Quần hiệp đều biết suốt một giải Nam Hoang chỗ nào cũng đầy lam sơn chướng khí, nay thấy Như Thiên Hân thỉnh cầu Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương là một bậc thần y đương thời đi theo, thì quả là một sự sắp đặt rất thích đáng nên ai nấy đều yên tâm, không còn lo ngại gì nữa.

Lúc này Nhuế Băng Tâm mới sực nhớ tới người nữ đệ tử tâm ái là Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương vẫn còn biệt dạng bất giác bà ta khẽ nhíu mày lẩm bẩm :

- Không hiểu đứa đồ đệ của tôi là Cổ Phiêu Hương...

Vì đã được Nhân Thu Thủy kể rõ về chuyện Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương nên khi nghe Nhuế Băng Tâm lấy làm lo ngại, Đan Tâm kiếm khách liền mỉm cười lên tiếng nói :

- Nhuế đạo hữu bất tất phải lo ngại, lệnh cao đồ hiện đang cùng người sư điệt của lão phu là Phó Thiên Lân cưỡi linh điểu phi hành đến núi Võ Đang thăm viếng hai vị thế ngoại cao nhân, có lẽ họ sẽ tới đây trong nội ngày nay. Nhưng chúng ta cứ việc ai lo chuyện nấy, chẳng cần phải đợi họ làm gì. Chỉ yêu cầu Vân Cửu Cao huynh ở lại đây nửa ngày nữa để chờ gặp Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương về tới thì kể cho họ biết rõ mọi chuyện đã qua và bảo họ cứ việc đi thẳng đến vùng Miêu cương tới Bách Thú Nham tìm gặp chúng tôi là được!

Động Đình Điếu Tẩu nghe nói bèn mỉm cười gật đầu hội ý.

Sau đó mọi người liền hợp sức chôn cất di thể bọn Hoàng Y ngũ sát và dựng hai tảng đá làm bia mộ Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử. Đoạn cùng nhau vái chào tạm biệt lên đường...

Lúc này, trên Thanh Lương đài lại trở về với cảnh tượng trống không vắng lặng. Chỉ còn một mình Động Đình Điếu Tẩu Vân Cửu Cao đứng bồi hồi mang tâm trạng cảm khái buồn, vui lẫn lộn.

Độ nửa giờ sau, bỗng nhiên từ phía chân trời xuất hiện một bầy chim rất đông.

Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương mỗi người ngồi trên lưng một con Thần điểu tà tà đáp xống Thanh Lương đài.

Khi hạ chân xuống mặt đất hai người chỉ còn thấy một mình Động Đình Điếu Tẩu đứng mỉm cườì chờ đợi khiến Phó Thiên Lân bất giác lộ vẻ kinh ngạc dị thường, chàng vội vàng bước tới thi lễ hỏi :

- Vân lão tiền bối, có phải Đại hội vẫn chưa cử hành hay là...

Động Đình Điếu Tẩu phóng cặp mắt lộ thần quang nhìn Cổ Phiêu Hương một lượt từ đầu đến chân, rồi cất tiếng cười khà khà chận lời :

- Phó lão đệ về muộn quá. Cửu Cửu Trùng Dương đại hội đã bắt đầu cử hành từ lúc tảng sáng, và kết thúc lâu rồi!

Nghe Hoàng Sơn đại hội đã kết thúc, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều lộ vẻ ngơ ngác, họ phóng mắt nhìn chung quanh một lượt, bỗng nhiên bắt gặp ngay ngôi mộ mới lập bên cạnh Thanh Lương đài thì bất giấc hai người cùng giật mình thất sắc.

Biết ý, Động Đình Điếu Tẩu vội mỉm cười nói tiếp :

- Phó lão đệ và Cổ cô nương hãy yên tâm, vì người nằm trong các ngôi mộ mới kia không ai có liên hệ gì với lão đệ và cô nương cả. Họ là Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, cùng nhóm Hoàng Y ngũ sát môn hạ của Nam Hoang Hạt Đạo Phí Nam Kỳ!

Nghe nói thế, Cổ Phiêu Hương bỗng nhiên thất thanh hỏi :

- Còn Nhân Thu Thủy hiền muội đâu rồi?

Vân lão ngư nhân ngước mắt nhìn nàng một cái, rồi gật đầu đáp :

- Nhân Thu Thủy đã theo sư phụ nàng ra vùng Miêu cương rồi!

Lần này đến lượt Phó Thiên Lân ngạc nhiên hỏi dồn :

- Ủa, thế ra Cát sư thúc của vãn bối đã kịp thời về đây tham dự Đại Hội đấy ư?

Vân lão ngư nhân cất tiếng cả cười, đáp :

- Phó lão đệ, chắc không khi nào lão đệ ngờ được rằng Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân với Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân lại là một người được chứ?

Nghe lão nói, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều ngạc nhiên sửng sốt đến cực độ.

Vân lão ngư nhân kéo hai người đến ngồi bên một tảng đá rồi mỉm cười kể lại tất cả mọi sự diễn biến vừa xảy ra tại Thanh Lương đài.

Nghe xong câu chuyện Vân lão ngư nhân kể, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều quá đỗi cao hứng và vui mừng đến chảy nước mắt.

Phó Thiên Lân cao hứng là ngoại trừ bọn Bạch Y Đà Ông và Tiêu Dao lão quái và Hoàng Y ngũ sát bị hy sinh, chẳng những một trường võ lâm hạo kiếp được giải trừ một cách vô hình, mà còn gây nên tình đoàn kết giữa các tay giang hồ hào kiệt bốn phương trong công cuộc diệt trừ giặc Thanh, quang phục giang sơn!

Cổ Phiêu Hương cao hứng là sư phụ nàng đã được Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân cảm hóa vì đại nghĩa, mà tắt hẳn ý niệm tranh danh hiếu thắng bỏ tà qui chánh, lại còn thu nhận Vô Mục Tiên Cơ Phùng Tiểu Thanh làm đồ đệ. Danh hiệu Đông Hải Kiêu Bà khét tiếng võ lâm từ nay sẽ biến thành “Thúy Vi Tiên Tử” với sự kính ngưỡng của mọi người.

Càng nghĩ Cổ Phiêu Hương càng cao hứng, nét mặt nàng lộ vẻ an ủi vô cùng. Nàng mỉm cười tình tứ nhìn Phó Thiên Lân khẽ hỏi :

- Phó đệ, sư phụ tỉ tỉ đã từ Đông Hải Kiêu Bà biến thành Thúy Vi Tiên Tử. Bốn tiếng Hồng Y La Sát của tỉ tỉ hình như cũng không đáng dùng nữa. Vậy Phó đệ hãy đặt cho tỉ tỉ một ngoại hiệu khác đi!

Phó Thiên Lân nhận thấy lời nói của Cổ Phiêu Hương có vẻ hợp lý, chàng đang định trả lời thì bỗng nhiên Động Đình Điếu Tẩu đã cất tiếng cười ha hả mà rằng :

- Phó lão đệ và Cổ cô nương, Đan Tâm kiếm khách Như đại hiệp có dặn sau khi về đây rồi thì lão đệ và cô nương hãy cùng nhau mau mau ra vùng Miêu Cương để hợp sức diệt trừ hai tên ác tặc vô sỉ Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ và Nam Hoang Hạt Đạo Phí Nam Kỳ. Vì vậy lão đệ và cô nương cưỡi chim phi hành, hay đi bộ tùy ý, nhưng cần khởi hành cho sớm thì hơn!

Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương cùng nhau bàn bạc, họ thấy hiện nay chỉ còn lại hai tên lão quái Lôi, Phí và bầy ác thú của chúng, sức người cũng đủ chế ngự, không cần phải nhờ vào sức bầy chim linh cầm Thần điểu nữa! Do đó, hai người đều đồng ý thả bầy linh điểu trở về với quê hương núi rừng của chúng!

Chủ ý đã định, Phó Thiên Lân bèn hướng về phía hai con Thần điểu Đuôi Dài lớn tiếng nói :

- Hiện nay, Đại hội Hoàng Sơn kết thúc, chúng tôi không dám phiền động đến các vị tiên cầm nữa, vậy từ nay sẽ tùy ý ẩn cư sơn lâm, hoặc...

Phó Thiên Lân chưa dứt lời con Anh Vũ Thúy Linh đã dùng tiếng người đáp :

- Phó tướng công đã không cần tới chúng tôi giúp đỡ, thì chúng tôi sẽ cùng nhau trở về “Vô Sầu cốc” chầu hầu bên mộ hai vị chủ nhân và không bao giờ xuất thế nữa!

Chim anh vũ vừa ngưng tiếng, bầy linh điểu liền đồng loạt vỗ cánh, và vẫn do cặp Thần điểu dẫn đầu bốc thẳng lên mây, bay liệng ba vòng trên đầu Vân lão ngư nhân, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương, cùng cất tiếng kêu tỏ ý từ biệt, rồi mới từ từ biến mất về phía chân trời.

Cổ Phiêu Hương thấy bầy linh điểu được huấn luyện thuần thục linh tuệ như vậy, thì nàng lấy làm kỳ dị, nhìn nhắm đến độ si ngây, quên cả mọi vật chung quanh...

Giữa lúc đó, bỗng nhiên lại nghe Động Đình Điếu Tẩu mỉm cười cất tiếng :

- Trước khi Phó đệ và Cổ cô nương lên đường ra vùng Miêu cương tiễu trừ ác tặc, lão phu xin kính tặng Cổ cô nương bốn chữ “Thánh Thủ Quan Âm” để thay thế ngoại hiệu “Hồng Y La Sát” không còn thích dụng nữa! Chẳng hay Cổ cô nương có vừa ý không?

Vừa dứt lời, Động Đình Điếu Tẩu lại lên tiếng cười ha hả một hồi rồi đưa tay từ biệt phi thân nhảy xuống Thanh Lương đài, lắc mình nhảy đi như một vệt khói mờ.

Đồng nhìn theo Vân lão ngư nhân cho đến khi khuất dạng, Phó Thiên Lân mới quay lại Cổ Phiêu Hương mỉm cười nói :

- Cổ tỉ tỉ, tiểu đệ còn nhớ hình như lúc ở ngoài Thúy Vi đảo tiểu đệ đã có lần ngỏ lời mong ước danh hiệu La Sát của tỉ tỉ sẽ biến thành Quan Âm mới xứng đáng. Ai ngờ ngày nay quả nhiên trước khi lâm biệt, Vân lão tiền bối đã tặng tỉ tỉ danh hiệu Thánh Thủ Quan Âm thực là một chuyện rất xảo hợp và rất đáng mừng!

Lúc này tâm trạng Cổ Phiêu Hương quả thực khoái trá vô cùng. Sư phụ, từ Đông Hải Kiêu Bà biến thành Thúy Vi Tiên Tử, tự mình, từ Hồng Y La Sát biến thành Thánh Thủ Quan Âm, hỏi sao trong lòng nàng không mừng rỡ hớn hở cho được.

Trong lúc cao hứng, nàng đã hé nụ cười tươi như một cánh hoa, giơ tay khẽ vuốt mớ tóc mây lòa xòa trước trán với một phong thái mỹ diệu tuyệt luân, ngước cặp mắt trong sáng nhìn Phó Thiên Lân cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :

- Phó đệ, chuyện của tỉ tỉ chẳng có gì lấy làm mừng mà đáng mừng là một trường võ lâm hạo kiếp đã được giải trừ một cách vô hình, từ đây giang hồ hào kiệt sẽ cùng nhau nhất trí mưu đồ quang phục! Tuy nhiên, trong nhân vật tà phái, còn có hai tên táng tận lương tâm chẳng chịu hồi đầu là Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn, tưởng cần phải sớm tiêu diệt. Đan Tâm kiếm khách Như đại hiệp đã dặn chúng ta nên theo ra vùng Miêu Cương ngay chắc là có thâm ý gì. Hơn nữa, tỉ tỉ cũng muốn sớm được gặp mặt Thu muội. Vậy chúng ta hãy lên đường cho sớm, kẻo lại có chuyện gì xảy ra bất thường mà lỡ chuyện.

Phó Thiên Lân cũng mỉm cười gật đầu, đáp :

- Hiện giờ Đại hội Hoàng Sơn đã kết thúc, chư vị tiền bối đều lưu tán bốn phương, ở đây chẳng còn việc gì lưu luyến, chúng ta cũng nên sớm khởi hành thì hơn!

Dứt lời, chàng bèn cùng Cổ Phiêu Hương đến trước mộ Ông Vụ Viễn và Tiêu Dao Tử, cúi mình ai điếu, rồi song song nhảy xuống Thanh Lương đài nhắm hướng Tây Nam cất bước.

Lúc này Phó Thiên Lân nhờ được phục dụng một số linh dược dị quả tại Vô Sầu cốc, và học hội Bách Cầm thân pháp, cả những phần biến hóa tinh vi trong pho Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp chàng cũng đã thể hội toàn bộ. Cho nên công lực của chàng đã tinh tiến đến độ có thể ngang hàng với Cổ Phiêu Hương khó phân biệt kẻ hơn người kém!

Dọc đường, mấy lần Cổ Phiêu Hương có ý thi triển khinh công tuyệt đỉnh để thử tài Phó Thiên Lân, nhưng không lần nào nàng bỏ xa Phó Thiên Lân được một trượng, thì bất giác trong lòng nàng cũng vui mừng an ủi về sự tiến bộ thần tốc của người mà nàng vẫn thầm yêu...

Phó Thiên Lân một mặt thi triển Bách Cầm thân pháp mới học tại Vô Sầu cốc, sánh vai cùng Cổ Phiêu Hương lúc chạy lúc nhảy, một mặt chàng mỉm cười hỏi :

- Cổ tỉ tỉ và Thu muội có chuyện gì kín đáo muốn bàn riêng với nhau thế? Có phải chuyện về tấm giản thiếp của Đỗ Vô Sầu lão tiền bối bay không?

Từ khi nhận tấm giản thiếp của Đỗ Vô Sầu đưa tặng, và qua vẻ mặt thân yêu dịu đàng của bà, chính Cổ Phiêu Hương đã thầm đoán chắc thế nào trong tấm giản thiếp ấy cũng đề cập chuyện tình duyên giữa nàng với Phó Thiên Lân và Nhân Thu Thủy. Và nàng cũng nóng lòng muốn được xem trong đó nói gì. Nhưng đến khi nghe Phó Thiên Lân hỏi, thì nàng lại lắc đầu đáp :

- Tấm giản thiếp của Đỗ lão tiền bối không hẹn ngày giờ vậy chúng ta nên tuân theo lời chỉ dạy của người, đợi khi nào gặp Thu muội, và có đủ mặt cả ba người chúng ta sẽ mở ra coi vội gì. Còn việc tỉ tỉ muốn mau được gặp Thu muội là để thỏa lòng tưởng vọng lâu ngày xa cách mà thôi!

Tới đây, Cổ Phiêu Hương ngừng lời chăm chú nhìn Thiên Lân giây lát rồi tiếp :

- Ngoài ra, tỉ tỉ còn có một món quà tặng trân quý gửi cho Thu muội. Vậy Phó đệ thử đoán xem đó là vật gì?

Phó Thiên Lân thầm nghĩ “Quà tặng” thì rất nhiều thứ làm sao mà đoán trúng được nhưng nếu thuộc loại trân quí thì may ra mình có thể... Nghĩ tới đây chàng bỗng đưa mắt bắt gặp thanh kiếm Cổ Phiêu Hương đang đeo bên sườn, chàng e dè đáp :

- Có lẽ tỉ tỉ định tặng Thu muội thanh Thiên Lam độc kiếm?

Cổ Phiêu Hương trừng mắt nhìn Thiên Lân một cái rồi giả bộ giận dỗi nói :

- Trông Phó đệ có một tướng mạo thông minh mà sao tâm tư lại chậm lụt đến như thế. Với phẩm cách cao quí của Thu muội và ngay đến cả thanh Đệ nhất bảo vật Chu Hồng kiếm kia mà nàng cũng không màng, thì thanh Thiên Lam độc kiếm này có đáng kể gì? Huống chi kiếm lại là loại độc kiếm, không xứng đáng với danh tiếng nghĩa hiệp giang hồ Tử Địch Thanh Loa của Thu muội mà ngay cả đến tỉ tỉ và sư phụ tỉ tỉ bây giờ cũng đã quyết ý không muốn xử dụng thanh độc kiếm này nữa. Sở dĩ hiện giờ tỉ tỉ còn phải tạm giữ lại thanh Thiên Lam độc kiếm này mà chưa hủy bỏ là vì trong cuộc chiến đấu với bọn lão quái Miêu cương vẫn có thể dùng thanh kiếm này với thủ pháp dĩ độc công độc để đối phó cùng bầy ác thú của Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ đấy thôi!

Nghe nói, Phó Thiên Lân đành phải mỉm cười lắc đầu, trả lời :

- Nếu vậy, tiểu đệ xin chịu không đoán ra món “Quà tặng” của tỉ tỉ định tặng Thu muội là món gì?

Cổ Phiêu Hương thò tay vào bọc lấy ra một viên thuốc bao sáp màu đỏ, lớn bằng chiếc trứng gà đưa cho Phó Thiên Lân coi rồi mỉm cười nói :

- Tỉ tỉ định tặng Thu muội hoàn linh dược này đây!

Phó Thiên Lân lộ vẻ ngạc nhiên hỏỉ :

- Ủa! hiện giờ Thu muội không bị thương tích và không bệnh tật gì thì cần viên linh dưọc này của tỉ tỉ để làm chi? Hơn nữa, cả đến viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan đã được nổi tiếng là võ lâm thánh dược mà nàng còn dám hy sinh tặng cho Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn nữa là...

Nghe nói, Cổ Phiêu Hương khẽ trừng mắt chận lời hỏi :

- Thế ra Phó đệ cũng không đoán biết được rằng, viên thuốc này của tỉ tỉ đã luyện chế bằng trái Ngọc Hương Lan Thực có một diệu dụng đặc biệt đối với Thu muội hay sao?

Nghe nói Phó Thiên Lân quả thực lấy làm bất ngờ nên chàng vội tiếp lời hỏi :

- Có phải trái Ngọc Hương Lan Thực mà tỉ tỉ vừa nói đây là một sản phẩm đặc biệt của Thúy Vi Đảo, có công dụng giữ được vẻ đẹp trẻ mãi hay không?

Cổ Phiêu Hương mỉm cười gật đầu, nhìn chàng với cặp mắt tình tứ nồng nàn, nhưng cũng đượm vẻ bi thương...

Phó Thiên Lân lại hỏi dồn :

- Viên linh dưrợc có công dụng giữ sắc đẹp ấy tại sao tỉ tỉ không dùng mà hy sinh tặng cho Thu muội như thế?

Nghe hỏi như xúc động mối thương tâm nên cặp mắt Cổ Phiêu Hương đã long lanh ngấn lệ đáp giọng chua xót :

- Cổ Phiêu Hương đã mệnh bạc như vôi, thì cần giữ vẻ đẹp làm chi? Cứ để cho nét thanh xuân mau tàn phai, còn hơn phải kéo dài chuỗi ngày tháng lê thê soi bóng trước gương mà lòng tự...

Nước mắt người đẹp quả là một lợi khí sắc bén rất khó đối phó. Cho nên khi nghe Cổ Phiêu Hương khóc than kể lể bất giác Phó Thiên Lân phải ngắt lời nàng mà rằng :

- Cổ tỉ dù có lòng hy sinh xả kỷ vị nhân như thế, nhưng với một loại linh dược quá trân quý ấy, chưa chắc Thư muội đã dám nhận.

Cổ Phiêu Hương gật đầu nói :

- Lời nói của Phó đệ rất đúng vì nếu tỉ tỉ ngỏ lời nói thẳng với Thu muội thì thế nào nàng cũng từ chối. Cho nên tỉ tỉ định bàn với Phó đệ khi đến vùng Miêu cương gặp nàng, chúng ta sẽ tìm cách đánh lừa cho nàng uống linh được. Và việc này cần phải có Phó đệ giúp sức mới xong!

Nói tới đây, những chuyện đã qua lại hiện lên trong óc khiến nàng xúc động khẽ thở dài một tiếng rồi mới tiếp tục kể lể :

- Sở dĩ tỉ tỉ cố ý dụng tâm như thế là vì năm xưa tại Hoa Sơn tỉ tỉ bị trúng độc Lãnh Hương Vô Tướng thần châu của vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy đã được Thu muội xả thân tương cứu. Rồi trong lúc hôn mê vô ý, tỉ tỉ đã gây tai nạn làm Thu muội phải cụt mất một ngón tay. Nên sau khi tỉnh lại, tỉ tỉ lấy làm xấu hổ và có thầm hứa sẽ tìm cách giúp Thu muội bảo trì dung nhan tuyệt đại để đền đáp ơn đức. Nay gặp dịp trái Ngọc Hương Lan Thực đến độ chín mùi lại được sư phụ tỉ tỉ luyện chế thành một loại linh dược tăng thêm công hiệu. Cho nên, tỉ tỉ định yêu cầu Phó đệ cố giúp tì tỉ hoàn thành điều tâm nguyện này, để chuộc lại phần nào lỗi lầm đối với Thu muội năm xưa!

Cổ Phiêu Hương kể lể một thôi dài khiến Phó Thiên Lân không có chỗ xen lời. Đến khi nghe xong, chàng lại ngập ngừng một lúc rồi mới khẽ nói :

- Tỉ tỉ và Thu muội đều là những bực dung quang tuyệt thế, sao chúng ta lại không biết chia viên linh dược này làm hai mỗi người dùng một nửa?

Nghe mấy lời của Phó Thiên Lân Cổ Phiêu Hương cảm thấy được an ủi phần nào nên nàng lộ vẻ cao hứng, gia tăng cước lực phi hành như bay như biến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play