Vì lo xa như vậy, nên Nhạc Long Phi không dám mạo hiểm tấn công, định trước hết hãy thử xem Âu Dương Bình có thật không trông thấy gì không đã.
Ai ngờ, trong lúc chàng đương suy nghĩ, chợt thấy Âu Dương Bình vung chiếc quạt Bạch Cốt lên phẩy mạnh, một luồng phiến phong lạnh như cắt thịt, nhằm đúng hướng của chàng ào ào quạt tới.
Nhạc Long Phi giật mình, tưởng là Âu Dương Bình quả có thể trông chỗ tối như ngoài sáng được, bèn vội dồn tụ công lực Vô Tướng thần công, lùi vào giáp vách, mặc cho luồng phiến phong cuốn qua thân người.
Kỳ thực, Âu Dương Bình nào có trông thấy Nhạc Long Phi, chỉ vì đã lâu không có nghe động tĩnh gì, trong bụng lo sợ thấp thỏm, bèn phất quạt bừa đi, để tăng can đảm, ai ngờ lại trúng đích.
Tưởng là đánh không trúng, hắn lại cầm quạt lên phẩy nữa, nhưng lần này thì lộ tẩy.
Vì hắn không ngờ lần thứ nhất hắn đã quạt trúng Nhạc Long Phi làm cho chàng phải thi triển môn Phật môn tuyệt học là Vô Tướng thần công, lùi vào giáp vách để tránh, nên lần này hắn lại quạt sang hướng khác.
Nhạc Long Phi thấy hốt nhiên hắn quay sang phía không người mà quạt, biết là vừa rồi mình chỉ sợ hão, thực ra Âu Dương Bình không trông rõ vật gì, chỉ là thần hồn nát thần tính, nhắm mắt quạt liều mà thôi.
Chàng đã nhận rõ hư thực của đối phương, vừa định lén đến cạnh Âu Dương Bình, công kích cho dễ, bắt Âu Dương Bình vì tội ác đã đầy, nên đã bị trời phạt.
Thì ra luồng phiến phong thứ hai của Âu Dương Bình, vì nhắm mắt quạt liều, nên kẻ thù chẳng quạt, lại quạt ngay vào di hài của Nhất Thanh đạo nhân trong Ô Mông xà huyệt, làm cho cỗ thi hài này bị đổ chổng kềnh.
Cỗ di hài đổ xuống, tất nhiên phải có tiếng động, Âu Dương Bình lại tưởng là Nhạc Long Phi đang nhảy tránh, bèn nảy lòng hung ác nhằm theo hướng tiếng động xông tới, tay phải dồn tụ sức mạnh, đẩy chiếc nan quạt trong giấu mấy cây ám khí chuyên dùng để phá các loại nội gia chân khí có thể bay ra công địch được, đồng thời tay trái cũng phóng ra một luồng chưởng phong rất mạnh.
Bọn họ toàn là những tay nội gia cao thủ tuyệt đỉnh, nên dù ở trong bóng tối mờ mờ, theo tiếng động nhận biết vị trí, cũng không hề sai lẫn, không những ba chiếc nan quạt của Âu Dương Bình, hoàn toàn đánh trúng cả vào di hài Nhất Thanh đạo nhân, mà luồng chưởng thanh phát ra từ tay trái của hắn cũng đập trúng vào thiên linh cái của bộ hài cốt ấy.
Âu Dương Bình đánh xong chưởng ấy, chạm tay vào cây nấm đỏ mọc trên đầu bộ hài cốt, mới biết là lầm, vội thu chưởng về giữ mình đề phòng Nhạc Long Phi ám toán.
Nào ngờ Nhạc Long Phi chưa kịp động thủ, Âu Dương Bình đã rú lên một tiếng thê thảm, thất khiếu đều lưu huyết gục xuống đất.
Thì ra là ba vị Nhất Giác thiền sư, Nhất Tuệ thần ni, Nhất Thanh đạo trưởng đã bị hãm trong Ô Mông xà huyệt lâu ngày quá, suốt ngày chỉ ăn thịt rắn, uống máu rắn, dần dần trong cơ thể mỗi người đều chứa một loại nọc rắn độc rất mạnh, không thứ nọc rắn độc nào mạnh bằng.
Bọn họ tuy có nhịn đau đớn, dùng công lực Cách không điểm chỉ điểm huyệt giải thoát cho nhau, nhưng những nọc độc đã thấm vào cơ thể, cứ dần dần tích tụ lại, mọc thành cây nấm đỏ trên đầu mỗi thi hài.
Loại nấm đỏ này nêu được những vị y học danh sư như Chu Bạch Mi, cẩn thận hái lấy, luyện thành một thứ thuốc giải độc thánh dược, dĩ độc công độc, thì quý vô cùng, nhưng nếu người thường mó vào, không khác gì bị một đàn rắn độc xúm lại cắn, lập tức bị trúng độc chết ngay.
Âu Dương Bình tội ác đã đầy, bị trời trừng phạt một cách bất thình lình làm cho Nhạc Long Phi ngơ ngác chẳng hiểu đầu cuối ra sao.
Chàng chờ một lúc lâu, không thấy Âu Dương Bình động cựa trong bụng càng ngờ vực, bèn xoay lại máy móc, mở những lỗ thấu quang trong động ra, cho ánh sáng lọt vào.
Trong động đã sáng sủa trở lại, Nhạc Long Phi mới trông rõ Âu Dương Bình đã bị chết một cách thê thảm, lại trông thấy cây nấm đỏ trên đỉnh đầu bộ hài cốt của Nhất Thanh đạo trưởng đã bị Âu Dương Bình đập vỡ, chảy ra một thứ nước tím đen, chàng thử đem đối chiếu, mới hoảng nhiên tỉnh ngộ, đoán rõ được sự tình.
Chàng đang suy nghĩ chợt nghe trong ống truyền âm đặc biệt đặt trong bí động có tiếng bọn Đồ Viễn Trí, Cốc Trường Thanh đang bàn cách cứu Âu Dương Bình.
Nhạc Long Phi chợt động lòng nghĩ ra một kế, bèn bước lại gần Âu Dương Bình cắt lấy thủ cấp.
Đầu tiên chàng thi triển diệu thuật dịch dung vừa tham ngộ được đem đầu Âu Dương Bình hóa trang biến thành đầu mình.
Sau đó chàng lại bôi Dịch Dung đan lên mặt, uống một viên Biến Âm hoàn hóa trang thành Âu Dương Bình.
Nhạc Long Phi vóc người cũng phảng phất như Âu Dương Bình, bèn thay đổi quần áo, cất kỹ lá cờ Mặc Vũ Phù Dung đi, cầm chiếc quạt Bạch Cốt phiến của Âu Dương Bình, bước ra khỏi bí động.
Đồ Viễn Trí tuy khôn ngoan giảo hoạt như một con hồ ly tinh nhưng quả thật hắn không sao ngờ tới ở đời lại có thể có những sự biến chuyển kỳ lạ đến thế được, vì thế mới bị Nhạc Long Phi lừa một cách dễ dàng.
Chỉ có một người có thể khám phá được bí mật của Nhạc Long Phi, người ấy tức là Thiên Bình vũ sĩ Cốc Trường Thanh, lúc nãy đã vì ám toán Đồ Viễn Trí mà tận nghĩa ở Đan Tâm giáp.
Vì lúc đỡ chiếc đầu Nhạc Long Phi giả, Cốc Trường Thanh đã để ý nhìn kỹ, thấy chỗ chảy máu trên cổ, màu da hơi khác, chỉ cần suy nghĩ một chút thì hiểu ngay Âu Dương Bình đứng trước mặt mình đây, chính là Nhạc Long Phi, còn cái đầu Nhạc Long Phi đang cầm trong tay chính là Âu Dương Bình.
Vì biết rõ như vậy, ông bèn giả cách giận dữ, cầm cái đầu trên tay ném mạnh vào vách đá, không để cho Đồ Viễn Trí kịp nhận kỹ.
Việc Nhạc Long Phi hóa trang đã thuật tường tận, đây lại xin kể tiếp trận ác chiến kinh hồn trong Đan Tâm giáp.
Mặc dù ngọn cờ Mặc Vũ Phù Dung chứa đầy hạo nhiên chính khí, mặc dù cái tinh thần vô úy coi cái chết như không của Nhạc Long Phi, những điều kiện vô hình đó, rút cục vẫn không sao thắng nổi võ học hữu hình, chàng bị cây Ác Quỷ trượng của Đồ Viễn Trí tới tấp tấn công, đầy trời bóng trượng, làm cho thân pháp rối loạn, luôn luôn bị sơ hở.
Công lực của Đồ Viễn Trí thật ra chỉ hơi kém Chu Nhuận Ba một chút, kể cũng đáng cho hắn coi đời như cỏ rác.
Nhạc Long Phi thân pháp đã loạn, khi nào hắn còn chịu buông tha, cây Quỷ trượng vung lên như mưa sa gió táp, điên cuồng dồn dập, thi triển luôn ba chiêu hồi hoàn tuyệt học “Loạn Điểm Phù Dung”, “Tả Khai Ngũ Nhạc”, “U Hắc Đằng Giao” thế mạnh như phong ba bão táp, mỗi chiêu đánh đều ẩn giấu muôn vàn biến hóa, mỗi gậy đều ngưng tụ mười một thành chân lực.
Nhạc Long Phi trổ hết sở năng, liều mạng chống đỡ, nhưng cũng không làm sao tránh khỏi mệnh vận, lá cờ Phù Dung trong tay, bị ngọn Ác Quỷ trượng đánh gãy trước tiên, rồi đến một luồng kình phong rít lên thành tiếng, quất mạnh vào thắt lưng chàng.
Nhưng dù sao Nhạc Long Phi cũng đã được Chu Nhuận Ba kiệt lực tài bồi, nên đứng trước tình thế nguy hiểm vô cùng đó, chàng vẫn trấn định, không đến nỗi luống cuống hốt hoảng.
Đã biết không sao tránh khỏi ngón đòn ấy, Nhạc Long Phi trước hết cầm chiếc cờ đã bị đánh gãy đưa lên chống đỡ, đồng thời lại ngưng tụ Vô Tướng thần công phòng hộ ngang lưng, rồi thuận theo chiêu trượng phong, nhảy vọt ra ngoài.
Vô Tướng thần công tuy là môn tuyệt học của Phật gia, nhưng đôi bên công lực khác biệt nhiều quá, Nhạc Long Phi tuy đã kịp thời ngưng tụ phòng thân, nhưng vẫn không tránh được sức mạnh của ngón đòn quái ác ấy, chàng chỉ chống nổi ba thành uy thế của chiêu “U Hắc Đằng Giao” mà thôi.
Ngọn đòn ấy làm cho Nhạc Long Phi chỉ kịp thốt lên một tiếng “hự” thân hình bay tới xa hơn một trượng, miệng thổ ra một đống huyết tươi rồi ngã gục xuống đất, không động đậy được nữa.
Đồ Viễn Trí cười ha hả luôn mồm, nhảy theo sang, cây Ác Quỷ trượng của hắn lại giơ lên lần nữa.
Chu Nhuận Ba tuy đã biết thế nào Nhạc Long Phi cũng bị thua, nhưng lúc này vẫn không nỡ trông thấy tên học trò yêu duy nhất mà mình đã kiệt hết tâm huyết một đời người, cố công giáo dưỡng, bị nát thịt tan xương dưới cây Ác Quỷ trượng của Đồ Viễn Trí. Ông chỉ thở dài một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Lãnh Băng Tâm và Vũ Văn Kỳ thì ngay từ lúc Nhạc Long Phi bị trúng ngã, đã ngã lăn ra bất tỉnh.
Tất cả bọn võ lâm kỳ hiệp từ Kiếm Tuyệt Thư Cuồng đến Chu Bạch Mi, Vưu Nam Báo người thì quay mặt đi, người thì lấy áo che mặt.
Thật kỳ quái, trong khi phe kỳ hiệp không ai nỡ trông thấy thảm kịch, thì thành không xảy ra thảm kịch.
Cây Ác Quỷ trượng trong tay Đồ Viễn Trí đã hăm hở giơ lại, lại hăm hở buông xuống.
Có phải thốt nhiên hắn đổi tính thương hại Nhạc Long Phi? Hay là bên phe kỳ hiệp có viện binh cứu trợ?
Cả hai cách giải quyết đó đều sai cả, sự thực thì lúc này ngoài cửa Đan Tâm giáp chợt xuất hiện mười ba cái bóng ăn mặc theo lối võ trang.
Trong số mười ba người đó, có một đại hán thân thể khôi ngô tráng cường, nói giọng ngoại quốc nói to :
- Đồ lão cung phụng, ngài quả nhiên nhất cử thành công, thật đúng như dự liệu của đức Kim thượng. Mau ra đây tiếp ân chỉ!
Mấy câu này đã cứu Nhạc Long Phi thoát khỏi làm oan hồn dưới cây Quỷ trượng, lão vội thu trượng về, ngạc nhiên trông ra.
Đồ Viễn Trí ở trong kinh thành, hầu hạ Thanh đế đã lâu, tự nhiên nhận ra ngay người vừa nói với mình vừa rồi chính là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ Thiết Tam Thắng, còn mười hai dũng sĩ võ trang kia là mấy tay cao thủ chọn lọc tinh vi trong đội Bát kỳ vậy.
Thiết Tam Thắng là người Mãn nên được vua Khang Hy yêu hơn Đồ Viễn Trí, vì vậy Đồ Viễn Trí ghen ghét, đã định mượn tay Chu Nhuận Ba trừ đi, như đã trừ bọn Tam Tạng cao tăng vừa rồi cho khỏi vướng mắt.
Nhưng mãi đến lúc này, đại công cáo thành, hắn mới lò dò đến, Đồ Viễn Trí đành phải thủ tiêu kế độc, làm ra bộ vui mừng, y nói.
- Thiết đại nhân sao bây giờ mới đến, hoặc giả dọc đường có sự gì cản trở chăng?
Thiết Tam Thắng cười ha hả nói :
- Đồ lão cung phụng đoán sai rồi, đức Vạn tuế đã biết lão Cung phụng thần công tuyệt thế, lại túc trí đa mưu, nhất định sẽ quét sạch Đan Tâm giáp, bắt sống hết bọn phản nghịch, cho nên Người đã điện dụ Thiết Tam Thắng bất tất phải chạy đến chia sẻ đại công làm gì với lão Cung phụng chỉ theo sau tiếp ứng, và ban ân chỉ, để nêu rõ thánh minh của Thiên tử thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT