôi đối với cậu chưa bao giờ có tâm thái vui đùa một chút xíu nào, tôi đã nói rất nhiều rồi, tôi rất nghiêm túc, đồng dạng, tôi hi vọng cậu có thể minh bạch, tôi không muốn phải nhận mối quan hệ chỉ từ một phía, mà tôi muốn mối quan hệ này lâu dài, có thể ra kết quả.”

Giang Ninh nhìn ánh mắt Tần Phi từ từ dâng lên vẻ kinh ngạc khó kiềm nén, không nghĩ tới Tần Phi đứng ở bên đường thổ lộ chuyện này.

Tần Phi lại nói: “Tôi biết xã hội này chưa cởi mở tiếp thu chúng ta nắm tay nhau, hôn môi, thế nhưng tôi không hi vọng ở trước mặt bạn cậu làm người qua đường, cậu không cần nói với tôi bây giờ vì giờ còn quá sớm, nếu được bạn cậu tán thành, tôi chính là bạn trai cậu sẽ được tôn trọng hơn.

Tần Phi nói xong những lời này, ở trong lòng lặng lẽ cân nhắc, có hay không lời nói mình quá đáng? Giang Ninh là thẳng nam có thể dễ dàng tiếp thu từ “Bạn trai” sao?

Thế nhưng anh cảm thấy nếu như không từng bước ép sát, cho Giang Ninh nhiều áp lực một chút, bằng không Giang Ninh cứ mỗi lần có chuyện đều muốn giấu diếm anh?!

Ngoài ý muốn, Giang Ninh không phản bác ý kiến anh, chỉ là dùng ánh mắt khó có thể dự đoán liếc nhìn anh một lúc, liền nói: “Trở về thôi.”

Giang Ninh xoay người đi ở phía trước, Tần Phi đi theo, cùng cậu sóng vai mà đi.

Vượt qua đường cái, Tần Phi có chút mất tập trung, xe phía sau cũng không chú ý, vừa muốn cất bước, Giang Ninh kéo lại anh, miễn cưỡng tránh chiếc xe kia.

Tần Phi cúi đầu, nhìn thấy tay Giang Ninh cầm trên tay anh, nhất thời trong lòng rung động lên.

Giang Ninh ngẩn người, chậm rãi buông tay Tần Phi, chỉ là nhiệt độ bàn tay Tần Phi luôn quanh quẩn ở đầu ngón tay cậu không hề mất đi, khiến cậu hơi khó giữ được bình tĩnh.

Hai người không lên tiếng, yên lặng bước đi, chỉ vì lơ đãng một lần nắm tay, lại trở nên ăn ý đi rất nhiều, trước đó bởi vì Giang Ninh tránh né khiến bầu không khí không được vui bây giờ đã hoàn toàn tan biến.

Mãi đến tận sau khi qua được con đường cái, Giang Ninh mới nhẹ giọng nói: “Tôi không nghĩ nhiều đến thế đâu, nhưng tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lời của anh.”

Tần Phi “Ừ” một tiếng.

Ngồi vào trong xe, Tần Phi khởi động xe, nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh: “Nếu cậu không thích chiếc xe này, lần sau tôi không lái nó đến trường học nữa.”

Này xem như hai người mỗi người nhường một bước đi.

Giang Ninh đón lấy ánh mắt Tần Phi, hai người đối diện trong chốc lát, khóe miệng cậu nhếch lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tần Phi ngơ ngẩn nhìn Giang Ninh tươi cười đầy mặt, đã bao nhiêu lâu rồi, đây là lần đầu tiên Giang Ninh chân chính đối với anh cười lên.

Tần Phi trong lòng nóng rực, đưa tay ra, ôm lấy cổ Giang Ninh, đem người kéo qua, hôn lên môi Giang Ninh.

Lúc này anh mới bừng tỉnh minh bạch, người trước mắt này có sức ảnh hưởng đối với mình quá lớn, chỉ là một khuôn mặt tươi cười, liền khiến anh cái gì cũng không cần để ý, điên cuồng muốn đem người này tiến vào trong lòng ngực, tận tình hôn triệt để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play