Quả nhiên, dược tính vừa lan đi, máu trên mặt Diêu Yến Huy liền ngừng chảy, khắp người cũng cảm thấy ít đau khổ hơn, nhưng chàng lại hết sức kinh hãi, bởi lúc này chàng đang muốn chết, đương nhiên rất sợ thương thế thuyên giảm.
Tăng Tú Anh thấy linh dược có công hiệu vui mừng khôn xiết, vội lại trút ra mười mấy hoàn thuốc, và cũng với cách thức như trước cho Diêu Yến Huy uống vào.
Đột nhiên, Diêu Yến Huy chẳng rõ sức lực từ đâu có, vùng khỏi vòng tay của Tăng Tú Anh, đứng lên loạng choạng bước đi. Tăng Tú Anh sửng sốt, vội cất bước đuổi theo, hai tay vịn lấy vai Diêu Yến Huy, thấp giọng nói :
- Trời hỡi! Diêu Yến Huy này kiếp trước đã làm nên tội ác gì mà lại bị hành hạ tàn bạo thế này?
Bỗng lại vùng khỏi hai tay Tăng Tú Anh, cất bước đi tiếp. Diêu Yến Huy lại loạng choạng tiến tới mấy thước, càng cách vực thẳm gần hơn. Tăng Tú Anh không dằn lòng nổi, lại phi thân đến kéo giữ chàng lại.
Diêu Yến Huy quát :
- Sao huynh đài không vâng lời thế này?
Tăng Tú Anh não nề nói :
- Không, cho dù Diêu huynh quát la thậm chí chửi mắng hay đánh đập, tiểu đệ cũng không buông Diêu huynh ra nữa
Diêu Yến Huy bỗng buông tiếng thở dài, bi thương nói :
- Huynh đài tội gì vậy chứ? Tại hạ đã mất tất cả, nếu tiếp tục trộm sống chỉ thêm đau khổ mà thôi...
Tăng Tú Anh vội tiếp lời :
- Không, Diêu huynh không bao giờ mất tất cả, Diêu huynh vẫn còn có thể tiếp tục sống vui sướng, cuộc đời sẽ cho Diêu huynh sự ấm áp, Diêu huynh còn có người yêu, còn có xá muội, họ sẽ hết lòng chăm lo cho Diêu huynh, và còn có bằng hữu, họ sẽ mang niềm ấm áp cho Diêu huynh...
Những tiếng “người yêu” và “bằng hữu” đã khiến Diêu Yến Huy rúng động cõi lòng, chàng lẩm bẩm :
- Người yêu! Bằng hữu! Nghĩa huynh hỡi, huynh có biết tiểu đệ đã sắp rời xa huynh hay không? Diệp tỷ tỷ hỡi, tỷ tỷ có biết tiểu đệ đã sắp vĩnh biệt tỷ tỷ hay không?
Ngay khi ấy, bỗng một bóng người từ trên không hạ xuống, buông một chuỗi cười sắc lạnh, vung chưởng bổ vào Tăng Tú Anh. Tăng Tú Anh đang đau xót cho cảnh ngộ bi thảm của Diêu Yến Huy, tâm thần cơ hồ tê liệt, sao thể tránh khỏi một chưởng ấy, chỉ nghe nàng rú lên một tiếng thảm thiết, người bị đánh văng bay đi xa sáu bảy thước.
Người ấy lại buông một chuỗi cười sắc lạnh, lướt tới nhanh như chớp, chộp lấy tay phải Diêu Yến Huy, quát to :
- Diêu Yến Huy, ngươi còn chưa chịu khai ra chỗ cất giấu Bách Hội chân kinh hay sao?
Diêu Yến Huy bị người khống chế, lòng vốn đang khích động, lại đâm ra bình lặng, lạnh lùng nói :
- Thiếu gia đến chết cũng không khai ra... Ngươi có lẽ là lão ác long chứ gì?
Người ấy chính là Hàn Băng Ác Long, lão cười ha hả nói :
- Diện mạo bị huỷ, cánh tay bị gãy, đó là sự báo ứng tính ngoan cố của ngươi, nếu ngươi còn chưa chịu khai, lão phu sẽ bẻ gãy cả cánh tay phải của ngươi.
Tăng Tú Anh bị đánh văng ra xa, lúc này mới lồm cồm bò dậy, nghe vậy cả kinh, vội tung mình lao tới, vung chưởng bổ vào Hàn Băng Ác Long và quát :
- Lão không được làm hại Diêu huynh nữa...
Hàn Băng Ác Long cười ha hả, vung chưởng bổ ngược ra sau. Chưởng này kình lực rất mạnh, Tăng Tú Anh lại bị đánh văng bay ra xa hơn trượng, “phịch” một tiếng rơi xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng vẫn cố sức đứng lên.
Bỗng nghe mấy tiếng cười lạnh lùng vọng đến, tiếp theo là ba bóng người cao to phóng đến như bay, người chưa đến đã quát :
- Lão quái vật định độc chiếm Bách Hội chân kinh không được đâu!
Hàn Băng Ác Long tức giận quát :
- Phú Lĩnh tam hung các ngươi có tư cách gì mà học Bách Hội chân kinh?
Phú Lĩnh tam hung lão đại Âm Tâm Vô Thường cười hăng hắc nói :
- Vậy thì bọn ta phải dùng đến võ lực rồi!
Đoạn liền nháy mắt ra hiệu, ba người tung mình án ngữ ba góc, bao vây Hàn Băng Ác Long vào giữa.
Hàn Băng Ác Long kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói :
- Phú Lĩnh tam hung các người dù có liều mạng cũng chẳng làm gì được lão phu!
Dứt lời, tiện tay đẩy Diêu Yến Huy sang bên.
Lão bởi biết Phú Lĩnh tam hung liên thủ, mình không sao đương cự nổi, sợ mang theo Diêu Yến Huy bất tiện, nên tiện tay đẩy chàng ra, nhưng lão không chú ý đến phương hướng, đã đẩy Diêu Yến Huy ngã xuống bên bờ vực. Diêu Yến Huy cảm thấy hai chân không chạm đất, biết là đang nằm bên bờ vực, hết sức mừng rỡ, vội gắng sức đứng lên.
Phú Lĩnh tam hung bị Hàn Băng Ác Long buông lời khinh miệt, Phán Quan Hung Thần tính nóng như lửa, không sao nhẫn nhịn nổi, liền vung tay xuất chưởng và tức giận quát :
- Lão quái vật thật khinh người quá đáng, xem chưởng!
Hàn Băng Ác Long buông tiếng cười khảy, vung chưởng đón tiếp, cuộc chiến liền tức diễn ra. Âm Tâm Vô Thường bỗng cất bước đi về phía Diêu Yến Huy. Tăng Tú Anh gắng sức đứng lên, thấy Diêu Yến Huy đang đứng bên bờ vực, cả kinh thất sắc, vội lớn tiếng gọi :
- Diêu huynh!
Đồng thời, nàng tung mình lao tới.
Bỗng nghe một tiếng nói vọng đến :
- Anh nhi!
Rồi thì sau cổ đã bị người ta túm lấy, Tăng Tú Anh hoảng kinh, nàng đã biết người túm mình là ai, vội hét to :
- Phụ thân, buông nữ nhi ra mau!
Đoạn lại cố sức chạy tới, nhưng người phía sau không hề buông nàng ra.
Ngay khi ấy, Diêu Yến Huy bỗng ngước mặt lên trời, với giọng thê thiết nói :
- Phụ mẫu, huynh đệ, ân sư... vĩnh biệt.
Dứt lời, chàng liền ngã người ra sau.
Âm Tâm Vô Thường thấy vậy cả kinh, vội tung mình lao đến, vung tay chộp hụt, Diêu Yến Huy đã rơi thẳng xuống vực thẳm như hạt châu đứt dây. Âm Tâm Vô Thường mắt nhìn vực sâu thăm thẳm, đứng thừ ra tại chỗ. Tăng Tú Anh thấy Diêu Yến Huy đã rơi xuống vực, nàng kêu lên một tiếng thảng thốt, liền tức ngất xỉu.
Lúc Diêu Yến Huy rơi xuống, trên vực bóng người liên tiếp phóng đến, kèm theo mấy tiếng hớt hải gọi :
- Diêu hiền điệt!
Tiếp theo một cuộc chiến ác liệt đã diễn ra. Thì ra tiếng gọi hớt hải đó là của Tứ tuyệt, họ thấy Diêu Yến Huy rơi xuống vực thẳm, lửa căm hận trong lòng đã trút vào Hàn Băng Ác Long và Phú Lĩnh tam hung, lập tức vung chưởng tấn công họ tới tấp.
Tứ tuyệt lòng đang căm hận lẫn tuyệt vọng, xuất thủ chẳng chút nương tình, nhưng đối phương cũng là nhân vật trong Võ Lâm thập tứ kỳ, võ công đâu phải tầm thường, thế là trên Vân Vụ sơn đã diến ra một cuộc chiến hiếm có trong võ lâm...
Một kỳ tài võ học vừa chớm nở, vì Bách Hội chân kinh đã rơi xuống vực sâu vạn trượng trên Vân Vụ sơn, chẳng rõ sống chết. Thế nên, trên giang hồ lập tức truyền đi tử tín của Diêu Yến Huy...
Thế là, cơn sóng gió do Bách Hội chân kinh gây ra trên giang hồ cũng lắng dịu theo tử tín của Diêu Yến Huy... Nhưng đó chỉ là tạm thời, rồi đây một trận đại hào kiếp sẽ bùng nổ bởi tin đồng về cái chết của Diêu Yến Huy. Sư phụ của Diêu Yến Huy, Tùng Vân đạo nhân nghe tin dữ của đồ đệ, chẳng có chút hành động gì, như chẳng chút bận tâm về cái chết của Diêu Yến Huy. Chả lẽ ông không có tình sư đồ hay sao? Chẳng phải vậy! Vậy sao ông lại điềm nhiên? Đó chỉ có bản thân ông mới biết, người ngoài không sao hiểu được.
Khi Tứ tuyệt lên Đới Vân sơn báo cho Tùng Vân đạo nhân biết tin chết của Diêu Yến Huy, ông chỉ ơ hờ nói là số của Diêu Yến Huy phải gặp tai kiếp như vậy, sức người không thể vãn hồi được. Vì chuyện ấy, Tây Phong và Bắc Khất suýt đã trở mặt thành thù với Tùng Vân đạo nhân.
Hôm sau ngày Diêu Yến Huy rơi xuống vực thẳm, trên bờ vực ấy đã xuất hiện một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp tuyệt trần và khí chất cao quý.
Thiếu nữ áo trắng với đôi mắt cực kỳ quyến rũ nhìn xuống vực thẳm, mặt đầy vẻ thê thiết lẩm bẩm :
- Diêu Yến Huy, lẽ ra ta muốn thành toàn cho ngươi, nhưng trái lại đã làm hại ngươi. Ôi! Chỉ trách là ta đã rời xa ngươi quá lâu, đã đến trễ một ngày...
- Ủa, đây chẳng phải là chỗ ở của Hải sư bá là gì?
Thiếu nữ áo trắng bỗng tung mình phóng xuống vực thẳm... Một thiếu nữ yếu đuối phóng xuống vực sâu vạn trượng, hậu quả ra sao, không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng sự đời luôn ra ngoài dự liệu của con người, thiếu nữ áo trắng phóng xuống không lâu, lại phóng trở lên, e chỉ có thần tiên mới có tài cán như vậy. Chả lẽ thiếu nữ áo trắng này lại là Hằng Nga trên trời hay sao? Lúc này mà có người nhìn thấy, chắc hẳn sẽ nghĩ như vậy!
Sau khi thiếu nữ áo trắng đi khỏi, Vân Vụ sơn lại trở về với sự yên tĩnh, không một bóng người, chỉ còn mây mù bao phủ quanh năm...
* * * * *
Mấy tháng sau, giang hồ đang bình yên bỗng trong cùng lúc đã xảy ra hai sự kiện kinh người, chấn động toàn thể võ lâm.
Một là do Tư Đồ San gây ra, nàng ở trên Lư sơn miệt mài khổ luyện tuyệt học trong Bách Hội chân kinh, lẽ ra có quả linh chi trợ giúp, nàng có thể đạt được công hiệu gấp bội, song vì quá yêu Diêu Yến Huy, chấp luyện học chậm võ công thành mấy tháng, buộc Diêu Yến Huy phải ăn quả linh chi. Nhưng dưới sự chỉ dạy của đệ nhất kỳ nhân võ lâm Từ Bi thánh ni, lại thêm nàng là một kỳ tài luyện võ, và Bách Hội chân kinh là thượng bối sư môn nàng chép ra, nên tuy không có sự trợ giúp của quả linh chi, nàng cũng thu được hiệu quả gấp bội.
Khi nàng luyện thành tuyệt học hạ sơn, việc trước tiên là dò la tin tức của Diêu Yến Huy, bởi trong nửa năm qua, hình bóng của Diêu Yến Huy luôn xuất hiện trong đầu nàng và ngày một sâu đậm hơn... Nếu không phải luyện công cần thiết hơn, nàng đã xuống núi đi tìm Diêu Yến Huy từ lâu rồi.
Sau khi hay tin Diêu Yến Huy đã bị người cưỡng bức xuống vực thẳm, nàng đã bàng hoàng như sấm nổ ngang tai, đứng thừ ra đến cả giờ. Đòn đả kích bất ngờ ấy khiến nàng không sao chịu đựng nổi, nhưng nàng không khóc, cho khóc là sự biểu hiện của kẻ hèn yếu, mà phải bằng vào thanh bảo kiếm Tùng Vân báo thù cho Diêu Yến Huy thì mới không phụ nghĩa kết bái đệ huynh. Thế là lòng nàng đã quyết, cũng chẳng muốn đổi lại nữ trang nữa, vẫn mặc y phục thư sinh, anh tuấn tao nhã, chỉ có điều là đôi mày luôn đượm sát khí.
Trong một đêm, nàng đã dùng kiếm giết chết mười mấy người, bất kể họ là thiện hay ác, chỉ cảm thấy ghét là ra tay giết. Tâm lý thiên khích ấy của nàng hoàn toàn là phát sinh bởi quá yêu Diêu Yến Huy, khi nghe thảm biến, tâm thần bị đả kích quá mạnh, đã khiến nàng tâm lý biến thái khác thường.
Nàng đã luyện thành toàn bộ võ công trong Bách Hội chân kinh, nếu thật sự lạm sát không phân biệt thiện ác thì vận mệnh võ lâm sẽ tột cùng bi thảm. Nhưng hiện tượng ấy sẽ không duy trì quá lâu, bởi hai người có thể giải trừ, đó là Từ Bi thánh ni và Diêu Yến Huy.
Người thứ nhất là sư phụ nàng, chẳng những sư mệnh không thể chống lại, mà võ công cũng có thể áp chế nàng. Người thứ nhì là kẻ nàng yêu tha thiết, chỉ cần Diêu Yến Huy gặp nàng, việc khó đến mấy cũng có thể giải quyết ngay. Thế nhưng, trên giang hồ không hề biết điều ấy, trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ nàng.
Nhưng một sự kiện khác thì lại chẳng tầm thường, tuy chưa từng sát hại người náo, nhưng chỉ nghe âm thanh cũng đủ khiến mọi người trên giang hồ kinh hoàng điêu đứng.
Đó là âm thanh gì? Do ai gây ra?
Chỉ cần một hồi chuông dài là có thể gây chết người, đó là sự thật chấn động giang hồ hồi trăm năm trước, tiếng chuông đã khiến mọi người trên giang hồ tan gan vỡ mật... Còn như tiếng chuông là do ai gióng lên? Đó là một bí mật, trong trăm năm qua không ai tìm ra cẩu trả lời.
Nhưng hồi trăm năm trước, tiếng chuông giết người ấy đã được mang danh Chung Thanh Ma Ảnh, bởi sau khi tiếng chuông vang lên, liền có một bóng người cực nhanh vọt lên không hoặc lượn quanh kẻ xấu số, sau đó biến mất hệt như quỷ mị. Bóng người ấy nhanh đến mức không sao nhìn thấy diện mạo, thoạt ẩn thoạt hiện, toàn thân đầy vẻ ghê rợn, hệt như ma quỷ và lòng dạ hết sức độc ác, hễ tiếng chuông vang lên là phải giết người mới ngưng.
Lần này tiếng chuông lại vang lên, tuy cách lần trước đã tám mươi năm và khác hẳn khi xưa chưa có giết người, nhưng các lão tiền bối võ lâm đều biết hành vi tàn ác trong quá khứ của Chung Thanh Ma Ảnh, nên đã nhanh chóng đồn khắp giang hồ. Dĩ vãng kinh hoàng lập tức phủ trùm khắp giang hồ, khiến mọi người luôn nơm nợp lo âu, ăn ngủ không yên.
Vào một ngày hoàng hôn, ánh chiều tà còn lảng vảng trên núi, một thiếu niên thư sinh anh tuấn tao nhã, lưng đeo trường kiếm, đôi mày chau chặt, chậm rãi đi vào Phong Lãnh quan... Vào đến Phong Lãnh quan, thiếu niên thư sinh dừng bước quay đầu nhìn, rồi liền lại cất bước, đi về phía một khách điếm tên Hiệp Hưng.
Thiếu niên thư sinh người anh tuấn, y phục lại sang trọng, điếm tiểu nhị vừa thấy có thần tài đến cửa, từ xa đã khom lưng khúm núm chạy ra đón. Thiếu niên thư sinh chẳng thèm đếm xỉa đến y, vào đến trong khách điếm mới cất tiếng lạnh lùng nói :
- Phòng số 13 dãy phía tây còn trống hay không?
Điếm tiểu nhị thấy thiếu niên thư sinh lạnh lùng khó tính, lòng thầm làu bàu :
- Vương Tứ Tam ta nếu không phải thấy ngươi có tiền, hừ! Chả thèm đếm xỉa đến ngươi đâu!
Y tuy nghĩ vậy, nhưng không dám để lộ ra mặt, khom mình cung kính nói :
- Còn, tiểu nhân luôn để dành cho công tử!
Thiếu niên thư sinh khoát tay :
- Hãy đưa ta đi mau!
Điếm tiểu nhị vội đưa thiếu niên thư sinh đi qua một hành lang, đến trước gian phòng số 13 dãy phía tây, mở cửa ra cho thiếu niên thư sinh vào. Thiếu niên thư sinh vào trong phòng, vẻ mặt bỗng trở nên hết sức đau khổ, quét mắt nhìn khắp mọi nơi trong phòng. Điếm tiểu nhị thấy vậy, lòng hết sức thắc mắc.
Thiếu niên thư sinh nhìn một hồi, thấy điếm tiểu nhị chưa bỏ đi, bèn trừng mắt lạnh lùng quát :
Điếm tiểu nhị bị xối cho một gàu nước lạnh, tức tối thầm nhủ :
- “Hừ! Ngươi chẳng qua cậy có chút tiền bạc đã quát nạt Vương Tứ Tam ta thế này, để rồi xem ngươi có giàu suốt đời hay không?”
Nhưng y vẫn cung kính nói :
- Vâng!
Đoạn liền quay người lui ra khỏi phòng.
Thiếu niên thư sinh thấy điếm tiểu nhị đi khỏi, liền đóng cửa lại, chậm rãi bước đi đến bên giường, mặt đầy vẻ bi thương, nhưng không hề rơi nước mắt. Bỗng y lẩm bẩm :
- Huy đệ! Nhớ hôm ấy chúng ta đã uống rượu kết nghĩa trong gian phòng này, lúc bấy giờ đệ đã yêu cầu cùng ngủ chung giường chuyện vãn với tỷ tỷ, tỷ tỷ đã từ chối nhưng trong lòng biết bao mong muốn như vậy... Nào ngờ chia tay trên Độc Tú phong đã trở thành vĩnh quyết!
- Hơn nữa, Huy đệ lại là vì tỷ tỷ, không muốn cho kẻ khác đến Lư sơn quấy nhiễu tỷ tỷ tiềm tu, Huy đệ đã nói dối là mình đã lấy được Bách Hội chân kinh, chính vì vậy mà Huy đệ đã bị người hãm hại
- Ôi! Huy đệ tội gì lại vậy kia chứ? Cho dù để kẻ khác biết Bách Hội chân kinh đã lọt vào tay tỷ tỷ, ai mà dám lên Lư sơn cướp đoạt?
- Nay tỷ tỷ đã luyện thành tuyệt học, nhưng Huy đệ đã ra đi mất rồi, võ công của tỷ tỷ có ích gì? Sống còn có ý nghĩ gì?
Bỗng thiếu niên thư sinh mặt ngập đầy hận thù, giọng căm phẫn nói :
- Tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho Huy đệ, giết hết tất cả những kẻ nào muốn cướp đoạt Bách Hội chân kinh, hoặc từng có mặt trên Độc Tú phong! Tỷ tỷ phải giết, phải nhuộm cho Tùng Vân kiếm thành một thanh kiếm máu!
Thiếu niên thư sinh sát khí đằng đằng, trở tay rút lấy trường kiếm bên lưng, chỉ thấy ánh kiếm lấp loá, trong phòng liền trở nên lạnh toát, ánh bạc chói loà.
Thiếu niên thư sinh giơ bảo kiếm lên, não nề nói :
- Tùng Vân kiếm hỡi! Rồi đây máu tanh sẽ nhuộm đỏ mi, ta phải sử dụng mi một cách triệt để, để cho mi nếm thật nhiều máu và thịt người!
- Tư Đồ San này sẽ là một Thôi Mệnh phù nhân gian của Diêm La vương... sẽ bằng vào một thanh Tùng Vân kiếm báo thù cho người yêu
Thiếu niên thư sinh này chính là Tư Đồ San, đã cải dạng nam trang kết nghĩa với Diêu Yến Huy. Tư Đồ San mắt nhìn vào ánh kiếm chói loà, nỗi lòng khích động như đã lắng dịu khá nhiều, chỉ thấy nàng nghiêng người ngồi xuống giường, không ngủ cũng chẳng động đậy. Bỗng nàng mở bừng mắt, mày hiện sát khí, lướt đến đẩy cửa sổ, cười khảy nói :
- Kẻ nào?
Liền có một tiếng cười sắc lạnh vang lên, rồi thì một bóng người cao gầy từ trên một cây to trong vườn phóng xuống, chân vừa chạm đất, liền lại cười sắc lạnh nói :
- Tiểu tử ngươi thật là thính tai!
Tư Đồ San cười khảy :
- Lão thất phu là ai?
Người ấy nghe Tư Đồ San mắng mình là lão thất phu, tức đến la oai oái, đôi mắt ưng ngập đầy hung quang, trừng lên nhìn Tư Đồ San, trầm giọng nói :
- Tiểu tử ngươi dám mắng lão phu, không muốn sống nữa hả?
Tư Đồ San cười khảy :
- Chính lão thất phu không muốn sống thì có!
Người ấy tức giận thét to :
- Thật là quá quắt, trước mặt Độc Ngô Công Thôi Tử mà cũng có kẻ dám xấc xược thế này!
Tư Đồ San cười khinh bỉ :
- Độc Ngô Công, lão chớ huênh hoang khoác lác, trong mắt thiếu gia chưa có một nhân vật như lão!
Độc Ngô Công sống đến từng tuổi này, mấy mươi năm tu luyện võ công, ngay cả Võ Lâm thập tứ kỳ cũng phải vị nể, đâu từng bị người khinh miệt thế này, lão cả giận buông tiếng quát vang, tay phải vung lên, một chưởng hung mãnh đổ vào Tư Đồ San và quát :
- Tiểu tử thật quá vô lễ, lão phu cũng chẳng kể cậy lớn hiếp nhỏ nữa!
Tư Đồ San lách người tránh khỏi, cười khảy :
- Hãy khoan, thiếu gia hỏi lão một điều rồi động thủ cũng chưa muộn
- Đêm hôm khuya khoắt, lão đến khách điếm này với ý định gì?
Độc Ngô Công cười hăng hắc :
- Khách điếm này đâu phải của ngươi, ngươi có quyền gì can thiệp chuyện của lão phu kia chứ?
Tư Đồ San “hừ” một tiếng lạnh lùng nói :
- Đi trong đêm khuya, hành động lén lút, không phải trộm cũng là cướp!
Độc Ngô Công bỗng quát to :
- Lão phu muốn lấy thanh kiếm bên lưng ngươi, vậy thì sao nào?
Tư Đồ San nhướng mày, cười khinh miệt nói :
- Không sao, chỉ cần lão có bản lĩnh...
Nàng bỗng sầm mặt, trầm giọng quát :
- Độc Ngô Công, lúc tranh giành Bách Hội chân kinh trên Độc Tú phong, phải chăng lão cũng có mặt?
Độc Ngô Công không hiểu vì sao Tư Đồ San bỗng hỏi vậy, chẳng chút đắn đo cười khảy nói :
- Tiểu tử hỏi việc ấy chi vậy? Bách Hội chân kinh là kỳ thư trong thiên hạ, người nào không muốn có được, chỉ đáng tiếc là Diêu Yến Huy đã chết...
- Im ngay!
Tư Đồ San nghe Độc Ngô Công đề cập đến Diêu Yến Huy, mặt liền hiện sát cơ, căm thù nói :
- Nếu lão đã từng dự vào cuộc tranh giành Bách Hội chân kinh, lão chết chắc dưới kiếm của thiếu gia rồi!
Dứt lời liền tức tung mình, phóng đi ra ngoài khách điếm và nói :
- Nơi này động thủ bất tiện, chúng ta hãy ra ngoài kia!
Độc Ngô Công nghe giọng điệu đối phương xem mình như cá nằm trên thớt, lão sao thể nhẫn nhịn nổi nữa, liền tung mình đuổi theo và quát :
- Ra ngoài thì ra ngoài, chả lẽ lão phu lại sợ tên nhãi ranh ngươi hay sao?
Tư Đồ San chẳng đếm xỉa đến lão, phóng đi một mạch đến ngoài Phong Lãnh quan, dừng lại ở nơi ít người qua lại, quay người lạnh lùng nói :
- Độc Ngô Công, lão có biết thiếu gia là ai không?
Độc Ngô Công cười khảy :
- Cùng lắm cũng chỉ là một tên nhai ranh miệng còn hôi sữa chứ gì!
Tư Đồ San buông tiếng cười vang một hồi, giọng căm hận nói :
- Lão đã là kẻ sắp chết, thôi thì thiếu gia cho lão biết! Bách Hội chân kinh đang ở trên mình thiếu gia, Diêu Yến Huy chính là nghĩa đệ của thiếu gia, thiếu gia là Tư Đồ San, ha ha....
Bỗng rút Tùng Vân kiếm ra, dưới ánh trăng, ánh bạc lấp lánh, Độc Ngô Công buột miệng kêu lên :
- Quả là một thanh bảo kiếm!
Tư Đồ San mày chau chặt, mắt ngập sát cơ, giơ kiếm lên nói :
- Tùng Vân kiếm hỡi! Đêm nay mi sẽ lại nhuốm máu nữa rồi!
Bỗng quay người quát :
- Độc Ngô Công, hãy mau hiến máu cho bảo kiếm của thiếu gia!
Rồi liền tung mình lao tới, trường kiếm vung ra, nhanh như chớp quét ngang lưng Độc Ngô Công, uy thế hết sức hung mãnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT