- Lão hiếu sắc, lão đổ quỷ, hai người đã phục rồi chứ? Chiếc mũi của Tiền mỗ đủ thính chứ?
Hoa Vô Phẩm hậm hực nói :
- Chỉ mũi chó mới thính thôi!
Tiền Như Mệnh trừng mắt quát :
- Lão hiếu sắc, ngươi mắng ai hả?
Hoa Vô Phẩm cười nói :
- Hoa mỗ mắng chó, hẳn ngươi không thừa nhận là chó chứ?
Thư Lão Thiên bực mình nói :
- Thôi đi, đừng cãi nhau nữa! Một trăm lạng bạc không thiếu ngươi một phân một ly đâu.
Tiền Như Mệnh bỗng buông tiếng thở dài :
- Ôi lẽ ra lên đánh cuộc với ngươi một vạn lạng bạc mới phải!
Hoa Vô Phẩm cười mắng :
- Lão mê tiền, ngươi chỉ biết chui vào lỗ tiền như thế này, chẳng rõ có thể mang vào trong quan tài được bao nhiêu.
Tiền Như Mệnh quắc mắt :
- Không như ngươi, chỉ biết đi ngửi mùi chồn hôi!
Hoa Vô Phẩm cười :
- Đó có gì không tốt, Hoa mỗ thấy tương lai chẳng còn dài, nghĩ sống đến từng này tuổi, trước khi xuống đất được tha hồ mà ngắm các vị cô nương xinh đẹp và cái thế giới xa hoa này thì chết cũng nhắm mắt.
Mai Công Trương Toàn lặng thinh nãy giờ, bỗng xen lời :
- Vậy sao không cưới một mụ vợ về nhà! Để hôm nào Trương mỗ làm mai cho ngươi vậy!
- Xin Nguyệt lão đại gia chớ đa sự, số mệnh của Hoa Vô Phẩm này là phải sống cô đơn góa bụa, hãy để cho Hoa mỗ sống thêm vài ngày nữa thì hơn!
Mai Công Trương Toàn quay sang Tiền Như Mệnh cười nói :
- Lão mê tiền ngươi thì sao? Dẫu sao cũng phải tìm một người quản lý tiền bạc cho ngươi chứ?
Tiền Như Mệnh cũng vội xua tay nói :
- Lão Mai Công, ngươi chớ nhằm vào Tiền mỗ mà tính chuyện làm ăn, Tiền mỗ chỉ biết vật màu vàng trắng, không có hứng thú với đàn bà, miễn đi thôi!
Đổ Quỷ Thư Lão Thiên bỗng nói :
- Thư mỗ dám đánh cuộc, rượu này chúng ta không thể uống được!
Tiền Như Mệnh quắc mắt :
- Tại sao vậy?
Thư Lão Thiên cười :
- Đừng hỏi tại sao, ngươi dám đánh cuộc không?
- Đánh cuộc bao nhiểu?
- Hai trăm lạng!
- Đồng ý!
Tiền Như Mệnh vừa dứt lời, chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng, một nữ lang áo trắng từ ngoài đi vào, vừa vào đến đã nhoẻn cười với bốn lão nhân nói :
- Bốn vị lão nhân gia thật là sung sướng, trong lòng đang vui, uống nhiều thêm vài chung thì có bề gì!
Bốn lão nhân vừa thấy nữ lang áo trắng, liền cùng biến sắc mặt, thảy đều ngưng ly không uống, Mai Công Trương Toàn cười gượng nói :
- Cô nương sao cũng đến đây vậy?
Nữ lang áo trắng nhoẻn cười :
- Đại hội võ lâm trên đỉnh Chúc Dung phong náo nhiệt thế kia, bổn cô nương không đến được sao?
Bốn lão nhân vừa nghe đối phương là đến xem náo nhiệt, liền cảm thấy nhẹ người, Đổ Quỷ Thư Lão Thiên đưa tay vừa định cầm ly lên...
Nữ lang áo trắng bỗng nói tiếp :
- Tuy nhiên....
Thư Lão Thiên giật mình, vội đặt ly rượu xuống.
Nữ lang áo trắng đưa mắt nhìn lão, nhoẻn cười nói :
- Bổn cô nương dám đánh cuộc, các vị chưa tìm được Cầm Thanh Ma Ảnh!
Thư Lão Thiên nhún vai cười nói :
- Không cần đánh cược, bọn lão phu quả thật không biết Cầm Thanh Ma Ảnh ở đâu!
Nữ lang áo trắng cười khảy :
- Vậy thì các vị vẫn chưa giải thoát được lời thề của gia sư...
Mai Công Trương Toàn cười tiếp lời :
- Nhưng bọn lão phu đã được thấy Ngọc Tiêu rồi!
Nữ lang áo trắng liếc mắt nhìn Diêu Yến Huy, cười khinh miệt nói :
- Ngọc tiêu của y có thổi ra tiếng được không? Bổn cô nương sớm đã phát hiện ra rồi, còn cần các vị đi tìm sao?
Dứt lời, chẳng rõ vô tình hay cố ý, lại liếc mắt nhìn Diêu Yến Huy.
Ngay khi nữ lang áo trắng vừa vào cửa, Diêu Yến Huy đã nhận ra nàng chính là người đã chữa trị tẩu hỏa nhập ma cho mình trước kia, vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng thấy nàng có vẻ khinh khi mình, rồi lại nghe nàng nói là Thúy Ngọc tiêu của mình thổi không ra tiếng bất giác tức giận quay mặt đi. Nhưng chàng theo phản ứng tự nhiên, đưa tay sờ ngọn Thúy Ngọc tiêu trong mình.
Lại nghe nữ lang áo trắng lạnh lùng nói :
- Đại hội võ lâm ngày mai, các vị hãy đến mà thử thời vận, không chừng sẽ gặp Cầm Thanh Ma Ảnh, còn về ngọn tiêu kia thì...
Nàng lại liếc mắt nhìn Diêu Yến Huy, nói tiếp :
- Có thể là đã thổi ra tiếng rồi!
Dứt lời, bóng trắng nhấp nhoáng, người đã ra khỏi khách điếm.
* * * * *
Vầng thái dương vừa mới mọc lên.
Gió thu hiu hắt, thổi tạt vào người, lạnh buốt da thịt.
Trên con đường núi dẫn đến Chúc Dung phong, từng tốp từng tốp người võ lâm lũ lượt đi lên, họ đều là cao thủ trong hai giới hắc bạch.
Chúc Dung phong là ngọn núi cao nhất trong số bảy mươi hai ngọn núi trong Hành Sơn, nơi lưng núi có mộ Chúc Dung, trước mộ là đền Chúc Dung.
Trên khoảng đất rộng trước đền Chúc Dung lúc này có cất một đài cao, vuông vức chừng bốn trượng, ngồi trước đài là Chưởng môn các phái hai giới hắc bạch võ lâm, dưới đài người đứng đông nghịt.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng dần lên cao, nhưng nắng thu cũng không đến nỗi nóng nực lắm.
Đám đông bắt đầu nhốn nháo, dường như họ đã chờ đến sốt ruột.
Bỗng, tiếng reo mừng vang lên cùng khắp.
Chỉ thấy hai bóng xám nhanh như chớp phóng lên đài, hiện ra hai lão nhân đứng sóng vai nhau, một là Hoa Sơn lão nhân, một là Ngộ Huyền Tử Chưởng môn Võ Đang.
Một tục một đạo, hai vị danh túc võ lâm đương thời ấy quét mắt nhìn quần hào, Võ Đang chưởng môn Ngộ Huyền Tử ôm quyền dõng dạc nói :
- Đại kiếp võ lâm lại xảy đến, Chung Thanh Ma Ảnh biệt tích đã lâu, nay lại tái hiện giang hồ, bởi y võ công cao thâm khôn lường, với sức một hai người thật không sao đối phó nổi, nên bần đạo với Hoa Sơn lão nhân, được sự đồng ý của các vị Chưởng môn nhân, đã tổ chức đại hội võ lâm này, để cùng kết minh trừ ma.
Ông chưa dứt lời, bỗng có một người cười vang nói :
- Lão mũi trâu Ngộ Huyền thật không tự lượng sức mình, chỉ bằng vào chút bản lĩnh của các người mà cũng định chống lại Chung Thanh Ma Ảnh, khác nào trứng chọi với đá, tự chuốc lấy sự diệt vong.
Quần hào đưa mắt nhìn người ấy, ra là Hỏa Long bang chủ Liệt Hỏa Ma Quân Tăng Đinh Lợi.
Quần hào la hét ầm ĩ, lão lại nói tiếp :
- Hiện nay chỉ có một con đường duy nhất, muốn bảo toàn tính mạng là phải quy thuận Chung Thanh Ma Ảnh!
Bỗng có một người quát to :
- Chỉ cần mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, Chung Thanh Ma Ảnh có gì là đáng sợ!
Liệt Hỏa Ma Quân ha hả cười to :
- Đúng là quân thiếu hiểu biết, các hạ chưa từng nghe nói Chung Thanh Ma Ảnh giết người không thấy hình tích, chỉ bằng vào tiếng chuông ngân lên là có thể khiến người táng mạng, người nhiều thì có lợi ích gì?
A di đà Phật!
Trong đám đông vang lên tiếng niệm Phật hiệu, tiếp theo nói :
- Chúng ta đã vượt xa ngàn dặm đến đây kết minh, lẽ nào lại bị người hù dọa mà rút lui, không màng đến hậu quả, minh ước trừ ma này, phái Nga My của lão nạp xin ký kết!
Quần hào đưa mắt nhìn, thì ra là Nga My chưởng môn Liễu Nhân thiền sư, ông vừa dứt lời, liền có mấy mươi đệ tử Nga My tiến tới vây lấy ông.
Tiếp theo, chín đại môn phái gồm Thanh Thành, Chung Nam, Thiếu Lâm, Thái Sơn, Tung Dương và Côn Lôn đều tỏ rõ lập trường, họ sẵn sàng ký kết minh ước khử ma.
Ngoài ra còn có Hoa Sơn và Võ Đang dĩ nhiên không cần phải nói, ngay cả Cái bang cũng ký vào minh ước.
Thế là quần hào đã chia thành hai phe rõ ràng, tức là một phe bạch đạo và một phe hắc đạo.
Phe hắc đạo với Hỏa Long bang đứng đầu, ngoài ra còn có Trường Giao bang, Phi Hổ bang, Thanh Y bang, Xà bang, Thử bang, cả thảy hơn hai mươi bang hội.
Phe bạch đạo thì với tôn chỉ vệ đạo trừ ma hiệp lực đối phó với Chung Thanh Ma Ảnh.
Phe hắc đạo thì ủng hộ Chung Thanh Ma Ảnh, nhất quyết bảo chính đại môn phái phải quy phục ma đạo, đôi bên tranh cãi quyết liệt.
Sau cùng cũng đã quyết định với mộc đài của đại hội võ lâm làm lôi đài, hai giới hắc bạch quyết tranh thắng bại trước.
Đệ tử Võ Đang Thi Minh Sơn trước tiên phóng lên lôi đài, ôm quyền dõng dạc nói :
Y vừa dứt lời, liền có một đại hán mày rậm phóng lên quát :
- Tại hạ Lôi Minh, đệ tử Trường Giao bang, xin lĩnh giáo tuyệt học của phái Võ Đang.
Đoạn liền xuất thủ tấn công ngay.
Thi Minh Sơn chau mày, hai tay vung động, liên tiếp tung ra năm sáu chưởng.
Hai người vừa giao thủ, chỉ nghe tiếng chưởng phong vù vù, bóng tay tung bay, thoáng chốc đã qua ba mươi chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.
Lúc này, hai thiếu niên anh tuấn đứng dưới một cây tùng cao to, phía sau họ là bốn thiếu nữ trẻ đẹp đứng sóng vai nhau, hệt như bốn đóa hoa tươi nở, khiến quần hào đều hướng mắt về phía họ.
Họ chính là Diêu Yến Huy, Lâm Triển Diệu, Tư Đồ San, Lạt Thủ Hằng Nga và Vân Trung song phụng, Tăng Tú Anh vốn cũng đi chung với họ, nhưng vì sự có mặt của Liệt Hỏa Thần Quân, nàng chẳng thể không về đến bên phụ thân.
Lạt Thủ Hằng Nga quay sang Diêu Yến Huy cười nói :
- Một cuộc đại hội võ lâm đã trở thành một cuộc đại chiến trên lôi đài rồi!
Diêu Yến Huy cười :
- Thế sự vốn vô thường, chính tà khó tương dung, đó là chuyện nằm trong ý liệu!
- Theo Huy đệ, họ ai có thể thủ thắng?
Diêu Yến Huy trầm giọng :
- Theo tiểu đệ thì sau cũng đắc thắng là vị đệ tử Võ Đang kia!
Tư Đồ San xen lời :
- Căn cứ vào đâu?
Diêu Yến Huy cười :
- San tỷ hãy nhìn kỹ xem, vị đệ tử Trường Giao bang xuất chiêu lơi lỏng, trong khi đệ tử Võ Đang xuất chiêu trầm vững, nếu tiểu đệ không nhận xét sai, trong hai mươi chiêu là vị Trường Giao bang sẽ bại.
Quả nhiên, không đến hai mươi chiêu đệ tử Trường Giao bang đã bị đá văng xuống lôi đài.
Tiếp theo, trong Trường Giao bang lại có một đại hán áo xám phóng lên, đôi bên nhẹ gật đầu chào nhau rồi liền động thủ quyết đấu ngay.
Lúc này hiện trường đã có rất nhiều người phát hiện ra Diêu Yến Huy, ai không muốn chiếm được Bách Hội chân kinh, nhất là mấy lão ma đầu thành danh, họ đã từ từ tiến đến gần Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy đương nhiên đã phát giác, nhưng chàng điềm nhiên như không, ngầm bảo Lâm Triển Diêu và bốn nàng lui lại.
Thi Minh Sơn trên lôi đài lại một cước đá cho gã đại hán áo xám của Trường Giao bang ngã chỏng gọng, hai tay hai chân giơ lên trời, khiến bên dưới cười ầm lên.
Thi Minh Sơn liên tiếp thắng hai trận, tinh thần phấn chấn cười nói :
- Chẳng hay có vị nào lên thi giúp nữa?
- Tiểu tử chớ vội đắc ý, đạo gia lên đây!
Theo sau tiếng nói, một đạo nhân mắt chuột mũi ưng, mặt mày xám đen phi thân lên lôi đài.
Thi Minh Sơn ôm quyền nói :
- Xin...
Bỗng một ngọn gió lướt qua, trước mặt đã xuất hiện một đại hán trung niên, đứng cản ngay trước mặt Thi Minh Sơn.
Vừa lúc ấy, đạo nhân mũi ưng đã tung ra một chưởng, đồng thời lại vung trảo chộp đến.
Đại hán trung niên đẩy Thi Minh Sơn ra trầm giọng quát :
- Huynh đệ lui ra mau, trận này hãy giao lại cho tại hạ!
Thi Minh Sơn nghe vậy liền lẹ làng phóng xuống đài, đưa mắt nhìn đại hán trung niên, ra là Phi Hạc Dư Duy Bình, cao thủ phái Thanh Thành.
Sau khi đẩy Thí Minh Sơn ra, Dư Duy Bình nhanh nhẹn nghiêng người sang bên, tránh khỏi thế công của đối phương, rồi thì hai tay vung động, liên tiếp tung ra mấy chưởng như bài sơn đảo hải, liền tức đẩy lùi đạo nhân mũi ưng mấy bước.
Đạo nhân mũi ưng khi thoái lui, trố đôi mắt chuột lên nhìn Dư Duy Bình, cười hăng hắc nói :
- Họ Dư kia chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!
Phi Hạc Dư Duy Bình lạnh lùng nói :
- Đây gọi là oan gia ngõ hẹp, Trử Đạo Huyền ngươi hãy chịu chết đi thôi!
Trử Đạo Huyền này là một ác đạo khét tiếng vùng Xuyên Đông, cậy vào một thân vũ công nhiều phen gây tội ác. Bảy tám năm trước, bị Phi Hạc Dư Duy Bình suất lĩnh đệ tử Thanh Thành đánh đuổi y ra khỏi Tứ Xuyên, khiến y không có chỗ dung thân, bèn đầu nhập Trường Giao bang, và trong mấy năm qua đã dành được chức vị phó Bang chủ.
Hôm nay kẻ thù gặp lại nhau, lửa hận ngập lòng, hai tay vung động liên hồi, chưởng phong rít lên ghê rợn, bóng người bay lượn, trong thoáng chốc hai người đã giao chiến hết sức mãnh liệt.
Lúc này, những người bao vây Diêu Yến Huy đã dần dần thu hẹp vòng vây, bỗng có hai người cất bước tiến tới, một người lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, ngươi là Diêu Yến Huy phải không?
Diêu Yến Huy mỉm cười :
- Phải, tại hạ chính là Diêu Yến Huy, các vị là ai?
Hai người ấy đều là lão nhân râu tóc bạc phơ, tuổi chừng sáu mươi, một người cao to vạm vỡ, còn một người nhỏ thó, nhưng tướng mạo của họ đều hết sức hiểm độc.
Lão nhân cao to lạnh lùng nói :
- Ngươi có từng nghe qua Quan Ngoại song điêu chưa?
Diêu Yến Huy lắc đầu :
- Chưa từng... Hãy nói mau, hai vị là ai?
Lão phu Phác Thiên Điêu Triệu Hằng, còn đây là nghĩa đệ của lão phu, Xung Thiên Điêu Khâu Chấn Sơn!
Diêu Yến Huy cười khảy :
- Hai vị tìm tại hạ có gì chỉ bảo?
Phác Thiên Điêu Triệu Hằng cười hăng hắc :
- Nghe đâu tiểu tử ngươi trong mình có Bách Hội chân kinh, lão phu muốn mượn xem thử.
Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ :
- Bằng vào gì?
Xung Thiên Điêu Khâu Chấn Sơn xen lời :
- Bằng vào Quan Ngoại song điêu...
Diêu Yến Huy cười khinh miệt ngắt lời :
- Chưa đủ đâu!
Quan Ngoại song điêu đã quen thói hoành hành ở vùng Lục Giang núi Trường Bạch, ai không ngán sợ họ, đâu kẻ nào dám chống đối, vậy mà giờ lại bị một thiếu niên khinh thường, tức đến trợn trừng mắt, cười khảy nói :
- Tiểu tử thật quá ngông cuồng, dám khinh thường huynh đệ lão phu, hôm nay phải cho ngươi thấy rõ, Quan Ngoại song điêu này có đủ bản lãnh trừng trị ngươi hay không.
Trong khi nói, Phác Thiên Điêu đột nhiên vung tay, năm ngón tay như móc câu chộp vào Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy lẹ làng nghiêng người sang bên, tay phải thuận thế bổ chếch ra, “bốp” một tiếng khẽ, hai bàn tay chạm nhau, Phác Thiên Điêu thét lên một tiếng kinh hãi, vội lùi ra sau hai bước.
Cùng lúc ấy, trên lôi đài cũng đã phân ra thắng bại.
Phi Hạc Dư Duy Bình giao thủ với Trử Đạo Huyền, lúc đầu vẫn còn ngang nhau, nhưng sau ba mươi chiêu, Dư Duy Bình vẫn trầm vững còn Trử Đạo Huyền đã có phần rối loạn.
Đột nhiên, Phi Hạc Dư Duy Bình một tay vung ra, với chiêu “Phong Tống Ngư Châu”(gió đưa thuyền cá) bổ vào vai phải Trử Đạo Huyền.
Trử Đạo Huyền chưởng pháp đã loạn, lòng đã chao đảo, một thoáng khinh suất, vai phải đã bị bổ trúng, loạng choạng chúi tới trước, Dư Duy Bình tiếp theo lại với chiêu “Huyền Điểu Hoa Sa” (chim đen bươi cát), tả chưởng bổ vào hậu tâm đối phương.
Trử Đạo Huyền chân vừa đứng vững lại chẳng ngờ hậu chiêu đã tới, chỉ cảm thấy một luồng kình lực ập đến sau lưng, không sao chững người lại được, chúi đầu xuống đài, rơi xuống đất nằm yên bất động, hồn lìa khỏi xác.
Cùng lúc ấy, Quan Ngoại song điêu hai người đã lao bổ vào Diêu Yến Huy, một tả một hữu liên tiếp tung ra ba chưởng.
Diêu Yến Huy thấy vậy thoáng chau mày, người lách sang phải rồi sang trái, trong chưởng phong cuồn cuộn, chẳng rõ chàng đã dùng thân pháp gì, đã thoát khỏi phạm vi chưởng lực của Quan Ngoại song điêu, lui xa hơn hai trượng.
Lúc này tình thế trên lôi đài lại thay đổi, một đạo nhân râu đen đã ác đấu với Phi Hạc Dư Duy Bình.
Xem võ công của đạo nhân này còn cao hơn Trử Đạo Huyền một bậc, nếu luận về thực lực thì hai người tương đương nhau, song vì Dư Duy Bình đã trải qua một trận ác chiến, chân lực lại tiêu hao không ít, nên ứng phó khá vất vả, bèn có ý định tự bảo là hơn.
Nhưng đạo sĩ râu đen dịnh tâm báo thù cho Trử Đạo Huyền, xuất thủ toàn là tuyệt chiêu, lúc này đang với chiêu “Thương Ưng Bác Thố” (ưng xanh vồ thỏ) nhanh như chớp chộp xuống đầu Dư Duy Bình.
Dư Duy Bình giật mình kinh hãi, lùi sau hai bước, xoay người tránh khỏi.
Đạo nhân râu đen bõng thu chiêu, lạng người sang trái, vung chỉ điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Dư Duy Bình.
Dư Duy Bình nghiêng người, lui chếch sang trái ba bước, vừa định biến chiêu hoàn kích, bỗng nghe đạo nhân râu đen buông tiếng cười khảy, cất bước sấn tới, hai tay chập lại nhanh như chớp bổ vào ngực Dư Duy Bình.
Phi Hạc Dư Duy Bình một thoáng thất cơ, tránh né không còn kịp, chỉ nghe “hự” một tiếng, loạng choạng thoái lui, phú ra một ngụm máu tươi, suýt ngã ra đất.
Đạo nhân râu đen định tâm lấy mạng Dư Duy Bình, buông tiếng cười ghê rợn, tay phải giơ lên, bổ xuống đầu Dư Duy Bình.
Mắt thấy một chưởng ấy mà trúng đích, Dư Duy Bình chắc chắn chết ngay tại chỗ.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, khi bàn tay của đạo nhân râu đen chỉ còn cách đỉnh đầu của Dư Duy Bình chừng mấy tấc, đột nhiên một luông chỉ phong ập đến.
Đạo nhân râu đen chỉ cảm thấy khuỷu tay đau nhói, bất giác hét lên một tiếng thảng thốt, lùi sau một bước, vừa ngẩng đầu lên, lại một luồng kình lực ập đến, rồi người liền bị đẩy bay lên, rơi xuống trước đài khoảng năm trượng, úp mặt lên đất.
Cùng lúc ấy, Lâm Triển Diệu đã xuất hiện trên đài, chàng đỡ Dư Duy Bình dậy cười hỏi :
- Huynh đài thương thế ra sao?
Phi Hạc Dư Duy Bình cảm kích nói :
- Tại hạ điều tức chốc lát là khỏi, đại đức không dám cảm tạ bằng lời, tạm biệt!
Lúc này đạo nhân râu đen đã lồm cồm bò dậy, miệng đầy máu và đất cát, dáng vẻ hết sức thảm não, ném cho Lâm Triển Diệu cái nhìn oán thù, rồi mới thất thểu bỏ đi.
Trong khi ấy Quan Ngoại song điêu hai người hiệp công Diêu Yến Huy, chẳng những không làm gì được mà còn mệt đến mồ hôi nhễ nhại., trong khi Diêu Yến Huy càng đấu càng hung mãnh, áp đảo họ đến nỗi muốn rút lui cũng chẳng thể được.
Ngay khi ấy, một bóng người mảnh khảnh phi thân lên đài, nhìn Lâm Triển Diệu cười sắc lạnh nói :
- Tiểu tử, võ công ngươi khá lắm, Khương tổ gia muốn thử ngươi vài chiêu xem sao!
Lâm Triển Diệu vừa nghe ba tiếng “Khương tổ gia”, đã biết đối phương là Hàn Băng Ác Long, một trong Võ Lâm thập tứ kỳ, hồi mấy tháng trước đã bị người áo trắng bịt mặt ba mươi chiêu đánh bại tại Âm Cương lĩnh.
Hôm nay lão lại xuất hiện tại đây, hẳn đã luyện thành võ công rất cao, mới dám có mặt trong đại hội võ lâm này.
Tất cả cao thủ các phái đến đây tham gia đại hội võ lâm, e chẳng có mấy người là địch thủ của Hàn Băng Ác Long, Lâm Triển Diệu biết mình cũng vậy, nếu không tự lượng sức mình, khó tránh khỏi táng mạng trên lôi đài. Thế nhưng, trong tình thế này, vì thanh danh của sư môn, thà chết cũng phải giao đấu với lão ma đầu này một phen.
Trong lúc chàng suy nghĩ, quần hào dưới đài đã biết Hàn Băng Ác Long hiện thân, thảy đều kinh tâm khiếp đởm, những kẻ nhút nhát liền lén lút chuồn mất.
Diêu Yến Huy giao thủ với Quan Ngoại song điêu, ứng phó vẫn hết sức ung dung, bức bách hai người quay lòng vòng cách chàng năm bước.
Hàn Băng Ác Long thấy Lâm Triển Diệu không chịu lui xuống, lại không chịu lên tiếng, cười vang nói :
- Tiểu tử, thế nào? Sợ đến điếng hồn rồi phải không? Khương tổ gia hôm nay rộng lòng khai ân, ngươi ngoan ngoãn cút xuống thì hơn!
- Hàn Băng Ác Long, các hạ danh liệt Võ Lâm thập tứ kỳ mà lại bại dưới tay người áo trắng bịt mặt, lẽ ra nên chui rúc đâu đó cho hết kiếp sống thừa này, sao lại còn chưa biết xấu hổ, xuất hiện trong đại hội võ lâm, thật là vô sỉ!
Lâm Triển Diệu chửi mắng thậm tệ như vậy, khiến rất nhiều người lo lắng cho chàng, bởi Hàn Băng Ác Long khét tiếng tàn độc trên giang hồ, bất kỳ ai xúc phạm đến lão đều không thể sống còn.
Người lo lắng hơn cả là Lữ Phụng Tiên, nàng sắc mặt trắng bệch, tim đập dữ dội, mắt không chớp, nhìn Lâm Triển Diệu, như sợ chợp một cái là Lâm Triển Diệu táng mạng trên lôi đài ngay.
Nhưng Lữ Phụng Ngọc thì lại chú mắt nhìn Diêu Yến Huy, như không hề nghe tên Hàn Băng Ác Long, trái tim nàng chỉ ở trên người Diêu Yến Huy mà thôi.
Diêu Yến Huy cũng đã trông thấy Hàn Băng Ác Long hiện thân trên lôi đài, không muốn quần thảo với Quan Ngoại song điêu nữa, thầm cất một hơi chân khí lên, vận chuyển Càn Thiên cương khí, phối hợp với Tùng Liễu chưởng pháp, chỉ nghe tiếng gió rít ghê rợn, hàn phong buốt xương.
Thế là, đã khiến Quan Ngoại song điêu kinh tâm động phách, vội tung mình lui ra.
Thân pháp của Quan Ngoại song điêu tuy nhanh, nhưng Diêu Yến Huy đã được ngâm trong Thái Cực Trì bốn mươi chín ngày, khác nào đã thoát thai hoán cốt, công lực gia tăng gấp mấy lần, lại được Tiêu Sử Hải lão nhân chỉ điểm, Càn Thiên cương khí lại là một môn cương khí vô biên bất hủy, uy lực khủng khiếp dường nào.
Mặc cho Quan Ngoại song điêu nhận thấy sớm, nhanh chóng lui tránh, Phác Thiên Điêu Triệu Hằng tuy tránh kịp, nhưng Xung Thiên Điêu Khâu Chấn Sơn đã chậm một bước, nửa cánh tay phải đã bị cương khí tiện phăng.
Nhưng Khâu Chấn Sơn chỉ cảm thấy cánh tay phải chợt lạnh, không hề đau đớn, chưa hay biết cánh tay phải đã bị cụt.
Sau khi tung mình lui ra bảy tám thước, lão đưa mắt nhìn, thấy Diêu Yến Huy đang lao bổ vào Triệu Hằng, bèn vội vung động hai tay, nhắm Diêu Yến Huy bổ ra mấy chưởng.
Lão nào biết, Diêu Yến Huy lúc này chẳng phải truy kích Triệu Hằng, mà là tiếp cứu cho Lâm Triển Diệu.
Thì ra Hàn Băng Ác Long thấy Lâm Triển Diệu không khiếp sợ mình, liền lửa giận bốc cao, hừ lạnh một tiếng nói :
- Tiểu tử, đây là người tự tìm lấy cái chết, chớ trách Khương tổ gia thủ đoạn tàn ác, xuất chiêu đi!
Lão tự thị thân phận, vẫn không chịu xuất thủ trước.
Lâm Triển Diệu biết mình không xuất chiêu cũng chẳng được, bèn cất tiếng huýt dài, chân bước liên hoàn bộ, người như hành vân lưu thủy, tay phải vận hết toàn lực một chưởng bổ ra, chưởng phong cuốn tung cát bụi, ập nhanh vào ngực Hàn Băng Ác Long.
Hàn Băng Ác Long thấy vậy, lòng thoáng kinh ngạc, chẳng ngờ đối phương còn trẻ tuổi mà công lực lại thâm hậu thế này.
Nhưng lão vẫn hết sức kẻ cả, một tay vung chưởng đón tiếp, kình lực xô ra như sóng dữ.
Lâm Triển Diệu tự biết công lực thua kém, đâu dám ngạnh tiếp, vội thu chưởng và lách tránh sang bên.
Hàn Băng Ác Long thấy một chiêu không trúng đích, càng thêm tức giận, buông tiếng gầm vang, song chưởng cùng tung ra, uy thế như trời long đất lở, và tạo ra vô số bóng chưởng phủ chụp vào Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu thấy vậy cả kinh thất sắc, muốn tránh không thể được nữa, dùng chưởng ngạnh tiếơ lại chẳng biết cách nào xuất thủ, đành nhắm mắt chờ chết.
Vân Trung song phụng thấy vậy, cùng hét lên thảng thốt, Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga vừa định tung mình lao đến tiếp cứu.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Hàn Băng Ác Long rú lên thảm thiết, rồi thì một bóng xám cao to phóng chạy như bay.
Chỉ thấy Diêu Yến Huy đứng tủm tỉm cười, khắp người bê bết máu, một cánh tay của Hàn Băng Ác Long rơi trên lôi đài, điều khiến người lạ lùng là trên lôi đài còn có một cánh tay máu thịt nhầy nhụa nữa.
Lúc này, mọi người đều ngỡ là Diêu Yến Huy cũng thọ thương, Lâm Triển Diệu không kịp đáp tạ, vội hỏi :
- Diêu sư huynh không bị thương chứ?
Diêu Yến Huy hai tay vỗ một cái, cười nói :
- Đâu có! Đối phó với một con ác long mà bị thương, còn xông pha trên giang hồ được sao?
Chàng nói cao ngạo như vậy, nhưng cánh tay trên lôi đài và máu tươi trên người chàng ở đâu có? Quần hào dưới đài đều hết sức thắc mắc.
Ngay khi ấy, bỗng có người hét to :
- Cánh tay của lão phu đâu rồi?
Quần hào liền đưa mắt nhìn người ấy, thì ra là Xung Thiên Điêu Khâu Chấn Sơn.
Thì ra khi Khâu Chấn Sơn phát hiện Diêu Yến Huy truy kích đại ca Phát Thiên Điêu Triệu Hằng, liền vội tung ra mấy chưởng.
Thật ra là Diêu Yến Huy tiếp cứu cho Lâm Triển Diệu, lại khiến Phát Thiên Điêu sợ hãi chui xuống dưới lôi đài. Diêu Yến Huy phát hiện trong chưởng phong của Khâu Chấn Sơn có kèm theo rất nhiều đốm đỏ, chàng cũng chẳng nhìn kỹ, ngỡ đó là ám khí kịch độc, vội tung tay áo quét ra đón đỡ, đồng thời tung mình lên lôi đài, vận Càn Thiên cương khí bổ ra, chém rơi một cánh tay của Hàn Băng Ác Long.
Sau khi Hàn Băng Ác Long thọ thương đào tẩu, quần hào đang kinh ngạc, Khâu Chấn Sơn bỗng cảm thấy tay phải đau nhức khôn tả, kinh hãi cúi xuống nhìn, thấy nửa cánh tay của mình máu tuôn xối xả, chẳng rõ đã bị người chém đứt từ lúc nào, nhưng nửa cánh tay bị chém đứt kia ở đâu?
Lão kinh hãi đến thuỗn mặt ra, bất giác thét to :
- Cánh tay của lão phu đâu rồi?
Tiếng thét của lão đã khiền quần hào nhớ lại, mới biết cánh tay đứt lìa của lão đã bay đi như là ám khí, khiến mọi người cười ầm lên.
- Boong... boong...
Đột nhiên từ xa vọng đến hai tiếng chuông ngân, những người hiểu biết vừa nghe, chẳng nói một lời, hốt hoảng bỏ chạy xuống núi.
Còn những người thiếu hiểu biết, khi nghe tiếng chuông chỉ cảm thấy kỳ lạ, thầm nhủ :
- “Lúc này chưa đến giờ Ngọ, miếu nào lại đảo lộn giờ giấc gióng chuông thế nhỉ?”
Nhưng thấy nhiều người bỏ chạy xuống núi, họ cũng hốt hoảng chạy theo.
Chưởng môn các phái Thiếu Lâm và Võ Đang thấy vậy, liền bảo đệ tử môn hạ ngồi vòng quanh lại nhau, nhắm mắt dưỡng thần.
- Boong... boong... boong...
Lại mấy tiếng chuông vang lên, như đã đến gần, theo sau tiếng chuông lại có mấy tiếng rú thảm khốc vọng đến, hẳn đó là những người đào tẩu đã gặp nạn giữa đường.
Lâm Triển Diệu kinh hãi nhìn Diêu Yến Huy nói :
- Lão ma đầu ấy hẳn đã đến, chúng ta phải có sự chuẩn bị mới được!
Diêu Yến Huy gật đầu :
- Vâng, chúng ta hãy đến dưới cây cổ tùng kia tĩnh tọa điều tức, dùng nội công chống lại Ma âm.
Khi họ ngồi xuống xong, tiếng chuông đã càng lúc càng gần, quần hào hiện diện thảy đều ngồi xếp bằng nhắm mắt vận công.
Tiếng chuông lảnh lói vẫn từng tiếng vọng đến, dư âm lãng đãng trong không gian, hồi lâu không dứt.
Những người công lực kém cỏi đã toàn thân toát mồ hôi, người run lẩy bẩy, hiển nhiên không còn chịu đựng nổi nữa.
Mặt trời thu như một vòng lửa treo cao trên không, cả đỉnh Chúc Dung phong ngoại từ tiếng chuông khủng khiếp ấy, mặt đất hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ thoáng nghe tiếng thở của hơn trăm cao thủ võ lâm.
Đột nhiên, tiếng đàn “tính tính tang tang” từ xa vọng đến, âm thanh tuy không lớn, nhưng đã lấn át tiếng chuông, thoạt nghe như là tiếng chuông hòa hợp với tiếng đàn vậy.
Lạ thay, sau khi tiếng đàn vang lên, quần hào liền cảm thấy như sự trói buộc đã được cởi mở, áp lực cũng giảm đi rất nhiều.
Sau cây cổ tùng bỗng có người thở phào nói :
- Trời đất! Tiếng chuông thật là tà môn!
Một người khác tiếp lời :
- Thư mỗ dám đánh cuộc, chuông này hẳn là được đúc bằng vàng, lão mê tiền có hứng thú không?
Thì ra bốn vị trong Thần Châu cửu quái đã ngồi ở sau cây cổ tùng, người lên tiếng nói là Hoa Si Hoa Vô Phẩm và Đỗ Quỷ Thư Lão Thiên.
Tài Mê Tiền Như Mệnh khẽ cười nói :
- Đương nhiên là có hứng thú, Tiền mỗ đoán chuông này ít ra cũng nặng trên hai trăm cân, nhưng Tiền mỗ chỉ dám nghĩ đến thôi!
Mai Công Trương Toản cười tiếp lời :
- Cũng được, nghĩ đến cũng đủ thỏa thích rồi!
Hoa Vô Phẩm cười tiếp lời :
- Về chuyện ấy thì lão mê tiền ngươi không bằng được Hoa mỗ, trước các cô nàng xinh đẹp, ngoài trừ nghĩ còn có thể ngắm nhìn thỏa thích!
Ngay khi họ nói, tiếng chuông lại vang lên, lấn át tiếng đàn.
Hoa Sơn lão nhân bỗng quát to :
- Còn chưa chạy mau, kẻo không còn kịp nữa!
Thì ra ông nhận ra sự sát phạt trong tiếng chuông đã càng nực nồng hơn, như là bị tiếng đàn khích nộ, nếu đến lúc tiếng chuông đã khắc chế tiếng đàn, tiếp theo sẽ là một cuộc tàn sát đẫm máu.
Người của chín đại môn phái vừa nghe vậy, liền tức tung mình chia nhau chạy xuống núi.
Mai Công Trương Toàn bỗng lớn tiếng mắng :
- Tiểu tử ngươi thật vô tích sự, Hải Lão đại đã uổng phí tâm huyết trao Thúy Ngọc tiêu cho ngươi, mang theo bên mình để làm gì, cho người ta xem chơi hả?
Diêu Yến Huy nghe vậy liền động tâm, vội quay sang Lâm Triển Diệu nói :
- Lâm sư huynh, hãy đưa các vị cô nương rời khỏi đây mau!
Lâm Triển Diệu lưỡng lự :
- Còn Diêu sư huynh thì sao?
Diêu Yến Huy trầm giọng :
- Tiểu đệ có việc quan trọng khác, Lâm sư huynh hãy mau...
Chàng chưa kịp dứt lời, tiếng chuông đã vang lên trên đỉnh không như sấm rền, đinh tai nhức óc. Lâm Triển Diệu và bốn nàng đâu còn dám chần chừ, quay người phóng đi ngay.
Nhưng họ không chạy xa bởi lo lắng cho Diêu Yến Huy, nhất là Vân Thường Tiên Tử Tư Đồ San, Lạt Thủ Hằng Nga Tiểu Huệ và Lữ Phụng Ngọc cô nương.
Nên họ chỉ chạy ra xa khoảng hai tầm tên bắn, nấp vào trong một thạch động, may thay thạch động ấy ở ngay đối diện Đền Chúc Dung, nhìn thấy rất rõ ràng.
Ngay khi họ vừa ẩn nấp xong, bỗng nghe một tiếng nổ kinh hồn, tiếp theo là tiếng rít gió lảnh lói.
Từ xa nhìn, chỉ thấy một số người chạy chậm trước tiên bị tiếng nổ khiến cho lăn lộn trên mặt đất, rồi sau bị tiếng rít gió làm cho ôm đầu rên la, thất khiếu trào máu chết một cách thảm thiết.
Ngay khi ấy, bỗng tiếng tiêu xuyên mây nứt đá vang lên, trên không liền tức có sự biến hóa.
Chỉ thấy mây trời cuồn cuồn như sóng xô, thoáng chốc đã che mất vầng thái dương, bầu trời liền trở nên u ám, từ xa xuất hiện một vòng sáng, nhanh như chớp bay đến, vừa tiếp cận những áng mây như sóng dữ, liền như bị một sức mạnh rất lớn chặn lại, xung đột nhau dữ dội.
Lại nhìn Diêu Yến Huy dưới cây cổ tùng, chỉ thấy chàng tiêu ngọc kề môi, tay bám lỗ tiêu, tuy không nghe chàng thổi ra âm điệu gì, nhưng vẻ mặt chàng nặng nề, trán đẫm mồ hôi, hiển nhiên lúc này chàng đã dốc hết toàn lực ứng phó, đủ biết kẻ địch lợi hại đến dường nào.
Lữ Phụng Ngọc thấy vậy, lòng hết sức xót xa, mắt rướm lệ ai oán nói :
- Huy ca một mình chống lại cường địch, chúng ta không hề giúp được chút gì, để tiểu muội đến xem thử!
Đoạn liền lao ra ngoài động, Tư Đồ San vội nắm tay nàng kéo lại và quát :
- Ngọc muội định làm gì vậy? Muốn hại chết Huy đệ hả?
Lữ Phụng Ngọc não nề nói :
- San tỷ...
Tư Đồ San vỗ về :
- Hãy yên tâm, Huy đệ không việc gì đâu. Nhưng nếu Ngọc muội mà đến đó, sẽ khiến Huy đệ phân tâm, vậy mới thật nguy hiểm!
Nàng vừa dứt lời, vòng sáng trên không đã tiến đền gần mấy trượng, mắt thấy đã sắp đến đỉnh đầu Diêu Yến Huy.
Bỗng tiếng đàn lại vang lên, tiết tấu rất vui nhộn, khiến người cơ hồ muốn đứng lên nhảy múa.
Tiếng đàn vừa trỗi lên, tiếng tiêu cũng bỗng trở nên cao vút, tiết tấu rất thanh nhã,, tiếng đàn và tiếng tiêu như vô hình phối hợp nhau, tiếng chuông như đã bị lấn át, âm thanh không còn vang vọng nữa.
Vòng sáng trên không cũng dần bị mây trắng bao phủ, càng lúc càng lu mờ.
Sau cùng, tiếng chuông đã ngưng, tiếng đàn cũng ngưng, chỉ còn lại tiếng tiêu, như đang đưa tiễn tiếng chuông ra đi.
Hoa Vô Phẩm bỗng đứng phắt dậy, lớn tiếng nói :
- Lão mê tiền, chúng ta đến đây để làm gì?
Tiền Như Mệnh vỗ mạnh lên đầu nói :
- Đúng rồi, chúng ta đã hứa với Bạch Nương Nương là đi tìm Thúy Ngọc tiêu và Bích Ngọc Cầm kia mà!
Mai Công Trương Toàn tiếp lời :
- Thúy Ngọc tiêu chẳng phải ở ngay đây là gì?
Hoa Vô Phẩm vội nói :
- Nhưng còn Bích Ngọc Cầm thì sao?
Thư Lão Thiên tiếp lời :
- Chúng ta hãy đi tìm mau! Thư mỗ dám đánh cuộc, đang ở gần đây thôi!
Tiền Như Mệnh hối hả nói :
- Vậy hãy đi mau, đừng để người ta bỏ đi mất, chúng ta lại hụt lần nữa!
Dứt lời đã tung mình dẫn trước phóng đi, ba lão khác cũng liền phi thân theo sau, thoáng chốc đã mất dạng.
Lúc này hiện trường lại nhốn nháo lên, đó là bởi một số người không chịu nổi tiếng chuông, đã thất khiếu trào máu chết một cách khủng khiếp.
Giờ đây, Diêu Yến Huy bởi dùng chân lực thổi tiêu chống lại tiếng chuông, đã thọ nội thương, đang vận chân khí điều tức.
Khi chàng vận hành một chu kỳ, đã dần nén huyết khí sôi trào trong lồng ngực, mở mắt ra nhìn, thấy người của chín đại môn phái đã bỏ đi hết, giờ chỉ còn lại người của tam bang tứ hội trong hắc đạo, đã bao vây chàng vào giữa và thảy đều mặt lộ vẻ tức giận.
Thì ra đó đều là cao thủ trong tứ hội, họ đã bị Liệt Hỏa Ma Quân Tăng Bỉnh Lợi kích công, nói những người chết đều là do ma âm của Diêu Yến Huy gây ra, nên họ mới xúm đến bao vây chàng.
Hội chủ của Lập Võ Hội là Báo Vương Hứa Tịnh giận dữ nói :
- Tiểu tử, tứ hội giang hồ của bọn ta có hiềm khích gì với ngươi, mà ngươi lại dùng ma âm gây thương vong cho đệ tử của Hứa mỗ, ngươi phải trả lời rõ ràng mới được!
Diêu Yến Huy thấy mình bị bao vây, lòng tuy có hơi kinh hãi, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, suy ngẫm câu hỏi của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT