Bạch Nguyên Chương biết Hùng Đại Niên là người nóng nảy, nên để mặc lão ta nói một hồi cho hả, đợi khi dứt lời rồi mới xót xa đáp :

- Viên “Cửu Chuyển Phản Hồn đan” và chút y thuật của Bạch mỗ chỉ có thể đôi bệnh cứu chữa, chứ không có pháp đòi lại mạng sống trong tay Diêm Vương! Lúc Bạch mỗ và Cô Vân đạo trưởng đến nơi, thì Bành huynh đã hồn lìa khỏi xác dưới chỉ lực của Giả lão đệ đây.

Hùng Đại Niên vì quá xót thương người bạn tri kỷ chết thảm, nên lão ta không kịp nghe kỹ hàm ý trong lời nói của Bạch Nguyên Chương, chỉ kịp nghe nói Vạn Bác thư sinh bị chết dưới chỉ lực của Giả Y Nhân, lão đã trợn mắt hét lớn một tiếng rồi tung ngay một chưởng nhằm chàng thư sinh tuấn tú đứng cách mình chỉ có ba, bốn bước!

Trong năm vị võ lâm kỳ hiệp, luận về chân khí nội lực thì phải kể Nhân Tâm Quốc Thủ Trại Hoa Đà và Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên là xuất sắc nhất.

Nhất là chưởng lực lại được đánh ra trong lúc đang đau thương tức giận cực độ nên sức mạnh chẳng khác nào sóng gầm gió thét!

Vừa đứng gần lại vừa xuất kỳ bất ý nên Giả Y Nhân không đề phòng, tình thế rất nguy hiểm! Thì may thay Bạch Nguyên Chương và Cô Vân đạo trưởng hai vị kỳ hiệp vốn biết tính tình nóng nảy của Hùng Đại Niên, nên cả hai đồng vung tay chận chưởng phong lại, vậy mà đầu vai trái chàng vẫn bị dư lực của chưởng lực quét trúng phải thối lui nửa bước và nhờ có nội công hùng hậu nên chỉ hơi ê ẩm nhức nhối một chút thôi.

Động Đình Điếu Tẩu Vân lão ngư nhân có vẻ già dặn kinh nghiệm giang hồ hơn nên vội giải thích!

- Sao Hùng huynh hồ đồ như người mê ngủ vậy? Nếu thực Bành huynh bị Giả lão đệ hãm hại, thì đời nào Bạch huynh và Cô Vân đạo trưởng lại chịu xưng hô thân mật mà còn ở chung trong một nhà không có vẻ gì thù hằn như thế?

Nghe nói, Hùng Đại Niên cũng tự biết mình xuất thủ quá lỗ mãng, nên có vẻ thẹn thùng, mặt đỏ như gấc. Lúc đó, Vân lão ngư nhân đã vòng tay xin lỗi Giả Y Nhân :

- Xin Giả lão đệ tha thứ, vì Hùng huynh là người nóng nảy, lại đang lúc quá xót thương người bạn gìa bị chết thảm nên đã trót mạo phạm! Lão hủ nghe Bạch huynh nói, thì hình như lão đệ đã được mục kích lúc Bành lão hữu bị hãm hại! Sự việc xảy ra như thế nào xin lão đệ có thể kể rõ cho anh em lão hữu rõ đi!

Giả Y Nhân vội tươi cười đáp lễ nói :

- Vì giao tình thắm thiết, lại bất thình lình nghe tin dữ, nên Hùng đại hiệp mới có cử chỉ như vậy! Hơn nữa, vãn bối cũng không bị thương tổn gì. Vậy kính xin lão tiền bối và Hùng đại hiệp bất tất phải lưu ý. Còn việc Bành lão tiền bôí bị hãm hại ra sao? Nay được lão tiền bối hỏi đến, vãn bối xin vâng mệnh tường thuật.

Với phong độ hòa nhã và lời nói khéo léo của chàng làm cho bốn vị võ lâm kỳ hiệp cũng phải thầm khen phục.

Sau khi nghe Giả Y Nhân thuật rõ đầu đuôi câu chuyện xảy ra, Hùng Đại Niên chợt cau mày nói :

- Ơn đức của lão đệ lặn lội từ xa tời để bảo toàn di thể của người bạn già của lão khỏi bị bọn tiểu nhân hủy hoại, Hùng Đại Niên này sẽ suốt đời không quên, nhưng có một điều lão còn thắc mắc, xin lão đệ đừng cho là có tính đa nghi lão mới dám hỏi :

Chàng bèn mỉm cười đáp :

- Xin Hùng đại hiệp cứ hỏi, nếu điều gì vãn bối được biết nhất thiết sẽ trình bầy hết.

Hùng Đại Niên bèn nói :

- Lão tuy quanh năm an cư nơi rừng núi, nhưng cũng có nghe nói trong lớp giang hồ mới quật khởi có năm tay xuất sắc với danh hiệu: Tiêu, Tranh, Đồng Cổ, Sáo Trúc và Tỳ Bà, mà thiên hạ còn tặng cho một danh hiệu chung là “Ngũ Âm Năng Thủ”. Cố nhiên lão đệ đã được danh sư truyền nghệ nên bốn tiếng “Tử Địch Thanh Loa” mới vang danh võ lâm!

Song Vô Mực Tiêu Cơ Phùng Tiểu Thanh, Thái Y Ma Mật Ngạn và Song Cổ Truy Hồn Mạnh Vũ đã cùng lão đệ liệt danh trong “Ngũ âm”, hơn nữa chúng lại có danh hiệu là “ác hơn lũ ác”. Tại sao thấy lão đệ tới đây có một mình, mà chúng phải sợ hãi trốn chạy không dám tàn hại thi thể lão hữu Bành Hàm thì thực là lạ quá!

Giả Y Nhân gật đầu đáp :

- Câu hỏi của đại hiệp rất đúng, ý của gia sư định sai vãn bối đến đây trước để gặp Bành lão tiền bối nhắc người cẩn thận đề phòng. Nhưng gia sư cũng đề phòng, sợ vãn bối không may đến chậm, hai bên đã động thủ, địch nhiều ta ít không điều đình được, nên người có dặn vãn bối mượn oai danh của một vị cao nhân quán thế để khiếp phục lũ đệ tử lang độc của bọn Vực Ngoại tam hung!

Ba vị võ lâm kỳ hiệp Bạch nguyện Chương, Cô Vân đạo trưởng, và Động Đình Điếu Tẩu nghe chàng nói đều có vẻ suy nghĩ, nhưng Hùng Đại Niên có vẻ nóng nảy hơn, vội hỏi :

- Lũ nghiệt đồ của Nam Hoang Hạt Đạo và Ngọc Chỉ Linh Xà tất nhiên là mục hạ vô nhân, không coi ai ra gì vấy đại danh của vị võ lâm cao sĩ nào có thể làm cho chúng phải khiếp sợ!

- Giả Y Nhân vội đứng nghiêm chỉnh rồi cung kính đáp :

- Huyết Lệ Bố Y Đan Tâm kiếm khách!

Bốn vị võ lâm kỳ hiệp nghe đến tên vị kiếm khách này đều nghiêm chỉnh tỏ vẻ kính cần. Động Đình Điếu Tẩu cau mày hỏi chàng :

- Vị kiếm khách này, từ khi nhà Minh bị diệt vong đã ba bốn lần bốn phương triệu tập các anh hùng chí sĩ, hai khởi nghĩa dấy binh, nhưng ý trời khó cưỡng, nên rốt lại sự nghiệp đều bị thất bại, mang trên mình hàng trăm vết thương! Đã có mười mấy, hai mươi năm rồi trên giang hồ không thấy bóng người, nay lão đệ thốt nhiên nhắc đến danh hiệu của người làm saolũ tiểu bối hung hăng dữ tợn đó có thể tin được?

Giả Y Nhân cũng có vẻ như không hiểu lắc đầu đáp :

- Vãn bồi cũng cho rằng bọn chúng dễ gì đã tin nên cầm như khó tránh khỏi một trận ác đầu gian khổ, không dè trong bọn chúng có tên Ma Mật Ngạn là hung ác gian giảo nhất, khi nghe đại danh của vị kiếm khách ấy đã vội vàng khuyên hai tên đồng bọn là Mạnh Vũ và Phùng Tiểu Thanh kéo nhau rút lui!

Trường Bạch Tửu Đồ nghe vậy liền trợn mắt nói lớn :

- Chúng nó tin cũng được, mà không tin cũng được, chúng ta không cần phảỉ suy đoán vô ích. Giờ đây, việc thứ nhất là an táng di thể Bành huynh, sau nữa là phải đi khắp chân trời góc biển, tìm kiếm cho bằng được tung tích lai lịch tên: Đồng Cổ Truy Hồn Mạnh Vũ cùng hai tên tiểu ma Phùng Tiểu Thanh và Ma Mật Ngạn để báo thù rửa hận cho Bành lão hữu!

Nói tới đây, lão bèn chạy đến góc nhà bưng một vò rượu trong số năm vò rượu ngon của Bành Hàm để dành hôm nay đãi bạn đưa lên nốc một hợi ừng ực cạn vò rồi mới nhìn thi thể Bành Hàm, máu lệ chan hòa mà thề nguyện với giọng xót thương :

- Lão hữu Bành Hàm, tình bạn giữa chúng ta chẳng khác nào ruột thịt, cứ năm năm một lần họp mặt, lần này đệ đến muộn một chút mà đã âm dương cách biệt, nhưng đệ vẫn coi lão huynh như còn sống mà bái lĩnh một vò rượu ngon! Từ đây trở đi, nếu đệ không giết được tên Đồng Cổ Truy Hồn Mạnh Vũ, thì quyết không uống rượu nữa!Hừ! Cái gì là Ngải độc Miêu cương? Cái gì là Vực Ngoại tam hung? Hùng Niên thề đem bầu nhiệt huyết với chiếc đầu lâu vô dụng này đề làm cho lão hữu dưới suối vàng được nhắm mắt ngậm cười!

Mấy người đều biết Hùng Đại Niên coi rượu như mạng sống, nay thấy lão thề trước linh hồn Vạn Bác thư sinh, va máu lệ thấm đỏ vạt áo, thì biết lão đã bi thương quá độ nhưng cũng không ai biết khuyên giải làm sao được.

Quả nhiên Hùg Đại Niên đã bi phẫn quá độ nên sau khi dứt lời lão liền ngất xỉu xuống cạnh thi thể Bành Hàm!

Cô Vân đạo trưởng thấy vậy đang định bước đến cứu tỉnh, nbưng Trại Hoa Đà đã nhanh tay điểm vẫo Thuỵ huyệt của lão ta rồi nhìn Cô Vân đạo trưởng than thở :

- Hùng huynh là người huyết tính can đảm vô song, nay đang lúc bi thương quá độ, để cho hắn ngủ một lát càng tốt, giờ chúng ta hãy an táng di thể Bành huynh, để tránh cho y phải nhìn thấy mà càng thêm xúc động!

Động Đình Điếu Tẩu cũng gật đầu khen phải rồi, cùng Giả Y Nhân hợp lực đào một phần huyệt trước nhà. Sau đó Giả Y Nhân nói với ba võ lâm kỳ hiệp :

- Bành lão tiền bồi là một vị kỳ hiệp nhất thời! Tuy hậu sự không cần bày đặt phô trương, nhưng cũng phải có chiếc hòm mới...

Không đợi chàng dứt lời, Động Đình Điếu Tẩu đã cất lên một hồi cười bi thảm mà rằng :

- Lúc Người ta sinh ra ở đời, vì phong vân gặp gỡ khác nhau, nên mới có chuyện phú quý, cùng thông, anh hùng, văn võ khác biệt! Đến lúc chết thì muôn việc đều xong, dưới lớp hoàng thổ có hòm hay không có hòm, cũng chỉ là một đống xương tàn mà thôi!

Dứt lời lão hiệp quay sang Cô Vân đạo trưởng nói :

- Xin đạo trưởng cho đệ mượn thanh “Lưu Vân thần kiếm”.

Cô Vân đạo trưởng rút kiếm đưa qua, Vân lão ngư nhân đỡ kiếm đẽo lấy một khối đá hình chữ nhật lớn, đoạn ngầm vận “Kim Cương chỉ lực” vạch thành tám chữ: “Vạn Bác thư sinh Bành Hàm chi mộ” rồi đưa kiếm trả Cô Vân và gạt lệ nói :

- Bành huynh ngang dọc suồt đời mới có được danh hiệu “Vạn Bác thư sinh”, nay lão ghi bia lại trước mộ để cho người đời thăm viếng!

Cô Vân đạo trưởng tra kiếm vào bao rồi chớp mắt nói.

- Vừa rồi Hùng huynh có nói câu “Coi chết như sống” nghe cảm động! Vậy từ nay trở đi năm năm một lần họp mặt chúng ta khỏi cần phải luân lưu đảm nhiệm chủ nhân như trước mà cứ mỗi lần đều đến hội họp trước mộ này để bớt phần nào sự lạnh lẽo của Bành huynh dưới suồi vàng!

Tử Địch Thanh Loa thấy mẫy vị võ lâm kỳ hiệp đều là những người nhiệt tình nghĩa bạn đối với Vạn Bác thư sinh đều tỏ ra rất khẩn thiết, thì chàng cũng cảm động mà bùi ngùi rơi lệ.

Sau khi chôn cất Bành Hàm xong, mọi người kéo vào nhà định bàn cách tìm kiếm bọn “Đồng Cổ, Tiêu, Tranh” để trả thù nhưng khi nhìn đến Trường Bạch Tửu Đồ thì không thấy đâu nữa, chỉ còn một mảnh giấy nhỏ trên bàn với hai hàng chữ thảo vội :

“Muốn đem máu lệ đền tri kỷ, Dạo khắp chân trời kiếm kẻ thù!” Lúc đó, mọi nguời mới hay vị kỳ hiệp tính nóng như lửa này đã một mình ra đi khắp chân trời góc biển để trả thù bạn.

Cô Vân đạo trưởng xem xong mảnh giấy vộl nói :

- Hai vị Bạch và Vân huynh, nay con sâu rượu họ Hùng đã đi trước, chúng ta lập tức cũng phải theo để tiếp ứng. Vì tên ngầm khó phòng, mà tính tình của hắn lại nóng nảy như lửa nên dễ bị bọn hèn nhát ám hại. Nhất là trong bọn Vực Ngoại tam hung, bất cứ tên nào cũng khó đối phó. Vậy chúng phải làm sao để tránh cảnh thương tâm xảy ra như Bành huynh!

Trại Hoa Đà hơi có vẻ suy nghĩ rồi khẽ gật đầu than :

- Trong cuộc đời ô trọc này, hồ đễ đã có mấy ai biết đem máu lệ đáp tình tri kỷ?

Hùng huynh tuy nóng tính không cẩn thận, nhưng với tấm lòng hiệp nghĩa can đảm và vì bạn quên mình đó, quyết sẽ không khi nào bi bọn tiểu nhân hãm hại được, nếu không chẳng hóa ra trời xanh không có mắt sao?

Tới đây, lão đưa mắt nhìn hai người bạn già rồi nói tiếp :

- Tuy nói vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đi tiếp ứng. Theo đệ dự đoán thì Hùng huynh chỉ có ba ngả đi. Vậy xin Cô Vân huynh chạy theo ra Miêu Cương, Vân lão huynh chạy theo ra vùng Kỳ Liên sơn nơi “Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử” thường xuất hiện còn đệ chạy ra phía Đông Hải; bất cứ ngả nào đuổi kịp Hùng huynh đều cố khuyên can yẫyy tạm nén sự đau xót mà kiến cơ hành sự, có thể diệt trừ được mấy tên tiểu bối lang độc càng hay, nếu không thi tạm ước hẹn với Tam hung chờ ngày đến một nơi nào đó sẽ thanh toán dứt khoát giữa hai phe võ lâm tà chính!

Cô Vân đạo trưởng và Vân lão ngư nhân đều gật đầu đáp ứng. Bạch Nguyên Chương lại nhìn Giả Y Nhân khẽ chớp mắt, chàng vội vàng cúi mình nói :

- Gia sư rất mong đợi tin tức an nguy của Bành lão tiền bối tại Thanh Lương đài trên núi Hoàng sơn! Vậy vãn bối xin tạm cáo thoái, đợi bẩm lại gia sư rồi, cũng sẽ đi khớp nơi tìm cho được ba tên tiểu ma ác tặc đó đề trừ hại cho đời và rửa hận cho Bành lão hiệp!

Bạch Nguyên Chương nhìn kỹ Giả Y Nhân rồi than :

- Nếu Đồng Cổ, Tiêu, Tranh đều được như Tử Địch Thanh Loa thì phúc cho giang hồ biết bao. Mấy năm nay, một trường hao kiếp giang hồ đả ngấm ngầm sắp bùng lên, không chừng do việc này mà trở thành cuộc sung đột chính thức cũng nên! May mà chồng của Vô Mục Tiêu Cơ Phùng Tiểu Thanh lại chết về tay Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương, việc đó có thề gây nên mối hằn thù giữa Đông Hải Kiêu Bà với Nam Hoang Hạt Đạo, nếu không, Vực Ngoại tam hung cùng thành thật liên kết, thì ngoài vị Đan tâm kiệm khách tái xuất giang hồ với tuyệt nghệ quán thế và chính khí ngút trời có thể khiếp phục được quần ma, còn thì khó tránh khỏi tình trạng chính đạo tiêu nhược và bị tà ma lấn áp!

Nói tới đây Bạch Nguyên Chương lại nhìn hai vị lão hữu nét mặt nghiêm chỉnh nói :

- Cho nên, lát nữa đây chúng ta chia tay, cố nhiên một mặt vì Bành lão hữu rửa hận, một mặt cũng nên vì tương lai của cõ lâm, nắm lấy cơ bội hiếm có này mà tìm cách khuếch đại sự xung đột cừu oán giữa Đông Hải Kiêu Bà và Nam Hoang Hạt Đạo!

Cô Vân đạo trưởng và Vần Lão Ngư Nhân đều gật gù khen phải. Bạch Nguyên Chương lại quay sang Giả Y Nhân nói :

- Ngày này năm năm trước khi mới được gặp tôn sư ở hồ Động Đình, lão đã nhận xét thấy Cát đại hiệp là một vị cao nhân ẩn sĩ, có võ học tuyệt thế, lần này lại cho lão đệ đến báo tin cảnh giác, anh em lão cảm kích vô cùng, lão đệ trở về Hoàng sơn, xin chuyển lời cảm tạ đến tôn sư!

Giả Y Nhân vội từ tạ luôn miệng. Bạch Nguyên Chương lại nói :

- Phiền lão đệ chuyển lời thỉnh cầu tôn sư, nói anh em mỗ trừ mấy tên tiểu bối thì có dư sức, nhưng vạn nhất nếu Vực Ngoại tam hung bênh vực đồ đệ ra tay và đôi bên ước hẹn ngày quyết đấu, thì xin Cát đại hiệp vì lòng trượng nghĩa mà ra tay cứu trợ để cùng tạo phước cho giang hồ được chăng?!

Giả Y Nhân luôn luôn gật đầu nhận lời. Sau đó, ba vị lão hiệp đều đến trước phần mộ Bành hàm thì thầm khấn nguyện rồi theo kế hoạch đã định chia tay mỗi người một ngả.

Đến đay tạm ngưng chuyện mấy người chia tay nhau đi các ngả : Miêu Cương, Kỳ Liên sơn và Đông Hải. Hãy nói chuyện Tử Địch Thanh Loa Giả Y Nhân, sau khi xuồng núi Cửu Liên sơn. vì trong lòng luôn luôn hoài niệm người nghĩa huynh mới kết giao là Phó Thiên Lân nên chàng thúc thần loa chạy như bay biến!

Từ Cửu Liên sơn đến Hoàng sơn, phải qua cả một tỉnh Giang Nam và một đoạn lộ trình qua tỉnh Vân Nam, tuy có thần loa ngày đi nghìn dặm, nhưng khi về đến chân núi Hoàng Sơn chàng tính đốt ngón tay cũng đã cùng Phó Thiên Lân cách biệt được mười hai, mười ba ngày rồi.

Dãy Hoàng sơn với ba mươi sáu ngọn cao chót vót, lúc nào cũng có mây phủ, nên cưỡi ngựa không tiện, chàng bèn đem gửi thần loa trong một ngôi chùa quen thuộc dưới chân núi, đoạn cầm thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” và cuốn sách nhỏ của Bành Hàm di tặng, thi triển khinh công, vượt Sư Lử lâm và Thủy Tín Phong nhắm Thanh Lương đài thẳng tới.

Trên Thanh Lương đài, một vi lão nhân thần thái thanh dật, áo gai giày vải đang ngồi tựa gốc tùng nhìn mây bay, chợt quay đầu nhìn thấy Giả Y Nhân gọn gàng nhảy lên bèn mỉm cười gọi :

- Thu nhi, công việc Cửu Liên sơn ra sao? Vạn Bác thư sinh có gặp hung hiểm gì không?

Giả Y Nhân lúc này đã hoàn toàn lột bỏ lớp anh phong hào khí, đổi thành khí chất ngây thơ, thót bụng đề khí thi triển thân pháp “Thiên Long Ngự Phong” nhảy vọt một cái cao hơn ba trượng lên tận chót núi, không trả lời ngay câu hỏi mà chạy tới dựa vào thân hình lão nhân rồi thỏ thẻ nói :

- Sư phó, trong mấy ngày sắp tới đây, xin sư phó đừng gọi tên con là “Thu nhi” mà gọi là “Giả Y Nhân” vì con mới dùng tên đó để kết giao với một vị nghĩa huynh và con không muốn cho chàng biết con là gái.

Thì ra lão nhân nọ là Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân năm trước đã đem kiếm đổi thuốc với Bạch Nguyên Chương tại hồ Động Đình. Giả Y Nhân là một vị nữ hiệp cải dạng nam trang, và cũng là cô gái nhỏ chèo truyền cùng Cát Ngu Nhân năm xưa, tên họ thật của nàng là Nhân Thu Thủy.

Nghe nói, Cát Ngu Nhân khẽ cau mày hỏi Thu Thủy :

- Thu nhi con dùng tên Giả Y Nhân để kết giao với một với một người nghĩa huynh nào? Sao con khéo bày trò rắc rối thế?

Thu Thủy rúc vào lòng sư phó thẹn thùng đáp :

- Anh ấy là đệ tử của La Phù lão nhân Biên lão tiền bối, nhân phẩm rất đoan chính, tên gọi Phó Thiên Lân. Sư phó đã thấy anh ấy đến Thanh Lương đài kiếm con chưa?

Nghe đến bốn tiếng “La Phù lão nhân” cặp mắt Cát Ngu Nhân chợt lộ thần quang kỳ dị, nhưng chỉ trong chớp mắt lại ôn hòa như cũ và khẽ lắc đầu mỉm cười bảo Thu Thủy.

- Chưa thấy, để khi nào anh ta đến, thầy sẽ để ý coi kỹ xem sao? Anh ta đã nói là môn hạ của La Phù lão nhân, vậy mang theo bên mình thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” không? Còn việc Bành Hàm lành dữ ra sao? Sao con không nói cho thầy nghe?

Thu Thủy nghe sư phó nói câu: “Đề khi anh ta đến thầy sẽ coi kỹ xem sao?” có hàm ý sâu kín thì nàng có vẻ thẹn thùng đỏ mặt khẽ “Hứ” một tiếng rồi rút thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” hai tay nâng ngang mặt nói :

- Thưa sư phó, đây là thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” của chàng đó. Đến đây, nàng lại đổi sang vẻ mặt buồn thảm nói: “Còn Bành lão tiền bối đã bị bọn tiểu nhân ám hại...”

Nàng chưa dứt lời, chợt thấy Cát Ngu Nhân đã cầm thanh kiếm nơi tay và nhỏ lệ ròng ròng thì thầm nghĩ “Năm xưa sư phó chỉ gặp Vạn Bác thư sinh có một lần tại sao tình cảm của người đối với lão hiệp lại sâu đậm như vậy?”, do đó nàng ngạc nhiên hỏi :

- Sư phó...

Nghe tiếng gọi, Cát Ngu Nhân chợt như giật mình, đưa trả nàng thanh kiếm rồi hỏi :

- Thu nhi, con nói sao? Vạn Bác thư sinh đã chết rồi ư?

Thu Thủy thấy vừa rồi sư phó nàng đã nhỏ lệ đầm đìa, nay lại hình như chưa nghe rõ tin dữ về Vạn Bác thư sinh thì nàng lại càng không hiểu đầu đuôi ra sao, bèn đem chuyện ở Ma Vân Bích, Vạn Bác thư sinh bị Đồng Cổ, Tiêu, Tranh hợp thủ tấn công, sau bị trúng ngải độc của Song Cổ Truy Hồn Mệnh Vũ giấu trong hai chiếc trống đồng, để đến nỗi phải táng thân v. v... kể tỉ mỉ cho Cát Ngu Nhân nghe.

Nghe nàng kể xong, lão buồn rầu lắc đầu than :

- Năm trước ở hồ Động Đình, ta đã thấy khí thế của vị võ lâm kỳ hiệp đó quá lộ, nói nhiều tất sẽ có điều lầm lẫn, nhưng không dè lại gặp kết quả thảm khốc như vậy! Năm vị võ lâm kỳ hiệp ấy, nhân phẩm võ công đều thuộc hàng thượng thừa, ta cũng ưa thích nhất về huyết tính chân thành của Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên! Nếu gặp cơ hội, cũng nên tìm cách giúp họ một tay. Còn chuyện con quen biết Phó Thiên Lân như thế nào?

Nét mặt Thu Thủy ửng đỏ có vẻ thẹn thùa cúi đầu kể rõ chuyện gặp gỡ quen biết Phó Thiên Lân tại đồi Hồng điệp trong dãy Hoài Ngọc sơn, nàng còn nhấn mạnh đoạn Phó Thiên Lân bị Bạch Y Đà Ông uy hiếp, rồi dụ mà không động lòng sợ hãi. Nàng kể với giọng rất hào hứng! Xong, nàng lại sà vào cạnh mình Cát Ngu Nhân hỏi :

- Sư phó, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này chỉ được chất thép hơi khá, khi Lân kha đưa tặng, con đã xem xét kỹ không thấy có gì khác lạ, thân kiếm dày đặc chứng tỏ không có giấu vật báu gì, lại không có tầm sắc bén chặt sắt chém đá, chẳng lẽ chỉ có một vết dấu đỏ gần chuôi kiếm mà có giá trị khiến Bạch Y Đà Ông phải đem thanh “Chu Hồng kiếm” - một thanh kiếm đứng hàng thứ nhất trong ngũ đại danh kiếm võ lâm - kèm thêm một pho kiếm pháp “Cửu Cung thần kiếm” để đánh đổi hay sao? Vậy mà cũng không được toại nguyện lại còn bị xấu hổ phải bỏ đi...

Cát Ngu Nhân ngồi nhắm mắt suy nghĩ mặt thoáng có vẻ buồn, giây lát sau mới lên tiếng :

- Thu Nhi, giá trị của thanh kiếm sắt này cùng với lý do đã làm quần hào tranh nhau dòm ngó cướp đoạt ta hiểu rất rành rõ, nhưng để đợi gặp Phó Thiên Lân, ta sẽ nói cho chàng biết cũng không muộn! Hiện nay ta có điểm hơi lo khi cùng con chia tay chàng lại gặp chuyện hiểm gì khác chăng?

Nhân Thu Thủy nghe nói cả sợ vột hỏi nguyên do, Cát Ngu Nhân bèn từ từ giải thích :

- Thanh niên ít tuổi, khi mới gặp bạn cùng lứa, lại gặp được người anh tình hòa hợp, tất nhiên lúc cách biệt, ai cũng phải mong mỏi chóng được tắi ngộ!

Nay chàng cùng con chia tay tại Hoài Ngọc sơn tuy cách Hoàng Sơn không xa, nhưng tới hẹn kỳ nửa tháng chỉ còn có hai ngày theo lẽ thì chàng phải tới đây rồi, vậy mà chưa thấy tăm dạng, nên ta đoán chừng dọc đường đã xảy ra chuyện gì cũng nên. Nếu quả như vậy, thì chuyện rắc rối xảy ra nhất định là do chiếc xương sọ mà Bạch Y Đà Ông đã tặng chàng!

Nhân Thu Thủy nghĩ đến chiếc sọ người trắng hếu mà tự tay nàng bỏ vào túi hành lý của Phó Thiên Lân thì càng thêm rầu rĩ, vột hỏi dồn Cát Ngu Nhân :

- Sư Phó! Chiếc xương sọ người đó sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Bạch Y Đà Ông là một người đã có tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, mà lại đến nỗi vô sỉ tìm cách ám hại chàng như vậy hay sao?

Cát Ngu Nhân lắc đầu đáp :

- Phó Thiên Lân nếu có gặp tai ách thì cũng chỉ do trường hợp gián tiếp gây ra vì Bạch Y Đà Ông là một người rất tự phụ, lão ta quyết không khi nào có ý làm chuyện hèn mạt như vậy đâu!

Nghe nói chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nên Thu Thủy chỉ còn nước biết nhìn sư phó lộ vẻ sợ hãi. Thấy vậy, Cát Ngu Nhân lại khẽ mỉm cười nói :

- Hai vật có thể gây tai họa cho Phó thiền Lân là Thanh Thiết Kiếm Chu Ngân và chiếc xương sọ người! Nay thanh Thiết kiếm chàng đã đưa con mang về đây, nên ta đoán chiếc xương sọ người chỉ có thể gây tai ách rắc rối bất ngờ cho chàng thôi!

Càng nghe lại càng chẳng hiểu gì cả. Và nàng vừa nói được hai tiếng: “Sư phó” thì Cát Ngu Nhân mỉm cười nói tiếp :

- Con không hiểu cũng phải, chiếc xương sọ người đó, tuy là dấu hiệu của Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn, mà giang hồ ai ai cũng biệt, nhưng rất ít người hiểu rõ lai lịch của nó!

Đến đây lão ngừng một chút rồi mới tiếp tục kể :

- Chiếc xương sọ đó là sọ người thật, nhưng đã được Bạch Y Đà Ông dùng thuốc bào chế rút nhỏ lại mấy lần!...

Thu Thủy nghe nói, một mặt lo sợ cho nghĩa huynh Phó Thiên Lân, một mặt thấy câu chuyện có vẻ hứng thú, nên nàng lắc vai Cát Ngu Nhân mấy cái rồi nũng nịu :

- Sư Phó! Mau nói rõ ràng câu chuyên cho con nghe đi, nếu quả thực chàng bi nạn thì phải mau đi cứu mới được!

Thấy nàng lo lắng hấp tấp như vậy, Cát Ngu Nhân cũng phải bật cười nói :

- Đó chẳng qua là lời suy đoán của thầy thôi, việc gì con phải hấp tấp như vậy! Hãy đợi hết hạn nửa tháng, nếu không thấy chàng tời, ta cứ y những điểm đã nghi ngờ rồi chia nhau đi tiếp ứng. Giờ đây, con hãy yên định tâm thần vào trong động rót cho thầy một chén thạch nhũ linh truyền, rồi thầy sẽ kể cho nghe câu chuyện võ lâm cố sự.

Nhân Thu Thủy biết sư phó mình, không những võ công đã cao không thể lường, mà trí tuệ lại còn siêu việt, nên nàng đành phải nghe lời, chạy vào động rót đem ra một chén “Thạch nhủ linh tuyền” đắt xuống bên cạnh sư phó, rồi dục người kể cho nghe câu chuyện võ lâm liên quan đến chiếc sọ người.

Cát Ngu Nhân hớp một ngụm linh tuyền rồi chậm rãi kể: Nhân vật chủ não về tà phải trong số Vực Ngoại tam hung thì phải kể Đông Hải Kiêu Bà với Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử là có liên hệ hơi mật thiết! Vì sư huynh của Tiêu Dao Tử tên gọi Thiết Biểu đạo nhân, năm xưa là người tình của Đông Hải Kiêu Bà, nhưng đầu lâu của Thiết Biểu đạo nhân lại biến thành chiếc xương sọ dấu hiệu oai chấn giang hồ của Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn!

Nghe nói Thư Thủy không hiểu bèn xen lời hỏi :

- Công lực của bọn Vực Ngoại tam hung, không người nào thua sút Bạch Y Đà Ông, tại sao Thiết Biểu đạo nhân lại táng mạng về tay Bạch Y Đà Ông một cách dễ dàng như vậy?

Cát Ngu Nhân cười nói :

- Lúc bấy giờ, lão gù mới được thanh “Chu Hồng kiếm” chưa ai hay biết, rồi nhân một câu chuyện xích mích với Thiết Biểu đạo nhân, hai người hẹn nhau quyết chiên, sau khi so tài : Khinh công, ngạnh công và nội gia chân khí, Thiết Biểu đạo nhân đều chiếm phần thắng một chút, cuối cùng, so đấu binh khí, Ông Đà Tử nhờ có thanh “Chu Hồng kiếm” sắc bén, sử dụng một tuyệt thế “Ảo Biến Âm Dương” trong pho kiếm pháp “Cửu Cung thần kiếm” chặt đứt cây Thiết biểu bằng sắt Miến Điện của Thiết Biểu đạo nhân rồi giết chết, chặt đầu dùng thuốc bào chế làm dấu hiệu truyền khắp chốn giang hồ!

Tới đây, Cát Ngu Nhân hớp một ngụm linh truyền nhắp giọng rồi nhìn Thu Thủy mỉm cười kể tiếp :

- Do đó, Đông Hải Kiêu Bà và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử đều căm hận Bạch Y Đà Ông tận xương tủy! Nhưng sợ uy lực của thanh “Chu Hồng kiếm” nên hai người phải phí biết bao tâm cơ đề tìm binh khí có thể khắc chế nổi thanh kiếm đó. Sau cùng, qua mười năm khắc khổ, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử đã luyện thành một cây roi “Đảo Câu Thiết Tuyến Linh Xà Chiên” không sợ bất cứ một loại đao kiếm nào. Và Đông Hải Kiêu Bà cũng tìm được một thanh bảo kiếm sắc bén rồi dùng bảy thứ thuốc tuyệt độc luyện thành “Thiên Lam độc kiếm”. Thanh “Thiên Lam độc kiếm” và cây roi “Đảo Câu Thiết Tuyến Linh Xà Chiên” thì Thu Thủy đã được nghe nói, nhưng đến nay nàng mới biết rõ lai lịch hai thứ binh khí đó là đo Đông Hải Kiêu Bà và Tiêu Dao Tử chuyên luyện để đối phó với Bạch Y Đà Ông.

Cát Ngu Nhân nhận thấy tâm trạng thắc thỏm của Thu Thủy bèn tiếp tục nói :

- Khi lão gù nghe tin Song hung đã luyện thành hai món binh khí, thì lão đi lại mọi nơi đều có ý lẩn tránh, nhưng Song hung thì lại sai môn đệ đi khắp nơi để dò tìm tung tích Bạch Y Đà Ông! Do đó, mà chiếc xương sọ trong hành lý của Phó Thiên Lân, một khi xuất hiện giang hồ, tất nhiên bọn môn đồ đệ tử của Song hung phải chú ý và tìm cách cướp đoạt.

Thu Thủy thấy sư phó nàng suy đoán và lo ngại rất đúng, vì nàng đã thấy người học trò thứ hai của Đông Hải Kiêu Bà là Tỳ Bà Ngọc Nữ Đông Lục Hoa hiện thân tại Hoài Ngọc sơn và môn đồ của Ngọc Chỉ Linh Xà là Thái Y Ma Mật Ngạn cũng đã đến Ma Vân Bích làm dữ, thì rất có thể sau khi Phó Thiên Lân từ biệt nàng, đã gặp một tên đồ đệ nào khác của Vực Ngoại Song Hung, rồi do chiếc sọ người đó mà gây chuyện đấu tranh!

Càng nghĩ càng lo lắng cho Phó Thiên Lân, nên nàng lại dục Cát Ngu Nhân phải lập tức tìm cách dò xét để ra tay cứu giúp cho chàng thoát hiểm. Thấy vậy, Cát Ngu Nhân khẽ mỉm cười an ủi :

- Phó Thiên Lân tuy khó tránh khỏi nguy hiểm, nhưng quyết không bi hại đến tính mạng, vì dù có gặp Vực Ngoại song hung, cũng chỉ đến bị bắt làm con tin là cùng và chúng sẽ dùng chiếc xương sọ người đó để phao tin hầu kiêu khích Bạch Y Đà Ông xuất hiện cùng chúng thanh toán món nợ cũ! Cho nên ta hãy đợi đến khi quá ngày hẹn mà Thiên Lâchưa tới sẽ đi cứu cũng vừa. Chậm lại vài ngày ở đây không sao. Bằng hấp tấp đi trước ngộ chàng vẫn yên ổn tới đây, chẳng hóa ra nhỡ cả đôi bên ư?

Tới đây hình thư nhớ ra điều gì, lão bèn hỏi Thu Thủy :

- Sư phụ của Phó Thiên Lân là La Phù lão nhân đã bị bệnh tạ thế năm năm về trước, chẳng hay chàng tùng sư học nghệ được bao lâu? Được chân truyền nhiều ít? Võ công so với con như thế nào?

Thu Thủy nghĩ ngợi một chút rồi đáp :

- Con không rõ chàng tùng sư học nghệ được bao lâu nhưng cứ theo lời chàng nói thì hình như chưa học hết pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp” của Biên lão tiền bồi. Võ công so với con có vẻ thua sút!

Cát Ngu Nhân khẽ “à” một tiếng rồi lẩm bẩm :

- Chưa học hết pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp” vậy hắn chỉ tùng sư được độ ngót bảy năm, nếu có cơ hội ta cũng nên tìm cách thành toàn, giúp y học trọn vẹn pho kiếm tuyệt nghệ võ lâm ấy mới được!

Thu Thủy không biết sư phụ nói như vậy là ý gì? Nàng chỉ nghĩ: La Phù lão nhân đã chết cách đây năm năm chẳng lẽ lại có phép giúp chàng xuống suối vàng tìm thầy để học nốt pho kiếm pháp đó sao?

Thời gian hai ngày đối với Thu Thủy chẳng khác nào hai năm! Suốt ngày đứng trên Thanh Lương đài nhìn xuống chân núi ngóng chờ, mà bóng hình Thiên Lân vẫn biệt mù!

Cát Ngu Nhân là người bàng quan nên nhận thấy mộc cách rõ ràng, lão thầm thấy làm lạ là tại sao, trước nay đồ đệ của mình rất tự cao, kiêu ngạo, ít hợp tính với ai, nay mới chỉ gặp gỡ Thiên Lân một lần mà đã quyến luyến như vậy? Cho nên kỳ hẹn nửa tháng vừa dứt, lão không đợi Thu Thủy yêu cầu đã gọi nàng đến trước mặt nói :

- Người trong võ lâm rất trọng lời hứa nay đã quá hẹn mà Phó Thiên Lân không đến chắc là đã gặp chuyện chẳng may giữa đường! Nhưng chân trời rộng lớn, góc biển mênh mông tim người thực rất khó chỉ còn cách y cứ lời suy đoán của ta mà đi tìm tại hai nơi có liên quan đến chiếc sọ người! Đông Hải Kiêu Bà và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử. Giờ con hãy theo ngã Kỳ Liên sơn, còn thầy sẽ đi Đông Hải. Nhưng thầy có điều lo ngại là Tiêu Dao Tử võ công cái thế, mưu kế đa đoan, con không phải địch thủ, nếu quả Phó Thiên Lân bị rơi vẫo tay hắn thì con sẽ dùng cách gì đề ngăn cản thủ đoạn hãm hại của hắn để chờ ta ở Đông Hài về cứu?

Thu Thủy nghe sư phó hỏi như vậy thì khẽ cúi đầu nghĩ ngợi một lát rồi đáp :

- Con lại mượn oai danh của “Đan Tâm kiếm khách” ước hẹn với hẹn một thời gian độ ba tháng, và buộc hắn trong thời gian ấy không được làm nhục hoặc làm hại mảy may gì tới chàng. Nếu cùng lắm, con sẽ hy sinh chịu chung số phận với chàng để chờ sư phó tới cứu, phần thi để chàng khỏi vi tâm tính kiêu ngạo mà không chịu bó mình chờ đợi!

Cát Ngu Nhân gật đầu cười mà rằng :

- Kề ra thì cũng chỉ có “Đan Tâm kiếm khách” là bọn Vực Ngoại tam hung còn hơi ngán sợ đôi phần, nhưng Ngọc Chỉ Linh Xà không như mấy tên tiểu ma mà con có thể dùng lời nói suông đe dọa được.

Dứt lời lão đứng dậy lấy ra một chiếc túi gấm đưa cho Thu Thủy rồi tiếp tục nói :

- Năm xưa, ta với Đan Tâm kiếm khách kết bạn với nhau rất thân, lúc ông ta khởi nghĩa mấy lần thất bại thân thể bị hàng trăm vết thương, ông ta biết ý trời khó cưỡng bèn đến quỳ tại lăng tẩm vua Tự Tôn khóc ba ngày đêm chảy cả máu mắt, sau đó định đập đầu tự tử, ta phải ba, bốn lần khuyên can và giải thích với ông ta rằng: Tuy trong thời gian ngắn không thể đuối hết lũ giặc để lấy lại giang sơn, nhưng cũng nên giữ lại tấm thân với một võ công tuyệt thế để tiễu trừ bất bình, cứu giúp thương sinh, đợi chờ cớ hội, mới đứng là đạo vì dân vì nước! Đan Tâm kiếm khách nghe ta nói, thi tỏ vẻ buồn bã đau xót, rồi cởi manh áo đầy vết đao kiến và máu lệ bê bết đang măc tặng cho ta để làm vật kỷ niệm, sau đó người lủi thủi vào ẩn tích tại một khu rừng rậm hoang vu trong dãy núi Mãng Thượng.

Trong chiếc túi gấm thầy đưa cho có đựng chiếc ảo vải thấm đầy máu lệ của người, Vậy con cầm manh áo đưa ra làm tin thì dù Tiêu Dao Tử có bạo tàn cách nào cũng phải đối đãi tử tế với Phó Thiên Lân! Còn nếu chàng không bị giữ ở Kỳ Liên sơn, thì con cũng không cần phải ra Đông Hải tìm ta, mà cứ quanh quẩn ở chung quanh dãy Kỳ Liên sơn để ngầm ứng cứu giúp đỡ Trường Bạch Tửu Đồ Động Đình Điếu Tẩu. Về phần ta, bất luận có tìm thấy Thiên Lân ở Đông Hải hay không cũng nội trong ba tháng sẽ đến Ngọc Long Phong tại Kỳ Liên sơn để kiếm con! Riêng thanh Thiết Kiếm Chu Ngân, nếu con mang theo sẽ bị vỏ lâm quần hào dòm ngó, gây thêm nhiều chuyện rắc rối, vậy hãy tạm để thầy cất giữ thì hơn.

Đối với Thiên Lân, Thu Thủy đã vương một mồi tình thầm kín nên nàng không còn chần chờ vội đứng dậy trao thanh Thiết Kiếm Chu Ngân cho Cát Ngu Nhân rồi bái biệt xuống núi, sửa soạn yên cương thần loa nhằm hướng Cam Túc Kỳ Liên phóng đi ngay.

Cát Ngu Nhân cũng đeo Thiết kiếm, khóa kỹ cửa rời Hoàng Sơn ra Thúy Vi Đảo nơi ẩn cư của Đông Hải Kiêu Bà.

Lão vừa ra khỏi địa phận An Huy đã nghe bọn lục lâm truyền tụng hai câu hát :

“Sọ khô đã tới Kiêu Bà Thiên Lam độc kiếm đợi chờ Đà Ông”

* * * * *

Nghe hai câu hai, Cát Ngu Nhân biết mình dự đoán không sai, quả nhiên Phó Thiên Lân cùng chiếc xương sọ người của Bạch Y Đà Ông đều đã sa vào tay Đông Hải Kiêu Bà, mụ ta đã tung tin phao đồn để khiêu khích Bạch Y Đà Ông tự dẫn thân ra đảo Thúy Vi để mụ ta trả mối cựu thù cho bạn tình cũ là Thiết Biểu đạo nhân Khi đã biết rõ tin tức, Cát Ngu Nhân bèn gia tăng công lực hầu mau đến Đông Hải.

Nhưng ông đâu có ngờ trong cuộc đấu trí giữa Đông Hải Kiêu Bà và Bạch Y Đà Ông, Phó Thiên Lân lại được yên ổn không chút hiểm nguy mà chỉ bị một phen mắc mưu về ái tình mà thôi.

Nguyên bữa đó ở Hoài Ngọc sơn, tuy chàng sợ chậm trễ chuyến đi Chương Nam của người em kết nghĩa là Giả Y Nhân mà phải gắng gượng chia tay từ biệt. Nhưng thực ra, từ khi ân sư La Phù lão nhân tạ thế đã bốn, năm năm lưu lạc giang hồ, lúc nào chàng cũng đơn thân chiếc bóng, không người bầu bạn.

Đến nay may mắn mới kết giao được một người bạn, tuổi tác tương xứng, diện mạo và tính tình đều hòa hợp lại cùng nhau sóng bước hàng trăm dặm đường mới chia tay thì tránh sao khỏi tâm trạng bùi ngùi luyến tiếc. Vì vậy mà dọc đường, chàng luôn luôn sờ mó, nhìn ngắm cây sáo trúc và thầm nghĩ người bạn kết nghĩa đó còn trẻ tuổi hơn chàng mà đã gây được uy danh “Tử Địch Thanh Loa” nổi tiếng khắp giang hồ, thực là một nhân tài hiếm có! Theo lời y nói mới chỉ là ký danh đệ tử của Cát Ngu Nhân chứ chưa được chí thức thu nạp vào môn phái. Còn danh hiệu “Hoàng Sơn Độn Khách” nghe rất lạ, không biết là vị cao thủ của môn phái nào?

Một mặt suy nghĩ một mặt đưa ngang cây sáo trúc lên miệng định thổi một khúc, nhưng khi cây sáo trúc vừa đưa lên ngang mũi thì đã ngửi thấy một thùi thơm thanh nhã thoang thoảng, càng làm chàng phải nhớ nhung nhiều đến dáng điệu phong lưu, anh tư tuyệt thế của người bạn kết nghĩa nọ!

Chàng thẫn thờ đếm bước, vượt hai rặng núi thì bóng đêm đã qua, mặt trời vừa ló dạng, chợt nghe bên kia cánh rừng trước mặt văng vẳng có tiếng kêu gào quái gở làm cho người nghe phải rùng mình sởn óc! Tuy nhiên, trong tiếng kêu cũng có thể loáng thoáng phân biệt được bốn tiếng “Chu Ngân Thiết Kiếm” nhắc đi nhắc lại nhiều lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play